• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Quậy Tung Hogwarts (1 Viewer)

  • chap-263

Chương 263: Không cần cảm ơn, đều là chuyện nên làm




Editor: Nguyetmai

"Fluffy?"

Đúng lúc này, Rubeus Hagrid đang ngồi ở vị trí nhân viên đứng bật lên, nhìn chó ba đầu Fluffy bằng ánh mắt không thể tin nổi.

"Fluffy, sao mày lại biến thành thế này… Không đúng, sao mày lại chạy tới đây?"

Đối với chú chó ba đầu mà mình thắng từ tay lão Hy Lạp, đồng thời nuôi từ nhỏ đến lớn, Hagrid quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn được nữa.

Dù rằng hiện tại trên người Fluffy thiêu đốt ngọn lửa màu xanh lam âm u khiến người ta thấy bất an, Hagrid vẫn nhận ra ngay con chó này.

Sau một hồi ngây ngẩn, người khổng lồ lai vội vàng đứng lên, định đi về phía cửa theo bản năng.

"Hagrid, chờ đã, đừng tới đó!"

Giáo sư Flitwick với vóc dáng nhỏ bé lập tức rút đũa phép ra, nắm trong tay như cầm kiếm.

Sắc mặt của chủ nhiệm Ravenclaw cực kì đáng sợ, đôi mắt nhìn chằm chằm vào con chó ba đầu đang bao trùm ngọn lửa màu lam, tản ra hơi thở tử vong ấy, nói như đang đối đầu với một kẻ địch đáng sợ, biểu cảm trên mặt vô cùng nghiêm túc.

"Thật đáng tiếc, có thể nó không còn là chú chó ba đầu mà ông biết nữa. Chó ba đầu địa ngục… Ta luôn tưởng rằng đây là ma thú chỉ có trong truyền thuyết thời viễn cổ. Phải biết rằng nó là sinh vật hung tàn không thua kém gì một con rồng lửa trưởng thành."

Sự khác biệt lớn nhất giữa sinh vật huyền bí và sinh vật thông thường là ở chỗ chúng có những năng lực pháp thuật siêu tự nhiên. Nếu chỉ là hình thể to lớn hơn và thêm mấy cái đầu thì không được coi là sinh vật huyền bí. Đây cũng là lí do vì sao cú mèo đưa thư của thế giới pháp thuật không phải là một sinh vật huyền bí.

Căn cứ theo thông tin của thế giới pháp thuật, chó ba đầu đã thức tỉnh năng lực pháp thuật, thậm chí có thể phối hợp với phù thủy để đi săn một cách nhẹ nhàng là sinh vật mạnh mẽ như rồng lửa, Horned Serpent, Thunderbird.

Thế nhưng, cùng với sự thức tỉnh của năng lực pháp thuật, sự thay đổi của chó ba đầu không chỉ là lực phá hoại, sức lực mạnh mẽ mà còn mang tới trí thông minh lớn hơn và – sức ăn gấp mấy lần.

Điều mấu chốt nhất là nếu những quyển sách cũ nát mà Giáo sư Flitwick đọc trước đó không sai, thì đằng sau mỗi một con chó ba đầu địa ngục, hơn một nửa đều có một phù thủy mạnh mẽ nắm giữ ma văn viễn cổ.

Khi Hagrid đứng lên, đôi mắt trên ba cái đầu của Fluffy sáng lên, lúc lắc đầu kêu lên vui mừng với "mẹ mình".

"Ẳng~ Grừ!!"

"Grào!"

"Grào!"

Rất hiển nhiên, hầu hết các học sinh đều không cảm nhận được sự vui mừng trong lòng Fluffy – như thể sự khác nhau giữa mèo và sư tử vậy.

Đối mặt với con chó ba đầu đột nhiên gào thét lên và ba cái miệng đỏ lòm lượn lờ ánh lửa, các phù thủy nhỏ vốn đã hốt hoảng lập tức sụp đổ.

"A a a a!"

"Đừng tới đây a a a!"

"Cứu mạng! A a a cứu mạng!"

Tiếng khóc lóc, tiếng thét chói tai và tiếng cầu cứu vang vọng khắp Đại sảnh đường, thậm chí át hết tiếng gầm của Fluffy.

Các học sinh lao qua ghế dài, đùn đẩy nhau, đổ dồn tới phương hướng của các giáo sư ở đằng sau.

Những đứa nhóc lớn lên trong thời đại hòa bình này thậm chí còn chẳng có can đảm để rút đũa phép ra. Cho dù là các phù thủy nhỏ của nhà Slytherin và nhà Hufflepuff đã tham gia vào "vụ đánh lộn với quy mô lớn nhất từ trước tới nay" cũng không ngoại lệ. Dù sao thì giơ nắm đấm với các bạn học cùng là loài người và giơ đũa phép với một ma thú cần hai sự dũng cảm khác biệt hoàn toàn.

Gần như chỉ trong tích tắc, con đường tới cửa Đại sảnh đường bị các học sinh chặn kín lại.

Bởi vậy, Hagrid với cơ thể quá lớn không thể vượt qua đám đông như ý muốn, ngược lại còn bị những phù thủy nhỏ đang không ngừng lùi về sau làm kẹt ở tại chỗ.

Người khổng lồ chỉ đành dừng bước chân, vươn tay kéo một đứa nhóc bất cẩn vất ngã lên, tránh bọn họ bị nhấn chìm trong biển người.

Cả Đại sảnh đường trở nên hỗn loạn, như thể ngày tận thế ập tới đột ngột.

Đoàng!!!

Dumbledore giơ đũa phép lên, một làn khói màu tím nổ ra trên không trung, cụ hô to.

"An ~ Tĩnh~"

Đũa phép của ông lão chĩa vào cổ họng, giọng còn lớn hơn tiếng la khóc của tất cả học sinh trong Đại sảnh đường, cứ quanh quẩn trong không khí.

Tất cả mọi người vô thức yên tĩnh lại, không hẹn mà cùng quay đầu nhìn về phía Dumbledore ở chính giữa vị trí giáo sư.

Lão phù thủy nhíu mày, nhìn những học sinh rối loạn hết cả lên, cụ nói với vẻ mặt nghiêm túc, giọng nói mang theo sức mạnh làm người ta thấy yên lòng.

"Tất cả mọi người hãy giữ bình tĩnh!"

Mặc dù Dumbledore đã lớn tuổi nhưng lúc nào cũng mang lại cho người ta cảm giác tràn trề sức lực.

Không chỉ vì những câu chuyện truyền kỳ của cụ, cũng không chỉ bởi vì thực lực pháp thuật cao siêu, điều quan trọng hơn sự là bảo vệ và giảng dạy của Dumbledore với Hogwarts trong suốt mấy chục năm qua, nó khiến mọi người vô thức sinh ra lòng tin tưởng.

Giờ phút này, nhìn nét mặt bình tĩnh của hiệu trưởng, nỗi sợ hãi của các học sinh vì chó ba đầu địa ngục dần biến mất, tất cả mọi người bắt đầu lấy lại sự trấn định.

"Bây giờ… tất cả hãy để ta và các vị giáo sư xử lí."

Đôi mắt Dumbledore chậm rãi lướt qua từng gương mặt trẻ tuổi, cuối cùng dừng lại trên con chó ba đầu quen thuộc đang đứng ở cổng, cụ hít sâu một hơi, cố gắng xoa dịu cảm giác phiền muộn loáng thoáng trong lòng.

Từ khi không nhìn thấy bóng dáng của Grindelwald và Alina trên Đại sảnh đường, dự cảm chẳng lành cứ níu lấy trái tim Dumbledore như một tảng đá nặng nề.

Khựng lại một chút, Dumbledore tiếp tục nói:

"Các trò khóa trên hãy tổ chức…"

Đinh!

Không đợi Albus Dumbledore nói hết, một cọng lông trắng đung đưa đột nhiên dựng lên trên cái đầu chính giữa của chó ba đầu.

Sau đó, trên đầu chó dữ tợn, cái đầu nhỏ của một phù thủy nhỏ tóc bạch kim vô cùng đáng yêu đột nhiên nhô lên.

"Giáo sư Dumbledore, chào buổi trưa."

"Chào Giáo sư Flitwick."

"Bác Hagrid, lâu rồi không gặp."

"Các bạn học thân mến, chào buổi trưa."

Một tay Alina vừa níu lấy nhúm lông trên đầu Fluffy để mình không bị rơi cuống vừa vẫy tay về phía Đại sảnh đường, chào hỏi với mọi người một cách thành thạo, trò chuyện như thể gặp được người quen trong lúc dắt chó đi dạo vào buổi chiều.

Flitwick: "…"

Dumbledore: "…"

Hermione, Hannah: "…"

Giáo viên và học sinh trong cả trường: "…"

Nếu giọng nói của Dumbledore là thuốc an thần giúp người ta bình tĩnh lại, vậy thì cái đầu nhỏ đột nhiên nhô lên này như là Medusa khiến người ta có thể hóa đá chỉ bằng việc nhìn vào khuôn mặt.

Cả Đại sảnh đường lập tức trở nên yên tĩnh, tất cả ngơ ngác nhìn Alina, thế giới quan điên cuồng sụp đổ và được tái tạo lại.

"Mọi người đừng sợ, tuy rằng trông nó rất hung dữ nhưng thực ra rất nghe lời, rất ngoan."

Nhìn các bạn học đã "bình tĩnh" trở lại, Alina vừa nói vừa vỗ nhẹ vào đầu chó của Fluffy.

Như thể minh chứng cho lời nói của Alina, hai cái đầu chó bên trái phải bu lại, lè lưỡi định liếm bàn tay Alina. Cấu tạo cơ thể đặc biệt của chó ba đầu khiến nó có ưu thế mà hầu hết các sinh vật huyền bí không có.

Nương theo mệnh lệnh của cô bé, cơ thể như một ngọn núi nhỏ cua Fluffy chậm rãi nằm rạp xuống, cái đầu ở giữa ngoan ngoãn chĩa xuống đất, hoàn toàn không có dáng vẻ gì là hung ác, tàn bạo.

"Được rồi, mày ra ngoài chơi đi, tao phải ăn cơm."

Alina nhanh nhẹn nhảy xuống từ trên đầu chó, tiện tay vỗ cái mũi to của chó ba đầu Fluffy, chỉ vào mảnh đất trống rộng rãi ngoài lâu đài, hạ lệnh như không có ai ở bên cạnh.

Là một nữ phù thủy nhỏ lương thiện, đương nhiên cô sẽ không như những người lớn ác liệt đó, bảo chó ba đầu Fluffy trở lại hành lang chật hẹp một lần nữa. Dù là tù nhân trong tù thì hằng ngày cũng có thời gian đi hóng gió, huống chi là sinh vật huyền bí quý giá thế này.

Hơn nữa có mối liên hệ thần kỳ bằng pháp thuật lửa, Alina cũng không lo Fluffy sẽ chạy mất.

"Gâu?"

"Gâu?"

"Gâu."

"Grừ, gâu!"

Sáu con mắt của Fluffy chớp chớp, ba khuôn mặt giống hệt nhau hơi ngây ra, tỏ vẻ kinh ngạc và nghi hoặc giống hệt với con người. Sau khi nhận được cái gật đầu cổ vũ của Alina, chú chó khổng lồ lắc mình như trút gánh nặng, vui vẻ vẫy đuôi và kêu lên một tiếng.

Sau đó…

Trong ánh mắt càng thêm thẫn thờ của các giáo sư và học sinh cả trường, con cự thú đáng sợ như bò ra từ đáy địa ngục vẫy đuôi, chạy mất như đi chơi… Chạy mất…

"Ôi, đói chết mất! May mà không tới muộn, bữa trưa hôm nay phong phú quá."

Alina lẩm bẩm nhỏ, đôi mắt tìm ra tọa độ của Hannah và Hermione trong đám đông một cách chuẩn xác rồi nhảy nhót về phía bàn ăn.

Hogwarts không hề có quy định học sinh không được cưỡi chó ba đầu địa ngục tìm đường trong trường, càng không có quy định tới muộn trong bữa trưa sẽ bị xử phạt.

Bởi vậy, tuy rằng có vẻ như hiện trường hơi chấn động, nhưng Alina tự nhận là mình không vi phạm một quy định nào của trường học cả.

Dù là hành lang cấm trên lầu bốn, theo những gì mà Dumbledore nói thì cũng là "cấm xâm nhập" chứ không phải là "cấm xông ra".

"Ực…"

Nhìn chó ba đầu nhanh chóng chạy mất và cục bông trắng nào đó đang bước về phía bàn Hufflepuff để chuẩn bị ăn trưa, cổ họng Dumbledore phát ra tiếng vang kỳ lạ như thể có thứ gì đó chặn bên trong.

"Alina Kaslana…"

Đôi mắt của Dumbledore tối sầm lại, thân thể cao lớn, khỏe mạnh hơi lung lay, giọng nói trở nên khàn khàn lạ thường.

Biểu cảm của các giáo sư và học sinh còn lại cũng chẳng khá hơn chút nào, tất cả mọi người như trúng Bùa tê liệt, ngây ra như phỗng nhìn về phía trước, đầu óc hỗn loạn đến mức không biết rốt cuộc đã xảy ra những chuyện gì.

"Xin lỗi, Albus, chúng ta đã đi dạo trong lâu đài Hogwarts."

Bên tai Dumbledore vang lên âm thanh quen thuộc, đôi mắt ngây ra của cụ di chuyển. Không biết "Otto Apocalypse" đã xuất hiện ở góc của hàng ghế nhân viên từ khi nào, lúc này đang mấp máy môi truyền âm thanh đến tai cụ.

"Sau đó, tôi và Alina phát hiện ra sinh vật huyền bí nguy hiểm chưa được thuần hóa ở hành lang lầu bốn. Theo quan điểm của tôi, chuyện này thực sự quá nguy hiểm với các học sinh, vì thế…"

Chú ý thấy ánh mắt của Dumbledore, Grindelwald nhếch lông mày, khóe miệng cong lên, nở một nụ cười đắc ý.

"Là nhân viên quản lí trong lâu đài Hogwarts, tôi dứt khoát tiện tay thuần phục nó giúp ông. Như vậy thì không chỉ có thể tránh được những nguy hiểm tiềm tàng mà Alina cũng có một bạn đồng hành và người bảo vệ hằng ngày…"

"Về phần phải giải thích với các vị giáo sư và Bộ Pháp thuật thế nào, tôi đã nghĩ giúp ông rồi. Đây là món quà nhập học mà Gellert Grindelwald tặng cho cháu gái của mình."

"Đương nhiên, bọn họ cũng có thể làm theo cái gọi là pháp luật, đường đường chính chính cướp đi thú cưng duy nhất của cô bé, sau đó Grindelwald ra tù làm bạn với quá trình trưởng thành của cháu gái mình. Albus, ông cảm thấy những quý ngài đó sẽ cho rằng một con chó khổng lồ nguy hiểm hơn, hay là cho rằng tôi nguy hiểm hơn?"

Grindelwald giơ cái ly chân cao lên nâng về phía Dumbledore, nở một nụ cười tiêu chuẩn của chúa tể.

"Ừm, không cần cảm ơn, đều là chuyện nên làm thôi."

Cùng lúc đó, như thể nghe thấy lời thì thầm của hai người, Alina ở một nơi khác cũng nâng ly lên, nở một nụ cười hồn nhiên, ngọt ngào.

Ừ ừm!

Dumbledore chỉ cảm thấy trái tim thắt chặt lại, đầu óc cứ nổ đùng đoàng, tay trái vô thức níu chặt lấy ngực, cơ thể cao lớn, khỏe mạnh lại lung lay.

Sau đó lại lung lay…

Lại lung lay…

Lung lay…
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom