• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.VIP SANG VIETWRITER.PRO TỪ NGÀY 1/5

Full Ngàn dặm tương tư (1 Viewer)

  • Chương 13 - 14

Chương 13

Mạc Quân không chắc việc chàng khăng khăng giữ nàng bên mình là đúng hay sai. Nhưng chàng thà tự giày vò bản thân trong tình yêu vô vọng với nàng còn hơn để nàng đến bên một ai khác. Ngoài chính mình, chàng không tin bất cứ kẻ nào – dù là kẻ nàng đem lòng yêu thương – có thể mang tới cho nàng hạnh phúc. Mặc dù lúc này, chàng không chắc nàng có đang cảm thấy như vậy hay không.



Thật là một suy nghĩ ngông cuồng.



Nàng nói chàng khi yêu rất có dũng khí. Chàng cũng nghĩ bản thân mình có dũng khí thật khi hùng hồn tuyên bố bằng bất cứ giá nào cũng sẽ khiến nàng yêu chàng và hạnh phúc bên chàng.



Có lẽ đó lại là một ý nghĩ ngông cuồng khác.



Nhưng chàng bất chấp.



Kể cả giờ đây, cứ nghĩ tới chuyện người trong lòng chàng đang mơ về một kẻ vô danh nào khác, đầu óc chàng lại tê dại đi vì ghen tuông và đau khổ. Và mặc dù thật ra chàng nhớ đến điên cuồng sự gần gũi từng có giữa hai người, biểu hiện của chàng cũng trở nên chừng mực mà xa cách. Cõi lòng chàng rối tung lên vì bức tường lạnh lẽo vô hình nào đó bỗng nhiên xuất hiện. Những tháng ngày hạnh phúc bên nàng, cả trước đây và bây giờ, quá ngắn ngủi đến nỗi vị ngọt ngào của nó còn chưa kịp vương nơi đầu lưỡi. Đôi khi, chàng tự hỏi, tại sao trong quá khứ và cả hiện tại, khi nàng đang là Dao Thiển và khi nàng là chính mình, nàng đều không hồi đáp tình yêu của chàng? Kim Khánh từng nói với chàng định mệnh kiếp này của chàng không phải là nàng. Rốt cuộc, nghịch thiên vẫn là nghịch thiên sao? Mối duyên này vốn là nghiệt duyên ư? Nếu chàng cứ kiên gan cố chấp thì sẽ thế nào?



Mạc Quân chưa tìm được câu trả lời thì một chuyện khác đã tới.



Thánh chỉ ban xuống đòi chàng dẫn quân tới biên cương đón đoàn cầu thân của Triệu quốc.



Mấy ngày trước khi lên đường, Mạc Ninh đến gặp chàng, hoan hỉ thông báo: “Biết vì sao hoàng đế đột nhiên phái huynh đi đón công chúa Triệu quốc không? Cựu hồng nhan của huynh đã thành Bát giai Mỹ nhân[1] rồi…”



[1] Cấp bậc phi tần trong hậu cung Mạc Hưng Đế mô phỏng theo thứ bậc nội cung nhà Nguyên lần lượt từ cao xuống thấp: Nhất giao phi, Nhị giao phi, Tam giai tần, Tứ giai tần, Ngũ giai tần, Lục giai Tiệp dư, Thất giai Quý nhân, Bát giai Mỹ nhân, Cửu giai Tài nhân, Tài nhân vị nhập giai, Cung nga Thế nữ.



Cựu hồng nhan? Chàng cau mày nghĩ, cuối cùng nhớ ra là Dao Thiển. Chàng “Ồ” lên một tiếng: “Nhanh vậy sao?” Tuyển tú mới kết thúc chưa được nửa tháng. “Nàng ta đã làm gì?”



“Kể với lão hoàng đế chuyện tình yêu hạnh phúc của huynh.” Mạc Ninh liếc mắt. “Nhờ huynh, nàng ta chẳng phải cũng rất nổi tiếng sao?”



Chàng nhíu mi, suy nghĩ một chút liền hỏi: “Trong số những nữ nhân trúng tuyển, nổi bật nhất là ai?”



“Có ba người, ngoài Dao Thiển còn có Tuyền Châu – trưởng nữ Lý tri huyện Thuận Thành và Ngọc Cơ – tam tiểu thư phủ Chu đại học sĩ.



“Giúp Tuyền Châu lên Thất giai Quý nhân.” Chàng lạnh lùng ra lệnh. “Dao Mỹ nhân lên một bậc thì Lý Quý nhân lên một bậc. Thuận tiện giúp Chu tiểu thư thành Cửu giai Tài nhân luôn.”



“Quả nhiên tàn nhẫn.” Mạc Ninh cảm thán.



“Bớt nói nhảm đi!”



Để xem thêm một đám cung tần mỹ nữ nữa cùng tranh đoạt, lão hoàng đế còn rảnh tay mà vui đùa cùng chàng không. Hơn nữa, hoàng đế vốn chẳng phải ngẫu hứng chiều lòng mỹ nhân. Mạc Quân không phải không biết, công chúa cầu thân của Triệu quốc được phép lựa chọn phò mã. Trong số các vị vương gia có Bát vương và Cửu vương còn chưa lập chính phi, nhưng không để một trong hai ứng viên thích hợp nhất này đi mà lại đặc biệt xướng tên chàng, chắc chắn có mưu đồ.



“Còn nữa…” Chàng vừa nói vừa ném cho Mạc Ninh bức họa chân dung công chúa Triệu quốc. “Mang cái này đến cho Bát vương.”



Mạc Ninh mở cuộn tranh, kinh ngạc thốt lên: “Đại mỹ nhân!”



“Đúng vậy!” Chàng cười cười: “Công chúa cầu thân là một trong tứ đại mỹ nhân Triệu quốc.”



“Đại ca, Bát vương nổi tiếng ham mê tửu sắc. Công chúa như hoa như ngọc thế này…”



“Ai nói cho Bát vương? Đệ chỉ cần cho hắn thấy bức hình này, tức khắc hắn sẽ tìm đến chị họ mình là Bối phi, Bối phi sẽ cầu xin lão hoàng đế tác hợp cho hắn. Đợi đến khi ấy, đệ cho người báo với sứ thần Triệu quốc, vị này sẽ không muốn để công chúa mỹ lệ của mình thiệt thòi đâu. Lúc này gợi ý hắn đến cầu cứu Cửa vương. Cửu đệ trời sinh chính trực thiện lương, tất sẽ giúp.”



“Đệ nhớ mang bức họa cho Thái Trường công chúa luôn. Mấy ngày trước, bà mới hỏi ta. Ý bà muốn tác thành cho Cửu đệ.”



Quan trọng là, Thái Trường công chúa – người đỡ đầu cho Cửu vương – và Bối phi không ưa nhau.



Hoàng đế rõ ràng chỉ muốn mượn tay chàng sắp xếp hôn sự cho vị công chúa nọ mà thôi. Trong số các vương phi, Thiên Anh gia thế mờ nhạt nhất. Nếu chẳng may công chúa để mắt đến chàng thì yêu cầu phế bỏ cũng dễ hơn nhiều so với những vương phi khác. Có điều, chàng còn ở đây, kẻ nào có thể tính kế được nàng? Muốn kéo chàng vào cuộc, hừm, cũng được, chàng sẽ phụng bồi.



“Mang danh được chọn phò mã, thực chất đã bị sắp đặt hết cả rồi. Vị công chúa này thật đáng thương.” Mạc Ninh thở dài.



“Thành thân với nam nhân nghĩa khí như Cửu đệ, còn nói đáng thương?”



“Đại ca quả thực không tiếc mỹ nhân?”



Mạc Quân nhếch môi. “Mỹ nhân cũng không phải Anh nhi của ta, sao phải tiếc?”



“Đúng, đúng!” Mạc Ninh cười hì hì, vừa bước chân ra cửa vừa nói: “Nghe đồn những kẻ càng yêu sâu đậm càng khờ dại. Nay thấy đại ca thành ra thế này, ngẫm quả không sai.”



“A Ninh!” Chàng liếc mắt tỏ ý đe dọa. “Cuộc sống của đệ gần đây quá nhàm chán đúng không?”



“Không hề, cực kỳ vui vẻ.” Bóng dáng Mạc Ninh đã lẫn vào bóng đêm, chỉ còn tiếng cười lớn vọng lại.



***



Tinh mơ sáng ngày mười chín tháng chín, tướng lĩnh đã đứng trước phủ Hoài Vũ vương đợi chàng.



Khoác lên mình trường bào tối màu, lại đeo kiếm Thanh Minh, mũ mão tề chỉnh, Mạc Quân bước ra ngoài. Nhìn thấy Thiên Anh đang đứng ở cửa chờ mình, chàng có phần kinh ngạc.



“Trở về ngủ đi! Chẳng phải đã bảo không cần tiễn sao?” Chàng nói bằng giọng bình thản hết mức có thể.



Nàng lắc đầu bước theo chàng. Đến cửa phủ, nàng bỗng nhiên nắm lấy góc áo chàng, Mạc Quân liền quay người lại.



Nàng rụt rè cất giọng: “Chàng đi đường… cẩn thận.”



Chàng thấy sương buông rơi trên tóc và đong đầy trong mắt nàng. Trong lòng bỗng thấy bồi hồi kỳ lạ, chàng lật tay nắm nhẹ lấy tay nàng, dịu dàng nói: “Đừng lo lắng cho ta. Trở vào đi!”



Nhưng nàng không nghe lời mà cố chấp nói tiếp: “Em không đành lòng từ bỏ…” rồi ngước nhìn chàng chờ đợi.



Phải mất một lúc, chàng mới thấm được lời nàng. Nàng không thể từ bỏ kẻ kia? Kẻ vô danh chết tiệt nào đó trong lòng nàng? Lông mày chàng xoắn lại, chàng siết lấy tay nàng, gằn giọng: “Nếu nàng dám bỏ trốn, đừng trách bổn vương tàn nhẫn!”



Và trong ánh mắt sững sờ của nàng, chàng vung tay quay người bỏ đi. Nếu trì hoãn thêm nữa, chàng chắc sẽ không thể kiềm chế nổi cơn giận dữ của đang bừng lên trong lòng mình mà muốn trừng phạt nàng. Chàng cứ đem khuôn mặt dông tố ấy mà bắt đầu chuyến hành trình dài. Thực ra Mạc Quân không hề giận nàng nhiều như giận chính bản thân mình. Chàng thất vọng vì đã thiếu tự chủ đến mức tỏ ra hung dữ với nàng, lại càng đau khổ hơn vì tình yêu không được nàng đáp lại. Hầu hết thời gian trên đường, chàng đều ngẩn người nghe tiếng vó ngựa đều đều, trong lòng thầm tưởng nhớ nàng. Chàng lo lắng khôn nguôi ngay cả khi đã ép Kim Khánh ở lại bảo vệ nàng.



Cứ như vậy, đến sáng ngày thứ mười thì tới vùng biên ải. Chờ đến giữa buổi chiều, đoàn cầu thân của Triệu quốc mới tới. Kết quả hôm ấy không kịp quay trở lại thành Chương Đức, cả đoàn đành dựng trại nghỉ ngơi.



Mạc Quân ngồi trước đống lửa gần lều của mình, ngắm dải lụa xanh nàng tặng đêm Trung thu. Mới đó mà tựa cả trăm năm. Gió thổi qua khiến dải lụa trong tay chàng bay bay, trông có vẻ thật đáng yêu, dường như còn vương vấn hương thơm của nàng. Mạc Quân bật cười. Có lẽ Mạc Ninh nói đúng, yêu càng si mê thì càng khờ khạo. Chàng ngước lên nhìn bầu trời xanh sáng lấp lánh ánh sao, chợt nhớ đến lời ca của nàng. Hóa ra, đây chính là tư vị dưới cùng một vòm trời, ngắm chung những vì sao. Chàng tự hỏi, liệu nàng có đang nhớ đến chàng hay không? Khi xưa, nàng ngồi trong chiêm bao, chàng nằm ngoài đời thực, dẫu có điên đầu vì nhớ thương cũng chẳng đến nỗi rơi vào khốn cùng tuyệt vọng như bây giờ, khi nàng đã bước ra từ cõi mộng nhưng mắt không thấy chàng, tâm càng không có chàng.



“Vương gia! Vương gia!”



Chàng giật mình trông sang. Chưa kể đến phục sức lộng lẫy, nữ nhân có vẻ đẹp diễm lệ thế này ở đây chỉ có duy nhất một người: công chúa Triệu quốc Triệu Yến Dung.



“Công chúa!” Chàng vội đứng dậy.



“Vương gia, không cần đa lễ!” Vừa nói nàng vừa ngồi xuống một bên rất tự nhiên, giọng vui vẻ: “Dường như vương gia đang có điều gì suy nghĩ?”



“Không có gì đặc biệt. Khiến công chúa chê cười rồi.”



Công chúa liền cất giọng lanh lảnh: “Ta nào dám. Có thể cho ta xem thứ trong tay ngài được không?” Nàng chỉ tới dải lụa.



Mạc Quân không quá tình nguyện, đưa cho nàng. Công chúa giữ lấy, ngắm nghía hoài không buông. Chàng sốt ruột lên tiếng: “Chỉ là một dải lụa bình thường mà thôi.”



“Bình thường nhưng không tầm thường.” Nàng nói đầy thâm ý: “Rất hợp với ngài.”



Khóe miệng chàng bất giác cong lên: “Vậy sao?”



“Trông kìa!” Công chúa cười như gió xuân, “Chỉ khen nó thôi mà ngài đã vui vẻ đến như vậy…”



Mạc Quân cười lớn. Quả nhiên bản thân đã si mê đến dại khờ rồi. “Công chúa quan sát thật là sắc bén”, lại nói: “Khuya rồi, đêm biên ải lạnh hơn đô thành, để bổn vương tiễn công chúa trở lại lều trại nghỉ ngơi.”



“Ta thường nghe nói Hoài Vũ vương dịu dàng đến say lòng người. Nay mới biết thật sự là người như vậy.” Nàng nói khi hai người cùng bước đi.



“Đều là quá lời thôi.” Chàng nhẹ giọng đáp.



“Trong số các vương gia, chỉ có ngài được hoàng thượng ban tên hiệu?”



Chàng gật đầu xác nhận.



“Ngài là đệ tử chân truyền của La Huy Xuân Tuyết?”



“Phải!” Chàng đáp.



“Ta thật muốn nghe ngài đàn một lần. Tài múa của ta không tệ đâu.”



Công chúa lên tiếng trước khi hai vị nữ quan đến giúp nàng vào lều nghỉ ngơi. Lời nói này không bình thường chút nào. Mạc Quân chỉ im lặng cáo từ sau đó quay lưng đi thẳng. Bị công chúa ngây thơ hẳn đã nghe quá nhiều giai thoại về chàng đến mức biến chàng thành một hình tượng lý tưởng trong lòng rồi. Nhưng chàng không phải thần tiên, và quan trọng là trong mắt chàng chỉ có một người.

------------------

Chương 14

Sáng ngày hai mươi mốt tháng Mười, Mạc Quân cùng đoàn cầu thân Triệu quốc về tới kinh thành. Sau khi an bài xong chốn nghỉ ngơi cho công chúa và đoàn tùy tùng, chàng vội vàng hồi phủ.



Lúc này, mặt trời còn chưa lên, chàng có thể thấy hơi sương lạnh hòa cùng hương cỏ ướt và đất ẩm. Nàng hẳn còn đang ngủ. Chàng buồn rầu nghĩ, những ngày vắng chàng, không có kẻ đòi ôm ấp quấn quýt, chắc hẳn nàng ngủ ngon giấc lắm. Chàng cởi áo choàng, tháo kiếm đưa cho Trần quản gia đã chờ sẵn rồi rảo bước về phòng.



Trong phòng, mùi trầm hương nhàn nhạt, cánh cửa sổ khép hờ để lọt vào thoang thoảng sương mai, Thiên Anh quả thật đang nằm cuộn mình trên giường, trên người còn mặc nguyên ngoại bào, tấm chăn thu đông bị nàng đạp vào trong góc. Mạc Quân cau mày đến ngồi xuống bên cạnh. Nàng thường ngày ngủ rất ngoan, chưa từng có biểu hiện giãy dụa như cá con thế này. Chàng cúi nhìn khuôn mặt ngày nhớ đêm mong, giật mình nhận ra đầu mày nàng đang nhíu chặt, trán đẫm mồ hôi. Chàng chạm tay lên trán nàng. Nóng hầm hập.



“Anh nhi!” Chàng lo lắng gọi.



Nàng nhẹ nhàng mở măt, cất giọng yếu ớt nhưng rõ ràng: “Mạc Quân… Chàng đã về? Chàng về lâu chưa? Sao không cho em biết?”



Chàng không đáp mà nghiêm khắc nói: “Nàng bị sốt rồi.”



“Không sao, ngủ một giấc là hết.” Nàng nói nhỏ, vẫn chăm chú nhìn chàng. Mạc Quân dường như thấy trong đó là hai ngôi sao sàng mơ màng. Chàng vươn tay kéo nàng dậy, bắt đầu cời áo cho nàng.



Nàng vội vàng giữ tay chàng lại: “Chàng… Chàng làm gì vậy?”



“Nàng ra nhiều mồ hôi quá!”



Nàng nghe vậy thì yên lặng, ngoan ngoãn để cho chàng cởi bỏ ngoại bào, trung y, đến khi bàn tay lành lạnh của chàng chạm tới dải dây buộc yếm, giữa cơn sốt nàng vẫn cảm thấy khuôn mặt mình nóng hơn bao giờ hết, nàng nắm lấy tay chàng, hơi thở vì cơn bệnh mà tạo thành từng luồng nhiệt khí hầm hập, giọng nói nhỏ xíu: “Đừng…”



Mạc Quân nhìn nàng, ánh mắt hơi lóe lên nhưng cũng nhanh chóng buông tay, đỡ nàng nằm xuống, đặt tay lên trán nàng thử nhiệt độ: “Để ta đi lấy thuốc.”



Vừa quay đi, tay chàng liền bị giữ lại.



“Mạc Quân!” Thiên Anh níu lấy tay chàng, lắp bắp không thành câu: “Không cần… Chàng… không ngủ ư?”



Chàng nhíu mày, phủ lấy tay nàng trấn an, cười đáp: “Ta ngủ trên ghế.”



“Tại sao lại ngủ trên ghế?”



“Nàng đang sốt.”



“Chàng sợ lây bệnh sao?”



“Không, nàng nghĩ gì vậy? Ta sợ ngủ chung nàng bị nóng.”



Nàng níu chặt tay chàng bằng cả hai bàn tay yếu ớt của mình: “Không sao…”



Mạc Quân nhìn nàng, chàng có cảm giác kỳ quái rằng gò má của chính mình đang ửng hồng. Chàng cúi đầu hôn lên mắt nàng, thầm thì: “Nhưng ta nóng.”



Nàng chớp mắt giọng nhỏ như tiếng muỗi: “Vậy… cởi áo cũng được…” sau đó ôm chặt lấy tay chàng, khóe môi cong lên, vui vẻ nhắm mắt lại. Mạc Quân kinh ngạc nhìn khuôn mặt thỏa mãn của nàng, cảm thấy trong lòng xao xuyến khó tả. Biểu hiện của nàng dường như rất… tình tứ, tình tứ đến ngọt ngào. Đây chính là tiểu biệt thắng tân hôn ư? Hay chỉ vì nàng đang ốm nên mới nhõng nhẽo bất thường như vậy? Ngơ ngẩn hồi lâu, chàng nhẹ nhàng rút tay ra.



“Đừng đi!” Nàng bỗng cất tiếng hốt hoảng.



Mạc Quân giật mình, chưa kịp phản ứng thì nàng đã nắm lấy tay chàng. Lần này, nàng tự mình ngồi hẳn dậy, nhìn chàng chằm chằm.



Chàng lo lắng hỏi: “Sao vậy?”



Thiên Anh có vẻ giận dữ, vì nàng chồm tới, không biết lấy đâu ra nhiều sức lực đến thế, đẩy chàng ngã xuống giường, lại đè hai cánh tay lên vai chàng, ngạo nghễ trông xuống. Mạc Quân kinh ngạc nhìn nàng: “Anh nhi, chẳng lẽ là đang mê sảng?”



Nàng “hừ” một tiếng, sau đó ngã lên người chàng, cất giọng uất ức: “Con người đáng ghét này! Vì sao lúc nào chàng cũng tự cho mình là đúng? Lúc nào cũng tự ý quyết định mọi việc như vậy?”



“Nàng đang nói chuyện gì thế?”



Nhưng nàng chỉ thở dài rồi ngủ thiếp đi.



Mạc Quân trầm mặc lắng nghe tiếng thở đều đặn của nàng, đưa tay vuốt ve gò má nóng rẫy của nàng đầu óc cảm thấy mơ mơ hồ hồ, chẳng thể chợp mắt dù chỉ một chút. Có lẽ nàng mê sảng thật, chàng thầm nghĩ, nếu không, thái độ đó của nàng có ý nghĩa gì? Chàng đưa tay vỗ vỗ trán, buồn cười nhận ra, phàm là những chuyện liên quan đến nàng, bản thân không thể suy nghĩ một cách mạch lạc được nữa. Dường như càng nghĩ càng lầm, càng làm càng sai.



Đợi đến khi nàng đã ngủ say, chàng mới bắt đầu trở mình, còn cẩn thận điểm huyệt ngủ để nàng không tỉnh giấc. Mạc Quân đỡ nàng nằm xuôi người lại, kê gối cho nàng, tì trán lên trán nàng để thử nhiệt độ cho chính xác rồi mới an tâm giải huyệt, sau đó ngẩn người ngắm vẻ mặt an tĩnh của nàng một hồi lâu mới rời đi.



Nha hoàn hầu phòng thấy chàng bước ra ngoài thì sửng sốt hành lễ.



“Vương gia!”



“Các ngươi hầu hạ thế nào khiến vương phi lâm bệnh?”



Thấy sắc mặt tối tăm của chàng, nha hoàn nọ vội vã quỳ xuống. “Vương gia tha tội. Suốt đêm vương phi ngồi ở trong vườn Thư Quang đến gần sáng mới chịu hồi phòng. Vương phi không cho phép bất cứ gia nhân nào đến gần, cũng không chịu mặc thêm áo khoác…”



Chàng cau mày phân phó: “Được rồi, các ngươi chăm sóc vương phi cẩn thận.” rồi bước nhanh về phía thư phòng, trong lòng càng nghĩ càng giận. Sớm biết nữ nhân này không biết tự chăm sóc bản thân như thế, chàng đã đem nàng đi cùng rồi. Có điều, chẳng phải đã căn dặn Kim Khánh cẩn thận bảo vệ nàng hay sao? Lại dám để nàng ngồi phơi sương tắm gió suốt đêm thu lạnh lẽo? Mặc dù sức khỏe của Thiên Anh rất tốt, nhưng đang độ cuối thu, hàn khí không phải chuyện đùa, nếu chẳng may lâm trọng bệnh… Mạc Quân quả thật không dám nghĩ đến. Chàng đến bên án thư, vừa kiểm tra lại giấy tờ được mang tới vừa gọi: “Kim Khánh!”



Nhưng thay vì Kim Khánh bước ra giữa ánh sáng vàng kim rực rỡ như thường lệ, trước mặt chàng lại xuất hiện một phong thư, bên trong viết một dòng đơn giản nhưng khiến đầu mày chàng nhăn lại: “Chủ nhân, Kim Khánh sẽ trở lại khi người hết giận.”



“Được lắm!” Mạc Quân hừ một tiếng, vo tròn lá thư ném ra ngoài.



***



Sau buổi chầu lê thê rồi cuộc nói chuyện kéo dài của hoàng đế, tới gần trưa, chàng mới trở về phủ lại vội đi xem tình hình của Thiên Anh thế nào. Nàng đã hạ sốt và đang ngủ rất an ổn, vẻ mặt nhẹ nhõm. Có lẽ cơ thể còn đang bệnh nên nàng không thính ngủ như mọi khi. Chàng im lặng ngắm nàng, thầm nghĩ tới cách thức chữa bệnh kỳ quái của nàng. Nàng thường nói khi ốm sốt, chỉ cần được ngủ thỏa sức, lúc tỉnh dậy tự nhiên sẽ khỏi. Nghĩ tới đó, Mạc Quân không nén được nụ cười. Chàng đưa tay nghịch tóc nàng trên gối, tự hỏi những người ở thế giới của nàng đều có những ý niệm kỳ lạ như vậy sao, hay chỉ là sự khác biệt thuộc về riêng nàng mà thôi? Chàng chạm đến bàn tay nàng đang đặt hờ bên gối. Vẫn những ngón tay trắng muốt với móng tay hồng hồng, nhưng đôi chỗ xuất hiện vài vết trầy xước, trong lòng bàn tay có một vết chai nhỏ. Chàng biết điều này. Từ sau khi chàng rời đi được hai hôm, nàng bắt đầu tới xưởng gỗ Thương Sơn học làm đồ thủ công mỹ nghệ. Đây chắc là kết quả của những ngày miệt mài ở đó. Chàng suy nghĩ bấy lâu nay vẫn không hiểu nổi, sao nàng bỗng nhiên có hứng thú với một hoạt động tương đối không phù hợp với nữ nhân như vậy. Mặc dù tính cách nàng khác lạ, nhưng chàng chưa từng biết nàng có hứng thú làm đồ gỗ. Nhưng cũng hệt như chàng chưa từng biết tới nam nhân nàng yêu, bất chấp mọi suy đoán hay tra xét của nàng.



Mạc Quân buông một tiếng thở dài. Đi đường lâu ngày, thiếu ngủ, nghĩ nhiều, tinh thần không tốt khiến chàng cảm thấy rã rời, liền tháo giày lên giường, ôm lấy nàng rồi mệt mỏi chìm vào giấc ngủ. Mãi đến khi cơn đói quấy nhiễu đến cả giấc mộng nặng nề, chàng mới tỉnh giấc. Bên gối trống không. Chàng giật mình nhận ra chính chàng lại ngủ li bì như lâm bệnh. Võ công học đến thế mà không hay nàng đã rời đi từ bao giờ!



Chàng đứng dậy. Một nha hoàn ngay lập tức mang khăn và chậu rửa mặt tới.



“Vương phi rời đi lúc nào?”



“Hồi bẩm vương gia, vương phi rời đi lúc đầu giờ chiều.”



Chàng liếc nhìn ra ngoài cửa sổ. Đã là hoàng hôn.



“Khi nào thì về?”



“Bẩm, thường cuối giờ Dậu.”



“Được rồi, ngươi lui đi!” Chàng khoác ngoại bào lên, bước tới Thiên Vũ tạ.



Mùa này, thụy liên đang vào độ nở hoa rực rỡ, so với ngày chàng và nàng chơi đùa trong cơn mưa cuối cùng của mùa hạ, mặt hồ đã trở thành một tấm lụa xanh điểm bông trắng tinh khôi. Chàng ngồi bên mép sàn, cúi nhìn bóng mình in trên mặt nước. Nước không quá lặng nên hình ảnh phản chiếu trở nên méo mó. Chàng nhìn cái bóng bất định ấy đến thất thần, bỗng cảm thấy thật lạ lùng khi nghĩ rằng trong lòng người có thể vì một ai khác mà cứ mãi dậy sóng. Chàng nhẹ buông một tiếng thở dài. Thật giống như tự ngược đãi bản thân khi cứ cố chấp trong tình yêu vô vọng đến thế này. Ấy vậy mà chàng tự ngược đến quen rồi, thậm chí còn phát nghiện rồi!



“Khởi bẩm vương gia!” Một giọng nói cung kính vang lên.



“Nói!”



“Vương phi đã hồi phủ.”



“Ừ, ta biết rồi.” Chàng đáp, rồi nhanh chóng đứng dậy.



Mạc Quân tới phòng ăn được một lúc thì Thiên Anh xuất hiện. Nàng trông có vẻ tần ngần, vì nàng bước về phía chàng bằng những bước rất nhỏ, đến khi chỉ còn cách một quãng ngắn bỗng dừng lại, vẻ mặt dường như không chắc chắn nên ngồi ở đâu.



Cuối cùng, chàng kéo cái ghế gần sát bên người mình, lên tiếng: “Lại đây!”



Thiên Anh ngoan ngoãn đến ngồi xuống vị trí chàng chỉ định cho mình. Lập tức Mạc Quân nghiêng người về phía nàng, áo trán mình lên trán nàng, hồi lâu mới buông ra kèm một tiếng thở phào nhẹ nhõm: “Hết sốt rồi.”



Nàng ngạc nhiên. Ngây ngốc gật đầu.



Chàng lại nâng tay nàng lên xem xét một hồi. Lúc sáng chưa nhìn kỹ, giờ mới thấy vết chai dày hơn chàng tưởng, và còn có thêm một vết trầy mới. Chàng hơi hơi cau mày.



“Sao không dùng găng tay?”



“Như thế cảm giác không được chuẩn xác, hơn nữa…” Nàng cụp mắt, nói nhỏ: “… lúc trước, chàng làm cây đèn gỗ cũng đâu có dùng.”



Đến lượt chàng ngạc nhiên, miễn cưỡng buông tay nàng, để lại một câu: “Nam nữ thể trạng khác biệt, sao có thể so sánh?”



Nàng bèn cau mày tỏ ý không đồng tình.



Mạc Quân buồn cười nhìn nàng, lại quan tâm: “Vì sao bỗng nhirn có hứng thú làm đồ gỗ?”



Nàng ngước nhìn chàng ánh mắt lấp lánh: “Chuyện này… bí mật.”



“Ra vậy!” Chàng hụt hẫng gật đầu. Kìm lại một tiếng thở dài, chàng nói: “Thôi, ăn cơm.”



Sau một lúc lâu chỉ có âm thanh bát đũa chạm nhau, Thiên Anh rụt rè lên tiếng: “Chàng đang giận sao?”



Mạc Quân hơi ngỡ ngàng, nhưng nhanh chóng trả lời: “Ta không giận.”



Hai người lại rơi vào im lặng.



Bữa tối kết thúc. Chàng ghé thư phòng làm việc, đến khuya mới về phòng ngủ, lại kinh ngạc biết rằng nàng vẫn còn đang ở vườn Thư Quang.



Mạc Quân cau mày. Đêm khuya sương lạnh, nàng ở đó làm gì?



Chàng đi đến và mau chòng tìm thấy nàng đang ngồi trên ghế dài, chính chiếc ghế chàng thường ngồi khi xưa. Nàng không nhận ra chàng vừa tới vì còn đang ngẩn người trông lên mảnh trăng mỏng manh giữa bầu trời mù mịt. Những dải hoa lộc vừng đung đưa trong gió, đôi khi lướt qua vai nàng, lưu lại vài bông li ti trên tóc. Hoa lộc vừng đang nở, hương thơm nồng nàn. Mạc Quân đặt đèn lồng lên bàn đá, cạnh cây đèn dầu chỉ còn le lói của nàng. Thiên Anh giật mình nhìn chàng: “Sao chàng lại tới đây?”



Chàng không đáp mà hỏi lại: “Trời lạnh, nàng ngây ngốc ở đây làm gì?”



Nàng mím môi im lặng.



Chàng vừa kéo nàng đứng dậy vừa nói như ra lệnh: “Trở về đi ngủ!”



Nàng giữ tay chàng lại, dùng dằng: “Em…”



“Anh nhi!” Chàng cau mày. “Nàng không lo lắng sức khỏe chính mình, nhưng ta lo.”



Nàng bỗng đưa hai tay ôm lấy khuôn mặt chàng, nói một câu không hề ăn nhập: “Em muốn hiểu được cảm giác của chàng…”



Chàng kinh ngạc nhìn nàng. Một tiếng dế vô tâm bỗng vút lên như tiếng đàn trật nhịp.



“Em không biết chàng đã cảm thấy thế nào những đêm dài một mình nơi đây. Mạc Quân…” Nàng dịu dàng thổ lộ: “Vì sao chàng không kể cho em nghe về Dao Thiển? Vì sao không kể cho em nghe rằng lúc ấy… chính là em…?”



Trong chốc lát, chàng cảm thấy toàn thân mình như đóng băng cứng nhắc rồi bắt đầu nứt vỡ. “Kim Khánh nói cho nàng rồi?”



Nàng gật đầu.



Nếu Kim Khánh có mặt ở đây ngay lúc này, chàng hẳn sẽ giết hắn. Mạc Quân kéo tay nàng xuống, lạnh nhạt hỏi: “Đúng như vậy thì sao?”



Nàng lật tay nắm lấy tay chàng, ánh mắt ngời sáng, giọng nói vừa bối rối vừa vui vẻ: “Em… em nghĩ sẽ bù đắp cho chàng…”



Chàng nheo mắt nguy hiểm: “Nàng đang thương hại ta?”



Thiên Anh khinh ngạc nhìn biểu cảm dông tố của chàng. Nàng muốn phủ nhận, nhưng ánh mắt của chàng, khí thế của chàng quá dữ dội khiến nàng không sao thốt nổi một lời.



Chàng giận dữ nói: “Thiên Anh, ta yêu nàng, ta không thể buông tay nàng, đó là vấn đề của ta. Ngoài việc yêu ta, ta không cần nàng làm bất cứ điều gì khác. Ta cần nhiều thứ từ nàng, nhưng điều duy nhất ta không cần chính là sự thương hại.” Sau đó vung tay bỏ đi.



“Em…” Nàng rốt cuộc cũng tìm lại được giọng nói của mình, vội chạy đuổi theo, hoảng hốt níu lấy cánh tay chàng, nói gấp gáp: “Em yêu chàng!”



Mạc Quân sững lại vì lời thổ lộ chấn động kia. Không biết đã bao nhiêu lần chàng mường tượng đến cảnh này, đến niềm hạnh phúc bừng lên trong lòng chàng như ngọn lửa bùng lên trên ngọn đuốc. Nhưng tại sao giờ đây, lòng chàng lại héo rũ?



Chàng quay lại, một lần nữa kéo bàn tay đang nắm lấy cánh tay mình ra, ánh mắt thản nhiên nhìn nàng, cất giọng vô cảm: “Anh nhi, nàng có biết phân biệt giữa thương hại và tình yêu không? Bổn vương không cần thứ tình cảm đó của nàng. Tuyệt đối không!”



“Em…”



“Người đâu!” Chàng lên tiếng trước khi nàng kịp nói thêm một lời: “Đưa vương phi về phòng. Không có lệnh của ta, không cho phép nàng vào đây một bước.”



“Chàng…”



Nhưng chàng đã bỏ đi.



Đêm ấy, chàng không về phòng ngủ.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom