• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

New Thần Y Vô Song (1 Viewer)

  • Chương 11-15

Chương 11: Đồ khốn nạn, mày đã đắc tội với ai vậy?

Chương 11: Đồ khốn nạn, mày đã đắc tội với ai vậy?

Lúc này, Lưu Tử Hào đang trêu chọc nữ thư ký xinh đẹp trong văn phòng của Lưu Quân cha anh ta.

Sáng nay, Lưu Tử Hào đã yêu cầu quản lý Trương của tập đoàn nhà mình nói với cha của Dương Nhạc, Dương Chí Kiên, rằng Tập đoàn Lưu thị sẽ không cung cấp thuốc cho bệnh viện nhỏ của nhà họ Dương nữa.

Hơn nữa, Lưu Tử Hào còn liên hệ với một số nhà cung cấp dược phẩm khác yêu cầu họ không bán dược phẩm cho nhà họ Dương.

Nhà họ Dương lúc này chắc đang rơi vào trạng thái hoảng loạn.

Dương Nhạc nhất định sẽ tới cầu xin anh ta.

Khi thời điểm đến, anh ta sẽ dùng một số thủ đoạn nhỏ vừa mềm vừa cứng để ép Dương Nhạc trở thành người phụ nữ của mình.

Lưu Tử Hào đang có một giấc mơ ngọt ngào thì điện thoại di động đột nhiên vang lên.

Cuộc gọi là của Lưu Quân. Lưu Tử Hào nhanh chóng đuổi nữ thư ký đi để nhận điện thoại.

"Cha, cha tìm con làm gì?"

Tiếng gầm thét của Lưu Quân phát ra từ trong điện thoại: "Lưu Tử Hào, đồ bất hiếu này, mày đã đắc tội gì với Mạnh Quảng, con trai cả của nhà họ Mạnh ở Thường Dương à?"

"Làm sao có thể? Con căn bản chưa từng gặp Mạnh Quảng!" Lưu Tử Hào bất mãn nói.

Lưu Quân lớn tiếng chửi ầm lên: "Tập đoàn Mạnh thị đột nhiên đình chỉ mọi hợp tác với Tập đoàn Lưu thị chúng ta. Hơn nữa, con trai cả của nhà họ Mạnh, Mạnh Quảng cũng nhắc tới mày. Cậu ta nói mày không có tư cách! Nhà họ Mạnh sẽ không bao giờ kinh doanh với người không có tố chất như vậy!”

"Tại sao anh ta lại buộc tội con là người không có tố chất chứ?"

Lưu Tử Hào hét lên: "Con thực sự chưa nhìn thấy anh ta!"

"Vậy mày hãy suy nghĩ kỹ xem, gần đây mày đã đắc tội ai? Người mày đắc tội nhất định có quan hệ thân thiết với Mạnh Quảng!"

Bíp bíp, Lưu Quân nói xong bèn cúp điện thoại.

Lưu Tử Hào ném điện thoại đi, trầm ngâm suy nghĩ.

Ngoại trừ Đỗ Kỷ và Dương Nhạc ra, Lưu Tử Hào dạo gần đây thật sự không hề đắc tội với ai đấy?

Đỗ Kỷ chỉ là một bác sĩ nhỏ, một người làm công ăn lương.

Gia đình ba người của Dương Nhạc chỉ là một gia đình khá giả, mở một bệnh viện cộng đồng nhỏ.

Làm sao những người bình thường cấp thấp như họ lại có thể có mối quan hệ thân thiết như vậy với Mạnh Quảng, con trai cả của nhà họ Mạnh ở Thường Dương?

Vài giờ sau, Lưu Quân trở lại nhà họ Lưu gặp Lưu Tử Hào.

Hai cha con vừa gặp nhau, Lưu Quân không nói gì, lập tức cầm thắt lưng lên đánh cho Lưu Tử Hào một trận!

"Đồ khốn nạn! Mày đã đắc tội với ai vậy?"

"Mày có biết rằng có người đang bán cổ phiếu của Tập đoàn Lưu thị của chúng ta! Giá cổ phiếu của chúng ta đã giảm mạnh và tài sản của chúng ta cũng bị thu hẹp nghiêm trọng!"

"Mày có biết rằng tất cả các ngân hàng đều từ chối cho nhà họ Lưu chúng ta vay tiền. Tất cả các đối tác đều đơn phương tuyên bố chấm dứt hợp đồng! Tất cả sẽ không làm ăn với nhà họ Lưu chúng ta nữa! Cha của mày là tao đây sắp phá sản rồi!"

Lưu Quân vừa đánh con trai thậm tệ vừa quát lớn, phát tiết nỗi sợ hãi trong lòng.

Lúc đầu, Lưu Tử Hào không muốn thành thật thú nhận.

Tuy nhiên, Lưu Quân càng ngày càng đánh Lưu Tử Hào một cách tàn nhẫn hơn.

Lưu Tử Hào thật sự đau không chịu nổi!

Hơn nữa, nếu Lưu Quân phá sản thì Lưu Tử Hào sẽ trở thành kẻ khốn cùng trắng tay!

Đây là cái kết mà Lưu Tử Hào sợ nhất và không thể chấp nhận được nhất.

Vì vậy Lưu Tử Hào cuối cùng cũng thú nhận: "Cha, con thực sự không đắc tội Mạnh Quảng. Con chỉ để ông Trương cắt nguồn cung cấp thuốc cho bệnh viện nhà họ Dương mà thôi."

"Dương Chí Kiên?"

"Đúng, chính là ông ta."

"Ông Dương là khách hàng cũ của tập đoàn Lưu thị chúng ta, tại sao lại muốn trừng phạt ông ấy?"

"Bởi vì con thích con gái Dương Nhạc của ông ta. Nhưng ông ta lại để một tên nghèo kiết xác trở thành hôn phu của Dương Nhạc."

Dừng một chút, Lưu Tử Hào kể cho Lưu Quân mọi chuyện về việc anh ta và Đỗ Kỷ kết thù như thế nào.

“Đỗ Kỷ này thực sự có một chiếc đồng hồ cổ trị giá năm đến sáu trăm vạn sao?”

Lưu Quân sờ sờ cằm, trầm giọng nói: “Xem ra gia thế và bối cảnh của cậu ta khẳng định không đơn giản.”

"Chuyện này là không thể nào!"

Lưu Tử Hào khinh thường nói: "Đỗ Kỷ chỉ là một tên nghèo hèn! Đồng hồ cổ là vật có giá trị duy nhất mà ông ngoại cậu ta để lại! Một kẻ nghèo như cậu ta tuyệt đối không thể nào quen biết một người giàu có và quyền lực siêu cấp như Mạnh Quảng được."

"Vậy tại sao Mạnh Quảng lại muốn đối phó với nhà họ Lưu chúng ta? Chẳng lẽ Mạnh Quảng muốn giúp đỡ nhà họ Dương, báo thù nhà họ Lưu chúng ta sao?"

"Mẹ kiếp, không ngờ Dương Chí Kiên và Tằng Hiểu Vân lại có mối quan hệ thân thiết với Mạnh Quảng như vậy!"

Lưu Tử Hào tức giận nói: “Hai lão gia hỏa này ẩn sâu quá.”

"Đừng nói nhảm nữa mà nhanh chóng chuẩn bị một món quà hậu hĩnh!"

Lưu Quân nói với con trai: “Chúng ta cùng đi xin lỗi nhà họ Dương. Khi gặp ông Dương và những người khác, mày phải chứng tỏ mình sẽ quyết tâm sửa chữa lỗi làm. Nếu cần thiết, hai cha con chúng ta phải diễn khổ nhục kế cho bọn họ xem.”



Nửa giờ sau, hai cha con nhà họ Lưu mang theo quà cáp đến Bệnh viện Cộng đồng Thúy Đình.

"Chủ tịch Lưu, cậu Lưu, các người đến làm gì?"

"Anh Dương à, chúng tôi tới đây xin lỗi nhà họ Dương của anh!"

"Xin lỗi?"

Dương Chí Kiên choáng váng.

Tằng Hiểu Vân choáng váng.

Dương Nhạc cũng bối rối.

Trước khi Lưu Quân nói từ "xin lỗi", gia đình ba người của Dương Chí Kiên còn cho rằng hai cha con nhà họ Lưu đến đây để diễu võ dương oai.

Rốt cuộc, Tập đoàn Lưu thị đã cắt nguồn cung cấp thuốc cho Bệnh viện nhà họ Dương.

Huyết mạch kinh tế của nhà họ Dương nằm trong tay nhà họ Lưu.

Nếu nhà họ Lưu không chịu bán thuốc cho bệnh viện nhà họ Dương thì nhà họ Dương sẽ không cầm cự được bao lâu rồi cũng phá sản.

Không ngờ hai cha con họ Lưu lại đến để xin lỗi!

Điều này khiến gia đình ba người của Dương Chí Kiên cảm thấy có chút bối rối.

Chỉ có Đỗ Kỷ khoanh tay đứng ở bên cạnh hiểu rõ mọi chuyện.

Ngay khi hai cha con nhà họ Lưu xuất hiện, Đỗ Kỷ đã đoán được mục đích chuyến thăm của họ.

Tiếp theo chắc chắn sẽ có trò hay để xem.

Vợ anh cũng như cha mẹ vợ chắc hẳn sẽ không ngừng ngạc nhiên, vui mừng đến lật trời đi.

"Đồ khốn kiếp này, mày còn không nhanh quỳ xuống đây, nhận lỗi với chú Dương đi!"

Lưu Quân quay đầu lại mắng Lưu Tử Hào.

Hai chân Lưu Tử Hào mềm nhũn, quỳ xuống trước mặt Dương Chí Kiên: "Chú Dương, cháu biết sai rồi, chỉ cần chú bớt giận, chú đánh cháu mắng cháu thế nào cũng được!"

Quỳ rất dứt khoát đấy. Đám quần chúng vây xem ăn dưa đều bị chết lặng.

Gia đình ba người của Dương Chí Kiên cũng vô cùng kinh ngạc, luống cuống chân tay.

Lưu Tử Hào là ai? Anh ta là con trai duy nhất của Lưu Quân.

Giá trị tài sản ròng của Lưu Quân là bảy đến tám trăm triệu vạn.

Và giá trị tài sản ròng của Dương Chí Kiên chỉ dưới một ngàn vạn.

Ngoài ra, bệnh viện nhà họ Dương chỉ là bệnh viện nhỏ, nhà họ Lưu lại đứng tên một số nhà máy dược phẩm lớn.

Nếu nhà họ Lưu từ chối bán thuốc cho nhà họ Dương thì bệnh viện nhỏ của nhà họ Dương sẽ phá sản trong thời gian ngắn.

Nói một cách logic thì nhà họ Lưu đã chèn ép huyết mạch kinh tế của nhà họ Dương, nhà họ Dương nên cầu xin nhà họ Lưu tha lỗi mới đúng.

Nhưng hiện tại, cục diện hoàn toàn đảo ngược, Lưu Tử Hào lại thật sự quỳ xuống trước mặt ông Dương, thừa nhận sai lầm của mình!

"Cuối cùng vì sao mà ông ta lại ép một người luôn kiêu ngạo như Lưu Tử Hào phải quỳ xuống trước mặt mình thừa nhận sai lầm chứ?"

Trong lòng Dương Chí Kiên không hiểu, ngoài miệng lại sợ hãi nói: "Cậu Lưu, mau đứng dậy đi, cậu quỳ trước mặt tôi, tôi không chịu nổi đâu."

Lưu Tử Hào đang định đứng dậy thì Lưu Quân đột nhiên trừng mắt nhìn Lưu Tử Hào.

Lúc này, Lưu Tử Hào không dám đứng lên, chỉ có thể tiếp tục quỳ liếm.
Chương 12: Phú hào quỳ liếm nhà nghèo

Chương 12: Phú hào quỳ liếm nhà nghèo

"Anh Dương, anh không cần thương hại nó, cứ để nó tiếp tục quỳ đi!"

"Tên khốn này không đáng để anh thương hại!"

Hai tay Lưu Quân nắm lấy tay Dương Chí Kiên, trìu mến nói: “Anh Dương, chúng ta là bạn cũ đã hợp tác nhiều năm. Thật không ngờ thằng bất hiếu Lưu Tử Hào này lại dám cắt đứt nguồn cung cấp thuốc cho bệnh viện của anh. Chuyện này thật sự không phải là ý của tôi. Hơn nữa, trước đó tôi cũng không biết gì. Nếu tôi nói dối, tôi sẽ bị sét đánh, đoạn tử tuyệt tôn!

"Chủ tịch Lưu, xin đừng thề nữa. Tôi tin anh không biết gì cả."

"Khi biết Lưu Tử Hào cắt nguồn cung cấp thuốc cho bệnh viện của anh, tôi lập tức đánh Lưu Tử Hào. Nếu anh không tin thì cứ xem vết thương của nó."

Nói xong, Lưu Quân bảo Lưu Tử Hào cởi áo ra.

Hít!

Tập thể quần chúng ăn dưa đều hít khí lạnh.

Chỉ thấy trên tấm lưng trần của Lưu Tử đầy vết roi và vết máu loang lổ.

Lưu Quân này xuống tay thật tàn nhẫn, tâm còn ác hơn, ông ta vậy mà đánh đứa con trai duy nhất của mình tàn nhẫn như vậy!

"Chủ tịch Lưu, tôi sẽ nhờ Đỗ Kỷ chữa trị vết thương cho con trai ông ngay bây giờ. Đừng lo lắng, tay nghề y thuật của Đỗ Kỷ rất tốt, chắc chắn sẽ không để lại bất kỳ vết sẹo nào trên cơ thể cậu Lưu."

Dương Chí Kiên nói xong bèn nháy mắt với Đỗ Kỷ.

"Chú Dương, nếu chú không tha thứ cho cháu thì cháu sẽ không chữa trị vết thương." Lưu Tử Hào lớn tiếng nói.

Đỗ Kỷ thầm mắng: Cứ tiếp tục giả vờ đi, ông đây cũng không muốn chữa trị vết thương cho anh đâu!

"Ai, loại chuyện nhỏ này tôi vốn không để trong lòng đâu." Dương Chí Kiên nói.

"Anh Dương thật là người có tấm lòng nhân hậu. Đừng lo lắng, tập đoàn Lưu thị của chúng tôi sẽ tiếp tục bán thuốc cho bệnh viện nhà họ Dương của anh. Hơn nữa, giá thuốc chỉ bằng một nửa giá thị trường."

"Cảm ơn chủ tịch Lưu!"

Dương Chí Kiên kích động chắp tay: "Sau này, nếu Chủ tịch Lưu có việc gì cần tôi, Dương Chí Kiên này rất chào đón. Chỉ cần trong khả năng của tôi, tôi nhất định sẽ làm."

Tằng Hiểu Vân và Dương Nhạc cũng cảm ơn Lưu Quân.

Lưu Quân này thật sự là một người đàn ông tốt, biết điều, không bao che người thân!

Con trai ông ta đã làm sai lại trả thù bằng cách cắt nguồn cung cấp thuốc cho Bệnh viện nhà họ Dương của chúng ta.

Sau khi biết chuyện, ông ta không những đánh đập con trai mình mà còn ép con trai mình phải quỳ xuống thừa nhận lỗi lầm của mình với nhà họ Dương.

Quan trọng hơn, ông ta sẵn sàng tiếp tục bán thuốc cho bệnh viện nhà họ Dương với giá cực rẻ.

Đây chỉ đơn giản là một nửa bán nửa miễn phí, điều này mang lại cho nhà họ Dương một lợi thế rất lớn.

"Anh Dương, hiện tại hiểu lầm giữa chúng ta đã được giải quyết, anh có thể tới chào hỏi Mạnh Quảng, con trai cả của nhà họ Mạnh ở Thường Dương một chút. Xin cậu ta buông tha cho nhà họ Lưu chúng tôi không?"

Khuôn mặt Lưu Quân nhìn Dương Chí Kiên với vẻ chân thành.

"Nhà họ Mạnh ở Thường Dương sao?" Vẻ mặt Dương Chí Kiên nghi hoặc: "Tôi đã nghe nói đến danh tiếng của nhà họ Mạnh ở Thường Dương. Tuy nhiên, tôi không biết con trai cả của Mạnh Lôi nhà họ Mạnh đâu!"

Lưu Quân hoàn toàn không tin: "Anh Dương, chuyện đã đến nước này, anh đừng diễn kịch cho tôi xem nữa được không? Nhà họ Lưu chúng tôi đã bị cậu chủ Mạnh chỉnh rất thảm."

"Tôi thực sự không biết cậu chủ Mạnh."

Dương Chí Kiên cười khổ nói: "Làm sao một siêu tài phiệt như cậu ta lại có thể có giao tình gì với một ông chủ nhỏ như tôi chứ?"

Thấy vẻ mặt Dương Chí Kiên bình tĩnh, không có vẻ gì là đang nói dối, Lưu Quân nói: “Thành thật mà nói, ngay khi thằng nhãi này vừa mới đắc tội anh, cậu chủ Mạnh đã bắt đầu tấn công nhà họ Lưu chúng tôi. Chuyện này quá trùng hợp. Cho nên tôi nghĩ giao tình giữa nhà họ Dương của anh và nhà họ Mạnh rất khác thường."

"Chủ tịch Lưu, nhà họ Dương chúng tôi cùng lắm cũng chỉ là một gia đình khá giả. Chúng tôi không có quan hệ sâu xa hay bối cảnh gì cả. Chúng tôi và nhà họ Mạnh ở Thường Dương không có chút giao tình nào." Dương Chí Kiên nhẹ nhàng nói.

Lưu Quân trầm mặc một hồi, đột nhiên quay người nhìn chằm chằm Đỗ Kỷ: “Cậu biết Mạnh Quảng. Chính cậu là người để Mạnh Quảng hạ bệ nhà họ Lưu chúng tôi đúng không?”

Lưu Quân này quả thực là một một người từng trải, đã lăn lộn ở xã hội nhiều năm.

Ông ta thực sự đã đoán đúng, Đỗ Kỷ là kẻ chủ mưu đằng sau hậu trường.

"Haha, Chủ tịch Lưu, ngài cũng đừng đoán mò."

Trong lòng Đỗ Kỷ rất khâm phục Lưu Quân nhưng ngoài miệng lại cười nói: “Tôi chỉ là một người làm công ăn lương, lương một tháng một ngàn năm trăm tệ, ngài cho rằng siêu tài phiệt như Mạnh Quảng sẽ kết bạn với một kẻ nghèo khổ như tôi sao? "

Đỗ Kỷ nói có lý. Ba người họ Dương và đồng nghiệp của Đỗ Kỷ đều nghĩ như vậy.

Đúng lúc này, điện thoại di động của Lưu Quân đột nhiên vang lên.

Trong điện thoại, nữ thư ký hoảng sợ hét lên: "Không tốt rồi, sếp, người của Cục điều tra kinh tế đến kiểm tra tài khoản. Tất cả tài khoản ngân hàng của chúng ta đã bị phong tỏa, chuỗi vốn của chúng ta đã bị cắt đứt!"

Giọng của cô ta lớn đến mức có rất nhiều người xung quanh Lưu Quân đều nghe thấy.

Sắc mặt Lưu Quân tái nhợt, mồ hôi lạnh trên trán không ngừng chảy xuống.

Ông ta đột ngột cúp điện thoại của nữ thư ký và bấm số của vài người bạn.

Từ một người bạn ông ta biết được số điện thoại của Mạnh Quảng, ngay lập tức gọi cho cậu ta.

Mạnh Quảng nhận điện thoại.

Lưu Quân bắt đầu cầu xin Mạnh Quảng thương xót.

"Cậu chủ Mạnh, cầu xin cậu hãy thả cho gia đình tôi một con đường sống."

"Nếu cậu tiếp tục trừng phạt tôi thì cả nhà tôi sẽ phải lên sân thượng, nhảy lầu mất!"

Trông ông ta thật khốn khổ, giống như một kẻ ăn xin, không giống một phú hào có tài sản ròng hàng trăm triệu!

Mạnh Quảng chỉ nói vài câu rồi cúp điện thoại.

Sau đó, Lưu Quân vứt điện thoại di động đi, đầu gối mềm nhũn, quỳ xuống trước mặt Đỗ Kỷ, dập đầu liên tục.

Bang bang bang bang!

Lưu Quân quỳ lạy rất mạnh mẽ. Chỉ trong chốc lát, máu bắt đầu xuất hiện trên trán ông ta.

Gia đình ba người của Dương Nhạc, Lưu Tử Hào và nhiều người khác đang vây xem đều sửng sốt.

Họ nằm mơ cũng không ngờ rằng, một người đàn ông giàu có với tài sản ròng hàng trăm triệu như Lưu Quân, lại đột nhiên quỳ lạy Đỗ Kỷ, một tên nghèo kiết xác.

"Cha, người làm cái gì vậy? Vì sao phải quỳ lạy Đỗ Kỷ? Cậu ta chỉ là một kẻ nghèo hèn mà thôi!"

Lưu Tử Hào muốn ngăn cản Lưu Quân.

"Tao không chỉ phải lạy Đỗ Kỷ, mày cũng phải quỳ lạy Đỗ Kỷ, thừa nhận lỗi lầm của mình. Trán mà không thấy máu thì chúng ta không thể dừng lại!"

Nghe Lưu Quân nói như vậy, Lưu Tử Hào và những người khác càng thêm bối rối.

"Cha, là bởi vì nhà họ Lưu của chúng ta sắp phá sản, mới đả kích người rất lớn, cho nên mới phát điên nói nhảm à?"

"Tao không bị điên."

Lưu Quân hạ giọng vừa lạy vừa nói: “Mạnh Quảng bảo chúng ta phải quỳ lạy Đỗ Kỷ, không nhìn thấy máu thì không thể dừng lại. Nếu làm được, cậu ta sẽ để lại cho chúng ta ba trăm vạn. Nếu không làm được thì cậu ta sẽ để chúng ta trở thành kẻ ăn xin không xu dính túi!

Lưu Tử Hào sợ hãi.

Anh ta không bao giờ nghĩ đến người thực sự có mối quan hệ thân thiết với Mạnh Quảng không phải là gia đình ba người của Dương Chí Kiên, mà là Đỗ Kỷ, một tên nghèo kiết xác!

Mẹ kiếp, không ngờ Đỗ Kỷ lại có một người bạn tuyệt vời như vậy!

Vậy thì tại sao Đỗ Kỷ lại cải trang thành một tên nghèo kiết xác và làm việc ẩn dật trong bệnh viện nhà họ Dương chứ?

Chẳng lẽ Đỗ Kỷ đang theo đuổi Dương Nhạc?

Mặc dù hiện nay giả vờ nghèo để tán gái không phải là hiếm nhưng cách tán gái phổ biến nhất hiện nay chính là tiêu tiền chứ?

Lúc này, Lưu Quân tiếp tục thấp giọng nói: "Đừng tiết lộ quan hệ giữa Đỗ Kỷ và Mạnh Quảng. Nếu không, Mạnh Quảng nhất định sẽ tìm người khiến chúng ta biến mất khỏi thế giới này đấy."
Chương 13: Tình địch xuất hiện

Chương 13: Tình địch xuất hiện

Lời cảnh cáo của Lưu Quân khiến Lưu Tử Hào run lên vì sợ hãi.

Anh ta vội vàng quỳ lạy Đỗ Kỷ, dập đầu nhận sai: "Anh Đỗ, tôi biết sai rồi. Tôi sẽ không bao giờ dám quấy rối Dương Nhạc nữa. Cầu xin anh hãy tha cho tôi!"

Đỗ Kỷ thở dài nói: "Anh quỳ lạy tôi cũng vô dụng, tôi cũng không phải người khiến cho nhà các người phá sản? Được rồi được rồi, trán các người đều đã chảy máu, các người nên sớm rời đi đi."

Lưu Quân và Lưu Tử Hào ngồi phịch xuống đất.

Một lúc lâu sau, họ mới bò dậy, ngàn ân vạn tạ rời đi.

Dương Nhạc khó hiểu hỏi: "Chuyện gì vậy? Lưu Quân và Lưu Tử Hào, tại sao phải quỳ lạy anh?"

"Anh không biết. Có lẽ họ đã bị kích thích, có vấn đề về thần kinh. Đừng động đến bọn họ."

Đỗ Kỷ biết hai cha con nhà họ Lưu cùng nhau quỳ lạy nhận lỗi, nhất định là bị thằng nhóc Mạnh Quảng ép buộc.

Nhưng Đỗ Kỷ không muốn hai cha con nhà họ Lưu biết anh có quan hệ thân thiết với Mạnh Quảng.

Đêm tối, Đỗ Kỷ nhận điện thoại của Mạnh Quảng.

Qua điện thoại, Mạnh Quảng nói với Đỗ Kỷ, Tập đoàn Lưu thị đã được nhà họ Mạnh mua lại và đổi tên thành Tập đoàn Thiên Hào.

Hơn nữa, Tập đoàn Mạnh thị cũng đã đầu tư bổ sung vào đó. Giá trị thị trường hiện tại của Tập đoàn Thiên Hào là khoảng bốn tỷ.

Mạnh Quảng đã chuyển nhượng 70% cổ phần của Tập đoàn Thiên Hào cho Đỗ Kỷ.

Hơn nữa, Mạnh Quảng còn cử một đội ngũ chuyên nghiệp chịu trách nhiệm kinh doanh cho Tập đoàn Thiên Hào.

Nói cách khác, Đỗ Kỷ không cần phải đến tập đoàn Thiên Hào làm việc hay quản lý tập đoàn Thiên Hào, Chỉ nằm thôi cũng có thể tận hưởng mọi tài nguyên của tập đoàn Thiên Hào.

Trưởng nhóm kinh doanh của đội ngũ chuyên nghiệp tên là Trương Đông Hải.

Thân phận bên ngoài của anh ta là tổng giám đốc của Tập đoàn Thiên Hào.

Mạnh Quảng gửi tin nhắn WeChat của Trương Đông Hải cho Đỗ Kỷ.

Đỗ Kỷ và Trương Đông Hải trò chuyện qua video trong vài phút, cũng coi là quen biết.

Chiều hôm sau, tin tức nhà họ Lưu phá sản, tập đoàn Lưu thị đã được nhà họ Mạnh mua lại và đổi tên thành Tập đoàn Thiên Hào đã lan truyền khắp Ninh Thành.

Gia đình ba người của Dương Chí Kiên nghe dược tin này lại cảm thấy hơi bất an.

"Nhà họ Lưu phá sản, và Tập đoàn Lưu thị trở thành Tập đoàn Thiên Hào của nhà họ Mạnh. Liệu tập đoàn Thiên Hào có còn cung cấp thuốc giá rẻ cho bệnh viện của chúng ta không?" Tằng Hiểu Vân lo lắng sốt ruột.

"Nhà họ Dương chúng ta và Mạnh gia căn bản không có giao tình gì cả. Vì sao nhà họ Mạnh lại bán thuốc giá rẻ cho bệnh viện nhà họ Dương chúng ta?"

Dương Chí Kiên thở dài nói: "Nếu nhà họ Mạnh chịu bán thuốc với giá hợp lý cho chúng ta thì tôi đã hài lòng lắm rồi."

"Vậy thì chúng ta phải đàm phán làm ăn và ký hợp đồng với nhà họ Mạnh. Ông đi hay tôi nên đi?"

"Tôi vẫn nên đi thì hơn. Đỗ Kỷ, cậu đi với tôi."

“Cha vợ, con chỉ là người làm công ăn lương, những việc quan trọng như đàm phán kinh doanh, ký kết hợp đồng, con không hiểu.”

Đỗ Kỷ có thể đẩy là đẩy ngay: "Tại sao người lại kéo con theo?"

"Tập đoàn Thiên Hào của người ta là một công ty lớn. Tôi có chút bồn chồn khi đi bàn chuyện kinh doanh một mình. Cậu đi cùng tôi, giúp tôi dũng cảm chút."

Nghe cha vợ nói như vậy, Đỗ Kỷ đành phải gật đầu.

Lúc này, có người gõ cửa nhà họ Dương.

“Đến đây, đến đây.” Tằng Hiểu Vân chạy ra mở cửa.

Một thanh niên ăn mặc bảnh bao bước vào Dương gia.

Người này đang đeo một chiếc đồng hồ Rolex bằng vàng, rất bắt mắt.

“Trần Phong, anh tới đây làm gì?”

Dương Nhạc nhìn người đến có chút không vui hỏi.

Trần Phong và Dương Nhạc sống trong cùng một tiểu khu, còn cùng một tòa nhà.

Trước đây, Trần Phong đã nhiều lần tiếp cận Dương Nhạc để bắt chuyện nhưng Dương Nhạc đều phớt lờ Trần Phong.

"Dương Nhạc, cha tôi đã được thăng chức, ông ấy muốn bày hai bàn tiệc mời hàng xóm cùng nhau uống rượu để chúc mừng."

Trần Phong nhàn nhạt cười nói: "Tôi tới đưa cô thiệp mời."

Nhận lời mời từ Trần Phong, Dương Chí Kiên thản nhiên hỏi: "Cha của cậu đã được thăng chức? Ông ấy được thăng chức gì?"

“Cha tôi hiện là giám đốc bộ phận của tập đoàn Thiên Hào.”

“Cha của cậu là giám đốc bộ phận của tập đoàn Thiên Hào sao?” Vẻ mặt Tằng Hiểu Vân phấn khích hỏi.

“Đúng vậy, ông ấy vừa được thăng chức sáng nay.”

“Ồ, Tiểu Trần, cậu đúng là đưa quà đúng lúc cho nhà họ Dương chúng tôi.”

Tằng Hiểu Vân nhìn Trần Phong giống như mẹ vợ nhìn con rể.

Bà ấy vừa pha trà cho Trần Phong vừa nói: "Thật không dám giấu giếm, chúng tôi muốn hợp tác lâu dài với Tập đoàn Thiên Hào. Chúng tôi hy vọng Tập đoàn Thiên Hào sẽ cung cấp nhiều loại thuốc với giá cả phải chăng cho Bệnh viện nhà họ Dương của chúng tôi."

"Chuyện này tôi không thể quyết định nhưng tôi sẽ đề cập với cha tôi. Cha tôi vẫn có chút quyền lực ở tập đoàn Thiên Hào. Ông ấy nhất định sẽ giúp đỡ mọi người."

Trần Phong nói hay như vậy chỉ để khoe khoang trước mặt Dương Nhạc mà thôi.

Dương Nhạc biết ý đồ của Trần Phong.

Cô bình tĩnh nói: "Trần Phong, chuyện ký hợp đồng với tập đoàn Thiên Hào chúng tôi sẽ tự nghĩ cách giải quyết. Chúng tôi rất cảm kích lòng tốt của anh và chú Trần."

Tằng Hiểu Vân kêu lên: "Con gái ngốc nghếch, con điên à? Trần Phong và cha của Trần Phong đều sẵn lòng giúp đỡ chúng ta. Đây là chuyện lớn mà chúng ta chỉ có thể cầu còn không được! Tại sao con lại từ chối bọn họ?"

Dương Nhạc không nói chuyện.

Đỗ Kỷ kinh ngạc nói: "Không ngờ cha của anh Trần lại là giám đốc bộ phận tập đoàn Thiên Hào. Tuy chỉ là một giám đốc bộ phận lại có quyền thay mặt Tập đoàn Thiên Hào ký hợp đồng sao?"

Trần Phong nhìn Đỗ Kỷ hừ một tiếng: "Anh là ai? Tôi chưa từng thấy anh ở khu này."

“Tôi tên Đỗ Kỷ, là hôn phu của Dương Nhạc.”

"Hôn phu sao?"

Trên mặt Trần Phong tràn đầy kinh ngạc, quay người hỏi Dương Nhạc: "Cô thật sự định kết hôn cùng người đàn ông này ư?"

“Hôn ước này là do ông nội tôi và ông ngoại anh ấy định ra.” Dương Nhạc nói.

À một tiếng, Trần Phong quay người hỏi Đỗ Kỷ: "Anh bạn, làm việc ở đâu?"

“Tôi làm việc tại bệnh viện của nhà họ Dương, lương hàng tháng là một ngàn năm trăm tệ”.

Nghe Đỗ Kỷ nói như vậy, ánh mắt Trần Phong nhìn Đỗ Kỷ trở nên rất coi thường.

Hóa ra anh ta chỉ là một người đàn ông nghèo sống dựa vào thức ăn do nhà họ Dương cung cấp.

Cho dù sau này có kết hôn với Dương Nhạc cũng chỉ là con rể của nhà họ Dương.

"Đỗ Kỷ, mặc dù cha tôi chỉ là giám đốc bộ phận của tập đoàn Thiên Hào nhưng Trương Đông Hải, tổng giám đốc của tập đoàn Thiên Hào, rất coi trọng cha tôi. Chỉ cần cha tôi có thể nói vài lời tốt đẹp về nhà họ Dương trước mặt ông Trương thì ông Trương hẳn là sẽ ký hợp đồng với nhà họ Dương đấy." Trần Phong cười nói.

"Ha ha, vậy chuyện này đành phải nhờ Tiểu Thần giúp vậy. Đừng chấp nhặt với Đỗ Kỷ, trong chuyện làm ăn Đỗ Kỷ không hiểu gì đâu." Tằng Hiểu Vân cười nịnh nọt nói.

"Không thành vấn đề. Tuy nhiên, tôi muốn mời cả nhà mình cùng uống rượu thăng chức của cha tôi."

"Chuyện này là tất nhiên. Gia đình bốn người của chúng tôi sẽ đi uống rượu mừng lễ thăng chức của cha cậu vào lúc bảy giờ tối nay."

"À, Đỗ Kỷ và Dương Nhạc còn chưa kết hôn, nói đúng ra, Đỗ Kỷ không phải người nhà họ Dương."

Trần Phong liếc mắt nhìn Đỗ Kỷ, khinh thường nói: “Cha tôi chỉ mời ba người nhà họ Dương, còn Đỗ Kỷ lại không được mời.”

Dương Chí Kiên và Tằng Hiểu Vân nhìn nhau.

Nếu chúng ta đi uống rượu cùng nhau mà không dẫn Đỗ Kỷ theo thì Đỗ Kỷ nhất định sẽ cảm thấy rất khó chịu.

Tuy nhiên, để Bệnh viện nhà họ Dương ký hợp đồng thành công với Tập đoàn Thiên Hào, Dương Chí Kiên và Tằng Hiểu Vân không dám đắc tội với Trần Phong.

Chỉ có thể để Đỗ Kỷ chịu chút tủi thân vậy.

"Đỗ Kỷ, vậy thì cậu đừng đi uống rượu với chúng tôi nữa, ở nhà nấu mì đi."

"Cha vợ, người không cần phải lo lắng cho con. Con có thể tự chăm sóc bản thân mình."

Đỗ Kỷ bình tĩnh nói nhưng trong lòng lại đang chửi rủa: “Tên khốn Trần Phong, chờ anh rời đi, tôi sẽ gọi điện cho Trương Đông Hải yêu cầu ông ta sa thải cha anh! Hừ, tối nay các người cứ tận tình khoe khoang đi. Ngày mai cả nhà các người sẽ khóc mù mắt!”
Chương 14: Coi Thần tài như là sao chổi

Chương 14: Coi Thần tài như là sao chổi

“Cha, Đỗ Kỷ không đi uống rượu thì con cũng không đi.”

Vừa nghe Dương Nhạc nói vậy cả Dương Chí Kiên, Tằng Hiểu Vân và Trần Phong đều sửng sốt.

Đỗ Kỷ lại rất vui mừng.

Vợ mình quả nhiên là rất quan tâm đến mình, sẵn sàng cùng mình đồng cam cộng khổ, cùng nhau tiến lùi.

Trần Phong có chút khó chịu nói: "Dương Nhạc, tôi thật lòng muốn giúp đỡ gia đình cô. Cô lại nhất định đòi đồng cam cộng khổ với tên nghèo kiết xác này. Rốt cuộc thì anh ta có ưu điểm gì mà khiến cô tận tâm với anh ta như vậy?"

Dương Nhạc nghiêm túc nói: "Đỗ Kỷ là hôn phu của tôi, tôi không thể cùng người khác cô lập anh ấy được."

Trần Phong tức giận mặt xanh mét, tức giận nói: "Được rồi, tôi không giúp các người nữa. Bệnh viện nhà họ Dương của các người ngay cả việc ký hợp đồng với tập đoàn Thiên Hào cũng đừng nghĩ tới."

Nói xong, Trần Phong quay đầu rời đi.

Tằng Hiểu Vân vẫn muốn đuổi theo cầu xin Trần Phong.

Nhưng Trần Phong bước đi nhanh đến mức Tằng Hiểu Vân không thể theo kịp.

Trở về nhà, Tằng Hiểu Vân chỉ vào mũi Đỗ Kỷ mắng: "Cậu đúng là đồ sao chổi! Vốn dĩ Trần Phong đã đồng ý giúp đỡ, để Tập đoàn Thiên Hào ký hợp đồng với bệnh viện nhà họ Dương của chúng ta. Nhưng cậu lại khiến Trần Phong tức giận! Ngoại trừ làm liên luỵ đến nhà họ Dương chúng tôi ra thì cái gì cậu cũng không biết!”

Đỗ Kỷ bình tĩnh nói: “Mẹ vợ, mẹ quá coi trọng Trần Phong này. Cha của Trần Phong mặc dù là giám đốc bộ phận của tập đoàn Thiên Hào nhưng giám đốc bộ phận không thể đưa ra quyết định cuối cùng về việc lớn như ký kết hợp đồng.”

“Cậu thì hiểu cái quái gì!"

Tằng Hiểu Vân tức muốn hộc máu quát: “Cha của Trần Phong là cấp dưới của ông Trương ở tập đoàn Thiên Hào. Chỉ cần ông Trần có thể nói vài lời tốt đẹp về nhà họ Dương chúng ta ở trước mặt ông Trương, bệnh viện nhà họ Dương chúng ta sẽ có một cơ hội lớn để ký thành công hợp đồng với Tập đoàn Thiên Hào. Nhưng bây giờ cậu đắc tội Trần Phong, cha của Trần Phong nhất định sẽ tìm cơ hội can thiệp, phá vỡ hợp đồng giữa bệnh viện nhà họ Dương chúng ta với tập đoàn Thiên Hào."

Trong lòng Đỗ Kỷ cười lạnh: “Cha của Trần Phong, ông Thần là giám đốc bộ phận của Tập đoàn Thiên Hào, nhưng Đỗ Kỷ này lại là ông chủ của Tập đoàn Thiên Hào đấy.”

“Chỉ cần tôi chào hỏi ông Trương một câu thôi, ông Trương có thể sa thải ông Trần.”

“Chỉ cần tôi chào hỏi ông Trương một câu thôi, Tập đoàn Thiên Hào có thể chủ động ký hợp đồng với Bệnh viện nhà họ Dương chúng ta.”

“Nhưng Tằng Hiểu Vân lại coi Thần Tài như tôi là một ngôi sao chổi, đúng là có mắt không tròng.”

Sáng sớm hôm sau, Dương Chí Kiên và Đỗ Kỷ cùng nhau đến tập đoàn Thiên Hào.

Dương Chí Kiên không có chút tự tin nào về việc ký hợp đồng ngày hôm nay.

Tập đoàn Thiên Hào có giá trị thị trường là bốn tỷ, nhiều ông chủ sở hữu bệnh viện vừa và nhỏ đang nịnh nọt ông Trương của Tập đoàn Thiên Hào.

Họ đều muốn lấy thuốc giá rẻ từ ông Trương, càng nhiều càng tốt.

Không, Dương Chí Kiên đã nhìn thấy hơn chục đối thủ cạnh tranh ở sảnh tầng một của Tập đoàn Thiên Hào.

"Này, đây không phải là ông Dương sao? Ông cũng muốn ký hợp đồng với ngài Trương à?"

Một người đàn ông với thân hình cực mập mạp đã chủ động chào hỏi Dương Chí Kiên.

“Ông Hoàng, ông cũng tới.” Dương Chí Kiên ngoài cười nhưng trong không cười.

Mối quan hệ giữa Hoàng mập mạp và Dương Chí Kiên rất tệ.

Ngày xưa ở bệnh viện Dương Chí Kiên có hai bác sĩ đều rất giỏi nhưng lại bị Hoàng mập mạp dùng mức lương cao đào mất.

"Ông Dương, tài sản bệnh viện nhà họ Dương của ông chỉ từ hai đến ba trăm vạn, một khách hàng nhỏ như ông không thể ký hợp đồng với một công ty lớn như tập đoàn Thiên Hào. Ngài Trương sẽ coi thường một ông chủ nhỏ như ông. Tốt nhất là ông nên quay về đi.” Hoàng mập mạp là người đầu tiên cười lạnh.

Mấy ông chủ từ các bệnh viện vừa và nhỏ khác cũng thi nhau phụ hoạ.

Trong lòng Dương Chí Kiên buồn bực, mỉa mai đáp lại: "Ông Hoàng, tài sản của bệnh viện nhà họ Hoàng của ông cũng không nhiều hơn bệnh viện nhà họ Dương của chúng tôi bao nhiêu. Tôi không thể lấy được hợp đồng từ Tập đoàn Thiên Hào thì chắc chắn ông cũng không thể lấy được!"

“Nếu tôi giành được nó thì sao?”

Hoàng mập mạp cười lạnh hỏi Dương Chí Kiên: "Ông dám đánh cược cùng tôi không?"

"Cứ cá cược đi! Tôi không sợ ông! Ông nói đi, chúng ta đặt cược cái gì đây?"

“Nếu tôi nhận được hợp đồng từ Tập đoàn Thiên Hào mà ông không nhận được thì ông sẽ dập đầu với tôi trước mặt mọi người. Mặt khác, nếu ông nhận được hợp đồng mà tôi không nhận được thì tôi sẽ dập đầu với ông trước mặt mọi người... Thế nào?”

Nghe Hoàng mập mạp nói như vậy, Dương Chí Kiên có chút do dự.

“Sao nào, ông không dám cá cược à?” Hoàng mập mạp giở trờ khiêu khích.

“Ai nói chúng tôi không dám! Chúng tôi cược với ông!"

Dương Chí Kiên chưa kịp nói chuyện thì Đỗ Kỷ đã ngắt lời trước.

“Hahaha, được rồi! Hai người thực sự đang tìm chết đấy!"

Hoàng mập mạp cười lớn nói: "Mọi người xin làm chứng cho tôi và ông Dương. Nếu có ai dám nuốt lời thì cả nhà người đó sẽ chết thảm!"

Lời thề này thật quá độc ác!

Dương Chí Kiên không chắc chắn rằng mình sẽ giành chiến thắng trước Hoàng mập mạp.

Vì thế ông ấy thấp giọng mắng Đỗ Kỷ: "Đồ sao chổi nhà cậu lại gây thêm phiền phức cho tôi! Cậu đã bẫy tôi rất thảm đấy!"

Đúng lúc này, một nữ nhân viên khoảng hai mươi tuổi đi tới nói: "Vị nào là Hoàng Dũng, ông chủ Hoàng vậy?"

“Là tôi."

“Đi với tôi, ngài Trương muốn gặp ngài!”

Nghe nữ nhân viên nói như vậy, tất cả các ông chủ nhỏ đều hướng ánh mắt ghen tị, hâm mộ về phía Hoàng Dũng.

Hoàng Dũng liếc nhìn Dương Chí Kiên, trong lòng cười lạnh: "Tôi đã hối lộ trợ thủ đắc lực của ngài Trương, Trần Tuấn. Tôi sẽ sớm ký hợp đồng với tập đoàn Thiên Hào. Ông Dương, đồ ngốc, ông dám cá cược với tôi sao?"

Trần Tuấn là cha của Trần Phong, giám đốc bộ phận của Tập đoàn Thiên Hào.

Tối qua ông ta đãi rượu mừng thăng chức, Hoàng Dũng không mời mà đến và tặng ông ta một số tiền lớn làm quà.

Sau khi Hoàng Dũng rời đi, Dương Chí Kiên thấp giọng chửi rủa: “Chuyện lớn không ổn rồi. Ông Trương của tập đoàn Thiên Hào nhất định sẽ ký hợp đồng với ông Hoàng. Nếu ông Trương không muốn ký hợp đồng với tôi thì tôi sẽ phải quỳ lạy trước mặt ông Hoàng. Đến lúc đó, khuôn mặt già của tôi sẽ bị mất hết. Đỗ Kỷ, đều là lỗi của cậu vì đã xen mồm lung tung, đồng ý đặt cược của ông Hoàng. Tôi thực sự không nên đưa cậu đến đây. ”

Đỗ Kỷ bị mắng cũng không tức giận, xoay người đi về phía phòng vệ sinh.

“Cậu đi đâu?"

"Tới nhà vệ sinh."

“Chết tiệt, đúng là kẻ lười thì nhiều cứt đái.”

Đỗ Kỷ vào phòng vệ sinh, lập tức đóng cửa lại, lấy điện thoại di động ra gọi điện.

Lúc này, Trương Đông Hải, tổng giám đốc của tập đoàn Thiên Hào đang cầm bút ký chuẩn bị ký hợp đồng.

Chuông điện thoại di động đột nhiên vang lên.

Đặt bút xuống, nhấc điện thoại lên, Trương Đông Hải nhận điện thoại, dùng giọng cung kính hỏi: "Ông chủ, ngài có chỉ thị gì?"

"Đừng ký hợp đồng với Hoàng Dũng. Cha vợ tôi, Dương Chí Kiên, ở tầng dưới. Việc còn lại phải làm như thế nào, không cần tôi dạy chứ?" Đỗ Kỷ nghiêm túc nói.

“Tôi hiểu rồi ông chủ.”

Bíp, bíp, âm báo bận vang lên.

Trương Đông Hải cất điện thoại di động, mặt không biểu tình nói: "Ông chủ Hoàng, bệnh viện nhà họ Hoàng quá nhỏ yếu, tập đoàn Thiên Hào chúng tôi không nguyện ý ký hợp đồng cùng ông."

Mẹ kiếp, có chuyện gì vậy?

Vừa rồi ngài đã định ký tên, bây giờ lại đột nhiên đổi ý, ngài đang đùa tôi à?

Hoàng Dũng lo lắng nhưng không dám giận ngài Trương, đành phải nháy mắt điên cuồng với Trần Tuấn đang đứng ở một bên.

Đêm qua, Trần Tuấn đã thu tiền từ Hoàng Dũng.

Hơn nữa, Hoàng Dũng còn hứa rằng nếu việc ký kết thành công, Trần Tuấn cũng sẽ nhận được một khoản tiền là ba mươi vạn tệ.

Vì ba mươi vạn này, Trần Tuấn mạnh dạn hỏi Trương Đông Hải: "Ngài Trương, vừa rồi ngài đã chuẩn bị ký tên vào hợp đồng, bây giờ đột nhiên không ký, tại sao lại như vậy?"

"Ha ha, Trần Tuấn, cậu là cấp trên của tôi à? Tôi có cần giải thích cho cậu biết tôi làm gì không?"

Trương Đông Hải nhìn chằm chằm vào Trần Tuấn, cười lạnh nói.

“Thực xin lỗi, ngài Trương, tôi biết mình sai rồi.” Trần Tuấn vội vàng cúi đầu.

Trương Đông Hải lười nói chuyện với Trần Tuấn, nhanh chóng rời khỏi văn phòng, đi xuống tầng.
Chương 15: Da mặt đối thủ đạt đến một tầm cao mới

Chương 15: Da mặt đối thủ đạt đến một tầm cao mới

Tại sảnh tầng một, Dương Chí Kiên và những người khác đang đi đi lại lại.

Đột nhiên, có mấy người nhanh chóng đi xuống tầng, đi về phía bên này.

Người phụ trách không ai khác chính là Trương Đông Hải, tổng giám đốc của Tập đoàn Thiên Hào.

“Xin chào, ngài Trương!”

"Ngài Trương, tôi là Lưu Cường từ bệnh viện Nhân Hoà. Rất vui được gặp ngài. ”

Rất nhiều người nhìn thấy Trương Đông Hải đều chạy tới và điên cuồng tâng bốc ông ta.

Dương Chí Kiên cũng muốn lao tới nịnh nọt Trương Đông Hải.

Nhưng phản ứng của ông ấy chậm, bước chân càng chậm.

Hơn nữa, Đỗ Kỷ còn kéo ông ấy lại, bảo ông ấy đừng đến đó.

"Đỗ Kỷ, cậu ôm tôi làm gì? Buông ra!" Dương Chí Kiên lo lắng gầm lên.

Thằng nhãi này, chẳng những không giúp được tôi mà còn luôn kéo chân tôi. Thật không hiểu chuyện.

Lúc này, Trương Đông Hải đẩy đám đông vây quanh sang một bên, bước nhanh đến chỗ Dương Chí Kiên, khiêm tốn nói: "Anh là Dương Chí Kiên nhỉ? Mời đi theo tôi."

Dương Chí Kiên bối rối.

Tổng giám đốc của tập đoàn Thiên Hào thực sự đã đích thân dẫn đường cho mình, có phải mình đang mơ không?

Các ông chủ nhỏ còn lại cũng bối rối.

Tại sao ngài Trương lại đối xử ưu ái với ông Dương như vậy?

Chẳng lẽ phía sau ông Dương có hậu thuẫn rất lớn sao?

Trương Đông Hải và những người khác bước vào văn phòng tổng giám đốc.

Sau đó, Trương Đông Hải chủ động bắt tay Dương Chí Kiên, cười nói: "Xin chào, ông chủ Dương, tôi là Trương Đông Hải, tổng giám đốc của tập đoàn Thiên Hào."

“Xin chào, ngài Trương.”

Dương Chí Kiên lắp bắp nói: "Thành thật mà nói, Tập đoàn Lưu thị trước đây luôn là nhà cung cấp thuốc cho Bệnh viện nhà họ Dương của chúng tôi. Hiện tại Tập đoàn Lưu thị đã được nhà họ Mạnh mua lại và đổi tên thành Tập đoàn Thiên Hào. Tôi muốn biết, Tập đoàn Thiên Hào có sẵn sàng trở thành nhà cung cấp thuốc cho bệnh viện của chúng tôi không?

"Ha ha, tập đoàn Thiên Hào của chúng tôi sẵn sàng cung cấp nhiều loại thuốc cho bệnh viện của anh. Giá thuốc chỉ bằng một nửa giá thị trường."

Dừng một chút, Trương Đông Hải lấy từ trong hồ sơ ra một bản hợp đồng, đưa cho Dương Chí Kiên: "Xin mời xem bản hợp đồng này trước. Nếu không có yêu cầu gì khác thì chúng ta hãy ký ngay bây giờ."

Đôi tay cầm bản hợp đồng của Dương Chí Kiên không ngừng run rẩy.

Những người khác đã thử mọi cách có thể để ký hợp đồng với Tập đoàn Thiên Hào nhưng họ đều không thể thực hiện được.

Vậy mà bây giờ, tổng giám đốc của Tập đoàn Thiên Hào thực sự đã giao hợp đồng cho Dương Chí Kiên để ông ấy ký vào.

Sao hôm nay vận may của ông ấy lại tốt đến vậy?

Sau khi ký hợp đồng thành công, Trương Đông Hải đã đích thân đưa Dương Chí Kiên ra khỏi cổng tập đoàn Thiên Hào.

Khi ra ngoài, Dương Chí Kiên vẫn cảm thấy choáng váng.

"Đỗ Kỷ, tập đoàn Thiên Hào đã ký hợp đồng cùng chúng ta, sao dễ dàng như vậy nhỉ?"

Dương Chí Kiên hưng phấn nói: "Tôi thật sự không nghĩ ra được!"

Đỗ Kỷ cười thầm trong lòng: "Tôi là ông chủ lớn sau lưng tập đoàn Thiên Hào, tập đoàn Thiên Hào ký hợp đồng với ai không phải là ý của tôi sao?"

Lúc này, Hoàng Dũng và một nhóm ông chủ nhỏ đã đuổi theo ông ấy.

“Ông Dương, ông đã ký hợp đồng với tập đoàn Thiên Hào chưa?”

Một ông chủ nhỏ có quan hệ tốt với Dương Chí Kiên không nhịn được hỏi.

Dương Chí Kiên gật đầu, lấy ra một hợp đồng có đóng dấu chính thức từ tập tài liệu và đưa nó ra trước mặt mọi người.

“Mẹ kiếp, ông thực sự đã nhận được hợp đồng từ tập đoàn Thiên Hào!”

"Thực lực của chúng tôi mạnh hơn ông. Chúng tôi không có được hợp đồng vậy mà ông lại có được nó! Tại sao lại thế này?"

Mọi người không còn bình tĩnh nữa.

Hoàng Dũng Hoàng mập mạp bừng tỉnh, gân cổ lên hét: "Ông Dương, ông trả cho ngài Trương bao nhiêu tiền?"

Ông ta tin rằng lý do Trương Đông Hải ký hợp đồng với Dương Chí Kiên là vì Trương Đông Hải nhận được lợi ích từ ông Dương.

"Đùa gì vậy, thu nhập hàng năm của ngài Trương đã vượt quá một ngàn vạn. Sao ngài ấy có thể coi trọng chút lợi ích nhỏ bé đó được?" Đỗ Kỷ cười lạnh nói.

Nghe vậy, các ông chủ nhỏ liên tục gật đầu.

Đỗ Kỷ nói tiếp: "Ông chủ Hoàng, ông vừa mới đánh cược với cha vợ của tôi còn nhớ không?"

Sắc mặt Hoàng Dũng lập tức trở nên khó coi, giống như ăn phải phân vậy.

Tất nhiên ông ta nhớ vụ cá cược đó, ai thua phải quỳ lạy người thắng.

Bây giờ Dương Chí Kiên đã có được hợp đồng, Hoàng Dũng không ký được hợp đồng, người thua cuộc đương nhiên là Hoàng Dũng.

Tuy nhiên, ông ta sẽ không bao giờ dập đầu với Dương Chí Kiên!

Vì vậy, Hoàng Dũng cười chống chế nói: "Ông Dương, quỳ lạy thì miễn đi. Tôi sẽ dùng WeChat chuyển cho ông mười vạn tệ, coi như một lời xin lỗi."

"Mười vạn tệ? Ông cho rằng cha vợ tôi quan tâm đến số tiền ít ỏi này à?"

Đỗ Kỷ bình tĩnh nói: "Xem ra ông chủ Hoàng định đổi ý. Lời thề của ông cũng như đánh rắm. Cẩn thận, cả nhà không được chết tử tế đấy."

Hoàng Dũng tức giận đến xanh mặt.

Tâm trạng của Dương Chí Kiên lại sướng như lên mây.

Thằng nhóc Đỗ Kỷ này, thực sự giỏi nói móc người khác đấy.

Con rể nghèo này vẫn còn có ích.

"Được rồi, Đỗ Kỷ, đừng có lý không tha người nữa. Chúng ta đi thôi."

Hai người trở về nhà họ Dương, báo tin vui cho Tằng Hiểu Vân và Dương Nhạc.

Hai mẹ con cũng vui sướng vạn phần.

Buổi tối, để ăn mừng việc ký kết hợp đồng thành công, gia đình bốn người đã tìm được một khách sạn khá tốt gần tiểu khu, dự định sẽ ăn một bữa thịnh soạn.

Bốn người ăn uống đến mức rượu say mặt đỏ, hứng thú càng cao.

Lúc này, một thanh niên ăn mặc lịch sự nụ cười giả tạo bước tới.

Người này không ai khác chính là Trần Phong.

"Chú Dương, dì Tằng, Dương Nhạc, mọi người ăn cơm thật vui vẻ. Đây là tiệc mừng ký kết thành công của mọi người sao?"

“Vậy thì sao."

“Sở dĩ các người có thể ký hợp đồng với ngài Trương của Tập đoàn Thiên Hào là vì cha tôi đã nói những lời tốt đẹp về ông trước mặt ngài Trương.”

Khi Trần Phong nói điều này, Dương Chí Kiên, Dương Nhạc và Tằng Hiểu Vân đều rất ngạc nhiên.

Dương Chí Kiên nghi ngờ nói: "Cậu nói thật ư?"

“Tất nhiên là đúng rồi.”

Trần Phong nhìn chằm chằm vào Dương Chí Kiên, nghiêm túc nói: “Nếu cha tôi không nói tốt về bệnh viện nhà họ Dương của chú trước mặt ngài Trương, thì chú cho rằng ngài Trương sẽ chủ động ký hợp đồng với chú sao? "

Nghe vậy, Đỗ Kỷ thấy rất tức giận.

Trần Phong này thật không biết xấu hổ.

Anh ta lại dám cướp công lao của ông đây ngay trước mặt ông đây nữa!

Tuy nhiên, Dương Chí Kiên, Dương Nhạc và Tằng Hiểu Vân đã bị những lời nói dối của Trần Phong làm cho nửa tin nửa ngờ.

Dương Chí Kiên hỏi Trần Phong: "Con rể tương lai Đỗ Kỷ của tôi đã đắc tội với cậu, tại sao cậu vẫn giúp đỡ nhà họ Dương chúng tôi?"

“Tôi làm tất cả những điều này là để giúp Dương Nhạc.”

Trần Phong hơi nhếch khóe miệng nói: "Tôi biết Dương Nhạc không thích tôi nhưng tôi thích Dương Nhạc. Tôi sẵn sàng làm bất cứ điều gì vì Dương Nhạc."

Nghe vậy, lửa giận trong lòng Đỗ Kỷ càng vượng.

Mẹ kiếp, mặt tên Trần Phong này thực sự dày lên một tầm cao mới!

Anh ta không những cướp công lao của ông đây mà còn định nguỵ trang mình thành một tên tình thánh thâm tình chân thành nữa.

Nhưng Dương Chí Kiên, Dương Nhạc và Tằng Hiểu Vân lại có chút ấn tượng tốt về Trần Phong.

Đặc biệt là Dương Nhạc, hai má cô đỏ bừng.

“Mọi điều anh ta nói đều là dối trá!”

Đỗ Kỷ không thể chịu đựng được nữa mà hét vào mặt Trần Phong.

Trần Phong giật mình.

Những điều nhảm nhí mà anh ta nói tất nhiên là dối trá.

Trưa hôm nay, cha của anh ta là Trần Tuấn gọi điện thoại, nói cho anh ta biết, sau lưng nhà họ Dương có thể có một hậu thuẫn lớn. Ngài Trương không thể đắc tội với hậu thuẫn lớn này.

Nếu không thì ngài Trương đã không đích thân đưa hợp đồng cho Dương Chí Kiên và yêu cầu ông Dương ký nó.

Trần Phong hoảng sợ.

Vì thế anh ta thản nhiên đi theo đến đây là hy vọng có thể hàn gắn quan hệ, lôi kéo làm quen với nhà họ Dương.

Anh ta nói dối, cướp công lao của Đỗ Kỷ chỉ để lừa dối gia đình Dương Chí Kiên và khiến nhà họ Dương nợ anh ta một ân huệ.

Lúc này Đỗ Kỷ mắng Trần Phong nói dối, Trần Phong cảm thấy chột dạ, nhất thời không nói nên lời.
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom