• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

New Thần Cấp Kẻ Phản Diện (1 Viewer)

  • Chương 26-30

Chương 26 Kiếm khí quyết (2)



Cho dù gió có to cỡ nào thì cũng không nên chặt chém đến mức như vậy.

“Đúng rồi, công tử, đêm qua công tử có hỏi chuyện tu hành, chỗ lão Triệu ta có một quyển bí tịch trân quý, công tử có thể tham khảo thử xem.”

Triệu Đông Hán hít sâu một hơi, nhớ đến giao phó ngày hôm qua của Trần quản gia.

Trần quản gia đưa cho hắn ta một quyển sách nhỏ rồi kêu hắn ta đưa nó cho La Hồng.

La Hồng sửng sốt, lão Triệu này cũng được đấy, không ngờ hắn ta lại có tâm như vậy.

La Hồng nhận lấy quyển sách nhỏ.

Ầm!

Đột nhiên có vô số tia sắc nhọn vô hình chợt phát tác khiến cho đôi mắt La Hồng nhắm tịt lại, hắn cảm giác giữa đan điền của mình ngưng tụ một tầng sát khí, phảng phất như trong khoảnh khắc này nó đã bị dồn nén đi rất nhiều.

Trong lúc còn đang mơ hồ, La Hồng dường như cảm giác được trước mắt mình có một thanh kiếm bay thẳng lên trời!

“Đây là……”

La Hồng như muốn ngừng thở rồi nhìn đến ba chữ được viết một cách thật tiêu sái trên bìa quyển sách.

“Kiếm khí quyết.”

Kiếm tu là một hệ tu hành có sức mạnh cường đại ngoài bốn hệ thống tu hành lớn. Triệu Đông Hán cũng từng nói qua, kiếm tu vốn là một loại hình của võ tu nhưng lại thoát khỏi phạm trù võ tu, tự lập thành một hệ mới, từ đó dẫn đến việc ra đời của vô số cường giả khai tông lập phái.

“Thứ này ở đâu ra vậy?” La Hồng nhìn về phía Triệu Đông Hán, nhíu mày hỏi.

Thứ này… Thật nóng bỏng tay.

“Thứ này là do một vị tiền bối đức cao vọng trọng ban tặng để công tử có thể làm nền tảng tu tập ‘Kiếm khí quyết’. Lúc công tử bắt đầu xây dựng nền tảng thì thứ này hẳn là sẽ hữu dụng, lão Triệu ta đã nhập Thiết Cốt cảnh, căn cốt cũng định hình rồi nên không cần dùng đến nó.”

Triệu Đông Hán cười nói.

La Hồng nhìn chằm chằm gương mặt sẹo của Triệu Đông Hán một lát rồi từ từ thở ra một hơi: “Được, bản công tử tin ngươi.”

“Trước tiên ngươi giúp ta tìm vị trí nhóm mã phỉ đi.”

Ngoài miệng nói là tin nhưng thực ra trong lòng La Hồng vẫn là có chút hoài nghi.

Tu hành là một con đường liên quan đến sức mạnh siêu phàm, La Hồng không thể không cẩn thận.

La Hồng không lật xem Kiếm khí quyết ngay tại chỗ mà cất quyển sách vào người, sau đó dẫn Tiểu Đậu Hoa và Triệu Đông Hán về La phủ.

Sau khi về đến La phủ, Tiểu Đậu Hoa vội vàng đi về hướng phòng bếp, nàng đã dần dần trở thành nữ đầu bếp xinh đẹp của La phủ.

Còn La Hồng thì đi vào thư phòng.



Trần quản gia ngồi trong sân pha trà uống, hương thơm của trà dần dần lan tỏa khắp bốn phía.

Triệu Đông Hán dáng người to lớn mạnh mẽ, sau lưng đeo một cây đao lớn, ôm quyền với Trần quản gia.

“‘Kiếm khí quyết’ mà đại nhân tự tay viết, thuộc hạ đã theo phân phó giao nó cho công tử.”

“Ngoài ra, công tử còn sai thuộc hạ đi tra xét vị trí nơi nhóm mã phỉ dừng chân… Thuộc hạ nghi ngờ rằng, công tử muốn muốn báo thù cho những thủ vệ đã bị bọn mã phỉ giết.”

Triệu Đông Hán cung kính nói.

Trần quản gia cầm chén trà, nghe Triệu Đông Hán nói xong thì động tác lập tức cứng lại.

Giữa chén trà chợt nổi lên từng vòng gợn sóng.

“Công tử sai ngươi đi tra xét vị trí nơi nhóm mã phỉ dừng chân?”

Trần quản gia bùi ngùi thở dài một hơi, một ngụm uống cạn chén trà, ông chợt cảm thấy chua xót.

“Quả nhiên công tử cũng giống như phụ thân hắn…"

“Nếu công tử sai ngươi đi tra xét vậy ngươi cứ làm đi, điều tra rõ mọi thứ cũng tốt.”

“Nhớ kỹ, đừng vội rút dây động rừng, chuyện của công tử để lại cho ta xử lý.”

Trần quản gia từ từ nói, ông nói chuyện luôn không nhanh không chậm.

Triệu Đông Hán gật gật đầu, chắp tay khom người, rời khỏi sân.

Thân hình cường tráng sải bước ra khỏi phủ đệ, mang theo vài phần kiên định và nghĩa vô phản cố*, đi ra ngoài huyện An Bình.

(*) Làm việc nghĩa không được chùn bước)

……

Trong thư phòng.

La Hồng không lật xem Kiếm khí quyết ngay, bây giờ hắn đang có công pháp ma tu "Vong linh tà ảnh", tuy là tàn thứ phẩm, nhưng ít nhất nó cũng đã trợ giúp hắn bước lên con đường tu hành.

Tuy rằng sức chiến đấu tăng lên không quá nhiều nhưng xem ở phần giới thiệu thì đây là công pháp khiến cho La Hồng có năng lực giống với Triệu Hoán Sư.

Cho nên La Hồng cũng không sốt ruột.

Đầu tiên hắn lấy thiệp mời hội văn ra, nội dung đại khái trong thiệp là mời Cổ Tư Đạo đến tham dự hội văn, hơn nữa trên thiệp mời còn đánh dấu chỗ ngồi, gã được phân ngồi ở số mười ba khu Bính.

“Khu Bính, khu vực của hội văn chia thành Giáp Ất Bính Đinh, xem ra tầm quan trọng của Cổ Tư Đạo đối với người mời này cũng quá bình thường.”

La Hồng chép chép miệng.

Cổ Tư Đạo đơn giản chỉ là người được thêm vào cho đủ số lượng, có tác dụng khiến hội văn thêm náo nhiệt mà thôi.

Cuối cùng, tầm mắt La Hồng dừng ở chỗ người mời ký tên trên thiệp, đôi mắt không khỏi nheo lại.

“Hồ Chí Thủy…”

Nhìn thấy cái tên này, La Hồng không khỏi hoảng hốt một trận, chợt có một số ký ức xuất hiện trong đầu hắn.

Ở huyện An Bình, La Hồng là người có danh tiếng cực kỳ tốt, nhưng danh tiếng của tên Hồ Chí Thủy lại có thể không phân cao thấp với hắn, thậm chí là còn tốt hơn hắn!

Đặt thiệp mời lên bàn, ngón tay La Hồng gõ nhẹ tạo ra tiết tấu.

Đôi mắt càng lúc càng sáng.

La Hồng cảm giác tư duy của mình đã đi lầm đường.

Trên thực tế, làm nhân vật phản diện trừ việc có thể học tập mấy kẻ khốn làm chuyện xấu thì hắn còn có thể đối nghịch với người có danh tiếng tốt, phá hư chuyện tốt của bọn họ. Đây chẳng phải là hành vi hợp lý mà nhân vật phản diện sẽ làm hay sao?!

Cái tên Hồ Chí Thủy này, bản công tử nhớ kỹ rồi!

Cất thiệp mời đi, La Hồng lại lấy ra ‘Kiếm khí quyết’ mà Triệu Đông Hán đã cho hắn.

Thật lòng mà nói thì La Hồng cũng không hẳn là rất muốn học kiếm.

Bởi vì trong ấn tượng của hắn, kiếm khách đều rất tiêu sái, chính nghĩa, nếu hắn học kiếm vậy thì hình tượng của hắn có thể khiến cho trị số tội ác của hắn bị trừ đi.

Nhưng có một quyển công pháp tu hành ở trước mắt, không nhìn đến nó một chút thì cũng quá là có lỗi với bản thân, cho nên hắn vẫn mở ‘Kiếm khí quyết’ ra.

Vừa mở quyển sách thì giữa quyển sách đột nhiên có một đạo kiếm khí đã bị dồn nén từ rất lâu vọt lên, La Hồng còn chưa kịp phản ứng thì nó đã chui vào giữa mày hắn.
Chương 27 Ta không có thiên phú tu hành gì cả (1)

Một luồng kiếm khí xông vào mi tâm, trong nháy mắt trước mắt La Hồng đã trở nên trắng xóa.

Sau đó, có một luồng khí sắc bén tán loạn trong cơ thể La Hồng, khiến La Hồng cảm nhận đau đớn như kim châm.

Tiếng rên trầm thấp truyền ra từ trong miệng La Hồng.

Nhưng mà, La Hồng lại phát hiện trong đầu mình vô cùng trấn tĩnh, có thể cảm nhận được quỹ đạo di chuyển cực nhanh của luồng khí sắc bén kia trong cơ thể mình.

Ầm ầm ầm!

Xung quanh thư phòng, xuất hiện mơ hồ một vòng xoáy nguyên khí, vòng xoáy không ngừng xoay quanh, từng chút từng chút nguyên khí bắt đầu xông vào cơ thể La Hồng, chống đỡ kinh mạch hắn.

Chỉ là La Hồng không biết, quyển sổ da hắn đặt trên bàn không biết từ lúc nào, đã tỏa ra ánh sáng nhạt, từ từ bay lên.

Giống như đã thành một cầu nối, dẫn dắt nguyên khí vào cơ thể La Hồng.

...

Trong hậu viện.

Đôi mắt Trần tổng quản như ngọn đuốc, xung quanh cũng có kiếm khí trắng xóa đang tỏa ra.

Nha hoàn và người hầu trong sân đều đã bị ông đuổi đi hết.

Bởi vì, những chuyện ông làm, không thể bị người khác quấy rầy.

Theo kiếm khí màu trắng ngày càng nhiều lên, không ngừng quanh quẩn trong không khí, cuối cùng dần dần hiện ra hình ảnh kinh mạch trong thân thể.

"La lão gia, mặc dù ngài nói chỉ cần để công tử trải qua những ngày tháng bình bình an an là được, nhưng mà, nếu bây giờ công tử đã bước trên con đường tu hành, vậy thì không thể để hắn khởi đầu thua kẻ khác."

Trần tổng quản hít sâu một hơi, thanh y trên người phần phật không ngừng.

"Hôm nay, Trần mỗ nguyện vì công tử khai kinh mạch!"

Hai bàn tay Trần tổng quản vỗ vào nhau, tức khắc, phía sau ông, vô số kiếm khí trắng xóa hội tụ thành một luồng kiếm khí dài như con rắn.

Lay động, cuốn lên trời cao.

Không biết đã qua bao lâu...

Kiếm khí trắng xóa tản dần.

Trong sân dần yên tĩnh tiếng ho khan rất nhỏ của Trần tổng quản vang lên.

"Khụ khụ......."

"Thể chất kinh mạch thật bá đạo, không hổ là con trai La lão gia..."

"Công tử quả nhiên là kỳ tài ngút trời!"

"Vì thiên tài khai kinh mạch vẫn là quá tốn sức rồi, suýt nữa bị đào rỗng..."

Giọng nói yếu ớt.

Có phần u oán, cũng có phần mong chờ.

...

La Hồng cảm giác bản thân như bị ném vào trong chảo dầu vậy.

Đau đớn kịch liệt khiến hắn dường như sắp mất đi ý thức.

Không biết qua bao lâu, La Hồng mở mắt ra, ngoài cửa sổ cũng đã đầy sao, phía đông là ánh sáng trắng bạc, mồ hôi đổ ra toàn thân hắn, dính trên người, bên ngoài cơ thể còn dính máu từ trong các lỗ chân lông, nhìn qua giống như lúc đầu chật vật bò ra khỏi bãi tha ma vậy.

La Hồng nhìn về phía "Kiếm khí quyết" đặt trên bàn sách, lại phát hiện, quyển sổ ghi chép Kiếm Khí quyết sớm đã nát thành bột mịn.

Dường như hắn nhớ đến gì đó, rút ra quyển sổ da người, lật tới trang mở đầu.

Nhân vật: La Hồng

Tội ác: 29

Cấp bậc: 1

Danh hiệu: Tiểu bại hoại

Chủng tộc: Nhân tộc ( Phàm nhân )

Công pháp tu hành:

Cảnh giới: Cửu phẩm (tụ sát), cửu phẩm (khí kiếm)

La Hồng nhìn chằm chằm trang mở đầu.

Hít một hơi thật sâu.

Hắn thậm chí không có tâm tư để ý tới việc sao lại gánh nhiều tội ác như vậy.

"Công pháp tu hành có thêm , cảnh giới có thêm cửu phẩm khí kiếm… Đây hẳn là phân chia tu hành của kiếm tu!"

Cũng có nghĩa là, hắn đã thật sự trở thành một vị kiếm tu.

Nhớ lại đau đớn tu hành tối hôm qua, kinh mạch giống như bị cắt đứt, La Hồng nghĩ lại mà phát run.

"Tu hành kiểu này… quá vất vả, quá giày vò người khác!"

"Ta vẫn nên ngoan ngoãn làm một nhân vật phản diện, làm nhiều tội ác, đổi một giải thưởng hạng nhất… thì cái gì cũng có!"

La Hồng dựa vào ghế bành, nghĩ sâu tính kỹ.

Nghe đồn thiên tài tu hành, tu hành sẽ thoải mái dễ dàng, như ăn cơm uống nước.

Hắn tu hành giống như chết đi sống lạibước vào chảo dầu...

"Có lẽ, La Hồng ta, không có cái gọi là thiên phú tu hành rồi."

La Hồng lắc đầu.

Nếu đã như vậy...

Rõ ràng hắn có thể dựa vào làm nhân vật phản diện mà dễ dàng trở nên mạnh hơn, vì sao phải khiến bản thân mệt như thế?

...

Ngoài huyện An Bình.

Núi Hắc Vân, Hắc Vân trại.

Tất cả chậu than trong trại đều đốt lửa, đốt sáng trong màn đêm.

Triệu Đông Hán tiến tới bụi cây um tùm, rất nhanh đã đến gần trại này.

Giữa trại, tiếng cãi nhau ầm ĩ vang vọng không dứt, bên đống lửa lớn, một nhóm người nhao nhao, mùi rượu nồng nặc từ trong trại bay ra.

Triệu Đông Hán híp mắt lại, vết sẹo do đao để lại trên mặt trông càng dữ tợn trong bóng tối.

Hắn ta xoay người, nhanh nhẹn như một con thỏ, lẻn vào trong sơn trại.

Công tử bảo hắn ta đi tra xét nơi trú quân của mã phỉ Hắc Vân trại, nhưng mà, hắn ta không thể chỉ nhìn một cái rồi chạy về.

Hắn ta cần phải phân tích cụ thể thực lực của Hắc Vân trại này.

Ẩn nấp trong trại, Triệu Đông Hán híp mắt, nhìn chằm chằm bên đống lửa kia.

Lại thấy được trên chủ vị của yến hội lửa trại, có một nữ nhân ăn mặc hở hang lộ ra đôi chân dài trắng nõn, vừa cười duyên, vừa cùng thủ lĩnh mã phỉ uống rượu.

Rượu chảy xuống chiếc cằm trắng như tuyết của nữ nhân, chảy xuống xương quai xanh, tỏa ra vài phần mị hoặc, khiến mã phỉ xung quanh đều xem đã mắt.

Triệu Đông Hán không nhìn nữ nhân kia, mà nhìn chằm chằm thủ lĩnh mã phỉ.

"Bát phẩm Thiết Cốt cảnh!"

Triệu Đông Hán chỉ nhìn một cái, khí huyết cuồn cuộn trong cơ thể, chợt rùng mình, không ngờ rằng thủ lĩnh mã phỉ của Hắc Vân trại này, thực lực lại không kém.

Cùng lúc đó, Triệu Đông Hán còn ở trong trại, cảm nhận được không ít khí huyết phập phồng.

Hiển nhiên, trong Hắc Vân trại này còn vài võ tu cửu phẩm Đồng Bì cảnh.

Mặt Triệu Đông Hán bình tĩnh.

Sau khi phán đoán được thực lực toàn thể của Hắc Vân trại này, Triệu Đông Hán cũng không ở lại lâu, liền lặng lẽ rời đi.

Nhưng mà, Triệu Đông Hán không biết rằng, lúc hắn ta rời khỏi, nữ nhân quyến rũ ăn mặc hở hang kia, lại liếc sang vị trí hắn ta vừa đứng.
Chương 28 Ta không có thiên phú tu hành gì cả (2)



Triệu Đông Hán đã quay lại.

La Hồng đang ở trong sảnh chính ăn bữa sáng, đang nhét cái bánh quẩy vào trong miệng, liền kích động đứng dậy.

Triệu Đông Hán đường xa mệt mỏi hai mắt sáng ngời.

Nhìn thấy La Hồng, liền chắp tay khom người: "Công tử, thuộc hạ may mắn không làm nhục sứ mệnh, đã tìm được vị trí Hắc Vân trại bọn mã phỉ đang trú quân."

"Tìm thấy thật rồi à?"

La Hồng hưng phấn hỏi.

Triệu Đông Hán nghiêm túc gật đầu.

"Làm rất tốt!"

La Hồng hài lòng cười ra tiếng, tìm được vị trí trú quân của Hắc Vân trại, bước tiếp theo, La Hồng có thể bắt đầu tiến hành kế hoạch làm phản diện của hắn rồi.

Mang theo Triệu Đông Hán vào thư phòng.

Thậm chí La Hồng còn đích thân lấy ghế cho Triệu Đông Hán ngồi.

Triệu Đông Hán thấy mình được thương mà sợ.

La Hồng không quản Triệu Đông Hán nữa, ngồi trên ghế bành suy tư, cách lần đổi thưởng trước đã qua ba ngày, phần thưởng của khu đổi thưởng chắc sẽ thay đổi.

La Hồng cảm thấy trước lúc đó nhất định phải làm một chuyện cực xấu, lôi tội ác này ra.

Cho nên, chuyện gia nhập bang mã phỉ này… phải khẩn trương lên.

Trên bàn sách, một tờ giấy viết thư dài phẳng.

Sau khi La Hồng lấy bút lông sói chấm mực, bắt đầu đề bút viết.

Nội dung cũng không phức tạp, chỉ là mô tả hùng hồn về nguyện vọng được gia nhập bang mã phỉ của La Hồng.

"Lão Triệu, nhiệm vụ tiếp theo càng khó khăn, ngươi đem phong thư này, giao cho trại chủ của Hắc Vân trại."

La Hồng nói.

"Nói với hắn, bổn công tử muốn gia nhập Hắc Vân trại."

Triệu Đông Hán vốn dĩ còn đang ngồi rất thoải mái, nhưng mà, nghe xong lời của La Hồng, nhất thời cảm thấy ghế dựa như có kim đâm, đang cắm vào mông.

Cả người lập tức từ ghế bật dậy.

"Công tử… người nói cái gì?"

"Không thể, tuyệt đối không thể!"

Triệu Đông Hán nóng lên, sẹo đao trên mặt cũng giật giật.

Mặt La Hồng trầm xuống.

"Bổn công tử tín nhiệm ngươi, nói với ngươi, bổn công tử tự có mục đích của mình, ngươi làm theo là được."

Triệu Đông Hán nghe vậy não nhanh chóng suy nghĩ, nghĩ ra được một ý tưởng.

"Chẳng lẽ công tử tính toán xâm nhập vào doanh địch, tham gia bang mã phỉ, tìm cơ hội tốt để báo thù!"

Nhưng mà, những mã phỉ đó đều là người tàn bạo trên đao dính máu, trong tay dính biết bao máu người, công tử há chẳng phải dê vào miệng cọp sao?

Quan trọng nhất là, thủ lĩnh mã phỉ kia là võ tu bát phẩm thiết cốt cảnh!

Nếu như thật sự xuất hiện chuyện gì ngoài ý muốn, mười công tử cũng không đủ cho đao của đối phương.

Mặc dù nghĩ thông rồi, nhưng mà, Triệu Đông Hán càng lúc càng sốt ruột.

Đột nhiên.

Triệu Đông Hán nhớ đến cuốn sổ Trần tổng quản bảo hắn giao cho La Hồng tối qua, ánh mắt hơi sáng lên, có vài phần sáng tỏ.

Đó là Kiếm Khí quyết đích thân đại nhân viết, là thượng thượng phẩm trong Kiếm Khí quyết.

Công tử tự tin như thế, có lẽ chỉ có một khả năng duy nhất!

Lẽ nào công tử đã nắm chắc Kiếm Khí quyết?

Một đêm khai mạch thành kiếm tu.

Công tử… lại thiên tài như vậy!

Triệu Đông Hán cuối cùng cũng không ngoan cố với La Hồng nữa.

Bởi vì, La Hồng ôm chắc thành công với kế hoạch làm phản diện lần này.

Hơn nữa, La Hồng cảm thấy tính khả thi của kế hoạch này vô cùng cao.

"Gia nhập bang mã phỉ trước, sau lấy được tội ác… có được phần thưởng, thông qua phần thưởng để trở nên mạnh hơn, đợi bổn công tử trở nên mạnh hơn, rồi sẽ trừ khử bang mã phỉ sau, coi như là một phần khi sư diệt tổ, lại là một nét bút tội ác trên sách!"

"Nhất tiễn song điêu, hoàn mỹ!"

La Hồng hít sâu một hơi, trong đôi mắt lấp lánh ánh sao, trong lòng đầy toan tính.

Dù sao, bản thể này vốn bị bang mã phỉ giết chết, cho nên tồn tại oán niệm, La Hồng cũng không có cảm quan tốt gì về bang mã phỉ này, chỉ là một công cụ để hắn trở nên mạnh hơn mà thôi.

Hắn chính là Lạc Hồng công tử vô tình!

Triệu Đông Hán rời khỏi thư phòng, cũng không lập tức đi Hắc Vân trại, hắn ta cảm thấy chuyện này nhất định phải nói với Trần tổng quản một tiếng.

Hậu viện, bờ ao sen.

Trần tổng quản sớm đã ăn sáng xong đang ngồi uống trà cho cá ăn, vô cùng nhàn nhã.

Triệu Đông Hán đến, Trần tổng quản liếc hắn ta một cái, tiếp tục nhàn nhã cho cá ăn, nói: "Có chuyện gì?"

"Đại nhân, công tử… muốn gia nhập Hắc Vân trại."

Triệu Đông Hán nói lại chi tiết.

"Gia nhập Hắc Vân trại?"

Động tác cho cá ăn của Trần tổng quản không hề dừng lại, kinh ngạc nhíu mày.

"Công tử tất nhiên không thật lòng muốn gia nhập Hắc Vân trại, hoặc là muốn thâm nhập vào trong quân địch, ra tay từ bên trong, báo thù rửa hận, không sao… cứ làm theo ý công tử là được."

Trần tổng quản bình thản nói.

Triệu Đông Hán nghe vậy, trong lòng càng chắc chắn, công tử tất nhiên đã luyện tập Kiếm Khí quyết của Trần tổng quản.

Nhưng mà, hắn ta vẫn nhắc nhở một câu: "Đại nhân Hắc Vân trại không yếu, có một vị võ tu bát phẩm Thiết Cốt cảnh, và vô số võ giả Đồng Bì."

Trần tổng quản nghe vậy, do dự một lúc, ném tất cả mồi câu cá xuống ao sen, cá trong ao tranh nhau giành giật thức ăn.

Sau đó, phẩy tay áo.

Một chiếc bình ngọc ném về phía Triệu Đông Hán.

"Đây là 'Bạo Huyết đan', nếu ngươi sử dụng, có thể đột phá lên võ tu Thất phẩm đỉnh phong..."

"Nếu như những mã phỉ đó làm khó công tử, thì..."

"Diệt Hắc Vân trại."

Triệu Đông Hán nhận lấy bình đan, ánh mắt tức khắc sáng lên.

Hắn ta tôn kính khom người, rời khỏi viện.

...

Triệu Đông Hán giục ngựa ra khỏi thành, đi về phía Hắc Vân trại.

Lần này, hắn ta không lén lút đến nữa, mà quang minh chính đại đến Hắc Vân trại.

"Người đến là ai?"

Thổ phỉ phòng thủ trên trạm gác của Hắc Vân trại, có mã phỉ quát lớn.

Sắc mặt Triệu Đông Hán lạnh lẽo, sẹo đao trên mặt giật giật.

Người trên ngựa, khí huyết ầm ầm bạo khởi, một thân thực lực võ tu bát phẩm thiết cốt cảnh hiện ra rõ rệch.

Bỗng nhiên ghìm ngựa, bờm ngựa tung ngang, tuấn mã vươn hai chân trước lên hí vang.

"Thủ vệ bên người Lạc Hồng công tử La phủ, thay công tử đưa thư! Trại chủ Hắc Vân trại nhận thư!"

Toàn thân Triệu Đông Hán hừng hực sát khí, quát lớn.

Một tiếng quát, như hổ gầm, khiến mã phỉ trên trạm gác sợ hãi vô cùng.

Người đến là một võ tu!
Chương 29 Cần cù chăm chỉ làm việc thiện không ai hiểu, một khi hắc hóa cả thiên hạ đều biết

Đám mã phỉ không dám chậm trễ, phái một tiểu mã phỉ, nơm nớp lo sợ tiếp nhận thư từ tay Triệu Đông Hán, rồi đi vào trong Hắc Vân trại.

Trong sơn trại, trên ghế da hổ.

Thủ lĩnh Địch Sơn Hắc Vân trại ôm mỹ nhân dung nhan diêm dúa ăn mặc hở hang, nghe lời trình của thuộc hạ, không khỏi nheo mắt nhìn.

"La phủ, Lạc Hồng công tử?"

"Cái tên này thật quen, hình như là đại thiện nhân trong huyện An Bình? Chính nghĩa gương mẫu gì chứ?"

"Loại người lương thiện này và Hắc Vân trại, không hợp bát tự, không có gì tới tìm chúng ta làm gì?"

Địch Sơn mờ mịt, vừa xoa bóp đôi vai mỹ nhân, vừa suy tư.

"Thủ vệ kia là võ tu?" Địch Sơn đột nhiên hỏi.

Thuộc hạ võ tu cửu phẩm phụ trách trấn gác nghiêm túc gật đầu.

"Đưa thư cho ta xem."

Trại chủ Hắc Vân trại Địch Sơn nhận lấy thư.

Nhìn lướt qua, dường như có cảm giác mình xem không hiểu, dụi dụi mắt, lại nhìn một lần nữa.

"Gia nhập Hắc Vân trại của ta?"

"Lạc Hồng công tử này là muốn chọc lão tử cười chết sao?"

Nhất thời Địch Sơn phát ra tiếng cười lớn thô lỗ.

Sau khi đám mã phỉ trong sơn trại nghe thấy, cũng không thể tin được, cũng cười phá lên.

"Đại vương, nô gia cũng muốn xem."

Một giọng nói mềm yếu khiến xương cốt người ta đều tê dại vang lên.

Nữ nhân lẳng lơ trong ngực Địch Sơn vuốt vuốt ngực gã, nói.

"Nhìn đi, mỹ nhân muốn xem, đương nhiên phải cho xem rồi."

Tim Địch Sơn nhũn ra, miệng khô lưỡi khô, đưa phong thư cho nữ nhân lẳng lơ này.

Nữ nhân nhìn lướt qua, trong đôi mắt đầu tiên lóe lên kinh ngạc, sau đó tinh thần hưng phấn, hình như nghĩ ra cách gì đó.

Nâng tay che miệng, nữ nhân cười đầy phóng túng.

"Đại vương, Lạc Hồng công tử này thú vị thật."

"Nô gia thật sự muốn gặp một lần."

Địch Sơn nghe vậy, trong lòng khẽ động.

"Nếu tiểu mỹ nhân đã muốn gặp, vậy tất nhiên là có thể gặp, nhưng mà, phải cho bản vương chỗ lợi."

Bàn tay lớn của Địch Sơn mạnh mẽ bóp vào chỗ đẫy đà của nữ nhân lẳng lơ, cười xấu xa không ngừng.

Khuôn mặt nữ nhân lẳng lơ này thoáng đỏ lên, bàn tay đánh nhẹ lên ngực Địch Sơn, "Đáng ghét!"

Địch Sơn vô cùng vui vẻ.

"Truyền lệnh xuống, nếu Lạc Hồng công tử muốn vào Hắc Vân trại ta, Hắc Vân trại ta yêu cầu có tài có đức nếu mong muốn, dĩ nhiên sẽ không cự tuyệt, cứ nói, đáp ứng hắn, bảo hắn hai ngày sau vào trại."

"Ngoài ra, phái mấy huynh đệ, trong hai ngày này, truyền tin tức Lạc Hồng công tử muốn vào Hắc Vân trại ra ngoài."

"Trước phải hủy đi thanh danh, vào Hắc Vân trại, còn muốn thanh danh tốt, để hắn không còn đường lùi! Ha ha ha!"

Nữ nhân lẳng lơ trong ngực gã cũng cười theo, chỉ là, độ cong khóe miệng có vài phần lạnh lẽo.

...

Triệu Đông Hán nhận được tin, liền thúc ngựa chạy về La phủ, báo tin cho La Hồng.

La Hồng nghe vậy, nhất thời bộc lộ vẻ hớn hở.

Không nghĩ tới quá trình gia nhập lại thuận lợi như vậy.

Nhưng mà, La Hồng cũng không hề thả lỏng, dù sao, mã phỉ đều là loại người trên đao dính máu, hắn làm việc vẫn nên cẩn thận một chút.

Hắn bây giờ, chủ yếu là tu thành ma tu cửu phẩm tụ sát, phần phụ là kiếm tu cửu phẩm khí kiếm.

Nhưng, theo những gì Triệu Đông Hán miêu tả, thủ lĩnh của Hắc Vân trại này chính là võ tu bát phẩm thiết cốt cảnh, không thể sơ suất.

Nghĩ một chút, hắn vẫn nên để Triệu Đông Hán thay hắn tìm một thanh kiếm.

"Công tử..."

Triệu Đông Hán vẫn rất lo lắng.

La Hồng lại cười khoát tay: "Không vào hang cọp sao bắt được cọp con, trong lòng bổn công tử hiểu rõ."

La Hồng thầm nghĩ, vào Hắc Vân trại mới có thể có tội ác, có được đủ tội ác mới có thể có phần thưởng.

Trong lòng Triệu Đông Hán lại nghĩ đến.

Vì để báo thù… cam tâm vào hang cọp, mưu tính với cọp!

Công tử… thật đại nghĩa!

...

"Đại Hạ, ngày mười bốn tháng sáu, bầu trời quang đãng ngàn dặm

Ta xông vào chỗ ở của Cổ Tư Đạo, nhưng mà, Cổ Tư Đạo ức hiếp hàng xóm láng giềng đến mức vào nhà lao, những việc vì dân trừ hại giấu không nổi nữa, trở thành tấm gương chính nghĩa của mọi người, hàng xóm láng giềng đều khen ta.

[Nhật ký sự kiện, tội ác -7]

Khác, hôm nay lại hung dữ với Tiểu Đậu Hoa.

[Nhật ký sự kiện hai, tội ác +1]"

...

"Đại Hạ, ngày mười lăm tháng sáu, trời có nhiều mây

Hôm nay không có chuyện gì, chỉ hung dữ với Tiểu Đậu Hoa.

[Nhật ký sự kiện, tội ác +1]"

...

Trong nháy mắt, đã qua hai ngày.

Mà bắt đầu từ tối qua, trong huyện An Bình đã có rất nhiều lời đồn nhảm.

Mỗi phường, hẻm nhỏ, quán trà, câu lan (nơi múa hát và diễn kịch), đều truyền rằng.

"Nghe nói gì chưa? Đại thiện nhân Lạc Hồng công tử trong huyện An Bình chúng ta, lại chọn gia nhập Hắc Vân trại! Trở thành một tên mã phỉ!"

"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, đại thiện nhân của huyện An Bình chúng ta, Lạc Hồng công tử ghét ác như thù, sao lại lựa chọn trở thành mã phỉ?"

"Nghe nói Lạc Hồng công tử vì để theo thủ lĩnh mã phỉ tu hành! Vì tu hành, vì quyền lợi của bản thân đúng là không tiếc rơi vào bóng tối! Thật khiến người ta khinh bỉ!"

Người giảng đạo trong quán trà nói chuyện văng nước miếng, không ngừng đập bàn.

Các đại nương trên phố, thậm chí tiểu nương trong câu lan đều lải nhải bên tai chuyện này.

Nhất thời, tin tức Lạc Hồng công tử chính nghĩa hóa thân thành cường đạo, rơi vào bóng tối, xôn xao cả lên, truyền khắp cả huyện An Bình, thậm chí càng nóng hơn danh tiếng lương thiện của La Hồng lúc trước.

Cần cù chăm chỉ làm việc không ai hiểu, một khi hắc hóa cả thiên hạ đều biết.

Mà giờ phút này.

Trong đại viện La phủ.

La Hồng cầm kiếm, mặc y phục gấm, tự mãn, chuẩn bị xuất phát đi Hắc Vân trại.
Chương 30 Một khi đã đi, sẽ đi không trở lại

Bên ngoài La phủ.

La Hồng mặc một thân trường sam tơ lụa màu trắng, bên hông đeo một thanh trường kiếm, ngọc quan đơn giản hai bên trán thả vài sợi tóc, lộ ra vài phần tiêu sái, lay động, có cảm giác như ngọc công tử (1) nhẹ nhàng.

(1)Ngọc công tử chỉ khí chất tinh khiết như ngọc, khí chất cao quý của giới quý tộc.

Triệu Đông Hán nắm cương ngựa, sắc mặt rất trầm trọng, sẹo trên mặt nhìn như con trùng bị áp chế, giật lên giật xuống không ngừng.

Tiểu Đậu Hoa chu miệng, nàng có chút khó hiểu nhìn bóng lưng La Hồng xoay người lên ngựa.

Mặc dù công tử rất xấu xa, hơn nữa luôn hung dữ với nàng.

Nhưng mà, Tiểu Đậu Hoa biết rõ công tử là một người tốt.

Nhưng bây giờ, công tử muốn gia nhập trại Hắc Vân.

Trại Hắc Vân nói chung cũng là trại phỉ, trên thực tế là một thế lực hung ác, một bang mã phỉ.

La Hồng gia nhập bang phái này, giống như một đóa sen tinh khiết dính bùn lầy vậy, khiến người khác thật đau lòng.

La Tiểu Tiểu kéo tay tỳ nữ, mắt to nhí nhảnh nhìn La Hồng xoay người lên ngựa, cả thế giới chỉ có nàng biết rõ nhất, người ca ca này của nàng hư bao nhiêu!

Trong cái xác tuấn tú kia, cất giấu một trái tim âm hiểu biết bao.

Dù sao, đây là một ca ca ngay cả cơm của muội muội cũng cướp!

La Tiểu Tiểu mấp môi, có loại cảm giác mọi người trên đời đều say chỉ mình ta tỉnh!

Đại ca này của ta, đồ xấu!

Đám mã phỉ, nguy hiểm rồi!

La Hồng xoay người lên ngựa, nghe tỳ nữ xung quanh, và dân chúng vây xem chỉ chỉ trỏ trỏ, không hề để ý.

Hai ngày này, tin đồn nhảm về hắn, bay khắp trời.

Tin tức Lạc Hồng công tử chính nghĩa rơi vào hắc đạo, cùng một giuộc với mã phỉ như sóng triều, chấn động huyện An Bình của tòa thành nhỏ này.

Chuyện tốt không ra cửa, chuyện xấu truyền vạn dặm, ngươi làm chuyện tốt càng nhiều, người nhìn chằm chằm soi tật xấu của ngươi càng nhiều, La Hồng thấy nhưng không thể trách.

Thậm chí, trong lòng còn vui muốn nở hoa.

Hắn biết, tin tức này có thể truyền nhanh như vậy, tuyệt đối là vì có người có lòng thêm dầu vào lửa, rốt cuộc là ai, La Hồng không rõ lắm.

Nhưng hắn quả thực muốn cho người rải lời đồn kia… một tràng pháo tay.

La Hồng không hề ngăn cản những lời đồn này, cũng không ra mặt giải thích.

Thứ hắn muốn chính là loại hiệu quả này, hơn nữa, La Hồng cảm thấy, lời đồn này truyền ra nhanh như vậy, đối với hắn mà nói, còn có một tác dụng, đó chính là có thể bảo đảm an toàn cho hắn trong trại Hắc Vân.

Tin tức truyền ra nhanh như vậy, người người đều biết hắn gia nhập trại Hắc Vân, vậy hắn vào trại Hắc Vân, thủ lĩnh mã phỉ không đến mức vừa gặp mặt đã cho một đao nhỉ?

Chắc chắn sẽ an toàn hơn một chút.

"Công tử, vẫn là quá nguy hiểm, nghe lời khuyên, không bằng....bỏ cuộc đi?"

Triệu Đông Hán phiền muộn nói.

La Hồng lại lắc đầu, trên mặt có nét cười bình tĩnh và tự tin.

Sao hắn có thể bỏ cuộc được?

Hơn nữa lời đồn đã lan truyền khắp huyện, hành động phản diện của kế hoạch lần này, xem ra đã nắm chắc mười phần rồi.

La Hồng lên đỉnh cao của cuộc đời, tất cả phụ thuộc vào lần phong ba này.

"Xuất phát thôi."

La Hồng nói.

Triệu Đông Hán thấy khuyên nữa cũng không được gì, liền hiểu được La Hồng đã hạ quyết tâm muốn đến trại Hắc Vân.

Cho nên, hắn ta cũng không nói gì nữa, chỉ là suy nghĩ nặng nề thêm một chút.

Vó ngựa đạp lên nền đất,

Phát ra tiếng lanh lảnh.

La Hồng ngồi thẳng trên lưng ngựa, Triệu Đông Hán dắt ngựa, một đường ra khỏi thành.

Dân chúng tụ tập nhao nhao, tin tức Lạc Hồng công tử chính nghĩa rơi vào bóng tối, sớm đã nổi khắp nơi.

Rất nhiều dân chúng tụ tập ở hai bên đường, nhìn La Hồng tuấn tú như ngọc trên yên ngựa chỉ chỉ trỏ trỏ.

Triệu Đông Hán mặt lạnh, sắc mặt La Hồng cũng hờ hững.

Cứ như vậy, dưới sự chú ý của vạn người.

Lạc Hồng công tử ra khỏi thành.

Trên cổng thành.

Đôi mắt Lưu huyện lệnh như chim ưng nhìn La Hồng ngồi thẳng trên lưng ngựa, mà bên cạnh ông, mấy vị bộ khoái đứng lặng hồi lâu.

"Đại nhân, có cần bắt giữ La Hồng?

Đầu mục hỏi.

Lưu huyện luyện nghe vậy, đôi mắt như chim ưng lạnh lẽo liếc đầu mục một cái.

"Ngươi là lợn à?"

"Bắt cái rắm!"

"Ngươi thật sự tưởng rằng Lạc Hồng công tử muốn gia nhập bang mã phỉ thật sao?"

Lưu huyện lệnh mắng.

Đầu mục nghe thế, lập tức cúi đầu.

Lưu huyện lệnh thấy thế, không để ý nữa, quay đầu chắp hai tay sau lưng, nhìn La Hồng đang dần biến mất trên đường lớn, xúc động vô cùng.

...

Đường nhỏ trên núi quanh co.

Triệu Đông Hán dắt ngựa, theo con đường trong trí nhớ, đưa La Hồng đến chỗ trú quân của trại Hắc Vân.

Qua một lúc lâu, La Hồng ngồi trên lưng ngựa cuối cùng cũng nhìn thấy trại Hắc Vân xa xa.

Đó là một tòa tiểu sơn trại được xây trong khe núi, dễ thủ khó công.

"Trại Hắc Vân..."

La Hồng híp mắt.

"Công tử...phía trước chính là trại Hắc Vân, nếu bây giờ quay lại, vẫn còn kịp."

Triệu Đông Hán phiền muộn nói.

La Hồng nhìn Triệu Đông Hán, tên thủ vệ này mặc dù nhìn có vẻ thô lỗ, lớn lên còn xấu, nhưng lại là một người thật lòng quan tâm hắn.

Vỗ vai Triệu Đông Hán.

La Hồng đột nhiên nhớ đến một câu nói, thoải mái cười nói: "Lão Triệu, không cần lo lắng, bổn công tử nếu đã đưa ra quyết định."

"Nếu một khi đã đi, vậy thì..."

"Một đi không trở lại."

Ầm!

Triệu Đông Hán nghe vậy, cả người đột nhiên lảo đảo, suýt nữa không khống chế được khí huyết của mình.

Trong đôi mắt hổ hơi hơi gợn sóng.

Lời ấy của công tử, khiến hắn ta nhớ đến mấy đồng bọn liều chết xông lên trên chiến trường hồi đó.

Hắn ta cũng cảm nhận được câu nói này, máu trong cơ thể cuồn cuộn, sôi trào không ngừng.

Triệu Đông Hán cảm nhận được quyết tâm của công tử.

Nhất thời, không gian yên ắng, chỉ có tiếng vó ngựa.

Lúc hai người rời đi.

Ngay tại chỗ hai người vừa dừng lại, có hai cái bóng lướt tới.

Chính là hai thuộc hạ của Lạc Phong - sứ giả Đại Lý Tự, Tử Vi và Phương Chính.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom