• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

New Ông bố bỉm sữa siêu cấp thường ninh (3 Viewers)

  • Chap-128

Chương 127: Không phải việc mà anh có thể hiếu






**********



"Thật sao?" Vương Dương kinh ngạc nói: "Quá tốt rồi, không nghĩ ra được là vận may của mình cũng tốt đấy chứ, có thể được gặp chủ nhân của căn biệt thự này!”






Cha mẹ của anh cũng rất vui lòng, dù gì cách nghĩ của anh ấy với bố mẹ cũng giống nhau.



Nếu như con trai làm quen được với chủ nhân của căn biệt thự này, vậy con trai sẽ có tiềm năng bay cao bay xa hơn.






Thậm chí họ còn bắt đầu cảm giác trước mặt của cha mẹ Liễu Tinh Tinh đẳng cấp còn cao thêm một bậc.



Cha mẹ của Liễu Tinh Tinh lúc này mới khẽ kéo Liễu Tinh Tinh qua một bên.






"Tinh Tình à, chủ nhân của căn biệt thự này con gặp qua rồi đúng không?”



Liễu Tinh Tinh gật gật đầu.






"Vậy anh ta có trẻ hay không?" Liễu Phong tiếp lời hỏi.



Liễu Tinh Tinh lại gật gật đầu.






Sau đó Liễu Phong có chút không cam lòng trừng con gái mình một cái. "Vậy sao con không nghĩ cách qua lại với anh ta nhiều một chút?"



Liễu Tinh Tinh lúc này mới ngẩng đầu nhìn cha mình một cái: “Cha, nói vậy là có ý gì?"






"Vậy mà cũng không hiểu sao hả con gái. Ý của cha là, tại sao con không nghĩ ra cách để khiến cho người mua căn biệt thự này để ý đến con.” Mẹ của cô thở dài nói.



Con gái của mình không phải là không đẹp, chỉ cần bỏ tâm ra một chút, tên đàn ông nào mà không phải lòng chứ?






Mặc dù trước đây bọn họ rất vừa lòng với Vương Dương, nhưng mà bấy giờ nhìn vào căn biệt thự này.



Đây mới được coi là người giàu có thứ thiệt.






Mặc dù nói Vương Dương có ba căn nhà, nhưng 30 căn nhà còn không có đủ tư cách so với người ta.



Một căn nhà đã tốn 1 trăm triệu tệ, vậy phải giàu tới cỡ nào trời.






Liễu Tinh Tinh cũng trở nên cạn lời.



Cũng vào lúc này, điện thoại của cô ấy vang lên.






Chính là Thường Ninh gọi đến.



Bởi vì Thường Ninh vẫn chưa biết vị trí cụ thể, vì vậy gọi hỏi thủ.






"Ai gọi vậy, không phải là thằng nhóc đó tìm con mượn tiền chứ, con nhất định không được cho nó mượn!" Liễu Phong vừa nghe thấy tiếng của Thường Ninh liền nhăn mặt nói.



Ông ta còn cho rằng Thường Ninh đang muốn chạy đến mượn tiền.






Dù gì một tên nghèo túng như vậy lấy đâu ra 180 vạn tệ đến người khác cơ chứ.



Mẹ của Liễu Tinh Tinh cũng nhăn mày nói: “Tình Tinh, loại bạn học như thế này con sau này vẫn không nên qua lại làm chi, cứ cho là năm ấy nó đã cứu con, nhưng sự việc đã trôi qua biết bao lâu rồi, con nên cảm ơn cũng đã cảm ơn lâu rồi, kiểu người như vậy chỉ làm cho con mệt mỏi thôi, cũng không giúp đỡ cho tiền đồ của con xán lạn thêm tí nào!”






Liễu Tinh Tinh cũng cạn lời, cô ấy cũng lười phải đi giải thích. Thường Ninh cũng đã đến Phú Cảnh, cô ấy phải đi đón rồi.



"Sao vậy Tinh Tinh?" Vương Dương lúc này chạy đến hỏi thăm.






"Tôi phải đi đón một người."



Liễu Tinh Tinh chỉ nhẹ nhàng nói một câu rồi sau đó đi đón Thường Ninh.






"Cô ấy đi đón ai vậy?" Vương Dương không ngăn được sự hiếu kì mà hỏi cha mẹ của liễu Tinh Tinh.



Vợ chồng Liễu Tinh Tinh chỉ bực bội đáp: "Thằng nhãi đó chạy đến mượn tiền rồi!"






Mí mắt của Vương Dương nhảy một cái, thằng nhãi đó còn có thể bình an vô sự đi về từ nhà hàng rồi?



Có anh điều nghĩ ngợi một chút, có thể đã bị người ra dạy dỗ cho một trận ra trò, bây giờ mới không thể không đi khắp nơi chạy tiền.






"Cô chú, không thể để cho Tinh Tinh cho tên đó mượn tiền được!”



Vợ chồng Liễu Phong gật đầu, “Yên tâm, cô chủ sẽ không để cho con bé Tinh Tinh cho hắn mượn tiền đâu!"






Dù gì tiền của con gái, đa phần đều bị bọn họ nắm giữ, muốn mượn tiền của con gái bọn họ, không có cửa đầu!



Không bao lâu, một chiếc Land Rover đi đến.






Vương Dương lập tức khung người lại, lẽ nào chủ nhân của biệt thự đến rồi?



Cha mẹ của anh ấy và vợ chồng Liễu Phong cũng bắt đầu hồi hộp.






Chỉ là cửa xe vừa mở ra, bọn họ nhìn thấy Liễu Tinh Tinh từ trên xe bước xuống trước.



Sau đó nhìn thấy Thường Ninh từ buồng lái xe bước ra.






Bọn họ đều ngây người ra.



Thằng nhãi này không phải đến mượn tiền sao? Làm sao lại còn lái một chiếc xe đến đây?






Thường Ninh đi đến nhìn bọn họ một cái.



Sau đó anh cười cười chào hỏi cha mẹ Liễu Tinh Tinh một cái, “Cô chủ, chúng ta lại gặp nhau rồi."






"Ai mà muốn gặp mặt với cậu?" Mẹ của Liễu Tinh Tinh đanh bản mặt ra nói, “Cậu có phải đến để mượn tiền Liễu Tinh Tinh không?"



Mặc dù vừa nhìn thấy Thường Ninh lái một chiếc xe xịn đến, nhưng bọn họ không tin chiếc xe đó là của Thường Ninh.






Thường Ninh ngơ ra.



Sau đó anh nhìn thấy biểu cảm bất lực của Liễu Tinh Tinh.






Anh ấy cười cười, "Cô chú, con thấy là hai người hiểu nhầm rồi đó, con đến xem nhà, không phải đến tìm Tinh Tinh để mượn tiền. Hơn nữa, tại sao con phải mượn tiền của Tinh Tinh?"



"Thường Ninh, anh đùa phải không?" Vương Dương lúc này mới lạnh giọng nói: “Mẹ con các anh đến nhà hàng gây ra họa lớn đến như vậy, không đền tiền cho người ta, anh có thể giải quyết sao?”






Sâu trong suy nghĩ anh ta cảm giác có gì đó không đúng, thắng nhãi này tại sao chơi xong không có một chút tổn hại nào, chuyện này không thế nào.



"Đúng rồi, mượn tiền là mượn tiền, còn giả bộ cái gì, cái xe này cũng là mượn chạy đến đúng không? Tôi thấy người trẻ tuổi như cậu không biết an phận xíu nào, gây phải họa lớn đến như vậy còn có tâm trạng làm bộ làm tịch!”






Thường Ninh chỉ là lạnh lùng nhìn anh ta một cái, căn bản lười phải để ý đến anh ta.





"Tinh Tinh, là căn nhà này hả?”






Ảnh mắt của anh ấy cũng hướng về căn biệt thự.



Liễu Tinh Tinh gật gật đầu “Thiết kế ở nơi đây hào hoa nhất Phàn Thành rồi, nếu như cậu còn cần gì thì có thể nói với tôi, phía bên công ty cũng đã hứa rồi, bất kể cậu có yêu cầu gì chúng tôi đều đáp ứng hết mình!"






Cuộc nói chuyện của bọn họ làm cho đấm người Vương Dương cảm thấy có gì đó không đúng.



"Tinh Tinh, con đang nói gì với cậu ta?" Vợ chồng Liễu Phong nhịn không được hỏi.






"Nói về căn biệt thự ạ." Liễu Tinh Tinh nói nhẹ một câu vậy.



“Chủ... chủ nhân của biệt thự này rốt cuộc là ai?" Liễu phong ngăn không được mình có một ý nghĩ vô cùng táo bạo, chủ nhân của căn biệt thự này không phải là thằng nhãi đó.






Dù gì nhìn biểu hiện của Thường Ninh cũng không phải kẻ đến mượn tiền.



"XI, sao mà có thể chứ!” Vương Dương lúc đó cũng hứ một tiếng.






"Tinh Tinh, em nói với cậu ta chuyện biệt thự để làm gì, hắn là kiểu người có thể mua nổi căn biệt thự này sao?" Sau đó anh ta bất mãn nói.



Mẹ của anh ta cũng mang bộ mặt khinh bỉ, "Anh ta có thể mua nổi căn biệt thự này, con trai của tôi còn có thể làm người giàu nhất thế giới ý chứ!”






Thường Ninh không có để tâm bọn họ.



Anh chỉ là cầm ra cái chìa khóa.






Sau khi anh ta mua căn biệt thự này, người ta đã giao cho anh chùm chia khóa này.



Sau đó dưới ánh mắt không tài nào hiểu nối của mọi người.






Tạch một tiếng.



Cổng lớn biệt thự đã được mở ra.






Thường Ninh cũng vẫy vẫy tay với Liễu Tinh Tinh, "Tinh Tinh, cậu đi vào cùng tôi xem thử đi, để xem có cần bố trí thêm cái gì không. Tôi muốn qua hai ngày nữa có thể dọn vào.”



Liễu Tình Tình nhìn ba mẹ đang đứng đơ ra như khúc gỗ, còn có cả nhà Vương Dương đang đứng há hốc mồm ra.






Khóe miệng cô khẽ nhếch lên một cái sau đó liền đi vào với Thường Ninh.



"Chuyện gì vậy? Căn biệt thự này thật sự là cậu ta mua hả?"






Phản ứng đầu tiên của cha mẹ Vương Dương đó là không tin nổi.



Còn ánh mắt của vợ chồng Liễu Phong lúc này đã có sự đổi thay.






Bọn họ đã tin thật rồi.



Dù gì chìa khóa nhà người ta cũng đã nắm ở trong tay rồi, cái đó còn quý báu hơn cả trân châu nữa ấy chứ.






Có điều bọn họ có chút trách móc con gái của mình, có chuyện vậy mà không nói sớm cho bọn họ biết trước.



Để cho cho bọn họ đối đãi với người ta với thái độ kịch liệt quá.






Bây giờ bọn họ đều hối hận muốn chết.



Còn Vương Dương thì thà chết chứ không muốn chấp nhận sự thật này.






Không phải thằng nhãi này đến 180 vạn cũng không đền nổi sao?



Làm sao có thể là chủ nhân của căn biệt thự này?






Không, chuyện này tuyệt đối không thể nào.



Chuyện này nhất định là Liễu Tinh Tinh cố ý mượn chìa khóa của căn biệt thự này, nhằm sỉ nhục bọn họ.






Nghĩ đến đây, anh ta giận đến mức tay nắm thành nắm dâm.



Liễu Tinh Tinh ơi Liễu Tinh Tinh, tôi có điểm nào không bằng cậu ta chử.






Ba mẹ anh ấy cũng không muốn tin.



"Con trai, đi thôi, chúng ta cũng vào trong xem sao, thằng nhãi này làm gì có đủ năng lực để mua căn nhà xa xỉ như thế này."






Lúc đó một nhà ba người bọn họ chạy theo vào trong biệt thự.



Vợ chồng Liễu Phong do dự một lát, cũng đi vào theo sau.






"Ôi, to quá, hào hoa quá!"



Sau khi một hàng người đi vào, đột nhiên hô lên thất thanh.






Còn Thường Ninh cũng không ngăn cản bọn họ tiến vào.



Dù gì bọn họ cũng xem thường mình, để bọn họ nhìn ngắm một chút cũng được.






"Tinh Tinh, em nói anh nghe, có phải em mượn chìa khóa đến cho thằng nhãi này mượn để làm màu không?" Vương Dương lúc này chỉ Liễu Tinh Tinh cười lớn lên chất vấn.



Liễu Tinh Tinh ánh mắt sững sờ nhìn anh ta một cái, “Anh nghĩ rằng chìa khóa của loại biệt thự như này, người khác có thể cho anh mượn không?"






Vương Dương như bị làm cho cứng họng, "Không phải đồ mượn, vậy chắc chắn là lén đến công ty để lấy chia khóa dự bị.”



“Xin lỗi, loại biệt thự như này một khi đã bàn giao thì công ty chúng tôi sẽ không có chìa khóa dự bị.” Liễu Tinh Tinh lạnh mặt nói.






"Không, không thể nào, chỉ dựa vào cậu ta làm sao có thể mua nổi căn biệt thự này!" Vương Dương căn bản là không thể tiếp nhận được.



Cậu ta còn đang muốn có thể làm quen với chủ nhân của căn biệt thự này mà.






Kết quả bây giờ đang nói với anh ta, chủ nhân của căn biệt thự này lại là một tên nhóc bán đồ ăn vặt.



Chuyện này còn khó chấp nhận hơn là việc đánh chết anh ta.






"Thân phận của anh ta không phải là thử mà anh có thể hiểu rõ!" Liễu Tinh Tinh nói một cách thờ ơ.
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom