• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

New Thần Y Vô Song (1 Viewer)

  • Chương 16-20

Chương 16: Quả báo đến quá nhanh quá nguy hiểm

Chương 16: Quả báo đến quá nhanh quá nguy hiểm

Lúc này, mẹ vợ Tằng Hiểu Vân đột nhiên mắng Đỗ Kỷ: "Cậu đang nói bậy gì vậy? Trần Phong là một giáo viên cấp hai, sao cậu ấy có thể nói dối, lừa gạt người khác? Chúng tôi đang nói chuyện, cậu chỉ cần ngồi yên nghe là được. Đừng nói xen vào!"

Đỗ Kỷ tức giận đến mức mặt không có biểu tình.

Anh nhìn chằm chằm vào Tằng Hiểu Vân như thể nhìn người bị thiểu năng trí tuệ.

Chết tiệt, mẹ vợ tương lai của mình thực sự ngu ngốc đến mức không thể nói nên lời.

Bà ấy không thể phân biệt ai nói thật và ai nói dối.

Nhìn thấy Đỗ Kỷ đứng dậy rời khỏi bàn, Dương Nhạc hỏi: "Đỗ Kỷ, anh đi đâu vậy?"

“Anh no rồi, chúng ta ra ngoài đi dạo ăn nhé.”

Sau khi rời khỏi khách sạn, Đỗ Kỷ lập tức lấy điện thoại di động ra gọi cho Trương Đông Hải.

“Ông lập tức sa thải Trần Tuấn cho tôi ngay.”

“Vâng thưa ông chủ, tôi sẽ giải quyết ngay.”

Vừa cúp điện thoại, Đỗ Kỷ đã nhìn thấy Trần Phong đi về phía mình.

“Sao vậy, trốn ở đây hờn dỗi một mình à?”

Trần Phong cố ý thấp giọng châm chọc Đỗ Kỷ: "Cậu nói đúng, tôi đã nói dối lừa gạt nhà Dương Chí Kiên. Nhưng bọn họ đều tin tôi, không tin cậu. Ha ha, cậu có thể làm gì tôi?"

“Ha ha, nếu anh nói dối để gạt người khác, anh sẽ bị quả báo.”

"Quả báo? Chỉ có kẻ yếu đuối và bất tài mới tin vào chuyện này.”

Trần Phong rất kiêu ngạo nói: "Đỗ Kỷ, sớm muộn gì tôi cũng sẽ cướp Dương Nhạc rời xa cậu. Đến lúc đó, cậu nhìn thấy tôi và Dương Nhạc yêu nhau, không biết cậu có bị sẽ tức chết không đây!"

“Đừng mơ nữa, anh sẽ không có cơ hội như vậy đâu.”

Đỗ Kỷ nhìn Trần Phong như thể anh đang nhìn một tác phẩm điêu khắc bằng cát.

Trần Phong đang muốn tiếp tục khiêu khích Đỗ Kỷ, điện thoại di động đột nhiên vang lên.

Thấy là mẹ mình gọi, Trần Phong nhanh chóng bắt máy.

“Mẹ, tìm con có chuyện gì?”

Trong điện thoại, mẹ Trần Phong hoảng hốt nói: “Tiểu Phong, ngài Trương vừa gọi điện cho cha con, ngài ấy đã sa thải cha con rồi. Cha con chịu đả kích lớn đã ngất xỉu ngay tại chỗ. Con mau chóng quay về, đưa cha con đi bệnh viện ngay!"

Sắc mặt Trần Phong đột nhiên tái nhợt như tờ giấy.

Kết quả công việc của cha anh ta luôn rất tốt. Tại sao ngài Trương lại sa thải ông ấy chứ?

"Đừng ngốc ở đấy nữa, cha anh đã bị sa thải ngất đi, đây là quả báo, anh nhanh chóng về nhà đi." Đỗ Kỷ có chút hả hê.

Trần Phong cay đắng nhìn Đỗ Kỷ một cái, xoay người chạy nhanh.

Ngày hôm sau, tin tức về cha của Trần Phong, Trần Tuấn bị sa thải khỏi Tập đoàn Thiên Hào, phải nhập viện vì đau tim đã đến tai Tằng Hiểu Vân.

"Ồ, ông Trần thật xui xẻo, vừa thăng chức mấy ngày đã bị sa thải, bản thân ông ấy cũng phải nhập viện suýt chết."

"Đúng vậy, ông Trần không phải là cấp dưới đắc lực của ngài Trương sao? Ngài Trương thực sự đã sa thải ông Trần. Có vẻ như Trần Phong kia chỉ khoác lác thôi. Ông Trần cha của cậu ta có quan hệ rất bình thường với ngài Trương.”

Dương Chí Kiên và Tằng Hiểu Vân mỗi người nói một câu.

Đỗ Kỷ nghe xong nghĩ thầm: "Cha vợ và mẹ vợ của mình cuối cùng cũng nhận ra bản chất dối trá của Trần Phong. Xem ra hai người này cũng không phải là ngu ngốc đến hết thuốc chữa."

Nhà họ Trần suy tàn, Trần Phong không còn đến quấy rối Dương Nhạc nữa.

Đỗ Kỷ và nhà họ Dương cũng ngừng nghỉ vài ngày.

Chiều nay, khi sắp tan sở, Dương Nhạc đột nhiên đưa cho Đỗ Kỷ một chiếc túi đựng một bộ trang phục thường ngày mới tinh.

"Ha ha, vợ à, em thật tốt với anh, còn mua cho anh quần áo mới nữa."

“Sau khi tan sở, anh mặc quần áo vào và chúng ta trực tiếp đi dự tiệc.”

“Em định dự tiệc gì?”

“Dì Trương, chị gái tốt của mẹ tôi bày tiệc đầy tháng cho cháu trai, mời chúng ta đến dự tiệc.”

Dương Nhạc lạnh lùng nói: "Không muốn đi thì đừng đi."

Rất nhanh đến giờ tan làm, Đỗ Kỷ đã thay quần áo, Dương Nhạc vẫn đang trang điểm trong phòng nghỉ.

Sau khoảng nửa tiếng, Dương Nhạc cuối cùng cũng bước ra khỏi phòng nghỉ.

Người phụ nữ này thay một chiếc váy đen dài lệch một bên vai.

Mái tóc đen xõa trên bờ vai trắng vừa thanh lịch vừa đầy nữ tính.

Đỗ Kỷ nhìn đến ngơ ngác.

Mẹ kiếp, tôi thật muốn nhanh chóng trở thành vợ chồng với cô ấy.

"Đừng phát ngốc nữa, mau đi theo tôi." Dương Nhạc bước nhanh đi ra ngoài.

Đỗ Kỷ vội vàng đuổi theo.

Hoà Thịnh Lâu là một chuỗi nhà hàng chuyên về ẩm thực Tứ Xuyên. Trụ sở chính đặt tại thủ phủ của tỉnh.

Phí ở đây khá đắt.

Người chị em Trương Xuân Hoa của Tằng Hiểu Vân có thể mở tiệc đầy tháng cho cháu trai của mình ở đây, điều này cho thấy trong túi Trương Xuân Hoa vẫn còn một số tiền dư dả.

Sau khi Đỗ Kỷ và Dương Nhạc tới, người phục vụ dẫn họ tới phòng riêng rộng rãi trên tầng hai.

Sáu bàn tiệc được bày trong phòng riêng, những người nên đến về cơ bản đều ở đó.

Bàn của Đỗ Kỷ và Dương Nhạc ngồi đều là những người trẻ tuổi.

Dẫn đầu nhóm là con trai và con dâu của dì Trương.

Con dâu có ngoại hình trung bình nhưng lại có làn da rất trắng.

Người con trai tên là Uông Đức, ăn nói khéo léo, mặc đồ hiệu nổi tiếng, hình như làm ăn rất tốt.

"Cảm ơn hàng xóm đã đến uống rượu đầy tháng của con trai tôi. Tôi xin nâng ly cùng tất cả các bạn."

Uông Đức nâng ly lên, khách khí nói vài câu rồi uống một ngụm.

"Anh Uông, anh quá khách khí. Bây giờ anh là giám đốc mua sắm của tập đoàn Hoành Phi. Tập đoàn Hoành Phi là một tập đoàn lớn nổi tiếng ở Ninh Thành, cơ hội kiếm tiền chắc chắn rất nhiều. Sau này nếu có cơ hội, xin hãy chiếu cố đến việc làm ăn nho nhỏ của tôi nhé.”

Một người đàn ông dáng cao đeo kính là người đầu tiên nịnh nọt Uông Đức.

“Mức lương hàng năm của anh Uông ít nhất cũng phải từ ba đến bốn mươi vạn, thực sự làm người ta hâm mộ.”

"Tập đoàn Hoành Phi của anh có cần tìm tài xế không? Tôi đã lái xe được tám năm đang muốn chuyển công việc sang Tập đoàn Hoành Phi của anh đấy. Anh Uông, anh có thể giúp tôi việc này được không?"

Mọi người đều đang nịnh nọt Uông Đức.

Uông Đức ứng đối lưu loát, rất có khí chất của một người anh lớn dẫn đầu.

"Trương Xuân Hoa, con trai Uông Đức của cô thật sự có năng lực, tất cả hậu bối đều nịnh nọt cậu ấy."

Một bà cô khoảng ngoài năm mươi khen ngợi.

“Ha ha, dù có tài năng đến đâu thì nó vẫn là vãn bối của mọi người thôi.” Trương Xuân Hoa tự hào nói.

Phụ nữ ấy mà, khi chưa lấy chồng thì ganh đua nhan sắc.

Sau khi kết hôn thì ganh đua về chồng mình.

Khi già đi lại ganh đua xem con trai của ai có tương lai hơn.

"Này, Hiểu Vân, chàng trai ngồi cạnh con gái cô là bạn trai của con gái cô phải không? Cậu ta làm việc ở đâu?"

Trương Xuân Hoa chú ý tới Đỗ Kỷ, thuận miệng hỏi.

“Cậu ấy tên Đỗ Kỷ, làm việc tại bệnh viện nhà họ Dương của chúng tôi.”

“Ha ha, nhà họ Dương của cô mỗi tháng trả cho Đỗ Kỷ bao nhiêu?”

“Lương cơ bản là ba ngàn, cộng thêm tiền thưởng hiệu suất.”

Tằng Hiểu Vân không hề nói thật, lương cơ bản của Đỗ Kỷ chỉ có một ngàn năm trăm tệ.

"Chỉ có ba nghìn, quá thấp. Một người quét dọn ở tập đoàn Hoành Phi có thể kiếm được bốn ngàn tệ mỗi tháng."

Trương Xuân Hoa thốt lên, giọng cực lớn.

Rất nhiều người đều nghe thấy.

Ánh mắt bọn họ nhìn Đỗ Kỷ tràn đầy khinh thường.

"Ha ha, làm bác sĩ không kiếm được nhiều tiền như người dọn dẹp ở công ty lớn. Đỗ Kỷ, cậu khổ sở lắm phải không?"

"Đỗ Kỷ, cậu nên dứt khoát kiếm ăn bằng nghề khác. Gia nhập tập đoàn Hoành Phi làm người dọn dẹp đi. Anh Uông nhất định sẽ giúp cậu."

Những người này bề ngoài là đang an ủi Đỗ Kỷ.

Trên thực tế, tâm khẩu của họ không hề giống nhau. Trong lòng bọn họ đều đang giễu cợt Đỗ Kỷ là kẻ nghèo kiết xác.

Sắc mặt của Dương Chí Kiên, Tằng Hiểu Vân và Dương Nhạc đều khó coi.

Khi những người khác chế giễu Đỗ Kỷ, trên mặt của họ giống như bị người khác tát một cái.

Tên nhóc Đỗ Kỷ này gần như đã làm mất mặt tất cả bọn họ.

Lúc này, ngoài cửa phòng riêng truyền đến tiếng cãi vã.
Chương 17: Đều do răng giả gây ra hoạ

Chương 17: Đều do răng giả gây ra hoạ

"Anh Lưu, tôi rất xin lỗi. Hai mươi chai Mao Đài năm sao cuối cùng trong cửa hàng của chúng tôi đều được khách ở phòng riêng số 6 mua hết. Tôi đổi một loại rượu khác cho anh nhé?”

"Đổi ư? Đổi thế nào? Các loại rượu khác có thể tốt bằng Mao Đài năm sao không? Nói chuyện với người trong phòng số 6 để anh ta không mở mấy chai Mao Đài năm sao đó, đưa tất cả cho tôi."

"Việc này... việc này không dễ giải quyết đâu, anh Lưu, xin anh đừng làm khó tôi, tôi chỉ là một nhân viên thôi."

Uông Đức ở trong phòng riêng nghe được có người đang cố cướp rượu Mao Đài của mình lập tức trở nên tức giận.

Anh ta lao ra khỏi phòng riêng và hét lên: "Anh là ai? Tại sao tôi phải đưa rượu cho anh?"

Kết quả khi nhìn thấy anh Lưu này, anh ta sửng sốt: "Lưu Chấn Đông, hoá ra là anh à?"

“Uông Đức, chuyện gì thế, anh đang chiêu đãi khách ở Hoà Thịnh Lâu à?”

Hóa ra Lưu Chấn Đông này là đồng nghiệp của Uông Đức.

Uông Đức là giám đốc bộ phận mua sắm của Tập đoàn Hoành Phi, và Lưu Chấn Đông là giám đốc bộ phận kinh doanh của Tập đoàn Hoành Phi.

Hai người là đối thủ cạnh tranh, quan hệ tương đối kém.

"Uông Đức, tôi đã mời một số vị khách quý, họ sắp tới đây. Anh đã mua hết rượu thượng hạng ở Hoà Thịnh Lâu. Anh muốn tôi mang loại rượu gì đến để chiêu đãi các vị khách quý đây?"

Lưu Chấn Đông đè nén tức giận, thương lượng nói: "Nếu không, anh có thể nhường cho tôi những chai Mao Đài năm sao chưa mở ra kia, tôi sẽ bồi thường anh gấp ba lần giá thị trường."

"Quên đi. Chút tiền bồi thường ấy của anh, tôi thấy chướng mắt đấy.”

“Uông Đức, anh tuyệt đối không được đắc tội với những vị khách quý mà tôi đã mời.”

Lưu Chấn Đông trầm giọng nói: “Nếu không cho tôi rượu ngon thì anh nhất định sẽ hối hận.”

Trong lòng Uông Đức cảm thấy có chút sợ hãi.

Nhưng nếu Uông Đức nhường rượu ngon cho Lưu Chấn Đông thì thể diện của Uông Đức sẽ không giữ nổi.

Giữa lúc hai người đang bế tắc thì có tiếng bước chân vang lên, một người đàn ông sốt ruột nói: "Lưu Chấn Đông, cậu đang làm gì vậy? Tôi bảo cậu đi lấy mấy bình rượu ngon nhưng cậu ra ngoài lâu như vậy mà vẫn chưa lấy được à.”

"Chủ tịch Trần, ông đến vừa kịp lúc, Uông Đức mua hết rượu ngon. Tôi để anh ta nhường rượu ngon cho tôi nhưng anh ta có chết cũng từ chối."

Lưu Chấn Đông liếc nhìn Uông Đức, nhân cơ hội cáo trạng.

“Trần…Chủ tịch Trần.”

Khuôn mặt của Uông Đức tái nhợt vì sợ hãi.

Hóa ra Chủ tịch Trần này là ông chủ lớn của Uông Đức và là chủ tịch của Tập đoàn Hoành Phi, Trần Hoành Phi.

"Uông Đức, tối nay tôi định chiêu đãi gia đình anh họ tôi. Nghe nói cậu đã mua hết rượu ngon ở đây? Có thể cho tôi mấy chai được không? Tôi sẽ trả tiền cho cậu."

"Đương nhiên. Tôi còn mười chai Mao Đài năm sao chưa mở, tất cả rượu ngon này tôi sẽ đưa cho Chủ tịch Trần."

Uông Đức nói xong, nhanh chóng nháy mắt với người thân, bạn bè.

Khi biết người cướp rượu thực chất là ông chủ lớn của Uông Đức, những người thân, bạn bè cũng không dám nói gì.

Lúc này, Trần Hoành Phi nhận ra Đỗ Kỷ đang lẫn vào trong đám người.

"Ai, bác sĩ Đỗ, anh cũng ở đây à?"

Trần Hoành Phi bước nhanh về phía trước, hai tay nắm lấy tay Đỗ Kỷ, nhiệt tình nói: "Lần trước anh đã cứu mạng mẹ tôi, tôi luôn muốn cảm ơn anh."

Hóa ra mẹ của Trần Hoành Phi chính là bà cụ bị chứng đau nửa đầu đã được Dương Nhạc tiêm một lượng lớn ibuprofen, gây ra tác dụng phụ nghiêm trọng, suýt chút nữa đã khiến bà cụ mất mạng.

Nếu Đỗ Kỷ không ra tay cứu giúp thì mẹ của Trần Hoành Phi đã chết từ lâu rồi.

Khách khứa và người thân của Uông Đức đều có vẻ mặt kinh ngạc.

Họ năm mơ cũng không ngờ rằng, một bác sĩ nghèo như Đỗ Kỷ lại có thể cứu được mẹ của Chủ tịch Trần!

Lúc này, một trong những người đi theo Trần Hoành Phi bước vào ghế lô và báo cáo: "Chủ tịch Trần, ông Lý và bà Trần đã đến rồi."

Trần Hoành Phi nhanh chóng bước ra khỏi phòng riêng.

Tiếp theo, thái độ của mọi người trong phòng riêng số 6 đối với Đỗ Kỷ đã thay đổi.

"Đỗ Kỷ, hóa ra anh đã cứu được mẹ của Chủ tịch Trần. Đây là một thành tựu to lớn. Chủ tịch Trần sẽ biết ơn anh suốt đời."

Uông Đức rót rượu cho Đỗ Kỷ trước tiên, sau đó rót cho chính mình, cầm cốc lên, xin lỗi nói: “Vừa rồi chúng tôi có mắt mà không thấy Thái Sơn, lời nói của chúng tôi có chút khó nghe, anh đừng để trong lòng. Tôi dùng ly rượu này xin lỗi anh."

Nói xong, anh ta uống một ngụm cạn sạch.

"Chuyện là, tôi và Lưu Chấn Đông đang tranh vị trí phó chủ tịch. Anh có thể nói vài lời hay ho về tôi trước mặt Chủ tịch Trần được không?"

Uông Đức hạ giọng, mặt mày tươi cười.

"Đỗ Kỷ, mẹ vợ tương lai Tằng Hiểu Vân của cậu và tôi đã là chị em nhiều năm. Nếu cậu có thể giúp đỡ Uông Đức, dì chắc chắn sẽ không đối xử tệ với cậu." Trương Xuân Hoa lấy lòng nói.

“Mẹ vợ, nhờ mẹ giúp con việc này, con có nên giúp hay không?”

Đỗ Kỷ nhường quyền quyết định cho Tằng Hiểu Vân.

Tằng Hiểu Vân cảm thấy tinh thần sảng khoái, rất tự hào.

Bà ấy ho khan hai tiếng, nói: "Đỗ Kỷ, chuyện này nếu cậu có thể giúp thì giúp đi. Nếu không giúp được thì cũng đừng miễn cưỡng."

Vừa nói xong, Trần Hoành Phi đã dẫn mấy người trở lại phòng riêng số 6.

“Dì, anh họ, anh ấy là bác sĩ Đỗ. Mẹ cháu đã được anh ấy chữa khỏi bệnh.”

“Chàng trai trẻ, cảm ơn cậu rất nhiều vì đã cứu mạng chị dâu tôi.”

Bà Trần đã ngoài sáu mươi, mỉm cười nói với Đỗ Kỷ.

"Bác sĩ Đỗ, cảm ơn bác sĩ đã cứu mợ của tôi. Em họ tôi đã bày sẵn một bàn rượu trong phòng riêng số 8. Nếu ngài không phiền, tôi muốn mời ngài mấy ly."

Một người đàn ông trung niên khoảng ngoài bốn mươi, rất có khí chất lãnh đạo nhẹ nhàng nói.

Anh ta chính là anh họ của Trần Hoành Phi, Lý Đạt.

Người đàn ông này là một ông trùm bất động sản ở thủ phủ của tỉnh, với tài sản ròng từ năm đến sáu tỷ.

Anh ta cũng có một số sản nghiệp ở Ninh Thành.

Lần này anh ta và mẹ đến Ninh Thành thăm mợ anh ta.

“Tôi có thể đưa gia đình mình đi cùng không?”

"Tất nhiên. Hoan nghênh cùng đến."

Gia đình bốn người của Đỗ Kỷ theo Lý Đạt và những người khác đến phòng riêng số 8.

Ở giữa phòng riêng có một bàn tiệc lớn, đủ chỗ cho hai mươi người.

Sau khi mọi người đã ngồi xuống, vừa chờ đồ ăn được mang lên vừa trò chuyện phiếm.

Đột nhiên, trên mặt bà Trần lộ ra vẻ đau đớn.

"Bà nội, bà bị sao vậy? Bệnh cũ của bà lại tái phát à?"

Lý Tùng - cháu trai của Lý Đạt là người đầu tiên phát hiện ra bà Trần có trạng thái khác thường!

Bà Trần yếu ớt gật đầu.

“Thân thể của bà cụ bị sao vậy?” Đỗ Kỷ hỏi.

“Mẹ tôi bị ù tai và đau đầu từng đợt đã sáu bảy năm. Mẹ tôi đã đi nhiều bệnh viện lớn, chụp X-quang, khám tâm thần nhưng các bác sĩ nổi tiếng đó cũng không tìm ra được nguyên nhân bệnh của mẹ." Lý Đạt thở dài.

Đỗ Kỷ quan sát bà Trần mấy phút, đột nhiên nói: "Bà à, há miệng ra nào."

Bà Trần do dự một chút, mở miệng ra.

"Bà đeo bốn chiếc răng giả, ba chiếc là răng giả bằng hợp kim đồng và một chiếc là răng giả bằng hợp kim titan. Đúng không?"

"Vâng, vâng, vâng, bác sĩ Đỗ, ngài thực sự rất giỏi. Nhìn thoáng qua có thể biết răng giả của tôi được làm bằng chất liệu gì.” Bà Trần gật đầu liên tục.

“Bà đã đeo những chiếc răng giả này được mười năm rồi à?”

“Tôi đã đeo ba chiếc răng giả bằng hợp kim đồng mười năm. Còn chiếc răng giả bằng hợp kim titan thì đeo bảy năm.”

“Vậy thì đúng rồi.” Đỗ Kỷ cười nói: “Bà đeo răng giả hợp kim đồng trước rồi lại đeo răng giả hợp kim Titan, sau đó bà mới xuất hiện triệu chứng ù tai và đau đầu.”

“Hình như... hình như đúng là như vậy.”

Bà Trần phục hồi lại tinh thần, ngạc nhiên hỏi: “Chẳng lẽ nguyên nhân khiến tôi đau đầu và ù tai là do hàm răng giả của tôi sao?”
Chương 18: Cây tiền hình người

Chương 18: Cây tiền hình người

“Lấy bốn chiếc răng giả ra và đeo bốn chiếc răng giả mới làm bằng chất liệu tương tự, bà sẽ không còn bị đau đầu và ù tai nữa.” Đỗ Kỷ cười nói.

Mọi người đều thấy bối rối.

Thay răng giả là chữa được chứng ù tai, đau đầu ư?

Điều này có vẻ rất không đáng tin cậy!

"Điều này là không thể!"

Lý Tùng chất vấn Đỗ Kỷ: "Tôi cũng là sinh viên y khoa, chưa từng nghe nói đến phương pháp điều trị thay răng giả để chữa đau đầu và ù tai này."

“Cậu học trường nào?"

“Đại học Y khoa tỉnh A.”

"Cậu học ở một trường danh tiếng trong nước tốt hơn tôi rất nhiều. Tôi đến từ trường Y Đại học Ninh Thành. Sắp trở thành sinh viên năm cuối."

“Vậy là anh vẫn chưa tốt nghiệp.” Lý Tùng khinh thường Đỗ Kỷ: “Anh nghĩ phương pháp thay răng giả để trị chứng ù tai là nói bừa phải không?”

Đỗ Kỷ không tức giận, cười nói: “Tôi hỏi cậu, nếu ngâm hai kim loại khác nhau vào cốc nước cọ sát vào nhau, chúng sẽ tích điện hay sinh ra từ trường?”

Lý Tùng sửng sốt một chút, vỗ trán hét lớn: "Thì ra là vậy, sự thật đơn giản như vậy, sao tôi không nghĩ ra?"

“Hai người đang nói cái quái gì thế?” Lý Đạt có vẻ bối rối.

"Là như thế này. Có bốn chiếc răng giả kim loại làm bằng các chất liệu khác nhau. Những chiếc răng giả bằng chất liệu khác nhau này khi cọ xát sẽ bị tích điện, nước bọt trong miệng cũng có thể dẫn điện. Loại dòng điện vi mô này sẽ phá vỡ sinh lý từ trường của bà nội. Cho nên bà nội mới bị đau đầu và ù tai.”

Nghe Lý Tùng giải thích, Lý Đạt và Trần Hoành Phi đều hiểu rõ.

“Mẹ, ngày mai chúng ta hãy đi tìm nha sĩ giỏi nhất và thay răng giả cho mẹ nhé.”

“Được, tôi tin chẩn đoán của bác sĩ Đỗ là chính xác.”

Lúc này, mấy nữ phục vụ đã bưng hơn chục món ngon lên.

Giò heo Đông Pha, phổi phiến phu thê, đậu phụ bỏ túi và bắp cải luộc đều là những món ăn cao cấp trong ẩm thực Tứ Xuyên.

Bà Trần cắn một miếng bắp cải luộc rồi lập tức đặt đũa xuống.

Lý Tùng nuốt một ngụm phổi phiến phu thê, khẽ cau mày.

Trần Hoành Phi cắn một miếng giò heo Đông Pha, mặt tối sầm gọi người phục vụ: "Món ăn hôm nay không ngon, các ngườ đổi đầu bếp à? Đầu bếp Vương đâu?"

“Đầu bếp Vương, hôm nay xin nghỉ một ngày không đến làm việc.”

Nữ phục vụ cẩn thận nói: “Những món ăn này đều do đầu bếp Trương chuẩn bị.”

“Chết tiệt, tôi trả giá hạng nhất mà chỉ nhận được bữa ăn hạng hai.”

Trần Hoành Phi cười lạnh: "Hoà Thịnh Lâu của các người làm ăn như vậy sao?"

Nữ phục vụ không dám trả lời câu hỏi này.

Lúc này có hai người phụ nữ bước vào.

Một người khoảng bốn mươi tuổi, ung dung đoan trang.

Người còn lại mới ngoài đôi mươi, cao ráo và xinh đẹp.

Người phụ nữ trẻ đẹp đó vừa nhìn thấy Đỗ Kỷ đã sững sờ.

Đỗ Kỷ cũng nhận ra cô ta.

Diêu Mạn, một tài nữ đến từ Trường Báo chí của Đại học Ninh Thành.

Mỗi khi Đại học Ninh Thành tổ chức sự kiện, Diêu Mạn luôn được chọn làm nữ MC.

Sở dĩ Diêu Mạn biết đến Đỗ Kỷ là vì thư pháp của Đỗ Kỷ còn giỏi hơn so với người đã luyện tập thư pháp mười lăm năm từ khi còn nhỏ như Diêu Mạn.

Tuy nhiên, ngay cả khi hai người này biết nhau, họ cũng không có giao tình gì.

Vì vậy, họ giả vờ như không biết nhau.

"Chủ tịch Trần, điều gì khiến ngài tức giận như vậy?” Người phụ nữ đoan trang khoảng bốn mươi tuổi mỉm cười chào hỏi.

Trần Hoành Phi không trả lời.

Nữ phục vụ kia nhanh chóng kể lại sự không hài lòng của Trần Hoành Phi.

Người phụ nữ khoảng bốn mươi tuổi này là mẹ của Diêu Mạn, Diêu Tĩnh Di.

Bà ta là chủ tịch của Tập đoàn Chuỗi Nhà hàng Hoà Thịnh Lâu.

"Chủ tịch Trần, chủ tịch Lý, tôi rất xin lỗi. Chính đầu bếp của chi nhánh Ninh Thành chúng tôi đã không chuẩn bị kỹ các món ăn khiến các ngài thất vọng."

Thái độ của Diêu Tĩnh Di rất khiêm tốn: "Khi trở về tỉnh thành, xin hãy dành thời gian đến thăm trụ sở Hoà Thịnh Lâu ở thủ phủ tỉnh. Tôi sẽ mời các ngài bạn món bắp cải luộc và giò heo Đông Pha chính hiệu."

"Ai, chúng tôi và chủ tịch Diêu đã là bạn nhiều năm rồi. Cô cũng biết miệng của chúng tôi có khẩu vị thế nào mà."

Lý Đạt cười nói: "Ở đây có đầu bếp nào giỏi hơn không? Nếu có, chúng tôi sẵn sàng trả tiền cho anh ta để làm lại một bàn khác."

Diêu Tĩnh Di lắc đầu.

“Vậy thì ăn qua loa đại khái một chút vậy.”

“Nếu chủ tịch Lý không ngại, tôi sẽ nấu mấy món Tứ Xuyên cho ngài ăn thử.” Đỗ Kỷ nói.

Lý Đạt còn chưa kịp mở miệng, Diêu Mạn đã kinh ngạc cắt ngang: “Anh có thể nấu món Tứ Xuyên được không?”

“Tay nghề của tôi chắc phải tốt hơn đầu bếp Trương, người đã chế biến món ăn này,”

"Ồ? Bác sĩ tiểu Đỗ rất tự tin, tôi rất mong chờ tài nấu nướng của cậu, đành phiền cậu vậy." Bà Trần cười nói.

Sau đó, một nữ phục vụ dẫn Đỗ Kỷ vào phòng bếp.

Không lâu sau, từng đợt mùi thơm nồng đậm của đồ ăn bay ra khỏi bếp, tràn ngập khắp nhà hàng.

"Mẹ kiếp, ai đang nấu vậy? Ngửi mùi thơm như thế!"

"Tôi đã ăn ở Hoà Thịnh Lâu nhiều lần. Chưa bao giờ ngửi thấy mùi thức ăn đậm đà như vậy! Thật là quá thèm."

"Chẳng lẽ Hoà Thịnh Lâu đã mời đầu bếp cường đại sao? Chậc chậc, mùi thơm của đồ ăn nồng đậm quá, chắc chắn hương vị rất tuyệt!"

Các thực khách sôi nổi nghị luận.

Về phần Lý Đạt và những người khác trong phòng riêng số 8, cơn thèm ăn của họ cũng bị khơi dậy.

Sau vài phút, hơn chục món ngon đã được dọn ra trên bàn.

"Cậu ấy nấu rất nhanh, cách trình bày món ăn cũng rất ngon. Mùi thơm của món ăn siêu nồng. Chỉ là không biết mùi vị món ăn thế nào thôi?" Diêu Tĩnh Di lẩm bẩm trong lòng.

“Sao mình chưa từng nhìn thấy những món ăn này nhỉ?” Diêu Mạn tự nhủ: “Đây là ẩm thực Tứ Xuyên à?”

Đỗ Kỷ chưa kịp giải thích, bà Trần đã không khỏi kêu lên: "Đây... đây là bụng cá dương hấp. Hiện tại có rất ít đầu bếp có thể làm được món này. Còn món canh cá giòn ngon tuyệt này, bánh bao và canh bạc phổi đều là những món Tứ Xuyên nổi tiếng đã bị thất truyền từ lâu!"

Mọi người lại một lần nữa ngạc nhiên, không ai ngờ rằng Đỗ Kỷ lại có thể nấu được những món ăn nổi tiếng đã lâu.

"Bà Trần, bà thật là hiểu biết rộng rãi, bà là nhà phê bình ẩm thực chuyên nghiệp à?" Đỗ Kỷ tò mò.

"Ha ha, khi còn trẻ, tôi là tổng biên tập tạp chí Thực Vị. Sau này, khi tôi già, vị giác kém đi đành nghỉ hưu."

Đỗ Kỷ nghe vậy cũng ồ một tiếng.

Tạp chí Thực Vị, Đỗ Kỷ cũng từng nghe nói tới. Đây là một tạp chí ẩm thực bán chạy trên toàn thế giới.

Tiếp theo, mọi người nhấc đũa và bắt đầu ăn.

Vừa động đũa đã không thể dừng lại.

Chỉ chưa đầy hai mươi phút, hơn chục món ăn đã bị gắp sạch.

Đĩa trống trơn, không còn một giọt canh nào sót lại.

Đĩa trắng hoàn toàn, đây là sự ghi nhận và tôn trọng cao nhất mà thực khách dành cho một người đầu bếp.

Nhìn thấy đám người Lý Đạt ăn uống vui vẻ như vậy, Diêu Tĩnh Di và Diêu Mạn đều dùng đôi mắt vàng sáng ngời nhìn Đỗ Kỷ.

Đây là cây hái ra tiền hình người.

Nếu chúng ta có thể đào chàng trai này đến Hoà Thịnh Lâu thì nhà họ Diêu và Hoà Thịnh Lâu chắc chắn sẽ trở thành người dẫn đầu ngành dịch vụ ăn uống của đất nước!

Ợ!

Một tiếng ợ đã làm gián đoạn giấc mơ ngọt ngào của Diêu Tĩnh Di và Diêu Mạn.

Bà Trần rất hài lòng khen ngợi: "Tiểu Đỗ, cậu dứt khoát đổi nghề đi, trở thành đầu bếp."

Trần Hoành Phi giơ ngón cái lên: "Tôi đã ăn món Tứ Xuyên do rất nhiều đầu bếp nấu nhưng không ai nấu ngon bằng anh. Anh là vua ẩm thực Tứ Xuyên!"

Lý Tùng nghiêm túc nói: “Anh Kỷ, chúng ta cùng mở một nhà hàng đi. Tôi xuất tiền, anh xuất người. Lợi nhuận chia ba bảy, tôi ba, anh bảy. Nếu anh trở thành đầu bếp thì chắc chắn có tiền đồ rộng mở hơn làm bác sĩ rất nhiều!
Chương 19: Tôi nằm không cũng kiếm được đồng tiền lớn, cớ gì phải vất vả kiếm vài đồng lẻ

Chương 19: Tôi nằm kiếm đồng tiền lớn, cớ gì phải vất vả kiếm vài đồng lẻ

Tất nhiên là Đỗ Kỷ sẽ không chuyển nghề sang làm đầu bếp rồi.

Anh khoe tài nấu nướng của mình chỉ vì muốn kết bạn với những người sành ăn và giàu có như Lý Đạt và Trần Hoành Phi để mở rộng mạng lưới quan hệ của mình mà thôi.

Lý Đạt và Trần Hoành Phi đều vừa có tiền vừa có quyền. Nhân phẩm thì cũng không tồi, là những người có thể làm quen.

Có lẽ sau này Đỗ Kỷ sẽ kiếm được chỗ có lời nào đó từ bọn họ.

Sau bữa tối, một nhà bốn người Đỗ Kỷ trở về căn phòng số sáu.

Diêu Mạn và Diêu Tĩnh Di cũng đi theo.

"Đỗ Kỷ, lần này coi như anh đã ôm được cái đùi to rồi, anh có biết lai lịch của chủ tịch Lý và bà Trần không?" Diêu Mạn nhỏ giọng nói.

Đỗ Kỷ lắc đầu.

Diêu Mạn giải thích: “Chủ tịch Lý là một ông trùm bất động sản ở tỉnh, vợ ngài ấy cũng là một bà trùm bán ô tô ở tỉnh. Mẹ của Chủ tịch Lý là bà Trần, bà ấy không chỉ là một người sành ăn nổi tiếng mà còn là một bà trùm giới châu báu nữa. Bọn họ ở Ninh Thành cũng có một số sản nghiệp."

Ngay khi những lời này nói ra, Dương Chí Kiên, Tằng Hiểu Vân và Dương Nhạc đều rất ngạc nhiên.

Mà trong phòng riêng Uông Đức, Trương Xuân Hoa và những người khác đều hâm mộ không ngừng.

Diêu Mạn nói tiếp: “Lần này anh nấu một bàn đồ ăn ngon, được những người sành ăn lâu năm như bà Trần và Chủ tịch Lý khen không dứt miệng. Nếu đổi nghề sang làm đầu bếp, trong vòng nửa năm anh sẽ trở thành đầu bếp nổi tiếng ở tỉnh A này! Một năm kiếm hơn một trăm vạn cũng không là gì cả.”

Lương một năm hơn một trăm vạn sao?

Hai mắt Uông Đức và Trương Xuân Hoa đỏ hoe, nuốt nước bọt ừng ực.

Vừa rồi bọn họ còn chế nhạo Đỗ Kỷ là một tên nghèo kiết xác, lương hàng tháng còn không bằng nhân viên quét dọn ở tập đoàn Hoành Phi.

Nhưng bây giờ, Diêu Mạn - bà chủ trẻ của Hoà Thịnh Lâu, lại nói rằng Đỗ Kỷ có đủ tư cách để trở thành một đầu bếp, một năm lương được nhận là hơn một trăm vạn.

Đây thực sự là một cái tát đau vào mặt bọn họ mà.

Tuy nhiên, Uông Đức, Trương Xuân Hoa và những người khác lại không hề ghét Đỗ Kỷ chút nào.

Họ đều là những người bình thường, luôn coi thường sự nghèo đói và mê mẩn sự giàu có. Họ sùng bái bất cứ ai kiếm được nhiều tiền.

“Tôi không thích làm đầu bếp.”

Đỗ Kỷ bình tĩnh nói: “Nấu ăn chỉ là sở thích của tôi thôi. Tôi có thể nấu vài món để chiêu đãi người thân và bạn bè. Nhưng tôi ghét việc mỗi ngày phải dành thời gian để quẩn quanh ở bếp.”

Khi nghe điều này, Uông Đức nghĩ: "Lương một năm trên một trăm vạn đó nha, thế mà cũng không làm. Cậu là đồ ngốc à."

"Tôi sẽ trả cho cậu mức lương mỗi năm là hai trăm vạn, cậu sẽ dạy kỹ năng nấu nướng của mình cho các đầu bếp của chúng tôi ở Hoà Thịnh Lâu. Thế thì sao?" Diêu Tĩnh Di đột nhiên nói.

“Bà đang yêu cầu tôi làm giáo viên dạy nấu ăn à.”

"Đúng vậy, cậu không cần phải quẩn quanh bếp cả ngày, cậu chỉ cần dạy các đầu bếp của chúng tôi ở Hoà Thịnh Lâu thôi. Mỗi ngày có hai lớp, sáng một lớp và chiều một lớp. Mỗi lớp không quá một giờ giảng dạy."

Nghe được lời này, mọi người đều xôn xao.

Mỗi ngày dạy hai giờ, lương một năm là hai trăm vạn!

Đãi ngộ này quá tốt đi mất.

Nhóm xã súc 996 kia chắc chắn sẽ vừa ước ao vừa ghen tị.

“Tôi không thích dạy học sinh, phiền lắm.” Đỗ Kỷ lại từ chối.

Trong thẻ đen của anh đã có hơn một ngàn vạn tiền gửi rồi.

Anh thực sự không thích mức lương hai trăm vạn một năm đó.

Tiền lãi mà anh kiếm được từ ngân hàng hàng năm đã vượt quá một trăm vạn rồi.

“Vậy thì hãy viết ra tất cả các bí quyết nấu nướng của cậu đi, tôi sẽ mua đứt chúng với giá ba trăm vạn!”

Diêu Tĩnh Di vừa nói ra những lời này, mọi người đều kinh ngạc mà kêu lên.

Ba trăm vạn chỉ để mua bí quyết nấu ăn của Đỗ Kỷ mà thôi.

Đỗ Kỷ này kiếm tiền có phải quá dễ dàng rồi không?

"Ha ha, bí quyết nấu nướng của tôi thì có nhiều lắm. Nếu viết thành sách thì tôi có thể viết bốn năm trăm vạn chữ đó, trong đó không hề lặp lại hay dư thừa gì cả."

Đỗ Kỷ cười nói: "Đáng tiếc, viết sách tốn quá nhiều thời gian, tôi không thích."

Anh có thể kiếm được một ngàn vạn mỗi năm, vậy tại sao lại phải lãng phí thời gian viết bí quyết nấu nướng rồi chỉ kiếm được có ba trăm vạn thôi?

Mọi người đã hoàn toàn không nói nên lời với Đỗ Kỷ nữa.

Cơ hội kiếm nhiều tiền đang ở ngay trước mắt nhưng anh lại không đưa tay ra để bắt lấy nó.

Anh có phải là kẻ ngốc không vậy?

Diêu Tĩnh Di cũng chịu Đỗ Kỷ luôn, không có cách nào nữa.

Đây là lần đầu tiên trong suốt bốn mươi năm cuộc đời mà Diêu Tĩnh Di nhìn thấy một thanh niên coi khinh ba trăm vạn như Đỗ Kỷ.

Sau mười mấy phút, mọi người rời khỏi Hoà Thịnh Lâu.

Trước khi rời đi, Đỗ Kỷ nói vài lời tốt đẹp về Uông Đức ở trước mặt Trần Hoành Phi.

Trần Hoành Phi gọi Uông Đức đến, khen ngợi anh ta vài câu rồi bảo Uông Đức tiếp tục làm việc chăm chỉ.

“Cảm ơn chủ tịch Trần, cảm ơn chủ tịch Trần.”

Uông Đức cúi đầu khom lưng, cảm thấy rất vui mừng.

Trên đường trở về, đám người Uông Đức, Trương Xuân Hoa thay nhau quỳ liếm Đỗ Kỷ.

Dương Chí Kiên, Tằng Hiểu Vân và Dương Nhạc cũng bị họ quỳ liếm luôn.

Điều này đã thỏa mãn lòng hư vinh của mẹ vợ Tằng Hiểu Vân.

Bà ấy không ngờ rằng đêm nay Đỗ Kỷ - một tên nghèo kiết xác, lại giúp đỡ bà ấy và còn kiếm được thể diện lớn như vậy.

Sau khi trở lại nhà họ Dương, Tằng Hiểu Vân đã nghiêm mặt hỏi Đỗ Kỷ: "Đồ ăn cậu nấu khi ở trong nhà hàng ngon hơn nhiều so với đồ ăn cậu nấu ở nhà tôi. Đây là chuyện gì vậy? Có phải là lúc cậu nấu cho chúng tôi ăn thì không hề để tâm gì cả?"

"Mẹ vợ à, nguyên liệu mẹ mua hàng ngày đều rất bình thường. Nguyên liệu ở Hoà Thịnh Lâu đều là sản phẩm cao cấp đã được lựa chọn cẩn thận. Nguyên liệu cao thấp nên đương nhiên hương vị các món ăn cũng sẽ khác nhau."

“Giữa cậu và Diêu Mạn kia đã có chuyện gì xảy ra vậy?”

Tằng Hiểu Vân nhìn chằm chằm Đỗ Kỷ: "Tôi thấy vừa rồi hai người đã nói chuyện rất sôi nổi."

"Cô ấy cũng như tôi, đến từ Đại học Ninh Thành. Mỗi khi Đại học Ninh Thành tổ chức một sự kiện thì cô ấy chịu trách nhiệm làm MC dẫn chương trình, còn tôi chịu trách nhiệm viết khẩu hiệu tuyên truyền."

“Cậu còn giỏi viết thư pháp nữa à?”

Mẹ vợ Tằng Hiểu Vân vô cùng kinh ngạc: "Viết mấy chữ đưa cho tôi xem xem."

Bà ấy tốt nghiệp Học viện Mỹ thuật, ngành học là hội họa truyền thống Trung Quốc. Văn phòng tứ bảo kia là những vật dụng mà bà ấy thường xuyên dùng.

Đỗ Kỷ cũng không giấu dốt, lấy giấy mực ra, viết một bài thơ về tuyết mùa xuân.

Chữ đẹp, chữ đẹp, đến bà ấy cũng không giỏi bằng anh!

Tằng Hiểu Vân thầm khen Đỗ Kỷ nhưng lại mỉa mai nói: "Chữ của cậu cũng không tệ lắm nhưng không bằng tôi. Tiếp tục luyện đi, sau này nếu có cơ hội, tôi sẽ giới thiệu cho cậu một vài người bạn trong giới thư pháp."

Đỗ Kỷ gật đầu nghe dạy.

Tằng Hiểu Vân lại nói: "Đỗ Kỷ, tôi cảnh cáo cậu, tuyệt đối không được đạp chân vào hai thuyền. Hãy tránh xa Diêu Mạn kia ra."

"Con và cô ấy chỉ là người quen thôi. Mẹ vợ, mẹ đang lo lắng thái quá đấy."

"Còn nữa, sao cậu không bán bí quyết nấu nướng của mình cho chủ tịch Diêu của Hoà Thịnh Lâu? Ba trăm vạn đó, thế mà cậu lại không muốn kiếm? Cậu có phải đồ ngốc không thế?"

Tằng Hiểu Vân chỉ vào mũi Đỗ Kỷ, điên cuồng phỉ nhổ: “Nếu cậu có ba trăm vạn, tôi sẽ lập tức để Dương Nhạc kết hôn với cậu! Với ba trăm vạn, cậu đã có thể mua được mười căn nhà mới ở Ninh Thành rồi. Cậu và Dương Nhạc chỉ cần thu tiền thuê nhà thôi, cũng có thể kiếm được hai ba vạn một tháng đấy.”

Đỗ Kỷ có chút buồn bực.

Mẹ vợ của mình thực sự quá là ham tiền.

"Mẹ, con sẽ không cưới Đỗ Kỷ chỉ vì tiền đâu. Đừng nghĩ đến việc bán con đi!"

Dương Nhạc vừa xấu hổ vừa tức giận, nói xong lời này thì chạy vụt vào phòng của mình.

Còn Đỗ Kỷ thì tối nay vẫn không thể ngủ lại ở nhà họ Dương được.

Anh chỉ có thể quay lại Đại học Ninh Thành và ngủ trong ký túc xá của mình.

Vài ngày sau, có người dùng WeChat Pay chuyển hai trăm vạn vào Banking Online của Đỗ Kỷ.

Sau đó, Đỗ Kỷ nhận được cuộc gọi video từ Lý Tùng.

Trong video, Lý Tùng nói với Đỗ Kỷ rằng răng giả cũ của bà Trần đã được tháo ra và thay thế bằng răng giả mới làm từ cùng chất liệu đó. Sau đó chứng ù tai, đau đầu của bà Trần đã biến mất như mong đợi.

Hai trăm vạn này được nhà họ Lý trả cho Đỗ Kỷ như một khoản tiền cảm ơn.

Đỗ Kỷ cũng không từ chối.

Hai trăm vạn này đối với anh và nhà họ Lý mà nói thì cũng chỉ là một khoản tiền nhỏ mà thôi.

Đỗ Kỷ bỗng nhiên nhớ tới mấy ngày nữa là sinh nhật Dương Nhạc.

Vừa đúng lúc có thể dùng hai triệu này để mua quà sinh nhật cho Dương Nhạc.
Chương 20: Anh chắc chắn mua nổi chứ?

Chương 20: Anh chắc chắn mua nổi chứ?

Sau khi mua sắm và ăn uống dọc đường, Đỗ Kỷ nhanh chóng đến trước cửa hàng trang sức Ngân Hoàng.

Ngân Hoàng là tập đoàn trang sức rất nổi tiếng ở tỉnh A.

Bước vào cửa hàng, người hướng dẫn mua sắm liếc nhìn bộ quần áo bình thường của Đỗ Kỷ, cũng lười nói chuyện với Đỗ Kỷ.

Họ nghĩ rằng Đỗ Kỷ không có nhiều tiền trong túi và cũng không thể kiếm được nhiều lợi nhuận từ anh.

Đỗ Kỷ tự mình xem hàng hóa và nhìn trúng một chiếc vòng cổ kim cương kiểu mới.

Lúc này, một người đàn ông và hai người phụ nữ bước vào cửa hàng trang sức.

Một trong hai người phụ nữ đó lại là Dương Nhạc.

“Sao anh cũng ở đây?” Dương Nhạc nhìn thấy Đỗ Kỷ thì có chút kinh ngạc.

“Anh cũng muốn hỏi em vấn đề này đó.” Đỗ Kỷ cười nói: “Giới thiệu bạn đồng hành của em cho anh biết đi.”

Sau lời giới thiệu của Dương Nhạc, Đỗ Kỷ đã biết được danh tính của đôi nam nữ kia.

Cô gái tên là Tô Lệ, cô ấy là em họ xa của Dương Nhạc.

Mẹ của Tô Lệ là em họ của Tằng Hiểu Vân.

Người đàn ông tên là Trịnh Cương, anh ta là chồng sắp cưới của Tô Lệ.

Tô Lệ và Trịnh Cương dự định kết hôn vào cuối năm nay.

Hôm nay, Trịnh Cương và Tô Lệ đi thử váy cưới, chụp ảnh cưới.

Dương Nhạc đồng ý làm phù dâu cho Tô Lệ. Vì thế hôm nay cô cũng đi thử váy phù dâu.

Chụp ảnh cưới xong, Tô Lệ lại muốn ghé vào một cửa hàng trang sức nên Dương Nhạc phải tiếp tục chạy cùng cô.

Nhưng không ngờ Dương Nhạc lại gặp Đỗ Kỷ ở đây.

"Đỗ Kỷ phải không? Anh dựa vào cái gì mà đòi đuổi theo Dương Nhạc? Hai người yêu nhau bao lâu rồi?" Tô Lệ liếc nhìn quần áo của Đỗ Kỷ, thuận miệng hỏi.

“Tôi dựa vào da mặt dày và sự kiên trì của mình.”

"Ha ha."

Lời nói của Đỗ Kỷ đã khiến nhiều người trong cửa hàng bật cười.

"Anh đang nói đùa à, anh tới cửa hàng trang sức là muốn mua trang sức cho ai?" Tô Lệ thẳng thắn nói.

Đỗ Kỷ không trả lời vấn đề này.

“Lệ Lệ, đừng nói nhiều thêm nữa.”

Trịnh Cương mắng Tô Lệ một câu, cười hỏi Đỗ Kỷ: "Anh Kỷ, anh đang phát tài ở đâu thế?"

"Tôi chỉ làm việc ở bệnh viện nhà họ Dương thôi, lương thấp lắm, không phát tài được đâu".

"Vậy thì anh càng phải cố gắng hơn nữa. Anh cũng lớn tuổi rồi, không có tiền thì sao mà cưới vợ được? Làm sao có thể nuôi vợ con được? Chẳng lẽ anh dự định ở rể ở nhà họ Dương, để nhà họ Dương nuôi anh sao?"

Lời này tưởng chừng như là một lời khích lệ nhưng thực chất lại là một lời mỉa mai.

Trịnh Cương này thật ra có ý nghĩ bẩn thỉu đối với Dương Nhạc.

Đáng tiếc, Trịnh Cương đã gạo nấu thành cơm với Tô Lệ mất rồi.

Tô Lệ mạnh mẽ mà ngang ngược, nhà họ Tô và nhà họ Trịnh cũng có quan hệ làm ăn.

Nếu Trịnh Cương bỏ rơi Tô Lệ và theo đuổi Dương Nhạc, Tô Lệ và nhà họ Tô chắc chắn sẽ tìm Trịnh Cương tính sổ.

Mà cha mẹ của Trịnh Cương để tiếp tục làm ăn với nhà họ Tô và bảo toàn lợi ích kinh tế, nhất định sẽ nghiêm khắc trừng trị Trịnh Cương – kẻ đã bội tình bạc nghĩa.

Cái giá phải trả cho việc phản bội Tô Lệ và theo đuổi Dương Nhạc là quá cao.

Trịnh Cương không đủ khả năng chơi.

Vì vậy, Trịnh Cương chỉ có thể giấu kín những suy nghĩ bẩn thỉu về Dương Nhạc vào sâu trong lòng.

Thực lực kinh tế của Đỗ Kỷ kém xa Trịnh Cương.

Ít nhất đó là những gì mà bản thân Trịnh Cương nghĩ.

Tuy nhiên, Đỗ Kỷ, một tên nghèo kiết xác, đã theo đuổi được Dương Nhạc - một người đẹp tuyệt vời.

Điều này khiến Trịnh Cương vô cùng ghen tị.

Bất cứ khi nào có cơ hội, Trịnh Cương sẽ chế nhạo Đỗ Kỷ - cái tên nghèo nàn đó.

Hơn nữa anh ta cũng rất âm hiểm, anh ta sẽ không vô cớ mà mắng Đỗ Kỷ là đồ nghèo nàn.

Anh ta mỉa mai chế nhạo Đỗ Kỷ dưới vỏ bọc khuyên nhủ Đỗ Kỷ làm việc chăm chỉ để kiếm tiền.

"Đỗ Kỷ, để tôi nói cho anh biết, cha mẹ của Dương Nhạc, tức là cô họ và chú họ của tôi đều là những người yêu tiền. Nếu anh không có tài sản khoảng năm sáu trăm vạn, họ nhất định sẽ không cho phép anh kết hôn với Dương Nhạc.”

Tô Lệ vừa nói vừa nhìn những chiếc nhẫn kim cương.

Đỗ Kỷ không gật đầu thì cũng cười khổ.

Dương Nhạc lại có chút không hài lòng với Tô Lệ.

Lúc này Tô Lệ đã chọn một chiếc vòng cổ kim cương.

Người hướng dẫn mua sắm vội vàng khen ngợi: “Phu nhân thật có mắt thẩm mỹ mà. Chiếc vòng cổ này là món trang sức được ưa chuộng nhất trong cửa hàng chúng tôi đó, giá cũng rất đẹp, 201314, từ đồng âm là yêu em một đời một kiếp. Rất là may mắn đó ạ. Chồng ngài nếu mua về tặng cho ngài làm quà thì hôn nhân của ngài sẽ hạnh phúc, viên mãn trọn đời đó.”

Chậc chậc, kỹ năng bán hàng này cũng ấn tượng thật đấy.

“Chồng ơi, em rất thích chiếc vòng cổ này, anh mua cho em đi mà.” Tô Lệ nũng nịu làm nũng.

“Có thể… có thể được giảm giá không thế?” Trịnh Cương cảm thấy rất đau ví.

Gia đình anh ta chỉ kinh doanh nhỏ thôi, chỉ có một ít tiền, gia đình chỉ tính là khá giả.

Bỏ hai mươi vạn tệ chỉ để mua một chiếc vòng cổ cũng đủ khiến anh ta đau đớn suốt một năm.

"Giảm giá gì mà giảm? Giảm giá thì xấu hổ biết bao?"

Tô Lệ trừng mắt nhìn Trịnh Cương, thấp giọng nói: “Dương Nhạc và Đỗ Kỷ còn đang nhìn chúng ta đó.”

Nghe vậy, Trịnh Cương nghiến răng nghiến lợi mua chiếc vòng cổ kim cương này.

Dù có mất cái gì cũng không thể mất mặt trước mặt Dương Nhạc và Đỗ Kỷ được.

“Chồng ơi, anh đối xử với em thật tốt mà.”

Sau khi lấy được chiếc vòng cổ kim cương, Tô Lệ đã chủ động hôn lên mặt Trịnh Cương một cái.

Trịnh Cương đắc ý hỏi Đỗ Kỷ: “Anh có muốn mua một món đồ trang sức tặng cho Dương Nhạc không? Tôi nhớ vài ngày nữa là sinh nhật của Dương Nhạc rồi đó.”

“Nếu anh không mang đủ tiền thì chồng tôi có thể cho anh mượn tiền đó.” Tô Lệ đạo đức giả nói.

Nếu Đỗ Kỷ thực sự yêu cầu Trịnh Cương cho mình mượn tiền, điều đó chứng tỏ rằng chồng của Tô Lệ đã hoàn toàn đè bẹp bạn trai của Dương Nhạc.

Nhìn thấy đôi bạn trẻ này song kiếm hợp bích để sỉ nhục Đỗ Kỷ, sắc mặt Dương Nhạc trở nên vô cùng xấu.

Cô biết thực ra Đỗ Kỷ rất có bản lĩnh.

Nếu Đỗ Kỷ đồng ý với điều kiện của chủ tịch Diêu mà bán bí quyết nấu ăn của mình cho họ thì bây giờ Đỗ Kỷ đã có ba trăm vạn rồi.

Ba trăm vạn đã đủ để đánh sưng mặt Trịnh Cương và Tô Lệ rồi!

Đáng tiếc Đỗ Kỷ không đồng ý với yêu cầu của chủ tịch Diêu.

Anh không kiếm được ba trăm vạn.

Với tiền lương và tiền tiết kiệm của chính mình, anh thậm chí còn không thể mua được món đồ trang sức rẻ nhất ở trong cửa hàng này!

Ngay khi Dương Nhạc cho rằng Đỗ Kỷ không thể chống cự nổi nữa, Đỗ Kỷ đã nói với người hướng dẫn mua sắm: “Lấy chiếc vòng cổ kim cương đắt tiền nhất trong cửa hàng của cô ra cho tôi xem.”

Những lời này vừa nói ra, giống như vừa có một quả bom nguyên tử nổ tung, tất cả mọi người trong cửa hàng ngoại trừ Đỗ Kỷ đều sững sờ!

Anh vừa nói gì cơ?

Anh muốn mua chiếc vòng cổ kim cương đắt nhất trong cửa hàng này sao?

Anh là một tên nghèo kiết xác đó, làm sao mà anh có đủ tiền để mua chiếc vòng cổ kim cương đắt nhất trong cửa hàng này được?

“Thưa ngài, ngài có chắc là ngài không phải đang đùa không?” Người hướng dẫn mua sắm cười lạnh hỏi.

“Tôi không đùa cô đâu.”

Đỗ Kỷ cười nhạt nói: “Sao vậy, cô nghi ngờ tôi không có tiền để mua trang sức sao?”

"Ý của tôi không phải vậy. Xin đợi một chút. Chiếc vòng cổ kim cương đắt nhất trong cửa hàng của chúng tôi do chính người quản lý giữ. Tôi cần xin phép cô ấy một chút."

Vài phút sau, người hướng dẫn mua sắm quay lại cùng với một người phụ nữ có vẻ ngoài xinh đẹp.

“Quản lý Nguỵ, vị khách hàng này muốn xem chiếc vòng cổ kim cương đắt nhất trong cửa hàng của chúng ta.”

Người hướng dẫn mua sắm chỉ vào Đỗ Kỷ rồi giải thích cho người phụ nữ xinh đẹp.

“Thưa ngài, ngài đang đùa tôi phải không ạ?”

Ngụy Hồng liếc nhìn quần áo của Đỗ Kỷ, khinh thường nói: “Chúng tôi đang kinh doanh, mỗi ngày tôi đều rất bận rộn, không có thời gian đùa giỡn với ngài đâu.”

“Điều gì khiến cô nghĩ rằng tôi không đủ khả năng để mua chiếc vòng cổ kim cương đắt nhất trong cửa hàng của cô thế?”

Đỗ Kỷ lạnh lùng nói: “Chỉ vì tôi mặc quần áo rất bình thường, mà cô đã cho rằng tôi là người nghèo sao?”

Ngụy Hồng sửng sốt một lát, sau đó khoanh tay trước ngực hỏi vặn lại: "Chiếc vòng cổ kim cương đắt nhất trong cửa hàng của chúng ta tên là Chân Ái Vĩnh Hằng. Giá bán là 5.201.314. Ngài có chắc mình có đủ khả năng mua nó không?"
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom