• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Rể Nghèo Thành Tỷ Phú (4 Viewers)

  • Chương 541-545

Chương 541: Không xứng?

Tại nhà hàng Thiên Hoa.

Ở cửa một phòng ăn đã đặt trước.

Khi Lâm Hàn và Tiêu Nhã đến thì trong phòng đã ngồi đầy hơn phân nửa, họ đều là bạn bè của Tiêu Nhã.

"Ồ, cô chủ Tiêu đến rồi, mời vào mời vào".

"Cô chủ Tiêu, bình thường cô bận lắm mà, sao hôm nay lại rảnh rỗi hẹn bọn tôi đi ăn vậy?"

"Có việc gì cần bọn tôi giúp sao?"

"..."

Những người đang ngồi trong phòng không giàu thì cũng sang, tất cả đều là nhân vật có tiếng nói ở thành phố Thiên Kinh.

Vậy mà lúc này, khi đối diện với Tiêu Nhã, mỗi một người trong họ không dám thở mạnh mà còn vô cùng tôn kính.

Tiêu Nhã mỉm cười, kéo Lâm Hàn vào phòng ăn, nói: "Yên tâm, hôm nay hẹn mọi người ra ăn bữa cơm thôi, không làm phiền mọi người đâu. Bữa ăn hôm nay chủ yếu để cảm ơn một người, anh ấy đã ra tay giúp đỡ tôi lúc ở thành phố Phụng Thiên".

Nói xong, Tiêu Nhã nép qua một bên để lộ ra Lâm Hàn.

"Chính là anh ấy", Tiêu Nhã cười nói.

Ngay lúc này, các bạn bè của Tiêu Nhã người nào người nấy cũng tò mò nhìn Lâm Hàn.

Bản thân Tiêu Nhã là cô chủ xuất thân từ nhà quý tộc họ Tiêu, cũng là người thừa kế duy nhất, nên tính cách có đôi phần tự cao, rất hiếm người được cô ấy để vào mắt.

"Xin chào mọi người, tôi tên là Lâm Hàn", Lâm Hàn xa cách nói.

"Nào nào nào, nhanh ngồi xuống đi, lái xe cả ngày chắc đói bụng lắm rồi", Tiêu Nhã vội kéo Lâm Hàn ngồi xuống.

Chứng kiến cử chỉ thân thiết của Tiêu Nhã với Lâm Hàn, mấy người bạn của Tiêu Nhã lại hoang mang nhìn nhau ngồi xuống.

Tiêu Nhã lại không nhận ra điều đó, cô ấy đi đường cả ngày cũng đói lả người rồi, vừa ngồi vào bàn là ăn ngay, còn gắp đồ ăn bỏ vào bát của Lâm Hàn nữa.

"Những món này đều là đặc sản của thành phố Thiên Kinh, toàn món tôi thích, ngon lắm ý, anh nhanh nếm thử đi", Tiêu Nhã vừa ăn vừa nói.

Lâm Hàn hơi bối rồi nhìn mấy người còn lại, ý là họ ăn cùng thì anh sẽ ăn.

Một lát sau, Tiêu Nhã cảm thấy không còn đói nữa mới buông đũa xuống.

Đám bạn bè của Tiêu Nhã thấy vậy, họ đã khó nhịn từ lâu, sốt ruột hỏi.

"Tiêu Nhã, rốt cuộc thì Lâm Hàn này là ai? Trước giờ tôi chưa thấy cô để ý ai đến vậy".

"Đúng đó, ra tay giúp cô một lần cô đền đáp họ cũng là lẽ đương nhiên, song cũng không cần nhiệt tình thế này chứ? Cô nói giữa hai người không có gì tôi chẳng tin đâu".

"Chính xác thì ông anh Lâm Hàn này đã làm gì? Là thần thánh phương nào thế?"

"..."

Đối diện với một đống câu hỏi, sắc mặt Tiêu Nhã khẽ thay đổi, kể sơ lại quá trình quen biết Lâm Hàn.

Với Tiêu Nhã thì Lâm Hàn là một người rất hấp dẫn, nhưng đám bạn cô ấy nghe xong thì chẳng coi ra gì.

Suy cho cùng, biết chơi ghi-ta, có thể đánh đấm, và cả thân phận Anh trai chạy Rolls-Royce đang hot trên mạng.

Đối với những người bình thường thì đúng là cũng khá ngầu đấy, nhưng trong mắt đám người mới sinh ra đã ở vạch đích mà nói nhiêu đó cũng chẳng đáng là gì.

Chơi ghi-ta, thuê tay đánh đấm, những thứ này bọn họ tùy ý bỏ ra dăm ba đồng cũng dễ dàng có được, còn về cái thân phận Anh trai chạy Rolls-Royce kia thì càng làm họ xem thường hơn.

Idol mạng thì cũng chỉ là mấy tên ất ơ, mà dù có là ngôi sao thì những người này cũng chả coi ra gì, huống chi chỉ là một idol mạng?

"Đùa à? Chỉ là một idol mạng mà đã khiến Tiêu Nhã cô đứng ngồi không yên rồi?"

"Đúng đó, mấy người nổi tiếng trên mạng thì làm được gì cơ chứ? Có bản lĩnh thật sự sao? Về bối cảnh thì càng không đáng nhắc tới".

"Loại người này làm sao xứng ngồi chung bàn ăn với chúng ta chứ?"

"..."

Tức thì, đám bạn bè Tiêu Nhã không ngừng tỏ vẻ khinh thường Lâm Hàn.

Trước đó, bọn họ thấy Tiêu Nhã coi trọng Lâm Hàn đến vậy còn tưởng là tai to mặt lớn nào, nên mới tò mò như thế, không ngờ chỉ là một idol mạng cỏn con.

Lâm Hàn nghe vậy thì bật cười, không lên tiếng mà tiếp tục ăn.

Nhưng, sắc mặt Tiêu Nhã thì không tốt lắm, nói thế nào đi nữa Lâm Hàn cũng là ân nhân cứu mạng của cô ấy, hơn nữa cô ấy cũng rất thích anh. Còn về thân phận Anh trai chạy Rolls-Royce kia mặc dù chỉ là một idol mạng, nhưng cô ấy biết rõ anh không giống những idol mạng bình thường.

Những idol bình thường kia chỉ biết đánh bóng tên tuổi mình, qua đó vơ vét tiền của người hâm mộ. Lâm Hàn lại không như thế, những chuyện anh làm đều là chuyện tốt. Thậm chí, đến bây giờ còn không muốn công khai thân phận, vì vốn dĩ anh cũng không muốn vịn vào những chuyện đã làm để kiếm tiền.

"Anh đừng để ý nhé, những người bạn này của tôi đa phần chỉ là hoa trong nhà kính, anh đừng chấp với bọn họ làm gì", Tiêu Nhã an ủi Lâm Hàn.

Lâm Hàn khẽ gật đầu nhưng cũng không nói gì thêm, dáng vẻ anh không thèm để bụng làm gì.

Chu Tư Vũ ngồi cạnh là bạn thân nhất của Tiêu Nhã, ngày thường vì cũng khá thân thiết nên đã nhìn ra được gì đó.

Tuy với những người có thân phận bối cảnh hùng hậu thì Tiêu Nhã sẽ suy nghĩ cho toàn cục mà hạ mình tôn trọng người ta, nhưng chắc chắn sẽ không như thế này.

Còn về việc Tiêu Nhã trả ơn người đã ra tay tương trợ mình thì cùng lắm chỉ đền đáp gì đó chứ sao lại cư xử như bây giờ?

Hình như đã ngờ ngợ ra điều gì đó, Chu Tư Vũ cảm thấy khó tin nhưng do dự một hồi cũng hỏi.

"Tiêu Nhã, có phải cậu rất có thiện cảm với Lâm Hàn không?", Chu Tư Vũ hỏi.

Chu Tư Vũ vừa thốt ra câu này, cả phòng đột nhiên yên tĩnh lại, khó tin mà nhìn Tiêu Nhã.

Tiêu Nhã mất tự nhiên trừng mắt nhìn Chu Tư Vũ, chần chừ rồi cũng thẳng thắn thừa nhận: "Đúng thế, quả thật tớ rất có thiện cảm với Lâm Hàn".

Nói xong, Tiêu Nhã cắm đầu tiếp tục ăn, lén liếc nhìn Lâm Hàn nhưng thấy biểu cảm của anh vẫn vô cùng bình tĩnh, không có chút biến hóa nào.

Chu Tư Vũ nghe vậy thì sửng sốt, lập tức sáp gần lại Tiêu Nhã khuyên nhủ: "Tiêu Nhã, cậu cũng qua rồi cái thời ngây thơ trong sáng, dù ngoại hình Lâm Hàn này không tồi, đánh đấm cũng khá, chơi đàn điêu luyện đi nữa thì mấy cái này có tính là gì đâu, cậu tỉnh táo lại đi, suy nghĩ cho kỹ là sẽ sáng tỏ ngay. Người như này không xứng với cậu đâu, sau này cậu đừng thân thiết với anh ta quá".

Tiêu Nhã nghe vậy cảm thấy rất khó chịu, ý của Chu Tư Vũ cô đương nhiên hiểu, thậm chí trước kia cô ấy cũng từng đặt ra những yêu cầu đó cho bản thân.

Xuất thân từ một dòng dõi quý tộc, có rất nhiều ưu điểm, nhưng cũng sẽ bị áp đặt rất nhiều thứ, cô ấy sẽ không được tự do lựa chọn.

Nhưng khi gặp được Lâm Hàn, Tiêu Nhã lại cảm thấy như có một sự thúc đẩy nào đó, lúc này không biết nói thế nào để Chu Tư Vũ hiểu nên tạm thời cứ im lặng.

Chu Tư Vũ thấy vậy cũng đành ngậm miệng lại, không nói thêm nữa.

Trái lại, có một vài người bạn của Tiêu Nhã đã bắt đầu hằn học với Lâm Hàn.

Trong số họ có không ít người theo đuổi Tiêu Nhã, chỉ là cưa cẩm rất lâu rồi nhưng vẫn bị từ chối, dù thế bọn họ vẫn quyết không để loại người như Lâm Hàn giành được.

"Tự biết thân biết phận đi, không hòa nhập nổi thì đừng có cố, chủ động từ bỏ để còn giữ được tự trọng của bản thân".

"Không sai, idol mạng cỏn con mà thật sự xem mình là tai to mặt lớn á? Minh tinh màn bạc còn không xứng ngồi đây ăn cơm với bọn tôi nữa là!"

"Có vài người anh không đụng vào nổi đâu, cẩn thận bản thân anh và những người bên cạnh nhận lãnh hậu quả không tài nào tưởng tượng nổi đấy".

"..."

Mấy người trên bàn không ngừng đe dọa Lâm Hàn, chỉ mong bây giờ Lâm Hàn lập tức chủ động rời đi.
Chương 542: Dạy dỗ

Bỗng, sắc mặt Tiêu Nhã rất khó coi.

Nói thế nào đi nữa, mục đích bữa tiệc hôm nay là để cảm ơn Lâm Hàn, nhân vật chính là Lâm Hàn, sao có thể cư xử với anh như vậy được?

Tiêu Nhã áy náy nhìn Lâm Hàn, nhìn qua lại thấy vẻ mặt Lâm Hàn vẫn hờ hững, không hề tỏ ra tức giận chút nào, cô ấy liền cảm thấy bất ngờ, trong lòng lại càng coi trọng anh hơn.

"Đủ rồi, nếu không câm miệng thì đừng trách sao tôi không khách sáo!", Tiêu Nhã lạnh lùng nói.

Đám bạn bè ngồi trên bàn của Tiêu Nhã tức thì im bặt.

Mặc dù khó chịu Tiêu Nhã bảo vệ Lâm Hàn, nhưng mọi người cũng không dám nói gì, lúc này mà còn chí chóe thì chính là "tới công chiện" với Tiêu Nhã ngay, chỉ đành nghĩ cách sau vậy.

Mà Lâm Hàn từ đầu đến cuối vẫn mặt đầy bình tĩnh ngồi ăn.

Nếu không phải vì còn phải mượn tay Tiêu Nhã và nhà họ Tiêu đối phó nhà họ Khương, e rằng lúc này Lâm Hàn đã bật lại từ lâu rồi, để cho mấy cậu ấm cô chiêu này biết vì sao nước biển lại mặn!

Bầu không khí bữa tiệc sau đó có phần lúng túng.

Mọi người ngồi trên bàn gần như một mực im lặng mà ăn đồ của mình.

Cuối cùng, bữa tiệc cũng đến hồi kết.

"Được rồi, mọi người về trước đi", Tiêu Nhã vừa nói vừa đẩy nhẹ Lâm Hàn, định đưa Lâm Hàn về khách sạn.

Mà những người còn lại cũng không vội đứng dậy, biểu cảm họ kỳ lạ nhìn người Tiêu Nhã và Lâm Hàn.

Chẳng lẽ hai người họ đã tiến triển đến mức đó rồi sao?

Tiêu Nhã thấy mọi người nhìn chằm chằm mình, tức thì hiểu ra bọn họ đã hiểu lầm, vẻ mặt cô ấy bỗng chốc mất tự nhiên.

Lâm Hàn thấy vậy, giải vây: "Không làm phiền cô chủ Tiêu nữa, tôi tự về được rồi".

"Được", Tiêu Nhã gật đầu.

Ngay sau đó, Lâm Hàn tạm biệt mọi người, một mình rời đi.

Rảo bước chầm chậm dưới ánh đèn đường, Lâm Hàn suy nghĩ miên man.

Lâm Hàn chẳng để bụng chuyện bị đám bạn Tiêu Nhã giễu cợt, dù sao nhờ "ơn" bố vợ mà anh cũng quen từ lâu rồi.

Huống chi, với mấy cậu ấm cô chiêu nhà giàu này, Lâm Hàn thật sự cũng chẳng quan tâm đâu.

Gia thế bọn họ có thể thuộc hàng lớn mạnh nhất thành phố Thiên Kinh, thậm chí có khi khuynh đảo cả một vùng Hoa Hạ. Nhưng so với nhà họ Lâm, họ có đáng là gì.

Ngược lại là chuyện của Tiêu Nhã và nhà họ Tiêu, lúc này Lâm Hàn không mấy chắc ăn lắm, trải qua buổi tối hôm nay, Lâm Hàn cảm thấy rất có thể Tiêu Nhã sẽ giữ khoảng cách với mình.

Cho dù Tiêu Nhã cảm thấy khá hứng thú và thậm chí đã có thiện cảm với Lâm Hàn, nhưng bản thân cô ấy lại là cô chủ của nhà họ Tiêu, sau này còn trở thành người kế thừa kế duy nhất, rất nhiều trách nhiệm phải gánh trên vai, cũng có thể vì lẽ đó sẽ trở nên lạnh nhạt với Lâm Hàn.

Lâm Hàn khẽ lắc đầu, không nghĩ nhiều nữa, chỉ đành đi bước nào tính bước đó thôi.

Lúc này, Lâm Hàn nhận được điện thoại của Ngô Xuyên.

Biết tin đám người Ngô Xuyên đã đến thành phố Thiên Kinh, Lâm Hàn bảo bọn họ đến khách sạn mà anh đã đặt trước, còn lại thì cứ đợi Lâm Hàn thông báo sau.

Lâm Hàn vừa cúp máy, đột nhiên có mấy chiếc Jeep ngừng lại bên cạnh Lâm Hàn, sau đó mười mấy gã vạm vỡ ùa ra từ trên xe bao vây anh.

Lâm Hàn khẽ cau mày, hỏi: "Mấy người là?"

Một người hình như là cầm đầu cười nói: "Bọn tao là người của cậu Vương, nếu mày biết điều thì bọn tao cũng không gây khó dễ cho mày, trong cái thẻ này dù không tính là nhiều nhưng cũng có vài triệu tệ, đủ cho thằng nghèo kiết xác như mày tiêu xài đấy, lấy tiền thì biến khỏi thành phố Thiên Kinh ngay đi, đừng đến làm phiền cô chủ Tiêu nữa!"

Gã ta vừa nói vừa đưa tới một cái thẻ ngân hàng.

Lâm Hàn nghe vậy liền vỡ lẽ, mấy gã này là tay sai của một trong những người theo đuổi Tiêu Nhã cử đến.

Cậu Vương kia chắc là một trong những người ngồi trên bàn xem thường Lâm Hàn khi nãy.

Lâm Hàn bật cười, nhưng lại không vươn tay nhận thẻ: "Cậu Vương nhà mày cũng thú vị ghê, làm như nếu tao rời khỏi Thiên Kinh, tránh xa cô chủ Tiêu thì hắn có cơ hội ngay vậy".

Mặc dù, chỉ vừa gặp gỡ đám bạn của Tiêu Nhã lần đầu, nhưng Tiêu Nhã chỉ xem mấy người này là bạn bè mà thôi, chẳng để ý ai cả. Cho dù không có Lâm Hàn, Tiêu Nhã cũng sẽ không coi trọng bất kỳ ai trong số họ.

Mười mấy gã vạm vỡ vừa nghe thì vẻ mặt lập tức lạnh đi.

Cậu Vương nhà họ theo đuổi Tiêu Nhã đã từ rất lâu rồi, nhưng vẫn không có lấy một cơ hội nào chứ đừng nói là có cưa được hay không. Tiêu Nhã còn chưa thèm dòm tới lần nào nữa là.

"Thằng nhãi, mày đừng có quá đáng, chuyện riêng của cậu Vương nhà bọn tao không cần mày chỏ mũi vào, mày chỉ cần lấy tiền rồi biến đi, đừng có rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt. Mày đừng nghĩ mày có chút bản lĩnh kia là đủ để kề cận cô chủ Tiêu nhá?", gã vạm vỡ cả giận nói.

Lâm Hàn vẫn hờ hững nói: "Ngại quá, chút tiền này tao không cần, cũng sẽ không chủ động xa lánh với cô Tiêu. Muốn tao rời khỏi đây và cắt đứt với Tiêu Nhã thì cũng phải vài chục tỷ chứ".

Lâm Hàn nói xong, định rời đi không thèm để ý tới đám người này nữa. Mấy triệu tệ mà muốn đuổi Lâm Hàn, đang làm trò con mèo gì thế không biết.

Nhưng mà, anh chỉ mới bước vài bước thì lại bị đám người kia vây lại.

"Thằng nhãi, mày muốn đi là đi à? Bọn tao biết mày cũng có vài ngón võ, nhưng mười mấy người bọn tao cũng không phải dạng vừa, khác xa mấy loại côn đồ tôm tép kia! Đã cho mày tiền bảo mày cút đi để còn giữ mặt mũi mày lại không muốn, vậy đừng trách bọn tao không khách sáo!"

Dứt lời, mười mấy gã vạm vỡ liền xông vào muốn ra tay với Lâm Hàn.

Vừa mới sáp lại, Lâm Hàn đã nhận ra đám người này không chỉ có cơ bắp như vẻ ngoài, mỗi một người đều đã từng được huấn luyện chiến đấu một cách bài bản, ắt hẳn đã được gia tộc lớn đào tạo từ nhỏ, cũng là cao thủ từng thực hiện không biết bao nhiêu nhiệm vụ.

Nhưng mà những "cao thủ" này đối với Lâm Hàn thì cũng chẳng là cái đinh gì cả.

Nếu Lâm Hàn của ngày trước, lúc vừa bước ra khỏi nhà họ Lâm, có thể còn thấy khá khó khăn, nhưng hiện tại anh đã cùng đám Ngô Xuyên và Tôn Hàn Các trải qua biết bao nhiêu chuyện, bản lĩnh của Lâm Hàn đã tăng vọt từ lâu. Đối phó với đám cao thủ này cũng chỉ tốn thêm chút sức lực và thời gian mà thôi.

Không đến 10 phút đồng hồ, người Lâm Hàn ứa chút mồ hôi, chỉnh lại quần áo rồi trở về nghỉ ngơi. Mà mười mấy gã vạm vỡ kia thì đang lặn lộn trên mặt đất.

"Về nói với cậu Vương gì đó của bọn mày, tao không chỉ có chút đỉnh, mà phải là có hơi nhiều bản lĩnh đó, đám nhãi nhép bọn mày vẫn chưa đủ trình đâu!"

Dứt lời, Lâm Hàn lập tức rời đi.

Trên mặt đất còn lại một đám bò lăn ra kêu gào thảm thiết.

Vài phút sau, điện thoại di động của một trong bọn họ reo lên.

"Alo, cậu Vương, không làm được rồi, thằng nhãi kia không lấy tiền..."

"Không lấy tiền? Không lấy sao mấy người không cho cậu ta một trận?", đầu dây bên kia vang lên giọng nói của cậu Vương. Nếu Lâm Hàn từ chối thì thuộc hạ của cậu ta mới ra tay, sau chuyện này nếu Tiêu Nhã truy cứu cũng dễ giải thích hơn.

"Nhưng, nhưng chúng tôi không phải đối thủ của cậu ta..."

Gã vạm vỡ cảm thấy xấu hổ, bọn họ đều là cao thủ do gia tộc dốc tiền lực đào tạo, hôm nay mười mấy người họ lại bị một tên vô danh cho ăn hành, còn là cả một rổ!

"Cái gì? Mấy người không đánh lại cậu ta? Mấy người nói gì thế? Mấy người là cao thủ trong cao thủ của gia tộc đấy, cái gì mà đánh không lại chứ?"

Cậu Vương bên kia nghe vậy lập tức ngây ngẩn cả người.
Chương 543: Liên lạc với Dương Lệ

“Cậu Vương, chuyện… chuyện này không thể trách chúng tôi!”

Người đàn ông lực lưỡng nằm trên mặt đất lúc này vô cùng buồn bực, vốn tưởng là chuyện đơn giản nhưng lại là khó khăn.

Ngay lập tức gã đàn ông nhanh chóng nói cho cậu Vương biết chuyện vừa xảy ra.

Vương Vĩnh ở đầu dây bên kia nghe xong, sắc mặt trở nên kỳ lạ, anh ta cúp máy.

Sinh ra trong thế gia nhà họ Vương, đương nhiên anh ta biết rõ có một số cao thủ được huấn luyện đặc biệt, đánh nhau rất giỏi, một mình đấu với hơn mười người không thành vấn đề.

Hiển nhiên Lâm Hàn là loại người này.

“Xem ra Lâm Hàn này không phải người bình thường, không đơn giản như vẻ bề ngoài”, Vương Vĩnh lẩm bẩm, trong lòng tràn đầy nghi ngờ về thân phận của Lâm Hàn.

Sau đó Vương Vĩnh lập tức điều người trong gia tộc đi điều tra thân phận Lâm Hàn.

“Tôi muốn xem xem, rốt cuộc anh là ai!”

Vẻ mặt Vương Vĩnh vặn vẹo.

Cùng lúc này, Lâm Hàn ở bên kia lại chẳng coi những người Vương Vĩnh phái tới ra gì, anh vẫn về khách sạn như không có chuyện gì.

Vừa về đến khách sạn, điện thoại Lâm Hàn đổ chuông.

Là Lý Minh của livestream Sa Ngư gọi đến, Lâm Hàn nhấn nút nghe.

“Có chuyện gì không?” Lâm Hàn hỏi.

Lý Minh đáp: “Cậu Lâm, ba công ty của chúng tôi là livestream Sa Ngư, bất động sản và siêu thị Hoa Nhuận đã làm theo lời dặn dò của cậu. Sau khi trở về từ hội nghị thượng đỉnh, việc đầu tiên là đến quỹ đầu tư Nhân Phàm, cố gắng hợp tác đầu tư với người bên đó sớm nhất có thể, nhưng gặp phải một số rắc rối…”

Nghe lời giải thích cặn kẽ của Lý Minh, Lâm Hàn cũng đoán được đại khái tình hình.

Trước đây khi còn ở Cảng Đảo, Lâm Hàn đã nói trước với ba công ty để họ về đến Đông Hải lập tức đi tìm người của quỹ đầu tư Nhân Phàm.

Xét cho cùng kế hoạch kia của quỹ đầu tư Nhân Phàm, mặc dù chỉ cần có điều kiện là sẽ hỗ trợ hợp tác đôi bên cùng có lợi. Nhưng dù quỹ đầu tư Nhân Phàm có nhiều tiền hơn nữa, cũng chưa chắc đã đủ để đầu tư hợp tác cùng tất cả các công ty có tư cách, chắc chắn sẽ chú trọng đến thứ tự trước sau.

Liên hệ càng sớm càng tốt chắc chắn là cách tốt nhất để ba công ty có được đầu tư và thu được nhiều khoản đầu tư nhất có thể, từ đó tiến hành hợp tác đôi bên cùng có lợi.

Ba người Lý Minh làm theo chỉ dẫn của Lâm Hàn, nhưng lại gặp một số vấn đề rắc rối trong việc liên lạc với quỹ đầu tư Nhân Phàm.

Rắc rối chủ yếu đến từ sự cản trở của các công ty và tập đoàn thành viên chính của Hội nghị thượng đỉnh của Diễn đàn Hợp tác Kinh tế Châu Á-Thái Bình Dương, đến nỗi bây giờ cả ba người Lý Minh vẫn chưa được gặp bất kỳ người nào có tiếng nói trong quỹ đầu tư Nhân Phàm.

“Cậu Lâm, tình hình đại khái là như thế. Vừa nãy tôi đã bàn bạc với ông chủ Phùng của công ty bất động sản và người phụ trách siêu thị Hoa Nhuận, nhưng nghĩ mãi mà vẫn chưa nghĩ ra cách giải quyết nào hợp lý, tôi chỉ đành gọi hỏi cậu”, Lý Minh lại nói tiếp. Nếu không phải bất đắc dĩ, anh ta cũng không muốn làm phiền Lâm Hàn vì chuyện này. Dù sao ba người họ đều là người phụ trách công ty, không thể không làm được gì, chuyện gì cũng tìm đến Lâm Hàn.

Lâm Hàn khẽ gật đầu, anh cũng hiểu nổi khổ của ba người họ nên không trách móc.

Nếu là công ty khác, có lẽ ba người Lý Minh vẫn có cách, nhưng người có thể tham dự Hội nghị thượng đỉnh của Diễn đàn Hợp tác Kinh tế Châu Á-Thái Bình Dương với tư cách thành viên chính, phía sau đều có công ty lớn, tập đoàn lớn. Ba người Lý Minh làm sao có thể đối phó, không gặp được người của quỹ đầu tư Nhân Phàm cũng là điều bình thường.

“Không sao, chuyện này tôi không trách mọi người, các anh không cần liên lạc với người của quỹ đầu tư Nhân Phàm nữa, tôi sẽ giải quyết. Ba công ty các anh chuẩn bị đi”, Lâm Hàn trả lời.

Lý Minh nghe xong câu này, trong lòng lập tức nhẹ nhõm. Lâm Hàn chưa bao giờ nói khoác, nếu anh đã hứa thì có thể giải quyết, chắc chắn anh sẽ giải quyết, họ không cần lo lắng.

“Được rồi cậu Lâm, tôi hiểu rồi, ba công ty chúng tôi sẽ chuẩn bị sẵn sàng, chắc chắn không khiến cậu thất vọng!”, Lý Minh đảm bảo.

Tiếp theo đó, Lâm Hàn lại tìm hiểu sơ qua tình hình gần đây của ba công ty, sau đó mới cúp máy.

Qua chuyện cá cược với Dương Tiêu lần này, Lâm Hàn nhận ra tầm quan trọng về thế lực của mình.

Với tình hình hiện tại, Lâm Hàn không thể dựa vào thế lực và mạng lưới quan hệ rộng lớn của nhà họ Lâm, chỉ có thể dựa vào chính mình.

Nếu lúc trước bỏ ra nhiều công sức để bồi đắp thế lực của mình lớn mạnh hơn thì hiện tại Lâm Hàn đâu cần phải cầu xin sự giúp đỡ, còn phải tiếp cận Tiêu Nhã, cố ý lấy lòng cô ấy, mượn thế lực nhà họ Tiêu để giải quyết vấn đề này.

Ở một nơi khác, trong một phòng VIP nào đó của khách sạn, Lâm Hàn cúp máy.

“Thế nào rồi?”

Phùng Thạch ở bên cạnh vội vàng bước tới, cực kỳ quan tâm hỏi han.

“Yên tâm đi, cậu Lâm có cách, cậu ấy bảo chúng ta đừng suy nghĩ nhiều, chỉ cần chuẩn bị sẵn sàng là được, cậu ấy sẽ giải quyết chuyện bên phía quỹ đầu tư Nhân Phàm”, Lý Minh cười đáp.

Hai người Phùng Thạch nghe xong lập tức thả lỏng, có lời này của Lâm Hàn, họ không cần lo lắng nữa.

Về phần chuẩn bị nội bộ công ty, trên thực tế sau khi ba người Lý Minh từ Cảng Đảo về đã bắt đầu chuẩn bị, bây giờ chỉ cần chú ý chi tiết là được, không cần quá lo lắng.

Sau đó ba người họ bắt đầu ăn cơm.

Ở bên kia, Lâm Hàn kết thúc cuộc gọi với Lý Minh thì lập tức gọi cho Dương Lệ.

“Ông xã, gần đây anh sao rồi? Có mệt không?”

Cuộc gọi vừa kết nối, Dương Lệ đã quan tâm hỏi han. Lần này Lâm Hàn đột nhiên có chuyện quan trọng phải đi, cô cũng không hiểu là có chuyện gì. Mặc dù muốn giúp đỡ nhưng Dương Lệ cũng biết, trước mắt cô không giúp được gì cho anh, vì vậy điều duy nhất cô có thể làm là không gây thêm rắc rối cho anh.

Mà khoảng thời gian này, để không làm phiền Lâm Hàn, Dương Lệ không hề chủ động gọi cho anh, để anh có thể chuyên tâm giải quyết chuyện lần này.

Sau vài ngày chờ đợi, Lâm Hàn cũng không chủ động gọi cho cô khiến cô khó tránh khỏi hơi lo lắng, bây giờ nhận được cuộc gọi từ anh, cuối cùng cô cũng có thể yên tâm.

Nghe thấy những câu hỏi quan tâm của Dương Lệ, Lâm Hàn cảm thấy ấm áp, anh trả lời:

“Đừng lo lắng, mọi chuyện bên anh vẫn ổn, không có chuyện gì lớn, chỉ là sẽ mất một thời gian mới về được”.

Dương Lệ nghe vậy đương nhiên hiểu Lâm Hàn không muốn cô lo lắng. Sống với anh lâu như vậy, đương nhiên cô có thể cảm nhận được chuyện lần này rất không bình thường, vì cô rất ít khi thấy anh cẩn trọng và nghiêm túc như lần này.

Tuy hiểu nhưng Dương Lệ cũng không nói thẳng ra, cô gật đầu bảo: “Vậy thì tốt, không sao, anh cứ làm việc đi, khi nào xong việc thì về”.

Sau đó Lâm Hàn và Dương Lệ bắt đầu nói những chuyện cuộc sống hàng ngày.

Nói về tình hình gần đầy, Dương Lệ không nhịn được phàn nàn với Lâm Hàn về những rắc rối trong công việc gần đây của cô.

Say khi Hội nghị thượng đỉnh của Diễn đàn Hợp tác Kinh tế Châu Á-Thái Bình Dương kết thúc, hàng loạt công ty lớn bé đổ xô đến. Dương Lệ là người phụ trách, áp lực công việc không cần nói cũng biết, cô cần phải tìm ra những công ty có tiềm năng trong số rất nhiều công ty lớn bé này. Khối lượng công việc không chỉ lớn mà còn cực kỳ rắc rối, cần giải quyết rất nhiều việc.

Lâm Hàn nghe xong thì an ủi một hồi, anh nghĩ vừa hay có thể nhân cơ hội này đề cập đến ba công ty livestream Sa Ngư, một là có thể giúp công ty dưới tay mình phát triển lớn mạnh hơn. Hai là nền tảng của cả ba công ty vốn rất tốt, có thể giúp Dương Lệ ở một mức độ nhất định nào đó, cả hai bên đều có lợi.
Chương 544: Đương nhiên có thời gian

“Đúng rồi bà xã, anh nghe nói có ba công ty nhỏ tham dự hội nghị thượng đỉnh lần này với tư cách thành viên chính. Hội nghị thượng đỉnh này không phải là hội nghị bình thường, không thể chỉ dựa vào chút quan hệ là có thể tham dự với tư cách thành viên chính, em có thể tìm hiểu một chút về ba công ty này”.

Lâm Hàn nói với Dương Lệ.

Dương Lệ nghe vậy thì hơi giật mình, sau đó mới lấy lại tinh thần rồi nhớ ra.

Lúc đó Dương Lệ cũng hơi nghi ngờ, theo lý mà nói ba công ty nhỏ còn không có tư cách tham dự Hội nghị thượng đỉnh của Diễn đàn Hợp tác Kinh tế Châu Á-Thái Bình Dương ở ghế ngoài, thế nhưng họ có thể tham dự với tư cách thành viên chính, chắc chắn có lý do gì đó.

Nhưng vì lúc ấy Dương Lệ có quá nhiều việc phải làm, sau khi dự hội nghị thượng đỉnh về cô vẫn luôn bận rộn nên quên mất. Bây giờ Lâm Hàn nhắc nhở cô mới nhớ lại.

“Ông xã, bây giờ em mới nhớ ra, khi ấy em cũng muốn sau khi về điều tra thử về ba công ty đó, nhưng gần đây bận quá nên quên mất. Em sẽ nhanh chóng tìm hiểu ba công ty này, có lẽ là đối tượng hợp tác đầu tư tốt”, Dương Lệ hơi bất ngờ lại ngạc nhiên.

“Ừ, có thể tham dự hội nghị thượng đỉnh chắc chắn là có chút bản lĩnh, em có thể tìm hiểu thêm, xem xét tổng thể rồi tiến hành đầu tư hợp tác tương ứng”, Lâm Hàn lại nói.

Sở dĩ anh không nói thẳng cho Dương Lệ biết đây là công ty riêng của mình cũng vì cô.

Lâm Hàn biết tính Dương Lệ, cương trực công chính, không thích đi cửa sau.

Mặc dù với quan hệ thân mật giữa Lâm Hàn và Dương Lệ, chắc chắn cô sẽ giúp, nhưng anh không muốn cô không vui dù chỉ là một chút.

Hơn nữa ba công ty kia, dưới sự quản lý của nhóm người Lý Minh có nền tảng rất tốt, tiềm năng rất lớn. Chỉ cần Dương Lệ tìm hiểu là chắc chắn sẽ hợp tác và đầu tư tương đối lớn, không cần phải dựa vào quan hệ.

Sau đó Lâm Hàn và Dương Lệ lại nói chuyện thêm một chút rồi kết thúc cuộc gọi.

Sau khi kết thúc cuộc gọi, Lâm Hàn đi tắm rửa, chuẩn bị nghỉ ngơi.

Trước mắt mặc dù tiếp xúc với Tiêu Nhã cũng coi như thuận lợi, nhưng Lâm Hàn vẫn chưa nghĩ ra cách gì hay để mượn nhà họ Tiêu đối phó với nhà họ Khương. Bây giờ lo lắng cũng vô ích, Lâm Hàn chỉ đành nghỉ ngơi trước, ngày mai anh ra ngoài tìm cách sau.

Lúc này, trước cửa khách sạn nào đó ở thành phố Đông Hải, ba người Lý Minh vừa ăn cơm xong.

“Ông chủ Phùng, tôi không tiễn ông nữa nhé. Ông cũng đừng lo lắng về chuyện bên quỹ đầu tư Nhân Phàm, nếu cậu Lâm đã nói sẽ ra mặt giải quyết thì chắc chắn không có vấn đề gì. Chúng ta về chuẩn bị tốt hơn nữa là được”, Lý Minh nói.

Phùng Thạch ôm bụng cười nói: “Đương nhiên, tôi không tin cậu Lâm thì tin ai đây? Tôi có được ngày hôm nay cũng đều dựa vào cậu Lâm. Yên tâm đi, mặc dù bình thường tôi hơi cẩu thả nhưng cũng hiểu được việc nào quan trọng. Chuyện lần này rất quan trọng, chắc chắn tôi sẽ không lơ là”.

Đúng lúc này, điện thoại Lý Minh đổ chuông, là một dãy số lạ, Lý Minh nghe máy mà lòng hơi nghi hoặc.

“Xin chào, xin hỏi anh có phải anh Lý Minh người phụ trách livestream Sa Ngư không ạ?”, Dương Lệ hỏi.

“Đúng, là tôi, cô là?”, Lý Minh dường như đã đoán được gì đó, vẻ mặt có chút kích động.

“Chào anh Lý Minh, tôi là Dương Lệ của quỹ đầu tư Nhân Phàm, là người phụ trách chính về sự phát triển Hội nghị thượng đỉnh của Diễn đàn Hợp tác Kinh tế Châu Á-Thái Bình Dương. Nếu anh có thời gian thì tôi muốn tiến hành thị sát và đánh giá về công ty livestream Sa Ngư của anh. Nếu hợp lý, chúng tôi sẽ đầu tư và hợp tác các nguồn lực tương ứng tuỳ theo tình hình cụ thể với công ty các anh”, Dương Lệ bảo.

“Thật sự là quỹ đầu tư Nhân Phàm ư? Tôi có thời gian, luôn hoan nghênh cô tới!”, Lý Minh kích động trả lời.

Sau đó Lý Minh, người đang phấn khích nhanh chóng hẹn thời gian thị sát với Dương Lệ, thời gian được ấn định vào sáng hôm sau.

Sau khi cúp máy, Lý Minh hưng phấn nhìn hai người Phùng Thạch: “Mặc dù đã biết trước cậu Lâm ra mặt chắc chắn sẽ được giải quyết, nhưng không ngờ lại nhanh như thế. Ngày mai người của quỹ đầu tư Nhân Phàm sẽ đến Sa Ngư thị sát, nếu phù hợp sẽ đầu tư và hợp tác!”

Hai người còn lại đang định chúc mừng thì điện thoại Phùng Thạch cũng đổ chuông.

Sau khi cuộc gọi kết nối, Dương Lệ cũng nói với Phùng Thạch tương tự như tình huống bên phía Lý Minh.

Không lâu sau, Phùng Thạch cũng kích động hẹn thời gian thị sát với Dương Lệ, thời gian là chiều hôm sau.

Tiếp đến là siêu thị Hoa Nhuận, tình hình cũng giống vậy.

Còn thời gian thì là tối hôm sau.

Cúp điện thoại, ba người nhìn nhau, ai cũng nhìn thấy sự hưng phấn trong mắt đối phương.

Ba người đều không ngờ tốc độ Lâm Hàn ra mặt giải quyết lại nhanh đến vậy, chỉ thời gian một bữa cơm đã giải quyết xong vấn đề khiến họ đau đầu bao ngày.

Hơn nữa tốc độ làm việc bên quỹ đầu tư Nhân Phàm cũng nhanh đến không ngờ, thời gian được ấn định ngay ngày hôm sau.

Phải biết cho dù có thể chắc chắn liên lạc được với người của quỹ đầu tư Nhân Phàm, có thể nhận được đầu tư và hợp tác. Nhưng thời gian tiếp xúc với họ có ảnh hưởng rất lớn.

Tuy nói hợp tác và đầu tư tương ứng theo tình hình của công ty, nhưng dù sao nguồn vốn có hạn mà lại nhiều công ty, chắc chắn không thể đầu tư và hợp tác hết được. Liên hệ càng sớm, càng có khả năng nhận được nhiều đầu tư và hợp tác hơn.

Tin tức này đối với ba người họ chắc chắn là một niềm vui lớn.

“Giờ còn về nghỉ ngơi gì nữa, bây giờ tôi phải mau chóng về công ty cho toàn bộ nhân viên làm thêm giờ. Phải làm tốt công tác chuẩn bị, không được để sót một kẽ hở, cố gắng khiến quỹ đầu tư Nhân Phàm hài lòng!”, Lý Minh nói.

Hai người Phùng Thạch cũng lập tức hoàn hồn, mặc dù thời gian thị sát đánh giá của hai người họ muộn hơn bên Lý Minh một chút, nhưng cũng tới rất nhanh, khoảng thời gian cuối cùng rồi không thể thả lỏng, cẩu thả.

Sau đó ba người chúc mừng đơn giản một chút rồi ai đi đường nấy về công ty mình, gọi nhân viên cốt cán của ba công ty đến làm việc xuyên đêm, chuẩn bị công tác nghiêm ngặt.

Đêm đó, ba công ty đều sáng đèn, nhưng từ ông chủ đến nhân viên, ai nấy đều vô cùng sẵn lòng làm thêm giờ mà không một lời phàn nàn.

Xét cho cùng, đợt kiểm tra và đánh giá lần này là cơ hội cho mỗi nhân viên của ba công ty, một cơ hội hiếm có để thay đổi tương lai và cuộc sống của công ty!

Sáng hôm sau, trước cổng biệt thự núi Vân Mộng của Lâm Hàn đột nhiên có vài chiếc xe bí ẩn đỗ ở đó, vài người từ trên xe bước xuống, đứng giữa là Hạ Đạt, hai bên là Hạ Minh Hạo và Hạ Sương.

Những người này là thành viên cốt cán của thế gia nhà họ Hạ.

“Không ngờ nữ chủ toạ trẻ tuổi bí ẩn của Hội nghị thượng đỉnh của Diễn đàn Hợp tác Kinh tế Châu Á-Thái Bình Dương Dương Lệ lại là vợ Lâm Hàn”.

Hạ Minh Hạo nói, trong mắt đầy vẻ hâm mộ và đố kỵ. Ông ta không hiểu sao một người đẹp quyền lực và xinh đẹp như thế là cam tâm làm vợ Lâm Hàn.

Hạ Sương ở bên cạnh nghe vậy thì trừng mắt nhìn Hạ Minh Hạo: “Ông chú ý lời nói một chút, lần này chúng ta có thể tiến thêm một bước hay không đều phụ thuộc vào việc Dương Lệ và Lâm Hàn có cho mặt mũi hay không đấy!”
Chương 545: Không phải loại người đó

Mặt Hạ Minh Hạo đanh lại, nhưng không tiện nói gì.

Dù sao trước kia Lâm Hàn mời Giải trí Tinh Quang bọn họ tham dự hội nghị thượng đỉnh với tư cách thành viên chính, chính Hạ Minh Hạo là người ném đá Lâm Hàn, không tin tưởng anh.

Cũng vì vậy mà nhà họ Hạ bỏ lỡ cơ hội tốt.

Nếu không phải vì không hoàn toàn tin tưởng Lâm Hàn ngay từ đầu, kéo dài thời gian để tìm hiểu thì lần này nhà họ Hạ đã có thể tham dự hội nghị hợp tác Châu Á-Thái Bình Dương với tư cách thành viên chính rồi. Nếu mọi chuyện thuận lợi, chưa biết chừng bây giờ nhà họ Hạ đã không còn là thế gia mà đã nhảy vọt lên làm quý tộc rồi!

Sau khi Hội nghị thượng đỉnh của Diễn đàn Hợp tác Kinh tế Châu Á-Thái Bình Dương kết thúc, họ lập tức điều tra Lâm Hàn.

Chẳng mấy chốc đã có kết quả điều tra, vợ Lâm Hàn chính là Dương Lệ, chủ toạ hội nghị thượng đỉnh lần này!

“Không biết Lâm Hàn có may mắn gì mà có được người vợ quyền lực như vậy. Bảo sao cậu ta có thể có bản lĩnh khiến ba công ty nhỏ đó có mặt trong vị trí ghế chính của hội nghị thượng đỉnh, thì ra là vì có người vợ quyền lực”, Hạ Đạt nhỏ giọng nói.

Hạ Minh Hạo gật đầu bảo: “Lâm Hàn này cũng thật không có năng lực, dựa vào quan hệ của vợ làm được chút chuyện, còn thật sự cho rằng đó là bản lĩnh của mình, bám váy vợ, đúng là đồ hèn nhát!”

“Dương Lệ cũng chẳng phải người tử tế gì, là người chủ trì Hội nghị thượng đỉnh của Diễn đàn Hợp tác Kinh tế Châu Á-Thái Bình Dương mà lại lạm dụng chức quyền, cho ba công ty nhỏ tham dự hội nghị với tư cách thành viên chính. Thấy cô ta lợi hại như vậy trong hội nghị, thì ra cũng chỉ là giả tạo, thực tế cũng chẳng phải thứ gì tốt đẹp”, Hạ Đạt lại nói.

Hạ Minh Hạo dường như nghĩ đến điều gì, nói: “Đúng rồi, không phải lần trước chúng ta thắc mắc sao tên bất tài vô dụng Lâm Hàn lại có nhiều tiền đầu tư vào Giải trí Tinh Quang của chúng ta sao? Bây giờ xem ra chắc chắn cũng có liên quan đến vợ cậu ta, thậm chí có thể là lấy tiền của quỹ đầu tư Nhân Phàm!”

Hạ Đạt gật đầu, vẻ mặt chán ghét: “Lâm Hàn và Dương Lệ đều không phải người tử tế!”

Mà Hạ Sương ở bên cạnh sắc mặt không được tốt lắm. Chưa nói đây chỉ là suy đoán của hai người họ, nói xấu sau lưng người khác. Nhưng dù là thật thì bây giờ chẳng phải nhà họ Hạ cũng đang đến để đi cửa sau dựa vào quan hệ của Dương Lệ sao? Chẳng phải cũng đều không phải người tử tế à? Trong thương trường, có ai sạch sẽ?

Hạ Đạt thấy sắc mặt Hạ Sương không tốt mới nói: “Được rồi, hai chúng ta bớt nói lại một chút, kẻo bị mấy người Dương Lệ nghe thấy lại không hay. Dù sao lần này chúng ta đến cũng là để xin Dương Lệ giúp đỡ, nhận được khoản đầu tư từ quỹ đầu tư Nhân Phàm”.

Hạ Minh Hạo gật đầu, có chút lo lắng: “Gia chủ, trước đây chúng ta có chút mâu thuẫn với Lâm Hàn, liệu lần này họ có không giúp chúng ta không? Nếu không có sự giúp đỡ của họ, chúng ta không biết bao giờ mới liên lạc được với người của quỹ đầu tư Nhân Phàm, nếu có ngày đó chắc cũng không được đầu tư bao nhiêu”.

“Yên tâm, dù sao Lâm Hàn cũng là cổ đông lớn thứ hai của Giải trí Tinh Quang chúng ta. Sao cậu ta lại không giúp? Nếu cậu ta dám không giúp thì tôi sẽ truyền tin Dương Lệ lạm dụng chức quyền, xem bên phía quỹ đầu tư Nhân Phàm xử lý Dương Lệ thế nào!”, Hạ Đạt nói.

Cùng lúc đó, trong biệt thự, Dương Lệ đã ăn xong bữa sáng, cô đang thu dọn đồ chuẩn bị ra ngoài.

“Dì Hà, hôm nay tôi phải ra ngoài làm việc nên trưa không về ăn cơm, dì ăn một mình nhé”, Dương Lệ vừa đi giày vừa nói với dì Hà.

“Tôi biết rồi, cô cũng nhớ ăn trưa nhé, đừng vì bận công việc mà không chú ý đến sức khoẻ”, dì Hà dặn dò.

Dương Lệ đáp lại, đi giày cao gót xong cô lái xe ra ngoài.

Cổng biệt thử vừa mở ra đã bị mấy người nhà họ Hạ chặn lại.

Nhìn những người xa lạ này, Dương Lệ cau mày, cô dừng xe rồi hạ cửa kính xuống: “Các người là ai?”

Hạ Đạt bước tới, cười nói: “Chào cô Dương Lệ, tôi là Hạ Đạt, là cổ đông lớn nhất của công ty Giải trí Tinh Quang, Lâm Hàn là cổ đông lớn thứ hai của công ty chúng tôi. Lần này chúng tôi tới là muốn nhờ cô giúp đỡ”.

Dương Lệ nghe vậy thì gật đầu, cũng không nghĩ nhiều, dù sao Lâm Hàn xuất thân từ một gia tộc như vậy, đúng là anh có vốn để đầu tư một số công ty, chỉ là anh không nói với cô mà thôi. Nghe Hạ Đạt nói đến câu cuối, cô hơi ngờ vực.

“Các ông tới để tìm tôi giúp đỡ? Tôi có thể giúp được gì?”, Dương Lệ mở cửa xuống xe.

Hạ Minh Hạo bước đến, cười bảo: “Cũng không có gì, chỉ là chúng tôi muốn dựa vào quan hệ của Giải trí Tinh Quang và quỹ đầu tư Nhân Phàm để xin ít đầu tư. Mặc dù chúng tôi là cổ đông lớn nhất nhưng công ty này cũng có gần một nửa là của Lâm Hàn, giúp chúng tôi cũng là giúp chồng cô mà, cô có nghĩ vậy không?”

Biết những người này dường như có quen biết với Lâm Hàn, Dương Lệ đang định mời họ vào nhà, nhưng nghe lời này xong, vẻ mặt cô có chút kỳ lạ.

Từ khi đi làm, Dương Lệ gần như vẫn luôn cương trực ngay thẳng, mặc dù đôi khi có một số chuyện chắc chắn xảy ra, nhưng Dương Lệ cùng lắm cũng chỉ coi như không thấy, bản thân cô không bao giờ tham gia vào.

Đặc biệt là sau khi vào quỹ đầu tư Nhân Phàm, lại thêm bản thân quỹ đầu tư Nhân Phàm cũng đề xướng cách làm ngay thẳng chính trực của Dương Lệ nên cô càng làm như vậy. Cô chưa bao giờ làm việc gì dựa vào quan hệ, chỉ dựa vào năng lực và bản lĩnh.

“Ý các người là muốn tôi dựa vào quan hệ để lấy tiền vốn từ quỹ đầu tư Nhân Phàm đầu tư cho các người, thậm chí còn muốn nhận được nhiều hơn nữa?”, sắc mặt Dương Lệ khi hỏi câu này không được ổn lắm.

“Đúng thế, chính là như vậy. Bản thân Giải trí Tinh Quang chúng tôi không kém, tiềm lực lại càng tốt hơn, được đầu tư nhiều hơn một chút chẳng phải rất bình thường sao? Hơn nữa công ty này cũng có liên quan đến Lâm Hàn, Lâm Hàn cũng là bạn chúng tôi, cô nói xem có phải không?”, Hạ Đạt nói.

Dương Lệ nghe vậy đã xác nhận được ý đồ của đám người này, sắc mặt lập tức có chút khó coi. Nếu không phải những người này quen Lâm Hàn, cô cần giữ thể diện cho anh thì bây giờ cô đã đuổi những người này đi rồi.

“Thật xin lỗi, tôi sẽ không dựa vào quan hệ. Nếu Giải trí Tinh Quang muốn được quỹ đầu tư Nhân Phàm đầu tư thì hãy đi con đường chính thức, quỹ đầu tư Nhân Phàm sẽ thị sát và đánh giá Giải trí Tinh Quang, dựa vào tình hình cụ thể rồi quyết định có đầu tư và hợp tác hay không. Tôi còn có việc phải làm, không có thời gian tiếp mọi người, thực sự xin lỗi”.

Dương Lệ nói xong thì đi thẳng lên xe, không muốn để ý tới những người này.

Hạ Đạt và Hạ Minh Hạo đưa mắt nhìn nhau, hai người đều trở nên sốt ruột, ý Dương Lệ là sẽ không giúp họ sao? Đi bằng con đường chính thức thì bao giờ mới tới lượt Giải trí Tinh Quang họ?

“Này, khoan đã, gia chủ tôi nói còn chưa rõ ràng sao? Lâm Hàn là cổ đông lớn thứ hai của Giải trí Tinh Quang, gần một nửa công ty là của Lâm Hàn, ngay cả công ty chồng mình mà cô cũng không giúp sao?”, Hạ Minh Hạo vội nói.

Dương Lệ chẳng thèm quay đầu lại, cô lạnh nhạt đáp: “Chồng tôi Lâm Hàn không phải loại người đó, anh ấy sẽ không bảo tôi dựa vào quan hệ. Dương Lệ tôi cũng không phải loại người đó, sẽ không làm những chuyện này!”

Hạ Đạt và Hạ Minh Hạo nghe vậy, đột nhiên vừa lo lắng vừa tức giận.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom