• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều Full dịch (11 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chap-801

Chương 802: So với giêt người sẽ còn kinh khủng hơn




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Tự Như Linh lắc đầu: “Vẫn là thôi đi, tôi sẽ tìm cơ hội sau, nhất định tôi phải tự mình giao cho anh ấy, cảm ơn.”



Đường Xán cũng không nói thêm cái gì, chú ý tự đi mua cà phê.



Chờ anh mua xong cà phê trở về, Tự Như Linh còn ở đấy, thời tiết nóng như vậy, cô ta an vị ở bồn hoa ven đường, mấy sợi tóc trên trán đều bị mồ hôi ướt đẫm, dính cùng một chỗ. Thời điểm ánh mắt đụng chạm, anh lễ phép mỉm cười, không nghĩ tới lần này Tự Như Linh chủ động gọi anh lại: “Tiền bối!”



Anh cho là cô ta thay đổi chủ ý: “Ừ?”



Tự Như Linh đi lên phía trước, một mặt khẩn cầu nhìn anh: “Có thể làm phiền anh để Mục tổng gặp tôi một chút không? Nói là tôi đến trả tiền, cho dù có thể gặp anh ấy như thế nào, là tôi đi vào cũng được, laà anh ấy ra cũng được, cho tôi thời gian năm phút là tốt rồi!”



Đường Xán gật đầu: “Được, tôi sẽ báo lại với ngài ấy, nếu nội trong 10 phút không có động tĩnh, cô cũng không cần đợi nữa, nói rõ ngài ấy không muốn gặp cô.”



Lúc quay về lên lầu, Đường Xán trực tiếp đi đến văn phòng Mục Đình Sâm: “Ở cổng công ty có người chờ anh, nói là đến trả tiền, tên Tự Như Linh. Người bị phu nhân chủ tịch chúng ta tự mình sa thải, có phải anh không dám gặp hay không?”



Mục Đình Sâm tức giận nói: “Cô ta không nợ tôi tiền, không cần thiết gặp, chứ không phải không dám gặp.”



Đường Xán cười: “Vâng vâng vâng, là không cần thiết gặp, không phải không dám. Thế nhưng Tự Như Linh muốn trả tiền là tiền lúc trước anh giúp đỡ tài trợ cô ta, tính như vậy, cũng tính là thiêu tiền anh đi? Nhìn tư thế cô ta, không nhìn thấy anh thì thề không bỏ cuộc. Dù sao tôi cũng chỉ đến truyền đạt, có gặp hay không tùy anh, tôi đi làm việc.”



Mục Đình Sâm có chút bực bội, do dự một chút, gọi Đới Duy: “Để Tự Như Linh đi lên.”



Đới Duy nhỏ giọng hỏi: “Nhỡ đâu bị phu nhân biết ngài gặp cô ta, có thể…”



Mục Đình Sâm lặng lẽ nhìn anh ấy chằm chằm: “Trong mắt các người, tôi có bao nhiêu sợ vợ?”



Đới Duy xấu hỗ cười cười: “Không có không có, Mục tổng là đàn ông chuẩn mực, sao có thể sợ vợ? Tôi đi ngay đây!”



Rất nhanh, Tự Như Linh được Đới Duy dẫn vào văn phòng, cô ta vẫn giống lần đầu tiên tiến vào, cần thận cực kỳ, đổi dép lê, mồ hôi trên mặt đã lau qua, chỉ là bị ánh nắng phơi ửng đỏ mặt không có cách nào lập tức khôi phục: “Mục tổng…”



Mục Đình Sâm giương mắt lạnh lùng nhìn cô ta: “Đến trả tiền?”



Tự Như Linh gật gật đầu, từ trong túi lấy ra một túi tiền mặt: “Đây là tất cả các phí tài trợ trước đây anh giúp đỡ tôi, một phần cũng không thiếu. Tôi làm nhiều công việc như vậy, cũng là vì nhanh một chút có đủ tiền trả anh, cám ơn anh lúc trước giúp đỡ tôi, vô cùng cảm kích.”



Mục Đình Sâm có chút bất ngờ, không ngờ tới cô ta liều mạng kiếm tiền như thế lại là vì cái này, dừng một chút, anh nói: “Không cần trả, tôi giúp đỡ nhiều người như vậy, chưa từng nghĩ tới sẽ đòi tiền về, làm từ thiện, sao lại có chuyện nhận về.”



Tự Như Linh kiên trì nói: “Tôi không giống người khác, từ lần đầu tiên anh giúp đỡ tôi, tôi đã thề trong lòng, về sau nhất định phải đem tiền trả lại cho anh, cũng sẽ báo đáp anh đàng hoàng, chỉ là… bây giờ không có cơ hội tiếp tục báo đáp. Tôi không biết vì cái gì phu nhân nhìn tôi không vừa mắt, tôi cũng không có làm gì sai…”



Mục Đình Sâm nghĩ đến Ôn Ngôn, thần sắc không tự chủ nhu hòa một chút: “Tính tình cô ấy… cô ấy chính là như vậy, vui buồn thất thường, cô ấy không thích những người con gái khác dựa quá gần vào tôi. Còn chuyện khác không? Nếu như không có, vậy cô có thể đi rồi.”



Tự Như Linh âm thầm cắn răng, Mục Đình Sâm cũng không chịu cho cô ta một lời giải thích sao? Cứ như vậy không rõ ràng bị sa thải, cô ta không cam tâm: “Mục tổng! Tôi hi vọng anh có thể cho tôi thêm một cơ hội! Tôi sẽ sửa! Tôi sẽ đem hết toàn lực làm anh và phu nhân hài lòng, tôi rất thích công việc ở đây, cũng muốn tiếp tục báo đáp anh, van cầu anh cho tôi ở lại!”



Mục Đình Sâm khẽ nhíu mày: “Thế giới bên ngoài rất lớn, cô có thể đi nhìn xem, chỗ này của tôi không thích hợp với cô, phu nhân của tôi sẽ không vui.”




802-1-1.jpg

802-2-1.jpg




Ôn Ngôn nhìn tin nhắn xong lập tức rơi vào trầm tư, lần trước Thẩm Giới về nước, cô còn ngây thơ tin anh, cho là anh thật sự trở về thăm người thân. Dù sao cũng từng quen biết, nếu không phải là bởi vì cô, Thắm Giới cũng sẽ không bị làm cho phải ra nước ngoài mưu sinh. Nghĩ đến trong tay cô còn có chút tiền, cô dao động.



Suy nghĩ một chút, cô trả lời: “Trong tay mình còn có chút tiền, có thể góp 10 triệu đi, cậu giúp mình đưa Thẩm Giới, đừng nói là mình đưa, bao giờ anh ấy thu hồi vốn trả cũng được, mình không vội dùng.



Tiền của cô là lúc trước Trần Hàm cho, một đồng cũng không động tới, không nghĩ tới sẽ dùng ở đây.



Trần Mộng Dao sợ ngây người: “Cậu từ đâu tới nhiều tiền như vậy? Sẽ không phải là tiền tiêu vặt bình thường Mục Đình Sâm cho còn dư đi? Cái kia cũng quá hào phóng rồi? Cửa hàng đồ ngọt của cậu cũng không thể có nhiều tiền vậy.”



Ôn Ngôn bát đắc dĩ trả lời: “Không phải, là lúc trước Trần Hàm cho, còn căn nhà. Nếu Thẩm Giới bên kia không đủ, mình có thể bán nhà đi. Tuyệt đối đừng nói là mình cho, nếu Mục Đình Sâm biết, sẽ giết mình mắt.”



Đây đương nhiên là nói cường điệu khoa trương, giết người thì không có khả năng, nhưng so với giết người sẽ còn kinh khủng hơn.



Trần Mộng Dao khó khăn: “Thế nhưng Thẩm Giới biết mình không có nhiều tiền như vậy cho anh ấy, anh ấy lại không ngốc, nhất định có thể đoán được là cậu cho. Nhỡ đâu bị Mục Đình Sâm biết, hai người không cãi nhau mới là lạ, cậu vẫn đừng nên mạo hiểm.”



Kỳ thật Ôn Ngôn cũng do dự, nhưng cứ cảm thấy thẹn với Thẩm Giới, cho nên giữ vững quyết định này. Sau khi đem tiền cho Trần Mộng Dao, cô xóa bỏ tất cả tin nhắn liên quan trong điện thoại di động, giả bộ điềm nhiên như không có việc gì, hi vọng Thẩm Giới có thể vượt qua gian nan lần này.



Ngày hôm saulại trời mưa, cô đến công ty sớm quẹt thẻ, nhìn giọt mưa ngoài cửa số tí tách tí tách, cô có chút phiền muộn, trước đó quen sáng sớm nghe Từ Dương Dương líu ríu, bây giờ thanh tĩnh như thế, làm cô có chút không quen thuộc.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom