• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Oan gia ngõ cụt (Có chắc là yêu 2) (1 Viewer)

  • Chương 12: Hiểu lầm

Có một đám ba bốn người đàn ông vừa định đi vào bar thấy cảnh giằng co ồn ào trước cửa thì dừng lại.
Một người trong số đó bị chắn đường thì lên tiếng:

“Vào đi anh.”

Tuấn Đức nheo mắt cố nhìn rõ mặt người đàn ông đang bị ôm ghì lấy kia rồi dơ tay ra hiệu cho mấy người đi cùng mình vào trước.

Gã vừa xoa cằm, vừa nở một nụ cười đểu giả, rất nhanh đã núp đám người đang vây quay ba người kia xem kịch hay.

Hồng Ánh ghé miệng cắn vào ngực Khánh Huy khiến anh giật mình co người lại. Cô ta chớp thời cơ vít cổ chồng cũ xuống, mút thật mạnh lên da thịt, cố tình để lại một vết hickey trên cổ Khánh Huy khiến anh rùng mình thì bất ngờ hất mạnh vợ cũ làm cô ta ngã nháo nhào xuống đất, rồi cáu tiết quay ngoắt người bỏ đi trước sự ngỡ ngàng của tất cả những người hiếu kỳ có mặt.

“Khánh Huy anh đứng lại! Sao anh có thể bỏ mặc em mà đi như thế hả?” Diễn đàn Vietwriter.vn

“Xem ra cô có thể tự về được rồi nhỉ? Tạm biệt!”

Đến lượt Tuấn Trung thủng thẳng đút tay túi quần bước qua mặt Hồng Ánh, cô ta hung hăng thế kia thì say sưa nỗi gì? Giỏi diễn trò. Đám đông vẫn chỉ chỏ, Hồng Ánh chẳng thèm xấu hổ cứ gầm gừ chửi bới. Bàn tán chán rồi, người liên quan cũng bỏ đi hết nên những người hiểu kỳ dần tản ra mặc kệ con đàn bà điên hăng máu gào thét.

Ba mươi phút sau, căn đúng giờ Ái Liên dẫn Ốc đi ra cổng đợi bố nó đến đón. Ốc kêu buồn ngủ, Ái Liên đành bế nó lên, để thằng bé gục vào vai mình. May mà Ốc không nặng lắm.

Ái Liên vừa đung đưa người ru cho Ốc ngủ, lại ngó nghiêng đợi chờ, trong đầu cô chợt hiện ra hình ảnh trong video chưa đầy ba mươi giây mà tên khốn Tuấn Đức gửi tới cho mình, cô biết gã cũng chẳng phải tốt đẹp gì đâu. Nhưng mà, mẹ nó chứ, cô trông con để cho anh ta đến bar hú hí với vợ cũ à? Khánh Huy chết tiệt, để xem anh giải thích thế nào.
Ốc ngủ được mấy phút thì có ánh đèn xe lia đến chân Ái Liên, cô nheo mắt điều chỉnh tầm nhìn, vừa thấp thoáng thấy bóng Khánh Huy thì cơn tức giận lại như dồn lên nghẹn họng.
Anh đậu xe sát vệ đường, kế sát Ái Liên, cô lùi bước nhường chỗ cho anh mở cửa xe.

“Xin lỗi để em mất thời gian cả ngày trông Ốc giúp tôi.”

“Không có lần sau đâu.” Diễn đàn Vietwriter.vn

Khánh Huy không nghe ra được sự khác thường từ câu đáp trả của Ái Liên, còn cảm thấy ngại mà đáp lại:

“Tôi biết rồi, lần sau sẽ đưa cháu gửi hàng xóm.”

“Hừ, lần sau đi gặp vợ cũ thì nhớ mang theo cả thằng bé đi cùng. Sao phải lén lút làm gì?”

“Sao em biết? Tôi không lén lút.”

Ái Liên thộn mặt nhìn cái vẻ có tội mà như không của người đối diện. Cái quái gì thế vậy? Anh ta không thèm giải thích luôn? Còn hỏi tại làm sao cô biết á hả? Ôi trời ơi, Ái Liên như muốn phát hỏa, thế nào mà Khánh Huy đưa tay ra muốn đón con mà cô lại lùi lại không muốn đưa, hệt như người vợ bắt quả tang chồng đi hú hí với bồ về không cho phép động vào con thế này? Ái Liên tức quá hóa ngẫn mà quên mất, đứa trẻ này là con của anh ta. Cô mới là người ngoài.

“Em sao thế? Để tôi bế Ốc cho. Hôm nay ở cơ quan nhiều việc quá nên là về hơi muộn, sau này tôi sẽ chú ý hơn.”

“Không có sau này.”

“Ừ, tôi nhầm. Xin lỗi.”

Nhìn vẻ mặt bình thản của Khánh Huy lại khiến Ái Liên lộn tiết, mới vừa rồi còn xin tán cô vậy mà hôm nay đã tớn lên đú đởn với vợ cũ. Anh ta xem cô là cái gì? Không nuốt được cục tức này, Ái Liên cong cớn mắng:

“Đồ xấu xa nhà anh, tôi còn tưởng anh công lên việc xuống gì nữa chứ, hóa ra là đi hú hí với vợ cũ. Lần sau không phải viện cớ mang công việc ra làm bình phong. Mẹ nó chứ, tôi mà còn tin anh, còn lo cho anh thì Ngô Ái Liên này không thèm đi bằng hai chân nữa.”

Khánh Huy buột miệng đáp:

“Em định đi bằng đầu à?”

“Khánh Huy!”

“Tôi đùa thôi, sao tự nhiên em lại gắt gỏng lên vậy? Tôi có làm gì đâu. Lúc bảo đi công việc là thật mà, người đàn ông bắt quả tang vợ và người khác có gian tình ở ngay trong nhà nên....”

Anh cứ thao thao bất tuyệt tường thuật lại vụ việc vừa xảy ra sáng nay, nhưng Ái Liên lại giận quá hóa không minh mẫn hết lườm nguýt lại bĩu môi. Cái đồ đã ăn vụng còn không biết đường chùi mép, gái đỹ già mồm. Cô cáu tiết lôi video mà Tuấn Đức quay được gửi cho mình dơ ra trước mặt Khánh Huy, hằn học rít lên: Diễn đàn Vietwriter.vn

“Nhìn.”

Khánh Huy á khẩu, ánh mắt anh chạm phải ánh nhìn đầy ghét bỏ của Ái Liên, môi mấp máy nhất thời chưa giải thích được.

Đời này Ái Liên ghét nhất là bị người ta xỏ mũi dắt đi như con trâu, ghét nhất bị lợi dụng lòng tin. Mà Khánh Huy vừa hay đã làm như vậy với cô. Anh nuốt khan xuống, một mực khẳng định:

“Em hiểu lầm rồi, không phải như thế. Hồng Ánh uống say, tôi chỉ…”

Ái Liên gắt:

“Đến đưa cô ta về?”

Khánh Huy mím môi gật đầu, cơ mặt đang căng cứng chợt giãn ra một chút vì nghĩ rằng Ái Liên hiểu chuyện.

“Tôi ba mươi tuổi rồi đấy. Anh lừa Ốc có khi nó còn tin. Ôm ấp mùi mẫn thế kia cơ mà. Anh cũng đâu có né. Hừ.”

“Tôi…”

“Thôi, bế con anh. Đừng để tôi nhìn thấy cái mặt anh nữa.”

Ái Liên mang Ốc ấn vào người Khánh Huy, anh lại làm căng không buồn đưa tay ra đỡ mà cứ tròng trọc nhìn cô, đáy mắt như hằn lên sự oan ức và bất lực khiến Ái Liên chạm phải mà vội đánh đi hướng khác.

“Bế con.”

Khánh Huy không đáp, cũng nhất định không đỡ con, mặc kệ Ái Liên cứ ép sát thằng bé vào người anh. Anh biết thừa nếu anh không đỡ, Ái Liên cũng sẽ không buông tay, cô thừa lương thiện để không làm ngã Ốc. Anh càng nhây, Ái Liên càng cáu,

“Tôi bảo anh bế con.”

“Tuấn Trung đi cùng với tôi, cũng chứng kiến từ đầu đến cuối, không tin em có thể hỏi cậu ta. Tôi không nói hai lời, giữa tôi và Hồng Ánh không có mối quan hệ gì cả.”

Giọng nói trầm trầm, lại mang chút thê lương cứ vờn trên trán Ái Liên khiến cô chợt mềm lòng, nghĩ lại thì có lẽ do bản thân hơi thái quá.

Nhưng vừa ngước mắt nhìn lên đã bị dấu hồng ngân khác lạ nổi trên da thịt Khánh Huy làm cho khựng lại, đôi mắt đen láy trợn trừng nhìn người đàn ông. Cổng nhà có điện sáng quá cũng là một cái tội. Diễn đàn Vietwriter.vn

Ái Liên sẵn khó chịu trợn trừng mắt mỉa mai:

“Anh có soi gương không?”

Nhìn vẻ mặt ngu ngơ không hiểu chuyện của Khánh Huy càng khiến cô phát ghét. Ái Liên siết cẳng tay Khánh Huy, ép anh bế con rồi rít lên:

“Về mà soi gương xem cái dấu ở trên cổ mình là cái gì? Không phải cãi cố. Có chó mới tin anh.”
*Bạn đang đọc truyện được viết bởi Bodhi, vui lòng không tự ý sao chép khi chưa được sự cho phép của tác giả. Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!

Khánh Huy không giải thích được vì Ái Liên đã bỏ chạy vào nhà, còn bấm khóa cổng không cho anh theo nên đành lầm lũi rời khỏi.

Ái Liên vừa định mở cửa, lại cảm giác dính dính ở lòng bàn tay thì đưa mắt nhìn xuống. Cô thảng thốt trợn tròn mắt, run run nâng bàn tay dính đầy máu tươi. Ái Liên vô thức ngoảnh lại trông ra phía cổng, định chạy ra nhưng chợt khựng lại.

Ái Liên cố lục lại trí nhớ xem mình đã chạm vào chỗ nào trên người Khánh Huy mà lại nhiều máu thế này. Người đàn ông kia cũng tệ, bị thương cũng chẳng nói lời nào.

Mà sao cô phải lo cho anh ta chứ? Bị thương cũng đáng đời, nhưng nghĩ lại thì Ái Liên cho cho Khánh Huy thật. Nhỡ mà vết thương sâu, anh lại cứ để máu chảy như thế, lỡ mất máu chết thì phải làm sao?

Xe đang lăn bon bon trên đường thì lọt trúng ổ gà làm Ốc giật mình tỉnh dậy, thằng bé nghiêng đầu nhìn sang thì bắt gặp nụ cười hiền hậu của bố.

“Bố!”

“Con trai dậy rồi à?”

Ốc ngái ngủ gật đầu, “Bố xong việc rồi à bố? Cô Ái Liên đâu rồi bố?”

“Cô Ái Liên ở nhà của cô ấy. Hôm nay Ốc đi chơi với cô có vui không?”

Thằng bé ngoan ngoãn gật đầu, còn khoe với bố rằng anh Tuấn Kiệt cho nó mượn rất nhiều đồ chơi, với cả nhà cô Ái Liên rất rộng còn có nhiều phòng. Và nó cũng xin mẹ của cô Ái Liên cho bố lấy cô ấy rồi khiến Khánh Huy cười ngất.

“Bà còn bảo bà thích Ốc nên sẽ cho bố một phiếu tán đổ cô Ái Liên, cả anh Tuấn Kiệt cũng bảo thế đấy bố ạ!”

Khánh Huy đổi tay cầm vô lăng định xoa đầu con trai thì chợt khựng lại, vết thương trên cẳng tay bị rách, máu đã thấm ướt áo sơ mi dài tay. Anh cứ mải giải thích với Ái Liên, lại bị cô hắt hủi không tin thì cũng lấy làm khó chịu nên không để ý đến, giờ mới thấy đau. Diễn đàn Vietwriter.vn

“Bố ơi, hôm nay Ốc đến bệnh viện.”

“Con bị làm sao?”

“Con không sao, cô Ái Liên dẫn Ốc đi tìm bố đấy bố ạ! Cô cứ mê mê vội vội dắt con chạy vào bệnh viện rồi còn nhăn nhó mặt mày hỏi cô y tá là có cảnh sát nào tên là Nguyễn Khánh Huy bị thương được đưa vào đây không? Cô xem tin trên pha ke búc (Facebook) thấy tin có chú cảnh sát bị thương, sợ bố bị thương nên đi tìm bố, bố ạ!”

Biểu cảm trên gương mặt đàn ông chợt biến đổi, từ bình thản chuyển sang phức tạp, không rõ tâm tư Khánh Huy lúc này như thế nào.

Nghe con trai nói mà lòng anh chợt nhói lên theo, nhưng cũng cảm giác có một sự ấm áp len lỏi vào trong tim mình. Con cáo con ghê gớm lo cho anh sao? Khánh Huy bất ngờ đi chậm lại rồi đánh lái quay đầu xe.
Ái Liên lấy xong dụng cụ y tế từ trong nhà của bố đẻ thì vứt vào trong xe rồi vội vàng ra khỏi cổng. Vừa lúc ấy xe Khánh Huy cũng tới, anh cố ý chặn luôn trước đầu xe Ái Liên buộc cô phải dừng lại mà không xuống được đường.

Ái Liên cau mày, căng mắt nhìn xem kẻ đáng ghét nào dám chắn đầu xe mình, nhưng thấy mặt Khánh Huy thì tim lại đập thình thịch, anh đi rồi sao còn quay lại? Cô cũng đang tính chạy tới nhà xem tình hình vết thương của anh thế nào.

Khánh Huy quay sang dặn Ốc:

“Ốc ngồi chờ bố tí nhé!”

“Vâng!”

Khánh Huy đóng cửa xe đi về phía Ái Liên, cô cũng vừa bước xuống nhưng cậy mồm to đã gắt gỏng:

“Sao anh quay lại?”

“Em về đấy à?”

“Anh bị thương đúng không?”

Cả không gian như ngưng lại khi Ái Liên vừa dứt câu hỏi ấy. Khánh Huy không đáp chỉ lặng lẽ nhìn sâu vào đáy mắt đã ẩn hiện tia lo lắng của Ái Liên. Đáy mắt anh đen thẳm một màu, đen hơn cả bầu trời hun hút không trăng sao ở trên kia.

Ốc được cho ngồi xuống hàng ghế sau, Ái Liên mang theo bông băng và thuốc sát trùng ngồi ở ghế phụ lái giúp Khánh Huy xử lý vết thương bị rách trên cẳng tay trái của anh.

Lúc sáng vì ngăn cản ý định tự tử của người đàn ông bị vợ cắm sừng nên anh đã bị thương. Vì quá bận rộn với vụ này, lại có người bị thương nặng trong tình trạng nguy kịch nên Khánh Huy chỉ kịp băng bó cầm máu sơ qua chứ cũng chẳng khâu lại cẩn thận.

Nhìn vết thương dài nửa gang tay lại nhoét máu mới máu cũ chồng lên nhau khiến Ái Liên chợt xót lòng. Cô đã lo cho anh thật đấy, chỉ vết thương trên tay đã khiến người khác đau lòng thế này rồi, Ái Liên không dám nghĩ nếu tệ hơn nữa thì sẽ thế nào. Lúc chiều khi đi tìm Khánh Huy cô đã rất sợ, chỉ sợ anh là một trong những chiến sĩ bị thương nặng như trên trang facebook của thành phố đưa tin.

Khánh Huy giật mình nhìn vào giọt nước nóng hổi vừa rơi tách xuống tay mình. Khi bóng nước dâng mờ tầm nhìn, Ái Liên mới thảng thốt nhận ra thì vội mang cả cánh tay lên mà vội vã quệt đi.

“Ái Liên!”

“Sao anh lại để bị thương chứ? Tôi đã dặn anh như nào?”

“Em lo cho tôi à?”

Ái Liên cãi cố:

“Chắc tôi rảnh?”

Giọng cô có chút nghẹn khiến Khánh Huy chợt đau lòng, nhưng cũng hân hoan hạnh phúc. Lần đầu tiên có một người phụ nữ ngoài mẹ rơi nước mắt vì anh bị thương.

“Ốc, bố cho mượn điện thoại chơi này.”

“Thật á bố?”

Khánh Huy mím môi gật đầu, anh có chuyện cần làm rõ với cô Ái Liên của nó. Cũng dự sẵn sẽ có những câu nói và hành động không thể để cho Ốc thấy được. Ốc hớn hở mở youtube trên máy bố ra xem, chẳng thèm để tâm đến hai người bọn họ nữa.

Ái Liên không chịu ngẩng mặt, Khánh Huy đành cúi xuống, nhẹ giọng hỏi cô:

“Ốc nói hôm nay em đến bệnh viện tìm tôi à?”

Ái Liên làm thinh không trả lời, tay vẫn thành thục vệ sinh sạch máu khô và sát trùng vết thương cho Khánh Huy, cô không có tâm trạng nói chuyện phiếm với anh lúc này.

Cô lo cho anh thì sao chứ? Vẫn vác mặt đi gặp vợ cũ còn ôm ôm ấp ấp nhau để cho người ta quay video lại đấy thôi, nghĩ tới mà vừa tức vừa tủi thân. Ái Liên cũng không muốn để cho Khánh Huy nhìn ra được sự lo lắng và lúng túng của bản thân lúc này.

Chỉ vì một phút yếu lòng mà cô quên mất mình đang tức Khánh huy, giờ nghĩ lại mới thấy bản thân dễ dãi, anh ta bị thương một cái thì đã sốt vó lên lo lắng mà bỏ qua lỗi lầm của Khánh Huy một cách dễ dàng như vậy. Diễn đàn Vietwriter.vn

Khánh Huy không chịu thôi, lại tiếp tục nói:

“Chắc em xem thông tin thấy vụ nổ do rò rỉ khí ga đúng không? Hai vụ khác nhau, khi chúng tôi đưa người đi rồi thì vụ kia mới xảy ra. Người đàn ông làm tôi bị thương cũng rất đáng thương, bị vợ cắm sừng, mang đàn ông về nhà mây mưa trong khi anh ta đi trực. Hai, tay tình nhân kia không chết, bị thương nặng và ngộ độc khí ga, vẫn cứu sống kịp thời. Nhưng nếu hắn kiện thì người chồng không tránh khỏi bị truy tố. Trước khi bị giải đi, người đàn ông đó vẫn hỏi tôi rằng anh ta sai ở đâu để phải bị đối xử như vậy?”

Khánh Huy lặng lẽ thở dài, anh ta hỏi anh, anh biết phải hỏi ai?

Đến cuối cùng người đàn ông kia vẫn không biết mình sai ở đâu mà phải chịu nỗi đau phản bội như vậy? Nhưng anh ta vốn không biết, mình không sai, người bạn kia của Khánh Huy không sai. Là số phận sai, sự sắp đặt của ông trời nhầm chỗ. Nhưng mọi sự sắp đặt, đều có mục đích riêng, phải có lúc bị đặt sai vị trí con người ta mới có cái nhìn nhận đúng đắn về sự lựa chọn của mình. Nó đủ vừa để họ nhìn ra được những góc khuất và mặt tối của cuộc đời.

Cuộc đời mỗi con người đều có những phút thăng trầm. Cũng giống như máy điện tim đồ ấy, phải có nhịp lên nhịp xuống, nếu cứ thẳng tưng một đường, không phải là chết hẹo rồi hay sao?

“Chỉ tội đứa bé con, nó mới ba tuổi, giờ vẫn đang cấp cứu.”

Giọng Khánh Huy nghẹn dần khi nhắc đến đứa bé, gương mặt đàn ông nom khổ sở đã áp gần mặt Ái Liên. Cô dường như có thể cảm nhận được hơi thở ấm nóng từ anh tỏa ra, khiến gò má và vành tai chợt đỏ bừng bừng.

Bàn tay thon mềm đang băng bó vết thương chợt dừng lại. Khánh Huy thương xót cho người đàn ông có cảnh ngộ giống mình. Còn Ái Liên, cô xót thương anh.

Ái Liên không ngẩng mặt, vẫn giữ nguyên tư thế nhưng lại chầm chầm nghiêng đầu rút gần khoảng cách, để gò má trắng hồng đang bị sự ngại ngùng hun đỏ chạm vào mặt Khánh Huy, mơn mang dụi qua dụi lại như muốn ủi an đối phương.

“Tôi không làm gì có lỗi với em cả, thật đấy. Hồng Ánh giả vờ say nhờ người gọi tôi đến. Vì không muốn dây dưa gây ra sự hiểu lầm cho cô ta nên mới gọi Tuấn Trung đi cùng. Những gì ở trong đoạn video mà kẻ khốn nào gửi cho em không hoàn toàn như em thấy đâu. Em room lên sẽ thấy tôi không hề ôm Hồng Ánh. Có thể ngay lúc này nói gì cũng không làm em tin, nhưng mà tôi thề với danh dự của một người cảnh sát, không hai lòng… Nếu tôi…”

“Không cần.”

Ái Liên chợt đưa tay bịt miệng không cho Khánh Huy nói nữa. Cô tin anh, cũng sợ anh thề độc. Bờ môi Khánh Huy vô thức chạm nhẹ lên gò má Ái Liên, nhẹ bẫng như chỉ thoáng qua nhưng cũng đủ khiến da thịt nơi tiếp xúc tê dần dần như giật điện, tim trong lồng ngực theo đó cũng muốn nhảy tăng gô. Cảm giác này quen thuộc lắm, Ái Liên cơ hồ như đã từng cảm nhận ở đâu đó rồi. Diễn đàn Vietwriter.vn

“Ái Liên!”

“Hử?” Giọng Ái Liên bỗng trở nên nũng nịu, rất nhẹ bật ra, khiến Khánh Huy như muốn tan chảy.

Anh đưa tay ôm lấy một bên má đã nóng ran của Ái Liên, ngón cái mơn trớn khóe môi mỏng hồng hào.
...
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

(BDT) Oan Gia Ngõ ...... Rộng
OAN GIA NỢ MÁU
  • Mộng Linh Kinh Hỷ
Oan gia thương thầm tôi
  • Cố Bắc Như Sơ - Zhihu
Oan gia là tổng tài
  • Nguyễn Phạm Quỳnh Giang - Janet
Chap-43

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom