• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Sự trở lại của chàng rể vô dụng (18 Viewers)

  • Chap-260

Chương 260: Từ chối sắc phong!







Vào lúc 10 giờ 30 phút sáng, tại cổng dinh thự của gia đình nhà họ Đường ở Hà Nội, bóng dáng của tam trưởng lão Chu Lệ và Long Thanh Quang đã xuất hiện đây. Hai người vẫn nhớ mười ngày trước, gia đình nhà họ Đường thiếu chút nữa đã gặp phải nguy cơ diệt môn, bị tứ đại hào môn ở Hà Nội, hai đại môn phiệt bao vây tứ phía. Vào thời khắc cuối cùng, mười đại chiến thần đỉnh cao của điện Thiên Thần bay lên. Mà bây giờ đây, thậm chí là anh hùng cái thế Tiêu Hạo Thiên điện chủ của điện Thiên Thần đang ở đây. Gia đình nhà họ Đường vững như Thái Sơn.



Hơn nữa, Đường Huy Hoàng cùng với Tiêu Chiến Minh, bây giờ cũng đã đột phá cấp Hoàng rồi, trong đó Tiêu Chiến Minh thậm chí đang cưỡi trên vận mệnh quốc gia của Việt Nam, trực tiếp trỗi dậy đạt được trình độ của đỉnh cao cấp Hoàng. Cho nên bây giờ đối với nhà họ Đường mà nói Hà Nội là nơi an toàn thứ hai, đều không có gì để phóng đại



Tam trưởng lão Chu Lệ và Long Thanh Quang đứng trong biệt thự nhà họ Đường một lúc, Đường Huy Hoàng cùng Tiêu Chiến Minh qua chào hỏi hai vị trưởng lão cấp Hoàng. Đường Huy Hoàng tỏ lòng kính trọng với Tam trưởng lão: "Tam trưởng lão, hai người là đến tìm Hạo Thiên sao? Hai người đích thân đến đây để làm gì? Trực tiếp nói với tôi, tôi nói cậu ấy đến bộ quốc phòng là được rồi.."



Tam trưởng lão lắc đầu cười nói: “Anh Hoàng à, anh đừng nói vậy, chúng tôi nhàn rỗi không có việc gì làm, nhưng Hạo Thiên cùng với vợ và con gái đã xa nhau năm năm rồi, sau này đoán chừng rất khó có được thời gian nhàn rỗi, bảo bọn họ ở lại lâu hơn một chút đi..." "Vậy...Vậy tôi đi gọi cậu ấy ra đây?" Đường Huy Hoàng lại tiếp tục nói.



Long Thanh Quang cười vẫy tay nói: “Vốn dĩ là Đại trưởng lão muốn tự mình đến đây, nhưng anh ấy cùng với Nhị Trưởng lão có việc không thể đi được, tôi cùng Nhị ca liền đến đây, Đường Huy Hoàng, vào trong đi, chúng tôi đến cứ coi như bạn bè bình thường... ha ha..."



Sau đó, Long Thanh Quang lại vô cùng cảm động nhìn Tiêu Chiến Minh, nói: “Chiến Minh, anh có một người cháu! Rất giỏi giang đó!”



Tiêu Chiến Minh cũng vô cùng xúc động, cháu của ông ấy lại có thể là điện chủ của điện Thiên Thần, thậm chí bây giờ đã là anh hùng cái thế của Việt Nam! Hơn nữa ông cũng là cựu chiến binh của bộ quốc phòng, tự nhiên là nghe thấy có một vài tin đồn, nghe đồn Bộ quốc phòng Việt Nam muốn sắc phong cho điện Thiên Thần. Để điện Thiên Thần chính thức hưởng phước lành từ đất nước Việt Nam! Để sau này các chiến sĩ của điện Thiên Thần, cũng đều có một chức vị trong bộ Quốc Phòng Việt Nam! Điều này càng khiến trong lòng ông ấy càng thêm vô cùng xúc động.



Tiêu Chiến Minh gật đầu nặng nề nói: “Ừ, nhưng mà tứ trưởng lão, tôi còn muốn đi đến tiền tuyến! Tôi cũng còn có thể chiến đấu! Nếu như sau này mà nói có việc chiến đầu lần nữa, nhất định phải để tôi đi!”



Chỉ là khi Tiêu Chiến Minh nói xong câu này, Long Thanh Quang cùng với Tam trưởng lão đều lắc đầu nói: “Ha ha...anh không thể đi được, Chiến Thiên, bắt đầu từ bây giờ anh hãy nhớ kỹ cho tôi mọi chuyện! Hạo Thiên vì Việt Nam đã đánh đổi quá nhiều rồi, vượt xa cả trí tưởng tượng của anh nữa! Cậu ấy không yên tâm nhất là vợ và con gái của cậu ấy, cho nên bây giờ anh dù đã là đỉnh cao cấp hoàng thì tốt nhất là cũng đừng có đi!”



Tam trưởng lão cũng nhìn sâu vào mắt Tiêu Chiến Minh nói: “Chiến Minh, anh có từng nghĩ qua, nếu như Ánh Vy và Thúy Hồng xảy ra chuyện, Hạo Thiên sẽ như thế nào không? Điện Thiên Thần cũng sẽ như thế nào? Vậy hậu quả tôi không dám tưởng tượng! Bây giờ Tiêu Chiến Minh anh nghe lệnh của tôi! Nhiệm vụ của anh sau này là bảo vệ tốt cho chắt gái và cháu dâu của mình!" "Vâng!" Tiêu Chiến Minh sau khi nghe những lời này toàn thân cơ trí giật mình, ông ấy trong nháy mắt đã hiểu ra vấn đề, sau đó nhanh chóng gật đầu đồng ý.



Sau đó cả bốn người đi vào bên trong biệt thự nhà họ Đường, Tam trưởng lão cùng với Long Thanh



Quang đi ở phía trước. Tiêu Chiến Minh cùng Đường Huy Hoàng đi ở phía sau, Tiêu Chiến Minh và Đường Huy Hoàng nhìn nhau, trong lòng hai lão đều là vô cũng cảm động, đời sau của mình lại có thể ưu tú như vậy, điều này cũng là niềm tự hào của hai người bọn họ.



Mười phút sau, trong công viên xanh mát ở trung tâm của biệt thự nhà họ Đường, Thúy Hồng ăn mặc vô cùng dễ thương, Đuổi theo một con Chinchilla nhỏ bằng quả bóng đang chạy trên cỏ. Con Chinchilla này của Thúy Hồng được Đông Phương Thiên Thiên tặng cho, không phải chỉ là một con Chinchilla, còn có rất nhiều động vật nỏ khác, Thúy Hồng chơi rất vui, Tiêu Hạo Thiên cũng không quan tâm Thúy Hồng đang trên sân cỏ bắt con Chinchilla. Có rất nhiều cỏ dính trên quần áo... “Ba, ba nhanh bắt lấy nó, nhanh... nó chạy xa rồi..." Lúc này, Chinchilla màu xám dễ thương, trong chốc lát đã bỏ chạy rất xa, Thúy Hồng lo lắng, con bé đuổi theo không kịp rồi. Tiêu Hạo Thiên mỉm cười, cơ thể tốc biến, xuất hiện trước mặt Chinchilla, khí thế phóng thích, Chinchilla nhỏ nằm trên mặt đất không dám di chuyển, cơ thể nhỏ bé đó đã bị Tiêu Hạo Thiên làm cho run rẩy.



Khoảnh khắc tiếp theo Tiêu Hạo Thiên bước đến bên Thúy Hồng, đặt Chinchilla trong vòng tay của cô bé, Thúy Hồng đã vui vẻ ngay lập tức. Sau đó, lại đặt chinchilla trên cỏ, để cho nó chạy, nhưng chinchilla nhỏ bé không dám chạy, cơ thể đang run rẩy, trong lòng của chinchilla, có một người còn đáng sợ hơn con hổ nữa... "Ha ha... Hạo Thiên, cậu xem, cậu đem động vật nhỏ dọa đến không dám chạy luôn rồi... ha ha ha.." Tam trưởng lão cười bước đến bên Tiêu Hạo Thiên nói với Tiêu Hạo Thiên. "Dạ, xem ra là như vậy, đoán chừng khi con đi rồi, cái con nhỏ nhỏ kia mới có thể chạy loạn xạ.." Tiêu Hạo Thiên cười gật đầu, đối với sự xuất hiện của Tam trưởng lão và Long Thanh Quang, anh đã sớm cảm nhận được rồi. “Ông ba ơi, ông ba... ông đến thăm Thúy Hồng sao?” Thủy Hồng nhìn thấy Tam trưởng lão, lập tức cao hứng chạy đến bên Tam trương lão, chào hỏi với Tam trưởng lão. Cô bé cùng với Tam trưởng lão vẫn là rất thân thiết, Tam trưởng lão từ lâu đã tặng quà cho cô bé rồi.



Khi tam trưởng lão nhìn thấy Thúy Hồng chạy đến, cười rất vui vẻ, cúi xuống bế Thúy Hồng lên, sau đó lại lấy một viên ngọc trai nhỏ bằng nắm tay ra khỏi vòng tay, đưa cho Thúy Hồng nói: “Đúng vậy, ông nhớ Thúy Hồng quá rồi, con xem ông còn đem quà đến cho con này..." "Wow, quả bóng đẹp quá, cảm ơn ông, cảm ơn ông nha..." Thúy Hồng ngay lập tức thích lên đi được, đem con chinchilla nhỏ ném lên trên cỏ. Bụng của chinchilla lật úp lại trông không thể ura nổi...



Lúc đó Cao Ánh Vy cũng vừa đến, cười với Tam trưởng lão nói: "Tam trưởng lão, ngài như vậy sẽ làm hư con bé đấy.” Sau đó Cao Ánh Vy từ trong tay Tam trưởng lão bế Thúy Hồng qua. Nói với Thúy Hồng: “Thúy Hồng, con Tam Gia gia bọn họ muốn nói chuyện với ba, con cùng mẹ đi chơi có được không?" Thúy Hồng gật đầu hiểu chuyện nói: “Dạ dạ... Tạm biệt ông ba..."



Đợi sau khi Thúy Hồng cùng với Cao Ánh Vy rời khỏi đó, Tiêu Hạo Thiên đưa Tam trưởng lão và Long Thanh Quang đến đình nghỉ mát ở bên, bên trong đã có trà pha sẵn, Tiêu Thiên Hạo đưa cho Tam trưởng lão, sau khi Long Thanh Quang rót một cốc trà nói: “Tam trưởng lão, tứ trưởng lão, hai người tìm tôi có việc gì sao?"







Tam trưởng lão gật đầu nói: “Ừ, Hạo Thiên, tôi không vòng vo nữa, vừa rồi đại trưởng lão cùng tôi đã mở một cuộc họp. Vốn dĩ là anh ấy muốn đến nói chuyện với cậu, Nhưng trước đây, có chín tông môn mạnh nhất xuất hiện ở Việt Nam, anh ấy cùng với Nhị trưởng lão đi bàn việc rồi..."



Tiêu Hạo Thiên nghe xong lời này, nheo mắt, hỏi: “Là môn phái có cao thủ yếu nhất là tầng thứ bảy cấp để sao?"



Tam trưởng lão đôi mắt nghiêm túc nói: “Ừ, không sai, cao thủ yếu nhất là tầng thứ bảy cấp đế, cho nên được mệnh danh là giáo phái mạnh nhất! Giống như giáo phải của Thư viện Linh Động, trước những giáo phái mạnh nhất, cũng chính là địa vị của một con chó..."



Tiêu Hạo Thiên lầm bầm nói: "Chín cái, ha ha... vậy mà lại vẫn có chín cái... thật là không ít rồi..." Một tia sáng lạnh lẽo lóe lên trong mắt Tiêu Hạo Thiên. Anh từ trước đến nay đối với Ấn thế Tông môn không có cảm tình tốt. Ngày ngày đều cao cao tại thượng như vậy, Bất chấp đau khổ của thế giới.



Tam trưởng lão gật đầu nói: “Ừ, khoang hãy nói cái này. Hạo Thiên, lần này tôi cùng với Thanh Quang đến đây, cũng là đại diện cho đại trưởng lão với bộ quốc phòng Việt Nam, muốn cùng với cậu thương lượng một
chuyện, đó là chúng tôi thống nhất quyết định, toàn viên đồng ý, muốn đem biên giới điện Thiên Thần tiến hành một lần sắc phong, dùng sắc phong của vận mệnh quốc gia Việt Nam, bắt đầu từ bây giờ đến sau này điện Thiên Thần, gọi là...” "Đợi đã!" Khi Tam trưởng lão vẫn chưa nói xong, Tiêu Hạo Thiên vẫy tay để ngắt lời ông ấy. Sắc mặt anh cực kỳ nghiêm túc, tam trưởng lão cùng với Long Thanh Quang đều không hiểu cho nên nhìn anh.



Tiêu Hạo Thiên vào lúc này đột nhiên trong đầu lướt qua bức tranh của thiên hạ. Một lúc sau Tiêu Hạo Thiên nói với Tam trưởng lão: “Vâng, Tam trưởng lão ngài tiếp tục đi, không có chuyện gì..."



Tam trưởng lão không nghĩ nhiều, cho nên tiếp tục nói: “Hạo Thiên, cho dù là cậu hay là những chiến sĩ của điện Thiên thần, đều vì Việt Nam mà bỏ ra rất nhiều, cho nên chúng tôi thống nhất quyết định, gia phong vận mệnh quốc gia Việt Nam cho điện Thiên Thần, gia phong điện Thiên Thần thành: Trấn Quốc Thiên Thần Điện!"



Bịch... Khi Tam trưởng lão nói xong, tách trà trong tay Tiêu Hạo thiên đột nhiên bịch một tiếng, vỡ tan ra. Tiêu Hạo Thiên vào lúc này tâm thần chấn động. "Hạo Thiên, cậu làm sao vậy?" Long Thanh Quang sắc mặt biến đổi, vội vàng hỏi Tiêu Hạo Thiên.



Tiêu Hạo Thiên không có trả lời Long Thanh Quang, nhưng mà bởi vì thời khắc này, trong lòng anh xuất hiện một làn sóng cuồn cuộn ngất trời! Trấn Quốc Thiên Thần Điện! Danh hiệu là Trấn Quốc..



Đây là một loại trùng hợp? Hay là một loại hiển nhiên?



Muốn biết mấy ngàn năm trước, sắc phong của thiên hạ dành cho Doanh Đế là Trấn Quốc Đại Tướng



Quân! Mà bây giờ Đại trưởng lão cùng với Bộ quốc phòng Việt Nam lại muốn mình phong hiệu Trấn Quốc? Vào lúc này trong đầu Tiêu Hạo Thiên, một lần nữa nổi lên ngọn lửa rực cháy của Hoàng cung Doanh



Đế, Trấn Quốc Đại tướng quân, đẫm nước mắt giết chết ba ngàn anh em dưới trướng, cuối cùng tự sát...



Mà bây giờ, sau hai nghìn năm, bản thân vậy mà lại lần nữa được phong hiệu Trấn Quốc? Điều này... thật sự là trùng hợp sao? "Hạo Thiên? Hạo Thiên?" Tam trưởng lão cũng cảm thấy được sắc mặt của Tiêu Hạo Thiên rất bất thường, liền lo lắng hỏi. Tiêu Hạo Thiên hít một hơi thật sâu, cuối cùng khôi phục lại tinh thần, sau đó từ từ nói: “Không, tôi từ chối, tình hình hiện tại vẫn chưa rõ ràng, không cần sắc phong Điện Thiên Thần.." “Nhưng mà Hạo Thiên, điện Thiên Thần nếu như tiếp nhận sắc phong mà nói, điện Thiên Thần nhất định sẽ nhận được sự phù hộ của vận mệnh quốc gia Việt Nam.... Cậu..." Long Thanh Quang nôn nóng, Tiêu Hạo Thiên vậy mà lại không tiếp nhận? "Không thể nào... Không thể nào.” Tiêu Hạo Thiên cau mày, chầm chậm lắc đầu. Năm đó dưới áp lực thiên hạ, ba ngàn cường giả tầng cao cấp để dưới sự chỉ huy của hắn đều thất bại. Tiêu Hạo Thiên không biết năm đó thiên hạ với Doanh Đế, rốt cuộc muốn làm cái gì. Dù sao cuối cùng bọn họ là thất bại rồi.



Cho nên cho dù là vì nguyên nhân gì đi nữa, dù sao thì tự trói mình với vận mệnh quốc gia Việt Nam, con đường này là không thể nào. Hơn nữa, Tiêu Hạo Thiên lúc này trong tâm luôn có một giọng nói, bảo anh từ chối, nếu như đồng ý mà nói, có thể xảy ra chuyện lớn...



Chính là một loại cảm giác rất nguy hiểm, rất nguy hiểm...



Mà vào lúc này khi anh nói câu từ chối, một tia sáng xẹt qua trong lòng anh. Khoảnh khắc tiếp theo, trong lòng Tiêu Hạo Nhiên không khỏi cảm thấy dâng lên một cảm giác bi thương... nhưng trong lòng anh lại có một chút hiểu ra, đó là từ chối sắc phong của bộ quốc phòng Việt Nam, sự lựa chọn này là đúng... “Điện Thiên Thần không thể tiếp nhận sắc phong của bộ quốc phòng Việt Nam? Điều này rốt cuộc là vì cái gì?" Vào lúc này, mối nghi ngờ trong lòng Tiêu Hạo Thiên ngày càng lớn, trong lòng cảm giác bị thương ngày càng sâu đậm...
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom