• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full MỘT ĐỜI AN NHIÊN (1 Viewer)

  • Chương 6

11.
Sơ yếu lí lịch và ảnh chụp của cậu ta đều là thật, tôi thật sự "nghiêm túc" thực hiện lời nhờ vả này.

Nhưng mục đích không phải để giới thiệu bạn trai cho Doãn Tiểu Y. Thay vào đó, tôi muốn nhân cơ hội này để giới thiệu mối quan hệ xã hội của mình với nhà họ Doãn.

Là việc quan trọng cả đời của con gái, dì Doãn nghiêm túc đeo kính, nhìn một lúc lâu mà không nói lời nào, bà ấy dường như đã động lòng, nhưng lại sợ con gái đang “thầm mến Kỳ Huy”, không dám giới thiệu cho cô ta.

Những hiểu biết của dì Doãn đối với tôi, phần lớn qua lời kể của mẹ Kỳ Huy — Nhưng mẹ Kỳ Huy là một doanh nhân, tôi thấy việc thảo luận các vấn đề học thuật với bà ấy không thích hợp lắm, nên cũng không nói nhiều, tránh cho bà ấy cảm thấy nhàm chán.

Vì vậy, ấn tượng của nhà họ Doãn đối với tôi có lẽ chỉ là: “Sinh viên của một trấn nhỏ, chỉ biết suốt ngày học vẹt, gia đình không có điều kiện.”

Hoàn toàn chính xác, bố mẹ tôi quả thật chẳng có mấy mối quan hệ ở thành phố A.

Nhưng tôi chưa bao giờ có suy nghĩ dựa dẫm vào cha mẹ.

Mà không có cha mẹ giúp đỡ thì sao, tôi có những mối quan hệ của chính mình.

Tôi chậm rãi, mở thêm vài tấm hình trong điện thoại, nhắc tới như đang nói chuyện phiếm.

“Dì nhìn này, đây là ảnh con và giáo sư X, còn chụp ảnh chung với bạn nam cùng tham gia hội thảo học thuật nữa.”

“Giảng viên Y đang một bài báo, con cũng hỗ trợ làm một ít số liệu— Ồ, con nghe nói cô ấy từng công tác trong đơn vị của dì. Dì có biết không ạ?”

Cuối cùng, tôi lướt đến một nức ảnh nhóm có tôi, Kỳ Huy, một số giảng viên và sinh viên đại học B.

Nó được chụp bởi các bạn của tôi khi tôi đạt giải trong một cuộc thi nào đó.

Dưới ánh mặt trời, mọi người đều mỉm cười thoải mái.

Kỳ Huy giữ vai tôi, đứng ở chính giữa.

“Con và Kỳ Huy rất may mắn, đều gặp được những người thầy giỏi, hai người bọn họ tình cờ lại là bạn bè. Cả hai người thầy đều muốn trở thành nhân chứng cho đám cưới của chúng con trong tương lai, quả thực rất thú vị.”

Tôi càng nói, vẻ mặt dì Doãn lại càng nghiêm túc hơn.

Có lẽ dì ấy chưa bao giờ nghĩ, tình yêu của chúng tôi lại được nhiều người ủng hộ đến vậy.

Tôi thừa nhận, tôi vẫn đang đánh cược.

Tôi cược dì Doãn dám để con gái mình cướp bạn trai của một sinh viên nghèo “không quyền không thế”.

Nhưng nếu cô sinh viên nghèo này lại là học trò cưng của bạn học hay đồng nhiệp của mình, thì dì ấy nhất định phải cân nhắc cẩn thận.

Nhà họ Doãn chắc chắn rất yêu quý Kỳ Huy.

Cha mẹ của Doãn Tiểu Y theo dõi Kỳ Huy lớn lên, biết được anh ấy là một học sinh giỏi, đạo đức tốt, so với những người bạn trai không đáng tin cậy của con gái mình, Kỳ Huy đương nhiên là lựa chọn tốt nhất.

Tác hợp thanh mai trúc mã nên duyên vợ chồng, hiển nhiên sẽ bớt được rất nhiều phiền phức.

Nhưng so với cha Doãn mù quáng yêu chiều con gái, mẹ Doãn vẫn còn mấy phần lý trí.

Tôi và Kỳ Huy đã yêu nhau năm năm, chúng tôi là mối quan hệ “quang minh chính đại”. Lời cầu hôn đã được công bố với tất cả mọi người thông qua các bữa tiệc xã giao.

Một gia đình đàng hoàng, “tai to mặt lớn”, làm sao có thể cho phép con gái mình chen chân vào một mối quan hệ như vậy được.

Theo kết quả nghe ngóng được của tôi, dì Doãn có tính bảo thủ, xưa nay thanh cao, lại làm việc trong cơ quan nhà nước hơn nửa đời người. So với bất cứ ai, dì ấy càng quan tâm danh tiếng của mình hơn cả.

Hơn nữa, tôi có sẵn sàng trơ mắt nhìn người ta cướp bạn trai của mình không?

Tục ngữ có câu: “Chân trần không sợ mang giày”, so với Doãn Tiểu Y, tôi chính là người không có giày kia.

Trừ khi Doãn Tiểu Y và Kỳ Huy có thể tu thành chính quả. Bằng không, tương lai nhà họ Doãn nếu còn muốn gả con gái vào một nhà môn đăng hộ đối thì họ sẽ không dám mạo hiểm lần này.

Hơn nữa, không phải chỉ là một Kỳ Huy thôi à?

Đàn ông tốt còn nhiều, còn rất nhiều.

Nhưng cũng bởi vì là mối tình đầu nên tôi mất rất lâu mới có thể buông bỏ nhưng tôi còn có thể buông tay thì tại sao Doãn Tiểu Y không thể làm được chứ?

Tôi, cược thắng.

Hai ngày sau, khi tôi lại nói về Doãn Tiểu Y với Kỳ Huy, anh ấy bảo: “Em ấy ra nước ngoài rồi, sang bên đó trước rồi mới chọn trường học. Dì cũng đi cùng em ấy.”

Doãn Tiểu Y quanh quẩn rong chơi ở trong nước một năm, thậm chí cô ta còn chẳng quan tâm tương lai sẽ thế nào, tôi mới đến thăm một lần, đã khai sáng rồi?

Tôi thu hồi ánh mắt, giả vờ không thấy vẻ mặt trầm ngâm của Kỳ Huy.

Cuối cùng, cha mẹ Doãn cũng rút ra kinh nghiệm xương máu, không dám khoanh tay đứng nhìn con gái mình hành động sai trái mà mặc kệ bỏ đi.

12.
Việc Doãn Tiểu Y xuất ngoại đã giáng một đòn tâm lý mạnh mẽ vào mẹ Kỳ Huy. Hoặc dì Doãn đã nói với bà ấy điều gì đó, khiến bà ấy đoán được, chuyện này có liên quan đến tôi.

Vì vậy, lần tiếp theo tôi đến thăm nhà, bà ấy nói rõ ràng không muốn tôi thường xuyên đến đây.

Về lý do, bà ấy bảo rằng bản thân không được khỏe, cần đến bệnh viện thăm khám bác sĩ. Nhức đầu, đau vai, hai mắt cũng khó chịu.

Nếu ở bệnh viện A không khám ra được gì sẽ đến Bắc Kinh, Thượng Hải, Quảng Châu cách xa ngàn dặm để khám tiếp.

Thực ra, bà ấy chỉ muốn tách tôi ra khỏi Kỳ Huy.

Nhiều lỗ hổng trong lời nói như vậy, tôi còn nhìn ra chắc bà ấy cũng tự hiểu rõ.

Không sao cả, bởi vì tôi đã nhận được thư trúng tuyển đầu tiên, dù chỉ là học bổng 50%, đối với tôi cũng là sự khích lệ rất lớn.

Tương lai, tôi sẽ còn nhận được nhiều cơ hội hơn nữa.

Tôi đã trải tốt đường lui cho mình.

Sở dĩ tôi vẫn duy trì mối quan hệ này, bởi vì tôi muốn rời đi với dáng vẻ sạch sẽ, xinh đẹp nhất.

Tôi tri kỷ khuyến khích Kỳ Huy đi cùng mẹ anh ấy đến những thành phố khác khám bệnh.

Kỳ Huy từ chối vì sợ chậm tốt nghiệp, vì vậy tôi đã thay mẹ của anh dạy dỗ anh bài học “nhị thập tứ hiếu”.

Thế là Kỳ Huy phải chạy qua chạy lại giữa bệnh viện và trường học, tích lũy được cả một chồng vé cao tốc.

Mẹ Kỳ cuối cùng cũng mệt mỏi, quay trở lại thành phố A để tĩnh dưỡng.

Lúc này, tôi thấy Kỳ Huy gầy đi, xung phong nhận việc nấu canh bồi bổ cho anh ấy.

Nếu không thể nấu trong ký túc xá, vậy đến “phòng cưới” của Kỳ Huy để nấu đi.

Kỳ Huy đã đưa tôi chìa khóa của căn nhà bên kia từ lâu, nhưng tôi rất ít khi sử dụng. Giá phòng nơi đó rất đắt đỏ, tôi sợ mẹ Kỳ Huy nghĩ tôi tham tiền nhà anh.

Nhưng bây giờ chẳng việc gì phải tránh hiềm nghi. Tôi càng muốn khiến họ nghĩ rằng tôi đã lộ ra “đuôi cáo”.

Tôi thường xuyên ra vào khu nhà đó, nấu cơm mang cho Kỳ Huy. Tất nhiên, người hướng dẫn, bạn cùng lớp của anh cũng có phần.

Cùng khu này là bạn bè của cha mẹ Kỳ Huy, mấy người họ thỉnh thoảng bắt gặp tôi mang theo hộp cơm giữ nhiệt, sẽ dừng lại hỏi han vài câu, dĩ nhiên cũng sẽ khen tôi hiền lành, đảm đang.

Những lời đó sớm muộn cũng sẽ truyền đến tai cha mẹ Kỳ Huy.

Một số tin đồn, những người bạn này có lẽ còn hỏi cha mẹ Kỳ bao giờ con trai lấy vợ, để bọn họ còn đưa tiền mừng cưới.

Tôi biết, thời cơ đã chín muồi.

Vào ngày sinh nhật lần thứ 24 của Kỳ Huy, tôi mời mọi người trong phòng thí nghiệm của anh đến nhà chúc mừng.

Địa điểm sẽ được tổ chức ngoài vườn của “phòng cưới”.

Tôi chụp ảnh phòng khách đã được trang trí rực rỡ, chiếc bánh kem tôi làm và nồi lẩu tôi chuẩn bị. Đủ 9 bức ảnh, sau khi chỉnh sửa, đăng lên vòng bạn bè.

Với dòng chữ: “Quãng đời còn lại, chúng ta có nhau.”

Trước đây, tôi rất ít khi thể hiện tình cảm. Vì tôi luôn nghĩ hạnh phúc thật sự không cần thể hiện trước mọi người.

Nhưng lần này là lần đầu tiên tôi thể hiện tình yêu của mình.

Mẹ Kỳ Huy có wechat của tôi, bà ấy sẽ nhanh chóng thấy nó.

Tôi đoán, bà ấy cũng chuẩn bị biện pháp để gây cản trở.

Quả nhiên là thế.

Chúng tôi ăn uống, vui chơi giải trí đến 9:30 tối thì mẹ Kỳ Huy đến.

Các bạn học của Kỳ Huy lần lượt chào hỏi bà ấy, nhưng có người lớn ở đây, tất cả mọi người cũng không muốn ở lại thêm nữa, một lát sau đều lục tục rời đi.

Tôi nói: “Sức khỏe của dì không tốt, nên về nghỉ ngơi sớm, phòng bếp, phòng khách ở đây cứ để con thu dọn.”

Mẹ Kỳ mỉm cười, đẩy tôi ra cửa.

“Nghiên Nghiên còn chưa qua cửa, dì cũng không thể để con thu dọn, con mau cùng bạn bè về trường đi.”

Tôi đã sớm đoán được mục đích đến đây của bà ấy, bà không muốn tôi ngủ lại căn nhà này trong đêm nay.

Căn nhà này, Kỳ Huy có thể ở chung với Doãn Tiểu Y, nhưng tôi lại không thể ở cùng anh.

Rất thú vị.

Tôi giả vờ như không nhìn thấu tâm tư quanh co lòng vòng của bà ấy, đi với các bạn quay lại trường.

Nhưng đi được nửa đường, tôi phát hiện ra “ quên lấy điện thoại”, đành phải năn nỉ hai bạn cùng lớp quay lại.

Cửa đã bị tôi can thiệp, nó không được đóng chặt.

Qua cánh cửa khép hờ, giọng nói tức giận của mẹ Kỳ Huy ngắt quãng vọng ra.

“Còn chưa có kết hôn đã gọi bạn bè về đầy nhà, không biết sau này rồi nó còn muốn làm gì nữa!”

“Mẹ đã từng nói với con cái gì? Cả đời này, mẹ nhìn người chưa bao giờ nhầm. Con bé An nghiên kia lắm mưu nhiều kế, nó chỉ là con nhà quê, chỉ biết đào ngó sen, làm gì có đầu óc?”

“Nó chỉ coi trọng tiền và phòng ở của nhà mình thôi. Con phải sáng mắt ra, đừng để An Nghiên lừa nữa.”

Trái tim tôi đang treo lên, cuối cùng cũng về đúng vị trí.

Kết quả so với tôi tưởng tượng còn hoàn mỹ hơn.

Sau hai tháng chờ đợi, tôi nhiều lần “khiêu khích” bà ấy, lấy danh nghĩa vị hôn thê, hàng ngày quan tâm chế độ ăn uống, sinh hoạt của Kỳ Huy, cuối cùng bà ấy cũng không nhịn được ra tay.

Thời điểm bà ta bộc phát, cũng là thời điểm tốt nhất để tôi tuyên bố chia tay.

Tôi đứng ngây người như tượng gỗ, hai bạn học bên cạnh trao đổi ánh mắt, lo lắng chạy đến kéo tôi đi.

“Đàn chị, hình như tâm trạng dì không tốt lắm. Không thì, chúng ta về trước đã?”

Trong số hai người quay lại cùng tôi, một người là người trong tối ngoài sáng tranh học bổng với Kỳ Huy, một người nữa trời sinh đã nhiều chuyện, mấy tin tức ngầm trong trường, cô ấy nắm rõ trong lòng bàn tay.

Tôi tin tưởng họ sẽ kể lại mọi chuyện tối nay cho tất cả những ai nên biết.

Tôi nở một nụ cười bất lực với họ, sau đó gõ nhẹ cửa, bình tĩnh đẩy cửa đi vào.

Hai mẹ con đang giằng co trong phòng đều bàng hoàng.

Nhưng tôi vẫn bình tĩnh như lúc đầu: “Xin lỗi đã làm phiền, con để quên điện thoại ở đây.”

Lấy điện thoại từ kẽ hở của ghế sofa ra, tôi quay đầu nhìn Kỳ Huy. Anh quẫn bách, xấu hổ, không dám nhìn tôi.

Tôi mỉm cười với anh ấy, nhưng có một giọt nước mắt, tinh chuẩn chảy dài trên gương mặt.

Trước đây cũng từng tập luyện qua, góc độ rơi lệ này, nhìn rất đáng thương.

Chiếc nhẫn cầu hôn đã được tôi nắm trong lòng bàn tay từ sớm, lúc này leng keng rơi xuống nền nhà, lăn vài vòng rồi dừng lại dưới chân Kỳ Huy.

“Còn có, chúng ta chia tay đi.”
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom