• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full [Zhihu] Miêu Cương Cổ Sự (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 20 END

10.

Dưới ánh trăng, lão mù cầm kiếm đứng trước mặt tôi.

Hai mắt ông ta biến thành hai lỗ thủng đầy m/á/u, ấn đường còn lưu lại một vệt m/á/u tươi.

Lão mù hít sâu một hơi, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào mẹ tôi, dù bà bị c/h/ặ/t đầu nhưng vẫn chưa ngã xuống.

Tiếng gào khóc thảm thiết phát ra từ trong thi thể của mẹ tôi.

Ngay sau đó, âm thanh rắc rắc vang lên từ trong cơ thể của bà.

Trên cổ bà xuất hiện một con rết rất lớn.

Lão mù kéo tôi lùi về phía sau mấy bước.

Mất đi mục tiêu, con rết bắt đầu tàn sát không phân biệt gì cả.

Tất cả sư tỷ trong am Sát Sinh đều bị con rết khổng lồ đó chia thành hai nửa.

Thân thể của các sư tỷ đều phun ra một dòng mủ máu xanh vàng, tứ chi bị gãy nằm rải rác trên mặt đất.

Con rết trên cổ mẹ tôi dần trở thành màu đỏ m/á/u.

Ánh trăng chiếu xuống, nó bắt đầu từ từ lột da.

Cho đến khi biến thành một con quái vật đầu rết, thân bò cạp, thè ra lưỡi rắn.

Sắc mặt của lão mù vô cùng khó coi, ông ta đá con d/a/o dưới chân đá cho tôi, tự mình đi nghênh chiến với quái vật.

Tôi khó khăn quỳ trên mặt đất, dùng miệng cắn lấy con d/a/o.

Tôi không ngừng cọ xát con d/a/o lên sợi dây thừng ở cổ tay, cuối cùng sợi dây thừng cũng đứt.

Khi tôi ngẩng đầu nhìn bọn họ, bên người lão mù đã nổi lên từng trận gió, thoạt nhìn còn đáng sợ hơn con quái vật.

Bên trong ngọn gió kia truyền đến âm thanh của các loài động vật.

Tôi có thể nghe thấy bên trong có tiếng kêu của hồ ly và hồng bì, còn những tiếng khác thì hoàn toàn không biết là gì.

Chẳng lâu sau, tiếng gầm gừ trong cơn gió biến thành những tiếng kêu thảm thiết, lão mù bắt đầu liên tục lùi về phía sau.

Mẹ tôi biến thành một con quái vật, bà dùng đuôi bò cạp đâm thủng một cánh tay của lão mù.

Một miếng thịt bị đuôi bò cạp xé rách, sau đó đưa vào miệng rết.

Lão mù hét lên một tiếng thảm thiết, nhưng vẫn liều mạng cắm thanh bảo kiếm vào trong cơ thể của con quái vật.

Một dòng m/á/u màu xanh biếc cuồn cuộn chảy ra từ trong cơ thể của con quái vật.

Lão mù cố nén sự đau đớn trên người, lấy từ trong túi ra một tấm thẻ bài.

Lão mù bấm tay niệm thần chú, trong miệng lẩm bẩm:

“Ngũ xương binh mã, tốc đến trợ trận.”

Một cơn gió mãnh liệt hơn vừa rồi thổi tới, âm thanh bên trong là tiếng vó ngựa của thiên quân vạn mã.

Tôi còn chưa thấy gì, con quái vật kia đã bị phân thây ra làm bốn.

Màu m/á/u xanh biếc rơi đầy thành những mảng lớn trong sân.

Thân thể mẹ tôi cũng theo đó ngã xuống, đầu và cơ thể chia đôi.

Lão mù quỳ trên mặt đất, há miệng thở hổn hển.

Rất lâu sau, lão mù mới nói cho tôi lai lịch của am Sát Sinh.

Rất nhiều năm trước, khi lão mù chiếm được một tà vật của Nam Cương.

Thứ đồ kia có tên là long hương, là một khối x/ư/ơ/n/g màu ngọc bích.

Vào mỗi đêm trăng tròn, người giữ long hương có thể ngửi được một mùi thơm.

Lão mù và hai sư đệ đều cho rằng, ở phần cuối mùi hương đó nhất định là một tà vật không bình thường.

Người giữ long hương đều bị tà vật dụ dỗ ăn mất.

Mà am Sát Sinh này chính là nơi tồn tại để bảo vệ tà vật đó.

Năm đó lão mù và hai sư đệ đi vào nơi này, vào đêm trăng đỏ bọn họ gây chiến với các sư thái trong am Sát Sinh.

Vào đêm trăng đỏ đó, sư thái dùng sức mạnh của tà vật, giết chết hai sư đệ của lão mù tại am Sát Sinh.

Dưới cái cây tên là “Sinh” kia là nơi chôn cất hài cốt hai người sư đệ của ông ta.

Mắt của lão mù là bị sư thái chọc mù vào năm đó.

Nhưng cho dù đã mù rất nhiều năm, ông ta lại càng có thể trò chuyện thông suốt hơn gia tiên.

Cho dù giả đần độn nhiều năm, nhưng pháp lực của ông ta vẫn không hề suy giảm.

Bây giờ ông ta có thể miễn cưỡng dùng m/á/u của mình để mở ra thiên nhãn, quyết chiến với sư thái một trận.

Nhưng đột nhiên, một tiếng bước chân từ xa tiến lại gần như giẫm lên lòng tôi.

Tôi và lão mù cứng đờ tại chỗ.

Sư thái đứng ngay trước mặt chúng tôi, nhẹ nhàng bước qua cánh cửa của am ni cô, rồi biến mất.

11.

Lão mù đưa theo tôi đi khắp nơi để tìm kiếm.

Ông ta nói với tôi, sự thanh tỉnh bây giờ chỉ là do ông ta miễn cưỡng mở thiên nhãn để đổi lấy.

Phải nhanh chóng tìm được sư thái trong am Sát Sinh, nếu không khi hết thiên nhãn, tất cả chúng tôi đều phải ch/ết.

Tôi tò mò muốn hỏi mọi thứ về thôn.

Dọc đường đi, lão mù giải thích về tà vật nằm trong đầm Thần Long cách đó không xa.

Tôi biết được lúc đầu nó không phải là đầm Thần Long, mà là đầm Hãm Long.

Trời cao có lòng thương với chúng sinh, sợ tà vật kia làm tổn hại đến sinh linh, vì thế mới tạo ra một vùng đất phong thuỷ.

Ngày hôm đó ba huynh đệ bọn họ đuổi đến đầm Hãm Long thì gặp được sư thái.

Lão mù còn nhớ rõ, hôm đó là ngày hai mươi tư tháng sáu.

Tuy rằng sau đó lão mù trở nên điên điên khùng khùng, nhưng ông ta không bao giờ quên mối thù của sư đệ.

Hàng năm vào ngày hai mươi tư tháng sáu, ông ta đều vì sự tức giận trong lòng mà khôi phục sự thanh tỉnh.

Nhiều năm như vậy, ông ta vẫn luôn mong có một ngày vào am Sát Sinh báo thù.

Nếu không phải mỗi lần đi vào am Sát Sinh, lão mù sẽ chém giết chết một số lượng thần long nữ nhất định, tà vật kia đã sớm xuất hiện ở trên thế gian.

Người trong thôn nói ông ta giết người, là bởi vì ông ta không hề kiêng dè.

Ông ta trực tiếp ra vào am Sát Sinh, sau đó cảnh tượng đại sát tứ phương đều bị người dân trong thôn biết rõ.

Mà yêu quái trong lời của người dân trong thôn chính là lão mù.

Sau khi uống nước ở đầm Thần Long, mỗi người đều sẽ bị nước trong đầm ăn mòn cơ thể, sau đó biến thành quái vật nửa người nửa trùng.

Đương nhiên, nước trong đầm Thần Long chỉ có tác dụng trên người phụ nữ, bởi vì nó phát triển nhờ vào âm khí của phụ nữ.

Tôi tò mò nhìn mắt của lão mù:

“Vậy tại sao bọn họ lại muốn g/i/ế/t con trai, làm thành đèn hoa đăng đầu người?”

Lúc đầu lão mù không trả lời, mãi sau mới nói:

“Điều hoà âm dương mới là mấu chốt để đánh vỡ đầm Hãm Long.”

Hoá ra, linh h/ồ/n của bé trai bị làm thành đèn hoa đăng đầu người có thể bị tà vật dưới đầm Thần Long trực tiếp hấp thụ.

Linh h/ồ/n đó sẽ bị xé mở, một lần nữa đưa vào xác của một cô gái.

Thật ra mấy thứ đó đều không phải là con gái của Thần Long gì cả, mà là trứng của trùng.

Tà vật không có cách nào trực tiếp tiêu hoá được hết linh h/ồ/n, cho nên mới rót linh h/ồ/n vào bên trong trứng trùng.

Con gái của Thần Long được sinh ra chính là một con trùng, nhưng lại duy trì hình dáng của con người.

Tôi suy nghĩ một lát mới hiểu ra, cơm bố thí trong am Sát Sinh khó ăn và kỳ quái như thế không phải là vì nó có mùi cống rãnh.

Thứ tôi ăn hoàn toàn không phải là cơm bố thí, mà chính là rác rưởi và thứ dơ bẩn ở trong cống.

Tôi không nhịn được mà nôn một trận.

Bây giờ đã trôi qua bốn mươi năm, am Sát Sinh thu thập được tám mươi linh h/ồ/n.

Chỉ cần hiến tế người cuối cùng là tôi, sẽ có thể hoàn thành chín chín tám mốt linh h/ồ/n.

Đến lúc đó, tà vật sẽ hiện thế, oán khí tích góp từng tí trong ngàn năm sẽ trút xuống vùng đất này.

Khi chúng tôi đi qua thôn, cả thôn đã bị giết sạch.

Những người đó đều bị moi tim, m/á/u tươi màu xanh biếc bắn tung toé trên mặt đất.

Lão mù nói đây chính là do sư thái làm, vì muốn tích lũy sức mạnh cho bản thân nên biến mọi người thành con quái vật giống như mẹ tôi vừa biến thành.

Chúng tôi đuổi theo một đường, khi tới bên cạnh đầm Thần Long, chúng tôi mới nhìn thấy sư thái và trưởng thôn.

Sư thái trực tiếp c/h/é/m rơi đầu thôn trưởng, ném vào trong đầm Thần Long.

Chỉ trong chốc lát, bụng của sư thái càng ngày càng lớn.

Lúc này tôi mới vỡ lẽ, hoá ra trưởng thôn là con trai ruột của sư thái.

Có lẽ do không còn cách nào nên bà ta mới dùng chính đứa con ruột của mình để hiến tế.

Bụng sư thái càng ngày càng lớn, bà ta bắt đầu trở nên thống khổ, nóng nảy.

Cho đến cuối cùng, khi cả người bà ta trở nên vặn vẹo, tôi nhìn thấy con rết mặc áo tăng kia.

12.

Nước trong đầm Thần Long không ngừng sủi bọt, một hình bóng rất lớn chậm rãi hiện lên từ dưới nước.

Cặp mắt xanh biếc rậm rạp khiến chúng tôi rợn hết tóc gáy.

Chẳng mấy chốc, bóng dáng kia chui lên từ dưới nước, một con quái vật đầu rết, chân thằn lằn, đuôi bò cạp, lưỡi rắn từ từ hiện lên.

Lão mù cau mày nói:

“Thứ này gọi là bệnh thái tuế, là cổ trùng trong truyền thuyết của Nam Cương, nó xuất hiện ở chỗ nào, ở đó sẽ có ôn dịch tràn lan. Đừng nói là con người, ngay cả cây cỏ cũng trở nên héo úa. Vốn dĩ thứ này phải hoá rồng từ nghìn năm trước, nhưng bởi vì sát nghiệp quá nặng nên mới bị nhốt ở trong đầm Hãm Long.”

Dựa theo lời lão mù nói, nếu bệnh thái tuế này mà thoát khỏi đây, nhất định nó sẽ giết sạch con người trong phạm vi trăm dặm.

Thứ này dựa vào việc hút m/á/u để nâng cao đạo hạnh, hy vọng có thể hoá rồng một lần nữa.

Nếu thật sự làm được, nó sẽ trở thành long bệnh trong truyền thuyết, không ngừng gieo rắc ôn dịch xuống nhân gian, cho đến khi toàn bộ nhân loại đều bị diệt vong.

Tôi nghe kể mà da đầu tê dại.

Lão mù trực tiếp đâm d/a/o vào tim mình, miệng không ngừng lẩm bẩm:

“Chưởng đường giáo chủ Hồ Thiên Bá, mau đến trợ ta!”

Một giọng nói vang lên bên tai tôi, khi tôi nhìn sang, lão mù đã biến thành một vị hồ tiên với áo giáp vàng.

Tục danh của hồ tiên là Hồ Thiên Bá, là đường giáo chủ có địa vị cao nhất.

Cho dù là trong tiên gia, địa vị của ông ấy chỉ đứng sau sư phụ Hồ Tam trong truyền thuyết, Hồ Tam Thái.

Giọng nói trầm thấp của Hồ Thiên Bá vang lên:

“Nhóc con, chạy mau, ta đã ra tay thì không thu lại được.”

Tôi cuống quýt chạy ra bên ngoài.

Mới chạy được tầm một dặm, tôi bỗng nghe thấy một tiếng vang rất lớn, giống như tiếng đá trong núi nứt ra.

Một làn khói cuồn cuộn gần như đẩy tôi ra ngoài.

Một con hồ ly giáp vàng đang nắm chặt lấy bệnh thái tuế bay lượn, nện từng quyền lên người bệnh thái tuế.

Vỏ của rết và bò cạp bị Hồ Thiên Bá mạnh mẽ lôi xuống đất, khiến bệnh thái tuế đau đớn đến điên cuồng.

Nhưng sau mỗi một quyền đánh ra, khí lực của Hồ Thiên Bá dần yếu đi.

Một lúc sau, Hồ Thiên Bá không thể đạp nát vỏ của bệnh thái tuế được nữa.

Ngược lại, bệnh thái tuế rên rỉ một tiếng rồi quấn lên người của Hồ Thiên Bá.

Hồ Thiên Bá khịt mũi:

“Nếu không phải chân thần của lão tử không thể hạ giới, còn đến lượt tiểu yêu như ngươi làm càn sao?”

Hồ Thiên Bá hét lên một tiếng lui về phía sau, trong tay nắm lấy pháp quyết.

Hai tay Hồ Thiên Bá giống như hai ngọn núi lớn, hung hăng đánh về phía bệnh thái tuế.

Thân thể khổng lồ của con rết kia bị ném vào trong đầm Hãm Long.

Bệnh thái tuế điên cuồng giãy dụa, nếu tiến vào đầm Hãm Long một lần nữa, chỉ sợ cả đời này nó đừng hòng ra ngoài.

Lông hồ ly của Hồ Thiên Bá bay ra từng mảng lớn, mạnh mẽ tấn công về phía bệnh thái tuế, muốn nhét nó vào trong đầm Hãm Long.

Bên tai của tôi lại nghe thấy giọng nói của Hồ Thiên Bá:

“Nhóc con, nhắm mắt.”

Tôi vội vàng nhắm mắt lại.

Một lúc sau, cơn mưa to đổ xuống, cả đầm Hãm Long lại khôi phục vẻ yên tĩnh.

Nhưng trong cơn mưa to này, lại mang theo một chút mùi vị nước tiểu của hồ ly.

Khi tôi mở mắt ra, Hồ Thiên Bá đã biến mất, chỉ còn lại lão mù đang hấp hối.

Ông ta gọi tôi đi đến trước mặt, dùng sức lực cuối cùng, c/h/é/m đứt cánh tay mình.

“Nhóc con, cháu mau tìm long hương rồi phá nó đi, đừng để cho thứ này hại người nữa.”

Nói xong câu đó, lão mù cứ thế c/h/ế/t bên người tôi.

Tôi dựa theo lời nói của lão mù, đi tìm long hương rồi phá bỏ.

Khi tôi đang muốn rời đi, một giọng nói lại vang lên bên tai tôi:

“Ngươi có bằng lòng làm đệ tử của Hồ Thiên Bá ta không, từ nay về sau trừ ác làm thiện hay không?”

Rất nhiều năm sau, ở Nam Cương có một vị shaman nói khẩu âm phía Nam, trừ ác làm thiện, chuyên quản chuyện tà m/a.

(*) Shaman là những phù thủy có sức mạnh phép thuật có thể tiếp cận với các linh hồn và thế giới tâm linh.

[Hết series.]
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom