• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Thiểm hôn tổng tài khế ước thê (11 Viewers)

  • Chap-516

Chương 516: Mặc Tử Hân cầu hôn








“Hirayama Jiro!” Cố Hề Hề gằn lên một tiếng, cô phải cật lực lắm mới có thể dằn xuống ý nghĩ muốn giết người ngay lúc này.




Đối với loại người điên rồ không tưởng như Hirayama Jiro thì không thể không uy hiếp, mà nếu đã uy hiếp không được thì cô sẽ dụ dỗ vậy!




“Không phải cậu luôn muốn biết những kỳ phổ của tôi là từ đâu mà có sao?” Cố Hề Hề quyết định phải hy sinh một chút, thôi thì vì tương lai của con trai thì chuyện gì cũng xứng đáng.




Quả nhiên Hirayama Jiro nghe xong thì vô cùng hào hứng: “Đúng! Rốt cuộc cô đã chịu nói!”




Cố Hề Hề gật gật đầu: “Cậu biết tôi là ai không?”




Sắc mặt Hirayama Jiro trở nên hơi khó coi: “Chỉ số thông minh của tôi đâu có thấp, dĩ nhiên tôi biết cô là ai!”




“Ý của tôi là ngoài việc biết tôi là Cố Hề Hề, thì cậu hẳn là biết tôi còn một cái tên khác là Vân Hề?” Cố Hề Hề giải thích.




Hirayama Jiro gật gật đầu cứng nhắc.




“Vậy cậu có biết hai từ Vân gia có ý nghĩa gì hay không?” Lần này Cố Hề Hề quyết định phải dựa vào danh tiếng của Vân gia.




Ba mẹ, con thật xin lỗi. Vì Cố Miểu, con chỉ có thể đem Vân gia ra làm mồi nhử…!




Hirayama Jiro xưa nay là người miệt mài với những cuộc nghiên cứu, không hề quan tâm đến chuyện của thế giới bên ngoài, tất nhiên không biết Vân gia là gia tộc như thế nào, có ý nghĩa gì đối với thế giới.




“Vân gia chúng tôi từng là thái sơn bắc đẩu của nền văn hóa toàn thế giới. Cậu biết nền văn hoá truyền thừa của Vân gia (*) có từ thời nào không?” Cố Hề Hề hỏi một câu gợi mở.




(*) Bản convert và bản gốc đều ghi là Nhật Bản, nhưng lồng vào ngữ cảnh thì không hợp lý bởi vì nền văn hoá nước Nhật rõ ràng không phải chỉ có ba thế kỷ, nên ad sửa lại là Vân gia để phù hợp hơn.




Hirayama Jiro khẽ nhíu mày: “Có lẽ khoảng ba trăm năm?”




Cố Hề Hề tức khắc cười nhạt: “Vân gia đã truyền thừa hơn ba ngàn năm của tổ tiên, những cuốn điển tịch đầu tiên của gia tộc đã có từ thời Xuân Thu Chiến Quốc, chính là hơn bảy trăm năm trước công nguyên. Mà theo điển tích ghi lại thì Vân gia đã có được học thuật do chính tổ tiên nghiên cứu, có đông đảo môn sinh và tín đồ ủng hộ. Bởi vậy, lịch sử truyền thừa của Vân gia có ít nhất ba ngàn năm!”




Hirayama Jiro há hốc miệng kinh ngạc.




“Kỳ phổ mà tôi đưa cho cậu là lấy từ quyển điển tịch ở tàng thư của gia đình.” Cố Hề Hề tiếp tục khơi gợi sự hứng thú của đối phương: “Tôi là hậu nhân đời thứ 1111 của Vân gia, đồng thời là người thừa kế duy nhất ở thế hệ này. Nếu cậu muốn có được những kỳ phổ khác, ngoài tôi ra thì không còn ai có thể lấy cho cậu!”




Hirayama Jiro lần nữa nhìn Cố Hề Hề, ánh mắt bắt đầu trở nên khác thường. Tuy chỉ số EQ của cậu khá thấp và không thông hiểu sự đời, nhưng điều đó không có nghĩa cậu là người ngốc nghếch. Mà ngược lại với chỉ số IQ cực kỳ cao, chỉ một câu khéo léo gợi ý thì cậu đã nghĩ thông suốt nhiều thứ.




“Ý cô là chỉ cần tôi bảo vệ được con trai của cô, cô sẽ cho tôi thứ tôi muốn?” Hirayama Jiro muốn xác nhận lại suy nghĩ của mình.




Cố Hề Hề gật gật đầu.




Hirayama Jiro cau mày.




Bảo vệ con trai của cô…?




Đây là loại chuyện trước kia cậu ghét làm nhất!




Nhưng bây giờ trong tay Cố Hề Hề lại có nhiều kỳ phổ tinh hoa như vậy… thật khó nghĩ nha!




Hirayama Jiro suy nghĩ thật lâu, cuối cùng mới ngẩng mặt lên, trịnh trọng nói: “Được rồi, tôi không cần gien của cậu nhóc kia nữa, nhưng tôi muốn thật nhiều, thật nhiều kỳ phổ!”




Cố Hề Hề nghe Hirayama Jiro nói ra những lời này thì cô mới phát hiện lưng mình đã ướt đẫm mồ hôi từ khi nào, ai da, thật là muốn hù chết chị đây mà!




“Được! Chúng ta chốt!” Cố Hề Hề đưa tay phải lên để cùng vỗ tay đối phương.




Hirayama Jiro do dự một chút rồi cũng vươn tay ra vỗ tay với cô.




Trông cậu thật sự gầy yếu, nhưng trong cơ thể hơi nhu nhược đó lại có cả một sức sống kỳ lạ lẫn tinh thần chuyên chú mạnh mẽ.




“Vậy được rồi, mấy ngày sắp tới tôi rất bận cho việc chuẩn bị đến Đế Đô, tôi sẽ đưa cho cậu vài kỳ phổ để cậu nghiên cứu trước, khi sắp xếp xong việc thì tôi sẽ đánh cờ với cậu.” Cố Hề Hề đã có được thứ cô muốn nên liền khéo léo đuổi khách.




Thật may Hirayama Jiro không thèm để ý đến việc này, cậu nhận lấy các kỳ phổ rồi vui vẻ rời khỏi.




Cố Hề Hề tưởng tượng đến việc Hirayama Jiro vậy mà lại ngấm ngầm theo dõi để ý Doãn Ngự Hàm thì tim của cô đập thình thịch, sợ hãi như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, may là cô kịp thời ngăn cản kẻ điên rồ này làm chuyện tổn hại đến con trai cô.









Ngày diễn ra lễ hội giao lưu văn hoá tại Đế Đô càng lúc càng tới gần.




Ban ngày Cố Hề Hề bận bịu ở công ty Danny, gần trưa thì phải ghé qua học viện San Diego để đôn đốc cho việc tham gia lễ hội giao lưu văn hoá, bận đến tối tăm mặt mày. Hai vợ chồng Vân lão gia đã nhậm chức giáo sư tại học viện, tri thức uyên bác nho nhã của hai người được toàn bộ tập thể giáo sư nhân viên của học viện tán dương ngưỡng mộ. Đám học sinh tự xưng là quý tộc sau khi thấy được những lễ nghi khuôn mẫu của Vân phu nhân đang dạy học thì tức khắc hổ thẹn, tất cả hùng hổ đăng ký ngay một khoá để tự trùng tu lại lễ nghi của bản thân.




Thỉnh thoảng giáo sư Mộc có thời gian cũng tìm đến Vân lão gia để hàn huyên nói chuyện phiếm, thời gian cứ trôi như tên bắn, chớp mắt đã đến ngày khởi hành.




Vài ngày trước khi mọi người lên đường đến Đế Đô thì Mặc Tử Hân rốt cuộc đã tới thành phố N.




Lần đó gặp nhau tại Nhật Bản thì Mặc Tử Hân và Cố Hề Hề vội vàng đến mức chỉ có thể thăm hỏi nhau vài lời, nhưng lại không có đủ thời gian riêng tư để trò chuyện một cách nghiêm túc được. Hiện tại Mặc Tử Hân đến thành phố N, nguyên nhân chính là vì cuộc giao lưu văn hoá do Mặc phu nhân tổ chức ở Đế Đô sắp tới.




Cố Hề Hề nhận được lời hẹn gặp mặt của Mặc Tử Hân thì không từ chối, cô nhanh chóng chọn một thời gian và địa điểm phù hợp để gặp anh. Bởi lẽ sẽ có một vài việc quả thật cô phải cần anh phối hợp giúp đỡ.




Đến ngày hẹn, Cố Hề Hề vừa bước vào khu vực nhà hàng tại sảnh trệt của một khách sạn lớn trong thành phố, lập tức có phục vụ cung kính bước đến mời cô đến phòng riêng đặt trước.




“Xin lỗi, em tới muộn.” Cố Hề Hề không nói nhiều lời khách khí với Mặc Tử Hân, cô tiến đến ngồi xuống đối diện anh: “Anh bận rộn như vậy sao lại có thời gian đến thành phố N này?”




Mặc Tử Hân mỉm cười ôn nhu: “Ba mẹ lệnh cho anh phải đến đây đón em.”




Cố Hề Hề cười khổ, quả là đúng như cô dự đoán.




“Ba mẹ không yên tâm để em tự đến Đế Đô nên muốn anh đón em cùng đi. Hơn nữa, mẹ đã chuẩn bị chỗ ở cho em rồi, nói gì thì bà cũng không muốn em ở bên ngoài.” Gương mặt Mặc Tử Hân có vẻ hơi bất đắc dĩ: “Lệnh của trưởng bối đã nói thì anh không dám làm trái!”




“Lần này em đến tham dự lễ hội giao lưu văn hoá với tư cách là đại diện của học viện quý tộc San Diego.” Cố Hề Hề nở nụ cười gượng: “Ba em cũng đi cùng với thân phận là giáo sư thỉnh giảng, em và ba đã có chỗ nghỉ ngơi rồi, là một khách sạn trực thuộc của tập đoàn Doãn thị.”




“Ở khách sạn sao có thể yên tâm thoải mái bằng ở nhà? Căn nhà đó chỉ có anh và Tử Huyên ở mà thôi.” Mặc Tử Hân dịu dàng lấy tay véo nhẹ chóp mũi của Cố Hề Hề: “Anh biết em đang lo sợ điều gì cho nên anh sẽ không ở đó. Ở Đế Đô anh có vài căn biệt thự, em có thể tuỳ thích chọn một căn ưng ý. Tất cả đều được thường xuyên quét dọn sửa sang, có thể vào ở bất kỳ lúc nào. Đừng từ chối anh nữa, nếu em không đồng ý thì chỉ sợ anh sẽ bị mẹ lải nhải cho đến chết mất. Em biết đấy, những người học thức càng cao thì nói chuyện càng nhức đầu.”




Nghe lời dí dỏm của Mặc Tử Hân thì Cố Hề Hề mới mỉm cười: “Đúng rồi, em vẫn chưa kịp chúc mừng bá mẫu đã nhậm chức bộ trưởng bộ văn hoá.”




Ánh mắt Mặc Tử Hân nhìn Cố Hề Hề đầy ý vị: “Nếu em tự mình nói lời chúc mừng thì mẹ anh sẽ còn vui hơn nữa.”




Cố Hề Hề gật gật đầu: “Vâng, em cũng muốn làm vậy.”




Đôi mắt màu lam của Mặc Tử Hân nhìn bâng quơ, anh thấy vẻ mặt của Cố Hề Hề trở nên nghiêm túc thì cũng không đùa giỡn, chỉ có thể mở lời xin lỗi cô một cách đầy áy náy: “Hề Hề, lúc ở Nhật Bản, thật xin lỗi vì không thể giúp gì được cho em. Anh không phải không muốn đến Osaka mà vì… thời điểm đó lại đột nhiên vướng bận chuyện quan trọng nên không thể có mặt bên cạnh em. Đến khi anh tới Osaka thì em và những người khác đều đã rời khỏi.”




Cố Hề Hề khẽ lắc đầu: “Chuyện không liên quan đến anh, sao có thể trách anh được? Huống hồ cơn địa chấn xảy ra quá đột ngột, các huyện lân cận đều bị sóng thần tàn phá và nuốt chửng, nếu không phải mọi người phản ứng nhanh và hành động kịp thời thì e rằng tất cả không ai thoát thân được. Em đứng trên đỉnh đồi tận mắt nhìn thấy sóng thần bùng nổ, quả thật chấn động còn dữ dội khủng khiếp hơn cả phim ảnh bom tấn của Hollywood. Tất cả nhà cửa xe cộ đều bị trôi dạt, xác chết lênh đênh, tuy rằng hai nhà Vân Mặc chúng ta năm xưa đã có mối thâm thù với giặc Nhật Bản, nhưng khi nhìn thấy bao nhiêu người vô tội bỏ mạng như vậy, đặc biệt trong đó còn có rất nhiều du học sinh người Trung Quốc…”




“Em yên tâm, các tổ chức quốc tế đã cử viện trợ và cứu hộ đến, tất cả rồi sẽ ổn.” Mặc Tử Hân từ tốn an ủi cô: “Hề Hề, không bao lâu nữa là đến sinh nhật em, chúng ta…”




Mặc Tử Hân liền vươn tay đến nắm lấy tay Cố Hề Hề, mặc cho cô muốn rút tay nhưng chỉ có thể bất lực bởi vì anh nắm tay cô rất chặt.




“Chúng ta kết hôn đi!” Mặc Tử Hân xúc động nói: “Anh sẽ toàn tâm toàn ý một lòng đối xử tốt với em!”




Nói xong câu đó thì Mặc Tử Hân bỗng nhiên đứng lên rời khỏi ghế, tay vẫn nắm tay Cố Hề Hề không buông. Anh bước sang bên cạnh chỗ cô ngồi, quỳ một gối xuống, lấy trong túi một hộp gấm và mở ra đưa đến trước mặt cô.
Đó là một chiếc nhẫn kim cương trứng bồ câu ba cara rất tinh xảo được đặt riêng. Nhẫn được chế tác cực kỳ hoa mỹ, hoàn toàn tương xứng với viên kim cương quý giá lóng lánh kia.




Chỉ là trái ngược với vẻ đẹp hào nhoáng của chiếc nhẫn thì gương mặt Cố Hề Hề lại ảm đạm, trái tim cô như co thắt lại, cô chỉ có thể rũ mắt, thanh âm đầy áy náy: “Tử Hân, thật xin lỗi. Em không thể…”




“Đừng vội cự tuyệt anh.” Mặc Tử Hân lập tức ngắt lời cô, trong giọng nói của anh ẩn chứa sự khẩn trương dồn dập: “Còn thời gian hai tháng để em suy nghĩ. Hề Hề, em hẳn cũng biết nếu so với Doãn Tư Thần thì anh là người thích hợp với em hơn! Hai nhà Vân Mặc chúng ta có mối thâm tình sâu xa bao nhiêu thế hệ cả trăm năm qua, tính cách và nhân phẩm của anh như thế nào thì em là người hiểu rõ. Gia tộc Vân gia đã truyền thừa hơn ba ngàn năm từ tổ tiên, Mặc gia sẽ tiếp tục bảo hộ Vân gia mãi mãi. Có thể nói, chỉ cần Mặc gia còn tồn tại, thì chính là Vân gia còn tồn tại. Em chắc chắn đã biết địa vị và quyền lực của Mặc gia ở quân đội và chính trị luôn vững như bàn thạch, tuyệt đối sẽ không khiến em thất vọng!”




Cố Hề Hề cật lực rút tay về, vẻ mặt bi thương: “Tử Hân, nếu có thể dùng cách khác để bù đắp cho anh thì em bằng lòng làm bất cứ điều gì. Duy nhất chỉ có chuyện này, là không thể! Con trai của em không thể không có mẹ!”




“Anh sẽ vì em mà trở thành cha của chúng, anh sẽ coi con trai em như con ruột của mình!” Mặc Tử Hân nhận ra sự kháng cự của Cố Hề Hề thì trái tim anh giống như đã bị nhấn chìm xuống vực sâu.




Mặc kệ cho anh trăm mưu ngàn kế suy tính thì cũng không ngờ Doãn Tư Thần lại quá cao tay, chỉ trong một thời gian ngắn ở Nhật Bản mà có thể đánh thức ký ức của Cố Hề Hề!




Anh thật sự đã sai lầm! Anh cho rằng mình có thể khống chế được toàn cuộc, nhưng lại không nghĩ đến việc Doãn Tư Thần có thể chơi lớn như vậy… Có nghĩ cả trăm triệu lần thì anh cũng không thể tin được, dù Doãn Tư Thần biết được cơn địa chấn sẽ xảy ra nhưng vẫn để Cố Hề Hề tiến hành phẫu thuật, từ thời điểm đó thì mọi việc đã vượt ra khỏi sự kiểm soát của anh!




Cố Hề Hề lặng lẽ ngước mắt nhìn lên, mặc dù đôi mắt cô vô cùng áy náy nhưng vẫn kiên quyết cự tuyệt.




“Tử Hân, em biết hiện tại bất luận em có nói xin lỗi như thế nào đều chỉ là vô nghĩa. Nhưng ngoài một tiếng xin lỗi này ra thì em không biết nói gì hơn.” Thanh âm Cố Hề Hề hơi đè nén, chân thành mà lại kiên định: “Em không muốn lừa gạt trái tim mình, càng không muốn lừa gạt tình cảm của anh. Nếu hôm nay em nhận lời cầu hôn của anh, mặc cho tình yêu của mình không đặt nơi anh nhưng lại gả cho anh làm vợ, Tử Hân, đây là điều anh thật sự muốn hay sao? Anh còn nhớ câu chuyện của Thạc Vương, Vân Tử Tiêu và Thích tướng quân hay không?”




Cố Hề Hề bỗng dưng nhắc đến ba người này khiến Mặc Tử Hân thoáng run rẩy, đôi mắt màu lam vô thức rời đi nơi khác để cô không nhận ra vẻ bối rối của anh.




Anh sao có thể quên?




Thời điểm ở Nhật Bản, rõ ràng anh đã mơ thấy giấc mơ kỳ dị đó…




Những tiếc nuối của kiếp trước, anh đã thề kiếp này mình nhất định phải bù đắp cho cô!



Edited by Airy



Beta by Airy
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom