• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Rể Nghèo Thành Tỷ Phú (3 Viewers)

  • Chương 536-540

Chương 536: Một cách

Nét mặt Trương Thiên Sơn liền thay đổi, lập tức trở nên nghiêm túc hẳn.

Nhìn một vòng xung quanh, Trương Thiên Sơn thấp giọng nói với Lâm Hàn: "Ở đây tai vách mạch rừng, đợi lát nữa tôi nói riêng với cậu".

Tuy rằng những người được mời đến đây hoặc là cấp dưới của Trương Thiên Sơn, hoặc là các thế lực có qua lại thân thiết, nhưng dẫu sao nhiều người như vậy, đương nhiên Trương Thiên Sơn cũng không dám thảo luận về chuyện của nhà quý tộc ở đây, nếu lỡ bị đồn đi thì lại đắc tội người ta.

Lâm Hàn thấy vậy, cũng hiểu ra ý của Trương Thiên Sơn, anh không hỏi tiếp về quý tộc nữa mà chỉ nhắc tới những chuyện bình thường khác.

Thẳng đến buổi chiều, bữa tiệc này mới kết thúc.

Sau khi tiễn nhiều đại ca vùng Bắc Đông về trước, Trương Thiên Sơn mới đưa Lâm Hàn tới một cái đình nghỉ mát vắng người.

"Cậu Lâm, ngồi đi, vừa rồi nhiều người quá không tiện nói về chuyện kia", Trương Thiên Sơn chỉ vào chỗ ngồi nói.

Lâm Hàn gật đầu ngồi xuống.

Trương Thiên Sơn cũng ngồi xuống, rót trà xong thì kể cho Lâm Hàn nghe.

"Là đại bàng núi ở vùng Bắc Đông đương nhiên tôi có chút hiểu biết bốn nhà quý tộc kia, giờ tôi sẽ nói cho cậu nghe về từng nhà. Bốn nhà quý tộc kia là bốn gia tộc lớn nhất ở thành phố Thiên Kinh, cũng là bốn nhà có tầm ảnh hưởng nhất định đến tồn vong đất nước, vì vậy họ cực kỳ hùng mạnh. Bất kỳ một người nào đến từ nhà quý tộc cũng không thể xem thường".

Lâm Hàn khẽ gật đầu, nghiêm túc lắng nghe.

"Xếp theo thứ hạng về tổng thể của bốn nhà quý tộc thì đứng đầu là nhà họ Chu, nhà họ Tiêu, nhà họ Khổng rồi đến nhà họ Khương. Mặc dù nói đây là thứ tự xếp hạng nhưng thực lực cơ bản không mấy chênh lệch nhiều, gia thế bọn họ đều cực kỳ khổng lồ, người bình thường vốn chẳng thể nào đụng vào nổi".

Trương Thiên Sơn tỉ mỉ kể rõ, rồi khó hiểu nhìn Lâm Hàn, không hiểu tại sao Lâm Hàn lại để ý tới mấy chuyện này, nhưng ông ta cũng không nhiều lời, tiếp tục nói.

Mãi cho đến khi hoàng hôn buông xuống phía trời Tây, Trương Thiên Sơn mới giải đáp được toàn bộ thắc mắc của Lâm Hàn về bốn nhà quý tộc, giúp Lâm Hàn hiểu rõ hơn về các gia tộc này.

"Những chuyện này là nằm trong tầm hiểu biết của tôi, dòng họ quý tộc đã có từ lâu đời, cụ thể con số như thế nào thì người ngoài như chúng tôi khó mà biết rõ", Trương Thiên Sơn nói.

Lâm Hàn khẽ gật đầu, trong lòng cũng rất ngạc nhiên về quy mô cường đại của nhà quý tộc, có lẽ họ còn vượt qua cả dự đoán của Lâm Hàn. Thời điểm vừa nghe kể, Lâm Hàn cũng cẩn thận suy ngẫm để tìm ra cách gì đó đối phối với nhà họ Khương, nhưng sau khi nghe xong hết thảy, dường như không có cách nào cả.

Lúc này, Trương Thiên Sơn cũng không kiềm được mà hỏi: "Không biết cậu Lâm hỏi rốt cuộc là vì sao?"

"À", Lâm Hàn hoàn hồn nói: "Ba nhà quý tộc kia không liên quan đến tôi, nhưng chủ yếu là nhà họ Khương, vì một vài nguyên nhân mà nhà này thiếu tôi ít tiền, tôi muốn đòi lại thôi".

"Thiếu tiền?", Trương Thiên Sơn ngờ vực nhìn Lâm Hàn, loại quý tộc này có bao giờ thiếu thốn gì, sao giờ lại nợ người khác tiền chứ, ông ta khó hiểu hỏi: "Cho hỏi thiếu bao nhiêu vậy?"

"100 tỷ!", Lâm Hàn nhàn nhạt nói.

Trương Thiên Sơn sửng sốt, cẩn thận quan sát Lâm Hàn, nhất thời cũng vỡ lẽ ra đôi chút, dù gì Trương Thiên Sơn cũng ra đời lăn lộn đã lâu.

Lâm Hàn lại hỏi: "Thú thật với ông, lần này tôi ra Bắc một mặt là để bàn chuyện hợp tác với ông, mặt khác là muốn đến thành phố Thiên Kinh đối phó nhà họ Khương kia, đợi sau khi bàn bạc xong xuôi tôi sẽ đi thẳng đến thành phố Thiên Kinh. Chỉ là, hiện tại tôi vẫn chưa nghĩ ra được cách nào hay ho để đối phó nhà họ Khương, bắt bọn họ ngoan ngoãn ói ra 100 tỷ kia cả, không biết ông có đề nghị nào không?"

Trương Thiên Sơn nghe vậy thì cẩn thận suy xét, nhưng rồi cũng nghiêm túc lắc đầu: "Cậu Lâm, không phải tôi không muốn giúp cậu, nhà họ Khương bản chất là một nhà quý tộc, tài lực vô cùng dồi dào, tôi vốn chẳng thể nào động vào được. Cho dù tôi dốc hết toàn lực để ra mặt, cũng chẳng lay động được cây cổ thụ nhà họ Khương kia, thậm chí còn tự đào hố chôn mình".

Lâm Hàn hẳn cũng rõ chuyện này, mua chuộc thế lực vùng Bắc Đông chẳng qua chỉ làm lớn mạnh thế lực của mình hơn thôi, muốn dựa vào vài người ở vùng Bắc Đông này để đối phó nhà họ Khương là chuyện không thể nào.

"Tôi hiểu mà, tôi chỉ đang hỏi ý kiến của ông thôi", Lâm Hàn nhàn nhạt nói.

Trương Thiên Sơn nghe vậy lập tức thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại có chút bất lực: "Tôi không biết tại sao cậu Lâm lại dám đi gây hấn với nhà họ Khương, nói thật, trong mắt tôi chuyện này khác nào lấy trứng chọi đá đâu".

Trương Thiên Sơn lại cẩn thận suy ngẫm, rồi mới lên tiếng: "Đúng rồi cậu Lâm, tôi có một cách này không biết có tính là cách không. Muốn gây rắc rối cho một nhà quý tộc thì cách tốt nhất là mượn tay một nhà quý tộc khác. Tôi có nghe đồn, nhà họ Tiêu ở thành phố Thiên Kinh xưa nay vẫn gai mắt nhà họ Khương, họ luôn đánh nhau đến sứt đầu mẻ trán. Nếu cậu có thể bắt tay với nhà họ Tiêu, nhận được sự trợ giúp của họ, ắt hẳn sẽ lấy lại được 100 tỷ kia!"

Lâm Hàn nghe vậy, đáy mắt chợt lóe sáng: "Chuyện này cũng được đấy, tôi đi đâu tìm được nhà họ Tiêu đó đây?"

Trương Thiên Sơn mỉm cười, nói: "Tiêu Nhã - cô chủ nhà họ Tiêu, cũng là đứa con gái cưng duy nhất của ông chủ Tiêu Phóng, vừa hay lúc này đang du lịch ở thành phố Phụng Thiên, chỗ tôi có vị trí cụ thể của cô ấy, nếu cậu muốn thì có thể đi tìm thử".

Lâm Hàn bất lực bật cười, nói: "Không ngờ sau cùng lại phải đi lấy lòng một cô gái, đành chịu, đàn ông con trai nên biết tiến biết lùi, bây giờ tôi sẽ đi tìm cô ấy".

Rất nhanh, Trương Thiên Sơn bảo người đưa đến vài tư liệu và vị trí hiện tại của Tiêu Nhã cho Lâm Hàn.

Lâm Hàn nhận lấy với vẻ mặt kỳ lạ rồi trở lại phòng.

"Anh Hàn, có cách gì chưa?", Ngô Xuyên thấy Lâm Hàn liền vội hỏi.

Đám người Ngô Xuyên đều biết Lâm Hàn đi hỏi thăm Trương Thiên Sơn cách đối phó với nhà họ Khương, sau khi ăn tiệc xong, bọn họ vẫn luôn túc trực ở đây.

Sắc mặt Lâm Hàn có hơi kỳ lạ, anh nói: "Tạm thời có một cách cũng không tính là cách, cụ thể có được hay không thì còn phải thử đã".

"Cách không tính là cách?", Ngô Xuyên khó hiểu hỏi, nhưng sau vẫn nói: "Phải làm gì, anh Hàn cứ nói với tôi, chúng tôi nhất định sẽ đi làm cho anh!"

Lâm Hàn nhìn Ngô Xuyên một lượt từ đầu đến chân, cảm thấy dữ dằn quá, không hợp chút nào, anh lắc đầu nói: "Chuyện này chắc anh không được rồi, để tự tôi đi vậy".

"Hở? Không được sao? Vậy anh Hàn anh có cần tôi giúp gì không?", Ngô Xuyên lại hỏi.

"Không cần, bọn anh cứ ở đây nghỉ ngơi chờ tin tôi là được".

Lâm Hàn hơi lúng túng lắc đầu, cầm sấp tư liệu kia rời đi, nếu để cho đám người Ngô Xuyên biết Lâm Hàn phải đặc biệt đi lấy lòng một cô gái, Lâm Hàn cảm giác mình không biết nên giấu bản mặt đi đâu nữa.

Sau khi một mình rời khỏi trang viên của Trương Thiên Sơn, Lâm Hàn mới mở túi đựng tư liệu ra.

Đầu tiên là một tấm ảnh của Tiêu Nhã, khuôn mặt rất đẹp, vóc người thì nhỏ nhắn xinh xắn, đúng kiểu một cô con gái cưng.

Ngay sau đó là một ít thông tin về Tiêu Nhã và địa điểm hiện tại cô ấy đang ở là câu lạc bộ Giang Nam.

Lâm Hàn bắt taxi đi đến câu lạc bộ Giang Nam, ngồi trên xe, anh tỉ mỉ đọc kỹ tư liệu của Tiêu Nhã, chủ yếu là tìm cách để tiếp cận cô ấy, được thì lấy lòng rồi làm quen.
Chương 537: Đánh đàn

Bản thân Tiêu Nhã là cô chủ của một trong bốn nhà quý tộc, nên tư liệu được bảo mật rất tốt.

Trên tay Lâm Hàn chỉ có số tư liệu rất ít ỏi, phần lớn cũng không có ích gì, điều duy nhất dùng được là Tiêu Nhã rất có hứng thú với ghi-ta.

"Ghi-ta?"

Ánh mắt Lâm Hàn chợt lóe, lúc còn ở nhà họ Lâm, Lâm Hàn đã được học chơi các loại nhạc cụ, mà ghi-ta còn là sở trường của anh.

Lúc này, Lâm Hàn mới yên lòng được chút, dù gì cũng nên tiếp cận được Tiêu Nhã đã, những thứ khác tính sau đi.

Rất nhanh, đã đến câu lạc bộ Giang Nam, Lâm Hàn bèn xuống xe đi vào trong.

Sau khi đi vào, Lâm Hàn giả vờ lượn lờ vài vòng rồi mới bắt đầu đi tìm bóng dáng Tiêu Nhã.

Câu lạc bộ Giang Nam là câu lạc bộ đắt đỏ bậc nhất ở thành phố Phụng Thiên, bên trong có đầy đủ mọi tiện nghị phục vụ giải trí, từ cầm kỳ thư họa đến bowling, golf...

Không bao lâu, Lâm Hàn đã nhìn thấy được bóng dáng của Tiêu Nhã. Lúc này, Tiêu Nhã đang thưởng thức ghi-ta trong một phòng hòa nhạc.

Lâm Hàn thấy vậy thì mừng rỡ, nhưng anh không lập tức tiến vào mà lẳng lặng chờ đợi.

Mặc dù không hiểu biết gì nhiều về Tiêu Nhã, nhưng Lâm Hàn đã đoán ra được phần nào.

Ví dụ như từ bé Tiêu Nhã lớn lên trong một dòng dõi quý tộc, ắt hẳn sẽ được bồi dưỡng không ít, nên không phải loại con gái ngây thơ ngốc nghếch gì, mà còn rất thông minh là đằng khác.

Lâm Hàn cũng xuất thân từ một gia tộc lớn, đương nhiên hiểu rõ chuyện này.

Có thể nói, những đứa bé được nuôi nấng trong một gia tộc lớn đều sẽ không phải kiểu đầu óc đơn giản mà hẳn phải rất khôn khéo.

Dưới tình huống này, nếu Lâm Hàn cứ cố ý tiếp cận Tiêu Nhã một cách tùy tiện thì tuyệt đối sẽ làm cô ấy nghi ngờ, có khi chẳng bao lâu sẽ bị phát giác ngay. Đến lúc ấy, muốn mượn tay Tiêu Nhã để đối phó với nhà họ Khương thì càng không thể nào.

Cách tốt nhất là không nên ở thế chủ động, mà hãy để Tiêu Nhã đến gần Lâm Hàn một cách tự nhiên nhất!

Anh tìm đại một chỗ trong phòng hòa nhạc, ngồi xuống lẳng lặng quan sát.

Theo dõi một hồi, Lâm Hàn mới biết chuyến này chỉ có một mình Tiêu Nhã đi chơi, điểm này ngược lại càng tiện hơn.

Mặc dù bài ghi-ta đang chơi nghe không tồi, nhưng với một người xuất thân từ trong gia tộc lớn và có trình độ về ghi-ta bậc thầy như Lâm Hàn đương nhiên không mấy xuất sắc.

Người đang trình diễn ghi-ta tuy có chút tài năng, với người bình thường nghe vào có vẻ rất hay, nhưng còn những người am hiểu về ghi-ta như Lâm Hàn và Tiêu Nhã mà nói thì cũng chỉ bình thường thôi.

Nắm bắt được điểm này, Lâm Hàn mới yên tâm được đôi chút.

Sau khi ra hiệu, một người phục vụ cách đó không xa vội vã chạy đến.

Người đủ điều kiện để đến câu lạc bộ Giang Nam chơi, đa phần không giàu thì sang, vì thế chất lượng phục vụ ở đây cực kỳ tốt, họ không dám có tí sơ suất nào với khách hàng.

"Thưa anh, xin hỏi anh cần gì ạ?", người phục vụ đi đến hơi khom người, nhẹ giọng hỏi Lâm Hàn.

Lâm Hàn cũng nhỏ giọng hỏi: "Ở đây có cho khách lên sân khấu trình diễn không? Có điều kiện gì không?"

Người phục vụ nghe vậy thì bật cười, nói: "Thưa anh, chúng tôi luôn có các nhạc công biểu diễn trên sân khấu, khách có thể lên sân khấu bất cứ lúc nào mà không cần điều kiện gì ạ!"

Lâm Hàn nghe vậy, gật đầu nói tiếp: "Vậy thì tốt quá, đợi người này biểu diễn xong, tôi muốn lên sân khấu, cậu giúp tôi sắp xếp trước nhé".

"Vâng, anh yên tâm ạ!", người phục vụ gật đầu rồi rời đi sắp xếp.

Lâm Hàn thấy vậy mới yên tâm, lẳng lặng chờ tiếp.

Không bao lâu sau, màn biểu diễn ghi-ta trên sân khấu đã kết thúc, một tràng vỗ tay thưa thớt vang lên.

Tiêu Nhã ngồi ở hàng đầu thờ ơ, cảm thấy không mấy thú vị.

Bản thân Tiêu Nhã là cô chủ của nhà họ Tiêu, hiện tại cũng đang dần làm quen với việc tiếp quản công việc trong gia tộc. Ngày thường vô cùng bận rộn, hôm nay hiếm thấy mới có được một hôm đến câu lạc bộ Giang Nam thư giãn, thưởng thức giai điệu ghi-ta, nhưng cô ấy lại không mấy hài lòng với màn biểu diễn ghi-ta này.

Lúc này, Tiêu Nhã đang cảm thấy có chút nhạt nhẽo, cũng thấy phí thời gian quá, tính rời đi thì thấy một người phục vụ lên sân khấu.

"Kính thưa các quý khách, chúng tôi vừa nhận được thông báo rằng có một vị khách muốn lên sân khấu trình diễn một bản ghi-ta, mong quý khách ở lại thưởng thức khoan vội rời đi ạ".

Người phục vụ nói xong thì đi xuống.

Lúc này, những vị khách dưới sân khấu thấy lạ bèn nhìn nhau.

Có vài người nghe thấy không phải nhạc công thì trực tiếp rời đi, số ít còn lại bởi vì hơi thất vọng về màn trình diễn trước nên định ở lại nghe xem có cứu vớt được gì không, trong đó bao gồm có cả Tiêu Nhã.

Rất nhanh, Lâm Hàn đã lên sân khấu.

Anh cầm cây ghi-ta của người phục vụ chuẩn bị cho, đi đến chiếc ghế đặt giữa sân khấu ngồi xuống, cẩn thận điều chỉnh cây đàn.

Động tác tuy đơn giản nhưng rất thong thả, dưới sân khấu không ít người còn cảm thấy hết sức tao nhã, điều này khiến họ càng mong đợi hơn.

Cử chỉ này coi bộ cũng có hiểu biết về âm nhạc.

Lâm Hàn không nói thêm câu nào mà bắt đầu biểu diễn luôn.

Bản nhạc được chọn cũng không phải quá cao siêu gì, đa số người có kinh nghiệm hoặc từng học ghi-ta đều biết bản này, tên là "Moonlight".

Đây là một bản thuộc tone Si thứ của nhà soạn nhạc Sor người Tây Ban Nha dành tặng cho những người yêu thích ghi-ta, cũng là bài luyện ngón ghi-ta tương đối cơ bản.

Bản nhạc này được đặt tên như thế vì có giai điệu đẹp bay bổng trong hòa âm, những giai điệu này tuy chỉ là phác thảo nhưng nội dung rất tinh tế và sâu sắc.

Khúc nhạc dạo đầu vừa vang lên, không ít vị khách ngồi dưới sân khấu đã nhận ra bản mà Lâm Hàn muốn đàn, trên mặt rất nhiều người thoáng hiện lên vẻ chế nhạo.

"Còn tưởng rằng tự tin lên sân khấu thì phải có bản lĩnh, đàn một bản gì ghê gớm lắm, ai dè lại chọn đàn bản Moonlight!"

"Sao nói thế được? Mặc dù chỉ là một bản ghi-ta rất cơ bản, nhưng bản nhạc này vô cùng sâu sắc đấy, nếu có thể trình diễn tốt, thì nó vẫn làm say đắm lòng người!"

"Anh cũng nói là nếu có thể mà, tôi với anh cũng quá rõ phải khó khăn cỡ nào mới đàn ra được cái hồn của bản nhạc này!"

"Cũng đúng..."

Những người ngồi dưới sân khấu đều thì thầm thảo luận và đã có hơi khó chịu với Lâm Hàn trên sân khấu.

Nhưng, riêng Tiêu Nhã thì lại nhìn Lâm Hàn với ánh mắt kỳ lạ.

Cô ấy cũng có thành tích khá cao với bản nhạc này, vì thế cô ấy có thể nghe ra được gì đó. Chỉ mới nghe đoạn dạo đầu của Lâm Hàn, Tiêu Nhã đã biết được trình độ của anh không hề thua kém mình.

Lúc này, Tiêu Nhã chợt cảm thấy có hứng thú hơn, đây là một trong những bản nhạc sở trường của cô ấy. Nếu có thể đàn hay hơn cô ấy thì ắt hẳn phải là một nhạc công cực giỏi, mà người đang ngồi trên sân khấu kia thì lại chẳng có tiếng tăm gì.

Nhưng hiện tại Lâm Hàn không quan tâm nhiều đến vậy, anh đang say sưa hòa mình vào bản nhạc.

Bản "Moonlight" này tuy rất cơ bản, nhưng Lâm Hàn lại cực kỳ thích nó, bởi vì càng khảy đàn thì sẽ càng hiểu, mới cảm nhận được tài năng tuyệt vời của nhà nghệ thuật Sor.

Về màn biểu diễn của Lâm Hàn, giai điệu lúc trầm lúc bỗng, nội dung tinh tế và sâu sắc của tiết mục này đều được phát huy hết.

Khán giả vô tình bị nghiện, như thể dần cảm nhận được tài năng tuyệt vời của người nghệ sĩ vĩ đại Sor và những cảm xúc dạt dào khi ông ấy sáng tác thông qua Lâm Hàn...
Chương 538: Gặp gỡ Tiêu Nhã

Trong phòng hòa nhạc.

Giai điệu lúc trầm lúc bỗng đã thể hiện ra được sự tinh tế và sâu lắng của "Moonlight".

Toàn bộ khán giả dường như không kiềm nổi mà đắm chìm trong đó.

Cuối cùng, khi Lâm Hàn đàn hết bản nhạc này thì lẳng lặng bỏ ghi-ta xuống.

Lúc này, các khán giả mới hoàn hồn lại, từng người một đều đang nhìn Lâm Hàn trên sân khấu với vẻ mặt kinh ngạc.

"Người này là ai? Trẻ thế mà có thể chơi ghi-ta hay vậy!"

"Trước giờ trong ấn tượng của mình, tôi chưa từng nghe tên người này bao giờ, dù đã nắm hết tên những nhạc công có tiếng trong nước".

"Tài năng ghi-ta tốt như thế mà còn rất khiêm tốn nữa, quả thực hiếm thấy!"

"Cũng may kiên nhẫn ở lại, đáng giá ghê vậy đó!"

"..."

Trong phút chốc, tất cả khán giả đều không ngớt lời khen ngợi Lâm Hàn, những người xem thường anh khi nãy đều cảm thấy tội lỗi không thôi.

Bây giờ, Tiêu Nhã cũng nhìn Lâm Hàn với ánh mắt khác lạ, bắt đầu cảm thấy có hứng thú với Lâm Hàn, cô ấy đứng lên đi thẳng về phía Lâm Hàn muốn làm quen.

Nhưng khi Tiêu Nhã vừa mới đi được vài bước, bỗng nhiên xung quanh cô ấy có bốn khán giả đứng bật dậy, đồng loạt xông về phía Tiêu Nhã.

Tốc độ nhanh như cắt, vừa nhìn đã biết không phải người bình thường.

Có người chợt bị một khán giả khác chặn đường, người nọ không cần nhìn là ai mà lập tức đá bay người kia.

Sức mạnh khủng khiếp này làm mọi người xung quanh sợ hãi hét toáng lên.

Tiêu Nhã thấy vậy cũng giật mình, cô ấy lập tức hiểu ra những tên kia đang nhắm vào mình. Lần này, cô ấy có dẫn theo vệ sĩ nhưng chỉ để họ nghỉ ở bên ngoài, không dẫn theo vào tận phòng hòa nhạc, vì vậy lúc này không thể đến kịp bảo vệ cô ấy được.

Lâm Hàn đứng trên sân khấu chứng kiến, trái lại cảm thấy mừng thầm trong lòng.

Màn trình diễn vừa rồi đã có tác dụng, giờ lại có người tới góp thêm cho chút lửa? Đây khác nào cố ý giúp đỡ Lâm Hàn đâu?

Các khán giả xung quanh bị dọa sợ chạy toán loạn, biết bốn tên kia không phải người thường, nếu còn cản đường họ chắc chắn hậu quả sẽ rất thê thảm.

Lâm Hàn bỏ cây ghi-ta xuống vọt về phía bốn tên kia.

Trong chớp mắt, bốn tên ác ôn kia đã đến trước mặt Tiêu Nhã.

"Cô chủ Tiêu, ngoan ngoãn biết điều mà theo bọn tôi đi, nếu không cô có bất trắc gì thì lại không hay đâu", một tên trong số đó đắc ý nói.

Dù nói thế nhưng bốn tên ác ôn kia vẫn không dừng lại, thẳng thừng ra tay với Tiêu Nhã.

Sắc mặt Tiêu Nhã hoảng hốt, dù bản thân cô ấy là cô chủ lớn, thuở nhỏ cũng được học vài chiêu phòng thân nhưng vẫn chẳng tới đâu, không tài nào đủ để chống trả bốn tay cao thủ.

Lúc này, Lâm Hàn cũng đã xông đến, anh không nói gì mà chụp lấy một tên xấu xa ném thẳng ra sau.

"Mọi người nể mặt tôi, lần này đừng ra tay nhé?", Lâm Hàn cười nói.

"Cái tên không có mắt này ở đâu ra vậy?"

Bốn tên côn đồ lạnh lùng nhìn Lâm Hàn với vẻ xem thường, có hai tên tự tách ra mà lao về phía Lâm Hàn, hai tên còn lại thì ra tay với Tiêu Nhã.

Lâm Hàn thấy vậy thì nét mặt lạnh đi, đồng thời cũng hành động.

Đã khuyên rồi mà không nghe, đương nhiên Lâm Hàn sẽ thẳng tay cho ăn hành.

Sáp vào quần nhau với hai tên kia còn chưa đến nửa phút đồng hồ, thì bọn chúng đã kêu gào thảm thiết.

Anh xoay qua nhìn Tiêu Nhã đang cật lực ứng phó hai tên còn lại, có vẻ cũng sắp đuối rồi.

Lâm Hàn vội lao đến, vì đánh lén từ sau nên lần này giải quyết còn nhanh hơn, không tới mấy chiêu thì bọn chúng đã đo sàn rồi.

"Mày..."

Hai tên côn đồ bị đánh úp nên bất ngờ, nhìn lại thì mới thấy hai tên đồng bọn kia đã sớm rời cuộc chơi.

Lúc này, bốn tên côn đồ mới ý thức được, chàng thanh niên trông bình thường thế mà lại là một tay đánh đấm lão luyện.

Tiêu Nhã sinh ra trong dòng dõi quý tộc, cộng thêm vừa đánh nhau với hai tên, nên hiển nhiên biết bốn tên này không tầm thường, người nào cũng có học võ.

Nhưng mà mấy người có võ này lại bị người nọ giải quyết một cách dễ dàng.

Người thanh niên bí ẩn vừa chơi ghi-ta giỏi, vừa có bản lĩnh cao, hơn nữa còn sẵn sàng ra tay giúp người gặp nạn, điều này đã khiến Tiêu Nhã lập tức có thiện cảm và cũng khá to mò về Lâm Hàn trước mắt.

Các nhân viên an ninh vừa đến và đám người đang bận rộn chạy trốn nhìn thấy Lâm Hàn đã xử đẹp bốn tên côn đồ trong tíc tắc, thì lập tức vỗ tay khen ngợi.

"Chàng trai này cừ ghê, đánh đấm không tồi chút nào!"

Một người bảo vệ trung niên bật ngón cái nói.

Những bảo vệ còn lại nhao nhao nhìn chằm chằm Lâm Hàn, có thể giải quyết nhanh gọn bốn tên côn đồ kia, giỏi thật đấy, ai nấy đều bày tỏ hâm mộ với bản lĩnh của anh.

Mà nếu bọn họ biết được bốn tên kia không phải loại tôm tép mà là "cao thủ chính hiệu" thì không biết vẻ mặt còn xuất sắc đến mức nào nữa.

Lâm Hàn nhìn qua Tiêu Nhã, quan tâm nói: "Cô gì ơi, cô không sao chứ?"

Lúc này, Tiêu Nhã còn ngây ra nhìn Lâm Hàn, nghe thấy anh hỏi mới hoàn hồn lại, có hơi bối rối ngại ngùng, trong lòng thấy xấu hổ không thôi. Tiêu Nhã đường đường là cô chủ lớn nhà họ Tiêu, gặp nguy không sợ, mà hiện tại lại ngơ ra đó.

"Không sao, không sao, thật sự cảm ơn anh", Tiêu Nhã vội đáp.

Lâm Hàn khẽ gật đầu, nói: "Không có gì, giúp đỡ người khác là chuyện tốt mà, nếu không còn gì nữa tôi đi trước nhé!"

Nói xong, Lâm Hàn giả vờ định rời đi, nhưng trong lòng đang thầm đợi.

Mục đích của việc làm này là để loại bỏ mối nghi ngờ trong lòng Tiêu Nhã, dù sao vừa biểu diễn ghi-ta giờ lại thêm ra tay giúp đỡ, người thường nhìn vào sẽ không cảm thấy có gì quá kỳ lạ, còn với những người đa nghi thì ắt hẳn sẽ còn chút ngờ vực.

Mà lúc này, Tiêu Nhã vẫn nhìn Lâm Hàn bằng ánh mắt kỳ lạ, sau khi thầm xác định Lâm Hàn không phải cố ý tiếp cận, mới vội vã không nỡ để anh đi.

Cô ấy đang cảm thấy cực kỳ tò mò và khâm phục Lâm Hàn, rất muốn được làm quen, không muốn bỏ qua dễ dàng như vậy.

"Đợi đã!"

Ngay khi Lâm Hàn đã sắp ra khỏi phòng hòa nhạc, Tiêu Nhã bèn vội vã đuổi theo.

Lâm Hàn mừng thầm trong lòng, quay đầu lại nhưng giọng điệu vẫn khá xa cách: "Còn chuyện gì sao?"

Tiêu Nhã có chút kích động, nói: "Chuyện là, tôi tên Tiêu Nhã, tôi rất thích ghi-ta, khi nãy nghe anh đàn cảm thấy trình độ anh rất cao, nên tôi muốn giao lưu học hỏi, mặt khác tôi cũng muốn cảm ơn anh vì đã giúp tôi khi nãy, để tôi mời anh một bữa nhé?"

Lâm Hàn giả vờ do dự suy xét.

Tiêu Nhã thấy vậy thì siết chặt nắm tay, trong lòng có chút căng thẳng, sợ Lâm Hàn sẽ từ chối.

"Vậy cũng được, tôi tên Lâm Hàn, chúng ta tìm chỗ vừa trò chuyện vừa ăn một bữa đi".

Tiêu Nhã nghe vậy trong lòng liền hơi kích động: "Được, tôi biết một nhà hàng bán món Tứ Xuyên ngon lắm, chúng ta cùng đi thôi".

Lúc này, mấy người vệ sĩ của Tiêu Nhã mới chậm chạp chạy vào.

"Cô chủ, nghe nói có kẻ ra tay với cô, cô không sao chứ?"

Tiêu Nhã lườm nói: "Đợi mấy người đến thì tôi không sao được mới lạ đó, may mà có anh này giúp".

Mấy người vệ sĩ nghe thế thì lập tức chắp tay khom người cảm ơn Lâm Hàn.

Tiêu Nhã không thèm để ý tới họ, vội vàng kéo Lâm Hàn rời đi.
Chương 539: Xong xuôi

Trong một căn phòng tại nhà hàng Thịnh Thiên của thành phố Phụng Thiên.

Sau khi Lâm Hàn và Tiêu Nhã rời khỏi câu lạc bộ Giang Nam, bèn đi đến nhà hàng năm sao này đặt phòng ăn.

Hai người vừa mới ngồi xuống, tâm sự đôi câu, Lâm Hàn thuận miệng hỏi: "Mấy người ra tay với cô ban nãy là ai thế? Nhìn cách đánh nhau thì không phải người thường, chắc hẳn có thể ra tay với cô tiếp đó".

Tiêu Nhã nghe vậy, do dự liếc nhìn Lâm Hàn, cuối cùng vẫn nói cho anh biết.

Dù sao Tiêu Nhã cũng nhận ra anh không phải người thường, nên chẳng phải giấu giếm làm gì.

"Bọn họ chính là người nhà họ Khương, nhà họ thường hay xích mích với nhà chúng tôi, tranh đấu cực kỳ kịch liệt. Nhất là gần đây, lại càng gay gắt hơn, có lẽ là gai mắt quá rồi nên mới ra tay với tôi".

Tiêu Nhã vừa chậm rãi kể vừa lặng lẽ quan sát Lâm Hàn, thấy vẻ mặt anh vẫn bình tĩnh, trong lòng càng chắc chắc hơn với suy đoán của mình, Lâm Hàn không phải người thường.

Nhưng Tiêu Nhã cũng không hỏi nhiều, nói tiếp: "Yên tâm đi, sau này tôi sẽ cẩn thận hơn, nhà họ Khương bọn họ có cao thủ, nhà họ Tiêu tôi cũng có vậy. Chỉ cần tôi đề phòng cẩn thận thì đương nhiên họ sẽ không có cơ hội".

Lâm Hàn khẽ gật đầu, mặt mày vẫn bình tĩnh chẳng tỏ vẻ gì.

Tiêu Nhã thấy thế cũng nói sang chuyện khác, hỏi: "À đúng rồi, tôi thấy anh đàn ghi-ta giỏi ghê, trông rất điêu luyện. Bài ‘Moonlight’ kia khiến tôi cảm nhận được một khía cạnh khác, nếu rảnh, anh có thể đàn cho tôi nghe tiếp không?"

"Đương nhiên là được", Lâm Hàn dứt khoát đồng ý.

Sau đó, hai người bèn trò chuyện, nhưng đa số là về ghi-ta.

Tiêu Nhã càng nói càng có thiện cảm với Lâm Hàn hơn.

Cô ấy sinh ra trong nhà họ Tiêu, luôn phải xử lý những công việc trong gia tộc, không có thời gian kết bạn, lúc này, lại vô cùng tò mò về Lâm Hàn, chưa bao giờ muốn chủ động đi làm quen với một người như hiện nay.

Đang nói chuyện thì Tiêu Nhã chợt nhớ ra gì đó, tự dưng cảm thấy bộ dáng đàn ghi-ta vừa nãy của Lâm Hàn nhìn quen quen.

"Sao thế?", Lâm Hàn thấy Tiêu Nhã ngẩn người ở kia như nghĩ tới cái gì, nghi ngờ hỏi. Anh sợ bị Tiêu Nhã nhận ra mình có mục đích mới tới làm quen cô ấy.

Tiêu Nhã lại quan sát Lâm Hàn, dáng người cũng hao hao người nọ, không kiềm nổi hỏi: "Lâm Hàn, không phải anh là anh trai chạy Rolls-Royce trên mạng kia đấy chứ? Sao tôi cứ cảm thấy dáng vẻ đánh đàn của anh rất giống anh ta nhỉ?"

Lâm Hàn sửng sốt, hóa ra là chuyện này, trong lòng lập tức yên tâm lại.

Suy nghĩ một chút, anh dứt khoát thừa nhận luôn.

"Đúng vậy, tôi chính là anh trai chạy Rolls-Royce kia, mong cô Tiêu không nói ra ngoài. Tạm thời, tôi không muốn lộ mặt trên mạng", Lâm Hàn thẳng thắn nói.

Tiêu Nhã nghe thấy vậy, vui vẻ, không ngừng gật đầu nói: "Tất nhiên rồi, anh yên tâm đi, tôi sẽ không nói ra đâu".

Sau khi xác định Lâm Hàn là anh trai chạy Rolls-Royce thì Tiêu Nhã càng có thiện cảm với anh hơn.

Ngay từ đầu, Tiêu Nhã cũng không có ý định tìm hiểu anh trai chạy Rolls-Royce. Lúc đó, cô ấy chẳng mấy quan tâm lắm, dẫu sao cũng chỉ là một chiếc Rolls-Royce mà thôi, với người bình thường thì xịn xò đấy, nhưng với Tiêu Nhã, nó lại rất đỗi bình thường.

Có điều, sau khi tài năng và những việc làm tốt có ích cho xã hội của anh trai chạy Rolls-Royce truyền ra, cô ấy lại bắt đầu càng ngày càng tò mò. Theo trực giác của Tiêu Nhã, cô ấy cảm thấy anh ta là một người rất chín chắn.

"Anh biết không? Anh là thần tượng của tôi đó! Những việc mà anh làm..."

Tiếp theo, hai người lại vui vẻ trò chuyện với nhau. Nói đúng ra là Tiêu Nhã kích động kể ra sự khâm phục và kính nể của mình đối với những việc mà anh trai chạy Rolls-Royce đã làm.

Càng nói chuyện nhiều, Tiêu Nhã càng thích Lâm Hàn hơn, có đôi khi, cô ấy còn thậm chí cảm thấy đây là mối lương duyên trời định của mình.

Hai người gần như là nói chuyện xuyên suốt bữa ăn, mãi đến khi trời tối, cả hai mới ăn xong.

Thấy giờ cũng trễ rồi, Tiêu Nhã có chút lưu luyến, cảm thấy chút thời gian ấy chẳng đủ gì hết, ước gì có thể nói chuyện tiếp với Lâm Hàn lâu hơn nữa.

Còn Lâm Hàn, mặc dù muốn tiếp xúc nhiều với Tiêu Nhã, nhưng cũng biết chừng mực. Anh nhìn đồng hồ rồi nói: "Giờ đã không còn sớm nữa, vẫn nên đi về nghỉ ngơi thôi".

"Ừm", Tiêu Nhã đứng dậy, có hơi không muốn đi, do dự một lúc, rồi như quyết định điều gì, mở miệng hỏi: "Lâm Hàn, mấy ngày kế tiếp anh có chuyện gì cần làm hay bận không?"

"Có chút việc muốn đi thành phố Thiên Kinh, nhưng không gấp, sao vậy?", Lâm Hàn đáp.

"Thành phố Thiên Kinh?", Tiêu Nhã nghe vậy lập tức vui vẻ, lần này cô ấy đến thành phố Phụng Thiên chơi, sau đó sẽ về Thiên Kinh lại.

"Vừa khéo tôi cũng phải về thành phố Thiên Kinh, nếu tiện đường, hay là ta đi cùng nhau đi, rồi đến nhà tôi chơi nhé?", Tiêu Nhã vội vàng ngỏ lời mời.

Lâm Hàn nghe thấy thế mừng thầm trong lòng, bên ngoài lại bình tĩnh, còn tỏ vẻ hơi do dự.

Tiêu Nhã thấy vậy, sốt ruột, sợ Lâm Hàn từ chối, nói tiếp: "Nhà của tôi cũng có chút tiếng nói ở thành phố Thiên Kinh, nếu anh cần làm chuyện gì, có khi bên tôi có thể giúp được đấy".

"Được rồi", Lâm Hàn thở dài, nói: "Nếu cô Tiêu đã mời tôi đến thế mà tôi còn từ chối thì có vẻ không biết điều cho lắm".

"Thật à? Nói rồi đó!", Tiêu Nhã kích động nói.

Sau đó, hai người hẹn nhau sáng mai sẽ đi thành phố Thiên Kinh. Tiêu Nhã lại đưa Lâm Hàn đến một khách sạn nghỉ ngơi, mới lưu luyến rời đi.

Thấy Tiêu Nhã đã đi rồi, Lâm Hàn mới ra khỏi khách sạn, trở về trang viên của Trương Thiên Sơn.

Lúc này, đám Ngô Xuyên vẫn đang đợi anh.

Ngay cả Trương Thiên Sơn cũng đợi anh, lo Lâm Hàn có bị gì không. Tuy nói là đi làm quen với một cô gái, nhưng dù sao người ta cũng là cô chủ lớn của nhà họ Tiêu, nếu không làm tốt khó tránh khỏi sẽ xảy ra chuyện.

Vốn, Trương Thiên Sơn là người đưa ra kế hoạch này, nên ông ta cũng có trách nhiệm.

Thấy Lâm Hàn trở về, đám người Ngô Xuyên vội vàng bước tới đón.

"Anh Hàn, sao giờ anh mới về, làm chúng tôi lo muốn chết", Ngô Xuyên nói.

Trương Thiên Sơn đứng cạnh cũng quan sát Lâm Hàn từ trên xuống dưới, thấy anh vẫn bình thường, cũng đoán được phần nào, nói: "Xem ra chuyến này của cậu Lâm rất thuận lợi".

Lâm Hàn nghe vậy cười gật đầu đáp: "Đúng thế, lần này đúng là rất suôn sẻ, thật sự phải cảm ơn kế hoạch của ông rồi".

"Không dám, chút kế mà thôi, chủ yếu phải xem người làm, nếu là người khác e rằng rất khó thành công, không ngờ cậu Lâm mới có một buổi đã làm được", Trương Thiên Sơn nói, thầm khâm phục anh từ tận đáy lòng. Dù sao, ông ta cũng từng nghe bảo cô chủ lớn Tiêu Nhã của nhà họ Tiêu rất khó gần.

Ngô Xuyên và Nhan Thành nghe hai người nói chuyện mà mặt mày ngơ ngác, chẳng hiểu họ đang nói đến kế hoạch nào.

"Anh Hàn, hai người đang nói gì vậy? Sao tôi nghe không hiểu?", Ngô Xuyên thắc mắc hỏi.

Lâm Hàn cười, nhưng không giải thích, nói: "Thu dọn đi, sáng mai theo tôi đi thành phố Thiên Kinh!"
Chương 540: Đến thành phố Thiên Kinh

"Cậu Lâm, tôi ở Phụng Thiên chờ tin tức tốt từ cậu, và cũng sẽ dặn người bên tôi chuẩn bị sẵn sàng, đợi cậu quay lại, sẽ bắt tay hợp tác ngay".

Trước cửa biệt thự, Lâm Hàn và Trương Thiên Sơn tạm biệt nhau.

"Cảm ơn đã tiếp đón, chúng ta liên lạc sau nhé, mong đôi bên hợp tác vui vẻ", Lâm Hàn cũng nói.

Ngay sau đó, đám Lâm Hàn lái xe rời khỏi biệt thự.

Nhìn mấy chiếc xe đi xa, Trương Thiên Sơn lại có chút mong đợi việc hợp tác sắp tới.

Sau khi rời khỏi trang viên, Lâm Hàn và đám Ngô Xuyên lái xe đến khách sạn anh ở trước đó.

Trong xe, Ngô Xuyên đang cầm lái với vẻ khó hiểu.

Trước, Lâm Hàn còn bó tay chưa có cách đối phó với nhà họ Khương ở thành phố Thiên Kinh, sao mới đi ra ngoài một buổi đã như nắm chắc phần thắng?

"Anh Lâm, có cách giải quyết nhà họ Khương rồi ạ", Nhan Thành ngồi cạnh cũng thắc mắc.

Lâm Hàn cười nói: "Chưa chắc là giải quyết được, nhưng trước mắt có một cách, cụ thể thế nào còn phải đến đó rồi xem sao đã".

Ngô Xuyên và Nhan Thành nghe xong vẫn không hiểu ý anh cho lắm.

Lâm Hàn chợt nghĩ tới điều gì, nói: "Sáng mai, tôi sẽ tự lái xe cùng một người bạn đi đến Thiên Kinh trước, mấy người tự chạy tới đó trước đi. Đến nơi thì tìm một khách sạn ở, đợi tin của tôi".

"Vâng!", Ngô Xuyên và Nhan Thành đồng thanh đáp.

Lâm Hàn làm thế cũng là vì tránh cho Tiêu Nhã nghi ngờ. Đừng thấy bây giờ cô ấy như một thiếu nữ trông cây si anh mà lầm, Lâm Hàn biết rõ, những người đến từ quý tộc chắc chắn không đơn giản như thế. Nếu anh lơ là một chút thôi, rất có khả năng sẽ bị Tiêu Nhã phát hiện.

Đến lúc đó, đừng nói mượn tay nhà họ Tiêu đối phó nhà họ Khương lấy lại 100 tỷ kia, không bị Tiêu Nhã và nhà cô ấy trả thù đã tốt lắm rồi.

Nếu mà đến nước ấy, phải đối mặt với hai quý tộc lớn cùng một lúc, Lâm Hàn cũng thật bó tay hết cách.

Sau khi tới khách sạn, Lâm Hàn bảo Ngô Xuyên và Nhan Thành xuống xe, tự mình lái xe đến một chỗ đậu.

Còn Ngô Xuyên và đám Tôn Hàn Các thì đi đến chỗ khác đậu.

Quay về khách sạn nghỉ ngơi một đêm, sáng hôm sau, mặt trời vừa mới mọc, chuông cửa đã bị ấn vang.

Lâm Hàn mở cửa ra, là nhân viên phục vụ đưa đồ ăn sáng lên.

"Thưa anh, đây là bữa sáng do một quý cô đặt riêng cho anh", nhân viên phục vụ nói xong bèn đẩy toa ăn vào, bày những món ăn tinh xảo đẹp mắt ra.

"Tôi biết rồi, cảm ơn cậu", Lâm Hàn gật đầu đáp.

Khỏi cần nghĩ cũng biết, chắc chắn là Tiêu Nhã đặt.

Ngồi xuống nhìn thì thấy chỉ có mấy món, nhưng đều được chế biến bắt mắt, hiển nhiên là Tiêu Nhã đã dặn người ta chuẩn bị một cách tỉ mỉ.

"Có tâm đấy chứ".

Lâm Hàn lắc đầu, bắt đầu thưởng thức.

Chỉ chốc lát sau đã tới lúc hẹn, cả hai cùng gặp nhau ở bãi đỗ xe.

"Cô chủ lớn, anh ta là?", một vệ sĩ hơi nghi ngờ hỏi. Làm vệ sĩ của Tiêu Nhã mấy năm rồi, nhưng anh ta vẫn chưa thấy cô ấy thân thiết với một người con trai như vậy.

"Anh quản tôi à?", Tiêu Nhã lạnh lùng liếc anh ta một cái.

Mấy vệ sĩ lập tức ngậm miệng lại, sợ chọc Tiêu Nhã bực, giống như chọc cô ấy khó chịu sẽ xảy ra chuyện gì rất kinh khủng vậy. Nhưng bọn họ vẫn tò mò đánh giá Lâm Hàn, đều cảm thấy hiếu kỳ rốt cuộc thì người này có bản lĩnh gì mà có thể khiến Tiêu Nhã như vậy.

"Cũng không còn sớm nữa, chúng ta lên đường thôi", Lâm Hàn nói.

"Được, giờ đi luôn".

Ban nãy, vẻ mặt Tiêu Nhã còn lạnh như băng, giờ lại quay ngoắt cười rạng rỡ với Lâm Hàn.

Sau đó, mấy chiếc xe của Tiêu Nhã và đám vệ sĩ cùng xuất phát, Lâm Hàn thì theo đằng sau.

Mãi đến khi lên cao tốc được nửa tiếng, Lâm Hàn mới thông báo cho Ngô Xuyên, bảo họ xuất phát.

Đám Ngô Xuyên đang đợi lệnh của anh, vừa nhận được tin, lập tức lên xe lái tới thành phố Thiên Kinh.

"Anh Xuyên, anh nói thử xem lần này chúng ta thật sự có thể đối phó nhà họ Khương kia không? Ngày hôm qua lúc ăn cơm, tôi nghe Trương Thiên Sơn kia bảo nhà họ Khương là quý tộc có thể ảnh hưởng đến tồn vong của cả quốc gia!", Nhan Thành hơi lo lắng hỏi.

Ngô Xuyên nghe vậy, sắc mặt cũng trở nên nặng nề, lo lắng.

Hồi trước, đối phó nhà họ Hoàng chỉ mới là thế gia thôi đã khó khăn như vậy rồi, thậm chí còn gặp rất nhiều nguy hiểm. Lần này, đối phó quý tộc, thế gia làm sao có thể bằng được.

"Haiz, nghĩ nhiều vậy làm gì? Anh Hàn tự có cách của anh ấy, chúng ta yên tâm làm theo là dược. Lẽ nào cậu sợ anh Hàn hại chết mình à?", Ngô Xuyên đáp.

"Anh nói gì vậy, không có anh Hàn thì giờ không biết tôi đang ở cái xó xỉnh nào nữa. Nếu cái mạng này có ích, anh ấy cứ việc lấy là được", Nhan Thành lập tức kích động nói.

"Được rồi, được rồi, được rồi", Ngô Xuyên vỗ vỗ Nhan Thành, tiếp tục lái xe nói: "Đừng nghĩ nhiều vậy làm gì, anh Hàn làm thế thì chắc chắn đã có cách. Tuy tôi không biết có cách nào đối phó được với nhà quý tộc khổng lồ kia, nhưng anh Hàn hẳn là có cách của anh ấy!"

Cùng lúc đó, bên kia, Lâm Hàn đang lái xe đi theo đám người Tiêu Nhã đến thành phố Thiên Kinh trước.

Thiên Kinh cách Phụng Thiên cũng không xa, chỉ mất mấy tiếng lái xe thôi.

Đoàn người dừng lại nghỉ ngơi một chút ở trạm dừng chân, lúc Lâm Hàn chuẩn bị lên xe đi tiếp, thì phát hiện Tiêu Nhã đã ngồi trên xe mình.

"Sao? Tôi không thể ngồi trên xe anh à? Ngồi xe tôi toàn là mấy tên vệ sĩ kia thôi, chán muốn chết, tôi ngồi xe anh nói chuyện với nhau cho đỡ buồn", Tiêu Nhã cười nói.

Sau đó, mấy tên vệ sĩ của Tiêu Nhã vội vàng chạy tới, có chút lo lắng khuyên.

"Cô chủ lớn, hay là ngồi xe chúng tôi đi, nơi này không an toàn".

"Đúng vậy, chán chút cũng không sao, giờ người nhà họ Khương đang theo dõi cô gắt gao, nếu xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì tiêu".

"Đúng đó, xe chúng ta là xe cải tiến, chống được đạn, an toàn hơn nhiều".

"..."

"Dừng, dừng, dừng!", Tiêu Nhã xua tay, nói: "Đừng nói nữa, đau hết cả đầu tôi rồi. Trước đó, ở câu lạc bộ Giang Nam, nếu không có Lâm Hàn cứu thì giờ tôi đã bị bắt đi rồi. Lúc đó, mấy người ở đâu? Mau trở về lái xe cho tôi, tôi sẽ ngồi ở đây".

Mấy tên vệ sĩ kia nghe vậy hơi do dự, nhưng khi đối mặt với Tiêu Nhã, lại không dám nói thêm gì nữa.

Bọn họ dặn Lâm Hàn vài câu, bảo anh chú ý an toàn xong mới quay về xe mình, tiếp tục lên đường.

Chặng đường tiếp theo tràn ngập thú vị, Tiêu Nhã gần như líu ríu nói chuyện với anh cả hành trình.

Từ cuộc nói chuyện, Lâm Hàn cũng cảm thấy Tiêu Nhã rất thú vị. Tuy cô ấy sinh ra trong một dòng dõi lớn, lòng dạ thâm sâu khó lường, nhưng thực tế chỉ là một cô gái ngây thơ đơn giản.

Một lúc sau, mấy chiếc xe đã xuống cao tốc, lái vào thành phố Thiên Kinh.

"Lâm Hàn, hôm nay anh có chuyện gì cần làm không?", Tiêu Nhã chớp chớp mắt hỏi.

"Không có".

"Vậy hay là anh sắp xếp chỗ ở xong rồi đi ăn cơm với chúng tôi đi? Tiện tôi đãi tiệc cảm ơn ơn cứu mạng của anh luôn. Tối qua, chỉ lo nói chuyện mà chưa kịp cảm ơn anh đàng hoàng nữa", Tiêu Nhã nói.

Lâm Hàn hơi do dự, rồi đồng ý.

Sau khi đến trung tâm thành phố Thiên Kinh, Lâm Hàn đến khách sạn mà Tiêu Nhã đặt cho mình cất đồ. Anh nghỉ ngơi một chút, rồi đến nhà hàng Tiêu Nhã đã hẹn.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom