• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều Full dịch (2 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 1151-1155

Chương 1151:



Mục Đình Sâm đã hào phóng điều chỉnh hệ thống giám sát trong phòng làm việc. Để chuẩn bị cho màn kịch hôm nay, anh đã đặc biệt cài đặt hệ thống giám sát trong phòng làm việc.



Dù cho nhìn từ góc độ nào thì đều là chính mẹ Quý tự nhảy xuống dưới. từ đầu đến cuối Mục Đình Sâm không nhúc nhích ngồi ở bàn làm việc, còn bố Quý chỉ rơi nước mắt, không nói gì ngầm đồng ý, cảnh sát chỉ có thể coi như không có gì xảy ra, cho rằng đây chỉ là một vụ tự sát.



Sau khi cảnh sát rời đi, bố của Á Nam run rấy hỏi: “Khi nào tôi có thể đưa con trai tôi về nhà?”



Mục Đình Sâm cười nhẹ: “Bất cứ lúc nào, đừng quên thi thể của vợ ông. Mặc dù rơi xuống giống như một vũng bùn, nhưng vẫn phải chôn cát cẳn thật mới được.”



Bồ Quý giống như người mát hồn đi về phía cửa, đi được mấy bước đột nhiên dừng lại: “Cậu… thật sự để tôi đi sao?”



Vẻ mặt của Mục Đình Sâm trở nên lạnh lùng: “Tôi hận không thể để các người đều chết, nhưng… vậy là đủ rồi.



Ông đi đi, tôi không muốn nhìn thấy bất cứ ai trong Quý gia của ông nữa.”



Ngoài đau khổ, bố Quý còn cảm thấy như được ân xá. Ít nhất thì ông ta vẫn còn sống sót, Mục Đình Sâm cũng không đuổi cùng giết tận ông ta.



Buổi chiều, Tiểu Đoàn Tử chơi chán rồi, nhưng Mục Đình Sâm không cho phép cậu chạy lung tung, đối với cậu mà nói, công ty là nơi nhàm chán nhật. Cậu nghiêng đâu hỏi: “Bố, khi nào chúng ta về nhà thế ạ? Con muốn tìm mẹ chơi.”



Mục Đình Sâm thu dọn tài liệu trong tay, liếc nhìn bức tường kính bị hư hỏng nói: “Chúng ta bây giờ sẽ về nhà, nhưng thời gian này con không thể gặp mẹ được, mẹ con bị ốm, cần điều trị trong bệnh viện, đợi khi mẹ khỏe lại, chúng ta lại sẽ chơi với mẹ được chứ?”



Mặc dù Tiểu Đoàn Tử có chút miễn cưỡng nhưng vẫn gật đầu.



Mục Đình Sâm bé Tiểu Đoàn Tử đứng dậy đi tới cửa văn phòng: “Đới Duy, cho người sửa lại bức tường của văn phòng tôi càng sớm càng tốt. Tôi không muốn cả ngày đối mặt với lỗ thủng lớn như vậy.”



Đới Duy vẫn còn sợ hãi vì chuyện nhảy lầu của mẹ Quý.



Khi đối mặt với Mục Đình Sâm, anh ta khó tránh khỏi có chút sợ hãi. Đến cuối cùng thì có phải mẹ Quý nhảy lầu tự sát hay không, mọi người trong lòng đều biết rõ: “Vâng!



Tôi sẽ cho người làm ngay. Ngày mai anh sẽ có thể nhìn thấy một bức tường nguyên vẹn không chút sứt mẻ.”



Mục Đình Sâm thu lại ánh mắt lạnh lùng nhíu chặt mắt: “Cậu đang sợ tôi sao? Cậu đã ở bên cạnh tôi lâu như vậy rồi. Việc gì nên làm, việc gì không nên làm, trong đầu cậu phải rất rõ ràng. Chỉ cần cậu không phạm phải loại sai lầm không thẻ tha thứ đó, cậu muốn cái gì tôi đều có thể cho cậu. Yên tâm làm đi. Tôi trước nay đều đối xử không tệ với người của mình.”



Đới Duy vội vàng liên tục gật đầu: “Tôi biết rồi, Mục tổng.



Anh trước nay đối xử với tôi rất tốt, những điều này tôi đều biết! Anh bây giờ muốn về nhà sao? Vậy tôi ở lại trông người sửa tường, chờ bọn họ rời đi rồi sẽ quét dọn vệ sinh.”



Mục Đình Sâm gật đầu, bé Tiểu Đoàn Từ rời khỏi công ty.



Anh trực tiếp quay về Mục trạch, tình hình của Ôn Ngôn bên phía bệnh viện không được tốt, bây giờ không thể vào thăm, chỉ có thể thông qua bệnh viện mà nắm tình hình.



Ôn Ngôn không ở bên cạnh, anh đột nhiên đối với Tiểu Đoàn Tử rất kiên nhẫn, đã thay đổi rất nhiều so với trước đây. Anh luôn nhớ lại cách mà Ôn Ngôn dạy con, bắt chước theo những gì nhớ lại trong tiềm thức, sợ cô bất mãn với cách mà anh dạy con.



Anh cũng sợ cô sẽ không tỉnh lại nữa, anh không muốn để lại quá nhiều tiếc nuối giữa họ.



Anh rất muốn biết rốt cuộc thì ngày hôm đó đã xảy ra chuyện gì, tại sao Ôn Ngôn lại cùng Quý Á Nam ngã xuống từ trên sân thượng của khách sạn. Rõ ràng anh đã đi rất nhanh rồi, tại sao vẫn không đuổi kịp họ…



Vừa về đến nhà, điện thoại bỗng nhiên đổ chuông, nhìn Tiểu Đoàn Tử cởi giày chạy nhảy đi chơi, anh liền đi tới sân nhà nghe điện thoại: “Alo.”
Chương 1152:



Đầu bên kia điện thoại là Kính Thiếu Thanh: “Đình Sâm, cậu đang ở đâu? Bây giờ tôi đi tìm cậu. Liên quan tới chuyện trước khi Ôn Ngôn gặp nạn, tài xế và bảo mẫu đi cùng đã tìm thấy rồi.”



Mục Đình Sâm nhàn nhạt hít vào một hơi: “Ừm… hiểu rồi, tôi đang ở nhà, cậu qua đây đi.”



Sau khi đợi khoảng nửa giờ, Kính Thiếu Khanh và Trần Mộng Dao cùng bước vào cửa, thật trùng hợp, Diệp Quân Tước cũng đến, abh đến một mình, không có Khúc Thanh Ca. Lúc mọi người ở trong phòng khách nói chuyện, Mục Đình Sâm đã yêu cầu má Lưu đưa Tiểu Đoàn Tủe sang chỗ khác chơi.



Trần Mộng Dao chưa nói mắt đã đỏ hoe: “Tình hình của Ôn Ngôn bây giờ thế nào?”



Mục Đình Sâm nhẹ nhàng lắc đầu, không nói lời nào, anh không muốn thuật lại lời của bác sĩ thêm lần nào nữa, trước mắt mà nói, Ôn Ngôn vẫn chưa thoát khỏi giai đoạn nguy hiểm. Kính Thiếu Khanh thở dài: “Khi Ôn Ngôn và Quý Á Nam từ trên đỉnh tòa nhà ngã xuống, tài xế của Quý Á Nam cũng có mặt. Họ đã tiêm thuốc cho Ôn Ngôn khi đến sân bay và muốn trực tiếp đưa cô ấy đi.



*Ôn Ngôn cố gắng chống đỡ để bỏ trốn, buộc phải trốn tránh nên chạy vào khách sạn đi thẳng lên sân thượng, lúc này dường như Ôn Ngôn không muốn nhảy xuống, chính là bởi vì tác dụng của thuốc không cầm được nên cô ấy đã ngã xuống.”



Quý Á Nam lao đến mà không hề nghĩ ngợi gì. Tôi nghĩ cạu ta đang có gắng bảo vệ Ôn Ngôn nên đã chét và Ôn Ngôn vẫn còn sống. Tôi nhìn thấy thi thể của Quý Á Nam, ngã xuống rất nặng, cả người gần như không chỗ nào xương còn nguyên vẹn. Ôn Ngôn bị gãy xương vẫn xem như là không mấy nghiêm trọng. Điều quan trọng nhát là đầu được bảo vệ tốt, nhưng từ độ cao như vậy thì… chỉ có thể như vậy.”



Kính Thiếu Khanh đã có gắng hết sức để nói một cách khéo léo, như vậy thì sẽ không dễ làm tổn thương Mục Đình Sâm.



Diệp Quân Tước cũng không còn “hiền lành” nữa: “Tôi đến đây cũng là vì chuyện này. Để tỉnh táo và trốn thoát, Ôn Ngôn đã dùng cách tự mình hại mình, lòng bàn tay bị trầy xước và đầu lưỡi bị cắn rất nghiêm trọng. Có vẻ như Quý Á Nam thực sự rất yêu Ôn Ngôn. Cậu ta hoàn toàn có thể không nhảy xuống, như vậy cậu ta vẫn sẽ sống tốt.”



“Tôi đã bắt được tài xế và bảo mẫu. Bây giờ họ vẫn đang ở trong tay tôi, xử lý như nào anh nói đi, nếu không thì tôi phải lo cho bọn họ ăn uống, nghĩ lại thì chính tôi sẽ thua lỗ. Nếu tôi sớm biết Kính Thiếu Khanh sẽ đến, thì tôi sẽ không đến nữa, dù sao thì những gì cần nói anh ta cũng nói hết rồi.”



Thần sắc Mục Đình Sâm ngưng lại vài phần, những chỉ tiết mà Diệp Quân Tước nói, anh đều biết: “Cậu xem rồi giải quyết đi.”



Thần sắc Kính Thiếu Khanh đầy lạ lùng liếc Diệp Quân Tước một cái: “Có thể làm sao bây giờ? Đều xử lý thì quá độc ác rồi, néu đã làm rõ sự việc rồi thì bỏ qua thôi, dạy bảo một chút là được rồi, là Quý Á Nam sai họ làm như vậy, bây giờ Quý Á Nam đã chết rồi, bỏ đi thôi.”



Diệp Quân Tước trêu chọc nói: “Là vì Trần Mộng Dao ở đây nên anh mới bày ra vẻ lương thiện như này sao? Anh cùng với Mục Đình Sâm lăn lộn nhiều năm như vậy, có thể là loại đèn tiết kiệm dầu sao? Giả bộ không mệt ư?”



Kính Thiếu Khanh không nhịn được nữa: “Cậu phải gây khó dễ với tôi sao? Theo ý của cậu thì những người đó phải chết sao? Vậy thì cậu giết đi, dù sao thì người cũng trong tay cậu.”



Một điều không ngờ chính là, Trần Mộng Dao còn độc ác hơn cả Kính Thiếu Khanh: “Mặc dù là Quý Á Nam sai tài xế với bảo mẫu làm như vậy, nhưng tiêm thuốc cho Tiểu Ngôn là do hai bọn họ làm, là bọn họ gián tiếp hãm hại Tiểu Ngôn, cho nên ai cũng đừng hòng chạy trốn. Không chết thì cũng phải lột da bọn họ, để cho bọn họ nhớ kỹ sau này không làm ra loại chuyện như này nữa! Nếu như Tiểu Ngôn mà chết, bọn họ cũng phải chết.”



Diệp Quân Tước nhíu mày: “Nói rất có lý, anh sẽ cố hết sức làm theo lời em nói, không còn chuyện gì nữa thì anh đi trước đây, mọi người cứ chậm rãi tán gẫu ti
Chương 1153:



Nói xong, anh đứng dậy định đi thì Trần Mộng dao đột nhiên hỏi: “Thanh Ca đâu? Gần đây tôi không gặp cô ấy, tôi nhắn tin cũng không trả lời.”



Diệp Quân Tước dừng lại: “Cô ấy cảm tháy không còn mặt mũi nào để gặp mọi người, suy cho cùng thì Quý Á Nam cũng là bạn thời thơ ấu của cô ấy. Cô ấy bị lừa chẳng hay chẳng biết gì còn nghỉ ngờ Mục Đình Sâm. Cô ấy không ở với Ôn Ngôn tại tang lễ hôm đó, cô ấy đã tự trách mình rất nhiều.”



Trần Mộng Dao bất đắc dĩ nói: “Không ai trách cô ấy cả.



Nếu đổi lại là tôi, tôi cũng sẽ bị Quý Á Nam lừa dối. Quý Á Nam này thực sự rất giỏi che giấu những suy nghĩ trong lòng. Trước đây ở cùng với Tiểu Ngôn, đã nhiều lần tiếp xúc với anh ta nhưng tôi vẫn không nhận ra rằng người anh ta thích là Ôn Ngôn, còn gây ra sự việc lớn như vậy.”



Diệp Quân Tước nhún vai: “Anh không có cách nào với cô ấy cả, có lẽ sau một thời gian, cô ấy sẽ khá hơn.”



Trần Mộng Dao có chút căm phẫn dâng trào: “Đó là người phụ nữ của anh, tại sao anh lại không có cách nào với cô ấy? Ngược lại anh phải an ủi cô ấy, thuyết phục cô ấy. Đây là trách nhiệm của anh. Đừng để cô ấy cảm thấy rằng đi theo anh là sai lầm lớn nhát của cuộc đời cô ấy, dù thế nào cũng là làm chuyện nằm trong khả năng con người!”



Diệp Quân Tước im lặng, những gì anh làm với Trần Mộng Dao trước kia, đã khiến cô hối hận khi đi theo anh sao?



Kính Thiếu Khanh kéo ống tay áo của Trần Mộng Dao, buồn bực nói: “Em quan tâm nhiều thế để làm gì?”



Diệp Quân Tước đột nhiên mỉm cười nhẹ nhõm: “Anh biệt rồi, anh sẽ thuyết phục cô ấy. Tôi đi trước đây.”



Tính khí nóng nảy như vậy của Diệp Quân Tước cư nhiên lại rất nghe lời Trần Mộng Dao. Điều này khiến cho Kính Thiếu Khanh cực kỳ không hài lòng. Không ai muốn người phụ nữ của mình được người khác nhớ thương. Nhưng anh không dám nói gì, với tính tình của Trần Mộng Dao, cô sẽ cảm thấy anh rảnh rỗi quá nên kiếm chuyện, tranh cãi cũng không có lợi gì.



Đầu tháng 9 khi Tiểu Đoàn Tử lại quay lại trường học, cuối cùng Mục Đình Sâm cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, nếu không thì suốt ngày phải mang Tiểu Đoàn Tử đến công ty, rất vướng chân vướng tay.



Bên phía Ôn Ngôn vẫn như trước không có dấu hiệu tỉnh lại. Cô và Khương Nghiên Nghiên đã đang đi cùng một con đường, nhưng tình cảnh của cô còn tệ hơn cả Khương Nghiên Nghiên, Khương Nghiên Nghiên vẫn có hy vọng tỉnh lại, còn cô thì không có dấu hiện định trước.



Nhưng sau tắt cả, cô đã rời phòng chăm sóc đặc biệt, các thành viên trong gia đình cô có thể đi cùng chăm sóc cô, ít nhất là được gặp cô mỗi ngày. Có thể sống sót sau khi ngã từ độ cao như vậy xuống đã là kỳ tích rồi.



Tiểu Đoàn Tử cũng đến gặp Ôn Ngôn vài lần, nhưng thấy Ôn Ngôn lúc nào cũng ngủ say, thằng bé không thích đến nữa, không biết trong lòng đang nghĩ gì nữa. Một lần tình cờ, Mục Đình Sâm nhìn thấy con trai nhỏ bé bước ra từ bệnh viện lén lau nước mắt, từ đó anh cũng không đưa con đi thăm Ôn Ngôn nữa.



Cuối tháng 9, Trần Hàm mới biết tin Ôn Ngôn xảy ra chuyện, việc đầu tiên làm là lập tức vội vàng quay trỏ về.



Đây là lần đầu tiên bà bỏ Khương Nghiên Nghiên mà lao tới chỗ Ôn Ngôn, nhưng đáng tiếc là Ôn Ngôn vẫn đang mê man, không hề biết cảm kích.



Nhìn thấy Ôn Ngôn đang nằm trên giường bệnh, hốc mắt của Trần Hàm đỏ hoe: “Ngôn Ngôn… mẹ xin lỗi con… đến việc con xảy ra chuyện muộn như này mẹ mới biết, mẹ nợ: con quá nhiều rồi…”



Ôn Ngôn cũng không giống như trước kia đối xử lạnh nhạt với Trần Hàm nữa, cũng không mở miệng nói ra những lời tổn thương người khác, sự quật cường bướng bỉnh của cô đều bị buộc lại, phủ đầy bụi trong màn đêm rộng vô biên kia rôi.



Khoảng thời gian này cô vô cùng gầy, dáng người vốn dĩ đã nhỏ bé giờ càng thêm yếu, hơn nữa sắc mặt lại tái nhọt, làm cho Trần Hàm không dám nhìn lâu, vì càng nhìn sẽ càng thêm đau lòng.



Mục Đình Sâm ở một bên an ủi nói: “Là thời gian này tôi bận quá, lại nghĩ rằng chắc bà cũng không có thời gian rảnh, nên tôi mới không thông báo cho bà. Ngôn Ngôn thành ra như thế này, tôi cũng có trách nhiệm, là tôi không đủ cẩn thận, mới để cho cô ấy chịu sự đau đớn như này.



Bà yên tâm, tôi sẽ cố gắng hết sức có thể, đưa cô ấy tới bệnh viện tốt nhát để dưỡng bệnh, tôi tin rằng sẽ có một ngày cô ấy tỉnh lại, cô ấy sẽ không bỏ lại tôi và Tiểu Đoàn đqử..”
Chương 1154:



Trần Hàm điều chỉnh lại cảm xúc và hỏi: “Cậu định đưa con bé đi đâu?”



Mục Đình Sâm đã lên sẵn kế hoạch: “Tôi biết có một bệnh viện tốt ở Mỹ, tôi cũng đã cho người sang bên đó sắp xếp rồi, tôi sẽ đưa cô ấy đến đó. Bây giờ tôi đang thu xếp công việc của công ty, giao cho Kính Thiếu Khanh tạm thời giúp tôi quản lý. Tất nhiên, tôi cũng không phủi tay ông chủ, chỉ là không thể thường xuyên chạy qua chạy lại.”



Trần Hàm khẽ cau mày: “Một số việc của công ty có thể giao cho Kính Thiếu Thanh, còn Tiểu Đoàn Tử thì sao?



Cậu muốn dẫn thằng bé đi cùng sao?”



Câu hỏi này, Mục Đình Sâm đã vướng bận nhiều ngày đêm: “Thực ra… tôi không định dắt theo Tiểu Đoàn Tử. Ý định ban đầu của tôi là đưa Ôn Ngôn đi khám bệnh, đưa con đi theo thì không tiện, vẫn không bằng để con ở nhà.



Nhà của Thiếu Khanh cũng đã có hai đứa con, nhiều thêm một đứa nữa thì cũng không có gì đáng ngại. Nếu Tiểu Đoàn Tử không chịu sang đó thì ở nhà cũng có má Lưu và chú Lâm có thể chăm sóc. Theo tình hình hiện tại của Ngôn Ngôn, chỉ có thể như vậy, không còn cách nào khác.”



Trần Hàm không bày tỏ nhiều ý kiến: “Được rồi, cậu cứ như vậy đi. Tôi tin rằng cậu có thể sắp xếp mọi ổn thỏa, tôi bây giờ đều giậm chân tại chỗ, không thể giúp đỡ cậu được nhiều.”



Mục Đình Sâm khiêm tốn nói: “Không cần lo lắng cho tôi.



Nếu bên đó bà có khó khăn gì cần giúp đỡ, cứ lên tiếng bất cứ lúc nào. Bà đã để người ở bệnh viện chăm sóc Ngôn Ngôn. Cô ấy bây giờ cũng thích hợp để nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, chúng ta về trước đi.”



Vào đêm trước khi Mục Đình Sâm cùng Ôn Ngôn chuẩn bị sang Mỹ, Diệp Quân Tước bắt ngờ gọi điện tới. Cuộc gọi này nằm ngoài dự đoán của Mục Đình Sâm. Anh dừng lại một lúc mới nhắc máy: “Alo? Có chuyện gì vậy?”



Trong điện thoại, Diệp Quân Tước làm như thuận miệng hỏi: “Nghe nói anh cùng Ôn Ngôn đi Mỹ, khi nào trở về chưa thể nói trước? Không định mang theo con đi cùng sao? Vậy anh tính như nào thế?”



Mục Đình Sâm không ngờ anh lại hỏi điều này, thành thật trả lời: “Để ở nhà, néu Tiểu Đoàn Tử đồng ý đi đi sang bên Thiếu Khanh thì cho nó đi.”



Diệp Quân Tước khẽ hừ một tiếng: “Sao anh không tìm tôi? Tôi có thể ăn con trai anh sao? Anh giao việc của công ty cho Kính Thiếu Khanh quản lý tôi không có ý kiến.



Anh giao cho tôi tôi cũng không chấp nhận ôm lấy. Còn chuyện con cái, anh có tất yếu phải đề phòng tôi không?



Nhưng đây cũng không phải ý kiến của tôi, mà là Thanh Ca nói, cô ấy cảm thấy hồ thẹn với hai người, muốn giúp anh chăm sóc Tiểu Đoàn Tử.”



Mục Đình Sâm vừa kiểm tra lại hành lý vừa nói: “Bên phía Thiếu Khanh có thể chăm sóc được nhiều đứa trẻ, néu gửi sang bên nhà cậu, Khúc Thanh Ca sẽ mệt mỏi quá sức, vẫn là không nên. Cứ để Tiểu Đoàn Tử ở bên phía Thiếu Khanh cũng không tránh khỏi sẽ có lúc cần cậu giúp đỡ.



Thời gian tôi không ở trong nước, làm phiền cậu để ý nhiều một chút.”



Đây là lần đầu tiên anh với Diệp Quân Tước nói chuyện khách sáo như vậy, làm cho Diệp Quân Tước trâm mặc một lúc.



Qua hồi lâu, Diệp Quân Tước mới có chút không được tự nhiên nói: “Tôi biết rồi, chúc anh thuận buồm xuôi gió, tôi không có thời gian tiễn anh nên đành phải như này, tắt máy đây.”



Theo đó cắt đứt cuộc gọi, trong lòng Mục Đình Sâm đột nhiên dâng lên một cảm giác kỳ lạ, loại cảm giác đó không thể nói ra thành lời, chỉ là có chút ấm áp, đã rất lâu anh không cảm nhận được rồi, có lẽ là kiểu tình thân đã lâu.



Ngày thứ hai, anh đưa Ôn Ngôn bay đến Mỹ, không có bất kỳ ai tiễn, chỉ đem theo một bảo mẫu và hai vệ sĩ phụ trách đi theo chăm sóc Ôn Ngôn và bảo đảm an toàn.



Má Lưu ban đầu là muốn cùng đi Mỹ, nhưng Mục Đình Sâm suy nghĩ thấy bà tuổi cũng cao, khi nào quay trở về cũng không biết, nên không muốn làm khổ bà, dùng mọi lời nói để khuyên ngăn bà ở lại.
Chương 1155:



Nghiêm túc mà nói, tuổi này của má Lưu có khả năng sẽ không đợi được bọn họ về nước, liền sẽ dành nốt phần đời còn lại của mình ở quê hương đất nước, những phương diện này đương nhiên phải xem xét, cho nên Lâm quản gia cũng cùng nhau ở lại chăm lo Mục trạch.



Lúc mới đầu anh nghĩ Tiểu Đoàn Tử ở bên nhà Kính Thiếu Khanh sẽ quấy khóc, vì vậy những ngày đầu mới đến Mỹ, mỗi ngày anh đều gọi video xem Tiểu Đoàn Tử, sau đó mới phát hiện đứa nhỏ này quá vô tâm, chưa từng nói gì về anh và Ôn Ngôn, càng đứng nhớ tới bố mẹ.



Thời gian trôi nhanh, và có lẽ Mục Đình Sâm không bao giờ ngờ rằng mình sẽ dành cả 19 năm ở Mỹ.



Mười chín năm sau.



Biệt thự Bạch Thuỷ Loan.



Trần Mộng Dao hơi lo lắng liên tục nhìn đồng hồ trên tường, thỉnh thoảng thúc giục mọi người trong bếp phải di chuyển nhanh hơn.



Kính Thiếu Khanh bị cô thúc giục đến mức từ trong bếp thò đầu ra: “Mọi người vẫn chưa đến mà. Thúc giục, thúc giục, thúc giục, nấu ăn không cần thời gian sao? Anh đã rất lâu không địch thân xuống bếp rồi, đợi tí nữa nấu ăn không ngon, em lại cần nhằn.”



Trần Mộng Dao khẽ hừ một tiếng:”Em đây không phải là đang rất lo lắng sao? Anh nói xem trời đã tối rồi, tại sao Tiểu Đoàn Tử vẫn chưa đến? Nó đã nói hôm nay sẽ trở về, còn nói muốn ăn tối nữa.”



Kính Thiếu Khanh bát lực nói: “Nó cũng không còn là đứa trẻ ba tuổi nữa rồi, đã là một thanh niên trưởng thành rồi.



Con trai ruột của em vẫn chưa về nước cũng không thấy em lo lắng như này. Anh trong đây sắp nấu xong rồi, em đi gọi Nhiễm Nhiễm xuống đi, không biết cả ngày ở trong phòng làm cái gì?”



Vừa nhắc đến con gái, Trần Mộng Dao liền tức giận, phi lên lầu gõ cửa: “Kính Tiêu Nhiễm, hôm nay anh cả của con trở về, con không biết sao? Con vẫn ở trong phòng làm gì? Khẩn trương đi xem trong phòng anh thiếu hay không thiếu cái gì, thu dọn lại một chút, mẹ sẽ không đánh con trong ba ngày?”



Trong phòng truyền ra âm thanh có chút kích động của con gái: “Con ra ngay! Con biết rồi, mẹ đi trước đi, con lập tức đi ngay!”



Đúng rồi, lúc trước bác sĩ nói Kính Tiêu Nhiễm tám chín phần sẽ giảm xuống những thiếu sót của chỉ số thông minh, nhưng sẽ trì hoãn theo thời gian, Trần Mộng Dao vui mừng phát hiện, chỉ là lúc còn bé con gái phát triển chậm hơn so với những đứa trẻ khác một chút, cũng không ngu ngốc, sau khi trưởng thành thì hoàn toàn không có gì khác biệt so với người bình thường, nếu như không phải có bất kỳ bệnh gì, có lẽ là do trí nhớ không đủ tốt, luôn quên trước quên sau, cho nên có lúc cũng muốn xem vận khí.



Đợi cho tiếng bước chân đi xuống lầu của Trần Mộng Dao đã đi xa, Kính Tiêu Nhiễm mới lén lút mở cửa phòng đi ra ngoài, vừa nãy cô không dám mở cửa là sợ Trần Mộng Dao phát hiện cô đang trang điểm, cô không muốn những mong đợi trong lòng thể hiện ra quá rõ ràng, nhưng cứ nghĩ tới anh cả Mục Tinh Ngôn sắp trở lại, cô vẫn là nhịn không được vui mừng nhảy nhót.



Mục Tinh Ngôn vào năm lớp 11 đã đi Pháp, chớp mắt đã mấy năm qua đi rồi, lâu như vậy không gặp, trong lòng cô khó tránh khỏi có chút khẩn trương.



Lúc đồng hồ trên tường chỉ vào bảy giờ, tiếng chuông cửa vang lên.



Kính Thiếu Khanh phản ứng trước tiên, bước những bước to lao ra cửa.



Trần Mộng Dao châm chọc nói: “Anh không phải không kích động sao?”



Kính Thiếu Khanh trả lời: “Đó cũng là con trai anh nuôi lớn, anh nói anh không kích động, em liền tin sao?”



Sau khi mở cửa, tầm mắt của Kính Thiếu Khanh rơi trên ngực của Mục Tinh Ngôn, một giây sau, mới ngắng đầu nhìn gương mặt thiếu niên, anh có lẽ đã quên rồi, từ lúc thằng bé rời đi đã qua nhiều năm rồi, vóc dáng cũng đã cao lớn hơn so với lúc đó: “Tinh Ngôn, con về rồi? Mau vào đi.”



Những kích động lúc ban đầu đã hoá thành những lời nói bình thường nhất, bên trong đó bao hàm rất nhiều cảm xúc.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom