• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều Full dịch (9 Viewers)

  • Chương 484-487

Chương 484: Em Muốn Từ Chức
Trần Mộng Dao suy nghĩ vài giây rồi nói một cách nhẹ nhàng: “Tôi không thèm những thứ lợi ích đó, nếu như anh ấy phản bội tôi thật thì tôi sẽ rời khỏi anh ấy, không hề do dự. Phụ nữ đáng thương nhất là đặt cược hết mọi thứ lên người đàn ông, rời khỏi anh ấy, mình cũng có thể sống tốt hơn.” Tuy rằng không tán thành quan điểm của Tiểu A thế nhưng việc tìm người điều tra thì cô cũng đồng ý, hơn nữa còn thực hiện ngay lập tức. Lúc trước cô từng tìm người để giúp Ôn Ngôn điều tra, cô cũng coi như là quen với việc này rồi. Liên hệ xong, cô chỉ cần đợi tin tức nữa thôi.
Ở một bên khác, An Nhã đứng trong buồng rửa tay, không biết làm thế nào. Lúc cô lau nhà, bị người có ác ý nhốt vào bên trong, lấy thứ gì đó ở bên ngoài chặn lại, cô không thể ra ngoài được. Cô không ra ngoài nổi, hơn nữa lúc dọn dẹp cô không thích mang theo điện thoại, chỉ có thể đợi người bên ngoài đến cứu.
Đây không phải lần đầu tiên chuyện này xảy ra, từ ngày thứ hai cô đến công ty thì đã có người cố tình lấy nước nóng để pha trà làm tay cô bị bỏng. Bị sai khiến là chuyện cơm bữa, những lời châm chọc thì lại càng không có chút giới hạn nào. Cô không muốn khiến Lâm Táp khó xử vậy nên cứ nhẫn nhịn suốt.
Cô không hiểu tại sao mình lại bị đối xử như vậy, tuy rằng công việc của cô chỉ là dọn dẹp thôi, nhưng những người ngồi trong phòng làm việc kia chắc gì đã cao thượng.
Không biết phải bao lâu sau, cửa cuối cùng cũng được mở ra, là bác lao công làm việc cùng An Nhã.
Bác đó thấy hơi kỳ lạ: “Sao cháu lại bị nhốt trong này?” Mắt An Nhã đỏ hết cả lên, cô lắc đầu: “Không sao cả… chỉ là không cẩn thận thôi ạ, cháu đi dọn dẹp trước đây…” Bác lao công thở dài: “Sau này cháu không cần phải lau dọn nhà vệ sinh nữa đâu, để bác làm, công việc của cháu là dọn dẹp khu bàn làm việc thôi… nếu không phải là giúp bác thì cháu cũng sẽ không bị nhót trong này.” An Nhã cười miễn cưỡng: “Không sao, cháu rảnh thì sẽ dọn cùng bác.” Làm tốt việc trong phận sự của mình, cô về phòng làm việc rồi nghỉ ở đó, tiện đang rảnh nên uống nước luôn.
Nói là phòng làm việc nhưng thực ra là phòng kho thì đúng hơn, chỉ có một cái tỷ để đựng quần áo và đồ cá nhân thôi. Đây cũng là phòng thay đồ của lao công, lúc làm việc thì phải thay đồng phục.
Bỗng có một bóng người rất thanh tú xuất hiện ở cửa: “Ôi, mấy người làm lao công nhàn rỗi nhỉ, trốn ở đây để làm biếng à? Bảo sao tôi không tìm được cô, mau đi mua cho tôi cốc trà sữa đi.” An Nhã uống nốt ngụm nước cô đang ngậm trong miệng, cô ngắng đầu lên nhìn cô gái ăn mặc xinh đẹp, thời thượng ở trước mặt: “Tôi có thể hỏi sao mấy người lại đối xử với tôi thế này không? Tôi đã làm gì sai sao?” Người phụ nữ kia cười với vẻ khinh bỉ: “Cô tồn tại thôi đã là sai rồi, bọn tôi thấy ngứa mắt với cái đồ nhà quê như cô đấy. Chúng tôi đều biết cô với Lâm tổng chẳng có quan hệ gì cả, cô đi cùng với anh ấy chẳng qua là vì tỏ vẻ thảm hại nên mới được thế thôi. Lâm tổng chỉ là thấy cô đáng thương thôi, cô chỉ ra vẻ đáng thương trước mặt đàn ông thôi à? Chẳng phải thân thích gì mà cứ dính lấy người ta, cô đang tính toán điều gì hả?” An Nhã cúi đầu xuống: “Tôi không có…” Người phụ nữ kia khoanh hai tay trước ngực, đá bay thùng nước đặt ở góc nhà một cách cao cao tại thượng, sàn nhà vừa được lau sạch bóng bỗng nhiên lại thêm một đống nước bản.
An Nhã bỏ ly nước xuống, đứng lên cầm giẻ lau chuẩn bị lau đống nước kia đi nhưng lại bị người phụ nữ kia giẫm lên, chặn lại: “Lâm tổng còn bảo bọn tôi cho cô học thiết kế, ngành của bọn tôi thể loại người gì cũng học được à? Loại nhà quê như cô chỉ làm lao công, để người ta sai vặt thôi. Thay vì phí thời gian dạy cô, thà vẽ thêm vài bản thiết kế còn hơn.” An Nhã cắn môi, cố khống chế nước mắt của mình: “Tôi tưởng… chuyện gì tôi cũng giúp mấy người làm thì mấy người sẽ dạy tôi… Lâm tổng nói… mọi người đều rất tốt, bảo tôi học mấy người, học được là sẽ có thể trở thành nhà thiết kế như mấy người… mấy người sẽ càng ngày càng thấy đó là điều đương nhiên!” Người phụ nữ kia hừ lạnh một tiếng: “Làm nhà thiết kế? Cô mà cũng xứng sao? Bọn tôi chỉ thấy cô dễ bắt nạt thôi, sao hả? Những gì tôi nói cô chưa nghe thấy sao? Giúp tôi mua trà sữal” An Nhã lần đầu từ chối: “Công việc của tôi chỉ là lau dọn thôi, không có nghĩa vụ làm chân sai vặt cho cô, tự cô đi đi. Tôi không nợ mấy người gì cả.” Nói xong, cô hơi dùng sức, kéo giẻ lau ra khỏi đế dày của người phụ nữ kia.
Người phụ nữ kia không đứng vững, thiếu chút nữa bị ngã, thẹn quá hóa giận, tát cô một cái: “Cô tưởng cô là ai chứ? Có bác lao công kia rồi, cô vào đây xong rảnh như chơi vậy. Lâm tổng thương cô nên mới tìm cho cô cái chức nhàn rỗi này, công việc của cô nhàn rỗi như vậy, không làm việc gì khác thì có tư cách gì mà nhận lương chứ? Nếu cô còn muốn ở lại đây thì ngoan ngoãn mà chạy vặt cho tôi đi. Nếu không bọn tôi nói với Lâm tổng cô không hoàn thành công việc, anh ấy sẽ sa thải cô đấy.” Vét thương do bị bỏng trên tay An Nhã vẫn còn đau âm ï, trái tim cô còn đau hơn nữa. Cô cứ tưởng cô gặp được toàn những người tốt, như là Ôn Ngôn hay Trần Mộng Dao, còn cả Lâm Táp nữa. Cho đến bây giờ cô mới biết, trên đời còn rất nhiều người xấu: “Vậy cô bảo Lâm tổng sa thải tôi đi, tôi không làm nữa.” Nói xong, cô xoay người lại, đóng cửa phòng vào thay quần áo, chuẩn bị rời đi.
Người phụ nữ kia không kịp phản ứng lại, con thỏ lúc trước luôn chịu đựng bây giờ bắt đầu phản kháng lại rồi sao? Đi rồi cũng tốt, đỡ chướng mắt. Nếu An Nhã đã nói muốn đi rồi thì cô ta cũng không làm khó làm gì nữa, cô ta đi về khu văn phòng trên đôi cao gót của mình một cách cao ngạo: “Thứ nhà quê đó bảo không làm nữa, sắp đi rồi.” Mấy cô gái thích hóng chuyện xúm lại với nhau, thảo luận rất vui vẻ: “Có phải là bị chúng ta bắt nạt nhiều quá, thảm hại quá rồi không?” “Ai bắt nạt cô ta chứ? Tôi chỉ lỡ tay làm đổ nước trà lên tay cô ta thôi mà, ai bảo cô ta không bê vững?” “Không phải là tôi đã từng hỏi cái đồ nhà quê kia rồi sao? Lâm tổng tôi cũng hỏi rồi, đáp án của bọn họ đều giống nhau, chỉ là bạn bè bình thường thôi. Lâm tổng nói cái đồ nhà quê kia không họ hàng thân thích gì, bảo chúng ta phải chăm sóc cô ta. Tôi thấy cô ta có bản lĩnh quyến rũ đàn ông đấy, tỏ vẻ để được người khác thương hại thôi mà cũng mới mẻ thế này. Không có cơ bản gì mà muốn học thiết kế, nằm mơ đi! Nếu Lâm tổng quan tâm cô ta thật thì đến tìm chúng ta từ lâu rồi. Từ lúc đấy đến giờ đã qua bao lâu rồi? Bị chúng ta bắt nạt thế mà Lâm tổng cũng không ho he gì, chắc là không phải không biết chuyện mà là không thèm quan tâm.” “Đi rồi cũng tốt, đi rồi đỡ chướng mắt, người như cô ta thì dựa vào cái gì mà ngày nào cũng đi đi về về cùng Lâm tổng chứ? Coi Lâm tổng là tài xế, đưa đón cô ta không bằng, cô ta tưởng mình là ai thế? Đồ lao công, nhà quê!” An Nhã đi qua khu văn phòng nghe thấy những lời khó nghe đó, thực ra cô đã nghe đến mức quen luôn rồi.
Cô giả vờ không nghe thấy, đi nhanh đến phòng làm việc của Lâm Táp.
Mấy cô gái vừa nãy còn ríu rít kia thấy hơi lo: “Cô ta không đi mách đấy chứ?” “Chắc là không đâu… muốn mách thì mách lâu rồi, chắc là đi từ chức thôi. Nói không chừng cô ta mách từ lâu rồi, chỉ là Lâm tổng không muốn quan tâm thôi.” “Cũng đúng, kệ cô ta đi.” Bước vào phòng làm việc, An Nhã đóng thẳng cửa lại.
Lâm Táp thấy cô hơi thất thường nên hỏi: “Sao thế?” Cô hít một hơi thật sâu, cô gắng nở nụ cười: “Xin lỗi, Tiểu Táp, tôi không hoàn thành tốt công việc. Chắc là tôi không hợp với chỗ này, tôi muốn từ chức. Mấy ngày nay làm phiền anh rồi, cảm ơn.”

Chương 485: Không Hề Hòa Hợp

Lâm Táp không hiểu: “Chỉ là dọn dẹp thôi mà, sao lại không làm tốt được? Cô làm tốt mà, cho dù là ở công ty hay ở nhà. Sau khi cô dọn vào nhà tôi, nhà tôi mới giống một cái nhà, sao đột nhiên lại nói thế? Có phải là có chuyện gì rồi không?” An Nhã không muốn nói những điều mà mình gặp phải ra, chỉ lắc đầu: “Không có, thực sự không có…

chỉ là tôi không muốn làm thôi. Tôi làm chưa được vài ngày, tôi không lấy lương đâu, tôi chỉ nói để anh biết thôi, thật đấy. Cảm ơn, bây giờ tôi sẽ về thu dọn hành lý, dọn ra ngoài.” Lâm Táp cau mày, với anh, chuyện này rất bất ngờ, rõ ràng lúc trước vẫn bình thường mà…

Nói thật, anh rất thích cảm giác về nhà có bữa cơm nóng hồi để ăn. Thế nhưng bây giờ An Nhã một mực muốn đi, anh cũng không có lý do gì để giữ lại: “Vậy…

cô định đi đâu sau khi dọn ra khỏi nhà tôi? Trần Mộng Dao giao cô cho tôi, tôi không thể không chịu trách nhiệm được, ít nhát cô cũng phải để tôi biết cô sẽ đi đâu chứ?” An Nhã không biết liệu mình có thể đi đâu, cô nói dối: “Tôi đã tìm được chỗ ở rồi, anh không cần lo đâu. Anh cứ bận việc của anh đi, tôi đi trước đi.” Nói xong, cô sợ lời nói dối của mình bị vạch trần nên vội vàng rời khỏi phòng làm việc.

Lâm Táp vốn muốn nói gì đấy nhưng cô đã đi xa rồi.

Về đến nhà của Lâm Táp, An Nhã thu hành lý của mình lại, lau dọn nhà một lượt rồi mới rời đi. Đi trên đường, gió lạnh thấu xương, dòng người vội vã, chỉ có cô là lang thang, không có nơi để đi, không hề hòa hợp với thành phố này.

Lần đầu cô thấy bất lực như vậy, cho dù lúc trước có nghèo đến mức nào thì cô cũng có nơi để ở, vậy mà bây giờ cô chẳng có nơi nào để đi. Cô thấy hơi hối hận vì rời khỏi quê hương để đến thành phố lớn này.

Thành phố này tuy lớn, thế nhưng lại không có chỗ để cô dừng chân.

Đi mệt rồi, cô tìm đại một công viên để ngồi nghỉ. Hôm nay gió lớn một cách lạ thường, bàn chân cô lạnh đến mức bắt đầu thấy đau. Đến khi bầu trời bắt đầu tối cô mới lên đường tiếp, tìm một khách sạn nhỏ để dừng chân tạm.

Bác gái ngồi ở quầy lễ tân khách sạn đang cắn hạt dưa nhìn cô một lượt, đánh giá: “Thuê phòng hả? Một người sao?” Cô gật đầu, đưa chứng minh thư ra: “Bao nhiêu một đêm?” Bác gái nhỗ vỏ hạt dưa ra: “Một trăm!” Ở quê cô, nơi rách nát thế này một đêm cùng lắm cũng chỉ bằng một nửa giá đó, cô thực sự không có nơi nào để đi nữa, bất đắc dĩ nên mới phải đồng ý. Cô lấy một tờ một trăm ra: “Được thôi…” Bác gái giật nhanh tờ tiền trong tay cô, nhìn thật kĩ xem có phải tiền thật không, chắc chắn không có vấn đề gì rồi mới đưa thẻ phòng cho cô: “Trả phòng trước 12 giò trưa mai, qua 1 phút thì tính thêm một ngày, có nước nóng hay không thì phải xem vận may của cô thế nào. À đúng rồi… buổi tối có ai gõ cửa cũng đừng mở, ở đây không yên bình lắm đâu, xảy ra chuyện gì tôi không chịu trách nhiệm đâu.” Lời của bác gái làm cô rất sợ: “Gì cơ? Tối sẽ có người gõ cửa sao? Những người đó là ai thế?” Bác gái kia đã nhận tiền rồi, không hề muốn che giấu: “Mấy thằng điên say rượu, không chừng còn cả nghiện nữa… cướp giật, đang sóc thuốc, thể loại nào cũng có. Tiền tôi đã nhận rồi, ở hay không tùy cô, không trả lại tiền đâu.” Cô vốn đã sợ lắm rồi, nghe bác gái kia nói không trả lại tiền, An Nhã hơi do dự nhưng vẫn cố ở lại.

Lâm Táp tan làm xong về nhà, anh bỗng cảm thấy rất trống rỗng. Căn nhà rõ ràng đã được dọn dẹp qua, rất sạch sẽ, không thấy một cọng tóc nào cả, chỉ là An Nhã không ở đây nữa thôi. Anh thấy không yên tâm, gọi cho Trần Mộng Dao: “An Nhã ở đâu?” Trần Mộng Dao nghe vậy thì đơ luôn: “Không phải đi làm ở chỗ anh sao? Ở cũng ở chỗ anh luôn, sao anh lại hỏi tôi cô ấy ở đâu?” Lâm Táp hít sâu một hơi: “Cô nói cô ấy cũng không tìm cô? Hôm nay cô ấy từ chức, bảo là tìm được chỗ ở rồi, dọn ra khỏi nhà tôi luôn. Tôi tưởng cô biết… cô ấy không tìm cô sao?” Trần Mộng Dao vốn đang đau đầu vì chuyện của Kính Thiếu Khanh, bây giờ An Nhã lại có chuyện, cô sốt ruột đến mức muốn nói bậy: “Rốt cuộc là thế nào? Cô ấy không hề tìm tôi, tôi còn tưởng cô ấy sống với anh tốt lắm, rốt cuộc là làm sao?” Lâm Táp thấy hơi đau đầu: “Tôi cũng không biết, đột nhiên cô ấy nói với tôi là muốn từ chức, tôi cũng thấy lạ, rõ ràng lúc trước cô ấy làm việc ổn lắm mà. Lúc cô ấy đến tìm tôi ở phòng làm việc cũng hơi lạ, tôi chưa kịp hỏi thì đã đi mắt rồi. Thế này đi, tôi gọi cho cô ấy trước.” Nói xong, anh cúp điện thoại rồi gọi cho An Nhã nhưng bên kia lại tắt máy rồi. Lúc này, anh thực sự thấy hoảng, anh nhắn tin cho Trần Mộng Dao: “Không gọi được, tìm người thôi.” Trần Mộng Dao thấy tin nhắn, âm thầm mắng một cái, khoác áo vào, cầm chìa khóa xe lên rồi ra ngoài.

May là hôm nay cô không làm thêm giờ, Kính Thiếu Khanh vẫn đang bận ở công ty, trước mắt cô không tìm được ai để giúp cả, chỉ có thể đi tìm với Lâm Táp.

Trong khách sạn, An Nhã vẫn chưa sạc điện thoại, diện thoại của cô cũ lắm rồi, hết pin là sẽ tự động tắt máy, phải sạc lâu lắm mới mở lại được. Cả ngày không ăn gì, cô không dám đi ra ngoài mua đồ ăn một mình vì những lời bác gái ở quầy lễ tân nói. Thấy mì tôm trên kệ, cô đun nước nóng rồi úp một hộp mỳ. Cô vô tình phát hiện ra chiếc Durex bên cạnh, cô thấy rất ngượng, lấy thứ gì đó để chặn lên.

Lúc chiều cô hơi nhớ quê, nhưng bây giờ nghĩ thông suốt rồi, nếu đã đến rồi thì không làm nên chuyện quyết không về, không cầu phú quý, chỉ cầu cuộc đời phải sống một cách có ý nghĩa. Ngày mai cô sẽ đi tìm việc, số tiền trong người đủ để có sống ở khách sạn nhỏ này một thời gian rồi. Chỉ cần tìm được công việc thì cô sẽ suy nghĩ đến việc thuê nhà ở gần công ty.

Cô không biết bây giờ Trần Mộng Dao và Lâm Táp đang đi khắp nơi để tìm cô, cô ngồi trên ghế, ôm đầu gối, nhìn chằm chằm vào cốc mì tôm đang dần mềm ra. Không lâu sau, mùi mì tôm bắt đầu thơm lên.

Ăn uống no say xong, cô nhìn qua phòng tắm, thực sự là rất đơn giản, lại còn hẹp nữa. Cô mở vòi hoa sen ra, không hề có nước nóng. Bây giờ cô không tiện để tắm, vết bỏng trên tay cô tuy đã dần đóng vầy rồi nhưng vẫn rất đau, để nước vào thì sẽ rất dễ bị nhiễm trùng. Vậy nên không có nước nóng cũng không sao cả.

Cô nằm xuống chiếc giường có mùi mốc, cho dù chiếc đệm hơi ẩm, nằm bao lâu chiếc đệm cũng chẳng ấm lên, thế nhưng vậy cũng tốt hơn là ngủ ngoài đường.

Vì sợ nên cô đặt chiếc tủ chặn trước cửa, như vậy thì cho dù có ai xông vào cũng không mở cửa ra ngay được.

Cô ngủ thiếp đi được một lát thì bị động tĩnh ngoài hành lang đánh thức, nghe tiếng thì chắc là một đám người trẻ tuổi uống say rồi, giọng rất to. Cô lo lắng đợi động tĩnh đó nhỏ dần rồi mới cẩn thận đứng lên, mở máy điện thoại. Ở ngoài có một mình, chỉ khi điện thoại trong trạng thái mở máy thì mới cảm giác an toàn hơn. Nếu có xảy ra chuyện gì thì cũng có thể báo cảnh sát ngay.

Phải qua nửa phút thì điện thoại mới bật được nguồn, sau đó là hơn mười cuộc gọi nhỡ và tin nhắn nhảy vào mặt cô, đều là của Lâm Táp và Trần Mộng Dao.

Cô hơi ngơ ngác, bọn họ đang tìm cô sao? Cô nhìn thời gian, bây giờ là hơn chín giờ tối, chắc chắn là bọn họ sốt ruột muón chết rồi.

Chương 486: Cùng Tôi Trở Về

Cô gọi điện trả lời Trần Mộng Dao trước: “Mộng Dao, sao gọi điện thoại cho tôi nhiều như vậy? Điện thoại di động của tôi hết pin tắt máy, mới vừa sạc pin.” Bên đầu điện thoại kia, Trần Mộng Dao cũng sắp khóc: “Cô đang ở chỗ nào? Tại sao cô đi mà không nói một tiếng? Tôi và Lâm Táp tìm cũng sắp điên rồi, điện thoại hỏng gì vậy? Ngày mai tôi đổi cho cô cái mới! Tôi lập tức tới ngay, gửi địa chỉ của cô cho tôi!” An Nhã còn chưa kịp nói chuyện, điện thoại liền bị cúp. Cô biết tính cách Trần Mộng Dao từ trước đến nay hấp tấp như vậy, bất đắc dĩ cười một tiếng, gửi tên khách sạn.

Sau khoảng một giờ, Trần Mộng Dao và Lâm Táp mới vội vã tìm tới, Trần Mộng Dao rất sợ quần áo đắt tiền cả người bị hoàn cảnh đơn sơ đổ nát làm bản, lúc đi bộ cũng không cần thận dựa vào tường: “Cái nơi tồi tàn gì thế này? Chúng tôi tìm nửa ngày mới tìm được, Tiểu Nhã cô tới nơi này làm gì? Nơi này người có thể ở sao? Xung quanh đều là những người gì vậy, cô có biết nguy hiểm nhiều lắm không?” An Nhã có chút áy náy, Trần Mộng Dao đương nhiên vô cùng cuống cuồng, Lâm Táp thì mặt âm u, đột nhiên cô cảm thấy hình như bản thân mình làm sai hoàn toàn chuyện gì vậy: “Tôi… tôi không có sao, ngày mai tôi sẽ đi tìm việc làm, có tiền liền đổi chỗ ở tốt hơn. Hai người đã rất chiếu có tôi, không cần làm phiền nữa.” Đời này Lâm Táp cũng chưa lo lắng vì ai như vậy, thật sự có chút tức giận, anh nắm cánh tay An Nhã lại liền đi ra ngoài: “Cùng tôi trở về!” Sắc mặt An Nhã nhất thời trắng bệch, Lâm Táp bóp đến vết bỏng trên cánh tay cô, đau nhức tấn công tới, cô ngay cả hô hấp cũng dừng lại, theo bản năng hắt tay anh một cách mạnh mẽ: “Đau…” Trần Mộng Dao vén tay áo cô lên một chút, lúc thấy vết bỏng dữ tợn kia, cắn răng nghiền lợi hỏi: “Xảy ra chuyện gì? Chuyện xảy ra như thế nào? Vết thương này đã thành như vậy, sao cô không nói với bọn tôi?”

An Nhã vội vàng dùng tay che đậy vét thương: “Không sao… Là tôi vô tình bị bỏng, thật sự không sao, mọi người không cần phải để ý đến tôi, tôi không phải còn nhỏ nữa, đã rất làm phiền mọi người.” Lâm Táp thận trọng nhớ lại chỉ tiết một chút, An Nhã bị bỏng khẳng định không phải ở nhà tạo thành, cho nên… là ở công ty? Anh biết thời điểm An Nhã ở công ty trừ làm dọn dẹp, còn bưng trà dâng nước giúp nhóm đồng nghiệp, anh cho là cô chỉ muốn học thiết kế với đồng nghiệp, đối tốt với người, cũng không có gì bất hòa… liên hệ với việc cô đột nhiên rời khỏi với nhau, chỉ sợ chuyện cũng không đơn giản như vậy.

Anh nghiêm túc hỏi: “Có phải là người công ty khi dễ cô hay không? Cô hãy thành thật nói nói cho tôi biết!” An Nhã cắn môi không lên tiếng, Trần Mộng Dao giận đến văng lời thô tục: “Đờ mò! Cái này còn cần hỏi sao? Nhất định là vậy rồi! Lâm Táp, người thì ngay dưới mắt anh, sao anh không trông chừng được vậy? Tiểu Nhã, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Nếu cô không nói rõ ràng, tôi liền nói cho Tiểu Ngôn, cô biết tính tình của cậu ấy rồi đấy, cậu ấy sẽ không bỏ qua như vậy!” Vừa nghe đến muốn nói cho Ôn Ngôn, An Nhã nóng nảy: “Đừng… đừng nói cho Tiểu Ngôn, bây giờ cậu ấy mang thai thân thể cũng không tốt, không thể tức giận, tôi nói là được… Tiểu Táp bảo tôi học thiết kế với đồng nghiệp, sau này từ lau dọn chuyển tới bộ phận thiết kế, tôi cũng nghĩ như vậy, ban đầu tôi cho là các đồng nghiệp thật sự sẽ dạy tôi, nhưng các cô ấy cũng không, trừ bảo tôi bưng trà dâng nước, mua cơm giúp các cô ấy, ngay cả căn bản nhất cũng không dạy tôi.” “Không chỉ như vậy… các cô ấy… các cô ấy cho rằng tôi ở nông thôn, vừa nghèo vừa quê mùa, còn nói tôi là bán thảm(*) để thu được đồng tình của Tiểu Táp, căn bản không xứng ở lại công ty. Bị bỏng, cố ý đem tôi nhốt trong nhà vệ sinh, những chuyện này đều bình thường như cơm bữa… Tôi không muốn nói, tôi sợ Tiểu Táp khó xử, cho nên mới từ chức rời đi, không muốn thêm phiền toái cho các cô. Tôi không sao, tôi cũng không muốn làm phiền các cô nữa, một mình tôi có thể sống được! Thật ra… Thật sự không tệ hại như vậy…

(*) lợi dụng tình huống bi thảm của chính mình để có được sự đồng cảm của người khác Không tệ hại như vậy? Hai mắt Trần Mộng Dao và Lâm Táp nhìn nhau một cái, trong lòng hai người đều có chút mùi vị có lỗi, vết bỏng trên cánh tay An Nhã lớn một khối như bàn tay vậy, kết vảy xung quanh hiện lên một vòng màu đỏ, rõ ràng đang nhiễm trùng, nhất định đau muốn chết, cô lại một mực chịu đựng, cuối cùng không nhịn được cũng chỉ một mình lặng lẽ rời đi, tính cách có tốt bao nhiêu mới có thể bị người ta khi dễ như vậy? Lâm Táp không ngờ dưới mắt mình sẽ xảy ra chuyện như vậy, anh bảo An Nhã học thiết kế cùng đồng nghiệp cũng là tốt bụng, vốn dĩ không muốn để cho cô làm lau dọn mãi, công ty không thiếu lau dọn, chẳng qua là tạm thời thu xếp cô vào đấy mà thôi…

Anh tràm mặc chốc lát, hỏi: “Ai làm? Nói cho tôi.” An Nhã lắc đầu: “Đừng hỏi nữa Tiểu Táp, tôi không muốn truy cứu. Tôi cũng cảm thấy tôi hoàn toàn xa lạ ở thành phố này, tôi sẽ cố gắng hòa nhập, tôi sẽ không dễ dàng bị đánh gục như vậy.” Trần Mộng Dao hóc mắt có chút ửng đỏ: “Cô có ngốc hay không? Đến lúc này rồi cô còn nói đỡ cho những người khi dễ, loại người như vậy rõ ràng cho thấy nhân phẩm có vấn đề, Lâm Táp cũng đang vì bản thân dọn dẹp hoàn cảnh, không đơn thuần là vì cô, cô mau nói nhanh chút!” Đối mặt với sự bức bách của bọn họ, An Nhã không thể không nói ra người khi dễ cô, đại đa số người đều là người lạnh nhạt đứng bên cạnh xem, chính xác ra tay với cô, chỉ có ba người.

Lâm Táp ghi nhớ tên ba người kia, đi vào phòng đem hành lý của An Nhã xách lên: “Cùng tôi trở về, tôi xin thề, tình huống như vậy sẽ không xảy ra nữa, tuyệt đối sẽ không!”

Chương 487: An Nhã Tức Giận Rồi

An Nhã còn chưa kịp nói chuyện, liền bị Trần Mộng Dao lôi kéo đi.

Lúc đi ngang qua lầu dưới, bác gái nhiều chuyện thuận mồm hỏi một câu: "Vậy là không ở nữa sao?" An Nhã gật đầu một cái: "Lmà phiền rồi, tôi không ở nữal" Trần Mộng Dao thấp giọng thầm nói: "Cùng loại người như vậy chào hỏi làm gì? Cô biết đây là chỗ nào không? Trời ơi, nơi này là khách sạn cái gì, chính là cung cấp cho những người dẫn mối mướn phòng đó, cô chẳng khác gì miếng thịt rơi vào ổ sói đói. Nếu hôm nay chúng tôi không tới, không chừng cô sẽ xảy ra chuyện gì đó!" An Nhã bị dọa đến run một cái: "Thật sao? Tôi không biết..." Lâm Táp đem hành lý của cô vứt vào trong xe: "Cô không biết còn rất nhiều đi, tôi nói cho cô, đừng nghĩ cô đối với người khác tốt thì người khác cũng tốt với cô như vậy, bất kể cô đối tốt với người khác bao nhiêu, người khác cũng cảm thấy là chuyện đương nhiên, tệ hại hơn, quá hiền lành không phải ích lợi gì." Điện thoại di động của Trần Mộng Dao đột nhiên vang lên, cô vội vàng móc ra nghe: "A lô?” Trong điện thoại truyền ra thanh âm mang lo lắng của Kính Thiếu Khanh: "Em đang ở đâu? Trong nhà không có người, anh tan làm rồi." Trần Mộng Dao dừng hai giây: "Em đang ở bên ngoài, có chút việc, lập tức trở về." Cô cho rằng hôm nay anh sẽ rất trễ mới về nhà, bởi vì mấy ngày qua anh đều như vậy, ban ngày ở công ty không cùng cô ăn cơm, buổi tối cũng về nhà rất khuya.

Kính Thiếu Khanh không biết giờ phút này cô đang nghĩ gì, dặn dò cô trên đường cần thận xong liền cúp điện thoại.

An Nhã có chút ngượng ngùng: "Mộng Dao, cô trở về đi, làm lỡ cô rồi."

Trần Mộng Dao đau lòng võ bả vai cô một cái: "Vậy...

Lâm Táp, người liền giao cho anh, tình huống như vậy, không được xảy ra nữa, mấy người đó trong công ty, anh xem xử lý đi, tôi không nhúng tay vào nữa, cũng không thể đến công ty anh ầm ï một phen." Lâm Táp gật đầu: "Tôi biết, cô đi trước đi, đừng để cho Thiếu Khanh lo lắng." Về đến nhà, Lâm Táp tìm thuốc mỡ tỉ mỉ bôi vết bỏng giúp An Nhã, An Nhã đau đến mức cánh tay cũng đang phát run, vẫn còn cắn môi không lên tiếng. Tiềm thức anh thả lỏng rất nhiều: "Nhẫn nhịn một chút, tiêu viêm một chút, thuốc này thật sự hữu hiệu, mấy ngày sẽ đỡ hơn rất nhiều." An Nhã khẽ mỉm cười: "Không đau, cảm ơn." Nụ cười của cô tinh khiết phải giống như là thiên sứ, hét lần này tới lần khác có người còn có thể ra tay với cô được, Lâm Táp cắn răng: "Sau này cô ở chỗ tôi, không cần dọn ra ngoài. Công việc tôi sẽ sắp xếp cho cô, ai khi dễ cô cô nói cho tôi, không cần chịu đựng, nghe chưa?” Hắn dùng giọng ra lệnh, An Nhã theo bản năng gật đầu: "Dạ..." Trên đường trở về, Trần Mộng Dao nhận được thám tử tư gửi hình và tài liệu tới, người phụ nữ ở chung với Kính Thiếu Khanh đó không đơn giản, không chỉ dáng dấp so với cô đẹp hơn, trình độ học vấn còn cao hơn cô, trước kia trà trộn ở nước ngoài, cũng học vẽ một chút, tên là Bạch Lộ Lộ, có chút danh tiếng, coi như là một danh họa nỗi tiếng, cô chỉ có mạnh hơn một chút so với người phụ nữ kia, đó chính là, người phụ nữ kia đã 29 tuổi, già hơn.

Trong hình, những nơi Kính Thiếu Khanh cùng người phụ nữ kia chạm mặt, nói là chạm mặt, không bằng nói là hẹn hò, trong mỗi tắm hình, nét mặt người phụ nữ kia đều tươi cười như hoa.

Còn có mấy ngày gần đây hành trình của Kính Thiếu Khanh, trừ đi công ty và nhà, đều là cùng người phụ nữ kia chung một chỗ, hơn nữa... còn tới khách sạn tìm người phụ nữ kia máy lần, trong đó một lần chính là vào sáng sớm hôm nay, cô vào công ty trước, Kính Thiếu Khanh chậm chạp chưa lên lầu, chính là đi tìm người phụ nữ kia, hơn nữa còn đi đưa bữa ăn sáng.

Khách sạn năm sao cấp không phải là không cung ứng bữa ăn sáng, hết lần này tới lần khác anh cưng chiều đến mức muốn đích thân đưa cho người phụ nữ kia, còn thuận tiện... mang một phần trở về công ty cho cô, lúc ấy cô lại còn cảm thấy mềm lòng, mừng rỡ, bây giờ nghĩ lại quả thực buồn cười! Cô không dám đem những thứ đó tỉ mỉ xem đi xem lại, tắt điện thoại di động làm bộ như không xảy ra chuyện gì trở về nhà.

Sau khi vào cửa, Kính Thiếu Khanh còn chưa ngủ, tắm ngồi ở trên ghế sofa chờ cô. Trên mặt anh lộ ra vẻ mệt mỏi: "Em đi đâu vậy?" Cô không nhìn thêm anh một cái, đi thẳng lên lầu: "Tiểu Nhã xảy ra chút chuyện, em và Lâm Táp đi tìm cô ấy. Anh mệt chưa? Đi ngủ sớm một chút."

Kính Thiếu Khanh cũng không suy nghĩ nhiều, lúc Trần Mộng Dao còn đang tắm, anh liền ngủ, cũng bắt đầu từ đây, hai người không ôm nhau ngủ mỗi đêm nữa, không thân mật không phân tách, thay đổi như vậy, vô hình trung bị phóng đại vô hạn, anh không cảm thấy, Trần Mộng Dao đau đến không muốn sống.

Ngày hôm sau, Lâm Táp đưa An Nhã tới công ty. An Nhã không muốn đi, kết quả không lay chuyển được anh.

Đi vào công ty, mấy cô gái đó nhìn thấy An Nhã, cũng rúc đầu không dám lên tiếng, người đã từ chức trở lại, đối với các cô ta mà nói không phải chuyện tốt gì, không chừng chính là sự việc đã bại lộ.

Lâm Táp mang An Nhã đi tới thẳng tới phòng làm việc, thời điểm đi ngang qua bên người các cô ta, lạnh giọng nói: "Ba người các cô, cùng vào phòng làm việc của tôi." Ba người phụ nữ trố mắt nhìn nhau, dùng ánh mắt trao đổi, đều biết không giấu diễm được, kỳ kèo hồi lâu mới theo vào.

Đến phòng làm việc, ba người phụ nữ đứng thành một hàng, đầu cúi rất thắp, hoàn toàn mắt hết vẻ vênh váo hung hăng lúc trước. Lâm Táp mang trên mặt cười nhạt: "Các cô, giá trị con người bao nhiêu? Có tư cách xem thường người khác sao? Nói khó nghe, các cô cũng chính là lăn lộn sống ở chỗ tôi mà thôi, lý lịch ba người các cô lâu nhát thì cũng mới vào nghề được hai năm đi? Công việc thì không làm tới đâu, ức hiếp người khác thì lại có chút tài năng, các cô lấy cái gì mà kiêu ngạo?” Người phụ nữ ngày hôm qua lúc đang làm việc tát An Nhã một cái tát mở miệng trước: "Lâm tổng... Anh đang nói cái gì? Có phải An Nhã nói với anh cái gì hay không? Mỗi ngày chúng tôi đều làm việc bận bịu sắp chết, làm sao có thời gian đâu khi dễ cô ta? Chẳng qua là chúng tôi không có thời gian dạy cô ta mà thôi, cô ta đây là trong lòng tồn bất mãn nên cắn lại một cái?" Lâm Táp vén tay áo An Nhã lên: "Còn có lời gì muốn nói không? Còn muốn ngụy biện?"

Người phụ nữ thầm xoắn hay tay lại trợn mắt nhìn An Nhã một cái: "Tôi cũng không phải cố ý, tôi bảo cô giúp tôi rót ly nước sôi, chính cô cầm không chắc, thiếu chút nữa bỏng đến tôi, tôi cũng không truy cứu, sao còn trách tôi? Chính cô làm việc tay chân vụng VỀ, không liên quan đến tôi." Những người phụ nữ khác chỉ nhát gan sợ chuyện “tòng phạm”, đến lúc này, một chữ cũng không dám nói.

An Nhã vốn dĩ còn cảm thấy hôm nay tới công ty có chút không thích hợp, lúc nhìn thấy dáng vẻ người phụ nữ kia mảy may không nhận sai, lòng cô hoàn toàn nguội lạnh, dù sao bưng trà dâng nước giúp các cô ta đã máy ngày, tiền mua cơm và trà sữa cho tới bây giờ cũng chưa gửi cô, cô làm “bảo mẫu” chạy lên bỏ tiền ra sát người, cuối cùng vẫn rơi vào kết quả như vậy.

Cô nhất thời tức giận, chất vấn: "Cô nói dối mắt cũng không chớp một cái sao? Cô nói gì tôi cũng nhịn, nói tôi làm việc tay động tay động chân, tôi không chấp nhận. Bát kể tôi làm gì cũng cẩn thận kỹ lưỡng, là cô cố ý làm đổ ly nước, tôi thấy tay cô cầm lấy mới buông tay, cô cũng nới lỏng tay, chính là cố ý! Còn có tiền tôi giúp các cô mua cơm và trà sữa, cà phê gì đó, tới bây giò các cô cũng chưa từng đưa cho tôi, làm người đừng nên quá đáng quá, đến bây giờ còn đem nước bản hắt lên người tôi!"
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom