• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều Full dịch (9 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 101-110

Chương 101: Lòng Trắc Ẩn
việc gì đã quên, con mà không nói má cũng không

nghĩ ra, má tuổi cũng lớn rồi người cũng lơ mơ, không
chú ý đến Bánh Trôi, bây giờ má gọi điện thoại về hỏi

lão Lâm!”

Ôn Ngôn nghe cũng sốt ruột, với thời tiết tồi tệ như
vậy, thời gian để Bánh Trôi trong sân với lang thang
thì có gì khác biệt?

Má Lưu sẽ gọi điện thoại về Mục trạch, để thuận tiện

Ôn Ngôn nghe, mở loa ngoài hết mức.

Điện thoại kết nói rất lâu đều không có người nghe, thì
hai người tưởng rằng không ai bắt máy, đột nhiên

được kết nối.

Má Lưu vội vàng nói: “Phu nhân bảo đi xem Bánh Trôi
như thế nào rồi, tối hôm qua thời tiết xấu như vậy,
Bánh Trôi nhất định bị dọa cho sợ rồi, mau mau cho
người đi xem xem, nên dọn dẹp một chút, dừng để bị
bệnh, mèo được nuông chiều, bị bệnh sẽ lấy đi nửa

cái mạng!

Chương 101: Lòng Trắc Ẩn
Đầu điện thoại bên kia im lặng mấy giấy, tiếng của

Mục Đình Sâm đột nhiên phát ra: “Tôi biết rồi.”

Sau đó điện thoại bị ngắt kết nối máy.

Ôn Ngôn và má Lưu ngơ ngác nhìn nhau, ai cũng
không nghĩ đến người nghe điện thoại là Mục Đình
Sâm, Ôn Ngôn có chút lo lắng: “Anh ta không biết
trông coi, má Lưu hay là má gọi điện trực tiếp riêng

cho chú Lâm.”

Má Lưu không đồng ý: “Được rồi, đừng lo lắng, dù
thiếu gia không quan tâm, nhất định sẽ dặn dò lão
Lâm trông coi, cho dù cậu ấy không làm thế, Mục
trạch nhiều người làm, lúc nào cũng có người trông
coi, việc này không có người dặn dò cũng sẽ có người
giúp con làm, nói không chắc có khi lúc má đi thì có

người chăm sóc Bánh Trôi rồi, con yên tâm nhé.”

Nơi ở Mục trạch, Mục Đình Sâm mới tắm xong thay

Chương 101: Lòng Trắc Ẩn
quần áo chuẩn bị đi ra ngoài thì nhận được điện thoại

của má Lưu, tuy rằng không bằng lòng, anh vẫn đi ra

sân sau.

Nhìn xung quanh, không nhìn thấy bóng dáng của

Bánh Trôi, anh nhíu mày: “Ra đây…”

Dĩ nhiên, Bánh Trôi không nghe những lời như thế,
anh nhãn nại tìm một vòng, vẫn như cũ không nhìn
thấy Bánh Trôi, không kìm nổi có chút hoang mang,

gọi bảo vệ ở cửa lớn đến: “Đi tìm con mèo đói!”

Không lâu sau, một bảo vệ tìm được Bánh Trôi trong
khoảng trống ở bồn hoa: “Thiếu gia, con mèo ở trong

đây!”

Mục Đình Sâm bước nhanh đến, lúc nhìn thấy Bánh

Trôi, sắc mặt anh trở nên nặng nè.

Anh thì chưa thấy con mèo đần độn như vậy, tối hôm
qua thời tiết tồi tệ, con mèo này không biết cách chạy

vào nhà tránh, ngược lại ở nơi trồng hoa này, không

Chương 101: Lòng Trắc Ẩn
những để bản thân mắc kẹt trong khe bồn hoa, hơn

nữa toàn thân bản, lông trên người bị ướt, chân sau
cũng bị thương… Trong đôi mắt xanh yếu ớt là kinh
hoàng và sợ hãi, có thể tưởng tượng ra tối hôm qua

nó bơ vơ và tuyệt vọng nhiều thế nào…

“Đưa nó đi bệnh viện thú cưng, kiểm tra toàn bộ, xem
kỹ ở chân, dọn dẹp sạch sẽ trước khi phu nhân quay
về, đừng để phu nhân biết.” Chung quy Mục Đình
Sâm đã động lòng trắc ẩn, nếu bị Ôn Ngôn nhìn thấy
Bánh Trôi thành dáng vẻ như thế này, sợ là sẽ tranh

cãi với anh?

“Vâng, thiếu gial” Vệ sĩ đáp. Vì hiện tại Bánh Trôi rất
bản, trực tiếp năm phần da và thịt ở phía sau cỏ lên,
Bánh Trôi kêu thảm thiết, Mục Đình Sâm mắng: “Ôm

cho tốt!”

Vệ sĩ khiếp sợ, vội vàng ôm Bánh Trôi vào lòng như

đang ôm đứa bé: “Vâng vâng vâng…”

Chương 101: Lòng Trắc Ẩn
Tối ngày hôm qua Ôn Ngôn xảy ra tai nạn, Trần Mộng

Dao suốt đêm ngủ không ngon giấc, ban ngày đi làm

cả ngày liên tục ngáp.

Không dễ gì chịu đựng đến khi tan làm, cô là người
đầu tiên thu dọn đồ chuẩn bị đi, cô phải vội đến bệnh

viện để gặp Ôn Ngôn, rồi về nhà nấu cơm.

Vừa đi đến của thang máy, thì cô cảm giác ở đằng sau
mình có một cảm giác áp bức, quay đầu lại xem, là

Kính Thiếu Khanh so với cô cao hơn 1 khúc.

“Ô, đi làm không tích cực, tan làm ngược lại chạy rất
nhanh. Nghe chủ quản nói, hôm nay cô làm sai một số
tài liệu quan trọng, đều đã nói đến tôi, cô nói tôi nên

làm gì?” Kính Thiếu Khanh cười như không cười nói.

“Tôi… tôi tối hôm qua ngủ không ngon giấc, tài liệu đó
sau này tôi không phải làm sao? Biết sai có thể thay

đổi đại sự, anh đừng tóm tôi không bỏ?” Trần Mộng

Chương 101: Lòng Trắc Ẩn
Dao không dám tùy tiện mở miệng giận, phải thừa

nhận điều đó.

“Không phải tôi đã sớm nói người trẻ không nên thức
khuya sao? Tại sao cô không biết thay đổi? Cái gì biết
sai có thể thay đổi đại sự, lời nói này cô nói ra không
biết ngại sao?” Kính Thiếu Khanh thấy cô không nồi

nóng, không ngừng trêu.

“Phải, anh là ông chủ, anh nói cái gì cũng đúng, nếu
còn gì cần răn dạy ngày mai xin hãy đến sớm, hôm
nay đã tan làm rồi, tôi phải đến bệnh viện thăm Tiểu
Ngôn.” Trần Mộng Dao đã đủ nhẫn nại của mình, chỉ

sợ ông chủ không hiểu lại oán giận.

“Việc tối qua tôi biết rồi, tôi cũng tiện đến để đi thăm,
đợi chút cùng nhau đi nhé.” Vẻ mặt Kính Thiếu Khanh

trở nên nghiêm túc.

“Được” Trần Mộng Dao không ngại, dù sao đi tiện

theo xe không tồn tiền.

Chương 101: Lòng Trắc Ẩn
Hai người cùng ngồi chung xe đến bệnh viện, đồng

thời xe của Mục Đình Sâm cũng dừng trong nhà xe

của bệnh viện.

Kính Thiếu Khanh nhìn thấy xe của Mục Đình Sâm,

kêu bắm còi trước khi dừng xe: “Đình Sâm.”

Mục Đình Sâm thấy anh, lại thấy Trần Mộng Dao bên

cạnh anh, khẽ gật đầu, như là lời chào.

Ba người cùng nhau đi vào thang máy, Kính Thiếu
Khanh không đợi được liền hỏi: “Chuyện gì xảy ra
thế? Tại sao tôi lại cảm thấy Ôn Ngôn xảy ra chuyện
cũ nữa? Cậu người đàn ông này không xứng với chức

danh mà.”

Đình Sâm không nói lời nào, không liếc mắt mà nhìn
chằm chằm vào số tầng thay đổi liên tục, khi thanh
máy dừng lại, anh bước ra ngoài. Kính Thiếu Khanh
nói thêm: “Không ngại hỏi thêm một câu, cậu cũng

không nhìn nhìn mặt cậu một chút, tối hôm qua một

Chương 101: Lòng Trắc Ẩn
đêm không ngủ, sớm trở thành con gấu trúc rồi.”

Trần Mộng Dao cũng chú ý đến, thần sắc Mục Đình

Sâm không được tốt lắm, rõ ràng là do quá mệt mỏi.

Vào phòng bệnh, Ôn Ngôn đã tỉnh, má Lưu đúng lúc
về chuẩn bị bữa tối, phòng bệnh chỉ có mỗi Ôn Ngôn,

Mục Định Sâm có chút không vui nói: “Má Lưu đâu?”

Ôn Ngôn đáp: “Trở về lấy đồ ăn cho tôi rồi, sao mọi

người lại cùng nhau đến?”

Trần Mộng Dao ngồi xuống mép giường: “Tình cờ gặp
nhau, thì đi cùng nhau. Cảm thấy như thế nào rồi? Đỡ
hơn chút chưa? Tối hôm qua dọa mình sợ muốn chết,
đời này mình cũng không rơi nhiều nước mắt như
đêm hôm qua, nếu cậu xảy ra chuyện gì, cả đời này

mình sẽ không tha thứ cho chính mình.”

Ôn Ngôn cười không nói, trong lòng có chút lo lắng, tối
hôm qua Mục Đình Sâm vì chuyện của cô mà đã dẳn
vặt nhiều lần, nếu anh biết là lúc Trần Mộng Dao gọi
Chương 101: Lòng Trắc Ẩn

cô mà cô ngã chảy nhiều máu, trong lòng sẽ khó tránh

khỏi có thành kiến, tốt hơn là đừng nhắc đến nữa.

Chương 102: Thay Đồi Thái Độ

Một lúc sau, cô hỏi: “Bánh Trôi đâu? Nó như thế nào

rồi?”

Mục Đình Sâm không nhìn mắt của cô, thản nhiên trả

lời: “Rất tốt.”

Cô thờ phào nhẹ nhõm: “Vậy thì tốt, tôi xem dự báo
thời tiết gần đây đều có mưa và nỗi gió, anh có thẻ…
để Bánh Trôi vào nhà được không? Tôi cảm thấy nó

thật ngốc, nó không biết trốn mưa.”

Mục Đình Sâm nhìn cô một cái: “Là rất ngốc, nó có thể

vào nhà, chỉ cần nó không đến kế bên tôi thì được.”

Thái độ anh so với trước đã thay đổi rất nhiều, Ôn
Ngôn có chút yên tâm, ít nhất Bánh Trôi sẽ không phải
tội nghiệp nữa, nếu đã nuôi dưỡng rồi thì cần có trách

nhiệm, đây là dấu hiệu tốt.

Kính Thiếu Khanh không nói ở một bên quan sát, lúc
này, một ý tá bước vào, kiểm tra sơ bộ cho Ôn Ngôn,

đo nhiệt độ cơ thẻ, lúc y tá nhìn Kính Thiếu Thanh và

Chương 102: Thay Đổi Thái Độ
Trần Mộng Dao, không thể không mỉm cười nói: “Kính

thiếu, tôi còn nghĩ sao anh hùng hồn giúp tiền đâu, thì

ra là vì ôm mỹ nhân về.”

Kính Thiếu Khanh nhíu mày lại, nói lắp lửng: “Đừng

chê cười tôi, cô tranh thủ làm việc của cô đi.”

Trần Mộng Dao không phải là kẻ ngốc, đã nhanh

chóng nhìn ra.

Bệnh viện này cũng là bệnh viện nơi bố cô qua đời, y
tá ở trạm y tá này cũng có chút quen thuộc, nôn nóng

hỏi: “Chị gái, lời chị nói có ý gì vậy?”

Y tá mỉm cười nói: “Bố cô đã chết cũng được một thời
gian rồi, nói ra cũng không vấn đề gì, lúc đầu phí phẩu
thuật và tiền thuốc đều là Kính thiếu trả, lúc đó không
phải cô còn hỏi tôi sao? Tôi không nói, Kính thiếu
không cho nói… hiện tại hai người đã là một đôi đúng
không? Lời nói đó cũng không là cái gì rồi. Người đã
khuất rồi, còn người sống thì phải sống tốt, phải

không? Phải nhìn về phía trước.”

Kính Thiếu Khanh giật giật khóe miệng, anh không

Chương 102: Thay Đổi Thái Độ
nghĩ đến sự việc đã qua lâu như vậy lại bị y tá bán

đứng, anh không muốn để lại danh nghĩa cho việc tốt
này, thì chỉ là đơn giản trong lòng động lòng cảm

thông…

Trần Mộng Dao cũng sững sờ, lúc đầu cô nghĩ đó là
tiền của Triển Trì quyên góp, mặc dù sau này mới biết
không phải là Triển Trì, người giúp cũng chưa từng
tìm thấy, không ngờ tới lại là người ở bên cạnh cô…
cô không khỏi nhìn thẳng Kính Thiếu Khanh, trong

lòng có loại cảm giác hết sức kỳ lạ.

Ôn Ngôn cũng không ngờ đến là Kính Thiếu Khanh
hào phóng giúp đỡ, đưa mắt nhìn Trần Mộng Dao, lúc

này mọi người không nói một câu nói nào.

Sau đó đợi y tá đi ra, Trần Mộng Dao cúi đầu nhỏ
tiếng nói: “Cảm ơn… anh quyên góp thì nói anh quyên
góp, tại sao muốn giấu tên? Tốt xấu gì anh cũng phải
để tôi biết anh là ai, sau này cũng có thẻ trả lại tiền
cho anh. Lúc đó anh thực sự giúp tôi rất nhiều, thời
gian đó là thời gian u tối nhất của cuộc đời tôi, cảm ơn

anh.”

Chương 102: Thay Đổi Thái Độ
Kính Thiếu Khanh không thích bầu không khí khách

sáo này cho lắm: “Thôi đi, cô không oán giận tôi thì tôi
cảm ơn trời cảm ơn đất rồi, nào dám để cô cảm ơn
tôi. Tiền không cần trả, quyên góp là quyên góp,
mượn là mượn, cô thực sự muốn báo đáp, làm việc

chăm chỉ ở công ty tôi là được.”

Trần Mộng Dao cuối đầu, đỏ mặt.

Kính Thiếu Khanh còn có việc, không nán lại được
lâu, Trần Mộng Dao cũng phải mau chóng đi về, nên

cả hai người cùng nhau rời đi.

Trong phòng bệnh chỉ còn lại hai người Ôn Ngôn và
Mục Đình Sâm, bầu không khí thay đổi càng kỳ lạ, Ôn
Ngôn chỉ mong má Lưu mau trở lại, không có người
khác cô cảm thấy không dễ chịu, đặc biệt là những lời
nói của má Lưu lúc sáng, kết hợp nghĩ đến hành động
tối hôm qua của Mục Đình Sâm, trong lòng cô cảm

thấy đặc biệt kỳ lạ…

Một lúc sau, Ôn Ngôn không nhịn được rồi nói: “Anh

về đi, anh cũng rất bận, nhìn anh như thế này chắc

Chương 102: Thay Đổi Thái Độ
ngủ không được ngon, tôi như này cũng không cần ai,

dù sao má Lưu cũng sẽ quay lại.”

Mục Đình Sâm phớt lờ cô, lấy điện thoại di động ra

làm việc.

Cô vô tình xem qua điện thoại của anh, bên trong
không có không có trò giải trí nào, đều là liên quan
đến công việc, tùy tiện mở một tập tài liệu, thì là chữ

nhỏ chỉ chít, xem xong khiến cô đau não.

Không lâu sau, má Lưu cuối cùng đến muộn, Ôn Ngôn
thở phào nhẹ nhõm, trước tiên cô gọi má Lưu đến nói

nhỏ: “Con muốn đi vệ sinh…”

Má Lưu gần nhưu không cười nói: ‘Con muốn đi vệ
sinh thiếu gia không phải đang ở đây sao? Hai người
các con là vợ chồng, sợ cái gì hả? Sao phải nhịn đến

khi má đến, chuyện này có thể nhịn được sao?”

Ôn Ngôn lập tức cảm thấy đầu to lên hai vòng, hoàn
toàn không dám xem vẻ mặt của Mục Đình Sâm, cô
nói nhỏ hết mức có thể: “Sao má Lưu không đồng

cảm cùng với con, ngược lại muốn quát to lên?”

Chương 102: Thay Đổi Thái Độ
Có lẽ là vì tránh bối rối, Mục Đình Sâm mở miệng nói:
“Ngày mai tôi đi công tác, tối hôm nay má Lưu ở lại

chăm cô, tôi đi trước.”

Lúc cửa phòng bệnh vừa đóng lại, Ôn Ngôn thở phào
nhẹ nhõm, không khỏi than thở nói: “Má Lưu… má

không thể nói nhỏ tiếng chút sao?”

Má Lưu không hiểu: “Cái gì cần nhỏ chút? Lại không
có người ngoài, má lớn tuổi rồi, sao má cảm thấy có
vẻ tiên phong hơn con một chút? Con là người trẻ tuổi
ngược lại tư tưởng bảo thủ? Con với thiếu gia đều là
người ngủ chung giường rồi, đi phòng vệ sinh còn

ngại ngùng cái gì nữa? Má thực sự phục con rồi.”

Ôn Ngôn không giải thích nữa, giải thích cũng không
hiểu, má Lưu đương nhiên không thể hiểu tình hình
trước mắt của cô với Mục Đình Sâm. Cô thực sự rất

ngượng.

Nằm ở bệnh viện cả tuần, bác sĩ cuối cùng thông báo

có thể xuất viện rồi. Thời gian này Mục Đình Sâm

Chương 102: Thay Đổi Thái Độ
không xuất hiện, vì công tác vẫn chưa trở về.

Không ai thích ở trong bệnh viện, thời gian xuất viện
Ôn Ngôn vui vẻ không ít, vừa nghĩ đến trong nhà còn

có Bánh Trôi đợi cô, cô nóng lòng muốn quay về rồi.

Trên đường, Trần Nặc chuyên tâm lái xe, má Lưu có

chút lo lắng. Ôn Ngôn hỏi: “Sao vậy má Lưu?”

Má Lưu nhìn cô, ngập ngừng nói: “Bánh Trôi… gãy
chân rồi, chính là ngày con xảy ra tai nạn đêm hôm
đó, ngày hôm sau thiếu gia tìm thấy nó thì đưa đi bệnh
viện thú cưng , không có gì nghiêm trọng, hiện tại
được chăm sóc tốt rồi, mỗi ngày mở đều có người
chăm sóc riêng cho nó, ăn uống tốt, hồi phục cũng
khá lên rồi, đêm hôm đó ai cũng không chú ý đến

Bánh Trôi, con đừng có giận nhé…”

Ôn Ngôn đột nhiên nghĩ tới trước đó Mục Đình Sâm ở
trong bệnh viện nói Bánh Trôi thật là ngốc, sau khi biết
chuyện này, cô cũng không cảm thấy bất ngờ: “Không
sao, còn sống là tốt rồi, là sơ suất của con, con không
phải là chủ nhân tốt, tối đêm hôm đó con cũng không

để ý, cũng không thu xếp tốt cho nó.”

Chương 102: Thay Đổi Thái Độ
Má Lưu thở phào nhẹ nhõm, rất nhanh, xe đã về đến

Mục trạch, lúc xuống xe Ôn Ngôn nhìn thấy ở ven
đường có chiếc xe thể thao lớn màu đỏ, cô không quá
hiểu về xe, một hồi không phân biệt ra là xe xa xỉ hiệu
gì, thoạt nhìn trong người cảm tháy chiếc xe không hề
rẻ, cũng là lần đầu tiên bị xe làm cho kinh ngạc, chiếc
xe này là mẫu yêu thích nhất mà cô đã thấy qua,

không phải một chiếc.

Cô thích thú xem đi xem lại nhiều lần, thì ngay lúc này,
bước xuống xe là một cô gái trẻ mặc áo khoác da váy
bó sát người màu đỏ, chân mang đôi giày cao gót
cùng màu, ngay cả tóc cũng có mấy sợi tóc nhuộm
màu đỏ. Màu này nhan sắc người bình thường rất khó
kiểm soát, nhưng người phụ nữ trước mát này lại bày

ra đỉnh cao nhan sắc, dáng người nóng bỏng thon thả.

Người phụ nữ đi thẳng về phía cô, đến trước mặt cô,
mới tháo kính râm xuống: “Xin chào, tôi là Mạc Ninh,
tạm thời cần ở nhờ Mục trạch, Đình Sâm hình như

không có ở đây, cô là…”

Ôn Ngôn cảm thấy cái tên này rất quen thuộc, Mạc
Ninh đó trang điểm đơn giản nhưng khuôn mặt lại rất
đẹp, cô nghĩ hồi lâu, cuối cùng nhớ ra: “Tôi biết cô,
con gái của chú Mạc.”
Đúng rồi, con gái của Mạc Thương Hải, Mạc Ninh,
trước đây thời gian cô với Mục Đình Sâm công tác
cùng Mạc Thương Hải có cùng nhau ăn cơm, trên bàn
ăn có nhắc đến Mạc Ninh.
Mạc Thương Hải với Mục trạch có chút nguồn gốc với
nhau, cũng là người mà Mục Đình Sâm rất kính trọng,
giống như trưởng lão.
Mạc Ninh cười thản nhiên: “Biết thì tốt, vệ sĩ ở cửa
không cho vào, tôi chỉ có thể đợi ở đây, điện thoại
Đình Sâm cũng không nghe, có thẻ đang bận.”
Ôn Ngôn để vệ sĩ mở cửa lớn, Mạc Ninh dự định lôi
một cái vali lớn từ trong cốp xe ra, cũng không để
người giúp đỡ, điểm này khiến Ôn Ngôn cảm thấy ấn
tượng, dáng người của Mạc Ninh thật là đẹp, hoàn
Chương 103: Chiếm Phòng Ngủ Chính
toàn đầy đủ điều kiện của siêu mẫu, cũng cao hơn cô
nửa cái đầu.
Bước vào trong, Mạc Ninh sẵn tay để vali vào trong
góc, sau đó tự nhiên nằm trên sô pha: “Mệt muốn
chết, ngồi hơn mười mấy tiếng máy bay, đến bây giờ
cũng chưa được nghỉ ngơi tốt. Này, cô vẫn chưa nói
cô là ai, tôi xưng hô với cô như thế nào?”
Má Lưu thay mặt Ôn Ngôn trả lời: “Cô ấy là nữ chủ
nhân của ngôi nhà này, vợ của Mục Đình Sâm, tên Ôn
Ngôn, cô xem xưng hô như thế nào thì được, Mạc tiểu
thư, cô có muốn đi tắm trước không? Tôi đi dọn dẹp
phòng khách cho cô, xong rồi cô nghỉ ngơi cho khỏe.
Thiếu gia chúng tôi không biết khi nào mới trở về, tôi
sẽ nhờ phu nhân giúp cô hỏi lại chuyện này.”
Nghe giọng điệu của má Lưu có chút châm biếm, Ôn
Ngôn có chút kỳ lạ, má Lưu hình như không thích Mạc
Ninh?
Mạc Ninh giống như là không nghe gì: “Biết rồi, cũng
tốt, phòng tắm ở dâu?”
Chương 103: Chiếm Phòng Ngủ Chính
Má Lưu chỉ phòng tắm dưới nhà: “Này, dưới lầu có
tổng cộng hai phòng tắm, suy cho cùng Mục trạch
nhiều người làm, mọi người đều tắm rửa ở hai phòng

này.
Mạc Ninh khẽ nhíu mày: “Vậy bao nhiêu người tắm?
Phòng của Mục Đình Sâm ở đâu? Tôi đến phòng anh
ấy tắm, anh ấy có thói quen sạch sẽ, trong phòng nhất
định có phòng tắm cá nhân.”
Má Lưu lập tức nói: “Cô cũng nói rồi, thiếu gia chúng
tôi có thói quen sạch sẽ, bình thường phu nhân cũng
không dùng phòng tắm trong phòng nhiều, làm sao cô
có thể được dùng? Cô dùng cũng không thích hợp!
Xuống dưới lầu thì có thể dùng.”
Mạc Ninh như không nghe không thấy, trực tiếp đẩy
vali lên lầu, tìm chính xác phòng ngủ của Mục Đình
Sâm.
Biểu cảm của Má Lưu có chút thay đổi kinh ngạc:
“Phu nhân, con nói điều gì đi chứ! Một cô gái có thể
tùy tiện sử dụng phòng tắm trong phòng của thiếu
Chương 103: Chiếm Phòng Ngủ Chính
gia?”
Trong lòng Ôn Ngôn không thẻ giải thích, nhưng nghĩ
đến Mạc Thương Hải cũng không tệ, dẫu sao ông ấy
là trưởng bối, nhẫn nại cũng được: “Không sao, dù
sao là con gái của chú Mạc, chỉ cần cô ta không ngủ ở
phòng Mục Đình Sâm, ngoài ra con đều có thể nhẫn
nhịn.”
Má Lưu ậm ừ tức giận đi xuống bếp chuẩn bị cơm
trưa, Bánh Trôi băng bó ở chân nên kháp khiễng chạy
vào, má Lưu trò chuyện với Bánh Trôi trong bếp: “Thật
là, trong nhà lại tuỳ tuỳ tiện tiện có người tới, cô ta tính
khí rất kiêu căng độc đoán, tức muốn chết, mày xem
có đúng không Bánh Trôi?”
“Meo…”
“Thật ngoan, lại đây, ăn lát cá nào.”
Ôn Ngôn không biết làm sao mỉm cười lắc đầu, cơ thể
của cô vẫn còn rất yếu, việc đầu tiên vào cửa chính là
về phòng nghỉ ngơi, hiện tại Mạc Ninh tắm rửa bên
trong, cô cũng không tiện trực tiếp ngủ, chỉ có thể đến
Chương 103: Chiếm Phòng Ngủ Chính
phòng khách ngồi đợi trước.
Đã đến giờ ăn trưa, Mạc Ninh vẫn chưa xuống lầu, má
Lưu nhịn được đi lên kiểm tra, rất nhanh đem khuôn
mặt không vui xuống: “Ngôn Ngôn, Mạc Ninh này là
đến giành người đàn ông của con sao? Hả? Tắm thì
thôi đi, tắm xong trực tiếp quấn kín người rồi lên
giường ngủ, sao lại có chuyện này? Má ở Mục trạch
này rất nhiều năm rồi, vẫn chưa thấy qua cô gái nào
không biết ý tứ như vậy! Khăn tắm cô ta dùng là của
thiếu gia! Buồn nôn muốn chết! Lát nữa má vứt hết!”
Ôn Ngôn nhíu mày, loại việc này, nói không lưu tâm là
giả dối, đó không phải là phòng riêng của Mục Đình
Sâm, cũng phòng riêng của cô, cô cũng sẽ để bụng
nếu một người lạ tùy tiện sử dụng phòng và giường,
hơn nữa ngủ chỉ quấn khăn tắm. Đặc biệt là trong trí
nhớ của cô hiện lên bộ dáng Mục Đình Sâm quấn
khăn tắm, thì càng thêm phản cảm loại hành vi này,
khăn tắm đó Mục Đình Sâm đã sử dụng qua, thì ngay
cả khi giặc, cũng còn mùi…
“Má Lưu, đi gọi Mạc Ninh đến ăn cơm, cần gọi cô ta
đến, ăn cơm xong để cô ta đến phòng khách ngủ,
Chương 103: Chiếm Phòng Ngủ Chính
phòng ngủ chính dọn dẹp sạch sẽ một chút, khăn
giường đều phải đổi, con sợ Mục Đình Sâm đột ngột
trở về phát hiện người khác đi vào sẽ không vui.”
Nói ra những lời này Ôn Ngôn có loại cảm giác kỳ lạ,
cô nói với bản thân chỉ đơn giản là cân nhắc, không
hề lưu tâm đến người khác…
Má Lưu nhận được “chỉ thị”, gọi Mạc Ninh xuống lầu
ăn cơm.
Mạc Ninh cũng không để bụng đến ánh nhìn của
người khác, đế mái tóc rối loạn mặc một chiếu váy
ngủ bằng lụa xuống lầu, không đợi Ôn Ngôn lên bàn
thì bắt đầu ăn.
Ôn Ngôn ôm Bánh Trôi ngồi đối diện cô ta, có chút
kinh ngạc: “Cô… không sợ lạnh sao?”
Mạc Ninh cũng không ngẳng đầu: “Không lạnh… cô
dừng lưu tâm, tôi ở nước ngoài quen rồi, thói quen
sinh hoạt như vậy, tiên tiến một chút. Buồn ngủ chết,
ăn xong rồi tôi phải ngủ một giấc thật là ngon đây.”
Chương 103: Chiếm Phòng Ngủ Chính
Ôn Ngôn cười không nói, ăn cơm xong trở về phòng,
không đợi cô nằm xuống, Mạc Ninh đã nằm trên
giường trước cô: “Giường này thoải mái, mềm hơn
giường của tôi ở nước ngoài.”
Má Lưu ở ngoài cửa mặt không vui nói: “Mạc tiểu thư,
đây là phòng của thiếu gia và phu nhân, làm phiền cô
đi qua phòng khách bên cạnh được không? Phu nhân
chúng tôi mới xuất viện, cơ thể không khỏe, đừng làm
phiền cô ấy nghỉ ngơi.”
Mạc Ninh trở người ngoảnh mặt nhìn Ôn Ngôn cười:
“Dù sao Đình Sâm chưa trở về, hai chúng ta ngủ
chung với nhau đi, tôi đảm bảo không làm loạn làm
phiền đến cô, buồn ngủ muốn chết, ngủ thôi.”
Ôn Ngôn và má Lưu nhìn nhau, đây là lần đầu thấy
tình huống này, không biết làm cách nào thì mới tốt.
Đương nhiên, Ôn Ngôn không ngủ cùng với Mạc Ninh,
ngủ bên cạnh người không quen cô ngủ không được,
chỉ có thể tự mình đi qua phòng khách.
Chương 103: Chiếm Phòng Ngủ Chính
Buồi chiều má Lưu ở trong bếp tiếng động giã thức ăn
to đến dọa cả người, dường như trút nỗi bất mãn
trong lòng không sao cho đủ.
Buổi tối lúc ăn cơm Mạc Ninh chưa tỉnh, má Lưu cũng
lười đi kêu cô ta dậy.
Ôn Ngôn sợ Mục Đình Sâm đột ngột trở về vào phòng
thì cởi quần áo đi tắm, sẽ làm huyên náo lên, do dự ba
lần, cô gọi điện thoại cho anh.
Điện thoại được kết nói trong máy giây, cô đi thẳng
vào vấn đề: “Mạc Ninh đến nhà, ở trong phòng của
anh, tôi đang ở phòng khách nghỉ ngơi, anh khi nào
trở về… chú ý một chút…”
Mục Đình Sâm có chút không vui nói: “Mạc Ninh? Chú
Mạc nói cô ta về nước tạm thời ở đây, không ngờ
nhanh như vậy. Cô để cô ta ngủ ở phòng khách, tôi
xong việc sẽ gọi điện thoại cho cô.”
Sau khi cúp máy, Ôn Ngôn mới thở phào nhẹ nhõm,
đợi Mạc Ninh ngủ dậy, đã là hơn mười giờ tối, Ôn
Chương 103: Chiếm Phòng Ngủ Chính
Ngôn buồn ngủ cũng không được, kiên quyết nói: “Tôi
quen giường, ngủ không quen phòng khách, hay là cô
đi ngủ ở phòng khách, Mục Đình Sâm hai ngày nữa
trở về rồi.”

Chương 104: Tôn Nghiêm Của Nư Chủ Nhân

Mạc Ninh hoàn chỉnh đáp lại, đi xuống bếp tìm chút gì

để ăn, ăn xong thì thay đồ đi ra ngoài.

Má Lưu vừa oán trách vừa dọn dẹp phòng ngủ chính,
Ôn Ngôn nằm xuống cảm thấy vô cùng hạnh phúc, từ
trước đã ngủ trên giường này, không ngờ đến ngủ

cũng có thói quen.

Không biết đã qua bao lâu, dưới lầu đột ngột có nhiều
tiếng động, có tiếng đập cửa, còn có tiếng giày cao
gót giãm lên sàn, Ôn Ngôn bị tiếng ồn làm cho tỉnh,
trong đầu cô như muốn rối bời, cả người đều không

khỏe, nhìn đồng hồ, đã là bốn giờ sáng…

Không cần nghĩ cũng biết là Mạc Ninh trở về, cô
không nói được gì, nóng nảy cũng không được, chỉ có

thể tiếp tục ngủ.

Ngày hôm sau cô ngủ đến mười giờ sáng mới dậy,
cùng nhau đến má Lưu phàn nàn với cô: “Mạc Ninh
này, sống phóng đãng hơn bốn giờ mới về, uống say

khướt, nôn ọe khắp nơi, vừa vào nhà, chỗ nào cũng

Chương 104: Tôn Nghiêm Của Nư Chủ Nhân
nôn, má thật sự ghét muốn chết. Thiếu gia trở về biết

được vẫn không nồi điên sao? Không biết cô ta ở lại
đây sống bao lâu, nếu tiếp tục như này, chúng ta đều

phát điên!”

Lâm quản gia vốn chưa bao giờ nói nhiều đột nhiên
nói một câu dội chậu nước lạnh cho má Lưu: “Ít nhất

hai tháng.”

Má Lưu rùng mình: “Hy vọng thiếu gia mau trở về trị

cho yêu quái này, tôi đã không chịu được rồi!”

Ôn Ngôn nhịn được cảm thấy có chút buồn cười:

“Được rồi được rồi, đều là khách, nhãn nhịn chút.”

Đúng vậy, với tính nết của Ôn Ngôn, hầu như sẽ

không tùy tiện trở mặt nỗi giận với người khác.

Nhưng trong giò nghỉ trưa, trong phòng khách vang
dội tiếng nhạc heavy metal, cô bị tiếng ồn làm cho
tỉnh, cơ thể toát mồ hôi, hình như chỉ cần Mạc Ninh
còn thức thì sẽ không dừng lại, hiện tại cô đặc biệt có

thể hiểu tâm trạng của má Lưu rồi…

Chương 104: Tôn Nghiêm Của Nư Chủ Nhân
Lúc xuất viện bác sĩ căn dặn cô cần tĩnh dưỡng, sau

khi nhẫn nhịn hơn nửa tiếng, cô chịu không được đi
gõ cửa: “Mạc Ninh! Cô nhỏ tiếng một chút, tôi cần nghỉ

ngơi!”

Mạc Ninh mở của phòng nhíu mày nói: “Tại sao cô lại
yếu như thế này? Suốt ngày đều ăn cơm, nghỉ ngơi,
như một đứa trẻ ốm yếu, thân thể nhỏ này của cô, ở
trên giường Mục Đình Sâm sợ cũng không dám dùng

qua nhiều lực?”

Sắc mặt Ôn Ngôn chìm xuống, mỗi người đều có điểm
yếu, cô không thích người khác lấy chuyện vợ chồng

ra đùa với cô, nhất là đối với người lạ.

“Mạc tiểu thư, đây là chuyện riêng của tôi và Mục Đình
Sâm, ở đây là Trung Quốc, không cần nói ra khỏi
miệng, suy cho cùng là hai bên bất đồng quan điểm,
luôn sẽ có người không thích. Tôi mới xuất viện cần
phải tĩnh dưỡng, thời gian cô ở đây có thể không phát
ra tiếng ồn không? Có rất nhiều hạng mục giải trí của
đế đô, mỗi ngày hai mươi bốn tiếng đều có thể tìm
đến chơi, cô có thể đi ra ngoài nhiều, hiểu rõ môi
Chương 104: Tôn Nghiêm Của Nư Chủ Nhân

trường.”

Sắc mặt Mạc Ninh chìm xuống, xoay người tắt loa:

“Biết rồi.”

Giọng điệu của cô ta không biết là vui hay là không
vui, trong lòng Ôn Ngôn cũng không suy nghĩ nhiều,

xoay người về lại phòng.

Khoảng 5 giờ buổi chiều, xe của Mục Đình Sâm xuất
hiện tại Mục trạch, Mục trạch trên dưới mọi người đều
thở phào nhẹ nhõm, Bánh Trôi cũng cũng khập khiêng
đến trước xe, lúc anh bước xuống xe, nó lết như chết

cào ống quần của anh, như đang kể khổ.

Mục Đình Sâm nhìn thấy Bánh Trôi thân hình mập
mạp, khắp người nổi da gà, nhưng khi nhìn thấy Ôn
Ngôn đứng bên cửa nhìn anh, anh kiên trì bế bánh trôi

ôm vào ngực.

Ôn Ngôn sửng sốt, khi nào anh với Bánh Trôi thân

thiết như vậy??

Trên lầu, Mạc Ninh nhìn thấy cảnh này qua cửa sổ,

Chương 104: Tôn Nghiêm Của Nư Chủ Nhân
nhíu mày, Mục Đình Sâm ghét lông của động vật, cô

ta biết điều này từ khi còn nhỏ, không ngờ đến mèo

của Ôn Ngôn nuôi anh có thể chịu đựng…

“Hôm nay trời gió lớn, đừng đứng ở đây, trờ về nằm
đi, ăn cơm để má Lưu đem đến phòng.” Mục Đình
Sâm đến trước Ôn Ngôn, đưa Bánh Trôi vào trong

lòng cô bề.

Lần này Ôn Ngôn bị sửng sốt, từ trước anh rõ ràng
ghét nhất người không có quy tắc, không cho cô ăn
cơm ở trong phòng, nay đột nhiên mở lời trước, chủ

động đưa ra.

Đầu cô suy nghĩ, hỏi: “Bánh Trôi có thể vào phòng

không? Cả ngày không gặp tôi nó sẽ sợ…”

Mục Đình Sâm bước chân hơi dừng lại: “Đừng được
một tắc lại muốn tiền thêm một thước, néu đề tôi thấy

tôi sẽ vứt đi cho cô.”

Lời nói anh không nặng lời, giống như tùy miệng nói
ra, khóe miệng Ôn Ngôn hơi nhếch lên cười, ý là

không để anh nhìn thấy thì được rồi?

Chương 104: Tôn Nghiêm Của Nư Chủ Nhân
Lúc ăn cơm tối, Ôn Ngôn vẫn tự giác là không ăn ở

trong phòng, không phải là không động đậy được.

Mạc Ninh ở trên bàn ăn huyên thuyên không nghỉ:
“Đình Sâm, nhiều năm rồi không gặp nhau, anh vẫn
như vậy, em cứ tưởng đàn ông ngoài ba mươi sẽ bắt
đầu có mập ra, anh đây là đi ngược lại sao, kết hôn rồi
vẫn đẹp trai như trước khi lấy vợ. Em ở nước ngoài
thấy rất nhiều anh đẹp trai, không có người có thể lọt

vào mắt em.”

Lời nói này nghe giống như là đang đùa, Mục Đình
Sâm đối với Mạc Ninh không quá xa lạ, cười nói: “Cô

hiện tại so với lúc nhỏ đẹp hơn rất nhiều rồi.”

Mạc Ninh ngây người nhìn anh: “Anh lúc nhỏ không
để ý em vì em trông xấu xí đúng không? Sự thay đổi
con gái mười tám tuổi, em sớm không còn xấu xí nữa,

đáng tiếc anh kết hôn rồi.”

Ôn Ngôn đột nhiên cảm thấy bản thân thừa thải, Mục

Đình Sâm khẽ nhíu mày: “Cái gì nói đáng tiếc tôi kết

Chương 104: Tôn Nghiêm Của Nư Chủ Nhân

hôn rồi? Đối cới tôi mà nói không có cái gì đáng tiếc,
cô có xấu hay không xấu, đẹp hay không đẹp, đối với
tôi không có liên quan, chỉ là trước đây tôi lo lắng thay

chú Mạc, sợ cô không ai lấy.”

“Bố em nói rồi, nếu em không ai lấy, thì để em gả cho

anh.” Đột nhiên Mạc Ninh nói ra.

Nói ra những lời này, bầu không khí trở nên im lặng,
Ôn Ngôn không ngờ rằng trước đây bản thân bị
Khương Nghiên Nghiên làm cho chật vật thì thôi đi,

bây giờ lại xuất hiện “đối thủ số 2” sao?

Trong lòng cô tích luỹ giọt nước theo từng ngày, cuối
cùng cũng tràn ra: “Chú Mạc cũng chỉ nói đùa thôi, lần
trước cùng chú Mạc ăn cơm, tôi và Đình Sâm cùng

nhau đi, Mạc Ninh, cô và chú Mạc thật là giống nhau.”

Má Lưu ở bên nghe Ôn Ngôn nói lời này, gần như
phát khóc vì sung sướng, dưới cái nhìn của bà, hận
trước khi rèn sắt không thành thép cuối cùng cũng
biến mất, Ôn Ngôn cuối cùng cũng biết bảo vệ “tôn
nghiêm của nữ chủ nhân” rồi!

Chương 104: Tôn Nghiêm Của Nư Chủ Nhân

Mạc Ninh mím môi không nói, đáy mát Mục Đình Sâm
lướt qua thần sắc phức tạp khó nắm bắt, dường như
cũng có chút ngạc nhiên thoáng qua lòng, ngay cả
bản thân anh cũng không không biết rốt cuộc là loại
cảm xúc gì, lần đầu tiên Ôn Ngôn gọi tên anh mà

không kèm họ.

Sau bữa ăn Mạc Ninh và Mục Đình Sâm ở phòng
khách, Ôn Ngôn không muốn tham gia, vì không biết
quá khứ của họ, cô không muốn cảm giác bản thân bị

gạt bỏ, nên ôm Bánh Trôi đến phòng ngủ.

Cô muốn nghỉ ngơi, nhưng không biết tại sao giống
như là bị kích thích, đầu óc rất tỉnh táo, bắt giác muốn

nghe rõ động tĩnh ở dưới lầu…

Không lâu sau, dưới lầu không có tiếng động, chỉ có

tiếng bước chân đã tới gần cửa.

Cô nghe ra tiếng động này, là Mục Đình Sâm! Nhìn
Bánh Trôi ngọt ngào nhằm trên chăn, tay cô vội vàng
nhét nó vào trong chăn, không quên chừa khoảng

trống cho nó thở.

Chương 105: Học Hỏi Từ Người Phụ Nữ Khác

Một giây sau, cửa phòng bị đầy ra, là Mục Đình Sâm.

Ôn Ngôn có chút chột dạ gục thấp đầu, vì lo lắng, hai
má đỏ bừng, tim đập nhanh sắp đến giới hạn rồi, may

mà Bánh Trôi im lặng, không động đậy.

Hôm nay hình như tâm trạng Mục Đình Sâm đặc biệt
tốt, dù không có người khác, những khóe miệng cũng
nhéch lên ý cười, thậm chí còn vui hỏi: “Có chỗ nào

không thoải mái không?”

Ôn Ngôn lúc này lo lắng không được, sao có thể quan
tâm đến chuyện không vui giữa bọn họ? Thuận miệng
trả lời: “Không có, tôi rất tốt, rất vui, cảm thấy ngày

mai có thể đển công ty đi làm.”

Mục Đình Sâm không nói: “Đừng làm loạn, ít nhất phải
nằm ở nhà một tháng, về sau đừng tùy tiện mà chọc
giận tôi, không tốt cho cô, cô thì không có thẻ… học
hỏi từ người phụ nữ khác làm cách nào để tôi vui

sao?”

Chương 105: Học Hỏi Từ Người Phụ Nữ Khác
Cô ngước mắt lên nhìn anh: “Học ai? Khương Nghiên

Nghiên?”

Hơi thở của anh trở nên trì trệ, sắc mặt anh trầm
xuống, đi thay quần áo, phớt lờ cô, cô có thể khiến

cho anh nổi giận, bất cứ lúc nào bát cứ nơi đâu.

Khi Mục Đình Sâm đang thay đồ thoải mái chuẩn bị
kên giường nghỉ ngơi, đột nhiên cô siết chặt chăn
ngăn động tác của anh: “Cái đó… anh… anh có thể

giúp tôi xuống lầu lấy đồ giúp tôi không?”

Mặc dù anh không vui, nhưng anh vẫn đông ý, hờ

hững nói: “Lấy cái gì?”

“Tôi… tôi muốn ăn chuối, anh giúp tôi lấy một quả đi!”
Thật ra cô không muốn ăn chuối gì cả, cô phải đem
Bánh Trôi ra ngoài! Bình thường Mục Đình Sâm sẽ
không nghỉ ngơi sớm như vậy, công tác lần này trở về
quá mệt nên mới trở về phòng sớm, cô không nghĩ tới

điều này qua.

Vẻ mặt của Mục Đình Sâm có chút kỳ quái, xoay

Chương 105: Học Hỏi Từ Người Phụ Nữ Khác
người ra.

Ôn Ngôn nhanh chóng ôm Bánh Trôi thả ra, ai biết
Bánh Trôi chết sống không đi, lại nhảy trở lên giường,

dáng đi khập khiễng khiến người khác lo lắng.

Cô mềm mỏng nói: “Bánh Trôi, “hổ” ăn thịt người trở
lại, mày không sợ sao? Anh ta khôn gcho mày vào,
mày xuống dưới lầu tìm má Lưu để chơi, được

không? Ngoan, nhanh lên, anh ta lập tức quay lại.”

Cho dù cô nói cái gì, giống như đều không thám vào
đầu Bánh Trôi Vậy, lúc này, Mục Đình Sâm đã đem đĩa
trái cây lên lầu, cô đau đầu nhét Bánh Trôi vào trong

chăn bông, có chút tuyệt vọng…

“Ăn một chút, đồ ăn đều là đồ lạnh.” Mục Đình Sâm
vào phòng để đĩa trái cây trên đầu giường, sau đó mở

chăn bông lên nằm xuống.

Ôn Ngôn cảm thấy hôm nay anh kỳ lạ không hiểu
được, sao đột nhiên đối xử với cô tốt như vậy? Nhưng
cô không thể hiện ra bên ngoài có gì khác lạ, chỉ có

thể nằm xuống tay chân run, che chở cho Bánh Trôi ở

Chương 105: Học Hỏi Từ Người Phụ Nữ Khác
bên trái cơ thể, bên phải cô là Mục Đình Sâm…

“Cô không muốn ăn cái gì hả?” Anh đột nhiên hỏi.

“Hả?” Trong tay cô chân tay Bánh Trôi không yên

phận, trong lòng cô lo lắng.

“Qủa chuối.” Anh nhắc nhở.

“Vâng… tôi… tôi không muốn dậy… tạm thời không ăn,

sẽ ăn sau…” Cô tìm đại lý do.

Tuy nhiên, Mục Đình Sâm đột ngột đứng dậy giúp cô
bóc quả chuối đưa lên môi: “Ăn nhanh rồi ngủ, cũng
không còn sớm nữa, sáng ngày mai tôi còn có cuộc

họp sớm.”

Cô thực sự không ăn được… vì không đói: “Anh ăn đi,

tôi tạm thời chưa muốn ăn.”

Anh nhíu mày, nhếch miệng lên với ý vị sâu xa: “Tôi

không ăn cái này.”

Cô chợt đỏ mặt, sao lại nghi ngờ anh có ý riêng? Nghỉ

Chương 105: Học Hỏi Từ Người Phụ Nữ Khác
ngờ anh đang “lái xe”?

Để giảm bớt bầu không khí khó giải thích này, cô há
miệng cắn một miếng, rất khó nuốt: “Ăn không được,

anh lấy ra đi, trái cây sẽ làm căn phòng có mùi.”

Thấy đôi môi của cô khẽ nhếch, ánh mắt anh hơi chìm

xuống, đột nhiên anh cúi người hôn lên môi cô.

Trong đầu Ôn Ngôn vang lên một tiếng “ong”, anh đây
là muốn làm gì? Giữa bọn họ có rất nhiều vấn đề
chưa giải quyết, không phải là cừu nhân gặp nhau thì
đỏ mắt sao? Cứ như vậy mà hôn là có chuyện gì xảy

ra?

“Ừm… không phải…” Cô muốn từ chối, nhưng vừa mở
miệng thì bị anh thừa cơ, anh đột nhiên dùng lực đè
lên người cô, vì để phòng ngừa cô giãy giụa, cách một
lớp chăn cô hoàn toàn không thể động đậy, đương

nhiên, anh không dùng toàn bộ sức lực lên người cô.

Cô hoàn toàn bị động thừa nhận hành động của anh,
trong đầu cô vì thiếu khí mà trống rỗng, đột nhiên,

Bánh Trôi từ trong chăn chui ra: “Meo meo…”

Chương 105: Học Hỏi Từ Người Phụ Nữ Khác
Mục Đình Sâm đơ người, theo phản xạ nhảy xuống

giường, dáng vẻ như bị kinh sợ.

Ôn Ngôn vén chăn ôm Bánh Trôi ra, mặt đỏ bừng: “Má

Lưu, thay ga trải giường!”

Ôn Ngôn cuối thấp đầu nói: “Bánh Trôi nhảy lên

giường!”

Còn bị phát hiện…

Má Lưu vội vàng đáp, giọng Mục Đình Sâm đột nhiên

từ trên lầu nói xuống: “Không cần đổi!”

Sau đó là tiếng cửa phòng bị đóng sầm lại.

Tiếng động này làm cho má Lưu rùng mình một cái,
đành không biết khuyên làm sao: “Ngôn Ngôn, thiếu
gia không thích khi mèo vào phòng ngủ thì không cần
đem Bánh Trôi vào, hai con lại cãi nhau, hòa khí
không thể xoa dịu, đúng không? Con đưa Bánh Trôi

cho má, tối nay nó ngủ phòng má.”

Chương 105: Học Hỏi Từ Người Phụ Nữ Khác
Ôn Ngôn có chút do dự: “Phòng có bốn người ở, Bánh

Trôi đi có phù hợp không?”

Má Lưu võ ngực nói: “Yên tâm đi con, dù ở bốn người
nhưng phòng còn rất lớn, rộng rãi nữa, đừng lo lắng gì
hết, mau dọn dẹp nghỉ ngơi, con phải chăm sóc cơ thể

tốt một chút.”

Bất đắc dĩ đưa Bánh Trôi cho má Lưu, nhìn má Lưu
rời khỏi, trong lòng Ôn Ngôn có chút sợ sệt, hiện tại
trở về phòng thì như thế nào? Nhưng cửa phòng bị

Mục Đình Sâm đóng lại rồi…

Nghĩ đến nụ hôn không thẻ giải thích được mới vừa
rồi, trong lòng cô có chút hoảng loạn, tiềm thức đối với
việc quay về phòng sinh ra một loại tâm tình mâu

thuẫn…

Đột nhiên, Mạc Ninh xuất hiện ở đầu cầu thang, như
một con mèo lười khoanh tay trên lan can: “Có muốn
tôi “thu lưu” cô một đêm không? Tính cách Đình Sâm

tốt như vậy, sao lại đối xử tệ với cô như vậy? Cho tới

Chương 105: Học Hỏi Từ Người Phụ Nữ Khác
bây giờ tôi còn chưa thấy qua anh ấy nổi giận, nói

chuyện to tiếng như vậy.”

Thật không? Chưa thấy Mục Đình Sâm nổi giận to
tiếng? Trong lòng Ôn Ngôn có chút nhẹ nhõm không
hiểu được, Mục Đình Sâm chỉ thể hiện bản chất của
mình trước mặt những người thân cận, lời nói này của

Mạc Ninh chỉ là người “vòng ngoài” của anh.

“Không cần, cho dù nói như thế nào thì đây cũng là
nhà tôi, không có “thu lưu” như cô vừa nói.” Ôn Ngôn

nói xong với Mạc Ninh thì đi về cửa phòng ngủ.

“Cô cảm thấy cô với Mục Đình Sâm hợp nhau sao?”

Đột nhiên, Mạc Ninh nhỏ giọng hỏi.

“Sao lại nói lời này?” Ôn Ngôn dừng chân nhìn cô ta.

“Hì hì, thì chính là tôi tổ hợp hai người rất kỳ lạ, cô hẳn
là cô nhi anh ấy thu nuôi, bố cô hại chết cả nhà anh
ấy, hơn mấy chục người, này này, sao anh ấy lại kết
hôn với cô? Xét về thân thế lai lịch mà nói, bố cô trước
đây là cơ trưởng riêng của Mục gia, các người cũng

không môn đăng hộ đối, tôi đột nhiên nghĩ đến người

Chương 105: Học Hỏi Từ Người Phụ Nữ Khác
trong nước có một câu tục ngữ, gần quan được ban

lộc, cô nhìn qua thì cứ như người yếu ớt vô hại, thực

ra cũng có chút thủ đoạn.”

Giọng điệu Mạc Ninh bình thản như là chuyện thường
này, nhưng nói lại làm cho người khác không sao

thoải mái nỗi.

Chương 106: Ý Đồ Không Trong Sáng.

Ôn Ngôn đứng thẳng người, thẳng thắn hỏi: “Cô nói
cho tôi chuyện này là có ý gì? Cô và Mục Đình Sâm
chỉ là người quen mà thôi, vốn dĩ là bố anh ấy quen
với bố cô, nói những cái này không thích hợp lắm nhỉ?
Tôi với anh ấy kết hôn rồi quen nhau thế nào, chẳng
liên quan gì đến cô thì phải, cô bà tám quá đấy, Mạc

tiểu thư.”

Mạc Ninh cười không nói gì, xoay người trở về phòng.

Ôn Ngôn vào phòng ngủ, Mục Đình Sâm dường như

đã ngủ, trong phòng cũng yên tĩnh.

Cô nhẹ nhàng nằm xuống, suy nghĩ có chút rối loạn,
mỗi khi có ai nhắc đến vụ tai nạn máy bay năm đó, cô
sẽ cảm thấy không thể thở nổi, điều này càng khiến cô
muốn tìm lão Từ càng sớm càng tốt, để biết rõ chân

tướng năm đó.

Sáng sớm hôm sau, Mục Đình Sâm thu dọn đồ đạc

chuẩn bị ra ngoài.

Chương 106: Ý Đồ Không Trong Sáng.
Mạc Ninh vội vàng từ phòng chạy ra: “Đình Sâm! Em

cũng muốn ra ngoài, anh đưa em đi một đoạn đi! Em

lười lái xe!”

Ôn Ngôn nghe thấy động tĩnh, cô theo phản xạ nhảy
xuống giường, mở he hé cửa phòng ra, cần thận quan

sát hai người họ.

Mục Đình Sâm không từ chối, mà nói: “Cô đi đâu? Tôi
xem thử thuận đường không đã, nếu không thuận
đường thì cô nên tự lái xe đi, tôi không có thời gian

đâu.

Mạc Ninh chưa quen với đường sá trong nước, ấp a
ấp úng không nói được điểm muốn đi, cuối cùng cô ta
nói: “Em xem qua bản đồ rồi, ở gần công ty anh, tới
nơi anh cứ việc thả em xuống, chắc chắn tiện đường

đấy ạ.”

Lần này Mục Đình Sâm không nói thêm nữa, lúc bọn
họ rời đi, Ôn Ngôn đi xuống lầu, má Lưu bưng bát

cháo nhỏ lên bàn: “Ngôn Ngôn ăn sáng đi con.”

Chương 106: Ý Đồ Không Trong Sáng.
Ôn Ngôn đáp lời, đi tới bàn ngồi xuống, nhẹ nhàng

khuấy bát cháo bốc khói nghi ngút, nhưng cô lại không
có hứng ăn: “Má Lưu… tối hôm qua Mạc Ninh nói với
con mấy lời kỳ quái, má hiểu biết nhiều, má giúp con

giải thích nha.”

Má Lưu kéo ghế ngồi xuống: “Con nói đi, má nghe.”

Ôn Ngôn nói chính xác những gì tối hôm qua Mạc
Ninh đã nói với cô, má Lưu nghe được trợn tròn mắt:
“Má nghĩ cô ta muốn nói cô ta là người xứng đôi nhất
với thiếu gia ấy nhỉ? Cô ta nghĩ cô ta là ai chứ! Con
chung sống với thiếu gia hơn mười năm, cô ta có thể
so sánh sao? Lại nói, trước đây má từng gặp cô ta, khi
đó cô ta còn là con nhóc xấu xí… Thật là, má nghĩ do
cô ta tốt số, sinh ra trong gia đình giàu có, không thì
sau này ma mới thèm lấy cô ta, không ngờ sau này

lớn lên lại thay hình đổi dạng.”

“Lúc ấy bố Mạc Ninh có ý muốn hai nhà làm đính hôn,
thiếu gia không đồng ý. Khi đó, thiếu gia mới bây lớn
mà, còn chưa đến vị thành niên nữa, cô ta nhỏ hơn

thiếu gia bốn tuổi, lão gia nói để sau này xem ý con

Chương 106: Ý Đồ Không Trong Sáng.
trai mình thế nào, ai ngờ lại xảy ra chuyện… đã nhiều

năm như vậy rồi, Mạc Ninh mới về nước đã chạy đi
tìm thiếu gia, phỏng chừng cô ta có ý kia rồi, cô ta lớn
rồi cũng chẳng đẹp đẽ gì cho cam, một nửa gương
mặt đều đã động dao kéo. Ngôn Ngôn con đừng lo,

thiếu gia không phải loại người như vậy.”

Ôn Ngôn có hơi không thoải mái: “Con có lo lắng đâu
mà… con chỉ thuận miệng hỏi một chút thôi, sao phải
lo lắng chứ? Được rồi má Lưu, má có việc thì đi làm đi

ạ, khi nào khỏe lại con sẽ giúp má làm việc.”

Má Lưu trừng mắt nhìn cô: “Bớt đi, con còn không
nhớ rõ sao? Thiếu gia không nỡ để con suốt ngày làm
việc với người làm, con không thấy sau tai nạn cậu ấy
đối xử với con tốt hơn sao? Con còn muốn giúp má
làm việc, má chẳng có mặt mũi nào nói với cậu ấy
đâu, con tốt nhất cứ dưỡng sức đi, cơ thể khỏe lại rồi
nên làm gì thì làm đấy đi, tốt nhất là sớm chút sinh
thêm cậu chàng kháu khỉnh cho Mục gia. Có con rồi

thì tình cảm vợ chồng cũng tự nhiên mà tốt lên thôi.”

Nhắc đến đứa trẻ, sắc mặt Ôn Ngôn hơi trắng bệch,

đứa bé đã ra đi, để lại không chỉ là vét thương thể xác

Chương 106: Ý Đồ Không Trong Sáng.
mà còn là vết cắt sâu trong lòng cô, thậm chí cô còn

tự thấy hỗ thẹn lúc trước từng băn khoăn có nên giữ
đứa trẻ lại không… âi ngờ đến phút cuối Khương
Nghiên Nghiên lại thay cô định đoạt mạng sống đứa

trẻ.

Buồi chiều, Mục Đình Sâm và Mạc Ninh cùng nhau trở
về, họ về khá sớm, cũng chưa đến giờ tan làm, Mục
Đình Sâm trước giờ luôn kỹ lưỡng trong công việc,
nếu không phải vì hoàn cảnh đặc biệt anh sẽ không về

nhà sớm.

Mạc Ninh còn mang theo túi lớn túi nhỏ nguyên liệu
thức ăn về, ngay cả Mục Đình Sâm cũng không trồng
tay, vừa vào cửa Mạc Ninh đã hét lên: “Má Lưu, đến

đây lấy đồ vào!”

Má Lưu từ trong bếp chậm rãi đi ra, nhìn thấy nguyên
liệu liền nói: “Ở nhà không thiếu máy thứ này, cô mua

nhiều như vậy làm gì?”

Mạc Ninh cười toe toét nói: “Tất nhiên là do tôi không
muốn ăn chùa rồi, phải ở đây lâu như vậy tôi cũng

ngại chứ, những món tôi mua đều là món tôi với Đình

Chương 106: Ý Đồ Không Trong Sáng.
Sâm thích ăn hết ấy, tối nay tôi nấu mấy cái này.”

Thấy Mục Đình Sâm không nói gì, má Lưu đành phải

nhận đồ ăn mang xuống bếp.

Nghe thấy dưới lầu có động tĩnh, Ôn Ngôn không
muốn góp vui, ngòi lì trên giường đọc sách, nhưng khi
cô nghe được tiếng Mục Đình Sâm đi lên lầu, cô liền

ôm Bánh Trôi từ trong chăn đến bên thảm.

“Hôm nay có thấy khỏe hơn không?” Mục Đình Sâm

vừa bước vào liền hỏi cô ngay.

Ôn Ngôn thản nhiên đáp: “Tốt lắm, sau khi xuất viện
tôi cũng không sao rồi, tôi muốn trở lại công ty làm

việc, nếu không thì lấy gì nuôi mình đây?”

Mục Đình Sâm cau mày, anh bước vào phòng quần
áo lấy ra bộ đồ ngủ của mình: “Nghỉ tròn một tháng đi
rồi hãng nói, bây giờ cô cứ ở nhà dưỡng bệnh thật tốt,
trong ví tôi có thẻ đen, cô thiếu tiền thì mượn lấy mà

dùng.”

Nhìn chiếc ví trên giường, Ôn Ngôn thờ ơ nói: “Tôi

Chương 106: Ý Đồ Không Trong Sáng.
không muốn tiền của anh, hiện tại tôi có thể tự nuôi

sống bản thân, đợi đến lúc tôi hoàn toàn bình phục thì
sẽ tiếp tục làm công việc của người làm tiếp, dù sao

tôi cũng nợ anh…”

Mục Đình Sâm hít một hơi thật sâu, vẻ mặt có hơi khó
coi: “Lần trước là tôi sai, tôi không nên nói những lời
đó, cô cứ làm tốt Mục phu nhân của cô là được, tôi
không muốn chuyện đó tái diễn, khi nào cô khỏe hơn

rồi đi làm, tùy cô, bây giờ cô im miệng cho tôi.”

Ôn Ngôn quăng cuốn sách trong tay, sau đó buồn bực

im lặng nằm xuống.

Mục Đình Sâm sầm mặt bước vào phòng tắm, lúc tắm
rửa xong xuôi, anh thoáng thấy Bánh Trôi đang ngủ
say trên chiếc thảm trước giường, liền thở dài trực

tiếp lướt qua đi xuống lầu.

Lúc ăn tối, má Lưu lên lầu gọi Ôn Ngôn, bà lắm bẩm
vài câu: “Mạc Ninh này thật là, vẫn còn ở Mục trạch
mà nấu món gì cũng phải xem sắc mặt cô ta, cô ta
chạy vào bếp chỉ đích danh đầu bếp, nói phải làm món

hệt như ở nhà hàng, mấy món cô ta muốn đều cay,

Chương 106: Ý Đồ Không Trong Sáng.
má bảo đầu bếp làm cho hai món thanh đạm rồi,

không thì tối nay con nhịn luôn ấy.”

Ôn Ngôn mím mím môi, buồn bực nói: “Con không
xuống dưới ăn cơm đâu, má Lưu má đưa đồ ăn đến

phòng con nhé.”

Má Lưu nghĩ rằng dù sao đa số mấy món ăn kia cô

cũng không ăn được nên liền đồng ý.

Trên bàn ăn, Mạc Ninh nói trêu: “Ôn Ngôn không
xuống ăn cơm sao? Đình Sâm, dường như anh có nề

nếp hơn ấy, xem ra là tùy người rồi…”

Chương 107: Phản Ứng Kỳ Lạ

Mục Đình Sâm cười nhạt: “Sức khỏe cô ấy không tốt,
cô không cần để ý đến, chúng ta cứ ăn phần mình là

được.”

Mạc Ninh gắp thức ăn bỏ vào bát anh: “Anh ăn thử
món này đi, trước đây anh rất thích ăn, em đã bảo đầu
bếp nhà anh làm đấy. Mà này, sao sức khỏe Ôn Ngôn
không tốt? Em trông cô ta ốm yếu như vậy, hình như

mới ra viện phải không? Có chuyện gì vậy?”

Mặt Mục Đình Sâm thoáng qua vẻ phức tạp: “Máu
chảy nhiều sau sẩy thai, là do tôi sơ suất, may là

người không hề gì.”

Mạc Ninh lè lưỡi: “Có vẻ như em hỏi chuyện không
nên hỏi rồi, xin lỗi nhé. Mạo muội hỏi anh thêm một
câu, anh và cô ta sao lại đến với nhau được thế? Em
nghe bố em nói cô ta là cô nhi anh nhận nuôi. Khi xưa,
chính sai lầm của bố cô ta đã gây ra tai nạn máy bay
khiến anh mất cả gia đình. Em hơi tò mò… sao mà
anh lại có thể ở một chỗ với cô ta. Đương nhiên rồi,

anh tốt bụng, nhận nuôi cô ta cũng chẳng vấn đề gì,

Chương 107: Phản Ứng Kỳ Lạ
nhưng điều kỳ quái là, hai người rõ ràng thuộc về hai

thế giới khác nhau, sao có thể ở với nhau được nhỉ…”

Bàn tay đang cầm đũa của Mục Đình Sâm trở nên
cứng đò, nét ôn hòa cũng thu lại bót: “Ăn đi, không thì
đồ nguội đấy. Gần đây tôi rất bận, không có thời gian

đi dạo cùng cô, cô tự mình đi chơi.”

Mạc Ninh nhìn ra mặt anh biến sắc, cũng biết dừng

đúng lúc, thức thời ngậm miệng lại.

Sau khi ăn cơm xong, Mục Đình Sâm đi thẳng vào
phòng làm việc, Mạc Ninh nhàn rỗi vào phòng bếp:

“Má Lưu, tôi muốn hỏi má một chuyện.”

Má Lưu vốn không có ấn tượng tốt với cô ta, vừa bận

việc vừa nói: “Cô hỏi đi.”

Mạc Ninh cong môi: “Tôi chỉ muốn biết Đình Sâm cùng
Ôn Ngôn làm thế nào đến bên nhau được, má ở Mục

trạch lâu như vậy, nhất định biết rõ chuyện này.”

Má Lưu anhg giọng nói: “Tất nhiên là vì thích, còn

không thì sao? Thiếu gia chúng tôi không còn bố mẹ,

Chương 107: Phản Ứng Kỳ Lạ
chuyện kết hôn là do cậu ấy làm chủ, cậu ấy nhất định

sẽ chọn người mình thích. Gia nghiệp Mục trạch rất
lớn, tất nhiên không cần cuộc hôn nhân thương mại
làm gì, cô hỏi câu này đúng là hơi ngốc đấy? Bọn họ ở
bên nhau hơn mười năm, sớm chiều chung sống, tình

cảm rất tốt.”

Mạc Ninh lấy một chai nước trái cây trong tủ lạnh ra:
“Thích… lừa người à? Cho dù là sớm chiều ở cạnh
hơn mười năm, kẻ thù sao có thể trở thành người

yêu?”

Má Lưu liếc cô ta: “Cho dù bố của phu nhân chúng tôi
phạm sai lầm, thì cũng có liên quan gì đến cô ấy?
Người cũng đã chết rồi, cứ mãi không buông tha sao?
Thiếu gia không phải loại người gây khó dễ với một cô
gái nhỏ, cô hỏi tôi cái này rốt cuộc là muốn làm gì?

Bọn họ kết hôn đã ba năm rồi, chẳng lẽ cô có ý kiến?”

Khóe miệng Mạc Ninh cười thâm sâu: “Anh ấy dù đã
kết hôn thì tôi cũng không ngại, người tôi thích, tôi
nhất định sẽ giành bằng được. Má Lưu, má cứ từ từ

bận việc của má đi, tôi đi dạo tiêu cơm đây.”

Chương 107: Phản Ứng Kỳ Lạ
Trong phòng ngủ, Ôn Ngôn có chút buồn chán, mấy

ngày nay dù ở bệnh viện hay ở nhà cô đều chán chết,
không có việc gì làm, cô cảm thấy người mình sắp

mọc nắm luôn rồi.

Hơn nữa gần đây ăn uống đều là mấy món thanh
đạm, cô đã sớm không nhịn được, nhất là khi ngửi
thấy mùi thơm của mấy món màu mỡ, cô liền càng

cảm thấy các món thanh nhạt khó nuốt trôi.

Biết Mục Đình Sâm đang ở thư phòng, cô nảy ra ý to
gan – vào bếp ăn vụng, dù chỉ ăn một miếng thôi, ít

nhất thì cũng cứu vớt được vị giác nhạt nhẽo của cô.

Cô ôm Bánh Trôi vào phòng bếp, thấy má Lưu còn
đang bận việc, cô không dám ra tay: “Má Lưu, má gần

xong việc ở đây rồi phải không?”

Má Lưu lại tưởng cô muốn giúp, vội vàng đuổi cô ra
ngoài: “Đi đi đi, con rảnh quá rồi đúng không, ăn no
rửng mỡ không có việc gì làm sao? Chạy đến đây làm
gì2”

Chương 107: Phản Ứng Kỳ Lạ
Cô cảm thấy bất lực, nhìn thấy đồ ăn thừa chưa kịp

dọn trên bàn, cô không khỏi nuốt nước bọt: “Không
phải con đang đi vòng vòng chơi đó sao? Má Lưu, má
giúp con xem khay nước của Bánh Trôi còn không
nha, nếu không thì thêm chút nước cho nó, con sợ nó
khát.”

Má Lưu lau khô tay, xoay người bước ra ngoài: “Để
việc bếp đó cho má, con đừng có đụng vào đấy, chút
nữa má trở về thấy con làm gì má liền nói thiếu gia

đấy.”

Ôn Ngôn cười đồng ý, khi biết chắc trong bếp không

có ai, cô mới đưa đôi tay tội lỗi về hướng đĩa thức ăn.

Nghĩ đến những món này là Mạc Ninh làm cho Mục
Đình Sâm ăn, trong lòng cô có loại ý muốn ăn sạch

sành sanh hết tất cả mấy dĩa thức ăn này!

Cắn được miếng đầu tiên, cuối cùng cô cũng cảm thấy

vị giác mình sống lại, chỉ có hơi cay…

Cắn miếng thứ hai, cô không khỏi hít vào một hơi, cay

Chương 107: Phản Ứng Kỳ Lạ
quá, cô nghỉ Mạc Ninh là người nghiện cay rồi, thứ

này mà để người ta ăn á? Hèn gì đồ trên đĩa còn

nguyên!

“Ngôn Ngôn, con không có việc gì thì đi pha trà cho
thiếu gia đi…”

Nghe thấy động tĩnh trở về của má Lưu, Ôn Ngôn vội
vàng giả bộ như không có chuyện gì xảy ra rồi chuồn

khỏi phòng bếp: “Dạ, dạ con đi ngay!”

Thấy cô chạy quá nhanh, má Lưu nhắc nhở: “Con

chạy chậm lại một chút! Kẻo lát nữa ngã thì làm sao?”

Sao cô dám chạy chậm lại chứ? Bây giò lưỡi cô cay

chết đi được, cô muốn uống nước!

Trở về phòng cô hớp hết một cốc nước đầy, còn uống
thêm hộp sữa mới này đẩy được vị cay trong miệng

xuống.

Chờ khi ổn định lại xong, cô mới nhớ tới đi pha trà cho
Mục Đình Sâm, cô nhanh chóng pha ấm hồng trà đưa

đến thư phòng, vừa đầy cửa bước vào, cô đã nhìn

Chương 107: Phản Ứng Kỳ Lạ
thấy cơ thể Mạc Ninh tựa vào ghế Mục Đình Sâm,
dáng vẻ hai người thân thiết khiến cô nhìn hơi chói

mát.

“Đình Sâm, em không muốn ra nước ngoài nữa, công
ty của anh đang thiếu người đúng không? Không thì
cho em một suất đi? Em làm việc cho anh, chắc chắn
bố em không ý kiến gì.” Lúc Mạc Ninh nói chuyện hơi

thở cô ta thể như sắp phả bay sợi tóc Mục Đình Sâm.

“Đừng, cô là con gái duy nhất của Mạc gia, cô còn
không mau về giúp ba cô, kế thừa cơ nghiệp gia tộc
sau này, đến công ty tôi làm gì? Hơn nữa công ty tôi
cũng không thiếu người. Được rồi, cô ra ngoài đi, tôi

đang bận.”

Mục Đình Sâm tỏ vẻ không nhận ra ám hiệu của cô ta,

vừa nói vừa xem Email công việc trên máy tính.

“Được rồi, em không quấy rầy anh nhưng anh đừng
đuổi em đi, em chán lắm rồi, em chỉ ở bên nhìn thôi,
anh làm việc của mình đi.” Mạc Ninh hơi dời đi chỗ

khác, kéo ghé ngồi sang ngồi kế bên anh.

Chương 107: Phản Ứng Kỳ Lạ
Ôn Ngôn bưng ấm hồng trà lên, không nhẹ không

nặng đặt ở bên cạnh Mục Đình Sâm: “Hồng trà!”

Vừa dút lời, chính cô cũng giật mình, sao cô lại nói to
như vậy? Cô cảm thấy bản thân không cố ý lớn tiếng

mà…

Mục Đình Sâm có chút khó hiểu quay đầu nhìn cô:

“Sao vậy?”

Cô đỏ mặt, có chút ngượng ngùng: “Không có gì, tôi đi
ngủ trước đây, lát nữa anh về phòng nhẹ nhàng chút,

đánh thức tôi lại không ngủ được.”

Anh gật đầu, xoay người tiếp tục đọc Email, anh nhấp
một ngụm trà đen rồi nhận xét: “Hơi đặc, lần sau để

má Lưu pha cho.”

Ôn Ngôn không nói lời nào, thầm đảo mắt rồi xoay

người rời đi.

Khi trở về phòng cô thấy tim mình đập rất nhanh, tại

Sao phản ứng của cô trong phòng làm việc vừa rồi lại

Chương 107: Phản Ứng Kỳ Lạ
kỳ quái như vậy? Trước đây cô chưa bao giò quan

tâm đến việc xung quanh anh có bao nhiêu phụ nữ,
chẳng lẽ… cô bị Khương Nghiên Nghiên dọa sợ rồi

sao?

Có vài thứ, nếu cô không tranh thủ, thì nó sẽ là lưỡi
đao sắc bén tấn công cô, vì vậy… chỉ có vậy thôi nhỉ?
Trước khi Mục Đình Sâm đồng ý ly hôn, cô chỉ có thể
ngăn chặn bất kỳ người phụ nữ xung quanh anh có

thể đe dọa đến cô, đây chỉ là ý thức tự vệ mà thôi.

Chương 108: Đối Tượng Xem Mắt “Cực Phẩm”

Đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa.

Ôn Ngôn mở cửa, Mạc Ninh nhìn cô cười, cô còn
chưa kịp phản ứng thì cô ta đã trực tiếp vào

phòng.

“Đình Sâm đang bận, tôi buồn chán nên qua đây

trò chuyện với cô, không phiền chứ?”
Cô có thể nói phiền không?

“Không phiền, cô cứ ngồi tùy thích, tôi hơi khó chịu

nên nằm trước.”

Mạc Ninh nhìn Ôn Ngôn nửa nằm trên giường, tự

mình ngồi trên ghế: “Sao cô lại sảy thai”

Cơ thể Ôn Ngôn gần như cứng đờ, cô miễn cưỡng

cười: “Do tôi bất cần.”

Mạc Ninh bĩu môi tiếc nuối: “Bát cần? Vậy thật sự

là… không cần thận nhỉ, tốt xấu gì đó cũng là một
cái mạng. Mục gia tuy không thiếu thứ gì nhưng
Đình Sâm lớn như vậy mà vẫn chưa có con, cô

sảy thai tiếc thật đấy.”

Ôn Ngôn không còn hứng nói chuyện: “Tôi muốn

nghỉ ngơi.”

Mạc Ninh đứng dậy đi tới cửa: “Cô nghỉ ngơi đi,
dưỡng sức cho tốt, nếu không chỉ có mình tôi,

nhàm chán chết mắt.”

Cửa đóng lại, Ôn Ngôn nhíu mày, sao cô cảm thầy
câu nói vừa rồi của Mạc Ninh có chút ý tứ sâu xa?

Hay là do cô quá nhạy cảm?

Một lúc sau, má Lưu ôm Bánh Trôi đi, hơn mười
giờ thì Mục Đình Sâm trở về phòng, Ôn Ngôn vẫn
chưa ngủ, thấy vẻ mặt mệt mỏi của anh, cô im
lặng quay lưng lại. Giữa bọn họ, vốn không tồn tại

thứ cảm xúc gọi là “yêu thương”.

“Má Lưu nói cô ăn vụng thức ăn.” Mục Đình Sâm

đột ngột mở miệng.

Ôn Ngôn giật mình: “Tôi… tôi không có…”

“Có thì có, giải thích gì? Không phải không cho cô
ăn, nhưng lúc này cô chỉ có thể ăn đồ thanh đạm,
đợi khi nào cơ thể khỏe rồi thì muốn ăn gì cũng

được.”

Giọng điệu của anh nghe rất ôn hòa, giống như hai
người đang trò chuyện bình thường, không có sự
hờ hững như xưa nữa, điều này khiến cô rất

không quen.

“Ở đây không có ai khác, anh không cần phải…
như thế này.” Ý cô là anh không cần phải “diễn”

như vậy khiến cả hai đều khó chịu.

Mục Đình Sâm cũng biết được suy nghĩ của cô, dù
sao cô làm thế nào cũng không khiến anh vui vẻ
được, nên anh không thèm nổi nóng thậm chí còn

cười: “Được rồi, ngủ đi.”

Sau một hồi im lặng, Ôn Ngôn nói: “Cái đó… anh
đưa thẻ cho tôi đi, tôi cần tiêu tiền. Khoảng thời

gian này tôi không đi làm nên không có tiền…”

Cô còn chưa nói hết Mục Đình Sâm đã trực tiếp
ném ví cho cô: “Thẻ đều ở bên trong, mật khẩu

giống nhau, sáu số không.”

Cô cầm ví của anh mở ra, trong đó có ít nhất chục
thẻ, cô nhớ lần trước anh nói qua thẻ, thế nên cô
chỉ tập trung vào chiếc thẻ đen chữ vàng bên trong VÍ.

Đột nhiên, cô thoáng thấy trong

ví có một bức ảnh, anh lấy ảnh ai bỏ vào ví thế này?

Cô còn chưa kịp nhìn người trong ảnh là ai, Mục
Đình Sâm đột nhiên đưa tay giật lấy chiếc ví, lây ra

tắm thẻ đen đưa cho cô: “Ngủ đi.”

Cô cầm tắm thẻ, hỏi: “Ai trong ảnh vậy? Mối tình

đầu của anh? Tôi nhìn thấy một người phụ nữ…

Nhưng tôi không nhìn rõ…” Bức ảnh chụp tự xa,

không chú ý thì sẽ không nhìn rõ lắm.

Anh cười như không cười nhìn cô nhướng mày

nói: “Đúng vậy, mối tình đầu.”

Cô không nói nữa, trong lòng có chút bất bình, mồi
tình đầu của anh có thể tự do tự tại, thích ai thì
thích, còn cô thì không thể làm được. Người duy
nhất cô thích là Thảm Giới bị anh gây phiền phức,
cuôi cùng âm ï đên mức này…

Sáng hôm sau, Mục Đình Sâm và Mạc Ninh đều
không có ở nhà, Ôn Nhan nhận được tin nhắn từ
Trần Mộng Dao: Tiểu Ngôn, mẹ mình giới thiệu đối
tượng hẹn hò cho mình, nhà bọn mình đang trong
tình cảnh thế này, còn muốn xem mắt nữa, mình
cũng phục luôn. Đáng lẽ mình không muốn đi
nhưng mẹ mình đã hẹn xong xuôi hết rồi, mình
không thể làm mất mặt bà ấy, vào lúc nghỉ trưa
hôm nay sẽ chuẩn bị đi gặp. Mong là không phải
người kỳ quặc, đợi mình gặp được người nọ, mình
sẽ lén chụp cho cậu, cậu giúp mình đánh giá xíu nha.

Hẹn hò là chuyện tốt, nếu gặp đúng người thì có
thể quên đi triệt để quá khứ. Ôn Ngôn rất ủng hộ
cô: Không sao, cậu đi xem mắt đi, đến lúc đó gửi
ảnh mình giúp cậu đánh giá chút, biết đâu lại gặp

được người thích hợp.

Đến trưa, Ôn Ngôn vẫn đề ý đến điện thoại, nhưng
cô không nhận được bất kỳ tắm ảnh nào từ Trần

Mộng Dao.

Lúc này, trong một nhà hàng tây cao cấp.

Trần Mộng Dao với một ông bác trung niên hói đầu
hai mắt nhìn nhau, cô chẳng thể nào ngờ được
rằng mẹ ruột mình lại giới thiệu một người như vậy
cho mình, trông tuổi tác ông ta làm bố cô được
luôn ấy chứ! Bây giờ cô chỉ muốn chuồn thoát

thân, còn quan sát đánh giá cái rắm!

“Cô thật sự còn trẻ quá… người giới thiệu chưa nói
cho cô biết tôi kết hôn hai lần hả? Tôi không góa

vợ, chính là không thích hợp nên ly hôn hơi

muộn.” Ông chú hói đầu có chút ngượng ngùng sờ
sờ đầu, trên mặt lại nỗi lên vệt ửng đỏ khả nghi…
“Không… tôi không biết gì cả, chuyện đó… chú.
à không, đại ca, tóc của anh bị sao vậy?” Trần

Mộng Dao có chút suy sụp.

“Ha ha… cái này à… lúc còn trẻ ham kiếm tiền, mệt
mỏi lắm, nếu không thì đào đâu ra cơ ngơi như
bây giờ được? Tôi mở công ty, tôi có một công ty
nhỏ, lợi nhuận hàng năm có thể đến một trăm vạn,
dư sức nuôi cô, cô có muốn cân nhắc chút
không?”

“Hay là không đi, tôi nghĩ chúng ta… ừm, khoảng
cách tuổi tác hơi lớn, tôi không phải chê anh hói
đầu, cũng không chê anh anh đã kết hôn hai lần,
chỉ là tôi thấy không thích hợp…” Trần Mộng Dao
căng thẳng đến mức uống một hơi nửa ly nước lọc.

“Không sao… nếu đã như vậy thì cô trả tiền cho
bữa ăn này đi, tôi là người vậy đó, không phải

người phụ nữ của tôi, tôi tuyệt đối sẽ không tiêu

tiền cho người đó. Nếu không người giới thiệu bảo
đảm nói rằng chuyến này không vô ích thì tôi cũng

chả đến.” Ông chú hói sụ mặt xuống.

Trần Mộng Dao thầm chửi thề trong lòng, cô không
cần nghĩ cũng biết người giới thiệu là bạn bài của

mẹ cô, bọn họ đều là đám phụ nữ không đáng tinl

Cô mới làm việc lấy đâu ra tiền chứ? Nhà hàng
này là do gã đầu trọc kia chọn, món cũng là do
ông ta đặt hết, vậy mà cô lại phải trả hết tiền hóa
đơ, giờ cô rất muốn chửi người: “Chú ơi, chúng ta
chia đôi thì ồn hơn đấy ạ? Phần riêng của chú sao
có thể tính lên đầu tôi? Nếu chú không muốn tiêu
tiền cho những người phụ nữ không liên quan đến
mình, vậy thì tôi cũng không thể tiêu tiền cho
những người đàn ông không liên quan đến mình,
đúng chứ? Người giới thiệu nói gì với chú, chú có
thể tự tìm người giới thiệu, tôi chỉ trả tiền cho phần

của mình.”

Lão hói nghe vậy không vui: “Tôi gọi nhiều món
như vậy để cô đồng ý với tôi sao, không phải đều

cho cô chọn hết à? Cô trả tiền không phải là việc

nên làm ư? Thấy tôi thật thà mà ăn hiếp à? Máy cô
gái trẻ các cô, suốt ngày không làm việc đàng
hoàng chỉ nghĩ đến chuyện lừa lọc, ăn chơi sa
đọa, tôi thấy nhiều rồi! Chỉ cần tôi sẵn sàng trả
tiền, cô có thể bồi tôi một đêm không? Ra giá đi,
tôi không thiều tiền! Chỉ cần đêm nay cô theo tôi là

được, tiền cơm này cô không cần phải trả.”

Là gã sếp hói đầu của một công ty nhỏ thu nhập
một trăm vạn một năm, hai đời vợ, keo kiệt bủn
xỉn, dáng vẻ y như con cóc, đã thế mà nhân cách
còn tệ đến như vậy, mới gặp mặt đã đưa ra yêu

cầu như vậy.

Trần Mộng Dao bị mìn dội có chút choáng váng,
cái gã đầu trọc này ỷ vào thu nhập hàng năm một
trăm vạn mà khinh thường cô, lại còn dám nói

năng ngạo mạn, tự phụ như vậy!

Chương 109: Thẩm Giới Xảy Ra Chuyện.

“Đại… à không, con cóc kia, ông lấy đâu ra tự tin
thế hả? Nếu là trước kia, cái ngưỡng của ông còn
không xứng xách dép cho tôi, đừng tưởng dùng
mấy đồng bản của mình là có thể làm gì được ở
đây, ông chắc phải mắt máy năm mới mua được
căn nhà hoàn chỉnh chứ gì? Được rồi, bữa này tôi
trả, dù sao đồ ăn cũng chưa dọn lên, ông cũng
chưa ăn miếng nào, cũng đừng thò đũa vào mà
ăn, ông đi được rồi đấy. Tôi giữ vững phẩm hạnh
cuối cùng của mình, không mắng ông ngay tại đây,
thế nên mời ông, lẳng lặng, từ cửa lớn bên kia,

cút|”

Gã đầu trọc đứng dậy, trừng mắt nhìn cô: “Cô nói
cái gì? Lặp lại lần nữa xem? Tôi chỉ cần đến club,
đàn bà như cô đâu chả có, còn tự cho mình thanh
cao à! Tôi ném ra một ngàn tệ là có thể chơi cái
loại như cô nguyên đai nguyên kiện, dựa vào cái
gì bảo tôi phải phí công sức, móc túi hầu bao cho cô?”

Trần Mộng Dao trọn tròn mát: “Vậy thì ông đến

club ni Một nghìn tệ với lại Thứ ông cũng chả rẻ
đâu. Tôi đề nghị hôm nào ông nên đến nơi cao
cấp hơn ấy, chưa chơi bao giờ chơi đến mười vạn
chứ gì? Đi mà rửa mắt đi, đừng ở đây pha trò nữa.

Gã hói giận đến đỏ bừng mặt, uống cạn cốc nước
chanh miễn phí trên bàn vừa đi vừa chửi: “Người
giới thiệu còn tính tôi hai nghìn tệ phí giới thiệu mà

giới thiệu cái quái gì thế này!”

Hồi lâu sau Trần Mộng Dao mới nguôi giận, lúc
này cô mới nhớ đến việc “báo cáo” với Ôn Ngôn,
tin nhắn không nói rõ hết chuyện xem mắt quái gỡ

này nên cô trực tiếp gọi điện thoại.

“Là một gã kỳ quặc đó! Hai đời vợ, nhìn như con
cóc vậy, sợ cậu xem ảnh xong là mù mắt luôn!
Đến nhà hàng cao cấp gọi một bàn đất tiền, xong
mình vừa nói không thích hợp để quen thì gã liền
bảo mình thanh toán, nói cái gì mà vì muốn mình
đồng ý hẹn hò nên ông ta mới gọi nhiều món như
vậy. Thì ra nếu mình không đồng ý với ông ta thì

mình phải trả cả phần của ông ta hả? Điên à, bị

mình chửi nên bỏ đi rồi, tức chết mình, sau này
nếu mẹ mình còn dám cho mình đi xem mắt nữa,

mình trước tiên mắng bà ấy một trận!”

Ôn Ngôn nghe xong cảm thấy buồn cười, trong
lòng lại có chút lo lắng: “Ông ta bỏ đi là tốt rồi,
không quấy rầy cậu là được rồi, xem mắt tào lao

thế này thì sau này cậu đừng nên đi nữa.”

Nghĩ đến việc thanh toán hóa đơn, Trần Mộng Dao
chán nản: “Được rồi, được rồi, lát nữa nói chuyện
tiếp nha, mình cúp máy trước, mình còn chưa ăn
cơm này, tiền do mình bỏ ra, phải ăn cho đã cái

bụng mới được.”

Khi cô cúp điện thoại, các món ăn cũng lần lượt
mang lên, thật sự bày ra một bàn đầy ắp, ngay cả
món tráng miệng cũng dành cho… ít nhất… bốn
người ăn. Trần Mộng Dao ăn đến chết đi sống lại
cũng chưa ăn hết một phần ba, lúc cô gọi phục vụ
thanh toán, nghe giá tiền mà cô sững sờ: “Nghiêm

túc sao? Bàn này… bốn vạn sáu nghìn tệ?”

Người phục vụ lịch sự mỉm cười nói: “Dạ đúng vậy

thưa cô, chúng tôi còn có thể đóng gói lại ly rượu
đỏ cô chưa uống, tiện cho lần sau cô đến có thể

dùng.”

Trần Mộng Dao điên rồi, trên người cô cũng không
có nhiều tiền như vậy, tổng cộng chỉ có tám vạn tệ,
cô vốn tưởng rằng cái bàn này sẽ không quá một
vạn… Là cô tính sai rồi, bị gã hói kia chơi một vố mà.

Lúc này đầu óc cô rồi bời, đề trì hoãn thời gian tìm
cách, cô đỏ mặt nói nhỏ: “Tôi còn chưa ăn xong…

Giúp tôi gói lại đi…”

Còn rất nhiều món chưa đụng tới, không gói thì
tiếc lắm, đây là lần đầu tiên cô gói mang về ở nhà
hàng cao cấp, xấu hổ thì xấu hỗ nhưng không có

cách nào…

Người phục vụ vẫn giữ nụ cười trên môi: “Được

thưa cô, xin chờ một chút.”

Chờ người phục vụ đi rồi, cô vội vàng lấy điện

thoại di động ra gọi cho Thẩm Giới, trong lòng cầu

nguyện anh nhất định phải nghe điện thoại, đây là

“cứu cánh giang hề”.

Thất vọng là Thẩm Giới không nhắc máy, cô đành

phải bỏ cuộc sau khi gọi anh ba cuộc.

Lúc này đã có nhân viên giúp cô đóng gói, cô
muốn nhờ Ôn Ngôn giúp đỡ, nhưng cô cũng biết
tình hình kinh tế của Ôn Ngôn nên không thể mở

miệng được.

Dưới tình huống nghìn cân treo sợi tóc, cô thấy
Kính Thiếu Thanh từ trên lầu đi xuống, bình
thường lúc thấy anh, cô liền cảm giác mình ra cửa
không xem ngày, vậy mà bây giờ cô lại như thấy

được ánh bình minh rực rỡ: “Kính thiếu…”

Kính Thiếu Khanh theo tiếng gọi nhìn lại, anh có
chút kinh ngạc, lúc này một cô gái với khuôn mặt
tuần tú, thân hình nóng bỏng tiền lên nắm lấy cánh

tay anh: “Thiếu Khanh, là ai vậy?”

Trần Mộng Dao hồi hận, sớm biết anh ở đây với

phụ nữ thì cô đã không cầu cứu rồi.

“Nhân viên của công ty tôi, Trần Mộng Dao.” Kính
Thiếu Khanh trả lời rất bình tĩnh, sau đó nhìn Trần
Mộng Dao: “Trùng hợp thế sao? Cô đến một mình?”

Trần Mộng Dao có chút ngượng ngùng: “Không

phải… tôi đi với bạn, bạn về trước rồi.”

Kính Thiếu Khanh cười: “Chú ý đang giờ nghỉ trưa

đấy, tôi về trước.”

“Chuyện đó…”

Trần Mộng Dao khó mở miệng, nhưng nếu anh ta thực

sự rời đi, ai sẽ giúp cô đây?

Kính Thiếu Khanh dừng lại, nhìn cô: “Hả?”

Cô cắn răng kéo anh sang một bên, nói nhỏ: “Cho
tôi mượn một ít tiền, trừ vào lương của tôi… tôi

quên mang tiền.”

Kính Thiếu Khanh hơi buồn cười, đúng lúc nhìn về

phía cô: “Bao nhiêu?”
“Bốn vạn sáu…” Cô khó khăn lên tiếng.

“Phục vụ, tính tiền bàn 8.” Kính Thiếu Thanh
không ngại ngùng như cô, lập tức gọi người phục
vụ quẹt thẻ.

Thanh toán xong, anh và người phụ nữ rời khỏi
nhà hàng ngay lập tức, Trần Mộng Dao mang theo
hai hộp đóng gói ra khỏi nhà hàng, hôm nay đúng

là xui xẻo mà…

Trở lại công ty vừa ngồi xuống, Giang Linh đã gọi tới.

Trần Mộng Dao vốn đã có chút tức giận, giọng
điệu tự nhiên cũng không khá hơn chút nào: “Gì
thế?”

“Mọi chuyện sao rồi? Con đã gặp được người mà
đì Lưu giới thiệu cho con chưa?” Giang Linh hào

hứng hỏi.

“Ha ha, nếu dì Lưu kia thấy con cóc cũng không tệ
thì có thể thử hẹn hò xem, con chướng mắt, sau
này nếu mẹ còn dám giới thiệu đối tượng xem mắt
cho con, con không để yên đâu!” Nói xong cô trực

tiếp ngắt điện thoại.

Giang Linh không ngừng gọi lại cho cô, cô trực

tiếp tắt nguồn.

Đến giờ làm việc buổi chiều, Kính Thiếu Thanh

một mình trở lại công ty.

Khi anh đi ngang qua khu văn phòng, Trần Mộng
Dao đang cúi thấp đầu, vừa nhìn thấy anh, cô sẽ
nghĩ ngay đến buổi trưa, trong đời cô chưa từng
xấu hỗ như vậy, chưa kể với điều kiện hiện tại, cô
ăn một bữa hết bốn vạn sáu nghìn tệ, Kính Thiếu
Khanh sẽ nghĩ cô không sửa được bệnh công
chúa chứ? Sau lưng chắc chắn anh sẽ chê cười cô.

Buổi tối về nhà, không ngạc nhiên Giang Linh

trưng ra khuôn mặt cau có với cô, bà ngồi phịch

xuống ghế sô pha, đen mặt không ngừng đổi kênh

truyền hình.

Trần Mộng Dao đặt hộp đồ ăn trên bàn rồi trở vào
phòng ngủ, cô đã mệt mỏi một ngày rồi, lười nhìn
sắc mặt của bất cứ người nào. Giang Linh nỗi
giận, đập dép vào cửa phòng cô: “Bạch nhãn

lang!”

Trần Mộng Dao phót lờ bà, nằm trên giường bật
điện thoại di động. Tin tức bất ngờ xuất hiện khiến
cô sợ hãi: Tam thiếu Thảm gia – Thâm Giới sáng
hôm nay tuyên bố giải trừ hôn ước với gia đình
tiểu thư Cố Vãn Vãn, vào khoảng năm giờ chiều
xảy ra tai nạn ở đường Hoa Dương, không rõ chỉ
tiệt.

Chương 110: Nghỉ Ngờ Anh Ra Tay.
Cô không ngạc nhiên khi Thẩm Giới và Cố Vãn
Vấn giải trừ hôn ước, nhưng làm sao lại xảy ra tai
nạn xe trùng hợp vào buổi chiều như vậy? Tay lái
Thẩm Giới vẫn luôn rất ổn định, cô cảm thấy sự
tình không đơn giản.
Phản ứng đầu tiên của Trần Mộng Dao là gọi cho
Ôn Ngôn, khi nhận được cuộc gọi thì Ôn Ngôn
đang chải đầu cho Bánh Trôi, nghe được tin Thẩm
Giới từ hôn và gặp tai nạn, Ôn Ngôn sững sờ: “Cái
gì? Thật sao?”
Trần Mộng Dao trực tiếp gửi tin tức cho cô: “Tự
cậu xem đi, đó là sự thật. Tin tức bùng phát chỉ
hơn một giờ sau khi vụ tai nạn xảy ra. Mình nghĩ
hay là do Cố gia cảm tháy từ hôn mát mặt nên mới
gây ra tai nạn xe? Mình không tin Thẩm Giới tự
mình gặp tai nạn xe hơi!”
Ôn Ngôn bình tĩnh lại trong chốc lát, nói: “Dao
Dao, trước tiên cậu tìm xem Thẩm Giới đang ở
bệnh viện nào, bị thương ra sao, rồi chúng ta dành
thời gian đến thăm anh áy.”
Cúp điện thoại, cô đột nhiên nhận được email trên
điện thoại, bám vào kiểm tra, tiêu đề là về Thảm
Giới. Có ghi âm trong tập tin đính kèm, cô tiện tay
nhấp vào nó, giọng nói của Mục Đình Sâm phát ra:
“Tôi đã nói, làm theo yêu cầu của tôi, điều đó là tốt
cho mọi người, nếu không cậu tự gánh lấy hậu
quả. Cuộc hôn nhân với Cố gia không phải do cậu
quyết định.”
Trong đầu cô “ong” một tiếng, cô trả lời Email:
“Bạn là ai? Gửi ghi âm này có ý gì?”
Đối phương không trả lời, cô cảm thấy hơi sợ,
đúng lúc Thẩm Giới từ hôn rồi xảy ra tai nạn thì
đột nhiên có người gửi cho cô đoạn ghi âm như
vậy, ý của người đó có phải tai nạn xe của Thảm
Giới có liên quan đến Mục Đình Sâm không?
Nhớ lại tất cả mọi chuyện cũng có vẻ hợp lý, chính
Mục Đình Sâm đã ép Thẩm Giới đính hôn với Có
Vãn Văn như một điều kiện để Thẩm Giới trở về
nước. Làm thế nào mà Mục Đình Sâm có thể thờ
Cô luôn nghĩ rằng ngay cả khi Mục Đình Sâm đã
khiến cô phát điên từ rất lâu nhưng ít nhát anh sẽ
không hành động tàn nhẫn như vậy.
Sau bao nhiêu chuyện xảy ra, cô mới có thể hòa
thuận với anh, không phát triển đến mức mắt kiểm
soát, bởi vì cô cảm thấy giữa họ không chỉ có mâu
thuẫn và hận thù, mà còn có hơn mười năm chung
sống với nhau, anh là người thân duy nhất cô, bây
giờ cô mới bắt đầu tự hỏi, người đàn ông đầu gối
tay ấp của mình rốt cuộc là người như thế nào?
“Đình Sâm, tôm hôm nay thực sự rất tươi, làm
món tôm nướng cay được không anh? Làm tôm
luộc cũng ok đó.”
Đột nhiên vang lên giọng nói của Mạc Ninh ở tầng
dưới, tiếp theo là má Lưu: “Luộc đi, bây giờ phu
nhân không thể ăn đồ cay.”
Ôn Ngôn ôm Bánh Trôi đẩy cửa phòng ngủ đi
xuống lầu, lại nghe Mạc Ninh nói: “Tôi thấy cay
ngon hơn, ăn có vị, luộc không ngon lắm… Phí cả
một con tôm ngon như vậy.”
Sắc mặt Ôn Ngôn có chút tái nhợt, nhưng khóe
miệng cong lên ý cười: “Tôm luộc có thể giữ
nguyên hương vị nguyên bản của tôm. Cay cũng
chỉ là một hương vị của gia vị mà thôi, đó mới là
lãng phí, luộc hét đi.”
Mạc Ninh liếc cô một cái rồi không nói nữa, má
Lưu đáp lời rồi vào bếp làm việc.
Mục Đình Sâm theo thói quen lên lầu để chuẩn bị
tắm rửa, khi đi ngang qua cô, anh hỏi: “Hôm nay
thế nào?”
“Tốt lắm, đợi lát anh tắm xong ở phòng đợi tôi, tôi
có chuyện muốn nói với anh.” Cô quyết định nói
sự thật với anh.
Đêm nay, đã định trước là một đêm giông bão.
“Được.” Anh sảng khoái đồng ý.
Mạc Ninh trở về phòng đóng cửa lại, Ôn Ngôn
cũng đi tới sô pha phòng khách ngồi xuống, Mạc
Ninh nằm xuống sô pha đối diện với cô, hoàn toàn
coi nơi này là nhà của mình: “Ôn Ngôn, cô có phải
thấy tôi không vừa mắt không?”
Ôn Ngôn vuốt ve Bánh Trôi trong lòng mình, thản
nhiên nói: “Sao cô lại cảm thấy như vậy? Cô là
bạn của Mục Đình Sâm, cũng có thể nói là bạn từ
thời thơ ấu. Sao cô lại nghĩ tôi không vừa mắt cô?”
Mạc Ninh cong môi nhìn cô bằng cặp mắt sáng
quắc: “Trực giác của phụ nữ.”
Ôn Ngôn cười không đáp, cô chính là không vừa
mắt với cô ta, không phải vì cô muốn tranh giành
cái gì mà bởi vì cô sẽ không cho phép bất kỳ
người phụ nữ nào xuất hiện bên cạnh Mục Đình
Sâm uy hiếp đến mình.
Không lâu sau, Mục Đình Sâm ở trên lầu gọi cô:
“Tôi tắm xong rồi.”
Ôn Ngôn lên lầu, để Bánh Trôi ở phòng khách.
Trở lại phòng, cô đóng
cửa lại và nói thẳng: “Thảm Giới và Cố Vãn Vãn từ hôn
rồi, còn xảy ra tai nạn xe.
Mục Đình Sâm khoác áo choàng tắm lau mái tóc
ướt sũng, nét khó chịu thoáng qua trong đôi mắt
sâu thẳm của anh: “Thật không? Tôi không có thời
gian theo dõi tin tức. Có vẻ như cô biết trước tôi, vì
người gặp tai nạn là Thẩm Giới, cô mới tích cực
như vậy sao?”
Cô không thừa nhận hay phủ nhận mà trực tiếp
hỏi: “Có liên quan đến anh không? Anh ấy bị tai
nạn xe cộ có liên quan đến anh không?”
Anh dừng tay nhìn cô, trong mắt đầy thăm dò: “Ý
cô là, tôi sắp xếp vụ tai nạn xe của cậu ta?”
Cô không nói, ánh mắt chạm nhau, cả hai đều suy
đoán suy nghĩ của người kia.
Giằng co một lúc, khóe môi của Mục Đình Sâm gợi
lên một chút châm chọc: “Cô cho là vậy.”
Ôn Ngôn bất mãn với thái độ của anh, lấy điện
thoại phát đoạn ghi âm ra, sắc mặt anh xấu đi: “Từ
đâu tới?”
Cô cất điện thoại đi: “Không quan tâm nó đến từ
đâu, có phải là anh nói không?”
Anh dừng lại một chút rồi nói thẳng: “Đúng, là tôi.”
Cô không nhìn ra được một chút cảm xúc nào
trong mắt anh, không có cảm giác áy náy, cũng
không coi đó là chuyện đương nhiên, nên cô càng
phát hiện ra mình không thể nhìn thấu anh, cô có
chút thất vọng, trước đây cô chưa từng nghĩ anh là
người như vậy.
Dứt lời, cô không muốn nói thêm nữa, xoay người
rời đi.
Vừa đi tới đầu cầu thang, Mạc Ninh đột nhiên hét
lên một tiếng, cô ta vội vàng chạy ra phòng khách,
cơ thể mập mạp của Bánh Trôi cuộn tròn dưới sô
pha, Mạc Ninh đang nắm lấy tay, trên đó có vài vét
máu, cô ta hoảng hốt: “Tôi… tôi chỉ muốn ôm nó,
tại sao con mèo này lại hung dữ như vậy?”
Ôn Ngôn cau mày, quỳ xuống sàn cúi xuống dỗ
dành Bánh Trôi: “Bánh Trôi, ra ngoài nào, cào
người khác là không đúng, biết không? Mau ra
đây.”
Bánh Trôi có vẻ rất sợ, nhưng nó vẫn nhìn thẳng
vào cô, sóng chết không muốn cử động.
Mạc Ninh tức giận nói: “Súc sinh có thể nghe hiểu
được tiếng người sao? Cô thật sự coi nó là con
ruột của cô à? Nghe nói con mèo này là mèo
hoang, tính tình rất hoang dã, bây giờ là cào tôi,
nếu ngày nào cào phải Đình Sâm, anh ấy sẽ trực
tiếp đuổi nó ra ngoài.”
Ôn Ngôn hiểu Bánh Trôi sẽ không tủy tiện cào
người, huống gì là cào Mục Đình Sâm: “Nó sẽ
không cào Mục Đình Sâm, nó rất thích anh ta. Cào
cô có thể là do nó không quen, nó không thích
người lạ, sau này cô tránh xa nó chút là được. Tuy
Bánh Trôi tiêm ngừa rồi nhưng cô tốt nhất cũng
nên đi tiêm ngừa đi, đỡ sau này có chuyện gì lại
tìm tôi.”
Sắc mặt Mạc Ninh trắng xanh: “Không lẽ tôi ở chỗ
Đình Sâm còn phải mỗi ngày tránh đường cho con
mèo của cô sao? Tôi là người, nó là súc sinh, tôi
còn phải nhịn nó? Súc sinh là súc sinh, sao lại
không nuôi trong sân? Ở nhà mang theo vi khuẩn,
lông lá, còn thêm tính hoang dã tiềm tàng nữa,
mấy cái này đều không tốt với con người. Không
phải tôi nói, bây giờ cơ thể cô cũng không tiện,
nếu sau này còn mang thai thì còn phải tra một
chút xem có bị nhiễm trùng cong(*) từ mèo nữa,
đây chính là nguyên nhân dẫn đến thai nhỉ dị
dạng, thậm chí còn gây ra sảy thai đó!
*Nhiễm trùng cong (tên khoa học: Toxoplasmosis):
Một loại bệnh nhiễm ký sinh trùng, phần lớn là lây
lan từ mèo.
Chương trước Chương tiếp
Báo lỗi chươngVề Trang Chủ
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom