• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Tiên võ đế vương (6 Viewers)

  • Chương 3031-3035

Chương 2031: Kiếm được một mẻ

Nhục, vô cùng nhục nhã. Một Chuẩn Đế lại bị dồn đến nước này thì đúng là không còn gì mất mặt hơn.

Diệp Thành cũng phát điên, đốt cháy khí huyết, liều mình đuổi theo. Một vị Chuẩn Đế chính là một kho báu di động, mở không gian trong người cất hết bảo vật vào bên trong.

Thế nên, muốn có được bảo vật của Chuẩn Đế thì phải cố gắng hơn, cướp một vị Chuẩn Đế mới thật sự giàu to. Điều này còn đáng giá hơn là cướp Đại Thánh hay Thánh Vương.

Phía trước chính là một khu rừng nguyên thủy, cả khu rừng đều bị một lớp sương mù bao phủ toát ra khí tức lạnh lẽo rợn người.

Chuẩn Đế xông vào, Diệp Thành cũng theo sát sau đó, giơ kiếm chém tới lại chém vào khoảng không.

Có vì cả hai đều đặt tâm thần vào việc người đuổi ta trốn nên vẫn chưa phát hiện sự quỷ dị của khu rừng này.

Khu rừng tràn ngập sương mù, nơi nơi u ám, cổ thụ san sát nhưng lại có hình dạng kỳ lạ. Còn có cả vô số những hòn đá khổng lồ cũng có hình thù quái dị, bên trên còn dính vết máu đã khô.

Nhìn xuống phía dưới lại là từng vũng máu và vố số bộ xương không biết đã chôn ở đây bao lâu đã mai một trong dòng thời gian. Từng cơn gió lạnh thổi cuốn lên vô số tiếng gào thét.

Dường như, đây không phải một khu rừng bỏ hoang mà là một cái Địa Ngục. Nhìn kỹ thì có thể thấy vô số oán linh được hình thành từ oán khí đang nhe nanh múa vuốt gầm thét lên với không trung.

Sâu trong khu rừng, Chuẩn Đế dừng lại, giữa trán bắn ra một luồng điện quang xông thẳng vào nguyên thần của Diệp Thành.

Diệp Thành cũng không né, chín luồng Thần Thương bắn ra từ Thần Hải, sượt ngang qua điện quang của Chuẩn Đế. Hắn bị điện quang đánh trúng, còn Chuẩn Đế lại bị Thần Thương đánh trúng.

Song có thể thấy người bị thương sẽ là ai, Diệp Thành có Phượng Hoàng Tiên Ngự bảo vệ, nghiền nát điện quang kia. Nhưng ông lão huyết bào lại thảm hơn, bị chín luồng Thần Thương đánh trúng, trực tiếp rơi xuống.

“Trấn áp”. Diệp Thành lạnh giọng quát, thôi thúc Hỗn Độn Đỉnh bay đến tựa như một ngọn núi che trời. Chuẩn Đế vừa mới đứng dậy đã bị đè cho lảo đảo, suýt nữa nát bét.

“Lên cho ta”, Chuẩn Đế không cam lòng bị trấn áp, trực tiếp đỡ lấy Hỗn Độn Đỉnh, lấy pháp khí bản mệnh ra. Nó chính là một thanh sát kiếm màu đỏ cực kỳ khủng bố, chém thẳng về phái Diệp Thành.

Hỗn Độn Đỉnh bảo vệ chủ nhân, chặn sát kiếm màu đỏ, cả hai không ngừng va chạm kịch liệt trên không.

Diệp Thành nhìn chằm vào Chuẩn Đế ảo đỏ, dung hợp sấm sét và tiên hỏa vào một kiếm, chém nát nguyên thần ông ta.

“Giết!”, Chuẩn Đế ngưng tụ nguyên thần, cuốn tới biển máu rợp trời xông thẳng lên trời.

“Cùng là Chuẩn Thánh, nhưng ngươi lại kém xa”, khí thế trên người Diệp Thành như cầu vồng, hóa thành Thần Long màu vàng. Trong biển máu quay cuồng, xé rách nó, một quyền đánh cho nguyên thần của Chuẩn Đế rách nát.

“Ngươi là Hoang Cổ Thánh Thể”, Chuẩn Đế thét to, thoáng cái nhận ra thân phận của Diệp Thành.

“Đúng đó thì sao”, Diệp Thành vẫn chưa cho ông ta có cơ hội thở dốc, một chưởng đè xuống, lòng bàn tay vận chuyển bí pháp, là Huyền Đạo Vô Thương và Địa Pháp Thiên La. Chúng chính là cấm pháp của Thanh Vân Lão Tổ.

“Không thể nào, rõ ràng là ngươi đã chết”, Chuẩn Đế hét lên. Lúc này, ông ta mới hiểu được tại sao lại thua triệt để như vậy. Người mà mình phải đối đầu chính là Hoang Cổ Thánh Thể vô địch trong cùng cấp bậc.

Diệp Thành không đáp, trực tiếp xông lên, sử dụng đều là bí pháp nguyên thần. Nguyên thần Chuẩn Đế không ngừng hồi phục lại bị hắn đánh nát, sức mạnh nguyên thần bay múa đầy trời.

Đường đường là Chuẩn Đế mà lại quỳ xuống, không có cơ thể bảo vệ, chỉ còn lại một nửa nguyên thần thì sao có thể là đối thủ của Diệp Thành. Ông ta bị giam cầm ở không trung, không thể phá tan lồng giam.

Diệp Thành lại bỏ thêm mấy phong ấn, phong kín nguyên thần của Chuẩn Đế huyết bào lại.

Sau đó, hắn mới xông về hướng khác giúp đỡ Hỗn Độn Đỉnh trấn áp thanh sát kiếm của Chuẩn Đế huyết bào. Diệp Thành giơ tay đánh ra một chưởng, cấm pháp hạ xuống. Sát kiếm tuy mạnh, cũng khó tránh khỏi bị phong ấn.

Trận chiến bắt đầu nhanh mà kết thúc cũng nhanh. Chuẩn Đế huyết bào bị trấn áp, pháp khí bản mệnh cũng bị phong ấn trong Hỗn Độn Đỉnh, binh bại tướng cũng bại. Trận này coi như rơi xuống màn che.

Đáng lẽ, trận chiến sẽ cực kỳ thảm khốc, nhưng Chuẩn Đế huyết bào kia lại xem nhẹ kẻ địch sập bẫy của Diệp Thành. Bấy giờ, ông ta mới bị đánh cho không ngóc đầu dậy nổi, vô số bí pháp còn chưa kịp sử dụng đã bị trấn áp.

“Bảo vật của ngươi là của ta rồi”, Diệp Thành giơ kiếm chém mở không gian trong người Chuẩn Đế huyết bào, bảo vật bên trong bị hắn quét sạch. Có lẽ là nhiều quá nên vẫn chưa biến mất hết.

“Không thể nào, không thể thế được”, Chuẩn Đế huyết bào vẫn không ngừng gào thét, một kẻ kiêu ngạo như ông ta không cho phép mình thảm hại như vậy. Ông ta là Chuẩn Đế, vậy mà lại bị một Chuẩn Thánh trấn áp.

“Chẳng có gì là không thể cả”, Diệp Thành giơ tay lên, chém xuống một kiếm.

“Không... không, không...”, Chuẩn Đế trợn to mắt, nhìn sát kiếm màu đỏ bổ xuống. Ông ta đã ngửi thấy mùi của cái chết, Chuẩn Đế như dã cũng không thể khám phá sống chết.

Ngay giây phút sống còn, ông ta mới biết hối hận, hối hận không nên chọc Diệp Thành ở Biển máu, không nên tham bảo vật mà rơi vào kết quả bỏ mạng như hiện giờ.

Thanh kiếm bổ xuống, ông ta bị giết chết, chỉ còn lại tiếng gào thét quanh quẩn nơi đây. Sức mạnh nguyên thần của ông ta cũng bị Diệp Thành lãng phí, mà là được Hỗn Độn Đỉnh nuốt hết, trở thành chết dinh dưỡng của Thần Đỉnh.

“Ta đúng là thông minh mà, lại kiếm được một mẻ rồi!”, Diệp Thành cong môi, gọi Thần Đỉnh về.

Song đúng lúc này, một luồng kiếm quang lạnh băng đầy khí tức chết chóc chợt lóe lên ngang trời.
Chương 2032: Ba đầu sáu tay

Vẻ mặt Diệp Thành thay đổi, bỗng nhiên chạy trốn, nhưng chỉ trong chớp mắt, dù với tốc độ của hắn thì cũng không thể tránh được một kiếm sát chiêu này, thánh huyết tuôn ra, một cánh tay đứt lìa.

Còn chưa kịp ổn định thân thể, trước mặt lại xuất hiện Tiên Mang Tịch Diệt mang theo sức mạnh nghiền áp xuyên qua ngực hắn, lỗ thủng đầm đìa máu, xương đều lộ ra ngoài.

Chỉ là, như vậy vẫn chưa hết, sau Thần Mang Tịch Diệt chính là luồng sáng đen, nói đúng hơn là một cây thương đen tuyền, nhanh như chớp ghim chặt hắn vào vách đá phía sau.

Diệp Thành ho ra máu, rút cây thương đang ghim chặt mình ra, thân hình hắn lảo đảo, sát khí cuồng nộ trong cơ thể hắn, thánh thể cũng nứt ra, thánh huyết chảy thành dòng.

Hắn nhìn chằm chằm trước mặt, hai mắt đỏ rực, từ khi xuất đạo đến nay chưa từng chịu thiệt đến như vậy bao giờ.

Dưới tầm nhìn của hắn, màn sương lạnh dày đặc dần dần tách sang hai bên, để lộ một con đường, một bóng người thoáng hiện ra, bước qua vũng máu đi đến, đạp lên mặt đất vang vọng từng tiếng động.

Có lẽ là con người, nói đúng hơn là quái nhân, thân thể ngăm đen, có ba đầu sáu tay, trong mỗi bàn tay đều cầm theo một loại thần binh.

Hơi thể nó lạnh lẽo lại cổ xưa, sức mạnh mãnh liệt, sáu con mắt khổng lồ lồi ra, đồng tử co rút đầy tơ máu đầy hung hăng và dữ tợn, giống như quái vật bò ra từ Cửu U ra vậy.

Diệp Thành nhíu chặt mày, theo bản năng lùi lại một bước, quái vật kia rất mạnh, hơi thở này thì hắn cũng rất quen thuộc, giống hệt với tà linh trong Thập Vạn Đại Sơn. Nơi nơi đều là mộ phần người chết, thời gian đã lâu, oán niệm, ác niệm đan xen dung hợp tạo thành, một loại sức mạnh mà người sống không thể nào có được.

Quái vật chuyển động, chém giết lao đến, sáu con mắt đỏ rực nhìn Diệp Thành chằm chằm, cả người đầy phù văn, ba cái miệng bắn ra ba luồng sáng khác màu, đều mang theo sức mạnh hủy diệt.

Diệp Thành cầm kiếm, chét giết ba luồng sáng, đạp không tiến đến, một kiếm vung lên chém về phía quái vật.

Chỉ là, một kiếm sát phạt này của hắn không chém được thân thể quái vật, mà chỉ bắn ra tia lửa trên thân thể nó, ngay cả hắn cũng bị đánh bay, lại thêm thương thế trước đó, lại phun ra máu tiếp.

Quái vật lao đến chém giết, sáu bàn tay đều cầm theo thần binh, cùng lúc tấn công, chém thân thể Diệp Thành máu tươi đầm đìa.

Diệp Thành lui về sau, dùng Hỗn Độn Đỉnh và hàng trăm pháp khí kinh khủng, cách không trấn áp.

Quái vật vung quỷ đao, cách không chém bay Hỗn Độn Đỉnh, sau đó hàng trăm pháp khí kinh khủng như đồ chơi trước mặt nó bị càn quét một trận, đánh vỡ tan tành.

Đòn tấn công của Diệp Thành lại đến, Thái Hư Long Cấm từ trên trời giáng xuống bao phủ lấy quái vật, sau đó là chín cây cờ cổ xưa, lần lượt cắm vào chín hướng, tại thành đại trận tru diệt, tiêu diệt quái vật kia.

Vậy còn chưa hết, giữa trán hắn bỗng lóe lên thánh quang, chín Thần Thương hợp thành một, tấn công mạnh mẽ.

Nhưng hắn đã xem nhẹ quái vật này rồi, Thái Hư Long Cấm bị phá vỡ một cách gọn ghẽ, chín cây cờ ngưng tụ thành đại trận tru diệt còn chưa kịp tấn công đã bị phá vỡ như Thái Hư Long Cấm rồi.

Còn chín Thần Thương hợp thành một kia, thì tấn công được quái vật, nhưng người lại không có chuyện gì cả.

Thấy vậy, Diệp Thành lập tức mở ma đạo, rất nhiều cấm pháp thêm vào, sức chiến đấu lập tức tăng vọt.

Cảnh tượng sau đó lại càng kinh khủng hơn, hắn khí huyết sục sôi, điên cuồng thi triển thần thông, đều là bí pháp bất phàm, từng chiêu từng đòn không ngừng tấn công thân thể quái vật.

Nhưng điều khiến hắn mất bình tĩnh chính là quái vật này giống như kim cương không thể đập nát vậy, đánh thế nào cũng không vỡ, tấn công ra sao cũng như không, thủ đoạn của Diệp Thành cũng vô dụng trước mặt nó.

Quái vật bị chọc giận, gầm gừ ngất trời, sương mù cũng sôi sục, tụ thành một đại dương, lập tức nuốt chửng Diệp Thành, oán niệm và ác niệm bên trong hoành hành, như muốn kéo hắn xuống Cửu U.

Diệp Thành sợ hãi, lập tức phá vỡ đại dương sương mù, lao lên như một con giao long, không cần nghĩ ngợi, lập tức bỏ chạy, quái vật này quá mạnh, không bị di tích áp chế, không phải thứ hắn có thể chống lại được.

Quái vật đuổi theo, tốc độ như tia chớp, nhanh đến kinh sợ, khiến đại dương sương mù sôi sục, nuốt chửng trời đất.

Diệp Thành không dám quay lại khai chiến, chỉ có thể kéo theo thân thể dính đầy máu trốn thoát, cũng muốn dùng Thiên Đạo trốn thoát, nhưng di tích và Thập Đại Vạn Sơn giống như nhau, tiên thiên gắn liền với hố đen.

Vùng đất đẫm máu này vang vọng âm thanh chấn động đất trời, đến mức cả di tích đều rung rinh.

Người vẫn còn ở trong di tích, đều nhìn chằm chằm về hướng di tích, chấn động lớn như vậy, bọn họ nghĩ là do có người đã phát hiện bảo bối bí mật, lúc này đang cướp đồ mà gây nên đại chiến.

Không ít người đã rục rịch, bọn họ tụ tập từ các hướng d693 đi vào sâu hơn, rất muốn xem thử rốt cuộc là bảo vật gì, mà lại gây ra chấn động lớn đến vậy, cũng muốn nhìn thử xem là ai tìm được bí bảo bất phàm kia.

Bên này, Diệp Thành đã thoát khỏi vùng đất đẫm máu, đang trèo ra, Hoang Cổ Thánh Thể gần như đã tàn.

Bị truy sát một đường, cả đường đều bị thương tích đầy mình, căn nguyên bị hao tổn, nguyên thần chân thân cũng bị thương nặng, vết thương như vậy, đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến đạo căn của hắn, thánh quang toàn thân gần như cũng mai một.

May mắn là hắn chạy ra rồi, còn quái vật ba đầu sáu tay kia cũng không đuổi giết ra ngoài vùng đất đẫm máu, mà quay lại trong màn ương, chỉ có tiếng kêu la và gầm gừ vang vọng, nghe mà rợn cả người.

“Khí linh của Ma Đỉnh nói không sai, quả nhiên khắp nơi trong di tích đều có bẫy”. Khệnh khạng trèo ra, hắn vẫn không còn sợ hãi nhìn lại khu rừng sương mù, suýt nữa hắn đã chôn thân trong đó rồi.

“Nơi quỷ quái này, đánh chết cũng sẽ không quay lại”. Dời tầm mắt, hắn quay người rời đi, kéo theo thánh thể đầy máu, bước từng bước khệnh khạng, đều kéo theo một vệt máu, đến ngự không cũng rất khó khăn.

Thế nhưng, đã nghèo còn mắc eo, hắn mới bước đi chưa xa, thì đã thấy có bóng người xé trời bước đến, chính là Thánh Vương áo đen bị trấn áp tu vi, do động tĩnh trước đó mà đến.
Chương 2033: Truyền đi

Đáp từ trên trời xuống, Thánh Vương áo đen nhìn thấy Diệp Thành bị thương, ông ta khônG nói một lời đã trực tiếp xuất kiếm chém giết: “Giao bảo vật của ngươi ra, lão phu sẽ cho ngươi chết toàn thây”.

“Cút!”. Diệp Thành lạnh nhạt lên tiếng, hắn bị trọng thương, nhưng cũng chưa đến mức ai cũng có thể ức hiếp hắn, vừa mới chém một Chuẩn Đế chưa bao lâu, thì một Thánh Vương như ngươi là cái thá gì.

“Tự tìm đường chết”. Thánh Vương áo đen bỗng tức giận, vung kiếm đầy sát khí, cách không chém đến.

Diệp Thành bỏ chạy, nhét vào miệng một đống đan dược chữa thương, Tiên Luân Thiên Sinh lập tức chuyển động, hắn chỉ cần tồn tại qua giai đoạn suy yếu này thì có thể phản công, sức khôi phục vẫn rất kinh người.

Thánh Vương áo đen đuổi đến, một chương nặng như núi, bao phủ khắp trời, nghiền nát mặt đất tung tóe.

Hỗn Độn Đỉnh bay ra, trung thành bảo vệ chủ, một đỉnh nghịch thiên bay lên, đánh vỡ ấn chưởng cách không kia.

Thánh Vương áo đen bị đánh lùi, ánh mắt rực lửa, nhìn chằm chằm Hỗn Độn Đỉnh, ông ta là cấp Thánh Vương, ánh mắt độc ác, có thể nhìn thấy đỉnh này bất phàm, chắc chắn là chí bảo.

Nghĩ đến đây, ông ta lập tức bỏ qua Diệp Thành, mà lao về phía Hỗn Độn Đỉnh, đánh vào pháp trận phong ấn.

Hỗn Độn Đỉnh nổ tung, trở nên khổng lồ như một ngọn núi, Độn Giáp Thiên Tự tự chuyển động, khí hỗn độn và niệm lực chúng sinh đan xen, cộng thêm đạo tắc hỗn độn, khiến trận pháp phong ấn vỡ nứt.

“Đỉnh tốt”. Thánh Vương áo đen cười lớn, khí thể bùng nổ, sức chiến đấu lập tức tăng lên một cao, chỉ trong thời gian ngắn đã nắm chắc được Hỗn Độn Đỉnh, tránh để những cao thủ khác chạy đến cướp đoạt.

Nhưng ông ta đã đánh giá thấp sự kinh khủng của Hỗn Độn Đỉnh này, bí pháp của ông ta tuy nhiều, nhưng lại không làm Hỗn Độn Đỉnh bị hao tổn gì, càng không thể phong ấn được đại đỉnh, trái lại Thánh Vương như ông ta lại bị đánh đến chật vật.

“Hay lắm”. Thánh Vương áo đen tức giận, dùng pháp khí bổn mạng, chính là một cái lò đồng, đây là binh khí Thánh Vương hàng thật giá thật, cũng đã được ông ta thêm bí thuật, trực tiếp tấn công Hỗn Độn Đỉnh.

Hỗn Độn Đỉnh cũng có thực lực, ta là do lão tử Đại La Thần Thiết tạo ra, nào sơ một cái lò đồng như ngươi.

Pháp khí đấu với pháp khí, lò đồng của Thánh Vương áo đen bị đánh bay, nghiền nát một ngọn núi, thần quang xung quanh lập tức bị chôn vùi, cả cái lò cũng bị nghiền vỡ.

Pháp khí bổn mạng bị thương, Thánh Vương áo đen cũng bị cắn trả, phun ra máu, gương mặt hung tàn, tốt xấu gì cũng là một Thánh Vương, mà lại không làm gì được một pháp khí, truyền ra ngoài cũng chẳng ai tin nổi.

Bỗng chốc ông ta nổi điên, dùng đến thọ nguyên, ngưng tụ một giọt máu, hóa thành một vùng tiên hải, che trời lấp đất, Hỗn Độn Đỉnh bị chôn vùi bên trong, muốn luyện hóa khí linh của Hỗn Độn Đỉnh.

“Thiên đường có đường ngươi không đi, địa ngục không lối lại tự đến”. Diệp Thành đã khôi phục chừng sáu phần sức chiến đấu lao đến, thần hải vàng kim cuồn cuộn, hoàn toàn nghiền nát vùng tiên hải kia của Thánh Vương áo đen.

“Thánh… Thánh thể?”. Ánh mắt Thánh Vương áo đen thay đổi, không tin nổi mà nhìn thần hải vàng kim của Diệp Thành, tựa như đã nhận ra huyết mạch của Diệp Thành từ hơi thở thần hải vàng kim kia.

“Ngươi đoán đúng rồi”. Diệp Thành hừ lạnh, bước qua thần hải vàng kim đi đến, khí thế cuồn cuộn.

“Ngươi còn sống sao!”. Thánh Vương áo đen quay người bỏ chạy, không nghĩ ra sao Diệp Thành vẫn còn sống, nhưng ông ta biết hung danh của thánh thể, cho dù có bị thương nặng thì cũng không chỉ mạnh mẽ bình thường đâu.

“Còn muốn chạy?”, Diệp Thành lập tức giương cung, một mũi tên sấm chớp, có thể nói vô cùng tàn khốc.

Thánh Vương áo đen trúng chiêu, bị một tên xuyên qua, rơi xuống hư thiên, thân xác vỡ vụn, nguyên thần cũng bay ra, đốt cháy sức lực nguyên thần, cũng mở ra cấm pháp, chạy tán loạn khắp nơi.

Không chỉ chạy mà còn vừa chạy vừa rống lớn: “Thánh thể chưa chết, Diệp Thành vẫn còn sống”.

Âm thanh này hòa cùng với sức lực tu vi, truyền đến phương xa khắp nơi, thu hút sự chú ý từ khắp nơi.

Ông ta xem như cũng thông minh, phải biết rằng trong di tích này có không ít kẻ thù của Diệp Thành, nếu những người này biết Diệp Thành còn sống, hơn nữa còn bị thương nặng, chắc chắn sẽ chạy đến, hợp lực tấn công Diệp Thành.

Chỉ cần kẻ thù của Diệp Thành kéo đến thì nguy cơ của ông ta xem như được giải quyết, chưa biết chừng có thể đánh trả, đánh trả cũng không phải không thể, làm không được thì còn có thể nhân lúc hỗn loạn lấy vài bảo bối về.

Ông ta càng nghĩ càng vi diệu, cổ họng bỗng chốc cất cao giọng, âm thanh đầy khí phách vang lên: “Thánh thể còn sống, Diệp Thành vẫn chưa chết, hắn ta bị thương rồi, truy đuổi giết tận”.

“Con mẹ nhà ngươi”. Diệp Thành mắng chửi, chân bước qua Thái Hư, một đường đuổi giết đến.

Nhưng hắn vẫn muộn một bước, lời của Thánh Vương áo đen đã truyền đi, dùng sức lực tu vi truyền đi khắp nơi.

Nhưng phàm là người nghe thấy, cho dù là kẻ thù của Diệp Thành, hay là người không thù không oán với Diệp Thành cũng đều sưng sờ, nghĩ là đã nghe nhầm, thánh thể đã chết ba năm trước, vẫn còn sống sao?

Lập tức, bóng người lao đến cả một vùng, cộng thêm trước đó đã có người đi đến phía này, có thể nói là người ngợp trời: “Thánh thể vẫn còn sống, có phải ta nghe nhầm rồi không?”

“Có phải hay không, đi xem là biết”. Tu sĩ lão bối chạy lên nhanh nhất, người có thù oán với Diệp Thành, như thần tử Phượng Hoàng càng chạy nhanh hơn.

“Lần này náo nhiệt rồi”. Ở một góc di tích, Cơ Tuyết Băng khẽ gãi đầu, cũng đạp thiên đi đến.

“Ta biết mà, chắc chắn ngươi còn sống”. Phía đông di tích, Tiểu Cửu Tiên cười hi hi, cũng không đi tìm bảo bối và cơ duyên nữa, tâm tình không tệ.

“Hoang Cổ Thánh Thể vô địch cùng cấp, cũng nên đến xem thử”. Nam Đế, Bắc Thánh, Trung Hoàng cũng từ ba hướng đi đến, còn Tây Tôn sớm đã biết Diệp Thành còn sống, nên cũng không quá kinh ngạc.
Chương 2034: Hét lên đi, ta cho ngươi hét nữa đấy

Di tích náo nhiệt thật sự, chỉ vì Thánh Thể vẫn còn sống mà khiến bốn phương chấn động, trận thế không nhỏ.

Trên hư không, vị Thánh Vương áo đen vẫn đang chạy trốn, Diệp Thành liên tục đuổi theo ông ta, hắn dùng mọi cách vừa đuổi theo vừa tung ra đại chiêu, có lẽ là vì khí thế quá mạnh khiến cho dãy núi bên dưới lần lượt sụp đổ.

Sức chiến đấu của Thánh Vương áo đen chẳng ra sao cả, nhưng khả năng chạy trốn lại rất lợi hại. Mẹ nó chứ, chạy cực kỳ nhanh, hơn nữa miệng lưỡi còn chanh chua, vừa chạy trốn vừa gào thét, chỉ đường cho người khác.

Diệp Thành hận đến ngứa răng, hắn xem thường Thánh Vương áo đen này quá mức, hắn cứ nghĩ rằng một mũi tên sấm sét có thể giết chết ông ta, không ngờ tên khốn đó lại không chết, chẳng những không chết mà ngược lại còn sống rất vui vẻ, thậm chí tiết lộ bí mật của hắn ra ngoài.

Hắn có thể tưởng tượng được sau này sẽ có rất nhiều rắc rối tìm đến, không chừng lần này ra khỏi di tích này thì sẽ bị các đại giáo liên hợp lại truy bắt, con đường tìm người của hắn cũng trở nên khó khăn hơn.

Hắn càng nghĩ càng tức, dù có muốn đi thì trước khi đi cũng phải giết được cái tên Thánh Vương áo đen này.

Biết được suy nghĩ của hắn, tất nhiên Thánh Vương áo đen không dám buông lỏng cảnh giác, có nhiều sức mạnh Nguyên Thần bị thiêu đốt hơn, tốc độ không giảm mà ngược lại còn tăng, thân pháp của ông ta trở nên ảo diệu, dù là Chuẩn Đế áo bào huyết sắc cũng theo không kịp.

Phải nói là bản lĩnh chạy trốn của ông ta và Diệp Thành khá giống nhau, vấn đề là lúc này Diệp Thành không ở trạng thái đỉnh cao, tốc độ cũng bị hạn chế, nếu không Thánh Vương áo đen đã bị đập chết từ lâu rồi.

Bóng người phía trước lắc lư qua lại, mỗi người đều mang theo tiên quang chiếu sáng cả màn đêm, đợt thứ nhất người đã bị giết, hoặc là ngự động phi kiếm, hoặc là phi mây cưỡi gió, có thể nói đầy trời.

Nhất là kẻ thù của Diệp Thành, tay đã cầm kiếm xông tới, mắt ai cũng đỏ ngầu, đằng đằng sát khí, mặc dù không biết tại sao Diệp Thành còn sống nhưng hôm nay nhất định không thể để Diệp Thành chạy thoát nữa.

“Ở đây, Thánh Thể ở đây!”, Thánh Vương áo đen như nhìn thấy cọng rơm cứu mạng bèn liều mạng hét lên.

“Hét đi, ta cho ngươi hét nữa đấy”, Diệp Thành lớn tiếng mắng, khí huyết hừng hực, một bước vượt qua cả ngàn trượng hư không, rút ngắn khoảng cách gần cả trăm trượng với Thánh Vương áo đen, lại bắn ra một mũi tên sấm sét.

Lần này Thánh Vương áo đen quỳ xuống đất, vẫn chưa hét lên ra tiếng thì đã bị mũi tên đó thiêu đốt Nguyên Thần, dọc đường đi ông ta tính kế này nọ cuối cùng không thể thoát hỏi kết cục bị giết chết.

Chém chết Thánh Vương áo đen rồi, Diệp Thành không do dự xoay người bỏ chạy nhưng lại gặp phải người quen.

Đó là công chúa tộc Phượng Hoàng, cũng là Phượng Tiên Nhi, cũng đến di tích, Diệp Quân đã biết cô ta ở di tích từ trước, muốn tính toán hết thù cũ nhưng vẫn không tìm thấy, không ngờ lại gặp vào lúc này.

“Đi đâu?”, Phượng Tiên Nhi nghiến răng nghiến lời, ánh mắt đầy oán hận, cái hôm sau ngày cô ta đánh một chưởng đó, sức chiến đấu mạnh hơn ba năm trước rất nhiều, hay nói cách khác cô ta đã trải qua một cõi niết bàn.

“Cút!”, Diệp Thành quát một tiếng, đột nhiên đánh ra một quyền, đòn tấn công xuyên qua hư không, cũng đâm qua lòng bàn tay cô ta, mặc dù cô ta đã trải qua niết bàn, sức chiến đấu cũng tăng mạnh, mặc dù hắn bị thương nặng, không ở trạng thái đỉnh cao nhưng vẫn có sự cách biệt khá lớn, đòn tấn công này rất mạnh, cô ta vẫn bị đánh bại hoàn toàn, lăn sang một bên.

Sau khi đẩy lùi Phượng Tiên Nhi, Diệp Thành không dám hiếu chiến mà đánh thẳng đến lối ra của di tích, chỉ cần hắn ra khỏi di tích, tiên nhãn sẽ không bị áp chế, hắn có thể sử dụng Tiên Luân Thiên Đạo để thoát thân.

Bốn phương tám hướng đều là bóng người, chỗ nào cũng là kẻ thù của hắn, hơn nữa còn không ít.

Hắn đã nhắm chuẩn đến một hướng, nơi đó khá ít người, thực lực của không mạnh, vẫn đột phá vòng vây chạy đi.

“Hợp lực tấn công!”, một thanh niên tóc bạc tức giận hét lên, sau đó lao đến phía trước, trên đầu treo một cái gương chói mắt, đó là Thánh Vương Binh, uy lực rất mạnh, đứng cách một khoảng xa đã quét ra Tiên Quang Tịch Diệt.

Những người ở phía sau cũng không nhàn rỗi, có người dùng pháp khí, người dùng sát trận, người dùng thần thông hoặc cấm pháp, che trời lấp đất, màn đêm trở nên hoa lệ, cũng nghiền nát đến rung trời động đất.

Diệp Thành lao đến, mở Hỗn Độn Dị Tượng và dị tượng thế giới Hỗn Độn ra để phòng ngự.

Tiếng ầm ầm vang lên, rất nhiều người cùng tấn công trên thế giới Hỗn Độn, khiến Hỗn Độn Giới tan hoang xơ xác, Diệp Thành cũng bị phản phệ, nôn ra máu, bị thương nhiều hơn.
Chương 2035: Đợi đấy

Nhưng khoảng thời gian ngắn ngủi này, hắn có cơ hội nghỉ ngơi một chút, sau đó giẫm lên biển sâu Hoàng Kim, tiêu diệt cả một đám người, tay cầm Xích Tiêu vung lên, chém văng cả một đám người, Bá Long trong tay phải quét ngang trên hư không, trên đầu là Hỗn Độn Thần Đỉnh, thần uy được phóng thích, san bằng một phương, những người nhào đến bị tiêu diệt sạch sẽ.

Máu nhuộm đỏ cả tinh không, những người ở hướng này không thể chặn được Diệp Thành lại, bị khí thế mạnh mẽ của Diệp Thành đánh văng.

Người ở bốn phía tức giận hét lên, tập hợp lại một chỗ, đuổi đánh tới như thể có hàng ngàn vạn binh mã đang phi nhanh đến.

Diệp Thành tranh thủ quay đầu nhìn lại, khóe miệng khẽ giật, số người đuổi đến đây vượt quá sức tưởng tượng, đây đều là kẻ thù của mình sao? Ở đâu mà mình có nhiều kẻ thù vậy chứ?

Nói thì nói thế nhưng tốc độ của hắn cũng không giảm, hắn liều mạng nuốt từng viên đan dược, ưu điểm của Tiên Luân vận chuyển với tốc độ cực kỳ nhanh, vết thương đang hồi phục, tốc độ của nó cũng tăng lên.

Bóng người như thủy triều bỗng chốc bị hắn đá văng ra rất xa, không ai có thể đuổi kịp theo bước chân của hắn.

Nhưng người ở phía sau cũng rất kiên trì, Diệp Thành liều mạng chạy thoát, họ liều mạng đuổi theo phía sau, lần này tách ra, bao vây tấn công, hợp lúc lại cũng bị khí thế mạnh mẽ của Diệp Thành đánh văng ra xa, không ít người bị thương, thậm chí có người chết.

Trời đã gần sáng nhưng cuộc rượt đuổi vẫn chưa kết thúc, Diệp Thành đi vòng một vòng thật lớn, sau đó chạy về phía lối ra.

Từ xa, hắn nhìn thấy một biển người đang tụ tập ở lối vào di tích, họ đứng đó không phải nói chuyện phiếm mà là đang đợi hắn, mục đích của họ là ngăn không cho Diệp Thần chạy ra khỏi di tích.

Đây chắc hẳn là ôm cây đợi thỏ, chạy vào di tích để trốn không bị truy sát thì được nhưng muốn ra ngoài thì không có cửa đâu.

Diệp Thành không còn sức đối phó nữa, chạy ra đến lối vào nhưng lại không bước ra ngoài, một cái xoay người tuyệt đẹp, lại chuyển hướng đánh ngược vào trong di tích, trước khi bị bao vây tấn công thì hắn đã chạy ra khỏi vòng vây.

Không biết qua bao lâu, di tích rơi vào thế hỗn loạn, một lúc sau đã không thấy Diệp Thành đâu.

Kẻ thù của Diệp Thành tức giận gào lên, một nhóm ba người hoặc một nhóm năm người quyết định không đi tìm bảo vật nữa mà bắt đầu lục soát tìm kiếm hết mọi ngóc ngách, như thể không tìm được Diệp Thành thì không xong chuyện.

Màn đêm lại kéo đến, ở vùng núi khỉ ho gà gáy, Diệp Thành khập khiễng trèo vào một hang động, ngồi phịch xuống đất, cho rất nhiều đan dược trị thương vào miệng.

Bị truy đuổi một ngày một đêm, mặc dù hắn đã trốn được khỏi cuộc rượt đuổi nhưng lại bị đánh đến mức tàn phế, không nói những cái gì khác, chỉ riêng Hoang Cổ Thánh Thể này thôi, không có chỗ không có máu.

“Đợi đấy cho ông!”, Diệp Thành thầm mắng, đã tính toán xong kế hoạch, đợi sau khi hồi phục lại trạng thái đỉnh cao, hắn sẽ tìm đến tính sổ từng người, nếu không muốn đi ra ngoài, vậy cũng không cần đi ra nữa.

“Một mạch Thánh Thể đều là đám rùa rụt đầu sao?”, hắn đang chữa trị vết thương, đột nhiên nghe thấy có tiếng cười vang lên bên ngoài hang động, sau đó một bàn tay cực kỳ lớn xuất hiện trên bầu trời, khiến ngọn núi bị đè ép sập xuống.

Đất đá bay tứ tung, Diệp Thánh lập tức chạy ra ngoài nhưng có một tia Tiên Quang Tịch Diệt lao thẳng về phía hắn.

Trước tia sét và đá lửa, hắn lấy một tấm khiên chắn trước mặt mình, uy lực của Tiên Quang Tịch Diệt mạnh đến mức đánh bật tấm khiên ra xa, hắn cũng bị thương, bị chấn động lùi lại mười mấy trượng.

Lúc này hắn mới nhìn rõ người đến, mặc áo bào đen, cũng dùng bí pháp để che giấu huyền cơ của mình nhưng dung mạo của người đó lại không thể che mắt được Lục Đạo Tiên Nhãn, thần tử của Tiên tộc.

“Là hắn”, Diệp Thành nheo mắt, khẳng định người đối diện là thần tử của Tiên tộc.

“Diệp Thành, ngươi khiến thần tử ta rất bất ngờ”, thần tử Tiên tộc khẽ cười, đứng lặng trên không trung, kiêu ngạo nhìn Diệp Thành, cười khiêu khích, một lâu cũng chẳng nói gì.

“Ngươi và ta không có thù mà nhỉ!”, Diệp Thành cười mỉa: “Sao thế, ngươi cũng chạy đến nhân lúc người gặp nạn à?”

“Ta không có hứng thú với ngươi, có trách thì chỉ trách ngươi đoạt lấy bảo vật vô thượng không nên lấy của Tiên tộc ta”, thần tử Tiên tộc khẽ cười nói: “Lục Đạo Tiên Luân Nhãn nghịch thiên há có thể là thứ mà ngươi muốn lấy thì lấy à?”

“Lục Đạo Tiên Luân Nhãn gì cơ, ta không biết”, Diệp Thành nhún vai, tất nhiên hắn sẽ không thừa nhận.

“Ta biết”, hắn vừa dứt lời, một người mặc áo bào đen khác xuất hiện, đó là một người con gái có dung mạo xinh đẹp, nhìn kỹ thì chính là Phượng Tiên Nhi của tộc Phượng Hoàng.
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

TIÊN VÕ ĐẾ TÔN
  • Lục Giới Tam Đạo
Tiên Võ Truyền Kỳ convert
  • 4.80 star(s)
  • Lục Giới Tam Đạo
Link Dịch
[Zhihu] Bảo Gia Tiên
  • FB Mắt Nâu.
Phần 4

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom