• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.VIP SANG VIETWRITER.PRO TỪ NGÀY 1/5

Full Ngàn dặm tương tư (1 Viewer)

  • Chương 7 - 8

Chương 7

Ngày thứ năm sau đại hôn là ngày chàng và nàng phải vào cung yết kiến thái hậu và hoàng đế, sau đó đến phủ Ngũ vương gia gặp mẫu phi và bào đệ của chàng. Sẽ là một chuyến đi dài.



“Thái hậu có lẽ sẽ làm khó nàng một chút.” Chàng cẩn thận dặn dò.



Thiên Anh nằm trong lòng chàng, hai mắt nhắm nghiền, giọng nói nhỏ xíu: “Tại sao vậy?”



“Do ta xuất chúng hơn con trai của bà chăng?”



Nàng bật cười, mở mắt, dùng ngón tay khẽ đẩy cằm chàng: “Kiêu căng! Thế còn hoàng đế?”



“Chắc sẽ nói với nàng không quá ba từ. Còn nữa, không cho phép nàng nhìn thẳng mặt rồng.”



Nàng trợn mắt: “Không được nhìn? Hoàng thượng của chàng đáng sợ thế cơ à?”



“Không phải!” Chàng giải thích: “Ánh mắt của nàng quá… kiêu hãnh. Ta không muốn thiên tử cảm thấy nàng thú vị.”



Nàng phản bác: “Một người thú vị không phải chỉ bằng ánh mắt.”



“Đỡ được chừng nào hay chừng đó.” Chàng đề phòng.



Thiên Anh lại lấy tay định đẩy cằm chàng nhưng lần này bị Mạc Quân bắt được.



“Đừng nghĩ lung tung nữa, ngài ấy là hoàng huynh của chàng đó.”



Chàng nắm lấy ngón tay càng cắn nhẹ thận trọng nhắc nhở: “Trước khi nhắc đến chuyện người đó là hoàng huynh của ta, phải nói đến chuyện hắn chính là hoàng đế.”



Lần này, nàng bĩu môi, nhắm mắt lại không thèm đôi co cùng chàng nữa.



***



Đúng như những gì Mạc Quân nói, hoàng thái hậu với cử chỉ và điệu bộ sang quý có làm khó nàng đôi chút. Bà chăm chú quan sát nàng, nhắc đến lời đồn đại trong dân gian với vẻ ngạc nhiên, lại hỏi han thân thế nàng. Khi phát hiện ra nàng chẳng phải là con nhà dòng dõi cao quý gì, bà tỏ ra kinh ngạc một cách khoa trương nhìn Mạc Quân, còn chàng thì tủm tỉm cười đáp lại.



“Vậy…” Thái hậu hắng giọng: “Mạc Tam, con ưng ý nàng ở điểm nào?”



“Điểm con thích nhất đó là…” Chàng vừa nói vừa liếc nhìn Thiên Anh. “Vì nàng chính là nàng.”



Thái hậu không khỏi ngạc nhiên lần nữa. Lát sau, bà cười to, vừa lắc đầu vừa cảm thán: “Đám trẻ các con thật khiến ta ngưỡng mộ.”



Còn hoàng đế khi thấy nàng thì dù có ngạc nhiên hay không cũng không biểu lộ chút suy nghĩ nào. Trên khuôn mặt giá băng ngàn năm không đổi của vị thiên tử, đôi môi hé ra đúng một chữ “Ồ”, sau đó với vẻ vô cùng đạo mạo, hoàng đế nghiêng người nhấp một ngụm trà, lim dim thưởng thức rồi quay sang bàn chuyện chính sự với Mạc Quân. Trước khi hai người ra về, hoàng đế còn vỗ vỗ vai chàng, nhỏ giọng than: “Mấy ngày không có ái khanh, trẫm thật sự thấy trống vắng.”



Chàng điềm nhiên đáp: “Hoàng thượng sẽ sớm quen thôi.”



Thiên Anh đem chuyện này kể lại với Ngũ vương gia Mạc Ninh – bào đệ của Mạc Quân – khi hai người ngồi trong Nguyệt đình chờ chàng đưa mẫu phi tới.



Mạc Ninh cười muốn chảy cả nước mắt.



Thiên Anh tò mò hỏi: “Vậy hoàng đế thích nam nhân hay thích cả nam nhân lẫn nữ nhân?”



Mạc Ninh cố ngừng cười, lắc lắc đầu: “Là thích bắt nạt đại ca thôi. Đại tẩu, người trong hoàng thất muốn trêu chọc đại ca lâu rồi mà chưa tìm ra nhược điểm. Giờ thì có rồi. Cuối cùng đại tẩu cũng xuất hiện. Ha ha…”



“A Ninh, bổn vương nghe thấy rồi đấy!” Mạc Quân không biết từ lúc nào đã xuất hiện, giọng nói ra vẻ nghiêm túc nhưng khóe môi lại cong lên thành một nụ cười. Thái phi Tuệ Minh bên cạnh chàng bước lên phía trước.



“Mẫu phi!” Mạc Ninh chạy tới.



Thiên Anh đứng dậy, bẽn lẽn cúi đầu hành lễ với bà.



Thái phi bước đến, đưa tay nâng cằm nàng, dịu dàng quan sát. Thiên Anh ngước nhìn bà. Nàng bỗng hiểu thì ra hai huynh đệ Mạc Quân thừa hưởng được nhan sắc họa thủy từ đâu. Dù khuôn mặt có nếp nhăn và làn da không còn căng mịn nhưng chắc chắn trong quá khứ, bà từng là một đại mỹ nhân.



“Mi thanh mục tú. A Quân, con có mắt đấy!” Bà khen ngợi.



Mạc Quân cười toét miệng: “Con đã bao giờ khiến mẫu phi thất vọng đâu.”



“Ha ha!” Bà trừng mắt. “Còn dám nói câu ấy? Thôi, hai người đi chỗ khác đi, ta muốn ở riêng với con dâu yêu quý của ta.”



“Mẫu phi, người không thể làm thế được!”



“Ai nói ta không thể? Còn không mau đi đi!” Sau đó quay sang phía Thiên Anh, vẻ mặt trở lại hiền từ, bà dịu dàng nắm lấy tay nàng: “Nào, con gọi là Thiên Anh phải không? Được rồi, đến đây, đến nói chuyện cùng mẫu phi.”



Mạc Quân và Mạc Ninh bị đuổi khỏi Nguyệt đình. Cất bước trên lối đi lát gạch đỏ, vừa nghe mẫu phi đến câu sau đã thân mật gọi nàng là “Tiểu Thiên”, Mạc Ninh liền hồ hởi: “Đại ca, mẫu phi dường như rất vui.”



“Không vui được sao?” Chàng liếc nhìn bào đệ.



“Vui.” Mạc Ninh xun xoe cười. “Đương nhiên là vui chứ!”



Mạc Quân không đáp, lại nghe thấy tiếng mẫu phi: “Tiểu Thiên, may mà có con. Ta còn lo thằng nghịch tử của mình không bao giờ chịu thành thân chứ!” Chàng thỏa mãn cười, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời cao xanh vời vợi.



Phía xa kia, một làn mây trắng lững lờ trôi trên đỉnh núi xanh.



------------------

Chương 8

Khi Tết Trung thu chỉ còn cách đó bảy ngày, Mạc Quân vẫn còn đang dang dở với món quà tặng nàng. Đó là một chiếc đèn lồng bằng gỗ, nhỏ cỡ nửa bàn tay, chàng dự định sẽ chạm hình hoa mộc lan mà nàng yêu thích xung quanh và khắc tên hai người lên đó. Nàng sẽ rất thích món quà này. Chàng biết vậy. Không chỉ bởi nàng vốn có niềm đam mê bất tận đối với những đồ vật bé nhỏ dễ thương hay những chiếc đèn lồng nhiều màu sắc, mà vì chuyện này đã từng xảy ra.



Nghe có vẻ buồn cười, nhưng đúng là đã xảy ra, không phải trong kiếp trước mà vào năm ngoái, khi linh hồn nàng còn ở trong thân xác Dao Thiển. Trung thu năm ấy, trên kỳ đài, chàng đã tặng nàng một chiếc đèn lồng tương tự như vậy. Và mặc dù chiếc đèn ấy đơn giản hơn chiếc chàng đang cặm cụi chạm trổ này nhiều thì cũng khiến chàng mất gần hai tuần lao tâm khổ tứ. Chiếc đèn năm ngoái tặng nàng, thật trớ trêu hiện giờ lại thuộc về Dao Thiển. Cứ để Dao tiểu thư giữ nó đi, chàng nghĩ, vì nếu Thiên Anh không nhớ đã từng nhận được món quà như vậy thì có ý nghĩa gì đâu? Chàng sẽ tự tay làm lại cho nàng những thứ chỉ thuộc về riêng nàng mà thôi.



Bởi vậy, những ngày gần đây, Mạc Quân vô cùng bận rộn. Từ sáng sớm, chàng đã thức dậy vào chầu, ban trưa hồi phủ, buổi chiều ở thư phòng xử lý công vụ rồi sau đó tới xưởng mộc Kim Bồng để hoàn thiện món quà. Thiên Anh cũng không rảnh rỗi hơn là bao. Từ sau khi yết kiến hoàng thượng và thái hậu, khách khứa bắt đầu kéo đến phủ bái phỏng, chúc mừng, tặng quà liên miên và nàng – với thân phận tân vương phi – phải chủ trì toàn bộ những cuộc tiếp đãi đó. Thế nên, chàng và nàng hầu như chỉ gặp nhau vào buổi tối.



Nhưng thời gian ngắn ngủi ôm nàng khi đi ngủ mỗi đêm không giúp chàng giải tỏa nỗi nhớ nhung giày vò cả ngày dài. Rốt cuộc đến ngày mồng tám tháng Tám lập thu, Mạc Quân dồn hết công vụ cho Mạc Ninh hoàn tất, quẳng xưởng mộc qua một bên, tâm tâm niệm niệm phải đưa nàng đi chơi một chuyến, bất kể có khách khứa đến bái phỏng hay không.



Có điều, khi hồi phủ, chàng lại nghe tin từ sáng đến giờ, vương phi tuyệt không tiếp kiến bất cứ vị khách nào vì đổ bệnh. Mạc Quân vội chạy đi tìm nàng. Rõ ràng sáng nay vẫn còn khỏe mạnh, sao giờ lại thành ốm yếu thế này? Nhưng đi một vòng hết phòng phủ tới thư phòng đều không thấy nàng đâu, cuối cùng, chàng tìm đến Thiên Vũ tạ.



Quả nhiên tìm được nàng. Thiên Anh đang ngồi ở một bên cánh cung của Thiên Vũ tạ, thoải mái tựa lưng vào cột nhà, ngâm chân dưới nước, đôi giày màu ngà để ngay ngắn bên cạnh, trên tay là cuốn sách bìa màu bạc lấp lánh. Nàng dường như đọc được chuyện gì vui vẻ lắm, chốc chốc lại thấy khóe môi cong lên. Chàng nhìn khuôn mặt trông nghiêng của nàng, nét mặt quen thuộc đến nỗi nhắm mắt chàng cũng có thể mường tượng được chính xác từng chi tiết: vẻ đẹp của đuôi mắt, độ cong của viền môi trên, phần nhọn của cằm khi trông nghiêng, cả vẻ duyên dáng của ngón tay khi nàng lật từng trang sách…



“Anh nhi!” Chàng khẽ gọi: “Nàng thế nào rồi?”



Nàng kinh ngạc nhìn chàng: “Sao chàng lại ở đây?”



Chàng không trả lời, nhanh chóng đến ngồi xuống bên cạnh nàng, vươn tay sờ trán nàng. Hoàn toàn bình thường. Chàng thở phào.



Nàng càng kinh ngạc hơn nhưng không đẩy tay chàng ra, lại hỏi: “Có chuyện gì vậy?”



“Nàng bị ốm sao?”



“À!” Nàng bẽn lẽn cười: “Em giả bệnh để tiễn họ về.”



“Thật sự?”



Nàng gật đầu.



Chàng phì cười. Trong khi chàng dẹp hết công việc triều chính, tính toán hồi phủ dẹp thêm một đoàn chướng ngại để cùng nàng có thêm thời gian riêng bên nhau thì nàng đã ngấm ngầm thay chàng giải quyết ổn thỏa. Sự trùng hợp này chắc chỉ có thể diễn đạt bằng bốn chữ: tâm linh tương thông. Tuy lòng vui sướng khôn cùng nhưng chàng vẫn giả bộ nghiêm nghị, nắm nhẹ cằm nàng lắc lắc: “Bố cáo thiên hạ bị bệnh rồi, bây giờ gia muốn đưa nàng ra ngoài dạo chơi thì phải làm thế nào đây?”



Nàng cười rộ lên, đôi mắt cong cong như vầng trăng: “Nói với họ là dạo chơi chữa được bách bệnh.”



“Được!” Chàng rạng rỡ tán thành.



Sau đó, Mạc Quân đưa nàng đến Quế Nguyệt lâu.



Khắp kinh đô Châu An, không có nơi nào thưởng thức không khí Trung thu tuyệt vời hơn nơi đây. Quế Nguyệt lâu nằm bên bờ sông Hoài, giữa phố làm đèn lồng nổi tiếng, cách khu chợ đêm một cây cầu nhỏ Lai Viễn. Những ngày gần tết Trung thu, các sạp hàng bày bán rất nhiều đèn ông sao, đèn ông sư, đèn kéo quân, trống bỏi… Từ chỗ ngồi của chàng và nàng có thể thấy những nóc nhà mái ngói đỏ au, tường vàng và tán cây xanh, những đèn lồng đủ màu sắc treo dọc theo bảng hiệu các cửa tiệm, lầu các. Dòng sông Hoài lặng thinh soi bóng bầu trời, cứ thế êm đềm chảy trôi.



Vẫn chỗ ngồi này, vẫn tòa lầu này, vẫn không khí vui tươi của ngày Tết Trung thu, giống như một năm trước. Nhưng hôm nay, Mạc Quân cảm thấy hạnh phúc hơn rất nhiều vì người ngồi bên chàng đúng là Thiên Anh thật sự với khuôn mặt dịu dàng của chính nàng chứ không phải vẻ ngoài của Dao Thiển.



Chàng lại kể cho nàng nghe về những Trung thu trước đây, khi chàng còn phiêu du qua rất nhiều miền quê. Có một năm, trên đường hướng về phương Bắc, chàng tình cờ nghỉ lại ở một làng nhỏ dưới chân núi Quy Sơn đúng dịp Trung thu. Đó là năm đầu tiên chàng tận mắt thấy người ta nướng bánh và được nếm thử mẻ bánh nóng hổi vừa mới ra lò. Lại có một năm khác, đám trẻ con nằng nặc kéo chàng múa lân cùng. Kết quả là người hoàn toàn không có một chút kinh nghiệm cầm đầu lân như chàng đi chuyển quá chậm chạp và vụng về đến nỗi khiến những người ở phần đuôi giẫm lên nhau và mọi người bắt đầu la ó. Đến khi chàng ở Hải Sơn, cứ Trung thu, lũ trẻ sống ở ngôi làng dưới chân núi lại làm một đĩa bánh dẻo bánh nướng mang đến cho chàng và sư phụ rồi mời hai người xuống núi chơi đàn cho dân làng nghe. Đương nhiên sư phụ lại đẩy việc cho chàng còn mình thì nhận hết phần quà bánh.



Nàng cứ thế chăm chú lắng nghe những câu chuyện chàng kể. Không chỉ Mạc Quân mà cả nàng cũng đều cảm thấy khoảng thời gian ấy thực sự đáng nhớ và kỳ diệu biết bao!



Khoảnh khắc khi ánh mắt chàng gặp đôi mắt lấp lánh của nàng, chàng tự hứa với lòng mình rằng sớm thôi, chàng sẽ đưa nàng đi ngao du thiên hạ, đưa nàng đi trải nghiệm mọi loại cảm giác mà chàng từng có, và đồng thời, để chính chàng thưởng thức cảm giác có nàng đồng hành với mình trên mỗi nẻo đường.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom