• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều Full dịch (6 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 971-977

Đúng vậy, cô giống như một con ngốc vậy, Mục gia đã hại chết bó của cô, khiến cho cô trở thành một đứa trẻ mồ côi không nơi nương tựa, cô thì lại yêu Mục Đình Sâm, vốn cho là chỉ cần anh đối xử tốt với cô là đủ, nhưng mà anh giúp An Tuyết Ly giấu giềm chuyện này, thật là chẳng khác gì tát thẳng vào mặt cô, cô là một con ngốc ngu xuẩn nhất trên đời này.

“Bà ấy không phải là dì nhỏ của anh, mà là mẹ đẻ của anh.”

Mục Đình Sâm đột ngột nói một câu khiến cho Ôn Ngôn sững sờ trong phút chốc: “Anh nói cái gì co?”

Anh kể lại cho cô nghe những chuyện mà anh biết được từ An Tuyết Ly, đây cũng là chuyện mà anh thấy khó mở: lời nhất, cũng không muốn nói cho bắt cứ ai biết cả…

Liên tưởng đến những chuyện mà An Tuyết Ly đã làm trước đây, những khúc mắc trong lòng Ôn Ngôn cũng đã hoàn toàn được mở ra: “Thảo nào…thảo nào bà ta lại đối xử với anh tốt đến như vậy…thảo nào bà ta lại muốn em đi chết đến như vậy.”

Mục Đình Sâm nói một cách rất bình tĩnh: “Kể cả có biết là bà ấy là mẹ đẻ của anh thì anh cũng không hề có ý định thừa nhận xuất thân của mình, thế nên mới không nói cho.

em biết. Anh chỉ là nghĩ đợi đến khi chân của bà ấy khỏi thì cuộc đời ai người ấy sống, anh chỉ muốn đợi mọi chuyện kết thúc…”

Lúc tưởng An Tuyết Ly chỉ là dì nhỏ của anh, Ôn Ngôn còn ôm một chút hy vọng, hiện giờ biết được An Tuyết Ly mới là mẹ đẻ của Mục Đình Sâm, cô đến giãy giụa cũng không hề nghĩ đến nữa: “Không thể kết thúc được đâu, bà ta sẽ không cho phép anh thoát ra khỏi tầm mắt của bà ta, bà ta dùng trăm nghìn cách mới có từ nước ngoài quay về đây, quay về bên cạnh anh, anh cho là bà ta sẽ lại rời khỏi anh sao? Mục Đình Sâm, em đã thật sự thấy mệt mỏi rồi, nếu như bà ta chỉ là dì nhỏ của anh thôi, thì sau này cắt đứt mọi quan hệ, chúng ta vẫn có thẻ tiếp tục, nhưng mà bà ta lại là mẹ đẻ của anh, anh muốn em và bà ta phải cư xử với nhau như thế nào? Chúng ta cứ tạm thời rời xa nhau một thời gian đi, để em có thời gian để thở đã.”

Đột nhiên, bên ngoài cửa có tiếng của má Lưu vang lên, lại còn có cả tiếng khóc của Tiểu Đoàn Tử: “Thiếu phu nhân, Thiếu gia, hai người ra xem Tiểu Đoàn Tử thế nào, từ nãy đến giờ thằng bé cứ quấy khóc mãi, tôi có dỗ thế nào cũng không được, thằng bé chưa bao giờ như thế này ca.

Không cần biết là hai người cãi nhau ghê gớm đến như thế nào, nhưng mà trước mặt trẻ con thì Ôn Ngôn sẽ lập tức đầu hàng, cô không muốn để người khác biết là mình và Mục Đình Sâm vừa mới cãi nhau, lau nước mắt mới đi ra mở cửa, đón lấy Tiểu Đoàn Tử rồi sờ đầu thằng bé: “Không hề nóng, thằng bé chẳng phải đã ngủ rất say rồi sao? Tại sao lại đột nhiên quấy khóc thế chứ?”

Đôi mắt của má Lưu thì đã đỏ hoe: “Má cũng không biết…

má già rồi, không chịu nổi nữa, con chăm sóc cho Tiểu Đoàn Tử nhé.”

Ôn Ngôn bỗng hiểu ra, má Lưu sớm đã nghe thấy cô và Mục Đình Sâm cãi cọ nói ly hôn, thế nên mới dùng Tiểu Đoàn Tử làm cớ để ngăn bọn họ tiếp tục cãi nhau. Tiểu Đoàn Tử căn bản không phải là ốm, chỉ là đang ngủ bị má Lưu gọi dậy mà thôi, thế nên mới cáu kỉnh như thế.

Nước mắt vừa mới ngưng lại giờ lại lăn ra ngoài, hai cánh tay cô gần như không còn sức lực để ôm Tiểu Đoàn Tử nữa.

Mục Đình Sâm đi đến bé lấy Tiểu Đoàn Tử: “Thằng bé chắc là đã gặp ác mộng mà thôi, anh đi dỗ thằng bé ngủ tiếp, má Lưu, má cũng đi nghỉ sớm đi.”

Má Lưu không nói gì, Ôn Ngôn đi về ngồi bên mép giường, đầu óc thì vẫn rối bời. Nếu đúng như những gì Mục Đình Sâm nói thì ngay từ đầu không phải là An Tuyết Ly bỏ rơi anh, mà là bị ép buộc, thậm chí có thể nói là “cầm tù” ở nước ngoài bao nhiêu năm như thế, đến giờ mới có thể quay về đây. Cuộc chiến đấu này, ngay từ đầu cô đã là người thua cuộc, ngoại trừ con đường ly hôn ra thì cô cũng không còn sự lựa chọn nào khác cả.

Cô chỉ muốn để Tiểu Đoàn Tử có một cuộc sống bình yên, vui vẻ mà thôi, trước đây trưởng là gia đình ba người ở cùng với nhau là tốt nhất cho Tiểu Đoàn Tử, bây giờ xem ra thì ly hôn mới là tốt nhất, nếu không như vậy, muốn đề cô ở lại đầu sống đấu chết với An Tuyết Ly sao? Cô không thể nào chịu đựng được chuyện này, An Tuyết Ly cũng sẽ không chấp nhận để cô ở lại bên cạnh Mục Đình Sâm.

Má Lưu giúp Ôn Ngôn đóng cửa phòng ngủ lại, quay người đi về phòng của trẻ con.

Mục Đình Sâm đã dỗ Tiểu Đoàn Tử ngủ lại rồi, má Lưu thở dài, hạ thấp giọng nói: “Thiếu gia, chúng ta cứ như thế này thật là ức hiếp người quá đáng, không thể trách thiếu phu nhân đau lòng rồi làm ầm lên muốn ly hôn với cậu được, trước đây, thiếu phu nhân còn tưởng An phu nhân là dì nhỏ của cậu thì còn đỡ, bây giờ biết đấy là mẹ đẻ của cậu rồi, cậu muốn thiếu phu nhân phải làm sao đây? Tôi thật là thấy thiếu phu nhân thật đáng thương, An phu nhân đối xử như thế với cô ấy, cô ấy đã nhẫn nhịn rồi, lại còn ở trong bệnh viện chăm sóc bà ta cả ngày lẫn đêm hơn một tháng liền, đến cuối cùng thì cậu lại giúp bà ta che giấu đi chuyện này…”

“Đến cuối cùng thì An phu nhân lại còn dám nói cho thiếu phu nhân biết nữa chứ, đây chẳng phải là cố tình muốn chia rẽ hai người sao? Cậu giấu giếm mọi chuyện thì còn có thể tha thứ được, nhưng mà An phu nhân lại cố tình nói cho thiếu phu nhân biết thì là định thế nào chứ? Cậu ở đây.

thì dùng đủ mọi cách để che giấu, bà ta thì lại cuống cuồng muốn vạch trần ra. Có những lời không nên nói nhưng mà tôi vẫn phải nói, kể cả đó có là mẹ đẻ câu thì những việc mà bà ta làm thật là khiến người khác căm phẫn, thiếu phu nhân hy sinh vì cậu như thế nào thì trong lòng cậu biết rõ, An phu nhân đáng thương thì đáng thương thật, nhưng mà người đáng thương thì ắt có điểm đáng hận, tất cả những chuyện này lẽ ra thiếu phu nhân phải chịu đựng. Tôi thấy cậu và thiếu phu nhân tình cảm vẫn rất tốt, hai người mà ly hôn thật, vậy thì Tiểu Đoàn Tử thật là đáng thương…”

Nói đến đây, má Lưu đã nghẹn ngào không nói được tiếp nữa.

Mục Đình Sâm cúi xuống nhìn Tiểu Đoàn Tử nằm trong lòng mình, bình thường không hề tỏ thái độ gì, lúc này cũng tỏ ra vô cùng đau khổ: “Tôi biết rồi, tôi sẽ giải quyết chuyện này.”

Quay về đến phòng ngủ, thấy Ôn Ngôn đã nằm xuống rồi, anh bèn đi tắm trước.

Ôn Ngôn tất nhiên là chưa ngủ, làm sao mà có thể ngủ được? Nghe thấy tiếng nước chảy ở trong nhà tắm vang lên, trong đầu cô lại hồi tưởng đến mọi chuyện liên quan đến Mục Đình Sâm, cô không nỡ từ bỏ anh, nhưng mà cô có thể làm thế nào nữa chứ? Bị thất vọng và tuyệt vọng cùng lúc đổ ập lên đầu trong nháy mắt, khiến cho cô không biết phải tiếp tục ở bên anh ấy như thế nào nữa.

Đợi Mục Đình Sâm từ trong nhà tắm đi ra, cô ngồi dậy, bình tĩnh nói: “Em vẫn kiên chì với quyết định vừa rồi, ngày mai chúng ta đi đến cục dân chính đi.”

Cô không phải là đang hỏi ý kiến của anh, mà là thông báo với anh.

Bước chân của Mục Đình Sâm khựng lại, trái tim như bị xé toạc ra một vết rất lớn: “Anh không đồng ý, anh sẽ xử lý tốt tất cả mọi chuyện.”

Ôn Ngôn vì muốn ly hôn, còn uy hiếp anh ấy: “Anh mà không đồng ý thì em sẽ kiện lên tòa án, hơn nữa cũng tố giác việc An Tuyết Ly cố tình đâm bị thương Diệp Quân Tước, em cho là chỉ cần em nói rõ mọi chuyện thì Diệp Quân Tước sẽ đứng về phía em, đến lúc đó An Tuyết Ly nhất định phải ngồi tù. Em đã nghĩ rồi, chúng ta không có tương lai, chỉ cần An Tuyết Ly còn sống… chúng ta sẽ không có tương lai. Nói một cách khác, chỉ cần em còn sống thì bà ta sẽ không chịu dừng lại. Những chuyện khác còn dễ nói, em hoàn toàn có thể tin được anh, để anh đi giải quyết, nhưng mà bà ta là mẹ đẻ của anh, hơn nữa…

em cũng đúng là thua bà ta, anh đúng có mà không thừa nhận, anh không thể bỏ mặc bà ta được, cũng không thẻ bỏ mặc được, em chấp nhận rồi.”

Mục Đình Sâm chỉ nhìn cô chăm chú, run rầy nói: “Không có cách nào khác sao? Em nhát định rời bỏ anh sao…”

Ôn Ngôn gật đầu khẳng định: “Đúng thế, không còn cách nào khác cả. Mục thị em sẽ trả lại cho anh, những gì thuộc về anh em sẽ không lấy đi một đồng nào. Nhưng mà em sẽ không từ bỏ công việc ở Mục thị, bởi vì em cần quyền nuôi dưỡng Tiểu Đoàn Tử, em cần phải có một công việc đảm bảo cuộc sống hiện tại và tương lai của thằng bé, em tuyệt đối không cho phép An Tuyết Ly đến gần con của em một lần nữa! Trừ quyền nuôi dưỡng của Tiểu Đoàn Tử, ngoài ra anh còn phải cho em một căn hộ, để dưới tên của Tiểu Đoàn Tử là được rồi, bọn em không thể không có nơi ở đúng không, cứ như vậy đi.”
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

So với trạng thái điên cuồng trước đây thì lúc này cô lại nói ra những điều này một cách rất bình tĩnh, càng khiến cho trái tim của Mục Đình Sâm cảm thấy đau đớn hơn nữa. Chỉ trong lúc thực sự không thể nào chịu đựng được nữa thì cô mới bộc lộ ra cảm xúc thật sự của mình, nhưng mà cũng chỉ là trong chốc lát, hiện giờ cô điềm tĩnh đến kinh người, giọng điệu thì bình thản như đang nói một chuyện rất bình thường vậy, anh thà cô đập phá, thà là cô cãi cọ, như thế ít nhất là còn cơ hội để xoay chuyền…

Mục Đình Sâm im lặng rất lâu, anh không thể trơ mắt nhìn An Tuyết Ly ngồi tù được, anh cũng biết Ôn Ngôn từ xưa tới nay nói được là làm được, anh đương nhiên là không muốn ly hôn, nhưng mà với tình hình như hiện nay thì anh cũng không còn cách nào khác cả. Nghĩ đến việc cô nói tạm thời không rời khỏi Mục thị, anh mới nghĩ đến việc chấp nhận việc ly hôn, chỉ là tạm thời tách nhau ra mà thôi, chỉ cần cô vẫn còn ở bên cạnh anh thì mọi chuyện vẫn còn có thể xoay chuyển… Bây giờ mà ép cô quá thì chỉ có dồn cô đến bước đường cùng mà thôi.

Cuối cùng, anh khản đặc giọng nói: “Được, anh đồng ý với em. Nhưng mà thỏa thuận ly hôn sẽ do anh viết, ngày mai đến công ty sẽ đưa cho em.”

Không biết là tại sao, rõ ràng là bản thân đưa ra đề nghị ly hôn, nhưng mà khi Mục Đình Sâm chấp nhận yêu cầu này.

thì trong lòng Ôn Ngôn lại cảm thấy rất đau đớn, An Tuyết Ly quả nhiên mới là huyết mạch của anh sao? Chỉ cần dùng An Tuyết Ly uy hiếp là anh sẽ buông tay…

Cô sợ bị anh nhìn thấy mình rơi nước mắt, Ôn Ngôn vội vàng tắt đèn trong phòng đi rồi nằm xuống, không có chuyện ngoài ý muốn thì đây sẽ là lần cuối cùng ngủ với anh.

Lúc Mục Đình Sâm lên giường nằm thì ôm lấy cô từ phía sau, ôm rất chặt, cứ như là muốn khiến cô hòa nhập vào trong xương máu của mình vậy.

Lần này cô cũng không từ chối, nghĩ đến vòng tay ấm ấp này từ nay về sau không còn thuộc về mình nữa, cô lại không cầm được mà thấy xót xa.

972-1-manh-the.jpg


Đoàn Tử, dịu dàng nói: “Mẹ đi đến công ty làm việc, thế nên hôm nay không thể chơi với con được, nhưng mà hôm nay mẹ sẽ về sớm, rất nhanh thôi.

Mục Đình Sâm ở bên cạnh gần như không cách nào nhìn tiếp cảnh tượng này nữa, anh liền đi trước ra ngoài cửa.

Trên đường đến công ty, rõ ràng là nhìn có vẻ rất bình thường, giống như mọi ngày bọn họ cùng nhau đi làm vậy.

Nhưng ngày hôm nay lại là ngày chủ nhật không cần đi làm, còn Ôn Ngôn thì đi cùng với Mục Đình Sâm để làm thỏa thuận ly hôn.

Đến tập đoàn Mục thị, người làm tăng ca vào chủ nhật rất ít, lúc đi vào cầu thang máy, Mục Đình Sâm mở miệng nói: “Anh vẫn còn việc phải làm, em ở trong công ty đợi một lát, thỏa thuận ly hôn làm xong thì anh sẽ đưa cho em.

Hôm nay cục dân chính nghỉ, ngày mai… đi làm thủ tục.”

Ôn Ngôn cúi đầu không nhìn anh áy, chỉ “ừm” một tiếng, coi như là trả lời.

Đọi đến lúc gần trưa thì Đới Duy mới nói Ôn Ngôn có thể đến văn phòng làm việc của Mục Đình Sâm, trước đó, Ôn Ngôn đã ở phòng nghỉ ngơi gà gật cả một buổi sáng.

Cô đứng dậy hoạt động gân cốt đã muốn cứng đờ ra, trong lòng thì đang cân nhắc xem trong “văn bản” thỏa thuận ly hôn Mục Đình Sâm sẽ viết gì, anh thật sự sẽ dễ dàng để cô đi như vậy ư? Hay là An Tuyết Ly thật sự đủ để khiến cho anh từ bỏ tất cả?

Đi vào phòng làm việc, Mục Đình Sâm nhìn máy tính cá nhân ở trước mặt, đưa cho cô hai văn kiện: “Em xem xem, không có vấn đề gì thì ký tên, nội dung ở trên đó, anh sẽ không cải một chữ nào hét, ký hay không tùy em.”

Từ đầu đến cuối ánh mắt của anh không hề rời khỏi máy.

tính, không hề liếc nhìn cô lấy một cái, giống như là đêm hôm qua, người ôm cô cả đêm không phải là anh vậy.

Ôn Ngôn cũng không bận tâm, nhận lấy văn kiện đọc một lượt, quả nhiên, cô vẫn là hiểu rất rõ anh, kể cả có là ly hôn thì anh cũng không hề có dự định để cho cô ra đi.

Theo như những gì cô yêu cầu, Mục thị trả lại cho anh, ngoại trừ một căn hộ để dưới tên của Tiểu Đoàn Tử ra thì cô không có một xu nào cả, ngoài ra, muốn cô ký hợp đồng làm việc kỳ hạn mười năm với Mục thị, mãn kỳ hạn thì sẽ tự động ký thêm hợp đồng, quyền quyết định nằm trong tay của Mục thị chứ không hề nằm trong tay của cô.

Điều khoản cuối cùng là cô vĩnh viễn không được đưa Tiểu Đoàn Tử rời khỏi Đề Đô, bởi vì quyền nuôi dưỡng đã trao cho cô, anh cần có quyền thăm non, mỗi lần anh đến gặp thằng bé thì cô không có quyền từ chối.

Ngoài thỏa thuận ly hôn ra thì còn một bản hợp đồng lao động. Ôn Ngôn ký tên vào bản hợp đồng lao động, sau đó thì đưa thỏa thuận ly hôn cho anh: “Thêm một điều khoản nữa, em không cho phép An Tuyết Ly đến gần Tiểu Đoàn Tử, anh cũng không được phép tự ý đưa Tiểu Đoàn Tử đến gặp bà ta. Yêu cầu của anh có quá đáng đến thé nào thì em cũng có thể đồng ý, nhưng em chỉ có một yêu cầu này mà thôi.”

Mục Đình Sâm sững lại hai giây, gọi Đới Duy thêm điều khoản này vào trong thỏa thuận ly hôn, chỉ cần những điều khoản khác trên đó Ôn Ngôn đều đồng ý, thì có thêm yêu cầu này lên cũng không có vần đề gì.

Lúc ký tên lên thỏa thuận ly hôn, tay của Ôn Ngôn run rầy, thế nên viết ra chữ cũng có chút xiêu vẹo, nhưng mà vẫn là có thể nhận ra được.

Ký tên xong, cô ngắng đầu lên: “Hôm nay là ngày cuối cùng của cả nhà ba người chúng ta, lại vừa hay là chủ nhật, anh có thể về nhà sớm được không? Cùng chơi với Tiểu Đoàn Tử, sau này, thời khắc như thế sẽ không còn có nưa.

Mục Đình Sâm lạnh nhạt trả lời một tiếng, Ôn Ngôn liền quay người rời đi.

Nghe thấy tiếng cửa phòng làm việc đóng lại, Mục Đình Sâm đột ngột gập máy tính lại, vẻ bình thản trước đó đã hoàn toàn không còn nữa.

Đới Duy ở ngoài cửa yếu ớt nói vọng vào: “Mục tổng…

tôi… tôi có thể đi về được chưa ạ? Mẹ tôi gọi tôi trưa nay về nhà ăn cơm…”

Mục Đình Sâm tiện tay với lấy tập văn kiện ở bên cạnh ném về phía cửa: “Khoe khoang cậu có mẹ à, khoe khoang mẹ cậu tốt đến thế nào à? Mau cút đi!”

Đới Duy như được đại xá, vội vàng chạy đi như tháo mạng vậy.

Ngồi ở phòng làm việc một lát, Mục Đình Sâm đứng dậy đi đến gặp An Tuyết Ly.

An Tuyết Ly mở cửa ra nhìn thấy Mục Đình Sâm, ánh mắt tràn ngập vẻ hạnh phúc: “Sao cháu lại đột ngột đến đây thế? Cũng không báo trước một tiếng, dì còn chuẩn bị đồ ăn trước.”

Mục Đình Sâm không nói lời nào, đi vào trong phòng ngồi lên ghế sofa châm điều thuốc, rồi sau đó mới mở miệng nói: “Tại sao lại nói cho Ôn Ngôn biết?”

An Tuyết Ly cứng đờ cả người lại, anh mắt thoáng qua vẻ hoảng loạn: “Cháu nói chuyện gì chứ?”

Mục Đình Sâm thở ra một làn khói thuốc: “Tôi và cô ấy đã chuẩn bị xong thỏa thuận ly hôn rồi, ngày mai sẽ đi làm thủ tục. Nếu như không phải hôm nay vừa hay là cuối tuần thì hiện giờ tôi và cô ấy đã ly hôn xong rồi. Dì không cần phải giả ngốc, tôi chỉ muốn biết, vì cái gì? Dì quay về đây rốt cuộc là vì cái gì chứ? Luôn miệng nói là vì tôi, nhưng mà dì lại cướp đi những thứ quan trọng nhất của tôi!”

An Tuyết Ly khập khà khập khiễng đi đến ngồi cạnh anh, Mục Đình Sâm ngửi thấy mùi nước hoa trên người bà, hình như hơi khó chịu, liền vội vàng lùi ra xa.
An Tuyết Ly nói với dáng vẻ bị tổn thương: “Đình Sâm… dì là vì muốn tốt cho cháu, cô ta không thích hợp với cháu, cháu kết hôn với ai không tốt? Tại sao nhất định lại là cô ta chứ? Dì không tin là trong lòng cô ta lại không hề hận Mục gia, cô ta sớm muộn gì cũng sẽ hại chết cháu thôi. Ly hôn rồi thì tốt, sau này cháu vẫn có thể tìm được một người thích hợp mà, đau khổ chỉ là tạm thời thôi, qua một thời gian thì mọi chuyện sẽ ổn cả.”

Mục Đình Sâm cau mày lại: “Trong mắt dì, bất luận là đau khổ như thế nào thì đều có thể qua một thời gian sẽ không sao hết sao? Vậy dì đối với một số người, một số việc vẫn canh cánh trong lòng, không có nghĩa là người khác cũng giống như dì, cô ấy có thích hợp với tôi hay không, dì không có tư cách định đoạt. Hiện giờ như dì mong muốn, cô ấy đã hoàn toàn rời bỏ tôi rồi, trả lại Mục thị cho tôi, đưa con trai tôi đi, dì thấy vui chưa?”

An Tuyết Ly bất giác buột miệng nói: “Cô ta ra đi một mình là được rồi, dựa vào cái gì mà đưa cả Tiểu Đoàn Tử đi chứ? Cháu phải lấy lại quyền nuôi dưỡng chứ, cô ta căn bản là không thể nào thắng được mài! Tiểu Đoàn Tử là người của Mục gia, không thể để cô ấy đưa đi được!”

Mục Đình Sâm bực bội dập đầu thuốc lá: “Di đừng có mà quá đáng! Đấy là đứa con cô ấy dùng tính mạng để đổi lấy, tôi dựa vào cái gì mà tranh giành với cô ấy? Kể cả là tôi muốn tranh giành với cô ấy thì cô ấy cũng sẽ đưa dì vào ngồi tù, dì có tin không? Đừng có mà coi thường người phụ nữ lớn lên bên cạnh tôi. Tôi đến là muốn nói cho dì biết, sau này dì đùng có mà gây phiền phức cho cô ấy, tôi thấy dì sống một mình đã không có vấn đề gì nữa, sau này tôi sẽ để cho thư ký của tôi hàng tháng chuyển tiền phụng dưỡng cho dì, dì muốn tìm bảo mẫu thì tìm, không muốn tìm thì dì cũng nhất định có cách để giải quyết những chuyện lặt vặt, không có gì phải làm phiền đến tôi nữa. Nếu không còn chuyện gì khác thì tôi đi trước đây, dì… hãy sống cho tốt.”

Cho đến khi cửa nhà bị đóng đánh sầm lại thì An Tuyết Ly mới hoàn hồn lại. Mục Đình Sâm đến rất đột ngột, đi cũng rất đột ngột, chỉ có trong không khí vẫn còn mùi thuốc lá chưa tan đi hết. Mục Đình Sâm như vậy là muốn vạch rõ ranh giới với bà ư? Bà đương nhiên là sẽ không thể để chuyện đó xảy ra, dẫu sao những lời như thế Mục Đình Sâm cũng đã nói không chỉ một lần, đến cuối cùng thì vẫn không thể bỏ mặc bà được đấy thôi! Hiện giờ bà lo lắng nhất chính là Ôn Ngôn ly hôn còn đưa Tiểu Đoàn Tử đi theo, như thế thì dù là vì đứa con, Mục Đình Sâm và Ôn Ngôn cũng không thể nào cắt đứt liên lạc được.

Bà rút điện thoại ra gọi cho Ôn Ngôn, đầu bên kia vừa nhắc máy thì bà nói thẳng: “Ly hôn cũng được, để Tiểu Đoàn Tử lại, cô muốn bao nhiêu tiền đều có thể thương lượng.”

Ôn Ngôn châm chọc nói: “Tôi vẫn còn chưa rời đi, bà đã bắt đầu muốn dùng giọng điệu nữ chủ nhân của Mục gia để nói chuyện với tôi rồi sao? Bà có thể khống chế được mọi chuyện của con trai bà, nhưng mà đừng có vươn tay dài thế chứ, chuyện của con trai tôi, bà không thể quản nổi. Nếu như là vì tiền thì lúc đưa ra đề nghị ly hôn tôi cũng đã đưa ra rồi, lại còn đợi bà ở đấy mà chỉ bảo sao?”

An Tuyết Ly sững người, xem ra Mục Đình Sâm đã nói cho Ôn Ngôn biết hết mọi chuyện. Rất nhanh, bà lấy lại bình tĩnh nói: “Cô rốt cuộc muốn thế nào thì mới chịu để Tiểu Đoàn Tử lại?”

Ôn Ngôn cười khẩy nói: “Đấy là chuyện không thể nào, bà đừng có hòng.”

An Tuyết Ly điên tiết: *Cô chẳng qua là muốn dùng Tiểu Đoàn Tử để trói buộc Đình Sâm mà thôi? Như thế thì sau khi ly hôn Đình Sâm vẫn sẽ phải đi tìm đến cô, đừng tưởng là chút ranh mãnh này của cô tôi nhìn không ra. Tôi nói cho cô biết, cùng lắm thì tôi sẽ để cho Đình Sâm tái hôn, tìm một người thích hợp với nó, sinh một đứa con khác, đến lúc đó Tiểu Đoàn Tử cũng sẽ không còn quan trọng nữa, tính toán của cô đã nhầm chỗ rồi!”

Ôn Ngôn tức đến nỗi cúp luôn điện thoại, An Tuyết Ly trước đó đối xử tốt với Tiểu Đoàn Tử đều là giả sao? Chỉ là sợ cô đưa Tiểu Đoàn Tử đi là vì muốn trói buộc Mục Đình Sâm? Thật là nực cười!

Đến bốn giờ chiều thì Mục Đình Sâm về đến biệt thự Mục gia.

Không biết là tại sao, hôm nay Tiểu Đoàn Tử đặc biệt bám lấy anh, anh đi đến đâu là Tiểu Đoàn Tử đi theo đến đó, đến đi nhà vệ sinh thì cũng sẽ đợi ở trước cửa.

Phát giác ra sự khác lạ của thằng bé con, Mục Đình Sâm liền hỏi: “Tại sao con lại cứ đi theo bố thế?”

Tiểu Đoàn Tử ngắng cái mặt nhỏ của thằng bé lên nói: “Bà nói là mẹ sẽ đưa con đi, thế nên con nhìn bố nhiều một tý, sau này thời gian gặp nhau sẽ ít lắm.”

Mục Đình Sâm gần như là lập tức đỏ hoe hai mắt, anh ấy ôm Tiểu Đoàn Tử vào lòng: “Bố sau này sẽ thường xuyên đến gặp con, bố và mẹ chỉ là tạm thời không sống cùng nhau nữa thôi, nhưng mà bó mẹ đều rất yêu con.”

Tiểu Đoàn Tử thì lại không tỏ ra đau lòng cho lắm: “Không Sao đâu ạ, dẫu sao thì mỗi ngày ở nhà con cũng rất ít khi nhìn thấy bố mà, lúc nào bố cũng rất bận, giống như là con chỉ có ở với mẹ thôi vậy. Mẹ ở đây không được vui, thế nên con muốn đi cùng với mẹ.”

Đây là những lời nói của một đứa bé chưa đến ba tuổi có thể nói ra sao? Nếu như không phải là người có thể nhẫn nhịn hơn người thì Mục Đình Sâm đã rớt nước mắt từ lâu rôi.

Lúc ăn tối, Ôn Ngôn tỏ ra như người không có bắt cứ chuyện gì vậy.

Ngày hôm nay Tiểu Đoàn Tử ăn cơm cũng rất ngoan, bàn ăn ở trước mặt rất sạch sẽ, cả bát cơm không để thừa một hạt cơm nào. Ôn Ngôn khen ngợi thằng bé: “Tiểu Đoàn Tử thật là lợi hại.”

Tiểu Đoàn Tử kéo khăn ăn vừa lau miệng vừa nói: “Sau này chỉ có con với mẹ hai người thôi, con phải biết nghe lời thì mẹ mới không bị mệt.”

Ôn Ngôn nghe vậy liền đưa mắt nhìn Mục Đình Sâm, trong lòng hai người đều thấy rất chua xót. Hôm nay Mục Đình Sâm cũng không đi về thư phòng sau khi ăn xong, mà ở dưới tầng cùng chơi với Tiểu Đoàn Tử, Ôn Ngôn cũng ở bên cạnh, hiếm hoi lắm cả nhà ba người ở với nhau hòa thuận như vậy, nhưng mà sau này cũng không còn có nữa.

Tiểu Đoàn Tử vẫn cúi đầu chơi mấy khối đồ chơi xếp gỗ bỗng ngắng đầu lên nói với bọn họ: “Tại sao bố mẹ lại ở đây nhìn con vậy ạ? Bởi vì sắp phải chia tay sao?”

Ôn Ngôn và Mục Đình Sâm đều không nói gì, mọi người đều nói con gái là áo bông ấm áp, con trai là áo khoác da, Tiểu Đoàn Tử xem chừng không chỉ là áo khoác da, lại còn là loại lót gió nữa, chuyện không nên nhắc đến thì lại cứ nói ra, chỗ nào đau thì chọc chỗ đấy, lại còn cứ thế mà chọc vào…

Tối muộn, Ôn Ngôn dỗ Tiểu Đoàn Tử ngủ, thì bắt đầu dọn dẹp hành lý của bản thân và Tiểu Đoàn Tử. Căn hộ thì bên Mục Đình Sâm sẽ nhanh chóng sắp xếp, nhưng mà trước khi đó thì cô phải dọn ra ngoài ở trước đã, không muốn cho tất cả mọi người đều biết, thế nên cũng không nói với Trần Mộng Dao, cô dự định đi ở khách sạn một thời gian, đợi đến khi căn hộ sắp xếp xong rồi sẽ chuyển qua đó.

Nhìn thấy cô không đợi được đã bắt đầu xếp hành lý như thế, Mục Đình Sâm ngồi ở trước cửa sổ phòng ngủ châm điều thuốc: “Em vội vàng muốn rời đi như vậy sao? Đợi đến khi chuẩn bị xong nhà cửa rồi hãy chuyển đi.”

Ôn Ngôn nhẹ nhàng nói: “Không cần phải thế, đến ở khách sạn vài ngày cũng được, tránh việc anh lại kéo dài ra, chuyện căn hộ anh nhanh chóng đi làm đi.”

Mục Đình Sâm sững ra một lát: “Anh sẽ không để cho Tiểu Đoàn Tử đi ở khách sạn, hoặc là em ở lại đây đợi đến khi sắp xếp xong nhà cửa, hoặc là em tự mình đi ở khách sạn một mình đi. Anh nhắc trước em là dì nhỏ của anh có thể sẽ đến đây, đến lúc đó, có thể bà ấy sẽ nhìn thấy Tiểu Đoàn Tử đấy.”

Ôn Ngôn tức nghẹn họng: “Anh đang uy hiếp em? Đừng có mà gọi là dì nhỏ nữa, cứ gọi là mẹ đẻ đi! Trưa nay bà ta đã gọi điện thoại cho em rồi, nói em để Tiểu Đoàn Tử lại, tùy em có thể ra giá đấy, xem ra em vẫn chưa rời đi thì bà ta đã cuống lên làm chủ cái Mục gia này rồi, tuy rằng em đã nói rõ với bà ta là không thể nào, nhưng mà cũng xin anh hãy nói rõ cho bà ta biết là, bà ta đừng có hòng!”
Nói xong, cô đi đến trước cửa sổ mở ra: “Hút nhiều thuốc là một tý, như thế chết nhanh hơn!”

Mục Đình Sâm liếc mắt nhìn cô, rồi dập tắt nửa điều thuốc còn đang hút dở, rõ ràng là những lời nói quan tâm, vậy.

mà cô lại nói với vẻ hung hãn như vậy. Anh hiểu rõ, không phải là giữa bọn họ không còn tình yêu nữa, chỉ là…

không thể không tạm thời rời xa nhau mà thôi.

Đơn giản thu dọn hành lý xong, Ôn Ngôn đi ngủ, cô biết là Mục Đình Sâm tuyệt đối không để cho cô ấy đưa Tiểu Đoàn Tử đi ở ngoài khách sạn, cô cũng nhất định không thể bỏ lại Tiểu Đoàn Tử mà đi ở khách sạn một mình được, chỉ có thể tạm thời ở lại Mục gia này thôi, sáng mai sau khi ly hôn thì sẽ tách phòng với Mục Đình Sâm. Cô sợ là anh sẽ kéo dài việc căn nhà, với tính cách của anh thì rất có thể là sẽ kéo dài…

Đột nhiên, cơ thể bị người khác ôm chằm lấy, Ôn Ngôn giãy giụa: “Anh làm gì vậy hả?”

Mục Đình Sâm rúc mặt vào cổ cô ấy: “Thời khắc cuối cùng trước khi ly hôn, không có ý định làm chút gì sao?”

Tim của Ôn Ngôn liền giật thót liền máy cái: “Không hề có ý định đó, cũng chỉ có anh mới có thể nghĩ đến chuyện đó lúc ly hôn thôi. Ngày mai em sẽ chuyển đến ở phòng cho khách, sau khi ly hôn thì anh nhanh chóng giải quyết chuyện nhà ở đi, em không có nhiều nhẫn nại đâu, trong lúc em còn ở trong Mục gia thì anh không được phép đến gần eml”

Mục Đình Sâm không nói gì, lật người đè cô xuống, cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ hồng của cô.

Phản ứng đầu tiên của cô là muốn vùng vẫy, nhưng mà khi hơi thở của anh đến gần thì cô đột nhiên không còn sức lực nữa. Cô quay mặt đi tránh khỏi nụ hôn của anh ấy: “Mùi thuốc lá khó ngửi quá…”

Anh không chấp nhận sự phản kháng của cô, lại hôn thêm lần nữa, lần này, nụ hôn của anh rất bá đạo, giống như là đóng dấu vậy, muốn cô phải nhớ đến anh.

Ôn Ngôn cho dù cau mày lại nhưng mà trong tiềm thức thì vẫn nhắm mắt lại, kỳ thực thì cô không hề ghét bỏ mùi thuốc lá trên người anh, càng nhiều hơn là vì mùi hơi thuộc về anh, cô trong lúc không chú ý đã trở nên bị động đáp lại anh, đối với Mục Đình Sâm mà nói thì là có vẻ kích động, anh giật quần áo trên người cô rất gấp gáp, chỉ có lúc này, anh mới có thể lừa được chính mình là cô sẽ không rời đi…

Điên cuồng một cách chưa từng có khiến cho Ôn Ngôn kinh ngạc và sợ hãi, đồng thời cũng tháy xúc động và đau lòng, từng đót sóng như cuốn trôi đi những cảm xúc lẫn lộn trong lòng của cô, khiến cho cô đánh mắt chính mình trong khoảnh khắc.

Không biết là từ lúc nào, đôi tay của cô đã ôm lấy vai anh, bị anh đưa lên chín tầng mây.

Đợi đến khi cuộc gió mưa kết thúc, hai người bọn họ ôm chặt lấy nhau trong bóng đêm.

Anh nói: “Xin lỗi em.”

Cô dựa vào trong lòng anh, im lặng không nói gì, có rất nhiều chuyện, một câu nói xin lỗi cũng không thể nào đổi lại một kết quả tốt đẹp, chỉ khiến cho con người càng thấy.

đau lòng hơn mà thôi.

Ngày hôm sau, lúc Ôn Ngôn xuống tầng ăn sáng thì Mục Đình Sâm vẫn chưa đi xuống.

Má Lưu đi đến trước mặt Ôn Ngôn nói: “Ngôn Ngôn, sau khi con chuyển đi cùng với Tiểu Đoàn Tử thì má có thể đi đến ở cùng con không? Con bình thường còn phải làm việc, má sẽ giúp con chăm sóc thằng bé, như thế thì con sẽ được nhẹ nhàng hơn, đổi người khác chăm thằng bé, con không yên tâm, má cũng không yên tâm. Đợi đến khi Tiểu Đoàn Tử đi học rồi thì sẽ tốt rồi, mỗi ngày má sẽ giúp con đưa đón, nấu cơm cho con và làm những việc khác.

Con nói con…chỉ có một mình đưa thằng bé đi, má làm sao mà yên tâm được…”

Nói đến lúc cuối, má Lưu không cằm nổi nước mắt.

Ôn Ngôn cũng thấy nghẹn ngào, cô lạc quan cười nói: “Không sao đâu, má Lưu, con vẫn chưa chuyển đi mà, đợi đến lúc chuyển đi thật thì con sẽ thương lượng với Mục Đình Sâm để má đi cùng, má nói đúng đấy, đổi thành người khác thì con cũng sẽ không yên tâm. Má đi gọi Tiểu Đoàn Tử dậy đi, để thằng bé ngoan ngoãn ăn cơm, con hôm nay không chỉ là đi đến cục dân chính mà còn phải đi đến công ty đi làm nữa, sau này sẽ phải chăm chỉ làm việc, bằng không làm sao mà nuôi lớn Tiểu Đoàn Tử được?”

Má Lưu còn muốn nói gì đó nhưng nhìn thấy Mục Đình Sâm đi xuống nên bà liền đi ra chỗ khác.

Đợi đến khi Mục Đình Sâm ngồi xuống trước bàn ăn, Ôn Ngôn nói: “Giấy tờ đều đã mang đủ chưa? Đợi một lát nữa chúng ta cùng đi đến cục dân chính, rồi anh tiện đường đưa em đến công ty luôn, dẫu sao thì cũng thuận đường.”

Mục Đình Sâm tỏ ra không được vui: “Đến lúc đó thì em cũng không còn là người phụ nữ của anh nữa, tại sao anh lại phải tiện đường đưa em chứ?” Anh không được vui là vì sắp phải đi ly hôn với cô.

Ôn Ngôn trợn mắt nhìn anh: “Ngày hôm qua anh có nói như thế đâu, đúng là lật mặt như lật sách ấy? Ly hôn rôi thì em vẫn là nhân viên của công ty anh, tiện đường đưa em đi thì anh sẽ chết à?”

Anh gật đầu, rất nghiêm túc nói: “Đúng thế, sẽ chết đấy, chỉ cần nghĩ là phải tiện đường đưa một người phụ nữ không còn thuộc về mình nữa thì đã đau lòng đến chết đi được…”

Đây là đang bị anh tán tỉnh u? Mặt Ôn Ngôn ửng đỏ, tuy rằng đây là chuyện rất đau lòng, nhưng mà hiếm khi anh lại miệng lưỡi trơn tuột như thế.

Hôm nay ra khỏi nhà là Mục Đình Sâm tự lái xe, từ một góc độ nào đó thì anh không muốn có quá nhiều người biết chuyện anh và Ôn Ngôn ly hôn.

Đến trước cửa cục dân chính, hai người không xuống xe ngay lập tức, mà trong chốc lát nhìn nhau không nói gì.

Cuối cùng Ôn Ngôn thấy thời gian không còn sớm nữa, mới mở miệng nói: “Anh kiểm tra lại xem giấy tờ đã mang theo chưa…”

Mục Đình Sâm ngồi đó không động đậy: “Quên mang rồi.”

Cô ây bât lực nói: “Đừng đùa nữa, đi thôi nào, thời gian không còn sớm nữa, còn phải đi làm đáy.”

Lúc cô mở cửa xe thì anh túm cổ tay của cô lại: “Em sẽ đợi anh chứ? Nếu như dám để anh biết là có thằng đàn ông khác ở cạnh em thì anh sẽ giết chết nó đấy!”

Ôn Ngôn bực bội nói: “Trừ con trai của anh ra thì còn có thể có ai chứ? Anh mới sáng sớm mà đã uống nhằm thuốc rồi đấy à? Đi nhanh lên nào.”

Lúc làm thủ tục, vẻ mặt của Ôn Ngôn rất bình thản, Mục Đình Sâm thì là bộ dạng hoàn toàn không hè tình nguyện.

Nhân viên lại một lần nữa hỏi xác nhận lại: “Hai người đã suy nghĩ kỹ chưa thế? Đều là tự nguyện ly hôn đấy chứ?”

Ôn Ngôn vừa gật đầu, Mục Đình Sâm thì nói: “Tôi không phải là tự nguyện.”

Nhân viên làm việc: “…”

Ôn Ngôn: “Anh lại bị chập mạch đấy à? Đã đến đây rồi, lại còn làm gì thế chứ?”

Lúc nhân viên đóng dấu, Mục Đình Sâm đứng dậy quay người đi thẳng, Ôn Ngôn vội vàng cầm lấy giấy ly hôn đuổi theo ra ngoài: “Đợi em đãi”

Quay về trong xe, Mục Đình Sâm hỏi: “Tiền nuôi dưỡng của Tiểu Đoàn Tử, em cần bao nhiêu?”

Ôn Ngôn để giấy tờ của anh nhét vào trong ngăn để đồ ở trên xe: “Tùy anh, anh xem tình hình rồi đưa là được rồi, chuyện này em không miễn cưỡng, đòi nhiều quá thì người khác lại cho là em gài bẫy anh. Dẫu sao thì tiền lương của em cũng đủ để nuôi Tiểu Đoàn Tử rồi, anh mà cảm thấy ngại thì anh tăng lương cho em đi, đều như nhau cả.”

Mục Đình Sâm liếc mắt nhìn cô: “Nghĩ đẹp thé.”

Đến công ty, Ôn Ngôn vừa mới đi đến chỗ ngồi thì Đường Xán đã nói với cô: “Này… hôm nay cô và Mục tổng có thời gian rảnh không? Từ Dương Dương muốn mời hai người ăn bữa cơm.”

Ôn Ngôn nghĩ một lát rồi nói: “Không cần đâu, không có chuyện gì thì mời ăn cơm gì chứ? Nếu thật sự muốn mời thì hai người mời Mục Đình Sâm là được rồi, tôi phải về sớm để trông con.”

Đường Xán nghe thấy có chuyện không ổn từ lời nói của cô: “Cô nói mấy lời này cứ như cô và Mục tổng không phải là người một nhà vậy…”

Ôn Ngôn đang lấy điện thoại từ trong túi ra, không cẩn thận thì để giấy ly hôn rơi ra ngoài.

Đường Xán không nhìn thấy rõ là cái gì, cúi người xuống nhặt lên cho cô, đợi đến khi nhìn rõ chữ ở trên đó thì anh ngớ người ra, sau đó thì rất sốc hỏi: “Cô và Mục tổng ly hôn rồi sao?”

Ôn Ngôn vội vàng giật lại giấy ly hôn: “Anh nhỏ tiếng một chút! Chẳng phải chỉ là chút chuyện nhỏ này thôi sao? Có cần phải kinh ngạc đến thế không hả? Được rồi, được rồi, cần phải làm gì thì đi làm đi, sao mà anh cũng thích hóng chuyện thế chứ? Tôi nói cho anh biết, chuyện này không được nói ra ngoài, tôi không có ý định nói với bất cứ ai chuyện này.”
Mặc dù vẻ mặt của Ôn Ngôn trông có vẻ rất bình thản nhưng mà Đường Xán vẫn không thể bị sự thản nhiên của cô ảnh hưởng phần nào, vẫn tỏ ra vô cùng sửng sốt, nét mặt đầy vẻ không thể nào tin được, chỉ là nhìn ngó xung quanh một cách vô thức như là ăn trộm vậy, hạ thấp giọng nói: “Không phải chứ? Hai người ly hôn thật đấy à?”

Ôn Ngôn đưa tay vén lọng tóc dài ra sau tai: “Đúng thế, chuyện như này có cần thiết phải làm giả không chứ?

Trăng còn có lúc sáng lúc tỏ, lúc tròn lúc khuyết, người có bi hoan, ly hợp, lẽ nào không phải là chuyện rất bình thường sao? Nghĩ thoáng ra thì chuyện gì cũng sẽ tốt thôi.”

Đường Xán nhất thời tâm trạng trở nên rất phức tạp: “Không phải là bởi vì chuyện cô để tôi nhận trước tiền lương đấy chứ? Mục tổng không đồng ý, cô lại tự mình quyết định?”

Ôn Ngôn trợn mắt nhìn anh: “Nghĩ cái gì đấy hả? Anh áy mà không đồng ý, tôi cũng không thể nào đưa tiền cho anh được, anh có ngốc không thế? Chuyện này không liên quan đến anh, là chuyện giữa tôi và anh ấy thôi… Được rồi, anh đi bận việc của anh đi, ly hôn hôn thì tôi cũng phải ăn cơm, phải làm tốt công việc để kiếm tiền nuôi con trai tôi.

Đường Xán không chắc chắn, hỏi lại: “Ly hôn rồi cô vẫn còn làm ở Mục thị?”

Ôn Ngôn trả lời một cách rất hiển nhiên: “Không ở Mục thị thì tôi có thể đi đâu được? Có nơi nào có đãi ngộ tốt hơn ở: Mục thị không? Thỏa thuận ly hôn đã viết rất rõ ràng, cả đời này e là tôi chỉ có thể làm việc cho Mục thị mà thôi, quyền nuôi dưỡng Tiểu Đoàn Tử tuy rằng nằm trong tay tôi, nhưng mà Mục Đình Sâm không cho phép tôi đưa con trai anh ấy đi, chỉ có thể như thế này thôi.”

Đường Xán thở dài một tiếng: “Cô còn ở đây thì còn tốt, chỉ cần người còn ở đây thì chuyện gì cũng dễ nói, nếu như mà sau khi ly hôn mà cô lập tức rời đi vậy thì… Căn bản là không có cơ hội để xoay chuyển nữa rồi. Dẫu sao thì chúng ta cũng quen biết nhau, tôi có thể hỏi vì sao mà hai người lại ly hôn không? Tôi rất là tò mò, Mục tổng yêu cô như thế, tại sao lại ly hôn với cô chứ?”

Ôn Ngôn đột ngột rất nghiêm túc nhìn Đường Xán nói: “Đúng thế, anh ấy yêu tôi, cho đến khi ly hôn thì hai chúng tôi vẫn còn yêu thương nhau. Nhưng mà có những chuyện thì… khiến cho tôi rất bắt lực, thậm chí là còn có thể dùng kinh tởm để miêu tả nữa, tôi không cách này thay đổi được cục diện hiện nay, không thể nào không tạm thời rời xa anh ấy được. Đường Xán, khuyên anh một điều, nếu như mà mẹ của anh thật sự không thích Từ Dương Dương, vậy thì cả đời này cũng đừng để bọn họ gặp nhau, bằng không thì giữa bọn họ sẽ có một người lựa chọn rời xa anh đấy, hơn nữa người rời xa anh sẽ là Từ Dương Dương, bởi vì mẹ của anh sẽ không bao giờ thua cả.”

Đường Xán đoán ra được chuyện gì đó, không còn hỏi tiếp nữa: “Tôi biết rồi, chuyện này tôi sẽ không nói ra ngoài đâu, làm việc trước đi đã, tối nay chúng ta ra ngoài ăn cơm đi, tôi cũng không gọi Mục tổng nữa, vẫn là đi ăn cơm với cô thoải mái hơn.”

Lúc hết giờ làm, Ôn Ngôn gọi điện thoại cho má Lưu, nói là không về ăn cơm, để má Lưu giúp cô chăm sóc Tiểu Đoàn Tử.

Đến nhà hàng, lần đầu tiên thấy Ôn Ngôn gọi một chai rượu vang. Từ Dương Dương cũng nhìn ra là có chuyện: “Chị Ôn Ngôn, hôm nay sao chị lại đột nhiên muốn uống rượu thế?”

Đường Xán đưa mắt ra hiệu cho Từ Dương Dương, Từ Dương Dương vẫn không hiểu ý: “Tại sao vậy…”

Ôn Ngôn cười: “Không có gì, chỉ là ly hôn thôi, dẫu sao thì Đường Xán cũng đã biết rồi, có giấu em thì cũng không có ý nghĩa gì, chỉ có hai người biết thôi đấy, đừng có nói ra ngoài.”

Phản ứng của Từ Dương Dương khi biết chuyện này không hề khác gì Đường Xán: “Á! Ly hôn? Chị Ôn Ngôn, chị điên rồi sao?”

Đúng thế, nghe thấy hai chữ ly hôn này thì tất cả mọi người đều cho rằng Ôn Ngôn bị điên rồi, người đàn ông như Mục Đình Sâm, ai lại không bám lấy chứ? Chỉ có cô ấy là dám ly hôn thôi. Ôn Ngôn nhún vai như không có gì: “Không có gì là to tát cả, không nhắc đến chuyện này nữa, nói chuyện gì đó vui vẻ hơn đi. Hai người hiện giờ ở cùng với nhau rồi chứ? Dự định đến khi nào sẽ có con? Hai người cũng không còn nhỏ nữa, nên có con rồi.”

Từ Dương Dương thở dài: “Bọn em dự định đợi thêm một hai năm nữa mới có con, hiện giờ vẫn không thích hợp.

Chị Ôn Ngôn, tâm trạng của chị không tốt muốn uống rượu, đợi lát nữa ăn cơm xong bọn em đưa chị đi nơi khác uống nhé?”

Ôn Ngôn lắc đầu: “Không phải là tâm trạng không tót, hai người nghĩ quá rồi, ăn cơm xong là tôi phải đi về, Tiểu Đoàn Tử còn đợi tôi về thì mới chịu đi ngủ.”

Ăn cơm xong, Đường Xán và Từ Dương Dương đưa Ôn Ngôn về đến Mục gia thì đã là gần mười giờ tối, Ôn Ngôn đưa tay sờ gương mặt vì uống rượu mà đã ửng đỏ, ý thức của cô ấy vẫn rất tỉnh táo, nhưng mà có thể cảm thấy là cô ấy đã uống hơi nhiều, chai rượu vang đó một mình cô ấy.

đã uống hết hai phần ba.

Vừa bước chân vào cổng, lúc đi ngang qua sân thì giọng nói của Mục Đình Sâm trong góc tối đã vang lên: “Em đi đâu vậy chứ?”

Bước chân của cô khựng lại, nhìn nơi phát ra âm thanh thì thấy Mục Đình Sâm ngòi trên ghế mây ở không xa đó nhìn cô, trên người anh mặc bộ đồ dệt kim màu trắng ở nhà, giữa mùa đông mà cũng không biết anh có lạnh không nữa.

Rượu có thể khiến người nhát gan trở thành anh hùng, cô toét miệng cười nói: “Chúng ta đã ly hôn rồi, em đi đâu thì anh quản được sao? Giữa đêm thế này anh không ngủ mà theo dõi gì chứ? Anh về nhà trước em, xem ra Tiểu Đoàn Tử đã bị anh dỗ đi ngủ rồi, vậy thì em đi dọn dẹp đồ đạc đây, tối hôm nay em sẽ dọn sang phòng cho khách. Anh yên tâm, em sẽ nhanh một chút, có gắng để không ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của anh.”

Nói xong, cô sải bước đi vào, Mục Đình Sâm đột ngột lao đến kéo lấy cổ tay của cô, giọng điệu rất không vui: “Em như thế này thì làm sao mà anh yên tâm giao Tiểu Đoàn Tử cho em được? Đợi đến khi bọn em dọn ra ngoài, em cũng sẽ đến nửa đêm mà không chịu về nhà?”

Ôn Ngôn đưa tay ra chỉ vào ngực của anh: “Anh tự mình nhìn lại xem là mấy giờ đi, vừa mới mười giờ, tại sao là nửa đêm được? Tiểu Đoàn Tử bình thường cũng là lúc này mới ngủ, em căn giờ để về đấy, không được sao?

Trước đây anh còn có thể quản được em, bây giờ thì không được rồi, đừng lấy chuyện đấy ra đè em.”

Ngửi thấy mùi rượu trên người cô, mặt của Mục Đình Sâm đã tối sầm lại: “Em uống rượu ư?”

Cô gạt tay anh ra: “Đúng thế, sao nào? Anh không quản được. Phiền chết được! Mẹ em còn không quản nổi em, anh dựa vào cái gì mà quản em chứ?”

Mục Đình Sâm cứng đờ người ra, đúng thé, hiện giờ thì anh dựa vào cái gì mà đòi quản cô chứ? Kể cả cô có cả đêm không về thì anh cũng chỉ có thể lấy Tiểu Đoàn Tử làm cớ để chất vần cô mà thôi.

Quay về đến phòng ngủ, Ôn Ngôn nhanh chóng chuyển đồ đạc đã dọn dẹp sẵn ra của mình mang sang phòng cho khách, cô sớm đã nói với má Lưu, thế nên phòng cho khách đã được dọn sẵn giường. Lúc cô cả người thoải mái nằm giang chân giang tay trên giường thì đột nhiên cảm thấy ở cửa có người, cô ngóc đầu dậy nhìn thì thấy Mục Đình Sâm với vẻ mặt u ám nhìn cô.

Cô không sợ chết khua tay: “Đi ngủ đi, nhìn em làm cái gì chứ? Giúp em đóng cửa lại.”

Sự nhẫn nại của Mục Đình Sâm gần như đã đến giới hạn, tức giận đi đến trước, trong lúc Ôn Ngôn tưởng là anh sẽ nổ tung ra thì giọng điệu của anh lại đột ngột trở nên rất dịu dàng: “Em chẳng phải là… lạ giường sao?”

Ôn Ngôn vùi mặt vào trong chăn, đồng thời cũng là để che giấu đi cảm xúc đau lòng của mình: “Đúng thế, nhưng mà rồi cũng sẽ quen thôi, chẳng phải sao?”

Mục Đình Sâm mim môi lại: “Ít nhất là đêm nay anh không quen… trước khi em chuyển đi thì vẫn là ngủ trong phòng anh đi.”

Phản ứng đầu tiên của Ôn Ngôn là nghe theo anh, bởi vì cô biết là ở phòng cho khách này thì cô sẽ mắt ngủ.

Nhưng mà lý chí lại bảo cô là không được như thế, càng lưu luyến thì đến cuối cùng sẽ càng không nỡ, không bằng vạch rõ ranh giới từ đầu: “Không cần đâu, anh đi ngủ đi.”
Chương 976: Anh Là Đồ Lừa Đảo

Hai mắt Mục Đình Sâm hơi heo đỏ, đột nhiên đi lên trước lật người cô lại thành nằm ngửa lên đối mặt thẳng với anh.

Anh gần như là đè lên người cô, giữ lấy hai tay của cô ở hai bên người: “Em mà không chịu quay về phòng thì anh sẽ ở đây xử lý em đầy.

Ôn Ngôn không dám tin những lời này lại có thể nghe được từ miệng anh nói ra, bỗng chốc trợn tròn hai mắt, có vẻ không biết nên làm gì. Cho đến khi anh luồn tay xuống dưới vạt áo của cô thì cô mới hoàn hồn lại: “Anh điên rồi à? Chúng ta chẳng phải đã nói là sau khi ly hôn thì anh không được động vào em còn gì?”

Anh nhướng đôi lông mày tuần tú lén: “Ai đã đồng ý với em thế? Ở đây là Mục gia, anh muốn làm cái gì thì làm cái đây.

Ôn Ngôn thử giấy giụa thì anh lập tức đè người xuống, rúc đầu vào cổ cô, khiến cô sợ đến mức đầu hàng ngay tức khắc: “Em đi sang, đi sang! Nhưng mà nói trước, anh không được động vào eml”

Mục đích đã đạt được, Mục Đình Sâm liền nhanh chóng rời khỏi người cô: “Đi qua đó đi tắm đi, cả người toàn mùi rượu, trước đây em nói mùi rượu khó ngửi anh còn không tin, bây giờ thì tin rồi, anh chỉ đợi em năm phút thôi, em mà không qua đó… hậu quả em tự chịu.”

Nhìn thấy anh sải chân bước đi rất đắc ý, Ôn Ngôn chỉ muốn lên trước cho anh một cú đấm. Cô ngồi quỳ trên giường ngắn người một lát, vẫn là căn đủ năm phút đi về phòng ngủ của anh, chủ yếu là đột nhiên đổi chỗ nên cô cũng không ngủ được, ngày mai còn phải đi làm nữa, bây giờ ly hôn rồi, cô không còn “chỗ dựa” nữa, công việc mà làm không tốt thì sẽ chẳng có ai cho cô đi cửa sau cả.

Cô tắm xong đi ra khỏi nhà tắm, Mục Đình Sâm đã nằm xuống ngủ rồi, đèn trong phòng cũng đã tắt, trong phòng đen thui.

Cô mò mẫm đi lên giường, có gắng tránh anh xa một chút, khoảng cách giữa hai người có thể nhét đến máy Tiểu Đoàn Tử.

Lúc ban đầu, đầu óc của cô còn có chút rối loạn, nhưng mà nghĩ ngợi một lúc thì đã buồn ngủ, xém chút nữa là đã gặp Chu Công thì có một cánh tay của ai đó vắt lên ngang eo cô, cô chỉ đột nhiên cảm thấy người bị đè xuống, đầu óc lập tức tỉnh táo lại, không đợi cô kịp kháng nghị thì hơi thở của anh ấy đã ập đến, kéo cô vào trong lòng.

Ngày đông giá lạnh, một vòng tay ấm áp, không ai có thể từ chối được chuyện này.

Chỉ là sau đó mười lăm phút thì… Ôn Ngôn ở dưới người anh khàn giọng quát lên: “Anh là đồ lừa đảo…”

Mục Đình Sâm véo khẽ lên eo cô, hỗổn hển nói: “Anh lừa em cái gì nào? Lẽ nào em lại muốn anh đi ra ngoài tìm người phụ nữ khác? Đừng nói là em không bận tâm, chúng ta không phải là không còn yêu nhau mới ly hôn.

Lần sau mà em còn đi ra ngoài uống rượu về nhà muộn, Tiểu Đoàn Tử em đừng có hòng đưa đi nữa.”

Sáng sớm hôm sau, Ôn Ngôn bị động tĩnh do Mục Đình Sâm dậy khỏi giường làm cho thức giấc, nghĩ lại chuyện của đêm qua, cô lật chăn ra nhìn cơ thể mình, quả nhiên không phải là mơ…

Cô lục giấy ly hôn ra nhìn, cái thứ này có tác dụng gì chứ?

Có quản được thân dưới của ai đó không cơ chứ? Ít nhất là với tình hình trước mắt thì bọn họ có ly hôn hay không cũng chẳng thấy khác biệt gì cả, đây rốt cuộc là chuyện gì chứ?

Cô bực bội dậy mặc quần áo, đi đến nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt. Mục Đình Sâm vừa đánh răng vừa chào cô: “Dậy rồi à? Động tác nhanh một tý, anh còn có thể tiện đường đưa em đi.”

Ôn Ngôn không khởi trợn ngược mắt lên: “Lúc chưa ly hôn tại sao không thấy anh tích cực như vậy? Bây giờ ly hôn rồi, anh lại tỉnh táo ra rồi à. Đừng có mà phủ nhận, từ khi dì nhỏ của anh… không, là mẹ anh, từ lúc mẹ anh quay về đây thì em hình như đã lâu lắm rồi không đi làm hay đi về được cùng với anh, đặc biệt là sau khi bà ta chuyển ra ngoài, em đến gặp mặt anh còn khó, lại còn phải đợi đến nửa đêm nữa chứ.”

976-1-manh-the.jpg


Là An Tuyết Ly.

“Đình Sâm, sáng nay dì đi mua đồ ăn ở gần đây, thế nên mới muốn ghé qua đây thăm Tiểu Đoàn Tử, may là cháu chưa đi, dì còn mang cả đồ ăn sáng cho cháu đấy.” An Tuyết Ly hoàn toàn bỏ qua Ôn Ngôn, đi thẳng đến chỗ Mục Đình Sâm.

Mục Đình Sâm đưa mắt ra hiệu cho má Lưu, má Lưu lập tức ôm lấy Tiểu Đoàn Tử vẫn còn đang ngồi ăn ở trước bàn ăn lên, đưa thằng bé đi lên tằng.

An Tuyết Ly nhìn thấy vậy tỏ ra rất không vui nói: “Má Lưu, bà đang làm gì thế hả? Tôi vừa đến thì liền bé Tiểu Đoàn Tử đi, có ý gì hả?”

Vẻ mặt Ôn Ngôn không chút cảm xúc đi đến trước nói: “Bà có lẽ là không biết, thỏa thuận ly hôn của tôi và Mục Đình Sâm đã viết rất rõ ràng, không cho phép bà đến gần Tiểu Đoàn Tử, nếu như mà anh ấy làm không được điều này thì tôi sẽ đưa Tiểu Đoàn Tử rời khỏi đây, ra nước ngoài sinh sống, tránh xa mấy người ra.”

An Tuyết Ly tức đến nỗi mặt trắng bệch ra, chỉ thiếu chút nữa là giơ thẳng nạng lên đánh người: “Cô dựa vào cái gì mà đưa ra điều kiện này? Tiểu Đoàn Tử là con cháu của Mục gia, Mục gia có thể cho nó tất cả, cô có thể cho thằng bé những điều đó không. Cô dám đảm bảo là Tiểu Đoàn Tử lớn lên cùng với cô thì sau này khi trưởng thành nó sẽ không oán trách cô không? Ai lại không muốn được lớn lên ở nơi như Mục gia này chứ?”

Ôn Ngôn nhếch mép lên cười khẩy: “Kể cả là Tiểu Đoàn Tử có ở cùng với tôi thì sau này Mục gia vẫn sẽ là của thằng bé, có lớn lên ở Mục gia này hay không cũng có khác biệt gì chứ?”

An Tuyết Ly tức giận nói: “Cô tính toán đẹp vậy sao, ly hôn rồi mà còn suy tính tất cả mọi thứ của Mục gia, tưởng là có được đứa bé thì cô có thể không phải lo nghĩ gì sao?

Cô nghĩ nhiều quá rồi đấy, sau này Mục Đình Sâm sẽ tái hôn, sẽ sinh những đứa con khác, đến lúc đó, gia sản của Mục gia thì không còn là của Tiểu Đoàn Tử nữa.”

Ôn Ngôn đưa mắt nhìn sắc mặt u ám của Mục Đình Sâm đứng ở bên cạnh: “Vậy ư? Vậy thì bà phải hỏi Mục Đình Sâm xem bản thân anh ấy có chấp nhận chuyện đó hay không chứ, tôi còn có thể nói cho bà biết, anh ấy đã thắt ống dẫn tinh rồi, y học hiện giờ cũng có thể hồi phục không thành vấn đề… nhưng mà nếu như anh ấy không muốn thì sao? Bà cũng chỉ có thể lên mặt với tôi mà thôi, Mục Đình Sâm từ xưa tới nay không phải là người có thể ngoan ngoãn nghe lời đến thé, tôi đã ly hôn với anh áy rồi, bà còn có thể dùng gì để uy hiếp anh ấy nữa nào? Tiếp tục một khóc, hai nháo, ba là thất cổ tự tử ư? Dẹp mấy trò đó của bà đi, tôi không hứng thú chơi với bà nữa. Tôi còn phải đi làm, không có thời gian nói nhiều với bà.”

Nói xong, cô cố tình nói lớn tiếng lên với tầng trên: “Má Lưu, má trông cẩn thận nhé, đừng để mấy người không đâu đến gần con trai của con.”

An Tuyết Ly còn định nói gì đó thì bị Mục Đình Sâm ngăn lại: “Đủ rồi! Dì không có việc gì thì đến đây làm gì? Đi về đi, tôi còn phải đến công ty nữa, sau này… dì tránh xa Tiểu Đoàn Tử ra.”

Lúc đối mặt với Mục Đình Sâm thì An Tuyết Ly không còn vẻ hung hăng như với Ôn Ngôn nữa: “Đình Sâm… Tại sai cháu lại như vậy chứ? Tiểu Đoàn Tử là cháu của dì, tại sao dì lại không thể đến gần thằng bé chứ? Cháu tại sao lại đồng ý với điều kiện vô lý như vậy, rõ ràng là đã ly hôn rồi mà Ôn Ngôn vẫn bắt thóp cháu như thế chứ, sao cháu lại ngốc như vậy chứ?”

Mục Đình Sâm cau mày lại nói: “Kể cả là trong lòng cô ấy.

tính toán tôi thì tôi cũng vui mừng để cho cô ấy làm thé, chuyện của tôi, dì đừng có mà quản. Chú Lâm, đưa dì ấy ra khỏi đây.”

An Tuyết Ly suýt tý nữa là đứng không vững, bà hoàn toàn không ngờ tới là Ôn Ngôn sau khi ly hôn xong thì vẫn ở trong nhà của họ Mục, lại vẫn có thể dùng thái độ khoe khoang như thế với bà, đến Mục Đình Sâm cũng vẫn che chở cho Ôn Ngôn như thé.
Chương 978: Anh Không Muốn Để Em Chuyển Đi

Ôn Ngôn bị mắng cho vuốt mặt không kịp, không dám cãi lại, đúng thế, Trần Mộng Dao làm chuyện gì cũng không hề giấu cô, cô thì lại luôn giấu giếm Trần Mộng Dao.

Buổi chiều hết giờ làm, Ôn Ngôn và Trần Mộng Dao cùng ngồi xe của Kính Thiếu Khanh đi đến biệt thự Bạch Thủy Loan, ánh mắt của Mục Đình Sâm như là muốn giết người vậy, cô cố tình như là không nhìn thấy gì, đã ly hôn rồi, anh có thể làm gì được cô chứ?

Sau khi đến biệt thự Bạch Thủy Loan, Mục Đình Sâm cùng với Kính Thiếu Khanh xuống dưới bếp, hai người đó không biết là đang nói chuyện gì.

Trần Mộng Dao thì nhất định hỏi rõ ràng mọi chuyện với Ôn Ngôn, chuyện gì có thể nói, chuyện gì không nên nói, đều đã dò hỏi ra hết cả rồi. Biết được ngọn ngành mọi chuyện, Trần Mộng Dao sờ cằm, lòng đầy căm phẫn nói: “Rõ ràng là Mục gia nợ cậu, cuối cùng thì lại làm ra cứ như mọi tội lỗi lều là từ cậu vậy, dựa vào cái gì chứ? Cậu đề nghị ly hôn thì không nói làm gì, Mục Đình Sâm lại còn dám chấp nhận nữa chứ, trong đầu anh ta đang nghĩ cái gì vậy chứ? Hai người bây giờ dự định thế nào vậy? Cứ như thế này mà ly hôn à? Hay là đợi đến thời cơ chín muồi lại tái hợp lại?”

Chuyện tái hôn thì tạm thời Ôn Ngôn vẫn chưa nghĩ đến: “Mình cũng không biết, tình hình hiện giờ chỉ có thể đi bước nào hay bước đấy mà thôi. Dẫu sao thì đấy cũng là mẹ đẻ của anh ấy, mình có thể làm gì chứ? Muốn mình cúi đầu trước mặt của bà ta, cung kính gọi bà ta tiếng mẹ thì cả đời này mình cũng không thể làm được, gọi bà ta một tiếng di là trong lòng mình đã rất khó chịu rồi.”

Trần Mộng Dao hừm một tiếng: “Nếu mà An Tuyết Ly ở trước mặt mình, mình có thể chửi chết bà ta, mình không quan tâm bà ta có phải là mẹ đẻ của Mục Đình Sâm hay không. Những gì mà bà ta làm thì thật là không hiểu nổi.

Trước đây mình tháy Tiểu Ngôn cậu và Mục Đình Sâm chỉ có hai người, bên cạnh không có bề trên thì vẫn rất tốt, bây giờ đột nhiên nhảy ra một bà dì như thế này, thế là xảy ra chuyện luôn rồi đấy thôi?”

Ôn Ngôn cũng thấy nhớ những ngày tháng trước đây, nhưng mà làm sao mà có thể quay lại được nữa chứ?

Lúc ăn cơm, Trần Mộng Dao nhìn Mục Đình Sâm thế nào cũng thấy gai mắt, nhưng mà lại không thể nào trút giận lên đầu của Mục Đình Sâm được, cô tức đến nỗi chỉ ăn được mấy miếng là không thể nào ăn được nữa: “Trước đây khi chưa ly hôn anh đã khiến cho Tiểu Ngôn chịu nhiều tủi nhục như thế, bây giờ ly hôn rồi, anh mà còn để cho cô ấy chịu tủi nhục nữa thì tôi là người đầu tiên sẽ không tha cho anh.”

Ánh mắt của Mục Đình Sâm hơi lay động: “Tôi biết rồi.”

Kính Thiếu Khanh gặp thức ăn vào bát của Trần Mộng Dao: “Được rồi, em đừng có mà tức giận nữa, Đình Sâm cũng có phải là tình nguyện ly hôn đâu, em lo cho cái vị ở trong bụng em trước đi, khó khăn lắm mới ăn được với nhau bữa cơm, đừng có mà tức giận thế nữa.”

Ăn cơm xong, đi ra khỏi biệt thự, Mục Đình Sâm mở cửa xe nhìn Ôn Ngôn hỏi: “Em có muốn đi nhờ xe không hả?”

Ôn Ngôn bực mình trợn mắt nhìn anh, ngồi vào trong xe nói: “Đây có mà là hỏi thừa à? Lẽ nào em lại đi bộ về chắc?”

Mục Đình Sâm nhếch mép cười: “Lúc đến đây em chẳng phải là đã gạt anh sang một bên đáy thôi?”

Anh đúng là thù dai, Ôn Ngôn không nói gì nữa, cảm thấy hơi mệt, dựa vào ghé nhắm mát lại nghỉ ngơi.

Về đến Mục gia, vẫn chưa đợi bọn họ vào đến cửa, má Lưu đã ra đón: “An phu nhân đến rồi, còn mang theo hành lý nữa, nói là muốn chuyển đến đây ở…”

Ôn Ngôn và Mục Đình Sâm đồng thời đanh mặt lại, nhà cũng đã mua cho rồi, bây giờ thì lại còn muốn chuyển đến đây ở nữa. Nếu như An Tuyết Ly đã đến đây thì Ôn Ngôn cũng không thể nào ở tiếp nữa.

Ôn Ngôn hạ giọng nói: “Má không để cho Tiểu Đoàn Tử tiếp xúc với bà ta đấy chứ?”

Má Lưu gật đầu: “Không có, má trông chừng rồi, lúc này má để cho lão Lâm đưa Tiểu Đoàn Tử đi đến công viên gần đây chơi, vẫn còn chưa về nữa, để má gọi điện thoại cho lão Lâm, hai người tự xem tình hình thế nào đi.”

Mục Đình Sâm bước nhanh chân đi vào trong nhà, An Tuyết Ly đang ngồi ở trong phòng khách xem tivi, nhìn thấy anh về đến nhà, tươi cười chào hỏi: “Đình Sâm, sao cháu lại về muộn thế chứ? Là ăn cơm ở ngoài rồi à?”

Mục Đình Sâm cau mày lại hỏi: “Dì muốn chuyển đến đây.

ở sao?”

An Tuyết Ly liếc mắt nhìn Ôn Ngôn ở đằng sau lưng anh ấy, rất khẳng định nói: “Đúng thé, ban đầu phải rời xa cháu không phải là ý nguyện của dì, hiện giờ dì đương nhiên phải quay về bên cạnh cháu rồi, lẽ nào… cháu không muốn để dì đến đây ở sao? Dì ở căn nhà mà cháu mua cho dì sống không được thoải mái, một mình cũng không tiện, dẫu sao thì cháu và Ôn Ngôn cũng đã ly hôn rồi, dì chuyển hay không chuyển đến đây cũng có thể ảnh hưởng được đến ai chứ. Vừa hay, căn nhà đó dì đã để trồng ri, cháu không phải là cần chuẩn bị một căn nhà cho Ôn Ngôn để cô ta chuyển ra ngoài sao? Để cô ta ở căn nhà đó của ta đi, căn hộ đó cũng không hề rẻ, vị trí và khu vực đó cũng không hề tồi, như thế cháu cũng không cần phải đi mua căn nhà khác nữa.”

Không đợi Mục Đình Sâm lên tiếng, Ôn Ngôn đã trả lời: “Được thôi, đưa chìa khóa căn nhà đó cho tôi, chìa khóa dự phòng cũng đừng có quên, sáng ngày mai tôi sẽ chuyển đi. Mục tổng, ngày mai cho tôi xin nghỉ nửa ngày, như thế đã được chưa, tôi đi tắm đây.”

Nói xong, cô đi thẳng lên tằng.

Mục Đình Sâm bực tức giật mạnh cà vạt ra: “Dì trước khi đến đây tại sao lại không thương lượng trước với tôi? Tôi đã nói là không muốn lo chuyện của dì nữa, mỗi tháng định kỳ sẽ đưa tiền phụng dưỡng cho dì, tại sao dì lại chuyển đến đây? Chuyện khác thì còn có thể dễ nói, tôi lát nữa sẽ cho người đưa dì về.”

An Tuyết Ly nói rất thành khẩn: “Dì mà không đến đây thì Ôn Ngôn sẽ còn ở đây đến khi nào chứ? cháu nhất định sẽ kéo dài chuyện tìm nhà, như thế thì ly hôn cũng có khác gì là chưa ly hôn đâu? Lúc cần dứt khoát mà không dứt khoát thì sẽ chỉ có loạn hơn nữa mà thôi, cháu đừng có mà quá nhân từ với cô ta. Như thế đối với cháu, dì và cô ta đều không tốt, hà cớ gì mà lại không buông tay chứ?

Di đã đến đây rồi thì sẽ ở lại đã, đợi một thời gian nữa cháu mà vẫn không thấy quen thì dì sẽ nghĩ cách chuyển ra nơi khác.”

Mục Đình Sâm tức đến tím tái mặt mày lại, anh nhường bước thì đổi lại là An Tuyết Ly lại lắn tới, anh đã ly hôn vơi Ôn Ngôn rồi, bà lại còn không kịp đợi mà muốn đuỏi Ôn Ngôn đi. Về điểm này, anh không thể nào nhẫn nhịn được: “Đây là chuyện của tôi, không liên quan gì đến dì. Tôi đã nói rõ với dì rồi, mẹ của tôi chỉ có một người mà thôi, nhưng đó không phải là dì. Tôi không muốn để Ôn Ngôn rời đi, tối hôm nay dì rời khỏi đây cho tôi! Dì đừng có mà ép tôi!”

An Tuyết Ly run rầy nói: “Rốt cuộc là ai ép ai chứ? Lẽ nào là mẹ đã nhìn thấy con đi trên con đường sai lầm rồi mà lại để con càng đi càng xa ư? Hiện giờ đứng trước bờ vực mà dừng lại thì còn kịp! Trong mắt con, chị gái của mẹ, một người độc ác làm chuyện tán tận lương tâm như thế mới đủ tư cách để làm mẹ của con sao? Con mà không để cho Ôn Ngôn chuyển đi, mẹ sẽ công bó hết những chuyện trước đây mà mẹ nuôi của con đã từng làm ra trước mặt công chúng, cho tất cả mọi người biết con mới là con trai của mẹ!”

Mục Đình Sâm phẫn nộ đá đổ chiếc ghế ở bên cạnh, điên tiết đi thẳng lên tầng.

An Tuyết Ly đau khổ nhắm mắt lại, bà cũng không muốn uy hiếp Mục Đình Sâm như thế, nhưng mà cũng chỉ có như thế mới có thể ép đượcấy, hôm nay trước khi chuyển đến đây thì bà đã quyết định nhất định phải để anh và Ôn Ngôn cắt đứt một cách gọn gàng!

Về đến phòng, Mục Đình Sâm đẩy cửa của nhà tắm ra, nhiệt độ ở bên ngoài so với bên trong nhà tắm thì thấp.

hơn, Ôn Ngôn lạnh đến mức rùng mình: “Làm cái gì thế hả? Anh đóng cửa lại đi, lạnh chết được!”

Anh nghe theo lời cô, đóng cửa lại, nhưng mà người anh thì đã đi vào trong.

Ôn Ngôn giật lấy khăn tắm quán lấy người: “Anh muốn nói gì chứ?”

Anh đi lên trước ôm lấy cô, không hề bận tâm đến việc quần áo bị dính nước: “Anh không muốn để em chuyển đi» Ôn Ngôn thất thần một lát: “Anh cho là, bà ta đã đến đây.

rồi thì sẽ chịu rời đi sao? Em không thể nào ở với bà ta dưới một mái nhà được, để em chuyển đi, em chỉ muốn được thanh tịnh mà thôi. Em không ngăn cản anh đến thăm Tiểu Đoàn Tử, sau này cũng không phải là không gặp lại nhau nữa… Anh đừng có như thế này…”
 
Advertisement
Last edited:

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom