• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều Full dịch (7 Viewers)

  • Chương 1120

Chương 1120:





Đợi đến lúc Kha Trăn và Ôn Ngôn rời đi thì mẹ Quý mới mở bức thư mà Quý Á Nam để lại, sau khi xem xong thì bà ta kinh ngạc đến há hốc miệng, lấy lại bình tĩnh định đi tìm Kha Trăn hỏi cho rõ thì xe của Kha Trăn đã phóng đi rất xa rồi.



VietWriter cập nhật nhanh nhất.





Trên xe, cơ thể của Ôn Ngôn vẫn không ngừng run lẫy bẩy, cô cũng không hiểu đấy là vì sao, chỉ là cảm thấy rất lạnh, tuy rằng bên ngoài mặt trời vẫn rất chói chang, thời tiết nóng nực như thế này, trong xe mà không bật điều hòa thì vô cùng nóng nực. Kha Trăn phát hiện ra vẻ bất thường của cô, lo lắng hỏi: “Sao thế, cô thấy lạnh à?”





Ôn Ngôn gật đầu: “Đúng… đúng là có một chút… có thể điều chỉnh nhiệt độ của điều hòa lên cao hơn một chút không?”





Kha Trăn một tay giữ vô lăng, một tay điều chỉnh nhiệt độ của điều hòa: “Được rồi… thời tiết như thế này, sao cô lại cảm tháy lạnh được chứ? Có phải là do lúc nãy quá sợ hãi không? Không sao rồi, cô bây giờ đã được an toàn rồi, điều chỉnh lại trạng thái tinh thần là được. Chuyện này…





chuyện này là do mẹ của A Nam không đúng, thành khẩn mong cô đừng truy cứu chuyện này có được không? Bà ấy sau này sẽ không làm chuyện mắt lý trí như thế nữa đâu, tôi sẽ khuyên giải, khuyên giải bà ấy.”





Cảm giác gặp đại nạn không chết khiến cho Ôn Ngôn mắt rất lâu vẫn không lấy lại được bình tĩnh, lúc ở dưới tầng hầm đối mặt với mẹ Quý, cô cho là bản thân đã rất bình tĩnh rồi, nhưng mà sau khi ra khỏi đó thì cô mới cảm thấy rằng mình hoàn toàn không hề bình tĩnh, sợ đến muốn chết, thế nên đến bây giờ vẫn còn không ngừng run rầy như thế này.





Cô suýt chút nữa là đã chết rồi! Không còn có thể gặp lại Mục Đình Sâm và Tiểu Đoàn Tử nữa!





Đợi đến khi cơ thể cô không còn run rầy lợi hại như thế nữa thì cô mới nói: “Tôi sẽ không truy cứu chuyện này, tôi có thể hiểu được cảm giác của bà ta. Nhưng mà tôi như thế này thì không thể về nhà được, cũng không thể đến công ty, để cho Mục Đình Sâm nhìn thấy tôi như thế này thì sẽ không bỏ qua được đâu. Anh đưa tôi đi đến trung tâm mua sắm kiếm bộ quần áo để thay, vét thương trên mặt tôi cũng phải xử lý nữa.”






Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.


Đợi xử lý xong mọi chuyện thì đã là một giờ chiều. Ôn Ngôn nói Kha Trăn đưa cô về Mục trạch, bây giờ bản thân cô đối với việc bắt xe taxi đã có ám ảnh, chuyện bị bắt cóc như thế này cũng đã xảy ra hai lần rồi.





Đợi đến khi về đến nhà, cô nhìn vào gương kiểm tra vét thương trên mặt mình, vết thương vừa dài vừa sâu, lúc đó cũng chảy không ít máu, cũng không biết là có để lại sẹo không nữa.





Cô đã nghĩ xong phải viện cớ như thế nào, Mục Đình Sâm về đến nhà hỏi thì sẽ nói là không cần thận bị ngã, mặt bị rạch phải. Tình hình hiện giờ đã đủ loạn rồi, chuyện như: thế này không nên để cho Mục Đình Sâm phải bận tâm thêm nữa.





Không đợi Mục Đình Sâm hỏi thì má Lưu nhìn thấy đã hỏi rồi: “Ngôn Ngôn, mặt của con bị làm sao thế?”





Ôn Ngôn thở dài một tiếng: “Con đen đủi quá, đi trên đường bị trượt ngã, mặt bị xước, vết thương đã được xử lý rồi. Không có chuyện gì đâu, con chỉ là phải đeo khẩu trang vài ngày mà thôi, giờ thật là xáu quá.”





Má Lưu hình như là có vẻ nghỉ ngờ những gì cô nói, nhưng mà nhìn ngó một hồi, lại phát hiện ra vết thương trên ngón tay út bên phải của cô: “Con làm sao mà bị ngã thành thế này, thiếu gia buổi chiều còn gọi điện thoại về hỏi, nói là con không ở công ty, điện thoại cũng không gọi được.”





Ôn Ngôn hoảng loạn giấu tay ra sau lưng, lúc đó mẹ Quý định cắt ngón tay út của cô nhưng mà cuối cùng thì cũng không cắt được, để lại một vết thương trên ngón tay cô: “Điện thoại của con bị mắt rồi, bị mất cùng với túi xách, chắc là bị trộm lấy, lúc con ở quán café, giữa chừng con đi nhà vệ sinh, lúc đi ra thì túi xách đã không thấy đâu rồi, là con bất cần quá. Ngày hôm nay con thật là đen đủi. Không có chuyện gì đâu, con đi gọi điện thoại cho Mục Đình Sâm.”





Má Lưu cũng không hỏi gì thêm nữa, chỉ là cằn nhằn cô đã là người lớn thế rồi mà còn bát cẩn đến vậy, đi đường mà còn để bị ngã như thé, lại còn để người khác lấy cắp mắt túi xách nữa.





Nhận được điện thoại của Ôn Ngôn, Mục Đình Sâm rất nhanh sau đó đã về đến nhà.





Đối diện với ánh mắt dò hỏi của anh, Ôn Ngôn thấy chột dạ, trên mặt và tay có thêm vết thương, túi xách thì bị mắt, cách nói như thế thì cũng chỉ có thể lừa được má Lưu mà thôi, không biết có lừa nổi anh không nữa?
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom