• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

New Ông bố bỉm sữa siêu cấp thường ninh (3 Viewers)

  • Chap-127

Chương 126: Tới liền!




Vietwriter

**********



Anh Hổ bị dọa đến chân mềm nhũn ra.






Anh ấy không thể tin nổi, đám người này đều do Thường Ninh gọi đến.



Nhưng mà sự thật đã được bày ra trước mắt.






Muốn không tin cũng không được nữa.



Mẹ nó, mình rốt cuộc rước phải thứ gì vào người đây!






Bấy giờ anh ta lập tức lăn lết đến trước mặt Thường Ninh.



"Xin lỗi, cậu Ninh, là tôi sai rồi, bây giờ tôi sẽ qua bên đó nằm sấp ngay.”






Sau đó cũng không đợi Thường Ninh kịp nói gù, lập tức chạy đến cái góc mà Thường Ninh nói trước đó, nằm ấp cả người xuống mặt đất, không dám nhúc nhích dù chỉ một chút.



Còn những thủ hạ kia của anh ta cũng nhanh chóng vứt hàng ở trong tay đi, tất cả ngoan ngoãn nằm sấp xuống dưới sàn.






Còn đám người đang đứng hóng chuyện kia, bây giờ bọn chúng cuối cùng cũng hiểu ra, đối phương nói muốn khiến anh Hổ biến thành mèo, cái câu này không nói điều tí nào.



Thậm chí bọn họ còn nhanh chóng chạy qua bên đó nằm sấp xuống luôn.






Dù gì tình cảnh như thế này ai mà không sợ chứ.



Nghĩ đến việc trước đây bọn họ đã cười cợt hỗn láo với hai mẹ con bọn họ như thế, thậm chí còn hả hệ trước nỗi đau của họ, bọn họ đều bắt đầu run cầm cập.






Còn Hà Phong cũng bị dọa đến nỗi răng va vào nhau cầm cập.



Anh ấy có nghĩ sao cũng không thể hiểu nổi, cũng không chấp nhận được, rõ ràng chỉ là một tên bán đồ ăn vặt, làm sao có thể trong một chốc lát kinh động đến những nhân vật lớn của Phàn Thành đến như vậy, hơn nữa còn huy động được cả binh lính.






Vương Chấn Đông và đội trưởng Phương cũng gấp gáp chạy đến hỏi thăm Cam Cầm.



Cam Cầm chỉ gật đầu một cách máy móc.






Hên là bà đã chuẩn bị tâm lý trước rồi, nhưng vẫn cứ bị choáng váng bởi cảnh tượng gây sốc trước mắt.



"Cậu Ninh, rốt cuộc là làm sao vậy?” Vương Chấn Đông và đội trưởng Phương không ngừng hỏi han.






"Bọn họ nói, muốn mẹ của tôi đền mấy đồ dùng nhà ăn này, một nghìn tám trăm vạn tệ!"



Thường Ninh chỉ vào đống mảnh vỡ đồ sứ dưới mặt đất.






Vương Chấn Đông và đội trưởng Phương nhìn vào đống mảnh vở ở trên sàn.



Sau đó họ liền trở nên cáu gắt, “Bà mẹ nó, đống đồ rách này mà còn dám đòi một ngàn tám trăm vạn tệ!”






“Quan trọng là đống đồ này không phải do mẹ tôi làm võ." Thường Ninh chỉ nói nhẹ thêm một câu.



"Là ai cho mấy người cái gan lớn như vậy hả, đến cả mẹ của cậu Ninh cũng dám lòe bịp."






Vương Chấn Đông và đội trưởng Phương quát tháo ngay tại trận.



Không khí của cả nhà hàng cũng bị ép cho căng cực.






Tất cả mọi người ai cũng không dám thở mạnh một hơi.



Người phục vụ đó không thế kiên trì hơn được nữa, run lẩy bẩy sắp ngất xuống sàn.






Anh ta biết rằng anh ta sắp xong rồi, xong thật rồi!



Mặc dù chuyện này là do giám đốc Hà sai bảo, như mà người làm chuyện này là anh ta.






Người đàn ông trung niên cổ lỗ sĩ kia cũng mặt mày đen xì, ngã xuống dưới sàn trông như không thể tự đứng dậy được nữa, dù gì hắn cũng giúp người làm điều xấu.



Vương Chấn Đông chỉ đứng đó nhìn hai người trên mặt đất bằng ánh mắt lạnh băng, vẫy tay một cái, Thiết Sơn lập tức dẫn người đến lôi bọn họ đi.






Tất cả mọi người nhìn thấy cảnh này đều nín thở, không dám phát ra một chút âm thanh nào.



Sau đó, ánh mắt của Thường Ninh quét đến Hà Phong.






Hà Phong giật thót một cái, lập tức quỳ xuống.



"Ninh... cậu Ninh, xin tha mạng!"






"Không phải anh muốn một ngàn tám trăm vạn sao?" Thường Ninh lạnh giọng nói.



"Không... đám dụng cụ nhà ăn đó chỉ đáng 180, là tôi hồ đồ, tôi đáng chết, vẫn mong cậu Ninh tha mạng cho tôi!" Hà Phong dập đầu đều như giã tỏi khóc lóc cầu xin.






"Mẹ nó, đồ đáng có 180, còn dám đòi cậu Ninh 1800 vạn, ai cho mày cái gan làm chuyện này vậy?"



Vương Chấn Đông lập tức tóm lấy cổ áo của Hà Phong, gắn giọng nói.






Hà Phong giống như một con chim cun cút, "Là... là Lục thiếu, là Lục thiếu bảo tôi làm!”



Anh ta sợ nếu còn không ngoan ngoãn thành thật, ngay cả mạng cũng không giữ được.






“Lục thiếu?" Thường Ninh chau mày ngóc đầu lên một chút, "Lục Vũ Trầm?"



Hà Phong liều mạng gật đầu, dùng ánh mắt van xin trông về phía Thường Ninh, hi vọng Thường Ninh có thể tha cho anh ta một mạng.






Anh ta không có chút hoài nghi rằng, chỉ cần Thường Ninh nói một tiếng, anh ta liền có thể không nhìn thấy ảnh mặt trời ngày mai.



"Ninh nhi, hay là không tính sổ nữa.” Cam Cầm lúc này nhịn không được mở miệng.






Thường Ninh nhìn mẹ một cái, biết rằng mẹ mình hiền lành, đồng thời e là đã dọa mẹ mình sợ.



"Mẹ, hay là, con bảo người đưa mẹ về trước, mẹ yên tâm, chuyện này con khắc có tính toán."






Sau đó Thường Ninh liền sắp xếp Thiết Sơn đưa Cam Cầm đi.



Sau đó Thường Ninh cũng đuổi hết mấy người không có liên can đi.






Đám người đó phải chịu nỗi sợ hãi như vậy, thậm chí xém thì khóc rồi.



Có điều, chuyện ngày hôm này bọn họ sẽ không bao giờ quên đi.






Sau này có cho tiền bọn họ cũng không dám khinh thường bất cứ người nào khác nữa.



Đương nhiên, đám người anh Hổ vẫn ngoan ngoãn nằm sấp trên sàn.






Trong lòng thấp thỏm không yên.



"Ninh Thiếu, xử lý tên này như thế nào?" Vương Chấn Đông chỉ vào Hà Phong đang run cầm cập.






Thường Ninh nhìn Hà Phong một cái.





Hà Phong bị dọa đến mức sắp tè ra quần.






"Ninh... cậu Ninh, tha mạng tôi đi mà, tha mạng.... Tât cả mọi thứ đều là do Lục thiếu chỉ thị tôi làm, thật sự không phải là ý của tôi!"



"Tôi không quan tâm là ai sai anh đi, nhưng mà chuyện xảy ra cũng do anh làm rồi!”






Thường Ninh lạnh giọng nói.



Hà Phong bị dọa cho cứng đơ cả người.






"Bây giờ tôi sẽ mang tên học này dìm xuống hồ!” Vương Chấn Đông xăn tay áo lên một cái, anh ấy không ngại đích thân ra tay.



"Hay là để tôi mang hắn đến phủ thống lĩnh, cứ chầm chậm mà dày vò hắn, như vậy thì thú vị hơn!” Đội trưởng Phương cũng khẽ cười nói.






Anh Hổ và đám người bên đó, nghe thấy lời anh ta nói liền liều mạng nuốt nước bọt, đều lo lắng kết cục của bản thân.



Thường Ninh lúc này ngó quan bên anh Hổ một cái. Anh Hổ bị dọa đến mức mồ hồi chảy ròng.






"Không phải anh bảo kê cho hắn sao, sao bây giờ không nói gì nữa?" Thường Ninh chỉ hỏi nhẹ một câu.



Anh Hổ hiện tại bắt đầu có ý định muốn giết Hà Phong, trong lòng đang muốn hỏi thăm một lượt 18 đời tổ tông nhà Hà Phong.






Lúc đó gã lập tức dập đầu nói: "Cậu Ninh, tôi sai rồi, tôi cầu xin cậu tha cho tôi đi, tôi cũng chỉ làm đi lăn lộn kiếm miếng ăn mà thôi, tôi với cậu ta không có chút quan hệ nào cả, anh muốn làm gì nó, anh Hổ tôi đều có thể giúp một tay!"



"Đập phá cái nhà hàng này cho tôi!" Thường Ninh chỉ nói với anh Hổ một câu.






Anh Hổ khựng lại một chút.



Sau đó gã nhanh chóng nhảy dựng lên,






“Đập!”



Cầm lên một cái ống sắt liền bắt đầu đập phá một cách bạt mạng.






Đám thuộc hạ của nah ta cũng bắt đầu đứng lên đập phá.



Với cả khỏi nói được việc đến nhường nào.






Dù gì bọn họ sợ rằng nếu không dốc lòng, hôm nay có lẽ không có cách nào thoát qua kiếp này.



Còn Hà Phong chỉ mở to mắt nhìn màn này, không dám nói bất cứ gì.






Nhưng mà đũng quần của cậu ta đã ướt đẫm rồi.



Đập tiệm gì cũng được thôi, chỉ cần không muốn lấy cái mạng nhỏ của cậu, cậu ta đã cảm ơn trời đất rồi.






"Cậu Ninh, như vậy có phải quá dễ dàng cho đám này rồi không?" Vương Chấn Đông nhịn không được mà ghé vào tai của Thường Ninh hỏi.



"Mẹ của tôi không hi vọng sự việc trở nên quả nghiêm trọng. Thường Ninh chỉ nói một câu như vậy.






Vương Chấn Đông gật gật đầu, sau đó chuẩn bị vẫy tay sai người đi đập tiệm.



"Được rồi, mọi người không cần thiết phải động tay, cứ để cho tên Hổ đó đập thong thả đi."






Nói xong, anh ấy không thèm để ý đám người Hà Phong và anh Hổ nữa, trực tiếp đi khỏi nhà hàng.



Nhân vật nhỏ nhoi như vầy, anh ta cũng không có hứng thủ đi dọn dẹp làm gì.






Hơn nữa anh ấy tin rằng tiếp theo, tên Hà Phong đó tự khắc có anh Hổ dạy dỗ, căn bản không cần anh ấy bỏ công.



Vương Chấn Đông và đội trưởng Phương cũng vẫy tay một cải, giải tán tất cả mọi người.






Nhìn thấy bọ họ đều đi rồi, Hà Phong cũng nhün chân té ngay ra sàn, thở dốc từng cơn.



Bất kể như thế nào đi chăng nữa, anh ta cũng được tính là đã qua kiếp nạn này, có một cảm giác giống như đang trải qua một cuộc sống sau tai kiếp.






Còn lúc này, anh Hổ cũng nhấc ống sắt lên đi qua bên đó.



“Anh...anh Hổ, anh .... anh muốn làm gì?" Hà Phong trong chốc lát lại hoảng sợ.






"Làm cái gì? Mẹ nó, mày thiếu chút nữa hại chết ông đây, còn hỏi ông đây muốn làm gi?"



Anh Hổ đanh mặt lại, cầm ống sắt đập vào đùi của Hà Phong.






“Á!” Hà Phong lập tức rống lên tiếng kêu thảm thiết.



Nhưng đến đây vẫn chưa xong, ống sắt trên tay A Hổ không ngừng giáng xuống người của Hà Phong.






"Cậu Ninh, có vẻ như Lục thiếu gia đang muốn đối đầu với ngài, có muốn bọn tôi làm gì đó không?"



Sau khi đi ra bên ngoài, Vương Chấn Đông không nhịn được liền hỏi.






"Không cần nữa, tên này tôi sẽ từ từ giải quyết sau, được rồi, mọi người trở về đi, tôi còn có chút chuyện."



Thường Ninh vẫy vẫy tay.






Vương Chấn Đông cũng không dám nói gì, nhanh chóng dẫn người rời khỏi.



"Cậu Ninh, vậy hôm nay anh có đến tập huấn không?" Đội trưởng Phương trước khi đi còn hỏi thêm một lời.






"Đợi tôi làm xong việc rồi qua!"



"Được, vậy tôi đợi anh tại phủ thống lĩnh."






Đợi khi anh ấy đi, Thường Ninh cũng lái xe chuẩn bị đi tìm Liễu Tinh Tinh.



Dù gì còn chưa đi xem nhà.






Còn Liễu Tinh Tinh bọn họ lúc này cũng vừa hay đang khu biệt thự Phú Cảnh số một.



Vương Dương nói nhất định phải đến xem căn biệt thự này, cô ấy liền dẫn bọn họ đến.






Dù gì cô ấy cũng muốn đợi Thường Ninh đến xem nhà.



"Tại sao căn biệt thự này vẫn chưa có người ở?"






Vương Dương còn không dám đi vào quá gần, chỉ dám lượn một vòng bên ngoài biệt thự, dù gì người có thể mua được biệt thự này thân phận nhất định không tầm thường, anh cũng không dám thất lễ.



Chỉ là anh lượn một vòng, vẫn không nhìn thấy bên trong có người, không ngăn được cảm thấy có chút kì lạ, đương nhiên là tiếc nuối nhiều hơn, dù gì cũng không cách nào gặp được chủ nhân của căn biệt thự.






"Chủ nhân của nó nhất định sẽ đến ngay thôi!" Liễu Tinh Tinh chỉ nói như vậy.
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom