• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full [Zhihu] Miêu Cương Cổ Sự (1 Viewer)

  • Chương 18

4.

Khi tôi bừng tỉnh vào ban đêm, đúng lúc tiểu sư muội Từ Tâm đẩy cửa phòng tôi ra.

Em ấy đứng ở cửa phòng tôi, vội vàng thu dọn hành lý của tôi:

“Anh trai nhỏ, anh mau chạy đi, nơi này không phù hợp với anh đâu.”

Tôi mơ hồ suy nghĩ:

“Cứ đi vội vàng như vậy sao, phải nói với sư thái thế nào chứ?”

Từ Tâm liếc mắt sâu xa nhìn tôi một cái, sau đó nói cho tôi một lời tiên đoán.

Nguồn gốc bắt đầu từ một bài đồng dao, rất nhiều tiểu ni cô vừa tới nơi này cùng nhau hát:

“Am Sát Sinh, am Sát Sinh, có một vị thần sống trong am ni cô.”

“Am ni cô chỉ có nữ vào, không có nam vào, nếu có người đàn ông nào vào, tất cả sư tỷ sư muội đều phải chết.”

Từ Tâm nói trong am Sát Sinh có một cây cổ thụ tên là “Sinh”.

Dựa theo lời tiên đoán đó, một khi am Sát Sinh có đàn ông bước vào, nơi này sẽ xảy ra cảnh tượng m/á/u chảy thành sông.

Đến lúc đó, tất cả sư tỷ, sư muội trong am Sát Sinh đều sẽ bị treo lên cái cây này.

Sư thái nói đây chính là một cách để thành tiên, nhưng Từ Tâm không tin:

“Rõ ràng là người đã chết rồi, sao có thể thành tiên được?”

Từ Tâm còn chưa nói hết, ngoài cửa đã truyền đến tiếng bước chân.

Bước chân rất nhẹ, giống như là một sư tỷ nào đó đang đi dạo trong sân vắng.

Từ Tâm vội vàng che miệng tôi, viết thư cho tôi:

“Đi mau, am Sát Sinh không giống như anh nghĩ đâu.”

Đợi tôi xem xong thư, Từ Tâm nhét tờ giấy vào trong miệng rồi nuốt xuống.

Buổi sáng ngày hôm sau, khi tôi mở cửa ra, sư thái đã đứng trước cửa phòng tôi.

Bà ta vẫn đi chân trần như thường lệ, kéo tôi đi xuyên qua một cái hành lang gấp khúc thật dài, đi tới phía sau.

Trước khi ăn cơm, sư thái niệm một đoạn kinh Phật, sau đó đưa cơm cho tôi.

Tôi ăn một miếng, phát hiện cơm có một mùi tanh hôi rất khó ngửi.

Thậm chí ở đáy bát, tôi còn lật được mấy miếng không biết là thịt của con gì.

Mí mắt của sư thái không nâng lên chút nào, chỉ nhỏ giọng nói:

“Cách thức tu hành trên thiên hạ có rất nhiều, của tôi chính là cơm trăm nhà.”

Cái gọi là cơm trăm nhà, là lấy cơm thừa, đồ ăn thừa của mỗi nhà để vào.

Không quan tâm bên trong là gì, cũng không quan tâm là đồ ăn đã thiu hay chưa, sau khi trộn đều, sẽ chia cho nhóm sư thái, sư cô trong am ăn.

Đây là một cách tu hành khổ hạnh.

Nhưng mùi vị của cơm trăm nhà quá đáng sợ, thậm chí còn khiến người ta buồn nôn.

Trước khi đi, sư thái giao một chuỗi tràng hạt cho tôi:

“Cậu và tôi có duyên, trong tương lai chuỗi tràng hạt này sẽ phù hộ cho cậu bình an.”

Tôi vội vàng trở về nhà.

Khi mẹ tôi nhìn thấy tôi, biểu cảm của bà vô cùng kinh ngạc, bà há miệng thở dốc, cuối cùng cũng lại không nói gì.

Nhưng mắt bà rất nhanh đã nhìn thấy chuỗi tràng hạt trên tay tôi, bà lập tức khôi phục lại trạng thái bình thường.

Sau khi ăn cơm chiều, dù tôi ở trong phòng mình nhưng vẫn có thể nghe thấy tiếng khóc đứt quãng của mẹ.

Tôi nằm trên giường vuốt ve tràng hạt, không lâu sau thì chìm vào giấc ngủ.

Cho đến tận nửa đêm, tôi bỗng nghe thấy một giọng nói:

“Bé con, đến đây.”

“Tới tìm ta, ngươi có thể nhìn thấy thần linh.”

Giọng nói kia như xa như gần, vọng lại trong đầu của tôi.

Cơ thể tôi không không chế được tự đứng lên, hai mắt không mở ra nổi.

Tôi thất tha thất thểu bước từng bước, theo chỉ dẫn của giọng nói kia đi ra ngoài.

Tôi liều mạng muốn mở mắt ra, nhưng dù thế nào cũng không có tác dụng.

Giọng nói kia ngày càng gần tôi, ngày càng trở nên rõ ràng:

“Mau mau đến bái, nhìn thấy thần linh!”

Tôi cảm giác được dưới chân có bùn, dường như tôi đã ra khỏi thôn.

Tôi tiếp tục đi thì một giọng nói vang lên bên tai tôi:

“Tên nhóc kia, dừng lại.”

Tôi lập tức giật mình, cơ thể cứng đờ tại chỗ, bên tai lại vang lên tiếng “leng keng”.

Sau một lúc lâu tôi mới có thể mở mắt ra.

Lúc này tôi chỉ cách đầm Thần Long chỉ vài bước chân, nếu bước tiếp thu sẽ chết đuối.

Khi quay người lại, tôi càng kinh hãi.

Phía sau tôi rơi xuống một con dao và mấy cái lá sen có vết bùn ở trên.

5.

Hoá ra giọng nói đó là của lão mù, ông ta đứng ngay bên cạnh đầm Thần Long, lẳng lặng nhìn dòng nước.

Khi tôi đến gần, tôi nghe thấy tiếng lẩm bẩm trong miệng ông ta:

“Tên nhóc kia, mau dừng lại, đừng đi vào.”

“Đi mau, đi hết đi, để tao ở lại.”

“Ba người đi, một người quay về, ba người đi, một người quay về.”

Tôi hỏi: “Ông ơi, ông nói chuyện với cháu sao?”

Lão mù không trả lời, nhưng vẫn luôn lặp lại những câu kia trong miệng.

Tôi kéo lão mù cùng trở về, mặc dù lúc ông ta điên điên khùng khùng có thể đòi đánh đòi giết, nhưng chuyện ông ta cứu mạng tôi hai lần là sự thật.

Có thể nói lão mù này hẳn là người tốt.

Khi đi được nửa đường, ông ta bỗng nhiên kéo tay tôi lại:

“Mày trở lại rồi à?”

“Mày đến để mang tao đi sao?”

Nói xong, ông ta bỗng ngã ở trên mặt đất, hai tay đặt trước ngực.

“Chôn đi, chôn đi, chắc chắn là mày đến để mang tao đi.”

Tôi mất rất nhiều sức mới có thể kéo lão mù tiếp tục trở về.

Cho đến khi trở về nơi mà ông ta vẫn sống, tôi mới buông tay.

Tôi dặn dò lão mù:

“Ngoài trời tối nguy hiểm, ông cứ ở chỗ này, đừng đi lung tung ra bên ngoài.”

Vậy mà lão mù lại nghe hiểu, ông ta gật đầu, sau đó duỗi tay nắm lấy chuỗi tràng hạt trên cổ tay tôi.

Chuỗi tràng hạt bị lão mù giật đứt, từng hạt tràng lộp bộp rơi xuống đất.

Tôi vừa định đi nhặt lại, lão mù đã nhấc chân giẫm lên một viên.

Ông ta cười nói với tôi:

“Tặng ông đi, tặng ông đi, ông rất thích.”

Tôi khom lưng xuống, nhặt những hạt tràng khác lên trịnh trọng đặt vào trong tay lão mù, sau đó mới xoay người rời đi.

Khi tôi về đến nhà, mẹ tôi đã đứng trước cửa chờ tôi.

Lúc đầu bà ấy ngạc nhiên, sau đó nhíu mày hỏi:

“Nửa đêm rồi, con chạy đi đâu thế.”

Tôi kể lại chuyện ở đầm Thần Long với bà.

Mẹ nói:

“Có thể là do khi ngủ bị bóng đè nên con mới mộng du rồi đi ra ngoài.”

“Con ấy, lúc ngủ phải đóng cửa lại.”

“Cũng có thể là do sức khoẻ yếu, phải bồi bổ cho con thật tốt.”

Mẹ vừa nói, vừa đẩy mạnh tôi vào trong phòng.

Tôi nằm trên giường nhưng không ngủ được, trong lúc trằn trọc, tôi lại nghe được tiếng mài d/a/o xoèn xoẹt truyền đến từ sân sau.

Tôi lén rời giường, đi đến chỗ sân sau.

Quả nhiên mẹ tôi đang mài d/a/o, còn đưa tay thử xem con d/a/o đã sắc hay chưa.

Bà cắm con dao ở trên thớt, rồi xắn tay áo đi về phía sau.

Tôi nghĩ mẹ vừa nói muốn bồi bổ cơ thể tôi thật tốt, có lẽ bà đến chuồng gà ở phía sau.

Khi trở về phòng mình, tôi ngửi thấy một mùi thơm, mùi thơm ngát giống như mùi lá sen.

Trong đầu tôi nghĩ đến “gà lá sen”, rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ.

Trong giấc mơ, mẹ tôi cười tủm tỉm đi đến cửa phòng tôi.

Bà bưng cho tôi một bát canh gà, bảo tôi uống hết.

Bà tự mình cầm lấy con gà mái già ở bên trong, không để ý đến hình tượng cho vào trong miệng.

Tôi cười nói với mẹ:

“Mẹ ăn chậm một chút, không có ai tranh với mẹ cả…”

Câu thứ hai còn chưa nói ra, tôi đã cảm thấy sau lưng lạnh lẽo.

Toàn bộ con gà mái già đều bị mẹ tôi nhét hết vào trong miệng

Da mẹ tôi bị con gà mái làm cho nứt ra, bên trong lộ ra một cái vỏ màu đen.

Mẹ tôi trực tiếp xé bỏ lớp da trên người của mình xuống, bên dưới lại là cơ thể của một con rết.

Một con rết vô cùng lớn điên cuồng vặn vẹo trong phòng, hai mắt giống như chiếc chuông đồng, gắt gao nhìn chằm chằm vào tôi.

Trong miệng con rết dường như vang lên tiếng của mẹ tôi:

“Con trai ngoan, để mẹ ăn con, để mẹ bồi bổ.”

Con rết há miệng thật lớn, trực tiếp lao về phía cổ của tôi cắn xuống.

Tôi sợ tới mức rụt đầu lại, chỉ nghe thấy một tiếng “răng rắc”, đầu con rết rơi xuống trước mặt tôi.

Tôi quay đầu nhìn lại, phát hiện lão mù đang đứng trước cửa phòng tôi.

Thế là tôi bị dọa đến bất tỉnh.

Khi tôi tỉnh dậy, nhìn trong phòng không có gì cả, tôi mới biết hoá ra đây chỉ là một giấc mơ.

Nhưng vừa ngẩng đầu lên, tôi thấy được một cảnh tượng vô cùng đáng sợ.

Đầu của mẹ tôi… bị treo lên xà nhà ở trong phòng.

6.

Buổi sáng ngày hôm đó, trong sân nhà tôi có rất nhiều người vây quanh.

Trưởng thôn nhìn thi thể mẹ tôi bị c/h/ặ/t đầu, cau mày nói:

“Bé con, nếu không thì hạ táng bây giờ luôn đi?”

“Hàng xóm trong thôn đều ở đây, hôm nay có thể để bà ấy yên nghỉ rồi.”

Tôi cau mày đáp:

“Trưởng thôn, tuy cháu còn nhỏ, nhưng cháu cũng biết một số chuyện ở mặt này.”

“Khi người ta chết, linh hồn rời khỏi thân x/á/c, sau ba ngày mới có thể hạ táng.”

“Nếu cháu cứ thế chôn luôn, không phải mẹ cháu sẽ biến thành cô hồn dã quỷ sao?”

Trưởng thôn khuyên tôi mấy lần, tôi vẫn kiên trì ba ngày sau mới hạ táng cho mẹ tôi.

Cho dù là chọn vị trí hay là mộ phần, đều không thể làm một cách qua loa như vậy.

Trưởng thôn thấy không khuyên được tôi, không thể không đồng ý với lời tôi nói.

Nhưng sau khi người trong thôn nghe thấy ba ngày sau mới hạ táng, vẻ mặt của tất cả đều trở nên khó coi.

Tôi hỏi thím hàng xóm nguyên nhân, nhưng thím hàng xóm chỉ cười khổ chứ không nói gì.

Đợi đến khi tôi chọn được vị trí tốt nhất của phần mộ, trưởng thôn kéo tôi sang một bên nói:

“Bé con, đợi đến khi hạ táng, tất cả mọi người sẽ không đến đây.”

“Trước tiên chúng ta sẽ thả quan tài cho cháu trước, đến lúc đó, cháu cõng mẹ cháu lên núi là được.”

Tôi sững sờ mất một lúc, vừa định hỏi nguyên nhân, trưởng thôn đã khoát tay không nói gì nữa.

Chúng tôi rải vôi trên đường về nhà.

Người ta nói sau khi con người chết đi, linh hồn rời khỏi thân x/á/c, chính bản thân người đó sẽ không biết mình đã chết.

Nếu không có người thân nói cho họ, người đó sẽ trở thành cô hồn dã quỷ, đợi đến khi ngộ ra thì đã bỏ lỡ cơ hội xuống địa ngục.

Vôi ở trên mặt đất là để cho q/u/ỷ giẫm lên.

Đợi đến nửa đêm canh ba, tôi đang ngủ gà ngủ gật thì một trận gió chợt nổi lên.

Chỗ vôi trên mặt đất xuất hiện dấu chân của phụ nữ.

Tôi vội vàng gọi to:

“Mẹ ơi, mẹ trở về thăm con sao?”

Nói xong, tôi bắt đầu gào khóc lớn hơn:

“Mẹ ơi, mẹ không còn nữa, sau này con biết sống thế nào?”

Khóc được nửa canh giờ, cho đến khi giọng khàn đặc, tôi mới dừng lại.

Trận gió cứ thế biến mất, khi lại gần xem quan tài, tôi thấy hai mắt mẹ tôi mở ra rồi nhắm lại.

Mấy ngày sau, vài người đàn ông khoẻ mạnh ở trong làng buộc một dải lụa trắng quanh eo.

Bọn họ khiêng chiếc quan tài lên núi.

Trên đường không có ai nói chuyện.

Đây là quy tắc khi khiêng quan tài, nếu có người nói chuyện, có thể sẽ xúc phạm đến âm h/ồ/n, đến lúc đó sẽ bị lệ q/u/ỷ quấn thân.

Trong túi của những người này đều có kẹo.

Nếu có đứa bé nào chạy tới hỏi thì lấy kẹo ném ra ngoài.

Nhân lúc đứa bé chạy đi nhặt kẹo, bọn họ phải nhanh chóng rời khỏi nơi đó.

Quan tài của mẹ tôi không quá lớn, chỉ cần bốn người là nâng được.

Cộng thêm hai người đỡ quan tài, tổng là sáu người.

Một quy tắc khác khi nâng quan tài là người nâng không được để quan tài rơi xuống đất.

Phải tới chỗ phần mộ mới có thể hạ xuống.

Vì sợ rằng người nâng quan tài xảy ra chuyện gì đó, nên mới có thêm hai người đỡ quan tài đến thay thế.

Đợi đến khi mọi chuyện xong xuôi thì trời đã chạng vạng tối.

Trưởng thôn kéo tôi lại nói:

“Bé con, ngày mai đưa tang, chúng ta không thể giúp đỡ cháu…”

Trưởng thôn muốn nói lại thôi, chắp tay sau lưng xoay người rời khỏi nhà tôi.

Sáng sớm hôm sau, tôi cõng mẹ lên núi một mình.

Tôi đặt mẹ vào trong quan tài, lấp đất lên quan tài.

Tôi vừa dập đầu vừa nói:

“Mẹ ơi, mẹ lên đường bình an nhé, kiếp sau, con vẫn muốn làm con của mẹ.”

Khi nói tới đó, tôi nghe được tiếng kim loại vang lên.

Tôi quay đầu lại nhìn, hoá ra là lão mù.

Ông ta đang đánh nhau với một vật gì đó trông như con rết mặc chiếc áo tăng, cơ thể mập mạp, trong tay cầm một con d/a/o lớn.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom