• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Phú ông biến thái truyền kỳ -Hiểu Nhi-Phùng Dịch Phong (9 Viewers)

  • Chương 313: Dung Lâm Khiết đột nhiên đến thăm

Ở đây cô không được ngon sao? Như thế nào ngoại trừ muốn ăn cá và thịt còn muốn ăn cả đồ ngọt.
Vuốt ve sợi tóc ở thái dương cô, Phùng Dịch Phong nói: “Được.”
Sau đó cầm điện thoại, ngay lập tức phân phó cho cấp dưới, còn không quên căn dặn chuẩn bị thêm một dĩa trái cây. cô ngồi xuống một bên ghế salong, Phùng Dịch Phong thì quay sang máy pha hai ly cà phê:
“Nhà ăn công ty không hợp khẩu vị ngươi sao?”
Lần trước không phải còn rất hưng phấn sao, mọi lúc đều nghĩ đến ăn, bây giờ lại cảm giác như rất lâu rồi cô không được thỏa mãn cơn thèm ăn vậy.
Tay cầm điện thoại lướt,, Giang Hiểu Nhi thuận miệng nói: “Không biết a! Ta đã ăn qua, nhà ăn phong phú nhất, tốt nhất!.”
Vừa trả lời tin nanh, Giang Hiểu Nhi vừa tiếp tục nói: đồ ăn rất ngon, ngoại trừ việc từ lúc bước vào đến lúc ra khỏi đó huyên náo đến mất khẩu vị. Vừa tới, đã thấy rất nhiều người chen chúc nhau để nhìn cô, khiến cô không thể nào xếp được vào hàng chờ, thường xuyên mua được những món ăn nóng cô không thích, hoặc chính là đồ ăn thừa lại, nguội lạnh, điều này phần nào khiến cô khó chịu.
Có lúc cô tự chọn nhà hàng theo ý mình, tình trạng khá một chút, lại thường xuyên có người tranh thức ăn, giành vị trí của cô khiến cô rất tức giận. Nhưng dù sao, cô thường xuyên đi đến những nhà hẫng một mình, bản thân lại là người mới, cô cũng không vì những chuyện nhỏ nhặt này mà tính toán chi li, vì vậy tự nhiên cũng tích cho mình không ít ủy khuất.
Nhưng cô lại là người một khi đã quyết sẽ không hối hận. Nếu lúc đó cô đã không phản đối thì bây giờ cũng không nghĩ sẽ cáo trạng.
Dời mắt, cô lại tiếp tục trả lời tin nanh.
Phùng Dịch Phong để cà phê xuống, vừa mới cúi đầu, liền thấy được tin nanh cô gửi đi: [Không sao, ông chủ đang bận rộn, đang chờ nói chuyện! Không có việc gì, cảm ơn!]
[Bận rồi, không chắc nữa mọi người ăn trước đi! Cảm ơn nhé!]
anh ngồi xuống, kéo cô vào lòng ngực, quan sát cô không chớp mắt, cô ít nhất đang nói chuyện cùng ba người trên Wchat của mình, mà khung tin nanh mỗi người đều chưa đầy tin nanh.
Đưa tay qua giật lấy điện thoại cô, một cái tên“Nhạc tiên sinh”, tiện tay vuốt một vòng tin nanh, hầu như tất cả đều là hỏi cô có rảnh hay không, mời cô ăn cơm, nhường chỗ cho cô, ít nhất cũng là một ngày sau, nhiều nhất thì sáng trưa chiều tối đều hỏi thăm.
Liếc mắt nhìn cô, đôi mắt Phùng Dịch Phong chưa cả một vùng âm u, Giang Hiểu Nhi cũng không có lấy lại điện thoại, mặc kệ anh đọc tin nanh, cô cũng đã mượn nhiều cớ để từ chối, cây ngay không sợ chết đứng.
Xem hết tin nanh, đem điện thoại trả lại cho cô, tâm tư có đôi chút chấn động và suy tư: tiểu yêu tinh này, ở đâu cũng không thể quản nổi! Chỉ mới đến có mấy ngày, mà dưới mi mắt đã một đoàn người dòm ngó đến.
Không phải là đang ép buộc anh công khai thân phận cô đó chứ?
Công khai cũng không phải vấn đề gì lớn lao, nhưng có một số việc Phùng Dịch Phong chưa chuẩn bị kĩ càng, cũng nghĩ đến việc để cô có chỗ đứng vững chãi rồi mới lựa chọn công khai! Bởi vì khi công khai, cái bóng quá lớn là anh sẽ khiến mọi nỗ lực cố gắng bao lâu của cô sẽ sụp đổ.
Khẽ động ngón tay chạm nhẹ vào gương mặt hồng ửng của cô, anh không khỏi thở dài
“Chẳng lẽ phải biến ngươi thành cái thắt lưng nhỏ lúc nào cũng đeo sát bên người mới được sao? Xinh đẹp và lộng lẫy như thế này, đi đến đâu cũng thu hút vì rực rỡ thật đúng là tiểu họa thủy (không dịch vì dịch sẽ mất nghĩa) mà!”
Bản thân luôn nghĩ sẽ chẳng bao giờ khuất phục bởi một nữ nhân, phụ nữ đối với anh là thứ có cũng được không có cũng chẳng sao, càng không bàn tới việc xem là trân quý không gì thay thế, nhưng ngay lúc này nhìn cô trong vòng tay bỗng Phùng Dịch Phong bị chính suy nghĩ ấy làm mất tự tin
anh sợ hãi nếu mất đi cô, vụt mất đi một cô gái nhỏ này.
Loại nhận thức này, sự sợ hãi này trước nay chưa từng có, đối với bất cứ thứ gì cũng chưa từng có loại sợ hãi này! Thế mà đối với phụ nữ – thứ mà anh từng căm ghét – sinh ra cảm giác chiếm hữu mạnh mẽ.
Nắm chặt điện thoại trong tay, Giang Hiểu Nhi mím môi nhìn thẳng phái anh, ánh mắt cháy rực nhưng cũng dịu dàng:
“Ngươi sẽ để ý sao? Thường nghe ‘Vợ xấu là bảo vật trong nhà’–”
Thật nhiều người nói, khiến cô nghĩ đến mẫu tin đã từng xem. Người đàn ông ấy cưới một người vợ xinh đẹp, chịu khổ cùng anh, sinh con rồi chiếu cố một nhà lớn bé, nhưng khi vợ anh bị một tên cường bá để ý, làm trò xằng bậy trong nhà kho ngay trước mặt anh, đừng nói đến việc động thủ, anh ngay cả thở cũng chẳng dám há miệng ra, bởi anh lo mình sẽ bị trả thù, lo lắng một nhà từ già đến trẻ, cuối cùng trơ mắt nhìn vợ mình bị ức hiếp, sau khi trở về người phụ nữ ấy hóa điên.
Lúc nhìn thấy tin tức ấy, cô vô cùng tức giận, những không có theo dõi vụ việc ấy,cô không biết kết cục, nhưng nghèo đến người một nhà dồn chung một chỗ điều kiện, suy nghĩ một chút, cô cũng biết, người đàn ông đó không rời không bỏ, người phụ nữ ấy đời này coi như xong, đoán chừng liền đi trị liệu điều kiện cũng không có!
Loại đàn ông vô dụng này không đáng có vợ cũng không xứng đáng có người nguyện ý sinh con cho anh. Chỉ tiếc người phụ nữ xinh như hoa như ngọc vì vậy mà phát điên.
Trước đây khi xem mắt cô đã từng gặp loại nam nhân này, không hiểu rõ cô, thấy cô liền nói thẳng không muốn bị cắm sừng, cưới vợ vì tính tình hiền hậu chứ không muốn một người xinh đẹp, nói cô không thích hợp để làm vợ, cô tức giận đến mức muốn tạt thẳng ly cà phê vào mặt anh.
Giờ phút này, Giang Hiểu Nhi cảm thấy sợ hãi! Sợ bị vứt bỏ, sợ vì bộ dáng này mà bị bỏ rơi.
Dường như cảm thấy được nổi lo lắng của cô, Phùng Dịch Phong nghiêng người hôn cô một nụ hôn sâu và triền miên:
“Nhưng ta thích tiểu yêu tinh! Bảo bối ý nằm ở chỗ ‘ vợ ‘ không nằm ở chỗ ‘ xấu ‘! Tiểu Le của ta cũng là bảo vật, bảo vật vô giá.!”
Giang Hiểu Nhi cười đến khép mi mắt, dùng sức hôn lại nam nhân hai cái thật kêu: “Ta về sau sẽ ngoan ngoãn, không truê ghẹo đàn ông tránh kéo về tức giận cho chồng.”
cô sẽ vì anh trở thành một người mẹ hiền vợ tốt.
“ chồng, ngươi là cuộc gặp gỡ đẹp nhất trong đời ta”, tuy là ngoài ý muốn nhưng khoảnh khắc đẹp đến ta nguyện ý. Giờ khắc này, Giang Hiểu Nhi cảm thấy thật may mắn vì quyết định ban đầu.
Nhéo khéo chiếc mũi thon gọn của cô, Phùng Dịch Phong cùng một cảm giác hạnh phúc “Ngươi cũng là một màn gặp gỡ đẹp nhất trong vở kịch đời ta. Cả một đời, một lần là quá đủ.”
Hai đầu mũi chạm nhau, không hẹn mà cùng nở rộ nụ cười.
Lúc này cửa văn phòng truyền đến tiếng gõ–
“Có thể là người giao đồ ăn tới, ta đi xem!” Để cô rời khỏi lồng ngực mình, tay anh luyến tiếc khuôn mặt nhỏ, sau đó mới rời đi xem
Giang Hiểu Nhi cũng tìm một chỗ trốn cho mình cùng ly cà phê trên tay.
Vừa mở cửa, gặp ngay khuôn mặt của Dung Lâm Khiết, như một phản xạ có điều kiện Phùng Dịch Phong lập tức đóng của.
“Ngươi làm sao lên được đây?” không có bất kì một thông báo nào, làm sao cô lên được?
“Mạc?”
Bị Phùng Dịch Phong làm cho giật mình, Dung Lâm Khiết giọng chưa vụn cười nhỏ nhặt nói lại: “Ta ở dưới lầu gặp được Mặc Ngôn, nên là–”
Đáng lẽ cô phải đợi thông báo nhưng trùng hợp lại gặp Mặc Ngôn đang đi ra ngoài, cô liền cùng anh nói chuyện vài câu hỏi vu vơ, sau đó vào cổng đưa thư mời ra, cũng không bị bảo an hỏi nhiều.
“Có việc gì sao? Sao không gọi điện thoại cho ta? Đi du lịch à? ”
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom