• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Thiểm hôn tổng tài khế ước thê (12 Viewers)

  • Chap-514

Chương 514: Các trưởng bối gặp mặt








“Tôi biết cậu sốt ruột, nhưng chuyện của cậu và Hề Hề lại là chuyện không thể nôn nóng. Cậu hẳn đã biết mối ân tình sâu xa giữa Vân gia và Mặc gia không phải chỉ dăm ba câu là có thể giải quyết được.” Nếu so với sự khảo nghiệm nghiêm khắc của Vân lão gia thì những lời của Vân phu nhân lúc này dường như là đang tâm sự với Doãn Tư Thần, bà nhẹ nhàng nói: “Hiện tại tôi chỉ còn duy nhất mỗi một đứa con gái này thôi, tôi không trông mong gì nhiều, chỉ cần con bé hạnh phúc là tốt rồi.”




Sau giờ phút căng thẳng khẩn trương khi đối mặt với Vân lão gia, bây giờ đối mặt với Vân phu nhân thì Doãn Tư Thần cảm thấy đỡ hơn nhiều. Anh lập tức vận dụng tất cả kỹ năng điêu luyện dỗ dành nữ giới ra áp dụng với mẹ vợ: “Mẹ, chỉ cần người không phản đối con và Hề Hề bên nhau thì người yêu cầu gì con đều đồng ý!”




Nhìn thấy Doãn Tư Thần lần này biết nói chuyện kính trên nhường dưới như vậy thì Vân phu nhân tức khắc ngây ngẩn cả người, thái độ của anh hoàn toàn khác xa so với lần đầu bà gặp anh ở tỉnh Y, lúc đó anh đúng là kiêu ngạo tận trời.




Nội tâm Doãn Tư Thần như muốn gào thét lên: Mẹ à, con thật sự biết sai rồi, con rất thành tâm sửa sai, tấm lòng của con so với minh châu còn sáng bóng hơn gấp bội lần!




Cố Hề Hề bước đến bên cạnh đưa ly nước cho Doãn Tư Thần mà mỉm cười nói: “Được rồi, em đã nói chuyện với mẹ. Chuyện của chúng ta tạm thời không cần vội, trước tiên phải chấn hưng Vân gia, giải quyết chuyện của Cố Miểu rồi hãy nói sau.”




“Được! Đối với anh thì không có vấn đề gì cả!” Ánh mắt Doãn Tư Thần lập loè một cái nhìn vô cùng chân thành: “Chỉ cần mẹ không phản đối chúng ta thì muốn anh làm gì cũng được!”




Cố Hề Hề che miệng nén cười nhìn anh, đây là lần đầu cô phát hiện vị đế vương cao cao tại thượng này hoá ra lại có lúc giống như một người đàn ông bình phàm, là một người con rể cực kỳ sợ ba mẹ vợ.




Đột nhiên di động reo lên, Cố Hề Hề thấy tên người gọi thì nhanh chóng bắt máy: “Nhược Na?”




“Nghe nói chú và dì đã tới đúng không? Cậu đó Hề Hề, sao lại không báo với tôi tiếng nào hết vậy? Tôi cũng muốn ra sân bay đón họ mà!” Giọng nói hùng hồn của Mộc Nhược Na đủ lấn áp mọi thứ, đến mức mọi người ở trong phòng đều nghe thấy rất rõ ràng: “Ba tôi mới nghe nói chú tới là đã tất bật bắt tôi phải gọi ngay cho cậu đó! Hề Hề này, xem như là nể mặt tôi, để hai ông bố của chúng ta gặp nhau một lát được không?”




Giáo sư Mộc là một nhà nghiên cứu về văn hoá học thuật, ông đã ngưỡng mộ Vân lão gia từ lâu. Nghe tin Vân lão gia đến thành phố N thì tựa như tiếng sét đánh ngang tai, sốt ruột khẩn trương không khác gì các fan hâm mộ muốn đi gặp minh tinh điện ảnh, từ sớm là đã thúc giục con gái ông phải ra sân bay đón vợ chồng Vân lão gia.




Kết quả là vợ chồng Vân lão gia đã được đón về biệt thự trước đó, vậy nên giáo sư Mộc không thể đợi được nữa, liền hối thúc Mộc Nhược Na gọi điện thoại qua.




Cố Hề Hề lúc này mới sực nhớ ra, vội vàng trả lời: “A, thật ngại quá, là lỗi của tôi! Tôi chưa kịp đi đón ba mẹ thì Doãn Tư Thần đã đưa ông bà từ sân bay về thẳng biệt thự riêng rồi, tôi cũng vừa đến đây thôi.”




“Vậy mọi người cùng nhau dùng bữa cơm nhé? Tôi mời!” Mộc Nhược Na cười hì hì nói.




Cố Hề Hề mỉm cười đồng ý: “Được! Vậy tối nay đi? Cậu đặt bàn ở nhà hàng rồi gọi cho tôi.”




Cúp điện thoại xong, Cố Hề Hề quay sang cười nói với Vân phu nhân: “Mẹ, mẹ có nhớ lần trước khi đến tỉnh Y thì con có đi cùng một cô bạn không? Là một cô gái ngực rất bự đó!”




Câu miêu tả quá mức hình tượng sau cùng đã khiến Vân phu nhân nhớ ra ngay: “À! Là cái cô bé tốt bụng đó sao? Hình như hai đứa còn cùng hợp tác mở công ty đúng không?” Vân phu nhân quả nhiên có ấn tượng, Mộc nữ vương luôn gây chú ý cho người khác như thế thì muốn không ấn tượng cũng khó.




“Đúng vậy, cô ấy đã ở bên cạnh con suốt hai năm bên Pháp. Ba của cô ấy là một giáo sư đại học có nghiên cứu về văn hoá, chú ấy luôn muốn có cơ hội gặp mặt hàn huyên với ba một lần. Lần này nghe nói ba đến đây thì chú ấy đã sắp xếp công việc để gặp chúng ta, đúng lúc con tính nói chuyện một chút với giáo sư Mộc về việc đi giao lưu văn hoá ở Đế Đô. Chú ấy cũng đi tham dự lễ hội giao lưu này, hơn nữa từng có kinh nghiệm đi nhiều chương trình tương tự trước đây rồi, nên có nhiều điều con cần phải nhờ chú ấy tư vấn góp ý.” Cố Hề Hề tươi cười giải thích.




Vợ chồng Vân lão gia đều xuất thân từ gia đình trí thức thư hương thế gia, cho nên rất thích gặp gỡ những gia đình giống như họ. Còn với những gia tộc thượng lưu giàu có như Doãn gia của Doãn Tư Thần thì vốn dĩ không phải đối tượng để ông bà lựa chọn kết giao. Nếu không phải ái nữ của ông bà si tình một mực sống chết đòi gả cho Doãn Tư Thần, có lẽ cả đời này hai vợ chồng ông bà sẽ không bao giờ qua lại với hào môn danh gia vọng tộc làm gì.




Cho nên khi nghe nói đến việc gặp mặt làm quen với giáo sư Mộc thì cả Vân lão gia và Vân phu nhân đều vô cùng vui vẻ, hai người liền gật đầu đồng ý, sau đó chuẩn bị đi đến điểm hẹn.




Mộc Nhược Na đặt phòng ăn ở nhà hàng xong thì mọi người đã lên xe đến nơi. Địa điểm mà Mộc Nhược Na chọn là một nơi an tĩnh thanh nhàn ở khu vực ngoại ô thành phố, vừa dễ tìm mà đường đi lại thông thoáng.




Cố Hề Hề vừa xuống xe thì lập tức thấy Mộc Nhược Na đang đứng ở cổng khoa chân múa tay. Cô bật cười bước đến: “Tôi thấy cậu còn nóng lòng hơn cả ba cậu đấy!”




Mộc Nhược Na bất đắc dĩ thở dài một tiếng: “Cậu không biết ba tôi hâm mộ chú thế nào đâu! Nghe nói chú sắp trở thành giáo sư thỉnh giảng của học viện San Diego thì ba tôi còn định nộp đơn từ chức ở trường để theo chú đến dạy học ở học viện đấy, tôi với mẹ ngăn cản kiểu gì cũng không được!”




Cố Hề Hề cười ha hả: “Được nha! Nếu giáo sư Mộc thích giảng dạy ở học viện thì tôi với tư cách giám đốc học viện sẽ đồng ý cả hai tay luôn, chút việc nhỏ này cứ để tôi sắp xếp!”




Mộc Nhược Na trợn tròn mắt: “Thôi cho xin đi! Ba tôi khoảng hai năm nữa là nghỉ hưu rồi, khi đó tôi sẽ có thể an nhàn!”




“Con chào chú, chào dì!” Nhìn thấy vợ chồng Vân lão gia bước đến thì Mộc nữ vương tức khắc hoá thân trở thành một cô gái ngoan ngoãn hiền lành: “Lần trước gặp hai người, chỉ chào từ biệt một câu mà chớp mắt đã ba năm, chú và dì phong thái vẫn như xưa!”




Vân lão gia và Vân phu nhân đều nhớ rõ Mộc Nhược Na, huống chi cô còn đến Paris ở bên cạnh Cố Hề Hề suốt ba năm qua, tình nghĩa mà cô dành cho Cố Hề Hề thì hai ông bà sao có thể không cảm kích?




“Cô bé này miệng thật là ngọt! Về sau thì chú với dì sẽ ở lại đây khá lâu, lát nữa Hề Hề sẽ ghi địa chỉ cho con biết, lúc rảnh rỗi không có việc gì thì phải thường xuyên đến thăm chúng ta đấy!” Vân phu nhân nở nụ cười đoan trang: “Hề Hề không có ở nhà thì con vẫn phải tới, dì sẽ làm điểm tâm cho con ăn.”




Mộc Nhược Na thiếu chút nữa mừng đến phát khóc: “Dì ơi, từ lúc ăn món điểm tâm dì làm thì con không ăn được món của người khác nữa đó! Dì à, dì yên tâm, cho dù dì có lấy gậy ra đuổi thì con cũng không đi đâu đâu!”




Phốc! Tất cả mọi người đều cười ha hả.




Mộc Nhược Na làm vẻ mặt xum xuê nịnh nọt nắm tay Vân phu nhân rồi dẫn đường cho tất cả vào trong. Loại phòng ăn mà cô đặt là một trong những phòng hạng sang nhất của nhà hàng này, được thiết kế như một tiểu viện giữa khu vườn nhỏ.




Bàn ăn được đặt ngoài trời, xung quanh là cây cối xanh mát và hoa tươi nhẹ nhàng, từng phiến đá nền lót đường xen kẽ giữa thảm cỏ, ở góc sân có một hồ nước nhỏ, thi thoảng sẽ có vài chú cá chép nhảy lên khỏi mặt nước, không gian đầy sức sống nơi đây mang đến cho con người ta một tinh thần vô cùng sảng khoái.




Phong cách nơi này thật sự thanh lịch tao nhã, rất phù hợp với khí chất của trưởng bối hai gia đình.




Từ xa đã thấy giáo sư Mộc đứng lên nghênh đón, khi thấy Vân lão gia đến thì ông kích động không nói được lời nào. Đây là lần đầu tiên các trưởng bối chính thức gặp mặt, cứ như họ đang tham gia một cuộc hội đàm trịnh trọng vậy.




Khuôn mặt Doãn Tư Thần thoáng rầu rĩ: “Vì sao anh lại cảm giác như hai bên thông gia gặp mặt vậy?”




Phốc! Cố Hề Hề và Mộc Nhược Na đều bật cười.




Đúng là không nói thì thôi, đã nói thì nghĩ lại cũng giống thật, người khác nhìn vào chắc sẽ tưởng Vân gia sắp kết sui gia với nhà họ Mộc.




Doãn Tư Thần thầm than một tiếng trong lòng, con đường tình của anh sao lại trắc trở éo le thế này, vậy nên anh nhất định không thể để cho Thượng Kha yên ổn dễ dàng được! Tên tiểu tử kia thật may mắn mà, gần quan nên được ban lộc, ban đầu là sinh viên của giáo sư Mộc, sau đó yêu thầm rồi giữ con gái của thầy ở bên cạnh, theo đúng chiêu bài nuôi vợ từ bé chờ lớn rồi cưới.




Còn anh thì phải chiến đấu cật lực gian khổ chừng nào mới được ba vợ gật đầu ưng thuận… Không được, phải cho tên Thượng Kha kia nếm chút trắc trở, nếu không anh sẽ cảm thấy cực kỳ bứt rứt!




Doãn Tư Thần an nhàn đứng đó, gọi trợ lý lại dặn dò một chút để tạo vài phiền toái nho nhỏ cho Thượng Kha.




Cả hai gia đình vốn dĩ đều là thư hương thế gia, hơn nữa hai cô con gái lại là bạn thân của nhau nên không khí rất thân mật vui vẻ. Cố Hề Hề, Doãn Tư Thần và Mộc Nhược Na yên lặng nghe các phụ huynh thảo luận đàm đạo về học thuật và ngoan ngoãn ăn, tuyệt đối không nói chen vào lời nào.




Vân lão gia và giáo sư Mộc giống như chỉ hận không thể biết nhau sớm hơn, hai người hàn huyên hăng say đến mức cơm cũng không ăn. Vân phu nhân ngồi bên cạnh bất đắc dĩ nhắc nhở nhiều lần thì họ mới cầm đũa ăn một vài miếng.




Ăn cơm xong, Doãn Tư Thần ra lệnh cho trợ lý đưa vợ chồng Vân lão gia về biệt thự, đồng thời đưa giáo sư Mộc và Mộc Nhược Na về nhà riêng nghỉ ngơi.




Còn lại Doãn Tư Thần, anh đi ra ngoài cùng với Hề Hề và hai bánh bao nhỏ, bốn người họ không đi xe mà cứ thong dong tản bộ. Tất nhiên phía sau họ là đoàn xe và các trợ lý âm thầm chậm rãi theo sau.




Doãn Ngự Hàm nắm tay Cố Miểu đi ở giữa, Doãn Tư Thần nắm tay Doãn Ngự Hàm, và Cố Hề Hề nắm tay Cố Miểu. Hình ảnh hoàn mỹ của một gia đình bốn người, hai lớn hai nhỏ bước đi bên nhau dưới ánh đèn đường ban đêm khiến lòng người thật bình yên.




“Mommy, từ đây về sau thì chúng ta sẽ vĩnh viễn ở bên nhau như thế này, đúng không?” Cố Miểu ngẩng đầu nhìn Cố Hề Hề.




“Ừa.” Cố Hề Hề hơi cúi xuống, lấy tay nhéo yêu vào chóp mũi của Cố Miểu: “Nhưng mà sau này khi Cố Miểu trưởng thành thì không phải mommy nắm tay dẫn Cố Miểu nữa, mà khi đó sẽ là Cố Miểu nắm tay dẫn mommy đi!”




Đôi mắt màu hồng bảo thạch thoáng buồn bã nhìn cô: “Mommy có để con trở về Anh quốc không?”




Cố Hề Hề sửng sốt, cô vội vàng ngồi xổm xuống nhìn cậu nhóc: “Sao con lại hỏi vậy?”




Cố Miểu hơi rũ mắt: “Mommy, mommy cũng biết con có thể xâm nhập vào mạng thông tin ở Anh quốc mà. Con biết gia tộc Phillips đã tuyên bố về sự tồn tại của con.”




Cố Miểu đang cảm thấy thiếu an toàn, cậu lo lắng mommy sẽ không cần cậu nữa mà để mặc cậu trở lại Anh quốc. Cậu thật sự không muốn đi Anh quốc, cậu chỉ muốn ở đây bên cạnh gia đình mình. Từ trong tiềm thức của cậu thì Cố Hề Hề, Doãn Tư Thần và Doãn Ngự Hàm mới chính là người thân!




Cố Hề Hề vòng tay dịu dàng ôm lấy Cố Miểu: “Con trai ngốc, chỉ cần con không muốn, con không gật đầu đồng ý thì không ai có thể đoạt con khỏi tay của chúng ta! Mommy hứa với con!”




Nghe được lời này của Cố Hề Hề thì Cố Miểu mới thở phào nhẹ nhõm, cậu trịnh trọng gật đầu thật mạnh.




Đột nhiên Tiểu Vương bước đến bên cạnh đưa di động cho Cố Hề Hề: “Thiếu phu nhân, là điện thoại của Hirayama Jiro, cậu ta nói có chuyện quan trọng muốn nói với chị.”




Cố Hề Hề nhận điện thoại: “Alô? Có chuyện gì vậy?”




“Đã mấy ngày rồi cô không có gặp tôi!” Thanh âm của Hirayama Jiro ở đầu dây bên kia có vẻ giận dữ.




Khẩu khí ai oán thế này là ý gì đây?




“Tôi có việc riêng cần giải quyết.” Cố Hề Hề kiên nhẫn giải thích.




“Tôi gọi cho cô là để nói tôi đã phá giải hết mấy kỳ phổ cô đưa rồi, tôi muốn đánh cờ với cô!” Hirayama Jiro nói như một người máy: “Nếu cô không muốn Cố Miểu bị bắt trở về Anh quốc thì có lẽ tôi sẽ giúp được cô, nhưng điều kiện là cô phải chơi cờ với tôi!”



Edited by Cún



Beta by Airy
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom