• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

New Thần Cấp Kẻ Phản Diện (2 Viewers)

  • Chương 46-50

Chương 46 Bản công tử là nhân vật phản diện chuyên biệt của nàng

"Lịch Đại Hạ, ngày 18 tháng 6, nhiều mây đến mưa nhẹ."

Hôm nay ta đến sân của La Tiểu Tiểu và kể cho Tiểu Tiểu nghe câu chuyện bi thảm của Romeo và Juliet. Nghe xong, những tỳ nữ xung quanh đã rơi nước mắt đến mức nhoè luôn lớp trang điểm. Tiểu Tiểu không khóc, còn hỏi ta Romeo là vị đường ca nào, ta cho con bé một cái cú đầu, con bé mới hiểu đồng thời cảm động, khóc rất lâu.

[Sự kiện nhật ký này, tội ác + 1]

Hôm nay, ta lại hung dữ với Tiểu Đậu Hoa.

[Sự kiện thứ hai trong nhật ký này, tội ác + 1] "

……

"Lịch Đại Hạ, ngày 19 tháng 6, mưa nhẹ

Hôm qua, ta đã kể chuyện xưa cho Tiểu Tiểu, thế mà lại có thể tăng thêm tội ác, ta mừng rỡ phát hiện ra hành động này có thể tạo ra tội ác. Ta dường như đã hiểu ra một số điều trong quyển sách da người. Hôm nay ta lại định đi kể chuyện cho Tiểu Tiểu, nhưng mà Tiểu Tiểu nói con bé bị bệnh, thật đáng tiếc.

Ngoài ra, hôm nay ta lại hung dữ với Tiểu Đậu Hoa.

[Sự kiện nhật ký này, tội ác + 1]



Hai ngày trôi qua trong nháy mắt, La Hồng chán ngán, ngồi xếp bằng tu luyện "Vong Linh Tà Ảnh", tụ khí Nhân Sát vào đan điền.

Đột nhiên hắn cảm thấy quyển sổ tay da người hình như đã cập nhật bảo trì xong.

Hắn lật sổ đến trang nhật ký của nhân vật phản diện và nhìn thấy hai trang mới được tạo ra của cuốn nhật ký.

Không thể không nói, La Hồng không ngờ rằng hai ngày nay ở trong nhà, không làm gì, lại nhận được tống số tội ác + 3.

Việc hung dữ với Tiểu Đậu Hoa và kể chuyện cho La Tiểu Tiểu nghe mỗi ngày, lại thực sự có thể lấy được tội ác.

Điều này khiến La Hồng có một loại xúc động mãnh liệt rằng từ nay về sau chỉ cần ở nhà, không làm gì, mỗi ngày hung dữ với Tiểu Đậu Hoa và kể chuyện xưa cho Tiểu Tiểu, dùng hai việc này để thu thập tội ác.

Tuy nhiên, cuối cùng La Hồng vẫn từ bỏ ý định này.

Dù sao, bắt và vặt lông dê, cũng sẽ có ngày vặt hết lông trên người nó.

Chẳng hạn như Tiểu Đậu Hoa, bây giờ nàng đã dần miễn nhiễm với việc La Hồng hung dữ với nàng rồi.

Còn về phần kể chuyện xưa cho La Tiểu Tiểu, chuyện cũ trong bụng La Hồng cũng sẽ có ngày kể hết thôi, cho nên, muốn dựa vào Tiểu Đậu Hoa và La Tiểu Tiểu, hai cọng lông dê này để đi đến đỉnh cao của nhân vật phản diện, quả là chuyện viển vông.

Vuốt sổ tay của nhân vật phản diện sau khi cập nhật và bảo trì xong, bề mặt của sổ tay vẫn mịn màng như thường.

"Sau khi cập nhật và bảo trì, rốt cuộc có những gì đã thay đổi?"

La Hồng nheo mắt, trong lòng có chút tò mò.

Đương nhiên, cảm giác không cam lòng chiếm càng nhiều, cái gì gọi là lúc cập nhật mới hai lần ban thưởng, tội ác không đủ + 1?

Quả thực là không chừa chút mặt mũi nào cho người khác mà!

Hắn lật quyêtn sổ ra, đập vào mắt vẫn là lời nhắn chân thành tha thiết của vị tiền bối vô danh là nhân vật phản diện.

[Lời nhắn: Từ hôm nay trở đi, hãy là một nhân vật phản diện ưu tú]

La Hồng bùi ngùi mãi không thôi, cảm thấy lời nhắn của tiền bối thật là bác đại tinh thâm.

Trang thứ hai vẫn là trang giao diện như cũ.

Nhìn thấy chỉ số tội ác -56, không hiểu sao hắn đột nhiên cảm thấy tim nhói lên một cái.

Trang thứ ba là trang [Nhật ký của nhân vật phản diện], có điều, khiến La Hồng ngạc nhiên chính là, trang này đã có thêm một số thay đổi.

Ở đầu trang nhật ký, có thêm một dòng nhắc nhở.

[Đối tượng mục tiêu hôm nay (0/2)]

Phía sau có hai khoảng trắng để trống dùng để điền tên họ.

La Hồng nheo mắt, đây có lẽ là kết quả của việc bảo trì và cập nhật của quyển sách da người!

"Cái gì là “Đối tượng mục tiêu hôm nay”?"

La Hồng suy tư.

Mà ngay khi suy nghĩ này của hắn xuất hiện, trong quyển sách da người xuất hiện dòng máu tươi chảy xuôi tạo thành chữ viết.

[Mục tiêu: Hắn/ nàng là nhân vật chính trong nhật ký của ngươi, ngươi là nhân vật phản diện trong vận mệnh của hắn/ nàng]

[Lưu ý: Tội ác nhận được từ mục tiêu có thể được nhân đôi.]

Một lời nhắc nhở thật đơn giản lại khiến mắt La Hồng sáng lên ngay lập tức!

Đây cũng là một tính năng bổ sung sau khi bảo trì đúng không?

Quyển sách da người đang chê tốc độ thu thập tội ác của hắn quá chậm ư?

Cho nên sau khi bảo trì xong lại có thêm tính năng này?

Hắn cảm thấy bị xúc phạm.

Nhưng mà không thể không nói, chức năng này đối với La Hồng mà nói, quả thực... rất thực tế.

Có thể gia tăng đáng kể tốc độ thu thập tội ác của La Hồng.

Hơn nữa, thông qua lần bảo trì nho nhỏ này, La Hồng dường như có thể suy ra một số bí mật của sổ tay.

Quyển sổ tay này... Có vẻ cũng giống như La Hồng hắn, không ngừng trưởng thành và hoàn thiện!

"Nhân vật phản diện vốn là một khái niệm tương đối mơ hồ, nếu có đối tượng để nhắm vào thì sẽ dễ hiểu hơn nhiều."

"Dù sao thì, có một số hành vi trong mắt một số người chính là hành vi của nhân vật phải diện nhưng trong mắt một số người khác thì lại là hành vi chính nghĩa, cho nên… đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến ta không ngừng thất bại!"

"Bây giờ quyển sách đã được cập nhật lại, tỷ lệ thất bại của nhân vật phản diện như ta có lẽ sẽ giảm đi rất nhiều!"

"Đây là do chính ngươi muốn bảo trì và cập nhật, không phải bản công tử ép ngươi."

La Hồng lẩm bẩm vài câu và chợt hiểu nguyên nhân thất bại tính tới thời điểm hiện nay của mình.

Hắn dựa vào ghế Thái sư, khoác áo choàng trắng, trên bàn đặt quyển sách da người, khuỷu tay chống bàn, mười ngón tay đan vào nhau, chống cằm.

Hắn đang suy nghĩ xem nên điền tên ai vào hai chỗ này.

Thư phòng rất yên tĩnh, chỉ có tiếng ánh nến cháy bập bùng.

Thật lâu sau, La Hồng nhàn nhạt thở dài.

"Thôi, không nghĩ ra được, vậy thì cho Tiểu Đậu Hoa một danh ngạch cố định đi."

"Không nên lãng phí."

Xắn tay áo lên, cầm bút, sau khi bút lông sói đã thấm đủ mực nước.

La Hồng mới viết tên của Tiểu Đậu Hoa lên trên quyển sách da người.

[Diêu Tĩnh].

Tiểu Đậu Hoa, từ hôm nay trở đi, nàng là nhân vật chính, Bản công tử chính là nhân vật phản diện chuyên biệt của nàng.

……
Chương 47 Bản công tử là nhân vật phản diện chuyên biệt của nàng (2)

Phòng bếp.

Tiểu Đậu Hoa bận đổ đầy mồ hôi, chuẩn bị kỹ lưỡng món đậu hoa cho bữa sáng ở La phủ vào ngày mai.

Khuôn mặt xinh đẹp của nàng bị bếp lò chiếu vào khiến đôi má đỏ bừng vô cùng. Đôi mắt to đen và sáng của nàng nhìn chằm chằm vào bếp lò, như phản chiếu ánh mặt trời chói chang, trên trán rơi xuống vài lọn tóc đen, bị nàng vén lên và cài ở vành tai.

Bỗng nhiên.

Tiểu Đậu Hoa cảm thấy toàn thân lạnh toát khó hiểu, đôi mắt to của nàng vẫn còn vương nét sợ hãi không thôi, nàng quan sát bốn phía.

Tại sao nàng đột nhiên lại có cảm giác công tử lại muốn hung dữ với mình vậy?

Công ... Công Tử lại muốn hung dữ với nàng?!

……

Sau khi điền tên thật của Tiểu Đậu Hoa vào rồi thì vẫn còn một danh ngạch, quyền sở hữu cái danh ngạch quý giá này khiến cho La Hồng có chút đau đầu.

"Cho La Tiểu Tiểu? Có quá tàn nhẫn hay không? Con bé vẫn còn là một đứa trẻ..."

"Chủ yếu là vì cảm thấy quá lãng phí."

Hả?

Bỗng nhiên, La Hồng như nhớ ra điều gì đó.

Hắn bước đến giá sách màu vàng làm bằng gỗ lê, rút ra một thiếp mời từ chỗ đó.

"Hội Văn Thanh Hoa."

"Hồ Chỉ Thủy."

"Cái tên này ... hơi quen."

Đối với Hồ Chỉ Thủy, người có danh tiếng còn tốt hơn hắn, La Hồng luôn có một suy nghĩ lớn gan.

Bây giờ quyển sách da người bảo trì và cập nhật một chức năng như vậy, La Hồng cảm thấy sự xuất hiện của Hồ Chỉ Thủy vốn là tồn tại vì chức năng này!

"Hồ Chỉ Thủy, Đại thiện nhân số một ở huyện An Bình, người tốt như vậy là mục tiêu rất tốt dùng để tăng chỉ số ác."

"Hơn nữa, Hội Văn là do Đại thiện nhân Hồ Chỉ Thủy lo liệu, ở trong giới văn nhân ở Huyện An Bình thì đây cũng là một chuyện vô cùng quan trọng, nếu bản công tử phá hủy buổi thịnh hội này thì chắc sẽ có thể nhận được rất nhiều tội ác rồi!"

Đây là kế hoạch của La Hồng trước khi gia nhập bang mã phỉ.

Giờ đây, kế hoạch gom tội ác của bang mã phỉ đã thất bại, hắn chỉ có thể bắt đầu lại kế hoạch này.

"Ngày 20 tháng sáu, Hội Văn Thanh Hoa, đúng lúc là ngày mai..."

"Ta đổi phần thưởng trong kho phần thưởng vào tối ngày 17, phải mất năm ngày để phần thưởng được làm mới, đúng lúc, nếu có thể thu gom được số lượng tội ác lớn trong hội văn này …..Thì có lẽ đây chính là cơ hội để La Hồng ta một bước lên trời rồi!"

La Hồng trầm tư, hai mắt càng ngày càng sáng ngời, hắn cảm thấy kế hoạch lần này vô cùng khả thi.

"Tổng kết những bài học và những sai lầm trước đây, chuyến đi đến Hội Văn ngày mai, ta sẽ đi một mình, không dẫn theo Lão Triệu não bổ siêu cấp kia nữa ..."

La Hồng gõ nhẹ ngón tay lên mặt bàn.

Lão Triệu luôn luôn làm hỏng đại sự của hắn.

Cứ như vậy….Sẽ thật sự vạn vô thất nhất*…Sao?!

(*) Vạn vô thất nhất: hoàn toàn không có sai sót.

Trong lòng hắn không hiểu sao có cảm giác không chắc chắn lắm.

"A Di Đà Phật, Thượng Đế phù hộ, hy vọng hội văn lần này ... không có con thiêu thân nào xuất hiện."

La Hồng lẩm bẩm.

Cầm bút, vẩy mực, bút đi như Du Long.

Hắn đã viết một cái tên khác trong cột mục tiêu của quyển sách da người.

[Hồ Chỉ Thủy].

Hội văn Thanh Hoa này, La Hồng cảm thấy rằng mình cũng nên xem trọng nó một chút.

Dù sao, hắn đã phải tiêu hao một chỗ cho Hồ Chỉ Thủy. Bây giờ, Hồ Chỉ Thủy cũng là nhân vật chính trong nhật ký nhân vật phản diện của hắn.

Bây giờ mục tiêu đã được xác định, những gì La Hồng làm tiếp theo sẽ đơn giản hơn rất nhiều, chỉ cần tập trung vào Hồ Chỉ Thủy, mọi chuyện sẽ đơn giản hơn nhiều so với không có mục tiêu như lúc trước.

Ánh trăng như sương, lạnh lùng và kiêu hãnh.

Xuyên qua cửa sổ gỗ chạm khắc màu son đỏ mà chiếu rọi vào.

La Hồng khoanh chân trên chiếc giường màu vàng bằng gỗ lê, ánh trăng chiếu sáng hắn, như thể phủ một tấm lụa mỏng lên người hắn.

Đầu tiên là hắn dựa theo "Kiếm khí Quyết" mà lưu chuyển một vòng kiếm khí, cơn đau như dao cắt truyền đến từ kinh mạch, khiến trán của La Hồng rơi đầy mồ hôi.

Quá đau!

La Hồng nghiến răng, đi theo lộ trình của "Kiếm Khí Quyết", vận chuyển năm lần thì không duy trì tiếp được nữa.

Sau khi nghỉ ngơi một lúc, La Hồng đã chọn tu luyện "Vong linh Tà Ảnh".

So với "Kiếm Khí Quyết", vận chuyển "Vong linh Tà Ảnh" thoải mái hơn nhiều.

Với sự vận hành liên tục của Công pháp, Nhân Sát khí trong cơ thể của La Hồng bắt đầu không ngừng xuất hiện và hội tụ vào đan điền.

Nhân Sát khí được rút ra, khiến Chính Dương khí trong cơ thể hắn ngày một mạnh mẽ hơn.

Dưới ánh trăng chiếu rọi, Chính Dương khí rực sáng, giống như Phật Đà sống dậy, tạo nên Kim Thân, nhàn nhạt phát sáng.

La Phủ, mái nhà.

Trần tổng quản với một thân thanh sam bay phất phơ trong đêm tối.

Hai tay ông đặt sau lưng, ánh mắt có chút thâm thúy, khuôn mặt gầy gò lạnh lùng nghiêm nghị.

Ánh mắt lướt ngang, tia nhìn sắc bén, xuyên qua cửa sổ gỗ chạm khắc màu đỏ son, nhìn thấy La Hồng đang ngồi xếp bằng trên giường, vẻ lạnh lùng trên mặt ông nhanh chóng tan ra như băng tuyết tan chảy, lộ ra mấy phần cảm xúc yêu chiều.

Nhìn thấy khí Chính Dương trong cơ thể La Hồng và ánh trăng chiếu rọi phát ra hào quang rực rỡ, Trần tổng quản không khỏi cảm thán không thôi.

"Khí Chính Dương của Công Tử... càng ngày càng mạnh, chém giết tà ma thực sự có tác dụng rất lớn trong việc thúc đẩy tâm cảnh của Công tử. Khí Chính Dương này chẳng kém gì dưỡng tính của Nho tu Bát phẩm."

Trần tổng quản quay lại nhìn về phía sân của La Tiểu Tiểu.

"Romeo rốt cuộc là... vị đường huynh nào?"

La Tiểu Tiểu nằm giang tay giang chân theo hình chữ đại, đá văng chăn bông, nằm trên giường, khịt mũi nói mớ.

Trần tổng quản đột nhiên không nhịn được mà bật cười.

Sau một khắc, bóng hình của ông di chuyển trên mái nhà, giống như một chiếc lá bị gió thổi rụng, trong chớp mắt đã xuất hiện ở trong phòng của La Tiểu Tiểu.

Ông cẩn thận đắp kín chăn cho cô bé.
Chương 48 Bôi xấu thanh danh của ngươi

Trần tổng quản quay trở lại mái nhà, hai tay đặt sau lưng, đứng im lặng giống như một cơn gió lạnh.

Người hiền lành và có ánh mắt dịu dàng dần trở nên lạnh giá.

"Có ta Trần Thiên Huyền ở đây, ai dám đụng vào Công tử và Tiểu thư, giết!"

Chữ "Giết", như đứng giữa trời và đất, nhàn nhạt khiêu khích thiên địa, khiến thiên địa chấn động.

……

Ngày hôm sau.

La Hồng mới sáng đã tỉnh lại.

Hôm nay là ngày 20 tháng 6, ngày mà Hội Văn Thanh Hoa được tổ chức.

La Hồng khoác lên người một bộ áo gấm trắng như tuyết, có một sợi tóc xõa trên trán, khiến cho hắn càng thêm nhẹ nhành như ngọc.

Bước vào chính sảnh, Tiểu Đậu Hoa đã chuẩn bị xong bữa sáng.

La Hồng híp mắt nhìn Tiểu Đậu Hoa khiến nàng nhớ đến chuyện hôm qua, khuôn mặt xinh xắn đỏ bừng, hoảng hốt chạy vào phòng bếp.

Trần tổng quản ăn miếng đậu hoa, liếc mắt nhìn thấy cảnh này thì suýt chút nữa bị mắc nghẹn.

Tuổi trẻ bây giờ... Tiến triển đều nhanh như vậy sao?

La Tiểu Tiểu vẫn còn đang ngủ say, nhưng tâm thần thì đã bắt đầu chuẩn bị thưởng thức bữa sáng ngon lành, thức ăn được nhóm tỳ nữ bưng vào chính sảnh.

La Hồng theo thói quen xúc một nửa đậu hoa trong chén của La Tiểu Tiểu vào bát riêng của hắn rồi để lại cho cô bé một cái quẩy.

Sau khi ăn uống no nê xong.

La Hồng đứng dậy, hào hứng chuẩn bị rời khỏi La phủ.

Triệu Đông Hán thấy vậy, cài trường đao dài lên thắt lưng, nghiêm mặt lại, cất bước đuổi theo.

"Lão Triệu, hôm nay ta đi ra ngoài có việc quan trọng cần làm, ngươi không cần đi theo ta, ngươi cứ nghỉ ngơi cho tốt đi."

La Hồng thấy Triệu Đông Hán đang muốn đuổi theo liền chặn hắn ta lại.

Triệu Đông Hán khẽ giật mình, vết đao trên mặt hơi nhúc nhích.

"Công tử, gần đây rất không an toàn, thuộc hạ vẫn nên đi theo, nếu có chuyện gì xảy ra, thuộc hạ có thể kịp thời xử lý."

Triệu Đông Hán nói.

Lời nói nghiêm túc của Trần tổng quản, hắn ta vẫn còn nhớ, nên không thể không quan tâm.

La Hồng tất nhiên là không muốn, cố hết sức ngăn cản hắn ta.

"Hôm nay Công tử đi đâu? Cho Lão Triệu ta thông tin chính xác đi..."

Cuối cùng, Triệu Đông Hán không kiên trì nữa mà buồn bực nói.

La Hồng suy nghĩ một lúc, báo địa chỉ được đánh dấu trên thiếp mời cho hắn ta: "Thanh Hoa Lâu."

Khi Triệu Đông Hán nghe những lời đó, vết đao trên mặt hắn ta nhảy múa, nhìn La Hồng đầy ẩn ý.

"Thuộc hạ đã hiểu, Công tử, tuy người vẫn còn trẻ, nhưng ... cần phải tiết chế chút."

Triệu Đông Hán nói.

Nói xong, hắn ta quay lưng rời đi.

Hóa ra là công tử đang muốn đi tới Thanh Hoa Lâu, khó trách người không cho hắn ta đi theo.

Thanh Hoa Lâu là chỗ phong hoa tuyết nguyệt lớn nhất ở Huyện An Bình, là vùng đất câu lan trứ danh.

Công tử đi tìm niềm vui, hắn đi theo làm gì?!

La Hồng không nghĩ tới Triệu Đông Hán lại quay người rời đi dứt khoát như vậy.

Ngược lại giúp hắn tiết kiệm công phu miệng lưỡi.

Rời khỏi La phủ, Triệu Đông Hán đã tri kỷ chuẩn bị sẵn một chiếc xe ngựa cho hắn, sau khi lên xe, xa phu chở La Hồng đến Thanh Hoa Lâu.

Một lúc lâu sau, xe ngựa băng qua vài con hẻm quanh co rồi dừng lại trước Thanh Hoa Lâu tiếng tăm lừng lẫy ở Huyện An Bình.

Bình thường mà nói thì Thanh Hoa Lâu sẽ sôi động hơn vào ban đêm, khi đèn lồng được bật lên, tất cả các gia đình giàu có đều sẽ đến Thanh Hoa Lâu để nghe tiểu khúc, ăn một số hải sản tươi sống, v.v.

Tuy nhiên, Thanh Hoa Lâu của ngày hôm nay vào ban ngày như thế này mà cũng rất náo nhiệt.

Một nhóm thư sinh mặc áo đạo, văn nhân và tao khách tập trung thành đoàn trước cửa, nói cười với nhau.

Thanh Hoa Lâu là một kiến trúc hình bát giác ba tầng, ngay cả những con hẻm sâu cũng không thể che giấu sự hào hoa phong nhã của nó. Ở Huyện An Bình, có thể nói nó có phong cách riêng và có quy mô khá lớn.

Nhưng mà Thanh Hoa Lâu của ngày hôm nay đã được đại thiện nhân Hồ Chỉ Thủy ở Huyện An Bình bao trọn để tổ chức Hội Văn.

Hồ gia ở Huyện An Bình là một trong những gia đình thương nhân mới quật khởi gần đây, đại thiện nhân Hồ Chỉ Thủy càng là danh tiếng lan xa, không những có tiền mà tính cách cũng vô cùng tốt, còn Hồ Lão gia, mặc dù không có công danh nhưng lại hết sức ngưỡng mộ người đọc sách, thường xuyên tổ chức loại hình hội văn này.

Vì vậy, Hồ Lão gia có quan hệ rất tốt với không ít người đọc sách, ông cũng được khá nhiều người đọc sách kính ngưỡng.

Khi cỗ xe của La phủ xuất hiện trước Thanh Hoa Lâu, không ít nho sinh và tú tài tập trung ánh nhìn vào xe.

Họ nhận ra cỗ xe của La gia.

"Đây là xe ngựa của La phủ?"

"La phủ ở Huyện An Bình? Đó là La phủ nơi mà Lạc Hồng công tử ở phải không? Chẳng lẽ Lạc Hồng công tử đang ở trong xe ngựa sao?"

"Hồ Lão gia còn mời Lạc Hồng công tử đến sao? Không đúng, không phải trước giờ Lạc Hồng công tử đều không bao giờ tham gia hội văn kiểu này à?"

Một vị nho sinh kinh ngạc nhìn về phía chiếc xe ngựa.

Xe ngựa dừng lại, La Hồng xốc màn che lên, một thân áo trắng như tuyết.

La Hồng ăn mặc văn nhã bước ra khỏi xe ngựa, nhìn Thanh Hoa Lâu với vẻ mặt có phần phức tạp.

Thanh Hoa Lâu, hóa ra là nơi ca múa, chẳng trách ánh mắt của Triệu Đông Hán lại quái dị như vậy.

Những văn nhân xung quanh có chút phấn khích, tập trung về phía La Hồng, định chào hỏi hắn. Dù sao, cái danh hiền lành và nho nhã của Lạc Hồng công tử ở Huyện An Bình không hề kém cạnh với Hồ Lão gia.

Chỉ có điều, ngay khi rất nhiều văn nhân và nhà thơ vây quanh.

Trong đám người lại truyền tới một âm thanh xô đẩy, một bóng người hét lên và lao về phía La Hồng một cách điên cuồng.

"La Hồng! Đồ ăn trộm! Vô liêm sỉ, ăn trộm giấy mời của ta! Ngươi chết không yên đâu!"

Mắt của Cổ Tư Đạo đỏ bừng, râu ria xồm xoàm, ánh mắt nhìn La Hồng đầy thù hận.

Vương thúc của gã vì dính đến chuyện của La Hồng mà bị cách chức, điều này khiến gã mất đi chỗ dựa trong Nha môn, gã cũng bị bắt hạ ngục và phải chịu đựng nhiều tai ương trong mấy ngày ở đó.

Điều quan trọng nhất là khi trở về nhà, gã phát hiện thiếp mời đến Hội Văn mình đã bỏ ra mười mấy lạng bạc để từ hạ nhân trong Hồ phủ cũng đã bị La Hồng cướp mất!

Cộng thêm việc bị đánh đập và phải chịu đòn roi trong tù, gã lập tức mất đi lý trí.

Gã biết vì La Hồng đã lấy thiếp mời của gã nên rất có thể hôm nay hắn sẽ đến Hội Văn lần này, cho nên gã cố ý ngồi chờ ở đây từ sớm.

Nếu La Hồng xuất hiện, gã sẽ vạch trần tội La Hồng lấy cắp thiếp mời của gã.

Chẳng phải Lạc Hồng công tử yêu quý thanh danh của mình nhất hay sao?

Vậy thì Cổ Tư Đạo gã đây sẽ tiện thể bôi xấu danh tiếng của La Hồng hắn luôn!
Chương 49 Tấm da người thứ mười (1)

Tiếng gào thét của Cổ Tư Đạo vang khắp trong ngõ hẻm.

Khiến tiếng ồn ào trong ngõ bỗng yên lặng, có thể nghe thấy được cả tiếng kim rơi.

Văn nhân mặc khách là nhóm những người nhạy cảm nhất với những câu chuyện phiếm ...

Trong chốc lát, trong con hẻm yên tĩnh, tin này đột nhiên quét qua như cơn lốc và bùng nổ hoàn toàn.

"Cái gì? Người này nói cái gì? Lạc Hồng công tử trộm thiếp mời của gã?"

"Đúng vậy, Hồ lão gia xưa nay chưa từng mời Lạc Hồng công tử đến dự Hội Văn mà, chẳng lẽ thiếp mời là do ăn trộm?"

"Ăn trộm thiếp mời, không mời mà tới, đúng là làm nhục người văn nhã mà! Lạc Hồng công tử đang muốn làm gì vậy?!"

m thanh của đám đông mồm năm miệng mười khiến nơi đây nổ tung, miệng văn nhân chẳng khác gì những thanh đao giết người không thấy máu.

Trong lúc xô đẩy, Cổ Tư Đạo nghe những người xung quanh chất vấn La Hồng, trong lòng sảng khoái như vừa ăn một quả dưa hấu ướp lạnh vào tháng sáu.

Gã giữ nguyên bộ mặt dữ tợn, điên cuồng lao về phía La Hồng, định khiêu chiến với La Hồng, khiến cho La Hồng mất mặt trước mặt rất nhiều văn nhân và nho sĩ nơi đây!

La Hồng hiển nhiên không ngờ rằng Cổ Tư Đạo sẽ thực sự ngồi xổm chờ hắn ở đây.

Chỉ có điều, hắn đã trải qua vụ án tà ma ở Hắc Vân Trại.

Tố chất tâm lý của hắn không thể so sánh với trước kia nữa.

Hắn thấy thế chỉ nhíu ngươi.

Có phải Cổ Tư Đạo muốn làm xấu đi thanh danh của hắn không đây?

"Ngươi cho rằng bản công tử sẽ để ý đến cái gọi là danh tiếng hay sao?"

La Hồng bĩu môi.

Hắn cũng không tiêu hao khí m Sát để thôi động Tà Ảnh Địch Sơn.

Năng lượng kiếm khí trong kinh mạch La Hồng trào ra và khuấy động, hội tụ lại trong lòng bàn tay.

Sau khi kích thích kiếm khí, Chính Dương khí trên người La Hồng sáng rực lên, chói mắt giống như một mặt trời nhỏ rực rỡ.

Một thân cẩm bào trắng không gió mà bay, có kiếm khí gió bắt đầu thổi, thổi bay cát đá.

La Hồng giơ chân đá ra, lập tức đá vào phần bụng của Cổ Tư Đạo.

Lực rất lớn khiến Cổ Tư Đạo nằm rạp xuống đất và trượt ra mấy mét.

Cổ Tư Đạo bị hù dọa sợ vỡ mật, gã không ngờ La Hồng lại không kiêng kị danh dự và tiết tháo mà động thủ trước.

La Hồng vung tay, kiếm khí hội tụ trong lòng bàn tay đột nhiên hạ xuống.

Bùm!

Kiếm khí nổ tung trước đầu Cổ Tư Đạo, nền đá trong ngõ bị thủng một lỗ nhỏ, đá vụn bay tung tóe, khuôn mặt của Cổ Tư Đạo đang nằm trên mặt đất bị rạch rách, không ngừng chảy máu.

Tĩnh lặng!

Tĩnh lặng như chết.

Đám văn nhân mặc khách xem náo nhiệt xung quanh vốn còn chê chuyện chưa đủ lớn, thậm chí còn chuẩn bị dùng lời lẽ phụ họa để bôi xấu danh tiếng của La Hồng, lập tức ngậm miệng lại.

Hơn nữa, toàn bộ bị chấn động tới hai lần.

Lúc này họ mới nhớ ra rằng La Hồng chỉ dùng một kiếm đã dẹp yên Hắc Vân Trại, diệt trừ toàn bộ bọn người hung hãn, độc ác đó!

Cho dù hắn có vẻ là người tốt, nhưng kiếm của Lạc Hồng công tử... chính là thanh kiếm đã nhuốm đẫm máu!

Tất cả mọi người ngậm miệng.

Cổ Tư Đạo bị hù nên sắc mặt trắng bệnh, nếu kiếm khí này rơi vào người, sợ rằng gã sẽ bị trầy da tróc thịt, chỉ có thể chờ đợi cái chết.

"Bản công tử cầm thiếp mời của ngươi, vậy thì sao?"

La Hồng lườm Cổ Tư Đạo, La Hồng nhớ rất rõ thằng cha này đã phá vỡ kế hoạch phản diện của hắn, nên không cho gã sắc mặt tốt đẹp gì.

Chỉ có một điểm không được hoàn mỹ là hắn đã không viết tên Cổ Tư Đạo vào mục tiêu, nếu không hắn sẽ nhận được rất nhiều tội ác!

"Cổ Tư Đạo ... Ta biết, đó không phải là thư sinh vô lại ở Huyện An Bình chúng ta sao?"

"Thi mười năm mới lấy được bằng tú tài, đúng là thứ hàng không cần mặt mũi mà."

"Công tử La Hồng nói rất đúng, gã có tư cách gì mà tham gia Hội Văn! Thật là nhục nhã mà!

La Hồng cho mọi người thấy thủ đoạn sấm sét, khiến văn nhân mặc khách xung quanh thay đổi lời nói, bắt đầu tấn công nhằm vào Cổ Tư Đạo.

La Hồng liếc nhìn những người đang có mặt, thầm bĩu môi.

A, người đọc sách.

……

Thanh Hoa Lâu.

Sương phòng trên tầng thứ ba.

Trong phòng, huân hương lượn lờ, màn trướng theo gió nhẹ bay lên.

Dây đàn khẽ rung lên, khúc âm thanh yếu ớt, kèm theo giọng hát réo rắt, như tiếng than khóc, ngọt ngào đến bùi tai.

Có nữ tử đẹp như tranh vẽ, lụa mỏng quấn thân, thân hình uyển chuyển uốn lượn theo đường cong quyến rũ kèm theo tiếng đàn, đôi mắt yêu mị như tơ, bên trong ánh mắt tràn đầy tình ý.

Xa xa, có một cái chiếu tre trải giữa sàn gỗ, một bóng người nằm nghiêng, một tay đỡ mặt.

Trên mép chiếu tre, bày biện nhiều mâm đựng hoa quả khác nhau, trên hoa quả còn đọng lại từng giọt nước sạch.

Nghe tiểu khúc, thưởng thức giai nhân.

Đúng là đời sống rất xa hoa lãng phí.

Ngoài cửa, tú bà ăn mặc và trang điểm lộng lẫy mở miệng đầy vui sướng.

"Hồ Lão gia, các công tử đang ở dưới chờ rồi, họ đều đang thúc giục bắt đầu Hội Văn đấy."

Tú bà tràn đầy vui mừng nói.

Hồ Lão gia bao toàn bộ Thanh Hoa Lâu, bà ta có thể kiếm được rất nhiều, cũng có thể khiến danh tiếng của Thanh Hoa Lâu vang xa hơn nên đương nhiên bà ta vô cùng vui vẻ.

"Biết rồi."

Một giọng nói lạnh lùng phát ra từ trong màn trướng.

Tú bà nhìn xuyên qua hình chiếu giữa các ô cửa sổ bằng giấy, nhìn thấy Hồ Lão gia đang đứng dậy, từ từ tiến lại gần và ôm nữ tử đang đánh đàn.

Tú bà có kinh nghiệm phong phú đột nhiên mỉm cười đầy ẩn ý và quay người rời đi.

Nhưng khi...

Tú bà không biết là khi bà ta vừa quay người rời đi thì trong nháy mắt.

Tiếng đàn trong phòng đột ngột im bặt.

Xì xì!

Máu đỏ thắm, phun đầy trên cột, nhuộm đỏ cả một mảng lớn giấy dán cửa sổ.

m thanh đứt đoạn của dây đàn, cùng với âm thanh rùng rợn của việc lột da, quanh quẩn ở giữa màn trướng.

"Tấm da người thứ mười, còn thiếu chín cái nữa..."
Chương 50 Tấm da người thứ mười (2)

Loáng thoáng có thể nghe thấy tiếng cười nhạt bao hàm ẩn ý quanh quẩn trong gian phòng này.

Soạt.

Cánh cửa bị đẩy ra.

Một người đàn ông mập mạp có vài nét phúc hậu, dáng vẻ chất phác, nước da trắng sáng, lấy khăn trắng lau tay, chậm rãi bước ra.

"Lần Hội Văn này kết thúc thì ta có thể thu tay rồi. Nếu như đạt được Thanh Đồng Tà Lệnh, Huyện An Bình nho nhỏ này không phù hợp với thân phận của ta nữa, đã đến lúc phải đi Giang Lăng rồi."

"Cho nên, lần này... nên thu một mẻ lớn."

Keng keng keng ……

Bỗng nhiên.

Gã mập nheo mắt, phất tay, một khối Hắc Thiết lệnh bài từ trong tay áo tuột ra.

Hắc Thiết lệnh bài đang rung nhẹ.

Nụ cười trên mặt gã mập mạp bỗng dưng càng ngày càng đậm.

……

Trong Thanh Hoa Lâu, một đám oanh oanh yến yến tụ tập thành đàn, giống như những con bướm đang vẫy vùng trong những bông hoa, ẩn mình giữa những vị văn nhân mặc khách.

La Hồng vừa vào trong đã thấy hơi hoa mắt, cả kiếp trước và kiếp này, đây là lần đầu tiên hắn đặt chân đến nơi tràn ngập sắc thái truyền kỳ này.

Từng bàn tiệc rượu được bày ra, đủ loại đồ ăn đầy đủ sắc hương vị.

Lăng la rủ xuống, thảm lông cừu của người Hồ trải trên mặt đất, trên cao treo đèn lồng, xa hoa cực hạn.

Trên nhiều bàn tiệc gần trung tâm, có những nữ tử bôi son điểm phấn ngồi ngay ngắn, cười tươi như hoa, nói chuyện bồi rượu.

Tuy nhiên, La Hồng ở bên ngoài Thanh Hoa Lâu, đại triển thần uy, khiến cho không ít văn nhân mặc khách có hơi sợ hãi, lúc này ánh mắt họ nhìn La Hồng đều lộ ra vẻ kính sợ.

La Hồng bình tĩnh và giả vờ rất điêu luyện.

Dựa theo chỗ ngồi trên thiếp mời, hắn ngồi ở sát rìa một bàn rượu.

Một số văn nhân và tú tài ngồi cùng bàn cười có hơi ngượng ngùng.

Vì bàn này sát mép nên không có nữ tử bồi cùng.

Những người trong bàn đều uống rượu, bầu không khí rất cứng nhắc.

Lúc đầu, mọi người đều muốn trò chuyện với Lạc Hồng công tử, nhưng nghĩ đến những thủ đoạn tàn nhẫn trước đó của La Hồng, người hiền hòa nho nhã trong truyền thuyết Lạc Hồng công tử hình như không dễ nói chuyện giống như trong tưởng tượng.

Trong lòng La Hồng trái lại vui như nở hoa.

Mục đích chuyến đi này của hắn không phải là để phá rối lần Hội Văn này sao?

Có vẻ như nó đang bắt đầu có hiệu quả.

Ngồi xuống ghế, La Hồng cũng lười chào hỏi những người xung quanh, cầm lấy đôi đũa và ăn như gió cuốn.

Bàn rượu này gần như ở ngoài rìa trung tâm nên không đủ tư cách có người bồi rượu, điều này khiến La Hồng thấy hơi tiếc nuối.

Chẳng mấy chốc, đã quá ba tuần rượu, không khí của Hội Văn bắt đầu dần dần trở nên náo nhiệt hơn.

Thậm chí có thi sĩ không kìm nén được, đứng dậy ngâm những đoạn văn chương tươi đẹp mà mình đã chuẩn bị nhiều ngày nay vì buổi Hội Văn này.

Nữ tử bồi rượu cũng có chút tài học, khen ngợi vừa đủ khiến trong lòng thi sĩ cảm thấy thỏa mãn vô cùng.

Đây có lẽ chính là một trong những nguyên nhân tại sao Thanh Hoa Lâu có thể trở thành nơi những nam nhân trong Huyện An Bình luôn muốn đến.

Bỗng nhiên.

Bầu không khí của Hội Văn ngày càng trở nên sôi động hơn.

Rất nhiều văn nhân, thi sĩ đều đứng dậy.

"Hồ Lão gia!"

"Nhiều năm không thấy, Hồ Lão gia thật sự càng ngày càng trẻ ra."

"Hồ Lão gia đúng là người có phúc."

Những âm thanh lấy lòng của từng vị văn nhân mặc khách dường như muốn làm xốc tung mái nhà của Thanh Hoa Lâu lên vậy.

Hồ Lão gia chống quải trượng, dáng vẻ chân thành chất phác, với nụ cười ôn hòa trên khuôn mặt bầu bĩnh, tươi cười chào hỏi mọi người.

Tuy nhiên, ánh mắt của Hồ Lão gia ngay lập tức bị thu hút bởi La Hồng đang ngồi trên bàn ngoài rìa.

Hả?

Trên mặt Hồ Lão gia đang nở nụ cười.

Nhưng mà, trong mắt gã, toàn thân La Hồng đầy khí Chính Dương như cầu vồng, giống như một nho sinh uy nghiêm chính trực.

"Nho tu?"

Hồ Lão gia ngoài cười nhưng trong không cười, đôi mắt lóe lên tia sáng lạnh buốt.

Gã .. bị chú ý tới rồi sao?

Mà ngay lúc này, La Hồng đang bỏ thức ăn vào miệng cũng ngừng động tác trên tay.

Hắc Thiết lệnh bài bị hắn nhét vào trong ngực, đúng thời khắc này... đang run rẩy dữ dội!

La Hồng sững sờ, trong lòng có cảm giác, quay đầu lại, nhìn về phía Hồ Chỉ Thủy chất phác thật thà.

Hồ Chỉ Thủy cũng cười tủm tỉm nhìn La Hồng.



Huyện An Bình.

Dưới cổng thành.

Lưu huyện lệnh mặc một chiếc áo dài vải gấm đơn giản, khoanh tay yên lặng đứng trước cổng thành.

Cách đó không xa chỗ ông, Lạc Phong khoác áo choàng đỏ thẫm cũng cầm đao đứng đó, vẻ mặt nghiêm túc lạnh lùng.

Tử Vi và Phương Chính cũng yên lặng đứng bên cạnh ông ta, vẻ mặt có hơi hoảng hốt ngóng nhìn về nơi xa.

"Đại nhân, chúng ta đang chuẩn bị tiếp đón ai vậy?"

Tử Vi có hơi thắc mắc, không hiểu vì sao rõ ràng bọn họ phải đi điều tra vụ án tà ma giết hại cả một thôn, mà bây giờ lại đứng trước cổng thành đón tiếp người.

Tay của Lạc Phong đầy những vết chai, đặt trên đuôi trường đao đang vắt bên hông, ngóng nhìn ra đường lớn.

"Có một nhân vật lớn đến từ kinh thành."

"Các ngươi cứ xem như là người buôn bán bình thường thôi."

Lạc Phong tối mặt.

Trong lòng Tử Vi và Phương Chính run lên một cái, có thể khiến cho Lạc Phong đại nhân nghiêm túc và cẩn thận như vậy, xem ra thân phận của nhân vật lớn này không hề đơn giản.

"Nhân vật lớn đến từ kinh thành? Đại nhân, chúng ta chịu sự quản lý của Đại Lý Tự, mục đính chính là tra án, cần gì phải đứng ngoài thành tiếp đón như thế này?"

Phương Chính cau mày lại, hỏi.

Lưu huyện lệnh đứng bên cạnh liếc liếc bọn họ, cười cười.

Lạc Phong nhìn đường lớn không một bóng người, lắc lắc đầu.

"Bây giờ trong kinh thành, tình hình thay đổi phức tạp... Hàng trăm quan lại cực kỳ bất an, vũng nước rất sâu."

"Tuy rằng thực lực của Lạc Phong ta không phải xem như rất mạnh, nhưng dù sao cũng là Võ tu Ngũ phẩm, ngươi thật sự cho rằng lần này chúng ta đến huyện An Bình chỉ để điều tra một vụ án diệt thôn thôi sao?"

Bàn tay đầy những vết chai của Lạc Phong chầm chậm vuốt ve tay cầm cán đao, ánh mắt thâm thúy.

Tử Vi và Phương Chính đột nhiên giật mình.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom