• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Người vá xác (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 72: Thân phận của Minh Thu

“Anh Đầu Kim, anh không có điện thoại mà nhỉ, tôi mua cho anh một cái đấy, để chúng ta liên lạc cho tiện”, vì bị thương nên giọng nói của Đồng Xu không được rõ ràng.
“Vậy tôi gửi anh tiền đây”, tôi nói.
“Không cần, điện thoại không đắt đâu, anh Đầu Kim giúp tôi một chuyện lớn thế này thì tôi cũng phải đáp lễ chứ”.
Đầu Kim cười với tôi, nhưng môi anh ta lại toác ra, đau đến độ phải ngậm miệng lại.
Minh Thu bèn bảo: “Cậu cứ cầm đi, tên này có tiền đấy, chiếc xe Benz này cũng là do cậu ta mua đứt đấy, vậy nên cậu đừng có tiết kiệm tiền cho cậu ta”.
Đồng Xu khoát tay xấu hổ.
Tôi nhìn chiếc xe, thầm nghĩ cái xe này vừa êm vừa thoải mái, ngay cả ghế ngồi cũng là loại da đắt tiền, không biết đáng giá tới bao nhiêu nữa! Chắc tôi có khâu thi thể cả đời cũng chẳng kiếm đủ.
“Đồng Xu, anh kể với tôi xem, trong lúc khâu thi thể anh đã gặp phải trở ngại gì?”
“Ôi, tôi vốn chỉ là một đứa gà mờ thôi, mà cái xác đó thì nát bét cả ra, tôi tốn mất bao nhiêu sức để vá, lúc thì không tìm được kim, lúc lại chẳng thấy chỉ đâu…”
Tôi nhớ tới cảnh Đồng Xu giúp tôi vá xác hôm ấy, anh ta chẳng giống một kẻ tay chân vụng về chút nào, tôi bèn bảo Đồng Xu hãy kể cặn kẽ sự tình cho mình.
Đồng Xu nói từ lần đầu vá cái xác đó anh ta đã gặp trở ngại, vừa vá thì chỉ đã đứt.
Anh ta đoán có lẽ nỗi oán hờn của người chết quá nặng nề nên mới gây hấn với anh ta.
Về sau khi nhìn tôi dâng hương lúc khâu thi thể, anh ta còn thì thầm một câu. Lần thứ hai anh ta cũng thử làm như tôi, nào ngờ lại càng phiền phức hơn, chẳng hiểu sao cứ không tìm được đồ nghề vá xác, như bị ma quỷ trêu chọc vậy.
Cuối cùng, Đồng Xu cũng đành phải bỏ cuộc.
“Nén hương ấy có bị tắt không?”, tôi hỏi anh ta.
Đồng Xu gật đầu: “Có, nhưng chỉ bị tắt một lần thôi, nói chung là mọi chuyện đều rất trắc trở”.
Nghe lời mô tả của Đồng Xu, tôi có thể đoán được người này chết không cam lòng nên cơ sự mới thành ra như vậy.
Lúc này Thất Thất lại thì thầm bảo tôi, hồi trước, khi tôi khâu thi thể cho cô ấy, linh hồn cô ấy đã thổi tắt hương vì không muốn bị người khác chạm vào cơ thể.
Nhưng về sau trông tôi có vẻ rất tôn trọng Thất Thất, hành động lại vô cùng cẩn thận nên cô ấy mới không thổi tắt hương nữa.
“Đúng rồi, trước đó lúc gọi điện anh có bảo tôi mình là thành viên của bạch phái hả?”, tôi giả bộ thờ ơ hỏi Đồng Xu.
Đồng Xu gật đầu: “À, tôi chỉ là một tên lâu la nhỏ thôi, chẳng được tích sự gì đâu, không như Minh Thu…”
Vừa nói tới đây, Minh Thu đã quay sang lườm anh ta ngay, Đồng Xu thấy vậy bèn im bặt.
Tôi nhìn vẻ mặt của Minh Thu rồi lại truy hỏi ngay: “Vậy là Minh Thu cũng là người của bạch phái hả?”
Đồng Xu ậm ờ đáp lại, sau đó lại bắt đầu kể với tôi thi thể nọ khó vá tới mức nào, rõ ràng anh ta đang cố ý chuyển đề tài.
“Vậy Minh Thu có thân phận đặc biệt gì sao?”, tôi tiếp tục hỏi Đồng Xu.
Đồng Xu cười khà khà, gãi đầu nói: “Ôi, Minh Thu, cậu gì đặc biệt kìa? Cậu nói cho anh Đầu Kim đi, tôi mà nói thì không hay lắm”.
Tôi đang ngồi phía ghế sau, nghe Đồng Xu nói vậy tôi bèn nhỏm ra trước nhìn Minh Thu, chờ đợi câu trả lời của cậu ấy.
“Cũng không có gì đâu, chỉ là nhà tôi có truyền thống làm pháp y thôi”, Minh Thu nói.
Hóa ra Minh Thu chính là truyền nhân của âm môn khám nghiệm tử thi!
Sư thúc nói người bảo vệ cây kim chính là truyền nhân bạch phái, chẳng lẽ đó chính là Minh Thu sao?
Để xác nhận được điều này, tôi lại hỏi Minh Thu và Đồng Xu xem bạch phái có truyền nhân không, hay là truyền nhân của nghề khám nghiệm tử thi chính là truyền nhân của cả bạch phái.
Lần này Đồng Xu đã thông minh hơn rồi, anh ta không nói gì cả mà chỉ nhìn biểu cảm của Minh Thu.
Minh Thu nở nụ cười hờ hững với tôi: “Không phải tôi”.
Lúc này Đồng Xu mới quay đầu đi chỗ khác, nhìn ra ngoài cửa sổ, vẻ mặt anh ta chứa đầy ẩn ý, khiến tôi nghi ngờ không biết Minh Thu có đang nói thật không.
Chiếc xe chạy băng băng suốt hai mươi phút trên đường quốc lộ, rồi lại đi một quãng trên đường cao tốc, nửa tiếng sau, cuối cùng chúng tôi cũng đã có mặt trước tòa biệt thự của ông chủ lớn nọ.
Có thể thấy được đây là một khu biệt thự mới chưa được khai thác, gần như không có người vào ở.
Minh Thu chờ trên xe, còn tôi, Đồng Xu và Thất Thất thì đi xuống.
Thất Thất đứng ngoài biệt thự, cô ấy mím môi không lên tiếng, hai mắt mở thật to.
Tôi có thể cảm nhận được nỗi đau khổ trong lòng cô ấy.
Đến khi Đồng Xu đã đi cách chúng tôi mấy bước rồi, tôi mới bảo Thất Thất:
“Nếu em không muốn nhìn thấy ông ta thì em thật sự có thể để anh làm mà”.
Cô ấy lắc đầu, nở nụ cười buồn bã với tôi: “Dù gì em cũng đã chết rồi, em không còn gì để sợ nữa”.
Sau đó Đồng Xu ấn chuông cửa, tiếng chuông vang lên hai lần thì cánh cổng cũng được mở ra.
Có một người đàn ông cao lớn thô kệch đang đứng trước cửa, vóc dáng kẻ này phủ kín bóng người gầy yếu của Đồng Xu.
Nhờ ánh đèn đường ngoài biệt thự, tôi thấy gương mặt người đàn ông này ngả sắc xanh đen, ánh mắt đờ đẫn, khóe môi trĩu xuống, trông vô cùng hung tàn.
“A, anh Cường, đây là bạn em, trước đó em từng nhắc qua với ông chủ rồi”.
Sau khi Đồng Xu báo cáo với vẻ cung kính, người đàn ông được gọi là anh Cường nọ mới nhường đường để chúng tôi tiến vào.
Tôi đoán chắc hẳn Đồng Xu đã bị hắn đánh, vì lúc nói chuyện với tên đàn ông này, giọng Đồng Xu run lẩy bẩy, tay siết chặt lại.
Chúng tôi cùng bước vào tòa biệt thự tối đen như mực, bên trong tràn ngập mùi gỗ mốc, có cảm giác như không có người ở từ rất lâu rồi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom