• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Người vá xác (2 Viewers)

  • Chương 66: Phơi bày quỷ kế

Dù sau này tôi có được minh oan thì bọn họ cũng sẽ nhìn tôi bằng ánh mắt ngờ vực. Tôi không muốn hủy hoại danh dự của chú hai.
Tôi đồng ý với yêu cầu của nhân viên pháp y và Đồng Xu.
Đồng Xu xoa tay, tỏ vẻ vô cùng phấn khởi, cậu ta đảo cặp mắt híp một cách gian xảo: “Anh Đầu Kim, tôi có thể giúp gì cho anh vậy?”
“Phải dựng lều trước đã, trong lúc làm việc không được để ai quấy rầy”.
“Được!”, Đồng Xu hồ hởi đáp.
Tôi nhìn Minh Thu, nói tiếp, “Cậu đứng ngoài trông coi đi, nếu có người nhà trưởng thôn hoặc ai khác tới thì bảo họ đừng vào lều”.
Sau đó chúng tôi nhờ trưởng thôn tìm dụng cụ giúp, chẳng mấy chốc đã dựng xong lều, bên ngoài có vải gai che chắn.
Tôi và Đồng Xu vào lều, thắp ba nến hương cho người chết, niệm rằng tôi chuẩn bị chạm vào thi thể ông, tôi làm chuyện này vì muốn tốt cho ông chứ không phải để quấy phá.
Sau đó tôi mở bao kim chỉ ra, bắt đầu công đoạn chuẩn bị.
“Trời ạ! Còn có cả bước này hả, bảo sao…”, Đồng Xu kêu lên.
Tôi lườm anh ta, “Này, anh đừng có giãy nảy lên thế được không? Lát nữa tôi bắt đầu vá xác thì tốt nhất anh đừng nói gì”.
Đồng Xu vội ngậm miệng: “Được! Anh yên tâm đi!”
Sau đó tôi để anh ta đi nhào bột, phần mình thì ghép các mảnh thi thể lại, cắt bỏ phần thịt thối rữa nát bấy, rồi dùng nước sạch rửa ráy thi thể cẩn thận…
Đồng Xu còn thông minh hơn so với tưởng tượng của tôi, có nhiều chuyện tôi chỉ cần nói là anh ta đã hiểu ngay, đỡ đần cho tôi rất nhiều.
Đến khi đã vác xác xong thì trời cũng đã tối rồi, quá trình vá xác thuận lợi, tôi thở phào nhẹ nhõm, bèn xoa cổ chuẩn bị về nhà.
Minh Thu bước vào lều, thấy thi thể đã được vá xong, cậu ấy bèn mở lời khen ngợi, quan sát một lúc lâu như đang thưởng thức tác phẩm nghệ thuật.
“Không ngờ trên đời này còn có tay nghề kỳ diệu như vậy…”, gương mặt Minh Thu thậm chí còn thoáng vẻ say mê.
Tôi chẳng buồn nghe những lời tâng bốc của họ, tôi bèn bảo họ mình đã xong việc rồi, phải đi trước đây, phải để nguyên thi thể thêm nửa tiếng nữa rồi mới được di chuyển.
Đồng Xu cười khà: “Cảm ơn anh Đầu Kim nhé, anh giúp tôi nhiều lắm đấy!’
Tôi thầm nghĩ, anh ta mới chỉ xem tôi vá xác một lần thì bõ bèn gì! Tay nghề của tôi đâu có học được trong ngày một ngày hai.
Lúc về đến nhà, tôi phát hiện Thất Thất không có trong phòng, bèn đi vòng quanh nhà tìm cô ấy, rồi lại ngó ra sân, nhưng không hề thấy bóng Thất Thất đâu.
Kể từ khi nhà của bà Liễu bị đốt, Thất Thất không rời khỏi chỗ tôi nữa, muộn thế này rồi cô ấy còn đi đâu được!
Ruột tôi nóng như lửa đốt, chỉ sợ Chử Nguyệt Nguyệt và Đầu Vuốt Keo gây chuyện, tôi chỉ biết bọn họ sắp trở lại rồi, nhưng không dám chắc cụ thể là khi nào.
Tôi không dám ngủ, bèn ngồi dưới bậc thềm trước cửa gian nhà chính đợi Thất Thất, đợi đến nửa đêm cô ấy mới quay về.
Gương mặt Thất Thất rất khó coi, cô ấy tiến tới trước mặt tôi nói: “Đầu Kim, anh bị lừa rồi!”
“Bị lừa?”, tôi ngơ ngác nhìn Thất Thất.
Thất Thất gật đầu, giậm mạnh chân bước tới trước mặt tôi rồi nhìn tôi bằng ánh mắt lo lắng.
Trông vẻ hốt hoảng của Thất Thất, tôi bèn hỏi cô ấy vừa đi đâu.
Thất Thất nói hôm nay tôi được trưởng thôn đưa đi, cô ấy thấy không yên tâm nên lúc trời tôi đã tới nhà trưởng thôn tìm tôi.
“Hả? Nhưng anh đã về lâu rồi mà, sao mãi em chưa về?”
Thất Thất bèn bảo sau khi thấy tôi bước ra từ nhà trưởng thôn, cô ấy đã định đuổi theo để về nhà cùng tôi rồi, nhưng nghe bên trong có tiếng động, cô ấy lại vào nghe trộm.
Tôi hỏi cô ấy nghe thấy gì.
“Em nghe thấy tên Đồng Xu bảo lần này ăn chắc được năm trăm nghìn tệ rồi, tới lúc đó anh ta sẽ chia cho nhân viên pháp y một phần”, Thất Thất nói.
Đồng Xu nhìn quan sát quá trình vá xác của tôi thôi mà cũng kiếm được năm trăm nghìn tệ sao?!
Hay là việc tôi khâu thi thể cho đao phủ sẽ giúp Đồng Xu kiếm được món lợi gì đó?
Tôi không hiểu đầu cua tai nheo thế nào, bèn hỏi Thất Thất cậu pháp y Minh Thu trả lời ra sao.
“Nghe họ nói vậy là em bước ra hành lang, núp sau bức tường nhìn họ. Cậu pháp y tên Minh Thu bèn cười, có vẻ không để ý tới tiền mấy, chỉ nói giúp được Đồng Xu là tốt rồi”.
Thất Thất nói xong lòng tôi lại nôn nao, hỏi sau đó cô ấy còn nghe thấy gì nữa.
“Em nhìn thấy Đồng Xu dúi hai phong bì vào tay trưởng thôn, phong bì này hệt như phong bì được nhét trong bình nhà anh vậy”, Thất Thất nói.
“Ý em là Đồng Xu bỏ tiền ra để anh vá xác?”
Thất Thất gật đầu: “Chắc chắn là vậy rồi”.
Tôi không hiểu rốt cuộc Đồng Xu định làm gì? Ban đầu anh ta lừa tôi tới bãi tha ma, khiến tôi suýt thì bỏ mạng, sau đó lại bỏ tiền mua chuộc trưởng thôn nhờ tôi vá xác, rốt cuộc anh ta có ý gì?
Hơn nữa Đồng Xu còn nằng nặc đòi quan sát quá trình vá xác của tôi, vậy có nghĩa điểm mấu chốt ở đây là nhìn tôi vá xác.
Thất Thất vỗ tay: “Chẳng lẽ việc anh vá xác cho đao phủ đã phạm phải điều cấm gì rồi? Anh trúng kế rồi hả?”
Tôi lắc đầu: “Chắc là không phải đâu, nghề vá xác chỉ có một cấm kỵ lớn là không được khâu thi thể vào dịp Thanh Minh”.
Thất Thất cũng không hiểu gì. Cứ như vậy cho tới ngày hôm sao.
Tôi đợi cả một ngày, tới lúc ăn xong cơm tối thì cuối cùng trưởng thôn cũng tới.
Tôi dắt trưởng thôn vào nhà, ông ấy cười híp mắt rút tiền ra đưa cho tôi, tôi không nhận, cầm năm nghìn tệ hôm qua trả cho ông ấy.
Trưởng thôn không hiểu, hỏi tại sao tôi không lấy tiền, tôi đáng được nhận khoản tiền này mà.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom