• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

New Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm (3 Viewers)

  • Chương 141-143

Chương 141: Mục đích thực sự

"Đây, chắc không phải là quẹt được đấy chứ?"

"Xì, sao lại thế được, anh tưởng là mấy trăm, mấy ngàn chắc?"

"Vậy tại sao quản lý của cửa hàng đá quý Đại Đồng lại nghệt mặt ra như thế?"

"..."

Mọi người hai mặt nhìn nhau, nhưng không nói ra được lý do nào cả.

Lưu San ôm người đàn ông trung niên kia, trong lòng cô ta cũng thấy bồn chồn, nhưng chỉ chớp mắt là cô ta lại nở nụ cười khinh thường.

Lúc này quản lý cửa hàng đá quý bước ra khỏi quầy.

Ngay sau đó, tất cả mọi người ngạc nhiên há hốc miệng.

Chỉ thấy quản lý của cửa hàng đá quý đi tới trước mặt Trương Trần, cung kính cầm tấm thẻ đó bằng hai tay rồi đưa cho Trương Trần.

"Thưa anh, anh đã trở thành hội viên cao cấp của cửa hàng, hiện tại Giọt Lệ Thủy Tinh đã thuộc về anh!"

Vừa dứt lời, tất cả mọi người đều phải giật mình, nhất là Lưu San và người bao nuôi cô ta.

"Không, không thể nào, chắc chắn là nhìn nhầm rồi!"

Lưu San lắc đầu với vẻ không thể tin được. Người ta vẫn nói chồng Phương Thủy Y là một tên phế vật cơ mà, hơn nữa cô ta cũng thừa biết Phương Thủy Y có bao nhiêu tiền, sao bọn họ lại có hơn ba trăm triệu để mua Giọt Lệ Thủy Tinh cơ chứ?

Đúng rồi, nhất định là con tiện nhân đẫy đà này, thì ra Trương Trần dụ được một phú bà!

Lưu San bỗng nhìn về phía Chu Viên Viên, nhưng trông cách ăn mặc của Chu Viên Viên thì không giống người có thể tùy tiện lấy ra mấy trăm triệu.

Người đàn ông trung niên cũng ngây ra như phỗng, ông ta nhìn Lưu San bằng ánh mắt dò hỏi.

"Không có vấn đề gì đúng không?", lúc này Trương Trần lên tiếng hỏi, kéo mọi người ra khỏi trạng thái khiếp sợ và miên man.

"Phù!"

Quản lý thở phào một hơi, sau đó gật đầu nói: "Không có vấn đề gì hết!"

Quản lý nhìn vào mắt Trương Trần rồi bước tới trước mặt hai người Lưu San, mỉm cười nói: "Hiện tại cửa hàng chúng tôi không hoan nghênh hai người, nếu muốn khiếu nại thì chắc là không được rồi, xin mời đến trụ sở chính ở thủ đô!"

"Chúng tôi cũng là khách, dựa vào đâu mà đuổi chúng tôi đi? Có phải chúng tôi không mua đâu?", Lưu San không còn mặt mũi đâu mà nhìn Trương Trần nữa, chỉ có thể đỏ mặt phản bác.

"Mua, mua thì cút về nhà mà mua!", người đàn ông trung niên kia mắng to một tiếng rồi đá cửa bỏ đi.

Lưu San cũng tức đến mức giậm chân một cái, cô ta trợn mắt lườm Trương Trần, sau đó vội vàng mở cửa đuổi theo.

"Ha ha, thưa anh, đây là thẻ vàng của cửa hàng chúng tôi, hai người vừa rồi đã bị cửa hàng đá quý Đại Đồng cho vào danh sách đen, chúng tôi cũng coi thường những kẻ ý thế hiếp người như vậy".

Quản lý cười làm lành, đưa một tấm thẻ vàng cho Trương Trần.

Vẻ mặt của những người khác rất kỳ quái, thảo nào cửa hàng đá quý Đại Đồng lại nổi tiếng như thế, có thể điều này có liên quan trực tiếp đến những quản lý mặt dày này.

Vừa rồi còn coi người ta là đại gia, bây giờ lại nói người ta ỷ thế hiếp người.

Trương Trần thản nhiên gật đầu, không nói thêm gì nữa.

Để bày tỏ thành ý, quản lý còn đuổi nhân viên tên là Lan Lan kia.

Vì không muốn bị chú ý tới, Trương Trần và Chu Viên Viên mang Giọt Lệ Thủy Tinh vội vàng bỏ đi.

Điều này khiến cho những người trong cửa hàng đá quý vô cùng phiền muộn, vốn dĩ bọn họ còn định tới kết giao nữa.

Có thể tùy tiện bỏ ra hơn ba trăm triệu mua dây chuyền, sao lại là người bình thường được chứ?

Trương Trần và Chu Viên Viên lại tới mấy trung tâm thương mại của thành phố Trường Minh, sau đó mới lái xe về phòng khám.

Bọn họ vừa về đã lập tức nghe thấy mấy tiếng phanh xe.

Trương Trần nhíu mày nhìn sang, bên ngoài rõ ràng là xe của Triệu Chí Hào. Nơi này là đường dành cho người đi bộ, nếu không có tình huống khẩn cấp thì Triệu Chí Hào sẽ không lái xe vào.

"Xảy ra chuyện gì rồi?", Trương Trần hỏi.

"Trương Quốc Hồng và Phương Thiên Bàng... gặp chuyện rồi!", Triệu Chí Hào vội vàng nói.

"Cứ từ từ nói", Trương Trần vội vàng vào trong xe, tài xế lập tức lái tới bệnh viện thành phố.

Trên xe, Triệu Chí Hào sắp xếp lại mạch suy nghĩ, nói: "Cậu Trương, có một câu tôi không biết có nên nói ra hay không".

"Ông theo tôi cũng không phải ngày một ngày hai gì nữa, cứ nói đừng ngại!"

"Phương Thủy Y... không xứng với cậu, cũng không cần thiết phải can thiệp vào chuyện của nhà họ Phương nữa", Triệu Chí Hào trầm mặc một lát rồi nhìn Trương Trần nói.

Triệu Chí Hào biết rõ những gì mà Trương Trần làm cho Phương Thủy Y, dù sao hầu hết mọi chuyện đều qua tay ông ta.

Trương Trần thật sự quá ưu tú, Phương Thủy Y thì ngược lại, ngoại trừ ngoại hình xinh đẹp ra thì chẳng còn ưu điểm gì hấp dẫn người khác nữa.

"Sau này đừng nói những lời như thế nữa, ông không hiểu hết được đâu", Trương Trần không hề tức giận.

Dệt hoa trên gấm không sánh bằng đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, ba năm qua Phương Thủy Y vì anh mà phải hứng chịu bao cái nhìn ghẻ lạnh của người đời, chỉ cần cô không nói gì thì anh sẽ không chủ động nhắc tới.

Triệu Chí Hào gật đầu, ông ta không coi Trương Trần là người ngoài nên mới nói thẳng ra như thế.

Trương Trần có suy nghĩ của riêng anh thì ông ta cũng không nói nhiều nữa, chỉnh sửa lại mạch suy nghĩ rồi kể lại mọi chuyện.

"Chuyện ở tỉnh An Hoa vẫn chưa kết thúc. Theo như bên chúng ta quan sát, có thể vợ chồng Trương Quốc Hồng định tới nhà họ Trương ở tỉnh An Hoa để tránh né, nhưng bọn họ vẫn bị ăn một trận đòn".

"Tôi đã sử dụng tất cả các mối quan hệ nhưng chỉ bắt được hai người, nhưng chúng một mực nói là thù oán trong lúc làm ăn trước kia, hơn nữa chúng không phải thủ phạm chính, trước mắt chúng đã bị bắt rồi".

"Trương Quốc Hồng đang hôn mê, Phương Thiên Bàng bị thương nhẹ".

Trương Trần gật đầu, không nói gì thêm nữa.

Cả nhóm vào bệnh viện, nhìn thấy Phương Thiên Bàng quấn băng vải khắp người, ngồi trên chiếc ghế trong hành lang với vẻ mặt bơ phờ.

"Trương Trần, cậu tới rồi à?", nhìn thấy Trương Trần, Phương Thiên Bàng chào hỏi.

"Ừm", Trương Trần gật đầu rồi vội vàng hỏi: "Bố, tình hình thế nào rồi? Thủy Y đã biết chuyện này chưa?"

Phương Thiên Bàng còn chưa kịp trả lời thì một y tá đã vội vàng chạy tới nói: "Xin hỏi có phải người nhà của Trương Quốc Hồng không ạ? Hiện tại nhất định phải nhanh chóng phẫu thuật cho bà ấy, có hai phương án, một là dùng thuốc và dụng cụ nhập khẩu, phí tổn là năm triệu, sản phẩm trong nước thì rẻ hơn, khoảng tám trăm ngàn, nhưng có thể sẽ để lại di chứng".

"Sao lại đắt như vậy?", Phương Thiên Bàng giật mình.

"Đến khi hoàn tất thủ tục chúng tôi sẽ có hóa đơn rõ ràng, hoàn toàn không có chuyện thu phí cao, đến lúc đó ông có thể mang tới bệnh viện khác hỏi".

"Để con nộp", Trương Trần nghe vậy bèn nói.

"Anh nộp, anh lấy gì để nộp?", lúc này một giọng nói lạnh lùng vọng tới.

Phương Thủy Y đi giày cao gót tới, hiển nhiên cô đang làm việc thì phải chạy đến đây.

"Tôi nói rồi, cút ra khỏi Hoài Bắc, đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa, anh tới đây làm gì?", Phương Thủy Y lạnh lùng nhìn Trương Trần.

Nơi mà bố mẹ cô gặp chuyện là khu vực giáp ranh giữa cao tốc Hoài Bắc và tỉnh An Hoa, chuyện này khiến cô cảm thấy hoảng hốt.

Bố mẹ cô luôn rất yếu đuối, sẽ chẳng đắc tội ai đến mức ấy, ngoại trừ người bên tỉnh An Hoa.

Thế nên Phương Thủy Y vô cùng lo lắng, nhưng đồng thời cũng bất lực.

Trương Trần bình tĩnh nói: "Anh có thể gánh vác được, sao em cứ không tin anh mãi vậy?"

Phương Thủy Y đã đủ phiền lòng lắm rồi, bây giờ cô còn không biết phải giải quyết như thế nào, làm gì có tâm trạng nghe Trương Trần nói linh tinh, vậy nên cô căm ghét nói: "Cút đi, anh lấy gì để gánh vác?"

"Yêu cầu mọi người đừng cãi nhau, tình huống của bệnh nhân không thể kéo dài quá lâu, tốt nhất cô nên thanh toán tiền viện phí trước đi!", y tá khuyên một câu rồi bỏ đi.

Phương Thiên Bàng run rẩy đứng lên, Phương Thủy Y vội vàng bước tới đỡ lấy ông ta. Phương Thiên Bàng nói với vẻ mặt chán chường: "Thủy Y, hay là chúng ta dùng thuốc trong nước cho mẹ con đi, chúng ta không có nhiều tiền như thế".

"Sản phẩm trong nước sẽ để lại di chứng, dùng hàng nhập khẩu đi!", Trương Trần đứng sau nói.

"Chẳng lẽ chúng tôi không biết hàng nhập khẩu tốt sao? Cần anh nói chắc!", Phương Thủy Y nhìn Trương Trần bằng ánh mắt chán ghét, đừng nói là nhập khẩu, ngay cả sản phẩm trong nước bọn họ cũng không chi trả nổi.

Hiện tại Phương Thủy Y đang nợ ngập đầu, cho dù cô bán hết cả nhà cả xe đi thì với giá thị trường hiện nay, cùng lắm cô cũng chỉ có thể góp được khoảng ba triệu thôi.

"Bố đừng sốt ruột, để con mượn bạn thử xem, chắc là không có vấn đề gì đâu", Phương Thủy Y an ủi một câu rồi vội vàng chạy tới quầy lễ tân hỏi thời hạn nộp tiền muộn nhất.

Nhưng cô đi đâu mượn được đây? Hiện giờ chẳng có mấy ông chủ hợp tác với cô, bên tỉnh An Hoa thì tạm thời cô không liên lạc được, cũng lo rằng chỗ ông ngoại sẽ gặp chuyện gì đó.

"Thủy Y, sao cô lại ở đây? Tới thăm bạn à?"

Lúc này, một giọng nói vang lên, một người đàn ông mặc vest trắng từ quầy y tá bước tới.

Từ khí chất đến cách ăn mặc đều chứng tỏ rằng người này rất thành đạt, cộng thêm khuôn mặt góc cạnh, cho dù không phải kiểu người mê trai thì các cô gái đứng ở quầy y tá cũng phải đỏ mặt, tim đập loạn nhịp.

Phương Thủy Y cũng sửng sốt, cô xoay người lại nhìn rồi ngạc nhiên nói: "Mạnh Thanh Vân?"

"Ha ha, lâu rồi không gặp", người đàn ông tên là Mạnh Thanh Vân cười khẽ, hắn phóng khoáng bước tới, nói bằng giọng vừa quan tâm vừa ga lăng: "Có chuyện gì vậy? Sao tôi thấy cô nhíu mày chặt thế?"

Mạnh Thanh Vân nói bằng giọng đầy quan tâm rồi giơ tay định xoa đôi lông mày của Phương Thủy Y.

Theo bản năng, Phương Thủy Y lùi lại một bước, sau đó cô do dự một lát rồi nhỏ giọng nói: "Ừm, gia đình tôi xảy ra chút chuyện, anh có thể cho tôi vay ít tiền được không?"

Dứt lời, Phương Thủy Y xấu hổ cúi đầu xuống. Cô và Mạnh Thanh Vân không mấy thân thuộc nên rất ngượng.

"Không thành vấn đề, vay bao nhiêu cũng được".

Mạnh Thanh Vân cười hào sảng, tiếp đó hắn hỏi: "Thủy Y, hiếm khi tôi tới đây, lâu rồi chúng ta không gặp, đợi cô hết bận rồi thì tôi muốn mời cô ăn một bữa cơm, cô sẽ không từ chối chứ?"

Phương Thủy Y hơi do dự rồi gật đầu.

Cô không thể từ chối lời mời của Mạnh Thanh Vân được, người ta còn giúp cô nộp tiền viện phí, đâu thể từ chối thẳng thừng được.

Trương Trần hơi híp mắt lại, đều là đàn ông, đương nhiên là anh hiểu ý đồ của Mạnh Thanh Vân, mục đích thực sự của anh ta không phải là ăn cơm.

"Vợ tôi không có thời gian nể mặt anh, tiền viện phí cũng không cần anh nộp!", Trương Trần nói với vẻ mặt lạnh lùng.

"Trương Trần, anh câm miệng lại cho tôi!", Phương Thủy Y lạnh giọng quát.
Chương 142: Đánh hắn tàn phế

"Phương Thủy Y, bây giờ em là vợ anh, em có hiểu điều đó không?", Trương Trần cũng sầm mặt xuống.

Dù sao đàn ông có độ lượng đến mấy thì cũng không chịu được chuyện như vậy, rõ là ve vãn vợ anh ngay trước mặt anh đây mà.

"Vợ? Anh mà cũng xứng sao?"

Phương Thủy Y trào phúng nói: "Có vẻ như anh không hề để tâm đến những gì tôi đã nói với anh thì phải. Anh cứ u mê như thế thì đợi xử lý xong chuyện này chúng ta sẽ ly hôn. Sau này anh đừng tới làm phiền tôi, cũng đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa!"

"Ha ha, Thủy Y, tôi nghĩ có thể anh ấy hiểu lầm rồi. Chuyện này không vội, tôi cũng chỉ thuận miệng nói vậy thôi, cô cứ lo chuyện của mình trước đi, dù sao tôi cũng sẽ ở lại đây một thời gian, có chuyện gì cô cứ nói thẳng với tôi là được!"

Mạnh Thanh Vân vừa cười vừa nói.

"Cảm ơn anh!", Phương Thủy Y gật đầu, tạm thời không cần lo đến tiền viện phí nữa, cô vội vàng tới phòng bệnh.

Trong hành lang, sắc mặt của Trương Trần vô cùng khó coi.

"Mày là ai? Có mục đích gì?", Phương Thủy Y vừa đi là sắc mặt của Trương Trần cũng trở nên lạnh lùng.

"Ha ha, sao vậy? Anh Trương còn muốn đánh tôi à?"

Mạnh Thanh Vân cười ha ha, nhìn Trương Trần với vẻ khinh miệt, nói: "Muốn đánh thì đánh đi, tao không đánh trả đâu!"

"Mày đang đùa với lửa đấy!", Trương Trần lạnh lùng nói.

"Mày còn chưa được coi là lửa", Mạnh Thanh Vân lắc đầu cười nói: "Mày đoán không sai, tao muốn chơi vợ mày".

"Đủ thẳng thắn chưa?"

"Bây giờ Phương Thủy Y cũng hai mươi sáu rồi đúng không? Nghe nói vẫn còn trinh, không biết có sướng không đây. Đến lúc đó tao có thể quay video cho mày xem!"

Trương Trần siết chặt bàn tay đến mức kêu rôm rốp. Anh biết đây không phải nơi để đánh nhau, vì thế mới kìm nén cơn thịnh nộ, sát khí trên người anh bao phủ khắp người Mạnh Thanh Vân.

"Có thể mày sẽ không ra khỏi Hoài Bắc được đâu!"

"Tao đã biết hết gốc gác của mày rồi, nhưng mày vẫn chưa biết gì về tao, lực lượng của mày bây giờ vẫn còn non lắm. Tao tia Phương Thủy Y không phải ngày một ngày hai, tao có thể hứa với mày là tao chỉ cần cái trinh tiết của cô ta, chơi xong là tao sẽ không động vào nữa, thấy sao?", Mạnh Thanh Vân mỉm cười nói.

Trương Trần giận quá hóa cười, anh không nói gì nữa mà rời khỏi bệnh viện.

...

Trong phòng họp cấp cao của tập đoàn Mạt Lâm, Trương Trần, Tôn Khuê Sơn, Triệu Chí Hào và Chu Viên Viên đều có mặt ở đây.

Mạnh Thanh Vân nói rất đúng, Trương Trần không biết gì về hắn ngoài cái tên.

Đừng hỏi Trương Trần phẫn nộ đến mức nào!

Tới địa bàn của anh mà dám trắng trợn nói rằng muốn chơi vợ anh.

Dù cho Trương Trần không quá mức yêu Phương Thủy Y, nhưng chỉ cần là đàn ông thì đều không thể nhịn được chuyện như vậy.

"Ôi chao, ông chủ lớn, tối muộn thế này còn gọi tôi tới, chắc không phải anh định làm gì tôi đấy chứ?", Chu Viên Viên ngồi trên chiếc sô pha mềm nói đùa.

Trương Trần làm gì có tâm trạng đùa giỡn, người ta ngồi lên đầu anh rồi đây này!

"Cô có biết một người tên là Mạnh Thanh Vân không? Cô là bạn của Phương Thủy Y, chắc hẳn cô ấy từng nói với cô rồi chứ?", Trương Trần nói.

Trái tim của Chu Viên Viên run lên, cô ta thay đổi sắc mặt, vội vàng nói: "Sao anh biết anh ta?"

Thái độ của Chu Viên Viên đã chứng tỏ điều gì đó. Trương Trần nói: "Hôm nay tôi gặp hắn ở bệnh viện".

Trương Trần kể sơ qua chuyện đã xảy ra trong bệnh viện.

Sắc mặt của Chu Viên Viên rất phức tạp, cô ta nói: "Nếu tôi đoán không sai thì Phương Thủy Y đối xử với anh ta như bạn bình thường đúng không?"

"Đúng thế", Trương Trần gật đầu.

Chu Viên Viên thở dài một hơi rồi nói: "Bọn họ biết nhau từ lúc đại học năm nhất. Hồi đó Mạnh Thanh Vân định tìm tôi, nhưng tôi không phải gu của anh ta, anh ta thích kiểu yếu đuối như Phương Thủy Y hơn".

"Có thể đến bây giờ Phương Thủy Y cũng không biết rằng năm đó suýt thì Mạnh Thanh Vân đã bỏ thuốc rồi cưỡng hiếp cậu ấy".

"Chuyện này là sao?", Trương Trần sầm mặt hỏi.

Triệu Chí Hào và Tôn Khuê Sơn cũng không nhịn được nhìn sang.

"Còn thế nào được nữa, lúc đầu anh ta theo đuổi Phương Thủy Y, cậu ấy không đồng ý, anh ta bỏ thuốc luôn. Sau đó chúng tôi phát hiện ra, vốn tôi định dạy cho anh ta một bài học, nhưng ông nội tôi đã ngăn cản".

"Nghe nói Mạnh Thanh Vân đến từ thành phố Thượng Đô - thành phố đi đầu về kinh tế ở Long Quốc. Mặc dù ông nội tôi không nói gì thêm, nhưng với ánh mắt kính sợ của ông ấy thì tôi biết chắc là tên Mạnh Thanh Vân ấy không đơn giản".

"Lúc ấy Phương Thủy Y không sao, tôi sợ Mạnh Thanh Vân chó cùng rứt giậu, vậy nên không nói thẳng với cậu ấy, chỉ trông chừng không cho cậu ấy ra ngoài một mình nữa thôi".

"Mãi đến về sau khi Mạnh Thanh Vân ra nước ngoài làm học sinh trao đổi hay gì đó thì mới rời trường đại học. Sau này anh ta cũng từng tới Hoài Bắc, còn vào ngày mà anh kết hôn với Thủy Y nữa!"

Nói tới đây, Chu Viên Viên nhìn Trương Trần bằng ánh mắt phức tạp.

Trương Trần gật đầu, anh nhìn Tôn Khuê Sơn và Triệu Chí Hào, nói: "Hai ông điều tra được gì rồi?"

Hai người lắc đầu, cười khổ nói: "Thời gian quá ngắn, hơn nữa người ta là người thành phố Thượng Đô, không dễ điều tra đâu".

"Hiện tại đang ở Hoài Bắc, đánh hắn tàn phế cũng không có vấn đề gì đâu nhỉ?", Trương Trần thản nhiên nói.

"Có thể thử xem", Tôn Khuê Sơn gật đầu, lấy điện thoại ra bắt đầu sắp xếp người.

...

Bệnh viện thành phố vào buổi tối vẫn sáng trưng, nơi như thế này cơ bản cả năm không có ngày nào tắt điện.

Trong phòng bệnh nguy cấp, Trương Quốc Hồng đang hôn mê trên giường bệnh, Phương Thủy Y và Phương Thiên Bàng ngồi trông nom bên cạnh với vẻ mặt phờ phạc.

Lúc này, tiếng gõ cửa vang lên, sau đó cánh cửa bị đẩy ra. Mạnh Thanh Vân mang hoa quả và sữa tươi vào.

"Xin lỗi nhé Thủy Y, bây giờ tôi mới làm xong, bác gái thế nào rồi?", Mạnh Thanh Vân hỏi với vẻ mặt lo lắng.

"Bố, đây là bạn học cũ của con, chính anh ấy đã giúp chúng ta nộp viện phí", Phương Thủy Y giải thích, Phương Thiên Bàng vội vàng cám ơn.

Mạnh Thanh Vân chỉ cười không nói gì. Lúc hắn tới nộp tiền thì được báo là đã có người nộp rồi, dùng mông để nghĩ cũng biết là ai, nhưng hắn sẽ chẳng nói ra.

"Thủy Y, để bố trông nom mẹ con cho. Bạn con tới rồi, lại còn giúp chúng ta nữa, con ra ngoài trò chuyện với cậu ấy đi, muộn rồi, đừng để lỡ nhiều thời gian của cậu ấy!", Phương Thiên Bàng nhỏ giọng nói.

Phương Thủy Y gật đầu. Hai người đi ra ngoài, ánh đèn đường lấp lóe, Mạnh Thanh Vân nhìn vào một quán ăn nhỏ, cười nói: "Vẫn chưa ăn cơm đúng không? Tùy tiện ăn chút gì đi, tôi không quan tâm là quán lớn hay quán nhỏ, điều quan trọng là ăn với ai thôi".

"Được", đúng là Phương Thủy Y chưa ăn cơm, bởi vì cô cứ mải lo chuyện của Trương Quốc Hồng.

Đúng lúc này, năm mươi người đàn ông lặng lẽ ập ra từ trong bóng đêm, tay cầm mã tấu, cứ thế tới gần Mạnh Thanh Vân.

"Giết!", bất chợt, trong đám bọn họ có một giọng nói vang lên.

Đám người cầm mã tấu đồng thời chạy tới bao vây Mạnh Thanh Vân.

"Cậu chủ!", một ông lão bỗng xuất hiện bảo vệ Mạnh Thanh Vân.

Nhìn thấy cảnh tượng này, Phương Thủy Y cũng sợ tái mặt.

Mạnh Thanh Vân xua tay, chẳng mấy bận tâm. Hắn cầm tay Phương Thủy Y, kéo cô vào một ngõ nhỏ, nói: "Thủy Y, đừng lo, cô cứ ở yên đây, để tôi xử lý!"

"Nhưng anh..."

"Không sao, cứ yên tâm là được!", Mạnh Thanh Vân cười một tiếng.

Cách đó xa xa, trên một tòa nhà cao tầng, Tôn Khuê Sơn dập tắt tàn thuốc, cầm kính viễn vọng nhìn rồi cười nói: "Rốt cuộc tên Mạnh Thanh Vân này là ai vậy? Đúng là không biết chết sống là gì!"

"Ai mà biết được!", Triệu Chí Hào thở dài một hơi, nói: "Ông nói xem, có phải gia đình Trương Quốc Hồng Phương Thủy Y tiện lắm không?"

"Đừng có nói lung tung, trong lòng Trương Trần có giới hạn, nhưng cậu ấy dính vào gia đình như thế đúng là buồn nôn thật!"

Hai người vừa trò chuyện vừa cầm kính viễn vọng quan sát.

Chẳng bao lâu sau, bọn họ mở to mắt nhìn. Trong tầm mắt của bọn họ, Mạnh Thanh Vân và ông lão cạnh hắn đánh đấm lia lịa, người của ông ta thì đổ như ngả rạ.

"Biết võ? Tay đánh cận chiến?", Tôn Khuê Sơn cảm thấy nặng nề, thấy người của mình ngã lăn liên tục, ông ta lập tức lấy điện thoại ra, nhưng rồi lại đặt xuống.

Nơi này cách nhà họ Tôn quá xa, hoàn toàn không kịp điều người.

"Rút lui!", Tôn Khuê Sơn mở tai nghe ra và quát to.

"Muốn đi à?", trên con đường trước bệnh viện, Mạnh Thanh Vân cười khẩy. Ngay sau đó, hắn giẫm chân xuống mặt đất, cả cơ thể bay lên không trung, chân phải giơ thẳng ra, đánh ngã ba người cuối cùng.

Mạnh Thanh Vân vỗ tay, nói với ông lão bên cạnh: "Bác Tiền, theo ý của bác thì những tên này do ai phái tới?"

"Theo tôi thấy những người này ra tay rất tàn nhẫn, hẳn là người của nhà họ Tôn!", bác Tiền nói bằng giọng khàn khàn.

"Từ lâu đã nghe nói Trương Trần có quan hệ với mấy gia tộc lớn ở Hoài Bắc, không ngờ ngay cả nhà họ Tôn cũng dám ra tay với tôi vì hắn".

"Đó là bởi vì lũ rác rưởi ấy không biết thân phận của cậu chủ, nếu không cho chúng mười lá gan cũng không dám!"

"Ha ha, không sao cả", Mạnh Thanh Vân cười nói: "Có qua có lại mới toại lòng nhau, bác Tiền, bác cũng thể hiện đôi chút đi chứ nhỉ?"

"Chuyện này không vội, dù sao Hoài Bắc cũng không nhỏ, chắc chắn ngày mai Trương Trần sẽ tới bệnh viện thăm Trương Quốc Hồng, đến lúc đó bác theo sau là được".

"Được", bác Tiền gật đầu rồi hòa mình vào bóng đêm.

...

Sáng sớm hôm sau, lúc biết tin năm mươi người của Tôn Khuê Sơn đều phải vào bệnh viên, Trương Trần cũng hơi ngẩn người.

Năm mươi người, đây là khái niệm thế nào chứ? Cho dù dùng súng liên thanh thì cũng phải bắn hơn mười phút mới đánh gục năm mươi người ở một nơi rộng rãi như thế.

"Cả hai người đó đều biết võ, tôi đã bảo bọn họ rút lui nhưng vẫn không kịp", Tôn Khuê Sơn trầm giọng nói.

"Chuyện này các ông không cần can thiệp nữa, để tôi tự lo", Trương Trần trầm ngâm một lát rồi nói.

Có cao thủ ở cấp bậc này bảo vệ, lại còn tới từ Thượng Đô, mặc dù Trương Trần vẫn chưa biết thân phận cụ thể của Mạnh Thanh Vân, nhưng anh cũng loáng thoáng đoán ra đôi chút rồi.

"Không được!", Tôn Khuê Sơn vội vàng nói.

Trương Trần là nhân vật cốt lõi, bất cứ lúc nào cũng không thể xảy ra chuyện, nếu không thì chẳng khác nào rắn mất đầu, người khác không làm gì thì Trường Minh cũng sẽ hỗn loạn.
Chương 143: Gậy ông đập lưng ông

Triệu Chí Hào mấp máy miệng, ông ta cũng định khuyên Trương Trần nên lý trí một chút. Những chuyện Trương Trần nghĩ đến, ông ta cũng nghĩ tới rồi. Nhưng ông ta cũng hiểu tính khí của Trương Trần, chuyện này chắc chắn sẽ không kết thúc dễ dàng như vậy.

Hiện giờ bên tỉnh An Hoa vẫn để ý và chuẩn bị ra tay với họ bất cứ lúc nào. Nếu như đám gia tộc này đều nhắm mũi dùi vào họ thì họ căn bản không ứng phó được.

“Không cần nói nhiều nữa”, Trương Trần khoát tay nói: “Chỗ Mạnh Thanh Vân tôi sẽ tự giải quyết, chuyện khác các ông giải quyết là được”, Trương Trần đưa ra quyết định rồi lái xe đến bệnh viện.

Đã nộp xong tiền phẫu thuật của Trương Quốc Hồng, chắc là hôm nay sẽ bắt đầu làm nên anh phải đến đó xem sao.

Lúc Trương Trần đến thì Mạnh Thanh Vân đã túc trực ở bên cạnh. Ánh mắt của hắn chốc chốc lại nhìn lên người Phương Thủy Y, trong ánh mắt liên tục lóe lên vẻ ham muốn.

Tay Phương Thiên Bàng đeo băng, hài lòng nhìn Mạnh Thanh Vân. Rõ ràng người này vô cùng được lòng ông ta, hơn nữa tiền viện phí cũng là người ta trả giúp.

“Anh đến đây làm gì?”, lúc Trương Trần vào phòng bệnh, chào đón anh chính là ánh mắt lạnh băng của Phương Thủy Y.

Đúng là khi so sánh hai người này với nhau thì Trương Trần bị hạ thấp hơn một bậc.

“Anh đến xem tình hình thế nào”, Trương Trần bình tĩnh nói, sau đó ánh mắt nhìn về phía Mạnh Thanh Vân, còn hắn cũng nhìn anh với ánh mắt bỡn cợt.

“Trương Trần à! Ở đây không có chuyện gì đâu, tiền viện Mạnh Thanh Vân cũng nộp rồi, cậu bận gì thì cứ đi làm đi”, Phương Thiên Bàng thấy vậy thì lên tiếng nói.

“Ha ha”, Trương Trần bật cười nói: “Bố chắc chắn là Mạnh Thanh Vân nộp tiền không?”

“Không phải là người ta thì lẽ nào là cậu sao?”, Phương Thiên Bàng hừ lạnh một cái. Chuyện xảy ra như này, cũng may là người ta đến giúp. Trương Trần đã không làm được gì còn đến đây nói kháy, điều này khiến ông ta rất tức giận.

“Ha ha, thưa bác, ai nộp không quan trọng, quan trọng là bác gái yên tĩnh dưỡng bệnh. Cháu đã hỏi bệnh viện rồi, thời gian phẫu thuật là chiều hoặc chậm nhất là tối nay, mọi người cứ yên tâm ạ”, Mạnh Thanh Vân cười nói.

Phương Thiên Bàng gật đầu rồi lại khen Mạnh Thanh Vân vài câu.

Trương Trần vẫn nhớ đến Trần Bắc Vọng, nếu tạm thời ở đây không có vấn đề gì lớn thì anh cũng không có tâm trạng ở đây cười trừ với Phương Thiên Bàng.

“Ha ha, Trương Trần phải đi rồi sao, trên đường nhớ cẩn thận nhé”, Mạnh Thanh Vân cười bỡn cợt, nói.

Trương Trần dừng bước chân, lạnh lùng nói: “Tất nhiên không cần anh lo, anh nói phải không?”

“Như vậy là tốt nhất”.



Trên đường đến trung tâm điều dưỡng, Trương Trần lái xe rất chậm, cố ý đi đường nhỏ mà ít người đi. Lúc này anh mới hiểu là Mạnh Thanh Vân đã tìm người ra tay với anh.

Phía sau xe của anh có một con xe Rolls Royce bám theo.

Trương Trần quét nhìn qua gương chiếu hậu rồi bẻ lái đi sang đường nhỏ, sau đó giẫm chân ga dừng lại. Nhất thời, anh mở cửa xe thì nghe thấy cuối đường nhỏ truyền lại tiếng bước chân.

Hai bên của nơi này đều là cây cối, đi về trước là con kênh nhỏ, bên trong là lau sậy, đúng là nơi lý tưởng để giết người phóng hỏa.

“Ha ha! Thật không ngờ cậu còn dám chủ động đến nơi này”, cùng với giọng nói già nua truyền lại, Tiền Bá ngẩng đầu lên nhìn Trương Trần, trong ánh mắt không che giấu nổi sự khinh bỉ.

“Là Mạnh Thanh Vân sai ông đến?”, Trương Trần hỏi.

“Không còn cách nào khác, lần này đi xa, nhân lực không đủ nên tôi đành phải đích thân ra tay. Nhưng tôi có thể cho cậu cơ hội”, Tiền Bá không thừa nhận cũng không phủ nhận.

“Ố?”, Trương Trần cười híp mắt hỏi: “Cơ hội gì vậy?”

“Chỉ cần cậu không làm ảnh hưởng đến việc của cậu chủ thì tôi chỉ khiến cậu phải nằm viện năm rưỡi thôi, cậu tự đánh gãy hai chân mình, nặng hay nhẹ là tùy cậu. Đây cũng coi như cậu biết điều, tự mình tìm một nơi mà giải quyết, tôi cũng đỡ nhọc sức”.

“Tôi nghĩ chắc ông hiểu nhầm rồi”, Trương Trần cười lớn, kẻ này đúng là kiêu ngạo, vẫn chưa ra tay mà nói như kiểu ăn chắc được mình vậy.

Tiền Bá cười lạnh, tay phải ném cái áo ra sau, lạnh lùng nói: “Nếu cậu không cần cơ hội này thì đừng trách tôi nhé”, nói xong ông ta giậm chân mạnh trên đất, thân người lập tức lao tới.

Chỉ thấy năm ngón tay của ông ta biến thành móng vuốt, bàn tay như vỏ cây cổ thụ nắm chặt, bên trong ẩn chứa lực sát thương kinh người. Chỉ mấy giây ngắn ngủi mà tay ông ta đã nắm chặt lấy bả vai của Trương Trần.

Lúc này, Trương Trần như thay đổi sắc mặt, anh không tránh mà đập về phía tay của ông ta.

Nắm đấm của Trương Trần thoạt nhiên bình thường không có sức uy hiếp nào nhưng sắc mặt của Tiền Bá thì biến đổi.

“Xem ra cậu cũng là người luyện võ đấy nhưng hồi ông đây vô địch thiên hạ thì cậu vẫn nằm trong lòng mẹ bú sữa cơ”, ông ta cười khinh bỉ rồi tăng thêm lực, nắm chặt lấy nắm đấm của Trương Trần.

Bụp! Lúc này hai người va vào nhau, ông ta chỉ cảm thấy một lực mạnh kinh người truyền đến người mình khiến khí huyết dâng trào, lồng ngực bí bách, chỉ cảm thấy hơi thở cũng khó khăn hơn. Còn Trương Trần lại với dáng vẻ thản nhiên hơn cả.

Hai bên giao đấu bước đầu, ai chiếm ưu thế hơn, lúc này đã rất rõ rồi.

Ông ta chỉ thấy kinh hãi trong lòng, ông ta là người hiểu về thân thủ của mình nhất. Mặc dù lớn tuổi nhưng tối qua mới nhẹ nhàng giải quyết người của Tôn Khuê Sơn. Có thể thấy ông ta già nhưng vẫn cường tráng. Nhưng dưới cú đấm của Trương Trần, ông ta lại bị thua thiệt một chút. Mặc dù đây cũng có một phần do ông ta khinh địch nhưng cũng chứng tỏ tài năng của Trương Trần.

“Được đó nhóc con, xem ra cậu cũng thú vị đấy”, giọng nói của ông ta ngưng trọng, cũng không còn dáng vẻ khinh bỉ kia nữa.

Ông ta giang rộng hai chân rồi giống như cây cổ thụ cắm rễ ở đó, tiếp đó khuỵu đầu gối xuống một cách chắc chắn. Người luyện võ đều biết, đây là điểm quan trọng nhất trong việc sắp tấn công.

Lần này lại đến lượt Trương Trần cười khểnh.

Đòn tấn công của anh không hoa mỹ, mỗi cú đấm đều vô cùng ác liệt, giống như một chiếc xe ủi đất, chỉ cần bị anh đánh trúng thì ít nhất cũng là trọng thương!

Lần này lại khiến Tiền Bá có chút hoảng loạn, vì ông ta phát hiện mình hoàn toàn không hiểu đường đi của Trương Trần.

“Chết đi”, Trương Trần hét lên một tiếng rồi đá chân ra.

Ông ta loạng choạng né sang một bên, chân của Trương Trần đá vào cành cây khô phía sau Tiền Bá. Trong lúc ông ta đang ngơ ngác với ánh mắt khó tin thì lại bị chân Trương Trần đá trúng.

“Hự”, Tiền Bá hít một hơi lạnh. Đây có còn là người nữa không, hoàn toàn là người ngoài hành tinh mà. Kể cả ông ta năm xưa cũng không đạt được đến trình độ này.

Ông ta nảy ra ý muốn rút lui, ông ta vốn được cử đến để đánh phế Trương Trần nên trong lòng cũng có sự khinh bỉ. Nhưng lần này, ông ta hiểu được, Trương Trần giống như con rắn độc trong đêm tối, ngụy trang rất giỏi, đúng lúc quan trọng mới há miệng ra cắn người.

Nhưng đã đến đây rồi thì sao Trương Trần tha cho ông ta dễ dàng như vậy. Lúc sau, trong ánh mắt khó tin của ông ta, Trương Trần lại hét lớn.

Chỉ thấy hai tay anh ôm chặt cây rồi nhấc gốc cây lên, sau đó lấy cây đó làm vũ khí quật về phía Tiền Bá. Ông ta ngây người ra, lực này khéo phải đến hàng ngàn cân ý chứ.

Đợi lúc ông ta định thần lại thì cây đó đã đập xuống, ông ta không còn đường lui, đành giơ nắm đấm lên đỡ lại.

Nhưng nắm đấm của ông ta như bọ ngựa chắn xe, căn bản không có chút tác dụng nào.

Bụp! Âm thanh não nề vang lên, cây đó đập trúng ngực của ông ta khiến toàn thân ông ta bay ra ngoài rồi phun ra ngụm máu tươi. Dưới ánh mặt trời sáng sớm đúng là có chút nhức mắt.

“Lão chết tiệt! Rốt cuộc Mạnh Thanh Vân là người như nào, nói mau”, Trương Trần đặt cây xuống, đôi mắt như báo săn nhìn về phía ông ta. Ông ta chỉ cảm thấy ớn lạnh.

“Thắng làm vua thua làm giặc, muốn giết thì giết đi”, ông ta hừ lạnh một tiếng. Mấy năm nay ông ta chứng kiến bao trận đánh, mặc dù vậy nhưng không đến mức bị Trương Trần hù dọa.

“Đây là xã hội pháp trị, sao tôi có thể giết người được”, Trương Trần lắc đầu, đi lên trước hai bước, đi đến trước mặt ông ta, sau đó hai tay nắm chặt đầu gối ông ta rồi vặn mạnh một cái.

“Rắc rắc”, chỉ nghe thấy tiếng vang giòn, đầu gối ông ta đã bị gập vào trong, tạo thành một vòng cung hàng chục độ!

Tiếng kêu thê thảm truyền lại, còn Trương Trần coi như không nghe thấy. Anh cười híp mắt nói: “Đừng vội, nếu các người có chút hiểu biết về tôi thì chắc biết tôi biết chút y thuật chứ”.

“Trước khi xương cốt toàn thân ông bị bẻ gãy thì ông sẽ không chết đâu. Đây là ‘công lực’ cơ bản của một bác sĩ, hiện giờ, ông chỉ cần từ từ tận hưởng thôi”, giọng nói như ác quỷ của Trương Trần khiến ông lão tuổi gần lục tuần này thấy run rẩy, lần đầu tiên ông ta có cảm giác sợ hãi.

“Rắc rắc”, lại là tiếng gãy xương vang lên, Trương Trần rút kim vàng đâm trúng huyệt câm của ông ta khiến ông ta đau đớn nhưng không thể kêu lên được.

Sự hành hạ này đúng là cực hình, đặc biệt về mặt tâm lý. Lúc này, lái xe đợi bên ngoài không nhẫn nại được, nhanh bước đi lại. Lúc hắn nhìn thấy cảnh này thì đứng đơ người ra.

Tiền Bá uy phong lẫm liệt giờ bị một thằng nhóc đè trên đất? Hay là hắn hoa mắt? Hay là thế giới này điên rồi?

“Lại đây”, Trương Trần móc tay, nói.

Lái xe đó có chút run rẩy, nói: “Đại ca, đại ca, tôi chỉ là lái xe thôi, không liên quan đến tôi”.

“Hai chân hay là hai tay đây, anh chọn đi”, Trương Trần lạnh lùng nói.

Đối với kẻ địch, Trương Trần chưa bao giờ nhân từ.

“Đại ca, tôi…”, lái xe sợ đến nỗi quỳ sụp xuống, đến Tiền Bá còn bị vậy thì hắn bổ nhào lên có được ích gì. Lúc này hắn cắn răng, rút dao ra đâm lên tay mình.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom