• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều Full dịch (5 Viewers)

  • Chương 648-652

Chương 648: Hi Vọng Chỉ Là Hiểu Nhằm

Sau khi hết sốt, tinh thần Tiểu Đoàn Tử trở nên tốt hơn, cũng có khẩu vị. Ôn Ngôn cũng thở phảo nhẹ nhõm, kiên quyết đuổi Mục Đình Sâm về, con cái bị bệnh cũng không thể kéo kéo theo cả nhà, cũng không phải không ở là không được.

Một bên khác, trong bệnh viện khác, Kính Thiếu Khanh ở trước giường bệnh của Hạ Lam trông suốt một đêm, sáng sớm đáp ứng yêu cầu của mẹ mua vải và nho lột sẵn, bưng đến trên tay bà: “Con thấy mẹ ngoại trừ không tiện đi lại, còn lại không ảnh hưởng đến ăn uống, không phải mẹ có tài xế riêng sao? Rốt cuộc là tình huống như thế nào?”

Hạ Lam vừa ăn vừa phàn nàn nói: “Còn nói sao, tài xế của mẹ lái xe vẫn luôn rất tốt, đều đã nhiều năm như vậy, thế mà lần này còn bị thương thảm hơn cả mẹ. Tí nữa con đi mua đồ dinh dưỡng thì qua thăm cậu ấy một chút, cái này cũng coi là tai nạn lao động của cậu ấy, tiền thuốc men chúng ta nên trả. Hôm qua lúc ra cửa còn rất tốt, ai biết lúc qua ngã tư đường lại có một chiếc xe tông thẳng vào chúng ta, giống như là cố ý vậy, đụng xong liền chạy. Cảnh sát giao thông bên kia tra xét, bố con nhìn chằm chằm, chiếc xe kia là dùng biển giả, tạm thời bắt không được người, xem như chúng ta xui xẻo vậy.”

Hạ Lam thuận miệng, lại đưa tới cho Kính Thiếu Khanh ngờ vực vô căn cứ, biển số giả, giống như là cố ý gây chuyện, đụng người xong liền chạy thoát hoàn hảo, cái này nghe giống như là có âm mưu gì… Nhưng nghĩ lại, ai nhằm vào Hạ Lam? Xưa nay Hạ Lam không gây chuyện thị phi, Kính gia cũng không có kẻ địch, hi vọng chỉ là hiểu lầm thôi…

Thấy anh như hồn lìa khỏi xác, Hạ Lam chuyển chủ đề: “Đúng rồi, không phải con đi chỉ nhánh công ty sao? Thế nào? Đã gặp Dao Dao chưa?”

Anh nhíu mày nói: “Mẹ muốn nói cái gì?”

Hạ Lam cười nói: “Con biết mẹ muốn nói cái gì mà, mẹ của con nhọc lòng như thế, con cũng không nên phụ ý tốt của mẹ. Từ lần đầu tiên mẹ gặp Dao Dao, đã cảm thấy hai con rất hợp, con có thích một người hay không, mẹ vẫn nhìn ra được, ra sức cho mẹ, mẹ muốn trước khi tàn phế có thể ôm cháu nội đi dạo, muốn khoe khoang với các chị em của mẹ. Gần đây mẹ một mực xui xẻo như vậy, không chừng ngày nào tàn phế thật, con coi như là tận hiều đi.”

Hiện tại không có Kính Thành Húc ở đây, lại không có người ngoài, Kính Thiếu Khanh có thể trải lòng với Hạ Lam: “Vốn dĩ tối hôm qua con ăn cơm cùng cô ấy, đang nói đến chuyện của con và cô ấy, bên này liền có điện thoại đến, có thể trách con sao? Đề từ từ đi, về sau lại tìm cơ hội, trước xử lý việc của mẹ đã. Con cũng muốn nghe theo lời mẹ, nhưng sao việc lại dễ dàng như thế được?”

Hạ Lam có chút ảo não: “Ôi chao, con nói xem, mẹ sớm không có chuyện, muộn không có chuyện, lại có chuyện đúng vào lúc con đang làm chính sự. Mẹ ở đây không sao rồi, con yên tâm đi, tổng công ty bên này mẹ có thể để ý giúp con, con trực tiếp đi chỉ nhánh công ty bên Nam Thành đi, ở cùng Dao Dao nhiều một chút, tìm cơ hội, nhanh nhanh đi.”

Kính Thiếu Khanh có chút bất đắc dĩ: “Mẹ bảo đi thì con liền đi sao? Lái xe thế nào, cả đêm qua con ngủ không ngon, làm sao lái xe đây? Được rồi, con thấy mẹ thật sự không cần con, chờ người thay ca tới con đi liền. Chuyện bên chỉ nhánh công tu đều xử lý tốt, hiện tại cũng không cần qua đó, vẫn là ở tổng công ty bên này đã đi, có việc cần thì lại đến.” Kỳ thật anh nghĩ nên bồi Lâm Táp nhiều một chút, sau khi Lâm Táp xuất viện liền ở lại nhà không ra khỏi cửa, mỗi ngày đều vùi đầu sáng tác thiết kế, mời một dì chăm sóc sinh hoạt hàng ngày, chủ yếu là sợ thời điểm phát bệnh không có ai bên cạnh.

Hạ Lam cũng là thương con trai, không có ép buộc anh: “Được được được, tự con quyết định đi, bố con cũng tới ngay thôi, bây giờ con trực tiếp đi thôi, lúc này mẹ không xuống giường, cũng không cần đến con.”

Kính Thiếu Khanh biết Kính Thành Húc sẽ không rời khỏi Hạ Lam quá lâu, nếu không phải lần này xảy ra sự có, sẽ lưu lại không rời đi rồi: “Vâng, con đi trước, có việc gọi cho con.”

Anh vừa đi, Hạ Lam liền cầm lên điện thoại di động gửi cho Trần Mộng Dao một tin nhắn: “Dao Dao, cuối tuần cháu có về không? Dì nhớ cháu lắm, lâu rồi không gặp cháu.”

648-1-1.jpg
648-2.jpg


Tinh thần anh nhìn qua rất tốt, thực sự nhìn không ra là một người hấp hối sắp chết, càng ở trạng thái bình tĩnh như vậy, càng là để cho người ta cảm thấy bi thương.

Kính Thiếu Khanh tiện tay lấy cái gối ở salon đánh lên người Lâm Láp: “Ngày nào cậu cũng ở nhà thế à? Hay là ra ngoài chơi đùa cùng anh em một chút?”

Lâm Táp tiếp được, thuận thế ôm gối ôm: “Đi chỗ nào chơi?

Quán ăn đêm? Em không chơi nổi, không thể uống rượu, không thể tùy tiện ăn cái gì, nếu không sẽ càng chóng chết.

Hiện tại em rất tốt, lại không cần mỗi ngày đến công ty bận rộn, thoải mái muốn làm gì làm gì, loại cảm giác này coi như không tệ. Em không muốn sinh hoạt tùy ý như trước kia nữa, rõ ràng yên tĩnh như thế này cũng rất tốt mà.”

Kính Thiếu Khanh nâng nâng khóe môi, đi lên trước nhẹ nhàng đặt tay trên vai Lâm Táp: “Cậu gầy đi nhiều rồi. Kỳ thật cũng không nhất định phải đi quán ăn đêm, lúc này tôi còn muốn kéo cậu đi quán ăn đêm cũng quá không phải người, ý của tôi là, đi ra ngoài một chút, nhìn xem phong cảnh, để cậu cảm thụ một chút trăng thanh gió mát.”

Lâm Táp thở dài: “Anh nói xem nếu hiện tại em đi leo núi, có thể chết trên đường không? Em cũng muốn đi xung quanh một chút, thế nhưng là… muốn sống thêm máy ngày… Thời tiết quá nóng, em cảm thấy em hẳn là gánh không được. Anh cũng không cần quan tâm em, em hi vọng trước khi em nhắm mắt, có thể nhìn thấy anh kết hôn. Nói thật, anh nỗ lực chút đem Trần Mộng Dao trở về đi, lần đầu tiên em thấy anh thích một người đến thế, hai người như thế này, em chết cũng không nhắm mắt.”

Khóe môi Kính Thiếu Khanh cười có chút đẳng chát chát: “Làm sao cậu cũng nói như vậy? Mẹ tôi cũng suốt ngày muốn tôi đi tìm Trần Mộng Dao, nhưng mấu chốt là người ta không có cái ý kia với tôi. Khi ở cùng nhau, đặc biệt an tâm, nhưng một khi chia tay, liền có thêm quá nhiều không xác định, rõ ràng… Từng coi là vô cùng hiểu rõ một người, sau khi chia tay, lại giống như là không thể hiểu được, tình cảm thật sự là một thứ quá phức tạp đi.”

Lâm Táp trầm mặc, tựa hồ nghĩ đến ai.

Kính Thiếu Khanh trêu chọc nói: “Có phải là dư vị trở về rồi, phát hiện cậu không có tình yêu nào thực sự khắc cốt ghi tâm?”

Chương 649: Tiểu Đoàn Tử Bị Gắt Ngủ.

“Đúng rồi, tiếc nuối lắm.” Lâm Táp không cần nghĩ ngợi.

Đúng vậy, nhân sinh có thật nhiều tiếc nuối, thẳng đến kết thúc, cũng không kịp lắp đây.

Kính Thiếu Khanh đột nhiên nghiêm túc: “Cậu yên tâm, tôi theo đuổi được cô ấy, phóng đãng không bị trói buộc của tôi, đã sớm bị vứt đi khi thấy từng nụ cười, từng cái nhăn mày của cô ấy rồi. Quả thật tôi chưa từng thích ai như cô ấy, trươc khi gặp được cô ấy, tôi đều không nghĩ tới kết hôn. Cậu vẽ tiếp đi, cuối tuần mang cậu đi đạp thanh, tìm nơi mát mẻ hơn, bản thảo của cậu nhớ kỹ lưu cho tôi, tôi muốn… xem như kỷ niệm.”

Lâm Táp khẽ gật đầu: “Được.”

Thời gian đều trôi qua trong lúc lơ đãng, muốn bắt lấy, lại chỉ có thể trơ mắt nhìn thời gian chạy đi.

Đảo mắt đến thứ sáu, Tiểu Đoàn Tử xuất viện trở về nhà, cậu nhóc vẫn vui tươi như thế, hoàn toàn không biết lần này dọa một trận lớn cho Ôn Ngôn và Mục Đình Sâm.

Máy ngày nay Ôn Ngôn đều không ngủ ngon giấc chút nào, luôn luôn ngủ không đến hai giờ liền tỉnh, tự mình cho bú, thay tã cho Tiểu Đoàn Tử, nghỉ ngơi vụn vặt không có bao nhiêu tác dụng, quằng thâm mắt cô đều hiện ra, phút đầu tiên về đến nhà, cô liền nằm ở trên giường lớn mềm mại không muốn thức dậy, lần đầu tiên phạm vào cố ky của Mục Đình Sâm, chưa tắm rửa đã đi ngủ.

Mục Đình Sâm tự nhiên không ghét, còn quan tâm đắp chăn mềm cho cô: “Mấy ngày nay em một mỏi rồi, ngủ một giấc đi, hôm nay anh không đến công ty, ở nhà chăm con, em yên tâm ngủ đi.”

Ôn Ngôn đưa tay về phía anh, anh đến gần cúi người nhìn cô, cô cười ôm lấy cổ anh, đặt trên môi anh một nụ hôn: “Vậy vất vả cho anh rồi, em ngủ trước đây.”

Anh mỉm cười: “Ư.”

Đến khi anh xuống lần, Ôn Ngôn còn chưa kịp đi gặp Chu Công điện thoại liền vang lên, cô cảm thấy nhân sinh thật gian nan quá… Thấy tên hiện là Trần Mộng Dao, cô ngeh máy: “Alo?

Tiểu Đoàn Tử vừa xuất viện, mình mệt mỏi muốn chết, đang & MÀ Tố Tin À ÔNG N2 T : muôn ngủ một giâc, cuôi tuân cậu trở vê sao?

Trần Mộng Dao biết việc Tiểu Đoàn Tử nhập viện: “Vất vả rồi, làm mẹ thật không dễ, con trai lớn của chúng ta nhất định không có việc gì, về sau nhất định khỏe mạnh trắng trắng mập mập. Mình đang muốn nói với cậu, buổi chiều mình sẽ về, mẹ của Kính Thiếu Khanh mời mình ăn cơm, đến ngày mai mình mới có thể đi thăm Tiểu Đoàn Tử. Cậu ngủ trước đi, không quấy rầy cậu, mình cũng tan làm đây.”

Cúp điện thoại, Ôn Ngôn thở dài nhẹ nhõm, đưa điện thoại di động tắt máy, lúc này mới yên tâm ngủ.

Mặc dù Mục Đình Sâm không có quá nhiều thời gian ở bên cạnh Tiểu Đoàn Tử, nhưng cũng có thể chăm sóc tốt cậu nhóc, huống chỉ còn có má Lưu làm trợ thủ. Chỉ là đột nhiên có điện thoại của công ty gọi, cần anh đến xử lí một chút, anh quả quyết mang Tiểu Đoàn Tử đến công ty, má Lưu cũng đi cùng.

Người trong công ty cũng không phải lần đầu tiên gặp anh mang cậu nhóc đến, cũng từ chấn kinh ban đầu trở nên bình tĩnh rất nhiều, chỉ là trước mặt một người đàn ông mét tám mặc âu phục lại thò ra một cậu nhóc, loại tương phản đáng yêu này thật khiến người khác phải ngẳắng nhìn, nhịn không được suy nghĩ nhiều nhìn vài lần, nhất là một lớn một nhỏ đều lớn lên đều đáng chú ý.

Thư ký Đới Duy kích động nói cho anh biết: “Mục tổng, có miếng đất tốt! Là tư nhân ném ra, bởi vì nhu cầu cấp bách quay vòng vốn, người kia muốn kiếm nhuận bút lớn, đoán chừng cũng nghe phong phanh thấy Diệp Quân Tước muốn mua, cho nên mảnh đất này sẽ ở tình thế đấu thầu, động tác chúng ta phải nhanh!”

Mục Đình Sâm vừa nghe đến hai chữ “đấu thầu” đã cảm thấy không ổn, trận hội đấu thầu này Diệp Quân Tước bên kia hơn phân nửa cũng sẽ nghe được phong phanh, muốn lấy được đất từ trong tay Diệp Quân Tước, nhất định phải dốc hét vốn liếng, anh không thể cái gì đều không cân nhắc. Nhưng vừa nghĩ tới trước đó bị Diệp Quân Tước đoạt mắt hai lần, anh đã cảm thấy trong lòng có cục tức nuốt không trôi: “Mảnh đất này, chỉ cần Diệp Quân Tước gọi giá, chúng ta liền chơi đến cùng.”

Đới Duy lập tức cũng cảm thấy ý chí chiến đấu sục sôi, muốn có cảm giác nở mày nở mặt: “Được! Hội đấu thầu hai giờ bắt đầu, tôi đi chuẩn bị!”

Buổi chiều, đến hội đấu thầu, Tiểu Đoàn Tử ngủ thiếp đi, Mục Đình Sâm để má Lưu ở trong xe ôm nó, trường hợp nghiêm túc như vậy, cũng không thích hợp mang đứa nhỏ theo chung.

Anh suy đoán không sai, Diệp Quân Tước quả nhiên tới, vẫn là A Trạch vào sân, Diệp Quân Tước ở trong xe chờ lấy.

Lần này hội đấu thầu rõ ràng là tranh chấp hai bên, không có chuyện của người khác, Mục Đình Sâm ngay từ đầu đã kêu giá người bên ngoài liền không dám kêu, chỉ có một thủ hạ của Diệp Quân Tước là A Trạch theo một tay. Anh nhìn A Trạch, tiếp tục tăng giá, trên mặt không có toát ra bắt kỳ tâm tình gì.

Anh không phải kiểu nóng nảy, nếu như Diệp Quân Tước lợi dụng anh xả giận đem giá đất tăng cao lên, sau đó lại nhường cho anh, đó không nghỉ ngờ gì là anh bị gài bẫy, nếu là giá cả tăng quá định mức, anh cũng sẽ từ bỏ.

Mấy vòng kế tiếp, giá cả đã tăng đến nỗi trong mắt người khác là “giá trên trời, người chủ trì sắp cầm microphone không vững. Thời điểm Mục Đình Sâm gọi giá trên trời, A Trạch tận lực quăng ánh mắt mỉa mai về phía anh, đôi mắt anh hơi trầm xuống, ngay lúc người ngoài cho rằng anh định tăng giá tiếp, anh nói: “Tôi từ bỏ.”

A Trạch tựa hồ có chút kinh ngạc, Mục Đình Sâm không để ý, đứng dậy trực tiếp rời khỏi hội trường.

Mảnh đất này, tới tay với cái giá cao như vậy thật không dáng, Diệp Quân Tước muốn thì cứ lấy đi.

Lúc anh trở lại xe, Tiêu Đoàn Tử đã tỉnh, khóc đến nước mắt rưng rưng. Má Lưu rất bất đắc dĩ: “Tiểu thiếu gia mỗi lần tỉnh ngủ đều chỉ muốn cậu và phu nhân, tôi dỗ mãi cậu ấy vẫn cứ gắt ngủ.”

Mục Đình Sâm đưa tay ôm Tiểu Đoàn Tử vào lòng: “Không sao, để tôi dỗ.”

Lúc này, Diệp Quân Tước lái xe đi qua, anh do dự một chút, mở cửa số xe ra.

Diệp Quân Tước hạ cửa xe xuống nhìn anh, trong mắt còn vài phần trêu tức: “Tôi còn tưởng rằng anh muốn đấu đến cùng với tôi, nếu anh muốn mảnh đất này, có thể trực tiếp mở miệng, tôi không tranh với anh.”

Anh lạnh giọng nói: “Diệp tổng thích xem người khác cúi đầu như thế sao? Anh tìm nhằm đối tượng rồi, không có một mảnh đất, Mục thị cũng không sụp đổ, chúc mừng Diệp tổng vui vẻ xách được một khối giá trên trời.”

Diệp Quân Tước vẻ ngoài là đang cười, đáy mắt lại bắn ra ý lạnh âm u, là mảnh đất tiêu không đáng bao nhiêu tiền của anh ta, anh ta xem như lại thắng Mục Đình Sâm một lần. Vậy mà hiện tại Mục Đình Sâm coi anh ta làm đồ ngốc, anh ta đương nhiên tức giận, chỉ là không thể biểu lộ ra, ai xù lông trước, người đấy thua.

Đột nhiên, Tiểu Đoàn Tử giãy giụa, lộ ra khuân mặt nhỏ nhắn ở cửa xe, giống như hiếu kì muốn xem ai đang nói chuyện cùng bố mình vậy. Diệp Quân Tước thoáng khẽ giật mình, đứa nhỏ này thật đáng yêu hơn người lớn biết bao, bộ dáng làm cho người khác không thể chán ghét. Anh ta nhìn Tiểu Đoàn Tử cười nhạt một tiếng, lập tức kéo cửa xe lên rời đi.

A Trạch có chút lo lắng: “Thiếu gia, cậu mua đất thế này, ông cụ bên kia bắt đầu hỏi thăm rồi, hôm nay vừa gọi qua điện thoại đến, hỏi cậu đến cùng muốn làm gì… nói… nói Diệp gia có tiền cũng không thẻ…”

Diệp Quân Tước phản ứng bình thản nhắm mắt, tựa ở xe ngồi nhắm mắt dưỡng thần: “Hiện tại tôi là người thừa kế duy nhất của Diệp gia, toàn bộ quyền lực đều ở trong tay tôi, tôi muốn làm gì, ông ta quản không được.”

Chương 650: Đến Tối Tiếp Tục.

A Trạch dừng một chút: “Thế nhưng…tôi sợ cứ tiếp tục thế này ông cụ sẽ qua đây gặp cậu…”

Diệp Quân Tước mở hai mắt ra: “Anh nói là… ông cụ còn có thể chạy tới tìm tôi? Xem ra bệnh tình của ông ta cũng không phải nghiêm trọng như vậy, còn có thể sống lâu mấy năm, cái này thật là phiền phức… anh là sợ, ông ta phát hiện tôi không phải Diệp Quân Tước thật sự đi? Kỳ thật… nếu như ông ta biết Diệp gia đã không còn người nối nghiệp, mới là tàn nhẫn nhất?”

A Trạch không dám tùy ý phát ngôn, lúc anh ta hoài nghi Diệp Quân Tước trước mặt không phải Diệp Quân Tước thật sự thì đã biết Diệp Quân Tước thật sự đã chết rồi, hiện tại càng thêm chắc chắn.

Diệp Quân tước nói ông cụ “còn có thể sống lâu mấy năm thật phiền phức” lời này, làm cho trong lòng anh ta đánh lên mấy tiếng trống cảnh báo, bởi vì Hạ Lam cực lực tác hợp Trần Mộng Dao và Kính Thiếu Khanh, Diệp Quân Tước đã sắp xếp một trận tai nạn giao thông, mặc dù không nguy hiểm đến tính mạng, cũng cảnh cáo mức nghiêm trọng, anh ta thật sự lo lắng Diệp Quân Tước sẽ không sợ chết đi nhằm vào ông cụ Diệp…

Những việc này với anh ta mà nói quá nhạy cảm, không cần thận nói nhầm liền mắt mạng, nghĩ có nhiều hơn, anh ta cũng chỉ có thể im lặng.

Biết A Trạch không dám nói lời nào, Diệp Quân Tước cảm thấy không thú vị, dời chủ đề đi: ‘Kế hoạch để Trần Mộng Dao sinh non trước đó không làm, tôi thay đổi chủ ý. Lê Thuần bên kia, trước đó có An Nhã, tạm thời không dùng được cô ta, hiện tại cần dùng đến, để cô ta đi dây dưa với Kính Thiếu Khanh, đứa nhỏ trong bụng Trần Mộng Dao… tạm thời giữ lại đi.”

Mặc dù A Trạch không biết vì sao cậu ta đột nhiên thay đổi chủ ý, nhưng vẫn là âm thầm nhẹ nhàng thở ra, ngay từ đầu anh ta đã cảm thấy thế này không ổn: “Được, tôi sẽ bàn giao xuống dưới.”

Thời điểm Mục Đình Sâm trở lại Mục trạch, Ôn Ngôn đã tỉnh, thấy anh trở về sắc mặt không tốt, cô tiến lên đón hỏi: “Anh mang con đi đâu thế? Ai chọc giận anh không vui rồi?”

Anh đưa Tiểu Đoàn Tử cho cô: “Không sao, công ty có chút việc, xử lý xong liền trở lại. Sao em không ngủ nhiều thêm chút?”

Ôn Ngôn hôn vào mặt Tiểu Đoàn Tử một cái: “Em sợ ngủ nhiều ban đêm sẽ ngủ không được, em cũng ngủ tới trưa rồi, vừa tỉnh dậy thôi, ngủ đủ rồi.”

Trên mặt Mục Đình Sâm hiện lên chút mệt mỏi: “Anh về phòng nghỉ ngơi trước một lát.”

Chờ anh lên lầu, má Lứu mới nhỏ giọng nói với Ôn Ngôn: “Thiếu gia đi hội đấu thầu, thứ nhìn trúng lại bị Diệp Quân Tước đoạt đi, vì thế nên mới không vui.”

Ôn Ngôn không biết nên nói cái gì cho phải, nếu như thật sự muốn tranh, Mục gia so với Diệp gia kinh tế không chênh lệch bao nhiêu, chính là bởi vì Mục Đình Sâm cân nhắc đến những nhân tố khác, cho nên mới thua, Diệp Quân Tước chưa hẳn là lấy được chỗ tốt, Diệp Quân Tước này, càng giống là người điên có tiền, rất tùy hứng, so sánh lại, Mục Đình Sâm lý trí hơn nhiều.

Cô nghĩ mộ chút, đưa Tiểu Đoàn Tử cho má Lưu: “Má Lưu, má giúp con trông đứa nhỏ một chút, con lên xem thế nào.”

Má Lưu hiểu ý, gật gật đầu: “Đi đi, con nói thiếu gia mới nghe lọt, trên đường trở về má nhìn sắc mặt thiếu gia đều không dám an ủi.”

Đến phòng trên lầu, Ôn Ngôn thấy Mục Đình Sâm đang ngồi ghế trước cửa sổ, nhắm mắt dưỡng thần, một bộ lười biếng thư thái. Nếu là lúc trước, lúc này hẳn là ngón tay còn kẹp một điều thuốc.

Cô đi lên trước, từ phía sau vòng lấy anh, bên mặt dán gương mặt của anh: “Thế nào rồi? Có gì không vui có thể nói với em, đừng buồn bực một mình, anh cũng vì em mà bỏ thuốc lá, không có thứ đồ giúp anh giải sầu rồi.”

Anh từ từ nghiêng mặt qua chỗ cô: “Không sao, đều là chuyện của công ty, không muốn khiến em cũng phiền lòng theo.”

Thấy anh thế này, Ôn Ngôn cũng rất bắt đắc dĩ, bây giờ có thể làm phiền lòng anh, cũng chỉ có Diệp Quân Tước và chuyện của Lâm Táp, chuyện của Lâm Táp cũng không còn cách nào, Diệp Quân Tước bên kia, ngược lại là có thể thử một chút. Cô nghĩ đến Trần Mộng Dao và Diệp Quân Tước có mối giao tình, nói không chừng có thể đột phá từ điểm này, chỉ cần giải quyết vấn đề, tâm tình Mục Đình Sâm có lẽ sẽ tốt một chút…

Đột nhiên, Mục Đình Sâm cầm tay của cô: “Má Lưu trông Tiểu Đoàn Tử sao? Nó không quấy khóc chứ?”

Cô gật gật đầu: “Ừ, hiện tại rất ngoan. Không phải anh mệt mỏi sao? Nghỉ ngơi trước đi, em đi xuống lầu, không quấy rầy anh.”

Anh đưa tay kéo cô vào ngực, ngửi mùi hương thuộc về cô: “Không, em đã quấy rày rồi, phải chịu trách nhiệm.”

Ôn Ngôn ngồi trên đùi anh, mặt liền đỏ lên, cô biết anh muốn làm cái gì, khó khăn lắm mới có được một ít thời gian an bình.

Cô chủ động vòng lấy cỗ anh dâng nụ hôn, tay anh theo quán tính từ thăm dò từ vạt áo cô, ở eo thon của cô ma sát một trận, mới di chuyển lên trên.

Đột nhiên má Lưu vừa ôm Tiểu Đoàn Tử vừa đẩy cửa phòng ra: “Ngôn Ngôn, tã để chỗ nào thế…” Nói còn chưa dứt lời, trông thấy một màn khó xử, má Lưu nhanh chóng đi ra ngoài: “Để má đi tìm! Tiêu Đoàn Tử vừa cần, má vội quá không kịp gõ cửa, má chưa thấy cái gì khác!”

Mục Đình Sâm và Ôn Ngôn lúng túng một lát, nhìn nhau cười một tiếng, Ôn Ngôn thẹn thùng cắn cắn môi: “Em đi lấy tã cho Tiểu Đoàn Tử, anh nghỉ ngơi trước đi, ban đêm lại… tiếp tục.”

Mục Đình Sâm có chút không cam lòng hôn môi của cô một cái: “Được rồi… đi đi.”

Đi xuống lầu, gương mặt Ôn Ngôn vẫn là đỏ bừng, má Lưu không dám lấy chuyện này nói đùa, dù sao Mục Đình Sâm còn đang ở đây, tính tình Mục Đình Sâm thế nào bà đều biết rõ, nhỡ mà nỗi giận, có thể bà sẽ bị mắng: “Ngôn Ngôn, tã nên để ở nơi dễ tìm thấy, thế thì má cũng có thể tự tìm được.”

Ôn Ngôn nhẹ gật đầu: “Con biết rồi, lần trước tã sử dụng hét, vừa mua con quên không bỏ vào phòng trẻ, tã còn đang ở trong hộc tủ. Để con đi lấy.”

Thay tã cho Tiểu Đoàn Tử xong, nhìn thời gian, chắc Trần Mộng Dao cũng sắp về tới tồi, Ôn Ngôn liền gọi điện thoại qua đó: “Dao Dao, cậu tới chưa? Không phải buổi chiều cậu về sao?”

Trần Mộng Dao bên kia vô cùng lo lắng: “Mình vừa tới biệt thự Kính gia, đang đỗ xe đây, kỹ thuật này của mình thật chán quá đi, cân thận không lại đụng trúng người, cậu đợi mình hai phút, dừng xe xong nói chuyện với cậu.”

Nói xong, Trần Mộng Dao vẫn giữ điện thoại mà đặt snag một bên, cân thận dừng xe xong, cô mới thở phào nhẹ nhõm một lần nữa cầm điện thoại lên, cùng lúc đó, cô thoáng nhìn xe Kính Thiếu Khanh cũng lái vào trong viện, có chút mơ hồ: “Tiểu Ngôn, mình tưởng mẹ Kính Thiếu Khanh chỉ gọi mình tới, không ngờ Kính Thiếu Khanh cũng về rồi…”

Ôn Ngôn cảm tháy rất bình thường: “Đó là nhà của anh ấy, anh ấy trở về thì có gì kỳ lạ sao? Cậu đi vào nhà người ta lại sợ gặp người ta à? Mình tìm cậu có việc, cậu nghe điện thoại một mình đi.”

Trần Mộng Dao lấy lại bình tĩnh, không nhìn Kính Thiếu Khanh, đi tới nơi hẻo lánh: “Cậu nói đi, lúc này bên cạnh không có ai.”

Ôn Ngôn nói ra suy nghĩ lúc này: “Chông phải cậu có giao tình với Diệp Quân Tước sao? Gần đây anh ta làm cho thị trường đất ở Đề Đô hỏng bét, Mục Đình Sâm cũng vì chuyện này mà phiền phức không nhỏ, cậu có thể bảo anh ta đừng bá đạo thế không? Liều mạng mua đất đối với anh ta cũng không có chỗ nào tốt đi? Mặc dù mặt đất là có thể tăng tỷ giá đồng bạc lại bảo đảm giá trị tiền gửi, anh ta dồn nhiều như vậy, vẫn là đồn với gái trên trời, đây không phải là tên điên sao? Mình không muốn nhiều, một mảnh đất là được rồi.”


Chương 651: Tìm Không Được Cảm Giác
Trần Mộng Dao có chút khó xử: “A? Cậu bảo mình đi tìm anh ấy nói cái này? Không tốt lắm đâu? Lần trước anh ấy tìm mình ăn cơm, mình đem chuyện mang thai nói cho anh ấy biết, cuối cùng cơm anh ấy cũng không ăn liền đi thẳng, mình và anh ấy đã mấy ngày không liên lạc rồi, bây giờ cậu bảo mình đi tìm anh ấy đại khái là không được. Trước trước kia nghỉ ngờ anh ấy có ý nghĩ đối với mình, bây giờ cơ bản chắc chắn là như vậy, đã không lui tới, mình không có cách nào tìm anh ấy…”
Nghe được kết quả này, Ôn Ngôn cũng không giận: “Được rồi, bây giờ cậu đi tìm anh ấy nữa quả thực không tốt, mình nghĩ cách một chút vậy, mình muốn tìm một thời gian hẹn anh ấy một lần, cậu giúp mình hẹn anh ấy một chút được không? Mình tự đi tìm anh ấy nói chuyện.”
Trần Mộng Dao đồng ý: “Được, hẹn một chút hẳn là có thể, mình quay về liên lạc giúp cậu.”
Cúp điện thoại, Trần Mộng Dao vừa quay đầu lại, suýt nữa đụng vào ngực Kính Thiếu Khanh. Cô sợ hết hồn, chọt lui về phía sau mấy bước: “Anh đến sau lưng em lúc nào?” Anh không nghe được chuyện cô mang thai chứ?
Thần sắc Kính Thiếu Khanh bình thường, trên gương mặt tuấn tú mang mấy phần không kìm chế được: “Vừa tới, anh muốn bảo em di chuyển xe, em đậu xe như vậy anh không có cách nào đậu được… Làm gì phản ứng lớn như vậy?”
Trần Mộng Dao nhìn dáng vẻ hình như cái gì cũng không nghe được của anh, thở phào nhẹ nhõm, bây giờ cô còn chưa nghĩ xong nói với anh chuyện mang thai như thế nào, đây chính là ở biệt thự của Kính gia, Hạ Lam biết thì chẳng khác nào toàn thế giới đều biết, chuyện này khẳng định không thích hợp nói ở biệt thự Kính gia: “Không có gì… bây giờ em đi đậu xe, anh giúp em xem xem, đụng hư thứ gì em sẽ không bồi thường!”
Kính Thiếu Khanh thành thật đứng ở phía sau xe cô giúp cô hướng dẫn phương hướng, ban đầu tất cả vẫn bình thường, đột nhiên, xe của Trần Mộng Dao dường như không khống chế lùi ra hướng cửa, Kính Thiếu Khanh thấy tình thế không ổn, lên giọng: “Đừng tới! Đụng trúng mắt!”
Theo một âm thanh “rầm” vang lên, Kính Thiếu Khanh ngây người như phỗng, từ bỏ đấu tranh. Trần Mộng Dao từ cửa xe thò đầu ra: “Đụng vào cái gì sao? Sao em cảm giác giống như đụng vào cái gì? Anh mới vừa hét gì? Em không nghe rõ…”
Kính Thiếu Khanh cúi đầu hít một hơi: “Không sao… cửa sắt lõm vào, đuôi xe em cũng không ổn lắm mà thôi… Em xuống đi, anh giúp em đậu xe, em đi vào trước đi.”
Mới đầu Trần Mộng Dao còn không tin lời anh, cho đến sau khi tự mình xuống xe tìm tòi kết quả mới có hơi lúng túng: “Không phải em có ý… em biết lái xe, nhưng không sao đậu xe… sân nhà anh không rộng như bãi đậu xe, em không tìm được cảm giác…”
Kính Thiếu Khanh nhận nạn bảo cô qua một bên, đích thân ra tay: “Ý trách sân nhà anh hẹp?”
Hạ Lam kịp thời đi ra cứu trận, một chân khập khŠnh chạm đất được Kính Thành Húc đỡ: “Dao Dao tới rồi? Mau vào đi, bên ngoài nóng.”
Trần Mộng Dao nhìn thấy Hạ Lam liền cảm thấy rất thân thiết, cười tiến lên đón: “Vâng, cháu cũng mới vừa đến, chân dì còn chưa khỏi, đừng xuống đi đi lại lại như thế.”
Ba người hoàn toàn bỏ quên Kính Thiếu Khanh, giờ phút này trong mắt Hạ Lam chỉ có Trần Mộng Dao: “Dì vừa mới nghe được cái gì “rầm” một tiếng, là tiếng động gì vậy?”
Trần Mộng Dao le lưỡi một cái: “Vô tình đỗ xe đụng phải cửa nhà điì, chính là cửa lớn bên ngoài sân…”
Hạ Lam cười nói: “Ha ha, không sao, đã sớm muốn thay rồi, để Thiếu Khanh giúp cháu đậu xe đi, chúng ta mặc kệ. Dì chuẩn bị rất nhiều đồ ăn với trái cây cháu thích ăn, nếu không phải lần này chân bị thương, có phải vẫn không thấy cháu hay không?”
Trần Mộng Dao có chút áy náy: “Thật xin lỗi… công ty cháu xa quá, sau này cuối tuần cháu sẽ thường xuyên đền thăm dì.”
Hạ Lam hài lòng: “Sớm như vậy thì đúng rồi, dì cũng đã sớm nói, bất kể cháu và Thiếu Khanh như thế nào, chúng ta là chúng ta, vẫn phải thường xuyên đến mới được, dì và mẹ cháu cũng nói như vậy. Cháu ngồi đi, chờ lát nữa dì liền dọn cơm.”
Trần Mộng Dao gật đầu, mới vừa ngồi xuống Kính Thiếu Khanh liền tiến vào, bên ngoài quá nóng, trên trán sáng bóng của anh nhiều mồ hôi trong suốt, đi vào trong nhà cảm nhận được hơi lạnh của máy điều hòa, anh thở phào: “Mẹ, con muốn uống nước, có nước đá không?”
Mặt Hạ Lam ghét bỏ: “Tự đi phòng bếp lấy đi, thuận tiện mang cho Dao Dao ly nước trái cây, con biết con bé thích uống cái gì.
Con gái nên uống ít nước đá, cho con bé ly nhiệt độ bình thường đi.”
Kính Thiếu Khanh u oán nhìn Trần Mộng Dao một cái, thẳng đi vào phòng bếp.
Trong lòng Trần Mộng Dao có chút đắc ý nhỏ, đồng thời cũng cảm giác rất may mắn, Hạ Lam đối với cô thật sự rất tốt…
Đột nhiên, Hạ Lam nhìn chằm chằm bụng của cô nói: “Gần đây có phải cháu ngồi quá lâu hay không, cơm nước xong không vận động? Trên bụng toàn thịt… sao dì cảm giác cháu có bụng nhỏ?”
Trần Mộng Dao nghi ngờ cúi đầu nhìn về phía bụng mình, hôm nay cô trở lại mặc đầm màu đen bó sát người, lúc đứng không rõ ràng, ngồi xuống, bụng liền có chút vượt trội… Trước bình thường đi làm đều mặc quần áo làm việc, cô không chú ý tới, bây giờ nhìn lại… chẳng lẽ mang thai mới hơn hai tháng liền lộ vẻ mang thai sao? Hồi đó Ôn Ngôn mang thai hình như cũng không nhìn ra nhanh như vậy được…
Cô lúng túng cười nói: “Có thể là vậy… cháu muốn giảm cân.”
Hạ Lam nắm tay cô tận tình khuyên bảo: “Dì chỉ thuận miệng nói như vậy, giảm cân cái gì? Con gái phải đầy đặn một chút mới dễ nhìn, quá gầy cảm thấy không có sức khỏe. Không có chuyện gì, dì cũng có bụng nhỏ, không ai dám chê cháu đâu.
Công việc của cháu quen chưa? Cháu và Thiếu Khanh chia tay lâu như vậy… Bên người có người khác phái hay không? Dì chỉ thuận miệng hỏi, đừng suy nghĩ nhiều.”
Trần Mộng Dao cũng không tin Hạ Lam chỉ thuận miệng hỏi, đây là đang thay Kính Thiếu Khanh dò ý, cô cười ha ha: “Không có không có, hiện tại cháu đang chuyên tâm làm sự nghiệp, dì coi trọng cháu như vậy, cho cháu làm phó tổng, chắc chắn cháu sẽ làm thật tốt. Công việc của cháu thật sự hài lòng, tất cả đều tốt.”
Hạ Lam biết sự tồn tại của Diệp Quân Tước, cũng không vạch trần: “Cháu còn trẻ, ý tưởng này rất tốt, dì tin tưởng cháu, làm tốt, cuối năm dì phát riêng “thưởng cuối năm” cho cháu.”
Rất nhanh, Kính Thiếu Khanh từ phòng bếp đi ra, trong tay một ly nước đá một ly nước chanh. Anh đi tới bên cạnh Trần Mộng Dao để nước chanh xuống, ngay sau đó ngồi xuống trên ghế sofa đối diện, có lẽ là bởi vì ở trong nhà mình, theo thói quen anh buông lỏng kiểu tựa lưng vào sofa, hai chân còn bắt chéo, Hạ Lam bĩu môi một cái: “Không giống tượng ngồi!”
Anh hoàn toàn không thèm để ý: “Lại không có người ngoài, sao không được ngồi thoải mái sao? Nếu như mẹ thấy con không vừa mắt, sau này con bót đi là được.”
Hạ Lam liếc anh một cái: “Nếu con rảnh rỗi, đi xuống phòng bếp giúp nấu ăn đi, không phải Dao Dao thích ăn thức ăn con nấu nhất sao? Con đi nhanh đi!”
Anh nhìn Trần Mộng Dao: “Không đi, con mệt.”
Trần Mộng Dao nghĩ đến thức ăn anh làm, nước miếng liền bắt đầu chảy ra, nghĩ đến đứa nhỏ trong bụng, cô quyết định tùy hứng một hồi: “Hôm nay anh tan làm sớm như vậy, có mệt mỏi như vậy sao? Cũng không phải là thường xuyên bảo anh nấu ăn… Không phải ngay cả làm một bữa ăn cho em ăn anh không vui chứ? Quan hệ hai ta có kém như vậy?”
Chương 652: Chúng Ta Còn Có Thể Thử Lại

Kính Thiếu Khanh nhắm hai mắt, bất đắc dĩ đứng lên: “Hai người không thể để con nghỉ một lát sao? Con đi được chưa?

Nói trước, cơm nước xong để con nghỉ ngơi, đừng tìm việc thêm cho con làm nữa!”

Nhìn anh thỏa hiệp, Hạ Lam và Trần Mộng Dao nhìn nhau cười một tiếng, đột nhiên cảm giác bọn họ giống như người một nhà vậy…

Lúc ăn cơm, Trần Mộng Dao cảm giác đói lả, khẩu vị cũng có chút kén chọn, đối với thức ăn Kính Thiếu Khanh làm yêu thích không thôi, món xào của đầu bếp Kính gia ngược lại cô không muốn đụng. Cô dần dần cảm thấy, sau khi mang thai khẩu vị của cô có chút biến hóa, trừ cái này ra, còn không có cảm giác khó chịu gì khác.

Kính Thiếu Khanh mượn cơ hội trêu cô: “Sao em giống như quỷ chết đói đầu thai vậy?”

Cô trợn mắt nhìn anh một cái: “Em đây là cảm thấy thức ăn anh làm ngon, đừng không biết phải trái nha… Chính là cái mùi này, ăn thật ngon!”

Anh đến gần thấp giọng nói, mang theo mấy phần dò xét, mấy phần do dự và hiu quạnh: “Thích có thể ăn hàng ngày.”

Trên bàn cơm nhất thời yên tĩnh lại, tim Trần Mộng Dao đập nhanh nửa nhịp, mấy cặp mắt cũng đang nhìn chằm chằm cô, chờ cô trả lời. Ngay cả từ trước đến giờ Kính Thành Húc không thích nói chuyện cũng nhìn cô, cô nhất thời cảm thấy áp lực lớn.

Cô dự định tái hợp với Kính Thiếu Khanh, nhưng cứ như vậy mở miệng rất đột ngột? Anh không thể hỏi thẳng trực tiếp như vậy chứ? Giống như lần trước ở phòng ăn vậy…

“Được…” Lúc bị nhìn chằm chằm da đầu tê dại, cô mới nhắm mắt mở miệng.

Hạ Lam lập tức cười gắp đùi gà đưa tới bát cô: “Sau này bất cứ lúc nào cháu muốn ăn gì bảo Thiếu Khanh làm cho cháu.”

Cô không rõ có chút muốn khóc, tâm tình giống như được vùi lá, cô và Kính Thiếu Khanh, cho tới nay đều thật gian nan.

Cơm nước xong, Hạ Lam liền trở về phòng nghỉ ngơi, bởi vì chân bị thương còn chưa khỏe, bác sĩ dặn nên nằm nhiều, không nên hoạt động quá nhiều, để phòng ngừa di chứng lưu lại về sau. Kính Thành Húc dĩ nhiên là chăm sóc Hạ Lam, nửa bước không rời, phòng khách dưới lầu chỉ còn lại Kính Thiếu Khanh và Trần Mộng Dao.

Ban đầu hai người ngồi không có lời gì để nói trò chuyện, cho đến Hạ Lam len lén gửi cho Kính Thiếu Khanh cái tin: “Tên nhóc con nắm chắc cơ hội đấy, con nghe Dao Dao ở trên bàn cơm nói rồi chứ? Tối nay giữ con bé lại, đừng để con bé về nhà, mẹ với mẹ con bé cũng thông đồng xong rồi, con bé không mang chìa khóa, về nhà mẹ con bé cũng sẽ không mở cửa cho con bé.

Kính Thiếu Khanh có chút im lặng, mặc dù anh tán thành mẹ ruột trợ công, nhưng chuyện cũng quá… thâm rồi đi. Anh không trả lời, làm bộ như không có chuyện gì xảy ra hỏi Trần Mộng Dao: “Tối nay em… về nhà không?”

Trần Mộng Dao đang cúi đầu chơi điện thoại, kỳ quái nói: “Đương nhiên phải về rồi, nếu không thì ở đâu?”

Nói xong, cô mới nhận ra được thâm ý trong lời nói của anh, bầu không khí vô hình trở nên kỳ quái, cô kịp thời đổi đề tài: “Này… em ăn quá nhiều, cùng em đi ra ngoài một chút không?

Ở bên ngoài tản bộ một chút là được… buỏi tối cũng không quá nóng.”

Kính Thiếu Khanh gật đầu, đứng dậy dẫn trước đi về phía cửa.

Đến bên ngoài, khoảng cách giữa hai người khoảng một thước, chầm chậm đi trên đường, gió đêm thổi từ từ, giảm đi mấy phần nóng ran ban ngày, thêm máy phần vắng lặng.

Nhìn cô nãy giờ không nói gì, trong lòng Kính Thiếu Khanh cảm thấy mắt mát, mới vừa rồi ở trên bàn cơm anh cũng dò xét qua, thái độ của cô dường như không quá rõ ràng, lúc ở trên bàn ăn cô trả lời là vì để tránh khỏi khó xử? Mới vừa rồi cô lại đổi đề tài…

Nghĩ tới đây, anh có chút phiền não nói: “Anh biết lúc ăn cơm em chỉ là vì giảng hòa, anh sẽ không suy nghĩ nhiều.”

Đầu óc Trần Mộng Dao không có xoay chuyển nhanh như anh: “Hả? Cái gì?”

Tâm tình anh buồn rầu, cô không phản ứng, cố bước nhanh hơn, rất nhanh liền bỏ lại cô ở sau lưng. Cô hậu tri hậu giác(*), bước nhanh theo sau: “Anh nói câu trả lời của em trên bàn cơm? Em không phải là vì giảng hòa, em chính là nghĩ như vậy.

(*) là quá trình từ nhận thức đến hiểu rõ xảy ra khá chậm Bước chân anh chợt dừng lại, một trận gió nhanh lướt qua, thổi loạn sợi tóc anh, cũng làm loạn lòng của hai người.

“Em nói… cái gì?” Anh không quay đầu, dường như không dám khẳng định.

“Em nói em không phải là vì giảng hòa, em chính là nghĩ như vậy. Anh làm thức ăn, với người của anh có sức hấp dẫn như nhau… em liền thích.” Trần Mộng Dao luôn cảm thấy da mặt mình thật dầy, nói lời này ra, gò má cô vẫn nóng .

Kính Thiếu Khanh chậm rãi xoay người, ánh mắt phức tạp nhìn cô: “Em không phải đùa với anh, anh không tâm tư đùa với em, hơn nữa, một chút cũng không buồn cười.”

Cô có chút kinh ngạc, Kính Thiếu Khanh không phải loại tự luyến lại tự tin đó sao? Lúc này sao trở nên dè đặt như vậy? Cô giơ tay lên vén sợi tóc bị gió thổi loạn bên tai: “Em cảm thấy…

chúng ta còn có thể thử lại lần nữa…”

Giờ khắc này, thời gian dường như dừng lại, Kính Thiếu Khanh nhìn chằm chằm cô ước chừng nhìn hai phút, chợt tiền lên ôm cô vào ngực, lực ôm, dường như muốn đem cô hòa tan trong máu xương.

Nước mắtTràn Mộng Dao rơi xuống, giơ tay lên ôm eo kiên cố của anh, ngửi hết mùi vị đặc biệt trên người anh, vẫn khiến cô si mê như vậy. Giờ khắc này cô mới hiểu được, sau chia tay, cô vẫn đang đợi cái ôm này.

Qua hồi lâu, cô không thể không đem nước mắt thu về, anh ôm thật chặt cũng rất lâu, cô cảm giác dạ dày ứ đọng khó chịu, bụng cũng có chút cảm trướng: “Được rồi được rồi… em bị ôm chặt có chút khó chịu…”

Kính Thiếu Khanh buông cô ra, một tay nâng cằm cô: “Tối nay… đừng về?”

Tay cô đẩy anh ra một cái, gắt giọng: “Không muốn! Trong đầu anh có phải muốn chuyện khác hay không?”

Khóe miệng anh gợi lên một nụ cười tính toán: “Em trở về cũng không có ai mở cửa cho em, hình như em không mang chìa khóa nhà? Không tin em quay về xem thử đi.”

Cô không tin, lúc này gọi điện thoại cho Giang Linh, không đợi cô mở miệng, Giang Linh liền nói: “Mẹ không ở nhà, nếu con quay về thì tự ở bên ngoài đi.” Dút lời, điện thoại bị cúp, cô ngơ ngác: “Hai người thông đồng đúng không?”

Kính Thiếu Khanh từ chối cho ý kiến: “Dù sao em cũng không có chỗ nào để đi, tối nay ngủ cùng anh đi, yên tâm đi, em không gật đầu, anh không động vào em.”

Bề ngoài cô vô cùng không tình nguyện, trong lòng lại có chút loạn nhịp: “Tin anh một lần…”

Tản mát hơn nửa tiếng, Kính Thiếu Khanh liền rùm beng đòi đi về, từ lúc vừa mới bắt đầu đến sau khi vào cửa anh liền kêu mệt mỏi, bây giờ cô nghỉ ngờ có lẽ anh giả mệt mỏi, liền không tiếp tục tản bước.

Mỗi người tắm xong, vừa mới qua tám giờ, cô không có thói quen ngủ sớm như vậy, ngồi dựa vào đầu giường chơi điện thoại. Lúc Kính Thiếu Khanh nằm xuống ở bên người cô, cô chần chừ hỏi: “Hay là… anh đi phòng khác ngủ? Ba mẹ anh vẫn chưa biết chúng ta quay lại, chúng ta cứ ngủ chung như vậy không tốt lắm đâu? Có phải có chút không không cần sỉ diện?”

Anh nắm chân ngọc của cô ngọc kéo một cái, cô kinh hô ngã lên giường, ngay sau đó bị anh ôm vào trong ngực: “Em cảm thấy ba mẹ anh sẽ để ý? Bọn họ so với anh còn gấp hơn. Em thật thơm…”

Anh rắc hô hấp nóng bỏng vào gáy cô, làm cho cô có chút nhột, không khỏi rụt cổ lại: “Nhột! Được được được, ngủ là ngủ, anh đừng làm gì em, em chơi điện thoại một lúc nữa, anh không phải mệt mỏi sao? Ngủ trước đi.”
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom