• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Tiên võ đế vương (3 Viewers)

  • Chương 1936-1940

Chương 1936: Con quen biết họ?

Tiếng hét của Kỳ Vương khiến cho đại hội Dao Trì vốn đang sôi động ngay lập tức trở nên im lặng.

Tất cả mọi người tại đại hội Dao Trì đều sửng sốt, ly ngọc nâng lên cũng đều dừng lại giữa không trung, Tiên mẫu Dao Trì cũng không ngoại lệ, đường đường là cấp Chuẩn Đế mà cũng không phản ứng kịp.

“Đây là ai vậy? Ăn gan hùm à?”, sau một thoáng yên tĩnh, đại hội Dao Trì trở nên huyên náo, phát ngôn bừa bãi, khiêu khích trắng trợn như vậy rõ ràng là tới để phá đại hội mà.

“Đây là lần đầu tiên lão phu thấy có người không tôn trọng Dao Trì như thế đấy”, không ít lão già vuốt râu cảm thán: “Đưa thần nữ Dao Trì tới thanh lâu, chỉ nghe thôi đã thấy mới mẻ rồi”.

“Bắt lại”, Tiên mẫu Dao Trì lên tiếng giữa cuộc thảo luận, ly ngọc giơ lên cũng dần hạ xuống, như thể đã nhìn thấy hai người đang chạy trốn bên ngoài núi xuyên qua những đám mây mù.

“Tự tìm đường chết”, chín Đại Thánh của Dao Trì lần lượt bay ra ngoài, sắc mặt ai cũng khó coi.

“Ta… Ta cũng đi”, Cơ Tuyết Băng ho khan rồi đứng dậy, vẻ mặt khá đặc sắc, người khác không biết nhưng sao cô lại không biết, cô đã nghe ra đó là giọng của Kỳ Vương, đến cô cũng không ngờ tên đó lại gan to bằng trời như vậy, đúng là không lên tiếng thì thôi, đã lên tiếng là chỉ có khiến người khác phải kinh ngạc.

“Ngươi bị điên à!”, bên ngoài tiên sơn Dao Trì, Diệp Thành vừa chạy trốn vừa mắng Kỳ Vương, ai ngờ được giây trước tên này vẫn còn ngoan ngoãn ngồi đó, giây sau đã hét lên như vậy, hắn ta hét lên một cái đã chọc giận Dao Trì Thánh Địa luôn.

“Ta muốn vào trong ăn đào”, Kỳ Vương ngoáy mũi, lắc đầu ngông nghênh, bất cần đời.

“Sao ngươi không ăn phân luôn đi!”, Diệp Thành suýt thì tức hộc máu, bật thốt câu chửi thề.

“Đi đâu?”, tiếng quát vang lên từ phía sau, lời còn chưa dứt, chín bóng người đã băng qua hư thiên, chặn đường hai người họ, chín Đại Thánh của Dao Trì Thánh Địa đồng loạt bay ra, uy thế mạnh mẽ trấn áp chư thiên, Diệp Thành và Kỳ Vương đang chạy trốn lập tức quỳ tại chỗ.

“Thật to gan”, một Đại Thánh của Dao Trì lạnh lùng lên tiếng, lời này khiến cả hai bị chấn động nôn ra máu.

“Hiểu lầm, hiểu lầm”, Diệp Thành cười gượng, Kỳ Vương cũng sợ rồi, ngoan ngoãn như một con cừu nhỏ.

“Không tôn trọng Dao Trì thì phải trả giá”, Dao Trì Đại Thánh chợt giơ tay lên.

“Xin bà hãy nương tay”, trước khi Dao Trì Đại Thánh giết Diệp Thành, Cơ Tuyết Băng đã vụt tới như một đạo thần hồng, đáp xuống vùng đất này, đầu tiên cô lườm Kỳ Vương sau đó kính cẩn hành lễ với Dao Trì Đại Thánh đó: “Xin bà bà nương tay”.

“Dao Trì, con quen biết họ?”, Dao Trì Đại Thánh nhìn Cơ Tuyết Băng với vẻ mặt kỳ lạ.

“Quen chứ quen chứ, ba chúng ta còn cùng tới thanh… ưm ưm”, Cơ Tuyết Băng còn chưa lên tiếng, Kỳ Vương đã cất lời, nhưng không đợi Kỳ Vương nói xong, Cơ Tuyết Băng đã bịt miệng hắn ta lại, dường như cô biết Kỳ Vương định nói gì, nếu nói ra thì mới đúng là náo nhiệt thật sự.

“Là cố hữu quen khi ứng kiếp lịch luyện ạ”, Cơ Tuyết Băng vừa bịt chặt miệng Kỳ Vương, vừa cười với Dao Trì Đại Thánh: “Nói ra thì hai người họ cũng được coi là ân nhân cứu mạng của con”.

“Có thật như vậy không?”, Dao Trì Đại Thánh hơi nhíu mày, vừa rồi rõ ràng bà ta đã nghe thấy chữ ‘thanh’, nếu không phải Cơ Tuyết Băng ngăn lại kịp thời thì chữ tiếp theo khả năng cao sẽ là chữ ‘lâu’.

“Thật ạ, Dao Trì đương nhiên không dám lừa bà”, trong nụ cười của Cơ Tuyết Băng mang theo sự ngượng ngùng, xấu hổ.

“Nhưng dù là vậy thì lời nói của bọn họ cũng quá hoang đường”, Dao Trì Đại Thánh nghiêm nghị nói.

“Chúng ta cũng vì hết cách thôi”, Kỳ Vương ho khan: “Không có thiệp mời, họ không cho chúng ta vào núi ăn đào, ta cũng chỉ đành gọi như vậy, sự thật chứng minh cách này rất hiệu quả”.

“Các vị tiền bối, các vị kéo hắn mang đi hầm đi! Ta không có ý kiến gì”, Diệp Thành cất lời.

“Đưa đi”, Dao Trì Đại Thánh hạ lệnh, không rảnh để nói nhảm với hai tên sinh vật lạ này.

“Bà bà”.

“Lão thân không truy cứu, không có nghĩa là Tiên mẫu cũng không truy cứu”.

“Vâng”, Cơ Tuyết Băng bĩu môi sau đó đi theo, còn tức giận lườm Diệp Thành, ánh mắt như muốn nói: Ngươi trông chừng con lừa này kiểu gì thế?

“Ngoài ý muốn, thật sự là ngoài ý muốn”, Diệp Thành cũng ho khan, day mạnh đầu mày.

“Ta nói này, bọn họ sẽ không thật sự giết hai chúng ta luôn đấy chứ?”, Kỳ Vương đưa tay chọc Diệp Thành.

“Cút, không muốn nói chuyện với ngươi”, Diệp Thành đen mặt, hắn thấy mình đã kỳ quái lắm rồi, không ngờ Kỳ Vương còn hơn cả hắn, một câu hét lên thôi đã suýt làm hắn són ra quần.

Cơ Tuyết Băng cũng day đầu mày, trách mình sơ suất quên mất chuyện thiệp mời, nếu không cũng không có chuyện hoang đường thế này, lần này thần nữ Dao Trì thật sự nổi tiếng rồi.

Tốc độ của chín Đại Thánh Dao Trì cực nhanh, đưa Diệp Thành và Kỳ Vương vào đại hội Dao Trì.

Phải nói rằng hai tên này cũng được chú ý, từ trên trời bay xuống dưới sự chú ý của mọi người, tất cả mọi người đều quan sát hai tên từ đầu đến chân, chính hai tên sinh vật lạ này đã nói lời không tôn trọng Dao Trì Thánh Địa.

Vừa mới đáp xuống, Diệp Thành đã thấy lạnh cả người, đó là do trưởng lão và đệ tử của Dao Trì Thánh Địa đang lườm bọn hắn, còn có người kính mến Dao Trì, trong mắt họ cũng toát lên ánh sáng lạnh lẽo.
Chương 1937: Lần lượt giới thiệu

Tiên mẫu Dao Trì nhìn Cơ Tuyết Băng bằng ánh mắt kỳ lạ, không ngờ thần nữ nhà mình còn có hai người bạn như sinh vật lạ thế này, còn dám ngang nhiên đưa thần nữ tới thanh lâu?

Cơ Tuyết Băng cũng rất hiểu chuyện, nhìn bên này, nhìn bên kia, cuối cùng nhìn vào hư vô, dù sao cũng là bạn cũ của con, ít nhiều gì người cũng phải cho con chút thể diện.

Tiên mẫu Dao Trì lập tức bị chọc cười, hứng thú nhìn xuống phía dưới, ánh mắt lướt qua Kỳ Vương rơi vào Diệp Thành, nhìn một lúc bà bất giác nheo mắt lại.

Không chỉ bà đang nhìn mà rất nhiều Chuẩn Đế lớn tuổi có mặt ở đây cũng đang nhìn, trong mắt họ loé lên ý tứ sâu xa, dường như đã nhìn ra huyết mạch của Diệp Thành, chính là Hoang Cổ Thánh Thể trong truyền thuyết.

“Không tôn trọng thần nữ, phải giết”, khi mọi người đang nhìn thì có một tiếng quát lớn chợt vang lên, có lẽ là quá đột ngột nên các lão Chuẩn Đế bỗng chốc rùng mình.

Lại nhìn tới kẻ bỗng quát lớn ấy, đó chẳng phải thần tử Nhật Nguyệt sao? Vẻ mặt hắn ta đầy vẻ căm phẫn, hiếm khi có được cơ hội lấy lòng, sao tên này có thể dễ dàng bỏ qua?

“Không tôn trọng thần nữ, phải giết”, câu nói này của thần tử Nhật Nguyệt lập tức dấy lên hàng ngàn con sóng, Thái Thanh thần tử, Chí Tôn thần tử, Phiếu Miểu thần tử đứng dậy, tên nào tên nấy đều tỏ ra căm phẫn trào dâng.

“Không tôn trọng thần nữ, phải giết”, thần tử Thiên Phạt, thần tử Thương Linh và thần tử Vũ Hoá cũng đứng lên, mạnh mẽ dõng dạc, ai không biết còn tưởng Diệp Thành và chúng có thù giết cha!

“Ta đâu có chọc giận gì các ngươi”, Diệp Thành bĩu môi: “Đừng làm ta sợ, tính tình ta không tốt đâu”.

“Vẫn còn dám ngông cuồng à?”, bảy người giận tím mặt, nói xong còn định rời khỏi chỗ ngồi xông tới chỗ Diệp Thành.

“Được rồi”, Tiên mẫu Dao Trì lên tiếng, cưỡng chế can thiệp vào, giọng điệu mang theo vài phần uy nghiêm.

“Tiên mẫu, bọn họ…”

“Chuyện này lão thân tự có quyết định”, Tiên mẫu Dao Trì khẽ nói, phất tay giải trừ cấm chế giam cầm Diệp Thành và Kỳ Vương: “Nếu đã là bạn của Dao Trì thì lần này ta không truy cứu nữa, vào chỗ ngồi đi!”

“Đa tạ Tiên mẫu”, Diệp Thành và Kỳ Vương cười toe toét, vui vẻ chạy đi, hơn nữa còn rất tự nhiên tìm một chiếc bàn trong góc ngồi xuống, không hề coi mình là người ngoài.

So với họ, bảy người nhóm thần tử Thiên Phạt lại xanh mặt, cứ tưởng có thể ra vẻ một phen, ai ngờ Tiên mẫu của Dao Trì lại không theo lẽ thường, bao che cho kẻ không tôn trọng Dao Trì làm bọn chúng mất hết thể diện.

Một khúc nhạc đêm qua đi, đại hội tiếp tục diễn ra như bình thường, mọi người lại tiếp tục uống ly rượu vừa nãy chưa uống.

Uống cạn ly rượu, tiếng đàn và tiếng sáo du dương cất lên, tiên tử của Dao Trì bay lên mây, lụa ngọc tung bay, điệu múa uyển chuyển, tuy không múa đẹp bằng Hoa Vũ nhưng cũng rất duyên dáng.

Diệp Thành ngồi trong góc liếc quanh một lượt, chuẩn xác tìm thấy vị trí của người chuyển kiếp, Dao Trì Thánh Địa ngoài Cơ Tuyết Băng còn có hơn mười người chuyển kiếp, một người của nhà Mộ Vân, hai người của Tinh Nguyệt Cung, một người của Thất Tịch Cung, những người còn lại đều là người của Hoàng tộc Đại Sở.

Hế?

Đang nhìn, Diệp Thành chợt cảm nhận được có người đang quan sát mình, khiến hắn không khỏi quay sang nhìn lại.

Đó là một chiếc bàn ngọc thạch gần vị trí sân khấu, một thanh niên tóc tím và một nữ tử áo trắng đang ngồi ở đó, mà người nhìn hắn là thanh niên tóc tím, đôi mắt ấy sâu thẳm vô biên.

“Phượng Tiên”, Diệp Thành lẩm bẩm, hắn không nhận ra thanh niên tóc tím nhưng nhận ra nữ tử áo trắng, đó chẳng phải Phượng Tiên đã từng gặp ở Phượng Hoàng Cốc sao? Chỉ vì Phượng Hoàng truyền cho hắn Phượng Hoàng Tiên Ngự mà cô ta không phục, nửa đường đuổi theo đòi lấy lại, bị hắn dạy cho một bài học.

Khi Diệp Thành nhìn Phượng Tiên thì cô ta cũng đang nhìn hắn, hơn nữa ánh mắt tràn đầy oán hận và lạnh lùng.

Diệp Thành mặc kệ, nhìn sang thanh niên tóc tím bên cạnh cô ta, huyết mạch của hắn ta cực kỳ cường đại, khí huyết dồi dào như biển cả, loáng thoáng còn có thể nghe thấy tiếng phượng hoàng hí, có thể ngồi cùng Phượng Tiên chắc chắn là người của Phượng Hoàng tộc, mà còn là người có thân phận vô cùng cao quý.

Thanh niên tóc tím cười nhạt, khoé miệng mang theo ý cười, nhưng trong mắt lại hiện lên vẻ khinh thường: “Tìm ngươi đã lâu, bí pháp Tiên Ngự của tộc Phượng Hoàng ta không dễ lấy đi như vậy đâu”.

“Đó là Bát hoàng tử của Phượng Hoàng tộc, cũng là thần tử của Phượng Hoàng tộc”, Kỳ Vương ở bên cạnh thong thả nói: “Tiểu tử này không hiền đâu, đứng thứ tám nhưng lại có thể làm thần tử”.

“Nhìn ra rồi”, Diệp Thành nhấp một ngụm rượu, lại nhìn đi nơi khác, đó là bàn ngọc thạch đối diện Phượng Tiên, ở đó có một thanh niên áo trắng đang nhàn nhã thưởng thức điệu múa trên mây, khí tức của hắn ta không hề yếu hơn thần tử Phượng Hoàng, mà huyết mạch thì còn mạnh hơn.

“Người của Tiên tộc”, Diệp Thành khẽ nói, dường như đã nhìn ra huyết mạch của thanh niên áo trắng.

“Thần tử Tiên tộc cũng là một kẻ tàn ác”, Kỳ Vương cắn quả đào: “Không có việc gì đừng gây sự với tên đó, hắn ta là kẻ có thù tất báo, động đến hắn ta thì kết cục rất thảm”.

“Ngươi biết nhiều thật đấy!”, Diệp Thành quay đầu, hứng thú nhìn Kỳ Vương bên cạnh.

“Đây là thiên phú”, Kỳ Vương cười hì hì, nhét cả quả đào vào cái miệng rộng, sau đó chỉ vào một chiếc bàn ngọc thạch khác: “Nhìn thấy tên to con để trần cánh tay kia không? Thần tử của Man tộc đấy, người bên cạnh là thần tử Vu tộc, nữ tử tóc xanh đối diện cũng có lai lịch không nhỏ, là thần nữ của Linh tộc, cô bé áo xanh bên cạnh cô ta là thần nữ của Cổ tộc, thanh niên tóc đỏ phía chéo bọn họ là thần tử của Ma tộc…”

Kỳ Vương rất tận tâm, kiến thức vô cùng sâu rộng, hắn ta liên tục giơ tay lên chỉ, mỗi lần chỉ tới ai đều giới thiệu cho Diệp Thành, dường như biết hết tất cả mọi người ở đây.

Diệp Thành không nói gì chỉ yên lặng lắng nghe, liên tục đưa mắt nhìn theo, lòng thầm kinh ngạc lai lịch của Dao Trì Thánh Địa, cửu tộc viễn cổ đều được mời tới, hơn nữa đều là thần tử, thần nữ đích thân tới.
Chương 1938: Nhìn người không thể nhìn qua tướng mạo

“Đó là Cửu Tiêu Chân Nhân”, Kỳ Vương vẫn đang giới thiệu, người mà hắn chỉ là một ông già với tiên phong đạo cốt, “ông ta là một nhân tài, chính là Chuẩn Đế trẻ tuổi nhất của Huyền Hoang Đại Lục”.

“Chuẩn Đế trẻ tuổi nhất, trẻ thế nào?”, Diệp Thành ngẩng đầu nhìn, ông ta trông dáng người mảnh khản, y như một bậc tiên sinh dạy học, toàn thân toát lên khí chất điềm tĩnh, không mang theo bất cứ khí tức tàn ác nào, giống như một lão gia gia hiền hoà nho nhã vậy.

“Mới chỉ ba nghìn tuổi, đủ trẻ chưa?”, Kỳ Vương lại lấy một quả đào nhét vào ngực.

“Huyền Hoang quả nhiên nhiều nhân tài”, cho dù với khả năng của Diệp Thành thì cũng không khỏi tặc lưỡi, ba nghìn năm là Chuẩn Đế, biết đâu hôm nào đó có thể phong đế.

“Tên Lừa kia, đem rượu của ngươi tới cho ta”, khi hai người nói chuyện thì có một giọng nói vang lên, đó chính là giọng nói phát ra từ cái bàn ngọc thạch ở bên cạnh, ở đó có một người đang say tuý luý, uống đến mức chếnh choáng, chốc chốc còn ợ lên men rượu.

“Shhh”, Kỳ Vương liếc nhìn người đàn ông này, “bảo chúng ta đưa rượu mà còn khoa trương như vậy, Lừa gia đây tung hoành Huyền Hoang trăm năm nay chưa từng gặp một kẻ nào huyênh hoang như thế”.

“Đó là Chuẩn Đế đấy”, Diệp Thành truyền âm cho Kỳ Vương.

“Nào, gia, gia uống rượu đi”, Kỳ Vương thay đổi sắc mặt nhanh chóng, hắn ôm lấy vò rượu lảo đảo đi tới, rót cho người đàn ông kia chén đầy sau đó bật cười trông có vẻ thân thiết lắm.

Thấy bộ dạng cung phụng đó của Kỳ Vương, người đàn ông kia cứ thế ngó lơ, chỉ quan tâm tới việc thưởng rượu của mình, bao nhiêu quả bàn đào trên bàn như thế mà chẳng thèm đụng vào, còn rượu thì uống hết vò này tới vò khác.

So với Kỳ Vương thì Diệp Thành điềm tĩnh hơn nhiều, hắn có Lục Đạo Tiên Luân Nhãn nên đã nhìn ra tu vi của người đàn ông này từ lâu, có điều hắn chỉ giả bộ không thấy, để mọi thứ thuận theo tự nhiên.

Hắn rõ hơn ai hết, so với Cửu Tiêu Chân Nhân thì người đàn ông này mới thực sự khủng khiếp, Chuẩn Đế cũng phân mạnh yếu, mặc dù cả hai người đều là Chuẩn Đế nhưng khoảng cách lại vô cùng lớn.

“Nhìn người không thể nhìn qua tướng mạo được”, mặc dù sắc mặt Diệp Thành không thay đổi nhưng từ sâu trong thâm tâm hắn vẫn không thôi rên rỉ, ai mà ngờ được một người trông chếnh choáng say như vậy lại là một Chuẩn Đế khủng khiếp vậy chứ.

“Ông ta là Tửu Kiếm Tiên”, có lẽ biết sự hiếu kì của Diệp Thành nên Cơ Tuyết Băng mới truyền âm cho hắn.

“Đạo hiệu là Tửu Kiếm Tiên, ông ta có mối quan hệ gì với với Chư Thiên Kiếm Thần”, Diệp Thành lập tức lên tiếng hỏi.

“Sư huynh của Kiếm Thần”, Cơ Tuyết Băng khẽ mỉm cười, “Đế Tôn chỉ sinh ra hai người con, một người là Chư Thiên Kiếm Thần, một người chính là Tửu Kiếm Tiên, đều là thần thoại của Vạn Vực”.

“Đúng là được mở mang tầm mắt”, Diệp Thành liếc nhìn Tửu Kiếm Tiên đang say tuý luý, sư huynh của Chư Thiên thần thoại, đồ nhi của Tiên Võ Đế Tôn, hai mối quan hệ này đều khiến người ta kinh ngạc, đây mới chính là thần thoại thực thụ.

“Ngươi đừng đụng đến ông ta, tính khí của ông ta không tốt cho lắm đâu”, Cơ Tuyết Băng có lòng nhắc nhở.

“Ta hỏi cô một việc nhé?”, Diệp Thành nhìn về phía Cơ Tuyết Băng ở cách đó phía xa, “cô có biết Tiên Võ Đế Tôn trông thế nào không, hoặc là thánh địa Dao Trì có hình ảnh của Đế Tôn không?”

“Người đã từng thấy dung mạo của Đế Tôn chỉ có Kiếm Thần và Tửu Kiếm Tiên thôi”, Cơ Tuyết Băng chậm rãi nói, “tương truyền Đế Tôn từ khi tu đạo đều mang mặt nạ, kể cả khi phong đế vị cũng như thế”.

“Thật đáng tiếc”, Diệp Thành lẩm bẩm rồi lại lần nữa nhìn sang Tửu Kiếm Tiên.

Đã là đồ nhi của Đế Tôn thì nhất định từng thấy chân dung của Đế Tôn, còn hắn và Tiên Võ Đế Tôn trông giống với nhau mà Tửu Kiếm Tiên lại không hề hiếu kì về hắn, chỉ quan tâm tới việc uống rượu.

Hắn thực sự có phần khó nhìn thấu được Tửu Kiếm Tiên, giống như Chư Thiên Kiếm Thần, thâm sâu khó dò, ông ta còn là huynh đệ của Kiếm Thần, khả năng chiến đấu không hề kém cạnh so với Kiếm Thần, nhưng đáng tiếc ông ta và Kiếm Thần cuối cùng cũng không thể bước trên con đường đế vị, càng thân cận với Đế Tôn thì càng bị Đế Tôn kiềm hãm.

Phía này, Kỳ Vương đã quay trở lại, hắn cười gượng gạo, hắn rất muốn tiếp cận với Tửu Kiếm Tiên nhưng Tửu Kiếm Tiên lại chỉ quan tâm tới việc uống rượu, căn bản không quan tâm gì đến hắn.

Diệp Thành dần thu lại suy nghĩ, vừa tĩnh lặng thưởng thức rượu vừa đảo mắt nhìn từng người có mặt ở đây, những người có thể tới đại hội Dao Trì thì đều là bậc không hề đơn giản, Chuẩn Đế không dưới hai mươi người, có trên một nửa rất khiêm tốn, chỉ ngồi ở phía sau như Tửu Kiếm Tiên.

Sau khi đảo mắt một vòng, Diệp Thành mới quay sang nhìn Cơ Tuyết Băng, “Thánh Địa Dao Trì còn mời được cả Cửu Tộc Viễn Cổ mà sao không thấy Côn Luân hư đâu, hay là các cô căn bản không mời bọn họ?”

“Cả trăm năm trước bọn họ đã phong bế sơn môn, triệu gọi toàn bộ đệ tử bên ngoài về, ngăn cách với thế giới bên ngoài”, Cơ Tuyết Băng giải thích, “nghe tiên mẫu nói hình như là gặp biến cố gì đó”.

“Kẻ mạnh Đỉnh Phong đã tới Đại Sở cả rồi mới phong bế sơn môn sao?”, Diệp Thành trầm giọng.

Cơ Tuyết Băng không truyền âm tới nữa mà dùng hai tay chống cằm thưởng thức màn múa của các tiên tử, nếu không phải tiên mẫu lệnh cho cô tỏ ra nghiêm túc hơn thường ngày thì cô đã lấy cổ thư ra vùi đầu đọc rồi.

Diệp Thành cũng trầm ngâm hơn, hắn muốn ăn quả đào nhưng lại phát hiện ra bàn đào đã trống trơn.

Diệp Thành bất lực chỉ đành nhét tay vào trong ngực của Kỳ Vương lục tìm một lúc sau đó mới lấy ra một quả đào to bự, xong xuôi còn không quên dùng nước sạch rửa lại.

Mùi vị của quả bàn đào rất thơm, cho vào miệng là tan chảy, mang theo linh nguyên thuần tuý, tu sĩ ăn vào có thể bồi bổ sức khoẻ, có tác dụng kéo dài tuổi thọ.

Chỉ về điểm này thôi, Diệp Thành cũng đã đánh giá cao thánh địa Dao Trì hơn rồi, có thể lấy cả tiên quả ra mời tứ phương thưởng thức, có thể thấy họ rất hào phóng, nơi từng xuất hiện Đại Đế thật khác biệt.

Nói tới quả bàn đào thì cũng có liên quan tới nữ đế Dao Trì, cây bàn đào đầu tiên của thánh địa Dao Trì do bà trồng, và nơi bà trồng cây bàn đào chính là thánh địa Dao Trì được mở mang sau này, sau bao nhiêu năm tháng, từ một cây bàn đào từ thời Vạn Cổ đã mọc khắp cả tiên sơn Dao Trì.

Đại hội Dao Trì cũng từ thời đại đó mà bắt đầu, và lúc đó nữ đế Dao Trì vẫn còn trên đời, vạn tộc sùng bái, nữ đế dùng quả bàn đào tiếp đãi vạn tộc.

Có điều thời gian dần trôi, sau bao nhiêu năm tháng thì thời đại Dao Trì dần hoá vào lịch sử, sự kế thừa của thánh địa Dao Trì vẫn còn nhưng đại hội Dao Trì sẽ không thể nào rực rỡ được như xưa, nữ đế Dao Trì đã trở thành truyền thuyết.

Trong tiếng trống kèn, Diệp Thành nhai nốt những miếng thạch đào còn dở, tiếp đó là nuốt sạch vào bụng, xong xuôi lại thò tay vào ngực Kỳ Vương lôi ra một quả bàn đào nữa.

Kỳ Vương mặt mày tối sầm cả lại, hắn muốn đem hai quả bàn đào này về nghiên cứu nhưng nào ngờ lại bị Diệp Thành lấy mất, bảo không tức tối sao cho được.

Trên vân đoan, tiên tử Dao Trì với từng điệu múa uyển chuyển cúi khom người kéo theo từng tiếng hò reo tán thưởng.

Sau khi đội múa rời đi, từng giọng nói bắt đầu vang lên: “Hoang Cổ Thánh Thể hàng trăm nghìn năm mới gặp, không biết có thể vinh hạnh được cọ sát hay không, như vậy cũng coi như ta hoàn thành được tâm nguyện rồi”.

“Hoang Cổ Thánh Thể?”, rất nhiều người nghe xong thì tỏ ra kinh ngạc, bọn họ lần lượt nhìn sang Bát Hoàng Tử của Phượng Hoàng Tộc, vì trước đó giọng nói cất lên từ lời Bát Hoàng Tử.

“Hoang Cổ Thánh Thể ở đây?”, không ít người đưa mắt nhìn tứ phương, đặc biệt là Thần Tử Thiên Phạt và Thần Tử Thương Linh, bọn họ vừa nghe hai từ thánh thể thì sắc mặt tôi độc thấy rõ.

“Diệp Thành, lời thách đấu của ta, ngươi có dám tiếp không?”, Thần Tử Phượng Hoàng bật cười, hắn gảy ra một đạo tiên quang bay về phía đối diện Diệp Thành, cứ thế đến vị trí cách Diệp Thành được nửa trượng thì dừng lại, hoá thành một trang giấy trắng, bên trên hoá ra ba chữ viết hoa choán mắt: Thư khiêu chiến.

“Hắn là Hoang Cổ Thánh Thể sao?”, ánh mắt của tất cả mọi người dừng lại ở phía Diệp Thành, lúc này bọn họ dù có ngốc thế nào cũng nhìn ra được manh mối, người mà Thần Tử Phượng Hoàng muốn khiêu chiến chính là thánh thể.

“Có phải Thần Tử nhận nhầm người rồi không? Ta chỉ là người bình thường, không phải là Hoang Cổ Thánh Thể gì cả”, Diệp Thành mỉm cười, hắn phất tay gạt đi thư khiêu chiến kia.

“Giả thần giả quỷ, vào giây phút người vào tiên sơn bản công chúa đã nhận ra ngươi rồi”, Phượng Tiên Nhi bật cười, “đừng cho rằng dùng bí pháp che đi khuôn mặt thì có thể che giấu được ta”.

“Phượng Hoàng công chúa nói gì vậy, tại hạ nghe không hiểu”, Diệp Thành mỉm cười nhướng vai.

“Vậy thì ta phải cho ngươi xem cái này”, Phượng Tiên Nhi cười giảo hoạt, khẽ phất tay cho Diệp Thành thấy được một đạo phượng hoàng hư ảnh hiển hiện, hoá thành một đạo ấn kí huyền ảo.

“Cái này gán từ bao giờ đây?”, Diệp Thành thầm mắng chửi, “mình không hề nhận ra”.

“Có nhận hay không?”, Phượng Tiên Nhi hắng giọng, “còn che đậy cũng vô nghĩa”.

“Nhận, nhận, nhận”, Diệp Thành lắc đầu bất lực, cuối cùng cũng hoá thành chân dung thật, mặc dù hắn còn có thể diễn tiếp nhưng về cơ bản cũng vô dụng vì Phượng Tiên Nhi đã nhận ra hắn chính là Diệp Thành, đã nhận định như vậy rồi thì hắn không thừa nhận cô ta cũng sẽ không bỏ qua, chỉ thêm rắc rối mà thôi.
Chương 1939: Tự tin thái quá

“Đúng là Hoang Cổ Thánh Thể thật rồi”, nghe Diệp Thành thừa nhận, những người có mặt ở đây đều xôn xao bàn tán, ánh mắt của bọn họ đều đổ dồn về phía Diệp Thành, bọn họ tỏ ra vô cùng kinh ngạc.

“Ta đã từng gặp Hoang Cổ Thánh Thể, chính là hắn”, không ít người ngồi thẳng dậy, ánh mắt nhìn Diệp Thành mà sáng hẳn lên, nếu trách thì chỉ có thể trách cả chặng đường đến đây Diệp Thành đã gây ra không ít động tĩnh lớn, giống như chuyện ở Huyền Hoang Tinh Hải, tên này một mình truy sát cả năm thuyền chiến của Bái Nguyệt Thần Giáo.

“Không ngờ lại là Hoang Cổ Thánh Thể”, bà lão Thánh Vương trước đó chặn Diệp Thành và Kỳ Vương ở bên ngoài sơn môn Dao Trì nói với sắc mặt vô cùng đặc sắc, chín Đại Thánh Dao Trì trước đó đi bắt Diệp Thành quay lại lúc này cũng tỏ ra hết sức bất ngờ, trước đó bọn họ không hề nhìn ra được huyết mạch của Diệp Thành.

“Đúng là đã nhìn nhầm rồi”, rất nhiều lão bối dụi mắt, “huyết mạch nghịch thiên có thể sánh ngang với Đế, hôm nay được nhìn thấy hắn bằng xương bằng thịt, quả đúng như lời đồn, không hề đơn giản”.

“Không ngờ lại là hắn”, Thái Thanh Thần Tử, Chí Tôn Thần Tử và Phiếu Miểu Thần Tử tỏ ra bất ngờ, Diệp Thành chính là ác mộng, là ám ảnh của bọn họ.

“Là hắn, là hắn”, sắc mặt của Thần Tử Thiên Phạt, Thần Tử Thương Linh, Thần Tử Vũ Hoá tôi độc thấy rõ, bọn họ nghiến răng nghiến lợi, chỉ muốn xé tan xác Diệp Thành cho rồi.

“Chín nhà, quả là không ít”, Cơ Tuyết Băng đảo mắt nhìn một lượt và bất giác mỉm cười.

“Đại hội Dao Trì lần này còn đặc sắc hơn mọi năm nhiều”, một nhóm Chuẩn Đế lần lượt mỉm cười, nói rồi còn không quên liếc nhìn những Thần Tử có mặt ở đây, rất nhiều người đã nắm chặt tay thành nắm đấm, ánh mắt toé lửa, bọn họ đều là bậc cao cao tại thượng, không ai tin rằng thánh thể cùng cấp vô địch cả.

“Lão phu thấy thì ngươi sắp bị diệt rồi đấy”, nghe tiếng bàn tán của tứ phương, sắc mặt Kỳ Vương đầy ý tứ: “Sự dồn nén của ngươi sẽ đạt tới đỉnh cao trong buổi tiệc hôm nay”.

“Xem ra huyết mạch thánh thể vẫn rất được mọi người ưu ái”, Diệp Thành day trán.

“Diệp Thành, ta đang đợi câu trả lời của ngươi đấy”, Thần Tử Phượng Hoàng nhìn Diệp Thành với ánh mắt giễu cợt.

“Ta tới ăn bàn đào, hôm nay không muốn đánh nhau”, Diệp Thành cứ thế khước từ, hắn không rảnh mà đi nói chuyện với tên này, có rảnh thì chi bằng lên đường đi tìm người chuyển kiếp.

“Chuyện này không thể do ngươi chọn được”, Thần Tử Phượng Hoàng nhếch miệng, “khiến hoàng muội Tiên Nhi của ta bị thương, chỉ một câu nói không muốn đánh là có thể tránh sao, thiên hạ này hình như không có chuyện nào dễ dàng như vậy đâu”.

“Là cô ta ra tay trước, ta không thể đứng yên chịu đánh được”, Diệp Thành bất lực xua tay, “vả lại cũng chỉ là cọ sát thôi mà, có chút thương thế cũng là khó tránh, hình như ta cũng không ra tay nặng”.

“Thần Tử ta không có hứng nghe giải thích, cái ta quan tâm là kết cục”, Thần Tử Phượng Hoàng nhếch miệng tôi độc, “trước đó ngươi còn khiến người của Phượng Hoàng Tộc bị thương, vậy thì phải trả cái giá tương xứng”.

“Được, ta nhận lời thách đấu”, Diệp Thành cuối cùng cũng thở dài, càng lùi bước càng không có tác dụng, Thần Tử Phượng Hoàng không có ý tốt, trận chiến hôm nay cũng không thể nào tránh được.

“Vậy mới có phong thái của thánh thể chứ”, Thần Tử Phượng Hoàng nói rồi đứng dậy.

“Giáo huấn hắn hà tất cần Thần Tử Phượng Hoàng ra tay”, Thần Tử Phượng Hoàng còn chưa đứng lên hẳn thì một tiếng cười u ám đã lại vang lên, nhìn từ xa đó chính là thần tử của Bái Nguyệt Thần Giáo.

“Liên quan gì đến ngươi?”, Diệp Thành liếc mắt nhìn, “chỗ nào hay ho thì tới đó mà chơi đi”.

“Ức hiếp Tiên Tử của Phượng Hoàng Tộc, ta đương nhiên phải quan tâm rồi”, Thần Tử Nhật Nguyệt bước xuống khỏi vị trí ngồi, hắn khẽ phất quạt sơn hà, có thể nói là bộ dạng vô cùng phong độ, lại là một cơ hội tốt để thể hiện, không có được ánh nhìn của thần nữ Dao Trì thì lại hướng mục tiêu sang người khác vậy.

“Tự tin thái quá”, Diệp Thành bật cười, hắn nhìn bộ dạng tên này mà không sao nhịn nổi cười, hắn không biết ai cho Thần Tử Nhật Nguyệt sự tự tin như vậy, Hoang Cổ Thánh Thể cùng cấp vô địch, ngươi chưa từng nghe nói sao?

“Không phải ngươi đã quên chuyện từng bị một chưởng của ta trấn áp rồi chứ?”, Nhật Nguyệt Thần Giáo cũng bật cười, hắn hất cằm lên cao, đến cả ánh mắt nhìn Diệp Thành cũng tỏ vẻ bỡn cợt.

“Xem cái đầu của ta này”, Diệp Thành vỗ đầu nhưng lại bật cười sảng khoái hơn như nhớ ra một chuyện xảy ra không lâu trước đó, đó là một câu chuyện hết sức ngớ ngẩn.

“Gì cơ? Thần Tử Nhật Nguyệt từng dùng một chưởng mà có thể trấn áp cả thánh thể sao?”, hiện trường trở nên nhốn nháo, ai nấy đều nhìn Thần Tử Nhật Nguyệt với ánh mắt bất ngờ, Diệp Thành không hề phản bác lại thì rõ ràng là có chuyện này rồi.

Dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người, Thần Tử Nhật Nguyệt đột nhiên trở nên phong độ lạ thường.

Đúng, hắn nói không sai, hắn từng trấn áp một người giống y hệt Diệp Thành chỉ bằng một chưởng nhưng người đó không phải là Diệp Thành mà là Hồng Trần trong trạng thái thần trí không được tỉnh táo.

Hôm nay hắn dám khoa trương như vậy thì chắc chắn là đã coi Diệp Thành chính là Hồng Trần rồi, nếu không thì cũng không thể hiện đến mức như vậy.

Có điều hắn đâu biết sự tình bên trong thế nào, với những người như hắn Diệp Thành có thể đánh được cả một đám, trước đó hắn dùng một chưởng trấn áp Hồng Trần không có nghĩa là khả năng chiến đấu của Hồng Trần không bằng hắn mà vì lúc đó Hồng Trần không phản kháng nên mới khiến hắn có cơ hội.

“Thần Tử Phượng Hoàng, ngươi có tiện để ta thay ngươi giáo huấn cho hắn không?”, Thần Tử Nhật Nguyệt nhếch miệng cười, nhìn sang Thần Tử Phượng Hoàng ở bên, hắn vẫn khẽ phất quạt.

“Tuỳ ngươi thôi”, Thần Tử Phượng Hoàng tỏ ra khá thoải mái nhưng lại không nhìn sang Thần Tử Nhật Nguyệt lấy một cái, chỉ một câu nói mà khiến Thần Tử Nhật Nguyệt tỏ ra ái ngại.

“Nào, nào, mau lên chiến đài”, phía này, Diệp Thành đã nhảy lên chiến đài, hắn chẳng thể chờ đợi lâu hơn được nữa.

“Hôm nay thù mới nợ cũ tính luôn một thể đi”, Thần Tử Nhật Nguyệt cười lạnh lùng, hắn sải bước lên chiến đài, cứ thế ra chiêu, tay cầm thần thông nhật nguyện, có càn khôn diễn hoá, một chưởng mạnh mẽ vô cùng.

Diệp Thành không nói gì, hắn cũng chẳng buồn để ý đến tên này, lập tức giơ tay lên, Diệp Thành chẳng buồn dùng đến thần thông mà giáng luôn một bạt về phía khuôn mặt của Thần Tử Nhật Nguyệt.

Bốp!

Tiếng tát chát chúa vang lên nghe vô cùng chói tai, giây phút trước Thần Tử Nhật Nguyệt còn đang tỏ ra vô cùng hống hách thì lúc này đã bị đánh bay ra khỏi chiến đài, bộ dạng hết sức bá đạo.

Woa!

Kỳ Vương ngẩng mặt, những người có mặt ở đây cho dù là Chuẩn Đế hay Chuẩn Thánh, cho dù là nam hay nữ thì đều nhất loạt ngẩng đầu đưa mắt tiễn Thần Tử Nhật Nguyệt bay ra khỏi tiên sơn, đôi mắt bọn họ phối hợp rất ăn ý, cứ thế đảo sang hai bên trái phải vẽ thành một hình vòng cung lớn.

Không lâu sau đó, bên ngoài tiên sơn Dao Trì liền vang lên tiếng nổ rầm trời, những tu sĩ với đại thần thông mở ra thiên nhãn, nhìn cảnh tượng bên ngoài tiên sơn, Thần Tử Nhật Nguyệt ngã xuống khiến một ngọn núi sụp đổ.

“Vậy...vậy là xong sao?”, sau vài giây, những người có mặt ở đây mới phản ứng lại.

“Trước sau không quá một giây, Thần Tử Nhật Nguyệt với cấp bậc Chuẩn Thánh đã thất bại, nhanh đến mức khiến người ta phải bất ngờ”, không ít người còn tặc lưỡi, “tên này ra vẻ cũng chẳng ra sao”.

“Xem ra lần này quay về Thần Tử Nhật Nguyệt sẽ ngoan ngoãn hơn nhiều”, các lão bối vuốt râu, nói năng tự tin như thế, ngoài ngươi ra thì chẳng còn ai nữa.

“Diệp Thành, ngươi đáng chết”, trong tiếng xôn xao, ba Đại Thánh của Thần Tử Nhật Nguyệt gằn lên phẫn nộ, bọn họ tỏ ra uy thế của bậc Đại Thánh, sát khí ngút trời, trấn áp cả hư thiên.

“Đây là thánh địa Dao Trì, không được hỗn xược”, Đại Thánh của Dao Trì lên tiếng, “Đã là cọ sát thì đương nhiên sẽ có thắng bại, các ngươi đang coi thường pháp tắc của Dao Trì sao?”

“Chúng ta...”, Đại Thánh của Nhật Nguyệt Thần Giáo run rẩy lập tức thu lại khí thế.

“Thay vì hỗn xược ở đây thì chi bằng đi xem xem Thần Tử nhà ngươi thế nào đi”, Đại Thánh của Dao Trì lại lên tiếng.

“Là...là ta lỗ mãng rồi”, Đại Thánh của Nhật Nguyệt Thần Giáo vội quay người, có cho bọn họ thêm mười lá gan thì bọn họ cũng không dám coi thường pháp tắc của Dao trì, đừng nói là ba Đại Thánh bọn họ mà cho dù là ba Chuẩn Đế tới đây cũng sẽ bị trấn áp, thánh địa Dao Trì quá mạnh.

“Ngươi đợi đấy cho ta”, mặc dù cả ba người bỏ đi rất nhanh nhưng trước khi đi lại ném ánh nhìn lạnh lùng cho Diệp Thành ở trên chiến đài, “mối thù này rồi có ngày chúng ta sẽ tính với ngươi”.

“Tưởng rằng ta dễ bị doạ thế sao?”, Diệp Thành bật cười lạnh lùng, hắn vốn không muốn kết oán với Nhật Nguyệt Thần Giáo, là do hôm nay Thần Tử Nhật Nguyệt nhất quyết lên chiến đài nên hắn đương nhiên phải khiến hắn được như ý nguyện rồi.

“Thần Tử Phượng Hoàng, tới ngươi rồi, đánh sớm kết thúc sớm”, Diệp Thành liếc nhìn ba Đại Thánh rời đi rồi lại nhìn sang Thần Tử Phượng Hoàng, “muốn tính toán với ta thì lên chiến đài”.

“Ngươi sẽ chết rất thảm”, Thần Tử Phượng Hoàng đứng dậy vặn cổ, mang theo uy thế của một hoàng tử và cũng mang theo sự ngạo mạn của một thần tử, cao ngạo ngông cuồng.
Chương 1940: Có gì mà không thôn tính

Dứt lời, Thần Tử Phượng Hoàng bước lên chiến đài, hai mắt sáng như đuốc, khí huyết sục sôi.

Đúng là hắn ta có cớ để kiêu ngạo, Thần Tử của Phượng Hoàng Tộc, huyết mạch cực kỳ cường đại, khi di chuyển đều có tiếng phượng hoàng hí mang lại cho người khác cảm giác ngột ngạt, áp bức.

“Nói trước nhé, dù thắng hay thua cũng không được báo thù”, Diệp Thành xoay cổ, khí huyết màu vàng kim vút lên, mỗi làn khí đều dồi dào, bá đạo.

“Ngươi không có cơ hội xuống đài nữa đâu”, Thần Tử Phượng Hoàng cười tôi độc, bước lên trời, ấn một chưởng xuống, một ngọn núi lớn lập tức xuất hiện, giáng về phía Diệp Thành, muốn đè hắn dưới chân núi.

Diệp Thành không nói gì, chỉ đáp lại bằng một đòn công kích mạnh mẽ nhất, hắn bay ngược lên trời, tay huyễn hoá ra rất nhiều thần thông, giữa lòng bàn tay và ngón tay còn có triện văn lưu chuyển, một quyền có thể coi là bá tuyệt khiến thiên địa bay màu.

Ngay lập tức, ngọn núi lớn giáng xuống ấy đã bị một quyền của hắn làm cho sụp đổ ầm ầm.

Nhưng trong những tảng đá vụn lại có một tia sấm sét phóng ra, nó bắn ra từ đầu mày của Thần Tử Phượng Hoàng, nhắm thẳng đến nguyên thần của Diệp Thành, là bí pháp trảm diệt chân thân, u tịch mà lạnh lẽo.

Diệp Thành bước lên trời nhưng không né tránh cũng chẳng phòng ngự, mặc cho tia sấm sét ấy bay vào thần hải, nhưng còn chưa tới gần được nguyên thần chân thân của hắn thì đã bị một con phượng hoàng bảy màu nuốt chửng.

“Phượng Hoàng Tiên Ngự”, Thần Tử Phượng Hoàng vừa nhìn đã ra manh mối, nhưng nụ cười của hắn ta lại càng bỡn cợt, nhạo báng hơn: “Thật sự cho rằng có được bí pháp tổ tiên ta truyền lại là có tư cách sánh vai cùng ta sao?”

“Thật nhiều lời”, Diệp Thành bay vụt lên hư thiên như thần long vàng kim, không nói lời nào lập tức vung cánh tay, một chưởng chém xuống, cả hư thiên đều nứt ra.

Thần Tử Phượng Hoàng cười khẩy, sấm sét tiên khí bao phủ lòng bàn tay, đẩy ra từ nơi cách cả trăm trượng hư không.

Một đòn bằng tay không, không gian hư vô vừa mới khép lại một lần nữa sụp đổ, máu tươi đổ xuống, có màu vàng kim cũng có màu đỏ thẫm, hai người đều bị thương, lòng bàn tay và ngón tay bê bết máu.

“Ta đã đánh giá thấp ngươi rồi”, Thần Tử Phượng Hoàng liếm môi, lòng bàn tay máu thịt lẫn lộn có tiên quang lộng lẫy bao quanh, máu đang chảy ra từ lòng bàn tay lập tức chảy ngược, vết thương thoáng chốc khôi phục, khả năng hồi phục bá đạo thế này khiến rất nhiều lão già đang xem chiến đều xuýt xoa cảm thán.

Diệp Thành cũng không phải kẻ dễ đụng đến, khả năng hồi phục của Thánh thể không yếu hơn Thần Tử Phượng Hoàng chút nào, Thánh huyết trên lòng bàn tay màu vàng hoá thành kim khí, lại dung nhập vào Thánh thể, vết thương cũng khôi phục chỉ trong một giây.

“Hoang Cổ Thánh Thể, bất khả chiến bại cùng cấp, đúng là nực cười”, tiếng cười nhạt của Thần Tử Phượng Hoàng vang vọng, hắn ta lại bay tới lần nữa, chân đi trên hư vô, tung hoành cửu tiêu, một chưởng đẩy ra một vùng tiên hải rực rỡ, tiên hà cuồn cuộn, nuốt chửng thiên địa, nhấn chìm thương khung, cũng nhấn chìm cả Diệp Thành.

Đây là một bí pháp mạnh mẽ, tiên hải là thần tàng của Thần Tử Phượng Hoàng, kết hợp với đạo tắc của hắn ta, gia trì thêm thần thông vô thượng của Phượng Hoàng tộc, phác hoạ nên một bức tranh tuyệt đẹp.

Trong thần hải, Diệp Thành đã hoá thân thành con kim long bay lượn xung quanh, nhưng cũng không thể phá được thần hải, còn bị ép trở về hình người trước tiên hà cuồn cuộn, hắn còn chưa đứng vững thì tiên hải đã ập đến.

Diệp Thành nhíu mày, tiên hải này quá đỗi kỳ lạ, tự nó có thần thông, hơn nữa ẩn chứa sức mạnh phong cấm vô cùng bá đạo, đến khí huyết vàng kim của hắn cũng bị nó mài mòn.

Những người xem chiến đều ngồi thẳng dậy, hai mắt sáng ngời nhìn chằm chằm tiên hải, mỗi làn tiên khí đều nặng như núi, đừng nói Chuẩn Thánh, đến Thánh Nhân bị nhấn chìm trong đó khả năng cao cũng sẽ bị nghiền nát.

Nhưng khi bọn họ đang kinh hãi thì chính giữa thần hải ấy có một vòng xoáy đen như mực xuất hiện, nó cấp tốc xoay tròn rồi lan ra vô hạn, thần hải lần lượt bị nuốt mất rồi biến mất thành vô hình.

“Ma công thôn thiên”, Thần Tử Phượng Hoàng chợt nheo mắt, dường như đã nhìn ra Diệp Thành đang thi triển thần thông gì, đó là bí pháp vô thượng của tộc Thôn Thiên, cực kỳ đáng sợ.

“Ngươi đoán đúng rồi”, Diệp Thành đứng ở trung tâm vòng xoáy, lộ ra hai hàm răng trắng sáng, vẻ mặt thoái mái đầy hưởng thụ, nếu đã là thần tàng của Thần Tử Phượng Hoàng, sao lại không nuốt?

“Tính toán sai rồi”, nét mặt Thần Tử Phượng Hoàng khó coi, cơ thể khẽ run lên, cất tiên hải chói mắt ấy đi.

“Tiếp tục”, Diệp Thành bước qua hư thiên, sau khi nuốt một chút thần tàng của Thần Tử Phượng Hoàng, khí huyết vàng kim của hắn càng dồi dào hơn, cả người cũng tràn đầy sức sống, ý chí chiến đấu dạt dào.

“Giết”, Thần Tử Phượng Hoàng giận dữ hét lên một tiếng, tay thi triển thần thông bí thuật, người cuốn theo sát khí ngút trời.

Trận chiến thực sự lập tức bắt đầu, hai người đối đầu với nhau trên thương khung, đối đầu với nhau bằng thần thông bí pháp.

Đó là một bức tranh hùng tráng, một bên là Diệp Thành, chân đi trên thần hải màu vàng, sau lưng là Hỗn Độn Thế Giới, trông hắn như chiến thần bát hoang với khí huyết cuồn cuộn, thần thông bí pháp liên miên không dứt.

Một bên là Thần Tử Phượng Hoàng, chân đi trên thần hà chói lọi, sau lưng là Phượng Hoàng Tiên Địa, hắn ta đứng trong đó như thần vương cái thế, Phượng Hoàng tiên pháp tuyệt thế, chiến đấu trời long đất lở.

Thiên địa hỗn loạn, tiếng nổ đùng đoàng đinh tai nhức óc, rất nhiều đệ tử của Dao Trì Thánh Địa đã phải tế ra pháp lực hộ thể, không ít người lỗ tai chảy máu, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

TIÊN VÕ ĐẾ TÔN
  • Lục Giới Tam Đạo
Tiên Võ Truyền Kỳ convert
  • 4.80 star(s)
  • Lục Giới Tam Đạo
Link Dịch
[Zhihu] Bảo Gia Tiên
  • FB Mắt Nâu.
Phần 4

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom