• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

New Ông bố bỉm sữa siêu cấp thường ninh (1 Viewer)

  • Chap-17

Chương 17: Đến đôi nợ






**********



Sở Nguyệt nhất thời không dám mở miệng.






Lúc này Thường Ninh cũng đã dỗ được đứa bé, quay đầu nói: "Cô Bạch, bọn họ nói đúng, cô nhìn nhầm rồi, đây là kim cương giả, là món đồ chơi của con tôi thôi."



Nếu bọn họ đều cho rằng đây là kim cương già thì anh cũng không muốn tranh cãi làm gì, dù sao thứ đó cũng cho con của anh làm đồ chơi,






"Vậy anh có thể cho tôi xem thủ được không?" Đôi mày thanh tú của Bạch Hâm Nhiên khẽ chau lại.



Cẩn thận nghĩ lại, có vẻ như anh không thể có được "Ánh Sáng Của Hi Vọng", nhưng nếu thử này là giả thì tại sao nhìn nó giống đồ thật như vậy. lẽ bây giờ người làm đồ giả đều có phương pháp tuyệt vời như thế sao?






Cỏ Trú Nhan kia đã như thế, mà món đồ "Ánh Sáng Của Hi Vọng" này cũng như vậy.



Do bậc thầy làm đồ giả nào làm ra vậy.






Điều khiến cho cô ngạc nhiên chính là món đồ giả này rất trùng hợp, hai món hàng giả báu vật quý hiểm lại đồng thời xuất hiện trên cùng một nguoi.



Nhưng cả hai món đều được mua trong sạp hàng ở via hè, đó là sạp hàng via hè thần tiên nào, tại sao cô chưa từng gặp được.






"Không được, con của tôi rất thích nó, nếu như lấy nó đi thì con tôi sẽ khóc."



Đây là lý do làm cho biểu cảm của Bạch Hâm Nhiên cứng đờ, thậm chỉ là dở khóc dở cười. Cô đường đường là cô chủ cả nhà họ Bạch, anh lại có thể dùng lý do đường hoàng như vậy để từ chối cô.






"Nhóc con, tôi thấy cậu chán sống rồi đấy!"



Vài tên bảo vệ đã không kiềm chế được từ lâu, bọn họ đã thấy nhiều người không sợ chết, nhưng chưa từng thấy kẻ nào tự tìm đường chết như vậy!






Lúc này Sở Nguyệt nhanh chóng bước lên, chắn ở trước mặt Thường Ninh.



"Cô Bạch, thực xin lỗi, chồng của tôi là một người không có kiến thức, không biết thân phận tôn quý của cô, mong cô Bạch rộng lòng bỏ qua cho!"






Cô cúi đầu, môi bị cắn đến sắp chảy máu. Hôm nay điều cuối cùng mà cô hối hận nhất là đưa người chồng này đến, khiến cho cô mất hết mặt mũi không nói, lại còn đắc tội với cô cả nhà họ Bạch,



Nhưng cho dù nói thế nào thi người này vẫn là chồng của cô, cô không thể trơ mắt nhìn anh gặp chuyện không may.






Thường Ninh cũng không đề người của nhà họ Bạch vào mắt, chỉ là anh hơi ngạc nhiên khi trong thời khắc quan trọng vợ của anh lại chủ động bảo vệ cho anh, điều này khiến anh cảm thấy ngọt ngào.



Bạch Hâm Nhiên vẫy tay ra hiệu bảo vệ lui ra, liếc mắt đánh giá Sở Nguyệt.






"Cô là vợ của anh ta sao? Cũng có chút khí chất đấy, có vẻ như chồng của cô chăm con rất tốt!"



Sau khi Bạch Hâm Nhiên để lại một câu nói, cô nhìn thoáng qua Thường Ninh thật sâu, sau đó xoay người dẫn người rời khỏi.






Với thân phận của cô, hoàn toàn không định so đo với Thường Ninh. Đám người Thị Hương Minh sửng sốt, không ngờ cô chủ cả nhà họ Bạch lại rời khỏi như vậy,



Có phải thằng nhóc này gặp may mắn quả không?






Lúc này Sở Nguyệt cảm thấy phía sau lưng hơi ướt.



Cô chủ cả gia tộc hàng đầu quả nhiên rất khác biệt, khí thế sảng chói kia khiến cô không thể ngẩng đầu dậy nổi.






Sau đó cô hung hãng trừng mắt nhìn Thường Ninh, nói: "Lần này xem như anh may mắn, nếu lần sau anh còn ăn nói lung tung thì tôi không bảo vệ được anh đâu!"



Vốn dĩ Thường Ninh muốn nói, vợ á, không cần sợ cô ta, địa vị của em so với cô ta thật ra còn cao hơn.






Nhưng nhìn thấy sắc mặt của Sở Nguyệt, anh lại không dám nói.



"Được rồi, Sở Nguyệt, mọi chuyện cũng xong rồi, em tiếp tục oán trách anh ta cũng không có ich gi. Vừa rồi chỉ là chút chuyện xen ngang thôi, hay là tiến vào chủ đề của chúng ta đi."






Lúc này Thi Hướng Minh ra vẻ hào phóng giảng hòa.



Thực ra vừa rồi anh ta sắp bị hù chết, không phải anh lo lắng cái Mộng Ảo Lam Quý Nhân kia bị vạch trần.






Anh ta sợ Thường Ninh thật sự có báu vật quý hiếm gì đó khiến cho cô chủ cả nhà họ Bạch coi trọng, sau đó anh ta không chỉ trở thành trò cười mà còn bị tên vô dụng này cưỡi lên đầu. Chuyện này tuyệt đối anh ta không thể chấp nhận được.



Sau một hồi lâu, chỉ là lo sợ chuyện không đâu, tâm trạng của anh ta cũng vô cùng vui sướng.






Anh ta lập tức kêu người phục vụ mang ruợu và thức ăn lên.



Lý Phi Phi nhanh chóng lôi kéo Sở Nguyệt, nói: "Sở Nguyệt, cậu đừng quên, hôm nay bất luận thế nào thì lớp trưởng Thi cũng là nhân vật chính của chúng ta."






Cô ta là đang nhắc nhở Sở Nguyệt, đừng quên mục đích hôm nay.



Làm sao Sở Nguyệt dám quên, ngoại trừ chuyện của ngân hàng Tứ Hải, còn có một chuyện đè nặng trong lòng của cô.






Đó là khoản vay nặng lãi trước kia cô dùng để giải quyết nhu cầu cấp bảch của chính mình, cũng đã đến hạn phải trà nợ rồi.



Ban đầu cố định hôm nay sẽ trả nợ ngay khi nhận được khoản vay từ ngân hàng Tử Hải, kết quả là ai ngờ lại xảy ra sự việc kia.






Vì thế cho nên cô không dám mở điện thoại.





Trong buổi tiệc, cô cũng chỉ miễn cưỡng cười nói với mọi người.






Thi Hướng Minh và Hoàng Đào, còn có những người khác đều vỗ ngực nói rằng cô đừng suy nghĩ nhiều về chuyện đảnh người kia nữa.



Thậm chỉ Thi Hưởng Minh khoe khoang rằng anh ta và chủ tịch Tô của ngân hàng Tử Hải từng uống rượu với nhau, chỉ cần một cuộc gọi của anh ta có thể khiến cho tên giám đốc Mã kia bị đuổi khỏi ngân hàng Tủ Hải.






Thường Ninh ngồi ở một bên âm thầm cười khẩy, chuyện của vợ anh đã giải quyết từ lâu, còn cần những người này quan tâm sao.



Nhưng anh cũng biết, bây giờ anh có nói gì thì Sở Nguyệt cũng không tin, cho nên anh không nói gi, chỉ củi đầu dùng bữa.






Bộ dạng kia của anh ở trong mắt mọi người, lại là một trận khinh thường.



Cô cũng chẳng muốn trách móc anh nữa, dù sao hôm nay tên ngốc này cũng đã bị chê cuoi quá nhiều rồi.






Ăn được một nửa thì Thường Ninh thấy đứa bé hơi quấy khóc cho nên anh liền bế nó ra ngoài hít thở không khí,



Thi Hướng Minh cũng lợi dụng lúc say, lấy cải Mộng Ao Lam Quý Nhân giả kia ra, đeo lên cho Sở Nguyệt.






Đúng lúc này, ầm một tiếng.



Cửa của căn phòng riêng bị đá văng ra!






Mọi người đều sợ hãi.



Chỉ thấy mấy người đàn ông cao lớn có khuôn mặt dữ tợn đi theo sau một thanh niên gầy như khỉ bước vào.






Thanh niên gầy như khi kia còn ôm một người phụ nữ trang điểm đậm.



Người phụ nữ kia có khuôn mặt quyến rũ, tựa như một vật trang sức, ông ẹo dựa vào lồng ngực của thanh niên gầy như khỉ.






Nhìn thấy những người đó, sắc mặt của Sở Nguyệt liền thay đổi.



"Này, các người là ai vậy? Sao lại xông vào phòng của người khác?" Hoàng Đào lập tức tiến lên giận dữ hỏi.






Bóp!



Trả lời anh ta chính là một cái tát.






Thanh niên gầy như khi kia hếch mũi lên trời, trợn mắt nói: "Bố mày không tìm tới tìm mày, ồn ào làm cái gì?"



Mấy người đàn ông cao lớn cũng run run cơ bắp trên người.






Khí thể dọa người.



Hoàng Đào bụm mật không dám nói gi. Nhà anh ta mặc dù có chút tiền, nhưng chỉ là một hộ nhỏ, đám người này vừa nhìn là biết không dễ chọc vào.






Những người khác cũng im lặng.



Ngay cả Thi Hướng Minh cũng không dám tùy tiện hé răng, không biết đám người này đến để làm gi.






"Ôi, đây không phải là anh Bi Hầu sao?"



Ngược lại, lúc này Lý Phi Phi mim cười chào hỏi gã, có vẻ như rất quen thuộc với thanh niên gầy như khi này, bày ra bộ dáng ninh nọt.






"Cút ngay, tôi không tới tìm cô. Về số nợ của cô, qua vài ngày nữa tôi sẽ tính!"



Thanh niên gầy như khi không thèm để ý đến Lý Phi Phi, đi đến trước mặt Sở Nguyệt. Vẻ mặt cười như không cười, nói: "Cô Sở, đúng là không tệ nha, có thể đến câu lạc bộ ăn cơm mà lại không có tiền trả tôi, còn tắt điện thoại nữa, cô muốn trốn nợ hả?"






Mọi người đều sửng sốt, hoàn toàn không ngờ đám người này lại đến tìm Sở Nguyệt.



Lúc này Sở Nguyệt mới cười gượng gạo, nói: "Anh Bì Hầu, làm sao có chuyện đó chứ, trước kia không phải tôi đã nói với anh rồi sao, xin anh thư thả cho tôi vài ngày."






"Thư thả vài ngày? Đó đã là chuyện vài ngày trước, cô Sở, làm người thì phải nói năng thành thật! Đối với loại phụ nữ nói năng không thành thật thi tôi vẫn có cách đổi phó!"



Bi Hầu vừa nói vừa nheo cặp mắt thô tục, trắng trợn nhìn ngắm thân thể của Sở Nguyệt.






Sắc mặt của Sở Nguyệt tải mét, thân thể không tự chủ được hơi lui về phía sau, làm ngã ghế dựa phía sau lưng.



"Sở Nguyệt, em mượn anh BỜ Hầu này bao nhiêu tiền?"






Lúc này Thi Hướng Minh cũng doán so đuợc là chuyện gì đang xảy ra, đúng lúc anh ta có thể biểu hiện một phen.



"Cũng không nhiều." Bì Hầu nhìn thấy có người chịu đứng ra trả, mim cười giơ 1 ngón tay ra.






"1 triệu đúng không?" Thi Hướng Minh cười hào phóng, nói: "Tôi trả giúp cô ấy."



Bi Hầu lại lắc ngón tay, nói: "Không phải 1 triệu mà là 10 triệu!"






Mời bạn đọc truyện trên truyện88.net
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom