• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

New Ông bố bỉm sữa siêu cấp thường ninh (10 Viewers)

  • Chap-15

Chương 15: Bảo vật lưu giữ sắc đẹp






**********



Thường Ninh vừa mới nhật cái bình đựng có lên. Bình nhỏ bị quăng quật nhiều lần, nhưng lại không có bất cứ hư tổn nào, chỉ có hơi bấn một chút.






Anh lau nó lên người mình, định nhét vào trong túi.



Chợt anh nghe thấy tiếng hô kinh hoảng của Bạch Hâm Nhiên.






Anh bị dọa đển mức tim nhảy ầm ầm.



Lúc này tất cả mọi người cũng đều vô cùng sửng sốt.






Đến ngay cả mấy tên bảo tiêu phía sau Bạch Hâm Nhiên cũng ngây ngẩn cả người, bởi vì bọn họ chưa từng thấy đại tiểu thư nhà mình thất thố như thế bao giờ cả.



Lông mày Thi Hướng Minh nhày dựng lên.






Người khác không biết chứ anh ta lại biết rõ ràng sự thật, vừa rồi cô Bạch nhất định đã nhìn ra Mộng Dao Lam Quý Nhân kia chỉ là hàng giả, chẳng qua là thèm vạch trần anh ta mà thôi.



Chì điều này đã đủ để chứng minh ảnh mắt của cô Bạch này đẳng cấp lợi hại đến mức nào, Có thể khiến cho cô cả nhà họ Bạch kích động như vậy, chẳng lẽ cái bình cỏ kia chính là một món bảo bối nào đó?






Mọi người cũng nghi hoặc không hiểu gì.



Thường Ninh liếc mắt nhìn Bạch Hâm Nhiên một cái, cũng không để bụng, đưa bình cỏ cho co.






Bạch Hâm Nhiên cầm bình đựng cỏ, đem tới chỗ sáng sủa cẩn thận quan sát, càng xem xét thì sự hưng phấn trên mặt càng không đè nén được.



"Hinh dạng và màu sắc của lá cây này, trong màu lá xanh biếc lại điểm chút ảnh huỳnh quang màu lam, thật sự giống như đúc với những tư liệu mà tôi thu thập được, chẳng lẽ thật sự là nó?"






Sau đó cô ngẩng đầu hỏi Thường Ninh: "Xin được hỏi ngài đây một chút, làm sao ngài có được khối cỏ này?"



"Cô Bạch, đây rõ ràng chỉ là một món đồ trang sức không đáng một xu mà thôi, tìm ở mấy cửa hàng bán quà tặng chỗ nào mà chẳng có." Lúc này Thi Hưởng Minh vội vàng bước lên cướp lời.






"Anh câm miệng lại cho tôi, tôi đang nói chuyện với ngài đây, không tới phiên anh lắm miệng!" Bạch Hâm Nhiên lạnh lùng nói.



Mấy bảo tiêu phía sau cô cũng thoáng động thân thể.






Thi Hướng Minh sợ tới mức không dám ho he gi nữa.



Nhưng anh ta lại chạy đến trước mặt Sở Nguyệt, cổ ý trưng ra cái vẻ mặt lo lắng, nhỏ giọng nói: "Sở Nguyệt, em ngàn vạn lần không thể để chồng em nói lung tung loạn xạ đầu, người kia chinh là cô cả nhà họ Bạch, nói bậy nói bạ không phải như chúng ta cười một cái là cho qua được."






Sở Nguyệt cũng nhiu mày lại, đúng thật là cô sợ Thường Ninh lại bộc lộ ra cái tật xấu ba hoa khoác lác kia ra.



Có điều, cải bình nhỏ đựng cỏkia lại có thể khiến cho cô cả nhà họ






Bạch chú ý đến, chẳng lẽ thực sự có điểm gì khác biệt sao?



"Cái này là..." Thường Ninh vốn muốn nói sự thật cái bình này là do Tô Hàng đưa cho mình, nhưng nhìn thoáng qua Sở Nguyệt, thấy Sở Nguyệt đang nhìn minh, vội vàng sửa lời, nói: "Là do tôi mua được ở một cửa hàng nhỏ ven đường, muốn tặng cho vợ mình."






Mấy người đám Hoàng Đào nín cười, quả nhiên là cái thứ đồ vỉa hè.



Sở Nguyệt cũng nhẹ nhàng thờ ra, cuối cùng cũng không nói lung tung nữa.






"Anh nói là, anh mua được cái này ở hàng quán ven đường?" Vẻ mặt Bạch Hâm Nhiên lại nghiêm túc: "Anh có chắc không? Vậy anh có biết đây là loại cỏ gi không?"



"Cô Bạch, anh ta đã nói là mua được ở cửa hàng ven đường, còn có thể là loại CỎ gì nữa chứ, chính là cỏ dại ven đường thôi." Thi Hướng Minh lại đánh bạo xen mồm vào một cầu.






"Không phải tôi bảo anh câm miệng sao? Còn dám lắm mồm nữa, tôi sẽ sai người nẻm anh ra ngoài!" Bạch Hâm Nhiên chỉ ra bên ngoài của sổ.



Nơi này chính là tầng năm, Thi Hướng Minh sợ tới mức co rụt cổ lại, cũng không dám nói thêm câu nào nữa.






Thường Ninh thấy cô Bạch đây dường như biết loại cỏ này, vừa hay anh cũng không biết đây là cỏ gì, có lẽ nhất định là có điểm gì đó khác biệt.



"Cô Bạch biết loại cỏ này sao?"






"Nếu tôi không nhận lầm, nó hẳn là cỏ Vô U!"



"Cỏ Vô U cái gì cơ?" Thường Ninh không nhịn được mà hỏi.






"Là một loại cỏ có thể lưu giữ lại thanh xuân của phụ nữ linh nghiệm hơn bất kì món đồ trang điểm nào, vậy nên nó còn được gọi là cỏ trú nhan!"



Lời này vừa nói ra, cả không gian đều im bặt!






"Đương nhiên, nó không thực sự có nghĩa là có thể bảo toàn vĩnh viễn tuổi xuân của phụ nữ, lá của nó chỉ có thể tồn tại vài năm, đến khi lá hoàn toàn héo rũ, tác dụng cũng theo đó biến mất. Nhưng đổi với phụ nữ mà nói, đây chính là bảo vật trủ nhan thần kì nhất trên thế gian này!"



Trong lòng Sở Nguyệt chấn động mạnh mẽ, thậm chí thiếu chút nữa đứng không vững.






"Thứ anh ấy tặng cho mình vậy mà lại là cỏ trú nhan!"





Lý Phi Phi cũng há hốc miệng, bộ dạng không thể tin được, hận không thể lập tức giành lấy số cỏ kia.






Dù sao thì làm gì có người phụ nữ nào không muốn lưu giữ tuổi xuân của mình, mua biết bao món đồ trang điểm xa hoa thế để làm gì, còn không phải là vì muốn lưu giữ thanh xuân sao?



Về khoản này, cô ta đã tiêu tốn không biết bao nhiêu tiền rồi.






Thi Hướng Minh, Hoàng Đào và những người có mặt ở đây đều sợ ngây người, chuyện này đúng là không thể nào tin được.



Nếu không phải lời nói ra từ miệng cô cả nhà họ Bạch, chắc chắn bọn họ sẽ không bao giờ tin rằng trên thế giới này lại có thể tồn tại cải loại cỏ trú nhan đỏ.






Thi Hướng Minh oán hận siết chặt nắm tay.



Nếu chỗ cỏ trong binh kia thực sự là cò trú nhan, vậy giá trị của nó chỉ sợ còn cao hơn cả Mộng Ảo Lam Quý Nhân hàng thật, huống chi cái thứ đồ của anh ta kia lại chỉ là hàng giả.






Thằng phế vật này sao lại có thể có được món bảo vật hiếm có bực này.



Không đúng, không phải anh ta nói mua được nó ở cửa hàng ven đường sao, cửa hàng ven đường sao có thể có loại vật này được?






"Cô Bạch, liệu có phải cô nhận sai rồi không, ở cửa hàng ven đường thi sao có thể mua được cỏ trú nhan cơ chu?" Anh ta lại đánh bạo nói thêm câu nữa.



Mọi người cũng bị lời nói của anh ta thức tỉnh.






Đúng vậy, nếu đây thật sự là cỏ trú nhan, vậy sao có thể mua được ở hàng quán via hè cơ chứ.



Loại vật này đúng là lần đầu tiên bọn họ nghe nói đến, có thể thấy được mức độ trân quý của nó không phải đẳng cấp như bọn họ có thể tưởng tượng đến.






Lại càng không thể xuất hiện ở cái nơi như hàng quán ven đường.



Lần này Bạch Hâm Nhiên lại không quát Thi Hướng Minh nữa, cũng hơi hơi lâm vào trầm tư.






Quả thật, bảo vật hiếm có khó tìm bực này nào có thể xuất hiện nơi quán nhỏ via hè được.



Phải biết rằng, trong hội đấu giá năm trước, một cây cỏ trú nhan này đã được bán với mức giả năm trăm triệu - mức giá trên trời.






Tuy rằng hằng năm đều xuất hiện loại cỏ này, nhưng số lượng mỗi năm cũng đều có hạn, khắp thế giới cũng không vượt quá năm cây.



Mà quan trọng nhất là, theo như cô hiểu biết, mỗi một cây cỏ trú nhan hiện giờ đều được đánh số đặc thù, mà mặt trên của loại cỏ này cũng không thấy được đánh số.






Sẽ không phải là hàng giả chứ.



Phải biết rằng hiện tại một số người làm mô phỏng đồ vật quả thực đã đạt tới trình độ có thể lấy giả trảo thật luôn rồi.






Món hàng nhái Mộng Ảo Lam Quý Nhân đang bày trên bàn kia chính là ví dụ tốt nhất.



"Thường Ninh, cậu mau nói với cô Bạch, chỗ cỏ này của cậu không phải có trủ nhan, mà chỉ là một loại cỏ ven đường giống với cỏ trú nhan mà thôi." Thầy Bạch Hâm Nhiên trầm mặc, Thi Hướng Minh nhanh chóng nhân cơ hội này ra lệnh cho Thường Ninh.






Lúc này Lý Phi Phi cũng đã không còn tin đây là cỏ trú nhan nữa rồi, căm tức nhìn Thường Ninh.



"Không tồi đâu, Thường Ninh, anh lại dám lấy một cây cỏ trú nhan giả đến đây lừa cô Bạch, anh có biết hậu quả của việc này nghiêm trọng đến chủng nào không, anh chết thì cứ chết, ngàn vạn lần đừng có liên lụy đến chúng tôi!"






Đám người Hoàng Đào cũng căm giận Thường Ninh, phải biết rằng không thể đắc tội với nhà họ Bạch được. Kết cục của việc lửa gạt người nhà họ Bạch không ai có thể chịu nổi cả.



Đến ngay cả Sở Nguyệt lúc này cũng có chút lo lắng.






Ngẫm lại cũng đúng, một món đồ mua ở cửa hàng ven đường sao có thể là cỏ trú nhan được cơ chứ.



Thường Ninh có chút bất đắc dĩ, anh cũng chưa từng nói đây chính là cò trú nhan, hết thày đều là do cô Bạch đây tự mình nói ra mà thôi.






Nhưng trong lòng anh lại mơ hồ cảm thấy đây chính là có trú nhan. Bằng không sao Tô Hàng lại cố ý nói muốn tặng cho vợ anh cơ chứ.



"Ngài Thường phải không, mời anh nói cho tôi biết, rốt cuộc làm sao anh lại có được loại cỏ này?"






Bạch Hâm Nhiên tuy rằng đã bắt đầu hoài nghi cây cỏ này, nhưng lại cảm thấy nên hỏi cho rõ ràng, hơn nữa cô cũng cảm nhận rằng Thường Ninh này dường như không hề nói thật với cô.



"Không phải tôi đã nói rồi sao, tôi mua nó ở cửa hàng ven đường. Cô Bạch, nó chỉ là một món đồ không đáng tiền mà thôi, cũng không phải cỏ trú nhan gi đó đâu, cô trả nó lại cho tôi đi." Thường Ninh nói.






Bạch Hâm Nhiên nghĩ, cái này cũng không phải của cô, hơn nữa với thân phận của cô cũng không thể cu cầm đồ của người khác mà không trả lại.



Nhưng cô lại có chút không cam lòng. Phải biết rằng, cỏ trú nhan chân chính chỉ có thể gặp mà không thể cầu. Cây cỏ này lại quá giống, cô rất muốn giữ lại, tìm chuyên gia đến xét nghiệm xem thế nào.






"Ngài Thường, không bằng anh bản cây cò này cho tôi đi, tôi bằng lòng bỏ ra mười triệu!"



Mời bạn đọc truyện trên truyện88.net
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom