• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều Full dịch (11 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 956-960

Chương 956: Dựa vào cái gì mà vì cháu.

Mong cả nhà thông cảm cho truyen one vì hình ảnh nhé! Chúc cả nhà đọc truyện vui vẻ!

Hầu kết của Mục Đình Sâm động một chút, có chút gian nan nói: “Chân của bà ấy không phế, khoảng thời gian này, hẳn là đã khôi phục phần lớn rồi, hành động tự do không có vấn đề, bà ấy vẫn luôn gạt tôi.”

Diệp Quân Tước cũng không cảm thấy bất ngờ, những .

chuyện An Tuyết Ly đã làm ở Mục gia, anh ta cũng có nghe nói: “Áy… Vậy thì chính là bà ấy làm không khác _ được, nhất định là bà ấy biết tôi là ai, cho nên mới làm như vậy. Bà ấy có thể trốn ra khỏi bệnh viện tâm thần, nếu bà ấy thật sự muốn trốn anh cũng không dễ tìm đâu. Trên người bà ấy không có tiền không có giấy tờ tùy thân, còn có thể ở bên ngoài nhiều ngày như vậy, thật sự là giỏi.

Cũng không biết lúc phát bệnh ngoại trừ ra tay với tôi ra còn ra tay với ai khác không, ngẫm lại thấy mình bị một bệnh nhân tâm thần để mắt tới, thật là đáng sợ.”

Mục Đình Sâm cảm thấy Diệp Quân Tước nói chuyện có chút chói tai, không vui nói: “Anh bớt nhắc đến bệnh tâm thần đi, bà ấy không có tùy tiện phát bệnh làm người khác bị thương, là anh đáng đời.”

Diệp Quân Tước châm chọc nói: “Ây? Ý của anh là bà ấy không bị bệnh tâm thần? Vậy vì cái gì anh lại đưa bà ấy đến bệnh viện tâm thần? Mục Đình Sâm, anh để tâm chút đi, một dì nhỏ nhiều năm không liên lạc đột nhiên xuất hiện, làm náo loạn nhà anh đến nỗi gà bay chó chạy, bình thường sao? Có là người thân đi chăng nữa, ở dưới khoảng cách và thời gian dài, đều sẽ trở nên lạ lẫm, có nguyên nhân gì để bà ấy chạy về phía anh, lại liều mạng che chở anh như thế? Đạo lý giết người đền mạng bà ấy cũng không phải không hiểu, hết lần này tới lần khác còn dám xuống tay với tôi, sợ tôi uy hiếp đến anh? BÀ ấy còn không tìm người khác giúp, còn là tự mình làm, loại chuyện này vẫn nên là làm bí mật một chút thì tốt hơn đi?

Tôi thật tò mò dì nhỏ của anh đang cát giấu bí mật gì.”

Bí mật…

Cuối cùng là bí mật gì?

Mặc cho Mục Đình Sâm suy nghĩ nát óc cũng nghĩ không – ra được, nghĩ đến vết thương xưa trên người An Tuyết Ly, – anh càng đau lòng hơn.

Sau một lúc, Mục Đình Sâm quay người bước ra hướng công Diệp Quân Tước hỏi: “Phải đi rồi?”

Bước chân anh dừng một chút: “Ừ, không lẽ ở lại đâm anh thêm hai đao nữa à?”

Diệp Quân Tước cười lưu manh vô lại: “Nếu anh nghĩ vậy thì ngay từ lúc vào đã động thủ rồi. Tôi muốn nói cho anh biết, nơi dì nhỏ của anh ra tay với tôi ở gần “Tân thiên địa”

Thành Bắc.”

Mục Đình Sâm nghe thấy, nhưng không dừng bước chân lại, đi rất nhanh.

“Tân Thiên Địa” là khu vui chơi giải trí lớn nhất của Thành Bắc, địa phương sống phóng túng, đương nhiên cũng là “ôn nhu hương” của đàn ông. Nghe được tên địa điểm, Khúc Thanh Ca liền vô thức nhíu lông mày lại: “Diệp Quân Tước, lúc anh vị đâm là mới đi ra từ “Tân Thiên Địa” hay là đang định đi vào? Anh”

Nụ cười trên mặt Diệp Quân Tước trong nháy mắt biến mất: “Nói linh tinh cái gì đó? Anh không vào đó, chỉ là bàn công việc ở gần cạnh…”

Khúc Thanh Ca chắc chắn sẽ không tin lời nói dối của anh ta, tức giận đến mức hận không thể đập cho anh hai chùy: “Đừng cho là anh làm chuyện gì tôi cũng không biết, A Trạch còn thành thật hơn anh! Trước kia anh chơi như thế nào tôi mặc kệ, hiện tại kết hôn rồi, tôi là vợ anh, tôi không thể chấp nhận anh làm loạn ở bên ngoài, nếu tôi phát hiện _ ra anh lại đến loại địa phương đó, tôi sẽ…. tôi… tôi sẽ ly hôn với anh!”

Hai chữ “Ly hôn” cô nói đến không có chút khí lực nào, cô muốn đe dọa Diệp Quân Tước một chút, lại giống như bây giờ không tìm được lý do nào khác tốt hơn.

956-1-manh-the.jpg


Tiểu Nhuế Nhuế nhìn chằm chằm vào biểu cảm khoa trương của anh ta, giống như là nhận lấy kinh hãi, đôi mắt to đen nhìn cũng không chớp, trong lúc nhất thời quên động đậy.

Chờ đến khi đau đớn qua đi, đáy mắt Diệp Quân Tước lướt qua một vòng ánh sáng nhu hòa, dáng vẻ vừa rồi của Khúc Thanh Ca hình như có chút đáng yêu…

Đêm đến, Mục Đình Sâm ở một quán cà phê gần “Tân .

Thiên Địa” ôm cây đợi thỏ, trực giác nói cho anh biết, An _ Tuyết Ly sẽ xuất hiện.

Bởi vì An Tuyết Ly không có tiền không có thẻ căn cước, chỉ có loại địa phương hỗn tạp như “Tân Thiên Địa” mới có thể thu nhận đủ các loại người, An Tuyết Ly muốn mưu sinh, chỉ có thể tới đây.

Anh hy vọng bà không xuất hiện ở đây, loại địa phương này, sẽ hoàn toàn diệt tan hình tượng cao nhã thanh khiết của bà trong lòng anh, dù rằng khoản thời gian bà náo loạn đã diệt không ít hình tượng của bà trong lòng anh.

Thẳng đến mười một giờ đêm, quán cà phê đóng cửa, anh đứng ở đường lớn, nhìn qua “Tân Thiên Địa” xa hoa truy lạc đối diện, đứng một lát, đang định rời đi, một thân ảnh quen thuộc xuất hiện trong ánh mắt của anh, cuối cùng An Tuyết Ly vẫn để anh thất vọng, quả nhiên bà xuất hiện ở nơi này, còn đang kéo cánh tay của một người đàn ông mặc âu phục, nhìn qua hai người cử chỉ rất thân mật.

Trong lòng anh lập tức có loại phẫn nộ không thẻ nói ra, vì trốn tránh anh, sống sót ở bên ngoài, không tiếc lấy lòng những cặn bã như thế này? Trong nháy mắt anh hoài nghỉ, người kia có phải là tiểu dì anh tôn trọng không?

Anh không biết mình theo sau như thế nào, trong đầu là một mảng hỗn loạn. Bề ngoài An Tuyết Ly nhìn qua nhiều lắm là hơn ba mươi tuổi, cộng thêm trạng thái làn da tốt, không ai có thể nhìn ra tuổi tác thực sự của anh, trên người bà thành thục có đủ hương vị hắp dẫn ánh mắt của đàn ông, cộng thêm khí chất hơn người và khuôn mặt tinh .

xảo, ở nơi như thế này không khó mà lẫn vào.

An Tuyết Ly đưa người đàn ông vào ghế dài quán bar sau .

đó liền rời đi, rất nhanh lại dẫn hai người con gái trẻ đẹp _ đến cạnh người đàn ông kia. Nhìn ra được, công việc của bà không phải là bồi rượu thậm chí công việc như vậy, chỉ là loại phụ trách quan hệ xã hội.

Mục Đình Sâm nhìn một hồi, thực sự nhịn không được nữa, trong lúc An Tuyết Ly cùng một đám đàn ông đang trò chuyện vui vẻ, anh vượt qua đám người đi tới.

Trong nháy mắt An Tuyết Ly nhìn thấy anh, nụ cười quyên rũ trên mặt cứng đờ, kinh ngạc và kinh hoảng còn có bí bức hiện lên đang xem trong con người: “Đình Sâm…”

Mục Đình Sâm không nói chuyện, sắc mặt âm trầm cầm tay của bà kéo ra khỏi “Tân Thiên Địa”. An Tuyết Ly không giãy dụa, một mực cúi thấp đầu không biết đang suy nghĩ gì. Có lẽ là chân vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, cộng thêm mang giày cao gót quá lâu, bà không theo kịp bước chân của Mục Đình Sâm, bước đi chó chút không vững.

Trở lại trên xe, Mục Đình Sâm khóa cửa xe: “Nói đi, rốt cuộc gì còn bao nhiêu bí mật giấu diễm cháu? Nói hết những bí mật của dì ra, không phải là dì nói đều là vì cháu sao? Nói xem dì dựa vào cái gì mà vì cháu làm những chuyện này!” Câu nói cuối cùng giống như là dùng giọng gầm lên vậy, còn đập mạnh một cái vào vô lăng.
Chương 957: Bí mật không thể nói (1)

Hốc mắt An Tuyết Ly nhanh chóng ẩm ướt, không đợi nước mắt rơi xuống, Mục Đình Sâm liền nóng nảy gầm nhẹ: “Đừng khóc, tuyệt đối đừng khóc! Nước mắt của dì hiện tại không kéo lại được chút thương hại nào của cháu cả, cháu sẽ chỉ cảm thấy chán ghét, cho nên đừng diễn kịch lãng phí! Là dì làm Diệp Quân Tước bị thương đi?

Tiếp theo dì còn muốn làm cái gì? Giết Ôn Ngôn? Dì điên .

rồi hả?! Dì nên ở lại bệnh viện tâm thần, điều trị cho tốt – bệnh của mình!”

An Tuyết Ly cố nén nước mắt, run rẩy nói: “Dì xuất hiện ở đây… Cháu rất thất vọng đúng không? Dì không có…

Không có làm loại chuyện không thể lộ ra ngoài đó, chỉ là dì không có nơi nào để đi, cũng không có tiền, tạm thời mưu sinh mà thôi. Đình Sâm, cháu thật sự rất chán ghét dì sao?”

Mục Đình Sâm lửa giận đầy đầu, thẳng thắn đáp lại: “Đúng, rất chán ghét! Hận không thể cho rằng dì chưa từng xuất hiện, hận không thể cho rằng cháu không có dì nhỏ như vậy! Dì có thể chọn không nói cái gì cả, như vậy cháu để dì đi, từ này về sau chúng ta không còn bắt kỳ quan hệ nào nữa, cũng không cần thiết lại lại đến, nếu là dì dám động vào Ôn Ngôn, cháu sẽ không bỏ qua cho dì!

Cuộc sống của cháu không đến lượt dì nhúng tay vào.”

Con ngươi An Tuyết Ly bỗng nhiên phóng đại, lời nói của Mục Đình Sâm, làm bà rất tổn thương.

Nước mắt rơi xuống làm nhòe lớp trang điểm, làm bà lộ ra vẻ hơi chật vật. Đột nhiên bà cười: “Đúng… Dì không có tư.

cách nhúng tay vào cuộc sống của cháu, bởi vì dì chưa từng dưỡng dục cháu, nhưng dì cũng không nghĩ, dì trải qua nhiều khổ sở như vậy, cháu mảy may không biết.

Chuyện hội trường là một tay dì đạo diễn, giả bộ như chân bị phế cũng là vì để được ở lại bên cạnh cháu, bởi vì dì biết, lầy thân phận dì nhỉ, dì không có cách nào ở mãi bên cạnh cháu, chỉ đến lúc cháu cảm thấy nợ dì, mới không tiếc mà chăm sóc dì.

Di một mực chôn giấu trong lòng không dám nói ra, là sợ.

cháu không tiếp nhận được, dì cũng vì tốt cho cháu, sợ ảnh hưởng đến cháu. Chỉ cần cháu sống tốt, tất cả đau _ khổ dì đều có thể một mình tiếp nhận, mặc kệ là mười năm hay là hai mươi năm, dù là cả một đời, dì cũng đều nhận… Nhưng dì không thể không có cháu, chỉ có lúc ở cạnh cháu dì mới cảm thấy bản thân còn sống, dì đã đợi ngày ngày thật nhiều năm, thật nhiều năm rồi…”

Mục Đình Sâm ẩn ẳn cảm giác được cái gì, nghe tiếp, sợ nghe được chân tướng đáng sợ gì, không nghe lại bức bối muốn biết. Cuối cùng anh vẫn lựa chọn để An Tuyết Ly nói tiếp, anh biết, chân tướng có lẽ rất sống động: “Hiện tại chỉ có hai người chúng ta, dì không cần cân nhắc quá nhiều, nói đi, nói hết ra…”

An Tuyết Ly nhìn về phía ngoài cửa sổ xe, đối diện với “Tân Thiên Địa” náo nhiệt bị một lớp của xe ngăn lại, bầu không khí náo nhiệt đó không tràn được vào trong xe, lòng bà, cũng như đang ở hằm băng: “Chị gái dì, bà ấy không thể xinh con. Bà ấy biết mình không giữ được trái tim của bố cháu, vì địa vị vững chắc của mình, vì để giữ được trái tim của bố cháu, bà ấy về nhà ngoại một khoảng thời gian rất dài, là đoạn thời gian trước khi cháu sinh ra… Cũng chính trong đoạn thời gian đó, bà ấy thuyết phục dì giúp bà ấy sinh đứa con, nói với bên ngoài là con trai ruột của bà ấy. Đứa bé đó, chính là cháu.”

Mục Đình Sâm bỗng nhiên giật mình, kết quả là, anh cũng giống như Diệp Quân Tước sao..? Cũng không phải quang minh chính đại sinh ra đã là người họ Mục…

An Tuyết Ly chú ý tới phản ứng của anh, nói tiếp: “Cháu yên tâm, cháu là người Mục gia, không phải là dì và người đàn ông khác sinh ra, chị gái tốt của dì, tự tay đưa dì lên giường của chồng chị ấy. Dì không ham phú quý Mục gia, không ham con người bố cháu, dì vô cùng không tình nguyện, thế nhưng bà ấy giống như người điên khẩn cầu _ dì, lại chửi rủa dì, nói dì thấy chết không cứu, không có bố cháu, bà ấy sống không nổi. Khi đó bà ngoại cháu còn sống, mẹ con hai người đó đồng tâm, không nỡ ném vinh hoa phú quý Mục gia đi, không nỡ nhìn chị gái sống như cái xác không hồn, chị gái đã vì người đàn ông đó bỏ ra quá nhiều, quá nhiều rồi… Bọn họ đều buộc dì phải đáp ứng yêu cầu đó.

Tắt cả đều thuận lợi tiền hành dưới điều khiển của chị, bó cháu bị hạ dược, không biết gì, chắc là ông ta chỉ cho là mình xảy ra quan hệ đã ngoài ý muốn với một người phụ nữ lạ thôi, cũng chính khi đó, một người phụ nữ thừa lúc vắng mà vào, làm ông ta tưởng mình đã xảy ra quan hệ với người đó. Buồn cười nhất là, về sau vậy mà ông ta còn sinh một đứa con trai với người phụ nữ đó, chính là đứa con riêng sau này. Chị gái hao tổn tâm cơ như vậy, cuối cùng vẫn là nhận lại một người cặn bã.

Sau khi dì mang thai, chị gái vẫn ở nhà ngoại trông coi dì, sợ dì đổi ý bỏ cháu, bà ấy một mực cự tuyệt thăm gặp của bố cháu, bởi vì bà ấy giả bộ như dưỡng thai, dì lại là một cô gái trẻ tuổi chưa chồng, không dám lớn bụng ra ngoài rêu rao, sinh cháu cũng là sinh trong nhà. Đêm cháu sinh ra, hơn nửa đêm dì bị vỡ nước ối, sợ bị người khác thấy, họ không chịu đưa dì đến bệnh viện, bây giờ nghĩ tới lúc sinh cháu, dì vẫn còn thấy sợ, chút nữa thì dì đã chết rồi…”

Nói đến đây, An Tuyết Ly giống như là nói không được nữa, giọng nói nghẹn ngào đến từ ngữ nói ra không nghe rõ, mặt mũi tràn đầy vẻ thống khổ.

Mục Đình Sâm hai tay gắt gao siết thành quyền, cắn răng – hỏi: “Sau đó thì sao…?”

An Tuyết Ly chằm chậm điều chỉnh lại cảm xúc, nói tiếp câu chuyện sau này.

Sau khi sinh xong, bà nhìn bộng dáng con trai mình, cảm giác bài xích và tội ác trong lòng trước đó lập tức biến thành hư ảo, sau khi phụ nữ làm mẹ tâm tình cũng biến đổi, bà không nỡ bỏ con mình, không muốn để chị gái ôm con đi.

Vì ngăn chặn phiền phức, sáng sớm hôm sau chị gái liền ôm con về Mục gia, đặt tên là Mục Đình Sâm.

Chị ruột của bà, vì một người đàn ông, đã cử chỉ điên rò, xem cô như máy sinh, không cho bà gặp con trai, đưa cho bà một khoản tiền, nói là xem như đền bù.

Chính khi đó, nội tâm bà giữ thù hận với tất cả mọi người, tất cả mọi thứ đều quá tàn nhẫn với bà.

Bà lén lún đến Mục gia, ba phen mấy bận. Lo mọi chuyện bại lộ, chị gái liền sắp xếp cho bà đi nước ngoài, để bà mãi mãi không được gặp lại con trai của mình.

Một người con gái trẻ tuổi trước nay chưa từng xa nhà, đến một quốc gia hoàn toàn xa lạ, ngôn ngữ không hiểu, còn phải đối mặt với một người đàn ông xa lạ cả ngày, bà uất ức hậm hực trong một thời gian dài, còn từng tiếp nhận trị liệu.

Thật ra chồng bà đối xử với bà cũng không tệ lạ, cũng rất .

có tiền, người đàn ông nước Mỹ tao nhã lại đẹp trai đó, bên cạnh bà tức lúc bà uất ức đi tới, nghênh đón cuộc sống mới.

Thế nhưng trái tim đã vỡ vụn, làm sao cũng không thể ghép lại với nhau một lần nữa, nội tâm bà từ đầu đến cuối cũng tâm tâm niệm niệm là bà chỉ bên cạnh người con bà sinh đêm đó, bà nằm mơ cũng muốn về nước, đoạt lại con của mình, bà không có cách nào yêu chồng của mình, thậm chí không có cách nào sinh con với người chồng của mình.

Hoặc là nói, bà chưa từng sống tốt, giữa nhiều năm như vậy, bà bức điên bản thân mình rồi, cũng bức điên chồng mình rồi, mang thai bảy lần, cũng bị bà bỏ bảy lần, một lần cuối cùng, chồng bà gần như là nhốt bà lại, vì để bà thuận lợi sinh hạ con, nhưng bà vẫn nhắm con dao đâm ngay bụng mình, từ sau lần đó, không thể có thai nữa.
Chương 958: Bí mật không thể nói (2)

Nhiều năm như thế hành vi của bà không đổi, cũng không được bà đáp lại tình cảm, chồng của bà cũng bắt đầu biến thành “tên điên” giống bà, bắt đầu say rượu, uống say rồi liền động thủ với bà. Bà nợ ông ta, cho nên bắt luận bị đánh bao nhiêu lần, bà đều chấp nhận, đều tha thứ.

Mỗi lần chồng bà tỉnh rượu nhin fthaays bà mình đầy thương tích, đều sẽ ôm đầu khóc lớn, càng không ngừng xin lỗi, lại không ngừng chất vấn bà, vì cái gì không thể yêu ông, vì cái gì không chịu sinh một đứa con cho ông ấy.

Bà nói: “Bởi vì vừa nhìn thấy anh, tôi liền nghĩ đến chị gái của tôi, gả cho cho, chẳng qua cũng là cuộc sống chị ấy sắp xếp cho tôi, sắp xếp một cái lồng giam, tôi muốn về nhà, về nhà của chính tôi, trở lại bên cạnh con trai tôi… Tôi thật sự hận bọn họ, tôi hận không thể để bọn họ chết hết bill Cũng bởi vì thành toàn cho chị gái, bà trải qua ba ngươi năm như sống trong tù, bị đặt ở một quốc gia xa xôi, không thể trở về nhà của mình. Chồng bà đã từng lén lút cho bà về nước thăm Mục Đình Sâm, cũng chính là thời điểm Mục Đình Sâm học tiểu học, lén lút gặp mấy lần, mỗi lần bà đều cẩn thận không để chị gái phát hiện, nhưng cuối cùng vẫn bị chị gái biết.

Chị gái dùng thủ đoạn áp chế chồng của bà, chồng bà không thể không đưa bà đi, không cho bà về nước nữa.

Ban đầu chồng của bà chưa nảy sinh tình cảm với bà, không còn suốt ngày vây quanh bà, tra tấn lẫn nhau, bắt đầu ăn chơi đàng điểm ở bên ngoài, nhưng là cũng tương tự không chịu thả bả rời đi, cuối cùng giữa hai người, đại khái cũng chỉ còn lại có căm hận lẫn nhau, còn có áy náy của bà với chồng mình.

Coi như áy náy, bà vẫn giết người đàn ông đó, cái người từng xem bà như trân bảo, về sau bị bà bức đến phát điên…

Mỗi ngày qua đi, chấp niệm về nước của bà càng sâu, bà liều lĩnh, vì đạt được mục đích, mấy năm sau cùng, bà vẫn luôn trộn thuốc mãn tính vào thức ăn của chồng bà, để cơ thể của ông ấy dần dần sụp đổ. Chồng bà vừa chết, bà liền lập tức lao về nước, về bên cạnh Mục Đình Sâm. Vì chặt đứt tắt cả liên hệ, vì triệt để thoát khỏi quá khứ, thậm chí đến gia sản của chồng bà ấy cũng không muốn kế thừa, gia sản kia tồn tại, sẽ một mực nhắc nhở bà tất cả mọi thứ xảy ra.

Nghe đến cuối cùng, Mục Đình Sâm hạ cửa xe xuống châm một điều thuốc lá, tay của anh giống như là run run cầm không được điều thuốc nhỏ.

Anh lại là con trai của “dì nhỏ”, người mẹ hiền từ trong lòng anh, vậy mà lại làm ra chuyện độc ác như vậy, “cầm †Ù” em gái ruột của mình hơn nửa đời người!

Chân tướng là như thế, vậy tất cả mọi thứ đều có thể được giải thích rồi, một người vì trở lại bên cạnh anh cố gắng nhiều năm như vậy, làm ra những hành vi kỳ quái khiến người ta kinh ngạc. Anh khó mà tiếp nhận hiện thực, nhưng lại không cách nào có một tia ý hận với An Tuyết Ly, An Tuyết Ly mới là người đáng thương nhất…

Thật lâu sau anh cũng không nói gì, không biết nói cái gì cho phải, chân tướng làm anh cảm thấy bắt lực tái nhọt, bắt luận là không hy vọng lời nói của An Tuyết Ly không phải là sự thật đến đâu thì sự thật cũng không cách nào thay đổi.

Sau một khoảng thời gian dài trầm mặc, An Tuyết Ly cười ngốc: “Thật ra cũng coi như ta đã trả thù tất cả mọi người, còn lại, chỉ có chấp niệm trở lại bên cạnh con. Nếu đã nói cho con biết, ta cũng không ngại con biết nhiều hơn. Trận tai nạn trên không kia, là ta giật dây để chị gái làm như vậy. Khi đó bà ấy mắc bệnh nan y không chữa khỏi, thời điểm mắt hết can đảm vậy mà nghĩ đến liên lạc với ta, trừ ta ra, thế mà bà ấy không có một người có thể tâm sự tâm tình. Bà ấy đã khóc rất lâu rất lâu trong điện thoiaj, không nói những cái khác, bà ấy thật sự coi con là con ruột, sợ: con riêng cướp tất cả mọi thứ của con.

Ta liền đưa cho bà ấy một chủ ý, dù sao bà ấy cũng không muốn sau khi bà ấy chết những người phụ nữ khác lên thay bà, còn mang theo con hoang tranh đoạt gia sản với con, còn sống không thể gắn bó với người đàn ông bà ấy yêu, chết cũng phải mang theo bố cháu. Ta cứ thuận miệng nói như vậy, bà ấy thật sự làm như vậy. Lúc biết bà ấy chết, vậy mà dì… Có một tia khổ sở như vậy, nhưng khoái cảm trả thù là càng nhiều hơn, bà ấy hành hạ dì nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng không có một kết cục tốt.”

Bắt luận lần chân tướng về thân thế hay chuyện khác, đối với Mục Đình Sâm mà nói đều là như đang cảnh tình vậy.

Trong lúc nhất thời anh không cách nào tiêu hóa được, đã rạng sáng, anh lái xe đưa An Tuyết Ly đến một khách sạn dưới trướng Mục thị, lúc gần đi, anh nói: “Hôm nay dì ở đây đi, ngày mai cháu sẽ bảo Trần Nặc đưa đồ đến cho dì, sau này cháu sẽ sắp xếp chỗ ở cho dì, hi vọng dì… Đừng quấy rầy cuộc sóng của cháu nữa, cho tới tận bây giờ, cháu cũng chưa từng hi vọng là dì sẽ xuất hiện.

An Tuyết Ly há to miệng, giống như muốn nói cái gì, cuối cùng cũng không nói, chỉ có nước mắt không ngừng rơi xuống.

Trở lại Mục trạch, Mục Đình Sâm không có lập tức trở về phòng ngủ, mà trực tiếp đến thư phòng. Cả tòa tòa nhà đều đang ở trong yên tĩnh, anh cũng không tạo ra tiếng động gì, thậm chí đến đèn cũng không bật, tê liệt ngồi trên ghế, hai chân thon dài mở rộng, hai tay rũ xuống bên người, hiện tại chỉ có tư thể thả lỏng này mới có thể giúp anh giữ tỉnh táo, duy trì thanh tỉnh.

Anh đang suy nghĩ, thân phận của anh và Triển Trì khác nhau chỗ nào? Kết quả là, anh cũng trở thành con riêng mà bản thân từng căm ghét không phải sao?

Anh có thể ẩn ẩn cảm giác được, có lẽ lúc còn sống bố anh đã biết mẹ anh làm gì, mặc dù không vạch trần, có lẽ là thất vọng, mới luôn giữ liên lạc với mẹ của Triển Trì, tận đến mấy năm về sau, mới sinh ra Triển Trì.

Trong đêm yên tĩnh, cửa thư phòng bị đẩy ra âm thanh có chút đột ngột.

Ôn Ngôn đứng ở cửa, ánh đèn ảm đạm trên hành lang kéo bóng của cô rất dài, ngay từ đầu cô không xác định Mục Đình Sâm có phải là đã trở lại hay không, nhưng nghe được một chút tiếng động, trước khi anh trở lại, cô vẫn luôn không ngủ.

Nhìn thấy anh đang bị vây hãm trong bóng đêm ảm đạm, cô cất bước tiến lên: “Sao trở về cũng không đi ngủ? Vẫn chưa tìm thấy dì nhỏ sao? Chút tin tức cũng không có sao?”

Mục Đình Sâm nhếch môi không nói một lời, loại chuyện này, anh không biết nên làm sao nói ra, toàn thân trên dưới của anh đều đang bài xích nói tất cả mọi chuyện cho.

Ôn Ngôn, anh không có cách nào để người khác biết, bất cứ người nào…

Bộ dạng suy sụp của anh hù dọa đến Ôn Ngôn, cô tưởng rằng An Tuyết Ly xảy ra chuyện gì, liền chậm rãi ngồi xuống ở bên cạnh anh, nửa người trên tựa trên đùi anh: “Đình Sâm… Là dì nhỏ… Xảy ra chuyện gì sao? Anh đừng giấu ở trong lòng, nói cho em đi, được không?”

Mục Đình Sâm cứng ngắc đưa tay sờ lên tóc của cô: “Không sao, chỉ là anh… Tâm tình có chút xấu, anh muốn yên lặng một chút, không cần phải để ý đến anh, em trở về ngủ đi.”

Giữa hai người đôi lúc cũng cần phải có không gian riêng, mặc dù Ôn Ngôn rất lo lắng cho anh, vẫn nghe theo anh, để anh yên tĩnh một mình.

Sáng sớm hôm sau, lúc Ôn Ngôn rời giường, Mục Đình Sâm đã rời đi.

Má Lưu nói sáng sớm anh đã đi cùng Trần Nặc, lúc nói chuyện, má Lưu có điều muốn nói lại thôi.

Ôn Ngôn cảm thấy có chút kỳ lạ, thế nhưng bắt kể hỏi thế nào, má Lưu mẹ cũng không chịu nói thêm một chữ nào, nói là Mục Đình Sâm đã thông báo, không cho mọi người ở dưới bàn tán luyên thuyên.
Chương 959: Hận đến chết mới thôi

Càng như vậy, thì càng lộ ra không bình thường, Ôn Ngôn đi qua trên dưới một vòng Mục trạch, phát hiện tất cả hành lý và vết tích của An Tuyết Ly biến mắt, đến chiếc xe trong nhà xe cũng đã bị đưa đi. Chỉ có hai loại khả năng, hoặc là đã tìm được người, Mục Đình Sâm sắp xếp chỗ khác cho.

An Tuyết Ly, đưa hết đồ qua, khả năng còn lại, chính là người không còn nữa, đồ vật đều xử lý hết rồi, sợ nhìn thấy sẽ đau lòng.

Cô tương đối thiên về loại khả năng thứ nhất, bởi vì coi như phương diện tinh thần An Tuyết Ly có chút vấn đè, nhưng cũng không phải ngốc, ngược lại còn là người phụ nữ thông minh hiện đại, không đến mức chỉ có mấy ngày đã khiến bản thân chết vì lưu lạc bên ngoài. Nếu là như thế, vì sao Mục Đình Sâm lại giấu cô? Vì sao không chịu nói?

Cô giả bộ như không biết, án binh bát động, bởi vì phần lớn bất động sản của Mục gia đã bị cô bán ở thời kỳ khó khăn kia, tạm thời không có chỗ thích hợp để An Tuyết Ly ở, muốn sắp xếp An Tuyết Ly nhất định là cần nhà ở, vậy thì phải dùng tiền mua, đến lúc đó Mục Đình Sâm lấy một khoản tiền ra tiêu, cô thuận miệng hỏi tiêu chỗ nào là được tôi.

Vài ngày liên tục, Mục Đình Sâm đều là đi sớm về khuya, không nhắc đến bát cứ chuyện gì của An Tuyết Ly, mặt ngoài nhìn giống như người không có chuyện gì, nhưng người bên cạnh cũng nhìn ra được, tuyệt đối là đã xảy ra chuyện gì rồi.

Ôn Ngôn không bắt được anh, tối nào anh về cô cũng đã ngủ thiếp đi rồi, buổi sáng còn chưa dậy, người đã đi rồi.

Cô đến công ty đi làm, anh lại không ở văn phòng, không biết cứ đi đâu. Đến Tiểu Đoàn Tử cũng hỏi cô: “Bố đang bận gì sao ạ?”

Cô không biết trả lời như thế nào, tùy tiện qua loa vài câu, nói là Mục Đình Sâm đang bận kiếm tiền mua quà sinh nhật cho Tiểu Đoàn Từ.

Lại qua tầm một tuần lễ, cuối cùng cô cũng phát hiện một khoản chỉ tiêu không nhỏ ở công tuy, cô hỏi thăm người bộ phận tài vụ, phát hiện là Mục Đình Sâm tiêu, hơn nữa không phải dùng cho công ty, là dùng để mua một vị trí chung cư cao cấp hoàn cảnh rất tốt. Công trình khu chung cư đã hoàn thiện rồi, phòng đã tinh trang cơ bản xong, là loại có thể trực tiếp xách đồ vào ở.

Cô muốn hỏi Mục Đình Sâm tình huống cụ thể trước, thế nhưng hình như anh vấn luôn trốn tránh cô, suy nghĩ một hồi, cô túm lấy Từ Dương Dương cùng đến khu chung cư kia, cô không không đi một mình vì cảm thấy trong lòng không rõ, vì sao Mục Đình Sâm không tiếp tục cho An Tuyết Ly tiếp nhận trị liệu, hoặc là sắp xếp ở Mục trạch, mà lại sắp xếp ở bên ngoài? Cuối cùng là đã xảy ra chuyện gì, làm cho Mục Đình Sâm mấy ngày nay cứ có điều gì ccos không đúng?

Đến bên ngoài chung cư kia, Từ Dương Dương có chút sợ hãi: “Chị Ôn Ngôn, chị nói xem chúng ta không ở chỗ này, có vào được hay không? Đây là khu chung cư cao cấp, bảo vệ ở cửa lớn rất nghiêm đó.”

Ôn Ngôn mấp máy môi, nhớ lại tầng Mục Đình Sâm đã mua nhà kia: “Không sao, chị chỉ cần nói chị là chủ chỗ này là được rồi, không phải Mục Đình Sâm đã mua nhà ở đây sao? Chị với anh ấy là vợ chồng, cũng xem như là nhà của chị.”

Lúc đi vào, quả thực là cũng phí chút công sức, bởi vì Ôn Ngôn và Từ Dương Dương đều lạ mặt, sau khi bảo vệ hỏi một hồi, đối cứng đủ loại thông tin, mới cho vào.

Lên lầu, Ôn Ngôn nhấn chuông cửa, qua tầm một phút, cửa phòng mới được mở ra, không ngoài dự đoán, mở cửa, quả nhiên là An Tuyết Ly.

Thời điểm nhìn thấy Ôn Ngôn, An Tuyết Ly hơi có chút kinh ngạc, càng kinh ngạc hơn là Ôn Ngôn, bởi vì chân An Tuyết Ly bình thường, căn bản là không tàn phế, chuyện này đã minh chứng cho phỏng đoán trước đó của cô.

Từ Dương Dương cũng trợn tròn mắt, chuyện An Tuyết Ly vì cứu Mục Đình Sâm mà bị phế mất một chân rất nhiều người trong công ty đều biết, bây giờ nhìn thấy chân An Tuyết Ly bình thường, cô ấy có chút mơ hồ.

“Vào đi.” An Tuyết Ly khôi phục bình thường rất nhanh, ngữ khí nhẹ nhàng giống như là chưa từng xảy ra chuyện gì vậy.

Không thể không nói, Mục Đình Sâm vì An Tuyết Ly mà mua căn nhà này vô cùng tốt, cửa trước đi vào rất rộng, đi vào phòng khách, dụng cụ trong nhà đều trang hoàng làm người ta có cảm giác ấm áp, phòng bếp có máy phần theo phong cách Châu Âu, cửa sổ lớn trong phòng khách có thể nhìn rõ cảnh phồn hoa ngoài thành phó không sót một thứ gì.

An Tuyết Ly rót ly nước cho hai người: “Tôi còn tưởng rằng, Đình Sâm sẽ không nói chuyện của tôi cho cô.”

Ôn Ngôn nhận ly nước, thản nhiên nói: “Thật sự là anh ấy không nói cho tôi, thậm chí mấy ngày này đều trốn tránh tôi, là tôi phát hiện ra anh ấy mua nhà ở đấy, đoán là để cho dì ở, cho nên mới tới xem một chút. Ngày đó anh ấy về nhà rất khuya, hơn nữa nhìn cũng thấy rất không bình thường, hẳn là ngày đó, anh ấy tìm thấy dì đúng không?

Cuối cùng đã xảy ra chuyện gì? Chân của dì…”

Nghe được Ôn Ngôn nói Mục Đình Sâm không nói hết mọi chuyện ra, đáy mắt An Tuyết Ly nhanh chóng hiện một vòng thất lạc, quả nhiên, Mục Đình Sâm sẽ cảm thấy thân thế của mình không thẻ lộ ra ngoài ánh sáng, không muốn nói với bất kỳ ai bên ngoài, đến cả vợ như Ôn Ngôn cũng không nói ra: “Như cô thấy, chân của tôi bình thường, là tôi lửa hai người, không phải cô biết, đến chuyện của hội trường cũng là tôi tự tay sắp xếp sao? Còn là cô tra ra.”

Ôn Ngôn cũng không cảm thấy chột dạ: “Không sai, là tôi tra, không tra làm sao biết dì đã làm những chuyện này?

Chuyện của Diệp Quân Tước … Cũng là dì làm sao? Tất cả mọi chuyện là vì cái gì? Sau khi Mục Đình Sâm tìm thấy dì, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

An Tuyết Ly không có ý định kể lại mọi việ hoàn chỉnh đã nói cho Mục Đình Sâm lại cho Ôn Ngôn: “Chuyện nên nói tôi cũng đã nói cho Đình Sâm rồi, nếu cô muốn biết, thì đi hỏi nó đi. Tôi không chỉ muốn khiến Diệp Quân Tước biến mắt, cũng muốn khiến cô biến mắt, nhưng tôi không thể làm như vậy, bởi vì trong lòng Đình Sâm, cô quan trọng hơn bắt cứ ai, tôi không muốn làm nó khổ sở. Cuối cùng thì tôi cũng đã bỏ xuống được nặng nề nhiều năm ở trong lòng, tôi cảm thấy hiện tại được sống thỏa mái rồi, tôi cũng không dự định làm gì nữa, cô có thể yên tâm. Nhưng tôi sẽ không rời khỏi Đình Sâm, tôi sẽ luôn ở thành phố này trông coi nó, nêu có ai muốn hại nó, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua.”

Đây rõ ràng là đang cảnh cáo Ôn Ngôn, Ôn Ngôn biết, An Tuyết Ly vẫn cảm thấy cô và Diệp Quân Tước có uy hiếp.

với Mục Đình Sâm. Cô thanh minh lần nữa: “Cảnh cáo của dì không cần thiết, Diệp Quân Tước sẽ không chú nhằm vào Mục Đình Sâm hay Mục thị nữa, tôi càng không. Tôi vẫn luôn tò mò, vì sao bà mắt niềm tin cơ bản nhất với người khác như thế? Thù hận thật sự quan trọng như vậy sao? Chìm đắm trong thù hận đau xót cũng là sống, sống nhẹ nhàng cũng là sống, tại sao phải giày vò bản thanh như thế?”

An Tuyết Ly hoảng hốt trong chớp mắt: “Tôi hiểu rõ hơn bất kỳ ai, thì hận sẽ không dễ dàng buông xuống, yêu có lẽ sẽ không vinh hằng, nhưng hận tuyệt đối có thẻ… Yêu sẽ khô héo theo thời gian, hận thì đến chết mới thôi…”

Đi ra từ chung cư, Ôn Ngôn đứng ở ven đường gửi cho.

Mục Đình Sâm một tin nhắn: Em đã gặp dì nhỏ của anh.

Từ Dương Dương yếu ớt hỏi: “Chị Ôn Ngôn, bây giờ chúng ta về công ty sao? Chị yên tâm… Chuyện trong nhà cậu, em sẽ không nói ra ngoài một chữ.”
Chương 960: Mỗi người đều có một nơi cuối cùng để thuộc về

Ôn Ngôn nhìn Từ Dương Dương cười cười: “Chị tin em, chuyện xâu trong nhà không thể truyền ra ngoài, thật đúng là không thể nói linh tinh. Đi thôi, về công ty, lần này xem như chúng ta bỏ bê công việc rồi~”

Trở lại Mục thị, Ôn Ngôn vừa vị trí làm việc, Đường Xán liền nói với cô: “Mục tổng trở về, tới tìm cô, thấy cô không có ở đây, anh ấy liền bảo chúng tôi nói với cô một tiếng, tới phòng làm việc tìm anh ấy. Tôi thấy sắc mặt anh ấy không dễ nhìn lắm, hai người sẽ không cãi nhau chứ?”

Ôn Ngôn bĩu môi: “Trước đó thì không cãi, bây giờ thì không chắc, tôi đi trước đây.”

Nhỡ đâu Mục Đình Sâm không muốn cô đi tìm An Tuyết Ly thì sao? Nói không chừng thật sự là sẽ ằmĩ một trận.

Trước khi vào văn phòng Mục Đình Sâm, cô thành thành thật thật gõ cửa, nghe được giọng Mục Đình Sâm trả lời, cô mới đẩy cửa đi vào. Hôm nay cô quy củ khác thường, đến Đới Duy cũng thấy sửng sốt, hôm nay mặt trời mọc đẳng Tây sao?

Ôn Ngôn đến trước bàn làm việc của Mục Đình Sâm, đoan đoan chính chính đứng vững, cố ý hỏi: “Mục tổng, anh tìm tôi có việc gì?”

Mục Đình Sâm ngẳắng đầu kỳ lạ nhìn cô: “Uống nhầm thuốc hả? Em gửi tin nhắn cho anh không phải là để anh tìm em sao?”

Cô cười nói: “Không uống thuốc, có phải anh trách em đã đi tìm dì nhỏ không? Loại chuyện này có gì cần giấu diềm chứ? Ngược lại anh nói xem, vì sao mấy ngày nay anh phải tránh em? Rõ ràng là ở chung một nhà, em còn không thấy được bóng người của anh. Nào, thành thật sẽ được khoan hồng, kháng cự sẽ nghiêm trị, nói đi.”

Mục Đình Sâm nhìn cô chằm chằm trong chốc lát, thăm dò hỏi: “Dì nhỏ… Không nói gì với em chứ?”

Ôn Ngôn biết anh đang thử thăm dò, nhưng cô không muốn ép anh nói, anh không muốn nói cô cũng không bắt buộc: “Ngược lại là em muốn dì nói hết với em, nhưng dì lại bảo em về hỏi anh, nói là chuyện nên biết cũng đã nói hết với anh rồi. Cuối cùng là giữa hai người đã xảy ra chuyện gì? Dì thật sự không cần… tiếp nhận trị liệu nữa Sao? Em thấy dì hôm nay rất bình thường.”

Mục Đình Sâm nhẹ nhàng thở ra: “Anh và dì ấy không xảy ra chuyện gì, bây giờ dì không cần đến bệnh viện tâm thần tiếp nhận trị liệu, căn nguyên bệnh đã hết rồi, chỉ là trong lòng dì chứa nhiều chuyện thôi. Em đừng hỏi nữa, anh không có trốn tránh em, chỉ là bận rộn thôi. Em trở về làm việc đi, hôm nay anh sẽ về nhà muộn, em tan làm không cần đợi anh đâu.”

Còn thật sự là không chịu nói, Ôn Ngôn có chút bát đắc dĩ, đến chuyện chân An Tuyết Ly không phế anh ấy cũng không giải thích một lời? Nhưng mà loại chuyện này cũng để lại đả kích tương đối lớn với anh đi? Anh không muốn nhắc tới cũng là điều dễ hiểu.

Nhìn bộ dáng anh chững chạc đàng hoàng bắt đầu vùi đầu xem tài liệu, cô ít nhiều có chút bất mãn, lúc trước anh còn chủ động dính lấy cô, hiện tại cô còn phải đi khắp nơi tìm anh.









Chương 968, Môi ngườj đều;có,tnôt.pơtcuối cùng để thuộc về Buổi chiều tan làm, cô cầm chút đồ bỏ đến trang viên Diệp gia, nếu Diệp Quân Tước là bị An Tuyết Ly làm bị thương, tốt xáu gì Mục Đình Sâm cũng nên có vài câu tốt đẹp mới được, nếu Diệp Quân Tước thật sự muốn truy cứu, vậy còn có khả năng phải vào tù. Mục Đình Sâm khẳng định cũng sẽ không hạ mặt mũi, chỉ thể để cô, mặc dù cũng chưa chắc Diệp Quân Tước sẽ nhỏ mọn như’ vậy, thật sự: đi báo án.

Lúc cô vào cửa, chỉ có Khúc Thanh Ca và đứa bé dưới lầu, không thấy bóng người Diệp Quân Tước.

Khúc Thanh Ca thấy cô ôm đồ vật lớn nhỏ, có chút kỳ quái: “Ôn Ngôn, cô đang làm gì thế? Tới đây còn cần mang nhiều đồ như vậy sao?”

Ôn Ngôn đặt đồ vậy xuống, lắc lắc tay có chút đau nhức: “Tôi còn sợ mình mang thiếu đấy, tôi tới là để thay người khác xin lỗi, Diệp Quân Tước đâu? Không phải anh ta không ở nhà chứ?”

Khúc Thanh Ca thoáng tưởng tượng, liền biết là chuyện gì xảy ra: “Ày… Anh ấy ở trên lầu, vét thương còn chưa lành, suốt ngày ở trong nhà, mình đưa cậu lên nhé.”

Lên đến phòng trên lầu, thấy Diệp Quân Tước, Ôn Ngôn bày ra một tư thế nhận lỗi: “Diệp Quân Tước, vết thương của anh không còn gì đáng ngại đúng không? Chuyện này… Tôi rất xin lỗi.”

Diệp Quân Tước ngồi trên ghế, giương mắt lườm cô một chút, lại cúi đầu nhìn điện thoại: “Cô đừng như vậy, cô thế này tôi không quen, nhìn biểu tình và ngữ khí kia của cô, giống như là đến chịu đòn nhận tội vậy, cũng không phải cô ra tay với tôi, muốn tới nhận lỗi cũng nên là Mục Đình Sâm hoặc dì nhỏ của anh ta chứ, có liên quan gì với cô đâu?”

Ôn Ngôn xấu hổ cười hai tiếng: “Anh biết mà… Bọn họ không thể đến đây, không phải đã có tôi đến rồi sao? Loại người cần mặt mũi hơn cả mạng như Mục Đình Sâm, xem như trong lòng biết bản thân đuối lý, cũng sẽ không bỏ mặt mũi mà cúi đầu, chuyện dì nhỏ làm cũng không có thương lượng với anh ấy…”

Diệp Quân Tước dù bận vẫn nhàn tắt điện thoại ngắng đầu nhìn cô: “Nếu không phải vì Mục Đình Sâm, dì nhỏ của anh ta cũng không làm như thế đi? Được rồi được rồi, tôi vốn cũng không định làm gì, chỉ là chút vết thương ngoài da, cũng sắp khỏi rồi, cô cũng đừng như thế làm tôi rọn hết cả tóc gáy lên, cô cũng không giống kiểu người biết xin lỗi, bỏ đi.”

Diệp Quân Tước đã nói như vậy rồi, Ôn Ngôn cũng thả lỏng, buổi tối ở lại trang viên Diệp gia ăn cơm.

Mặc dù lúc trước Khúc Thanh Ca là đại tiểu thư Khúc gia, sau khi kết hôn cùng sống với Diệp Quân Tước, ngược lại là lo liệu cái nhà này đến ngay ngắn trật tự, lúc trước trang viên Diệp gia luôn thiếu khí chát áp áp, hiện tại, đến gối ôm trên ghế sa lon cũng thành phong cách Khúc Thanh Ca thích.

Lúc ăn cơm, Tiểu Nhuế Nhuế rất không ngoan ngoãn, la hét muốn xuống dưới ghế. Hai chân vừa chạm đất, đã vọt tới chỗ Diệp Quân Tước.

Diệp Quân Tước biến sắc, đưa tay ngăn cô nhóc lại: “Con đừng tới đây, vết thương của bó đã bị con làm vỡ ra một lần rồi, con lại muốn mưu sát bố ruột hả? Đi đi đi, lần sang chỗ mẹ con ấy!”

Anh càng không cho Tiểu Nhuế Nhuế tới gần, cô nhóc càng chạy về phía anh, Khúc Thanh Ca ngay từ đầu cũng không ngăn lại, cô rất thích xem dáng vẻ hai bố con bọn họ thân thiết, nhưng lại sợ vết thương của Diệp Quân Tước thật sự bị vỡ ra, liền nhẹ giọng mắng: “Nhuế Nhué, con lại đây cho mẹ, còn nghịch ngợm như thế mẹ sẽ đánh con đói”

Tiểu Nhuế Nhuế nhìn Khúc Thanh Ca, miệng nhỏ xẹp xuống, nước mắt đảo quanh trong hóc mắt, giống như là bất cứ lúc nào cũng có thể khóc được, ủy khuất không chịu được.

Diệp Quân Tước nhướng mày, liềm bế cô nhóc vào trong lòng mình: “Được rồi được rồi, không khóc, bế con được chưa? Còn có ăn chút gì hay không? Bồ lấy cho con.”

Khúc Thanh Ca lườm anh ta một cái, tự mình vừa không cho con đến gần, giờ lại chủ động ôm con vào ngực, người xấu đều để cô ấy làm.

Thấy cảnh này, Ôn Ngôn không tự chủ mà cười, kỳ thật sau khi Diệp Quân Tước buông được Trần Mộng Dao, cuộc sống cùng Khúc Thanh Ca rất hạnh phúc, mỗi người đều có một nơi cuối cùng để thuộc về, có đôi khi lui một bước, thật sự trời cao biển rộng, không hẳn lúc nào cũng là vực sâu vạn trượng.

Thấy cô đang cười, Khúc Thanh Ca hỏi: “Ôn Ngôn, cô cười cái gì thế?”

Ôn Ngôn lắc đầu: “Không có gì, cảm thấy bây giờ cuộc sống của hai người thật tốt, nhát là Nhuế Nhué, thật đáng yêu, di truyền các gen trội của hai người, sai khi trưởng thành nhất định là sẽ trở lành “đại mỹ nữ”.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom