• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Phú ông biến thái truyền kỳ -Hiểu Nhi-Phùng Dịch Phong (16 Viewers)

  • Phú Ông Biến Thái Truyền Kỳ -Hiểu Nhi-Phùng Dịch Phong - Chương 315

Chương 315: Phòng làm việc của sự cưng chiều
Xoay chiếc túi trong tay, Giang Hiểu Nhi đỏ mặt, anh bị chạm dây thần kinh nào hay sao, kẻ ngốc cũng hiểu
“Có cần khoa trường như vậy không?” Ăn cái gì cũng phải để ý sắc mặt anh, để cô tuyệt thực luôn đi.
Lấy một hộp thạch trong giỏ ra, hai mắt cô sáng lấp lánh: “Bắp ngô, vị ta thích nhất.”
Xé mở nó, cô dùng hai bàn tay nhỏ đẩy thạch lên cao đưa vào miệng thưởng thức hương vị thạch vàng
Ngay tức thời, đôi mắt Phùng Dịch Phong híp lại: “Cả thạch”.
“Hửm?”
Giang Hiểu Nhi ngẩng đầu lên hỏi: “Cái gì?”
Không đầu không đuôi, thật khó hiểu
Mắt nhìn đến đôi moi đỏ mọng của cô, Phùng Dịch Phong thấp giọng nói: “Cả ăn thạch cũng đừng ăn trước mặt đàn ông khác”
Bộ dáng cô ăn như thế nào đều để người ta gợi đến những suy nghĩ kì quái?
Cuối cùng anh kết rằng không nên để ai nhìn thấy bộ dáng khi ăn của cô, môi cô hiện tại đỏ mọng, trong suốt, xinh đẹp quyến rũ, vô cùng dụ hoặc khiến tâm người khác không yên!
Bị anh nhìn chằm chằm khiến cô bối rối không biết nên nói gì
Che miệng mình lại, cô nói:”chồng, ngươi cũng không cần nhìn như vậy, ta cũng không ăn nữa”
Hóa sắc! anh không thể nào suy nghĩ nagy thẳng được sao? Có còn muốn vui vẻ sống chung không? cô lúc nào cũng chỉ nghĩ đến ăn nhưng giờ phút này cái gì cô cũng chẳng dám!
Nhìn thấy lông mi cô khẽ động, má hồng ửng lên bộ dáng ngại ngùng, ngón tay khô ráp vuốt ve vành tai cô, Phùng Dịch Phong hôn nhẹ lên khóe môi cô:
“Bộ dáng ngươi ăn thật sự rất mê người.”
Bộ dáng khiến người ta mơ ước ngàn vạn! Chỉ tiếc, cô đối với phương diện kia còn bảo thù anh thì lại không mấy đam mê! Nhưng chỉ tưởng tượng thôi cũng khiến người khác dao động mạnh mẽ trong lòng.
Khuôn mặt cô lại đỏ thêm vài phần, anh cưng chiều nhéo nhẹ khuôn mặt cô: “Làm sao lại ngại ngùng như vậy? Ta kiềm lòng không được.”
Cô đỏ mặt, xinh đẹp! Nhất là lúc đó giống như một đứa trẻ sơ sinh, dịu dàng xinh đẹp, toàn thân có mây, cả người như hoa đào nở rộ, nhìn thấy mà yêu, mỹ lệ đến mức không gì sánh được.
“chồng –”
Đập anh một cái, cô thẹn đến mức muốn đào lỗ chui xuống đất: anh hôm nay làm sao vậy? Ánh mắt kì quái thì chớ, lời nói cũng khác thường.
Cầm thêm thạch cho cô, Phùng Dịch Phong không trêu chọc cô nữa: “Ăn đi.”
Ôm cô trong lòng, nhìn thấy cô hạnh phúc cười khùng khục, Phùng Dịch Phong cũng hạnh phúc lây mà khẽ cười:
Nữ nhân, có khi chỉ giống như một đứa trẻ.
Giang Hiểu Nhi chọn thêm đồ ăn để thỏa mãn tính háu ăn, lắp đầu túi nhỏ, Đột nhiên, dường như cô đã trở lại cảm giác được ngồi trong vòng tay của anh trai mình khi còn là một đứa trẻ. cô thường ngồi trong lòng anh trai khi chơi và ăn. Có khi cô không thể xé nó ra được cô sẽ nhờ anh trai của mình giúp đỡ. Mỗi khi gặp món đồ yêu thích, cô phải nhét vào túi thêm vài món.
Cảm giác được ôm ấp trong vòng tay gia đình và tình yêu thương che chở khiến trái tim Giang Hiểu Nhi nhói đau. Cô nghĩ về anh trai mình và ngón tay bị gãy:
Không biết anh bây giờ thế nào? Đi đâu? Sống có tốt hay không?
Rũ đuôi mắt buồn, cô ăn hết cái thạch cuối cùng, liền không có lấy thêm.
Mà Phùng Dịch Phong hết lần này đến lần khác chơi đùa với bàn tay nhỏ bé của cô, không ngừng hôn lên má cô để giải tỏa lòng tham, ôm cô, hóa ra giống như có cả thế giới, thỏa mãn không gì sánh được.
Nhìn thời gian không sai biệt lắm, Giang Hiểu Nhi sửa sang lại quần áo: “Tới giờ rồi! Ta phải đi làm đây!”
Nhớ tới cái gì, cô lại ngoắc ngoắc Phùng Dịch Phong cổ: “Chuyện gì xảy ra vào buổi sáng, người có thể không truy cứu không? Vợ anh sắp trở thành hồ ly tinh của công ty rồi, con hồ ly xấu xa, rất đáng thương!””
“Đáng thương?”
Giọng nói mang chút chất vấn nhẹ, Phùng Dịch Phong đưa tay nhéo nhẹ đầu mũi của cô: “một mã thì một mã! Ta không có truy cứu bọn anh đuổi theo vợ của ta, đã là may mắn lắm rồi!”
Trong giờ làm việc mà tụm nhau lại lười biếng, phạt ba ngày lương đã quá nhẹ! Với lại lời anh nói sao muốn đổi là đổi?
“Vậy chuyện này dừng lại ở đây đúng không?”
anh sẽ không tính sổ sau lưng! Nếu là bởi vì cô, có người mất việc, cô sẽ cảm thấy mình mang tội, dù sao nói chuyện hôm nay cùng cô đều là người tốt!
Đuôi mắt trầm xuống, Phùng Dịch Phong hơi khựng lại: cô không phải lo cho nam nhân kia chứ?
anh đang nghĩ rằng đối với cô nhất mực lo lắng là anh nhưng cô trăm phương nghìn kế vì người đàn ông khác! Quả thực cô rất để tâm!
“chồng?”
“Ngươi ở đây lo lắng ai? Cuối cùng người kia bộ dáng ra sao? anh tên là gì?” Phùng Dịch Phong sắc bén trừng cô một cái, Giang Hiểu Nhi vô ý thức mím chặt cánh môi, trái tim cũng giật mình nhảy lên tận cổ họng:
cô sẽ không vẽ rắn thêm chân, liên lụy Nhạc Gia!
“Làm sao? Phải để ta tự mình tra ra?”
Đôi mắt ĩu xìu, Giang Hiểu Nhi nói khẽ: “Nhạc Gia, bộ phận tiêu thụ! Đụng mặt nhau lúc ở cửa hàng in ấn–”
“Nhạc Gia?” anh họ Nhạc?
Lẩm bẩm trong miệng, Phùng Dịch Phong trong đầu đột nhiên nhớ đến “Nhạc tiên sinh”? anh chính là nam nhân luôn gửi tin nanh quan tâm cô?
cô thật sự quan tâm đến anh!
Biết rõ đã cắt đứt quan hệ, cô lại quan tâm như vậy? cô sợ anh làm gì người đàn ông đó sao?
Phùng Dịch Phong vừa trầm mặt, Giang Hiểu Nhi cũng có chút sợ, môi khẽ mở định nói nhưng cũng không biết có nên lên tiếng hay không, trong một lúc, nhìn qua Phùng Dịch Phong, ánh mắt không tránh khỏi suy nghĩ nhiều.
“Như thế nào? Rất sợ ta chèn ép anh?”
Xoắn hai ngón tay nhỏ, Giang Hiểu Nhi gật đầu một cái, tế bào não cũng nhanh chóng xoay tròn theo
“Ta thật sự không để ý anh, cũng không nói cho anh biết thân phận của ta, bình thường gặp nhau trong nhà ăn, anh đối với ta rất tốt;chung quy là có chút áy náy, nếu công tác của anh vì ta mà ảnh hưởng, ta chắc canh tự trách cả đời!”
Ý rằng nếu người đuổi anh đi, ta sẽ áy náy không thôi.
Nhưng Giang Hiểu Nhi không dám nói rõ, chỉ có thể tự giả bộ đáng thương.
Người thông minh như Phùng Dịch Phong sao lại không hiểu ý cô chứ? Mặc dù trong lòng có chút khó chịu, nhưng ảnh hưởng công việc vì chuyện riêng tư chưa bao giờ là phong cách của anh, lại thêm Giang Hiểu Nhi đã mở lời như vậy, anh cũng liền nhượng bộ, đưa tay, anh liền chọc chọc trán nhỏ của Giang Hiểu Nhi:
“Được rồi, đừng tự trách! Chuyện này xem như dừng lại ở đây, tùy vào biểu hiện của ngươi!”
Giống như cả được thả về nước, Giang Hiểu Nhi liền sống lại, tiến thẳng vào lồng ngực Phùng Dịch Phong, chủ động hôn anh hai cái:
“Ta nhất định ngoan ngoãn, sẽ biểu hiện thật tốt!”
Ôm lấy cô, Phùng Dịch Phong cũng bị cô làm cho bó tay rồi: nữ nhân này, dỗ người, thực sự là quỷ linh tinh!
Nhưng tất cả những điều này không ngăn cản anh một lòng vui vẻ!
“Buổi tối về nhà sớm! Ta muốn ăn sủi cảo!” Càng muốn cùng cô trải qua một đêm thật tốt.
“Được! Vậy tan tầm ta sẽ đến siêu thị!”
Ngược mắt qua nhìn thời gian, Giang Hiểu Nhi nhanh chóng giẫy giụa đứng lên: “chồng, 1h30 rồi! Phải đi làm, ta đi đây! Đồ ăn vặt, giấu kĩ cho ta!”
Một bên hướng về cửa ra vào chạy, Giang Hiểu Nhi còn một bên quay đầu gửi anh một hôn gió.
Vào lúc này, chỉ cần anh ta không bắt những người đó phải chịu trách nhiệm, cô sẽ chấp nhận làm bất kì điều gì. Hơn nữa, giữa trưa nay, xung quanh cô bao bởi niềm hạnh phúc mạnh liệt, quá vui sướng–
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom