• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

New Xuyên không: sống một cuộc đời khác (2 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 816-820

Chương 816: Nguyện vọng của Kim Phi

Mỗi nghề đều có thầy giỏi, y không phải pháp y, không thể phát hiện điều gì từ thi thể, nhưng y có thể phân tích thanh kiếm dài.

Từ xưa đến nay, bất cứ kỹ thuật tiên tiến nào cũng sẽ được ứng dụng ở phương diện quân sự trước tiên.

Tuy rằng cướp biển không phải quân nhân, nhưng bọn chúng cũng sinh tồn bằng việc chém giết.

Rất nhiều võ sĩ, quân nhân cũng tiêu tốn rất nhiều vào binh khí, áo giáp, bởi vì đó không chỉ là cần câu cơm của bọn họ, mà còn là thứ bảo vệ mạng sống cho họ nữa.

Thời đại phong kiến có câu nghèo văn giàu võ, con nhà nghèo ngay cả cơm cũng ăn không đủ no, hoàn toàn không có sức lực luyện tập võ thuật, chỉ có thể thông qua việc học hành, dùng cán bút để tranh đấu cho tương lai.

Ngoài nguyên nhân này ra, trang bị vũ khí cũng rất tốn kém.

Nếu hai người có tài nghệ tương đương nhau, một bên sở hữu đao kiếm sắc bén hơn hẳn, còn được mặc khôi giáp kiên cố, mà bên kia lại chỉ có một cây đao chẻ củi, thì bên thắng luôn là bên có được trang bị tốt hơn.

Những người như cướp biển, lính đánh thuê, vv…, kiếm tiền mau, nhưng bất cứ lúc nào cũng có thể chết ở bên ngoài.

Cho nên gần như là tất cả cướp biển đều chi rất nhiều tiền đề đầu tư vũ khí, thông qua thanh kiếm này, nói không chừng Kim Phi có thể nhìn ra trình độ phát triển của khoa học kỹ thuật phương Tây.

Thanh kiếm dài được đặt ở trong quan tài, khó tránh khỏi bị ám mùi hôi thối, Kim Phi che mũi bằng khăn tay, rút thanh kiếm dài ra.

Thanh kiếm dài này có sự khác biệt rất rõ so với binh khí Trung Nguyên, Thảo Nguyên, nó dài và rộng, chuôi kiếm giống như chuôi đao, có thể sử dụng bằng cả hai tay.

Nói là thanh kiếm dài, nhưng thực ra nó giống một con dao rựa hơn.

Thanh kiếm dài qua quá trình tôi thép đặc biệt được nhúng vào nước lạnh sẽ thay đổi màu sắc, nhìn từ vẻ ngoài, Kim Phi cũng nhìn không ra có gì đặc biệt, bèn duỗi tay búng lên thân kiếm.

Đinh!

Thân kiếm phát ra âm thanh sắc bén rền vang.

“Nghe thanh âm có vẻ như nó được làm bằng hợp kim, không biết sắc bén đến mức nào.”

Kim Phi bảo Đại Lưu tìm một thanh gỗ dày bằng cánh tay, nâng thanh kiếm dài chém một nhát.

Thanh gỗ gãy vang lên một tiếng.

Kim Phi nhìn thoáng qua mặt cắt, lại nhìn nhìn lưỡi kiếm, lại gật đầu lần nữa.

“Đại Lưu, ngươi cầm thanh kiếm này, Thiên Tầm, ngươi dùng hắc đao thử một chút, cái nào sắc bén hơn!”

Kim Phi đưa thanh kiếm dài cho Đại Lưu.

Đại Lưu nhận thanh kiếm dài, đôi tay nắm chuôi kiếm, thấp người chuẩn bị sẵn sàng.

Bắc Thiên Tầm rút hắc đao từ bên hông, suy nghĩ một chút lại thấy đau lòng, lại cất hắc đao đi.

“Sao lại không chém nữa?” Đại Lưu thúc giục nói.

“Chém trực tiếp sẽ hại lưỡi đao, ta xót đao của ta.”

Bắc Thiên Tầm nói, rồi rút bội đao của Đại Lưu ra.

“Haizz…”

Đại Lưu còn chưa kịp ngăn cản thì Bắc Thiên Tầm đã vung tay, dùng hắc đao chém vào cổ anh ta.

Đại Lưu vô thức giơ thanh kiếm dài cướp biển ra chặn.

Keng!

Một đao một kiếm phát ra tiếng kim loại ma sát chát chúa.

“Đao của ta!”

Đại Lưu cướp thanh hắc đao trong tay Bắc Thiên Tầm về, đau lòng dùng ngón tay vuốt ve.

Xác nhận lưỡi đao không bị sứt mẻ gì, lúc này mới yên tâm, quay ra quát Bắc Thiên Tầm: “Cô xót đao của cô, ta không xót của ta à?”

“Đâu có hỏng đâu,” Bắc Thiên Tầm đáp: “Vả lại có chém hỏng thì tiên sinh lại phát thanh mới cho, không phải càng tốt sao?”

“Thế sao cô không muốn đổi thanh mới?” Đại Lưu thở phì phì.

“Ta dùng quen thanh này rồi, không muốn đổi.” Bắc Thiên Tầm tỏ vẻ nghiêm túc trả lời.

“Ta đây cũng dùng quen, cũng không muốn đổi!” Đại Lưu giậm chân tức giận.

“Chém cũng chém xong rồi, ngươi nói giờ sao?” Bắc Thiên Tầm liếc Đại Lưu một cái: “Không thì chúng ta thử so xem?”

“Ta…”

Đại Lưu rụt cổ.

Kim Phi không để ý hai người đang đấu võ mồm, lấy thanh kiếm dài cướp biển trong tay Đại Lưu, nhìn lưỡi kiếm.

Vị trí bị hắc đao chém trúng có một vết mẻ cực kỳ nhỏ.

Điều này chứng minh mức độ sắc bén và độ cứng, vẫn là hắc đao tốt hơn.

“Tiên sinh, thật ra vừa rồi ta chỉ dùng bảy phần lực, nếu sử dụng toàn lực thì thanh kiếm này đã gãy rồi.”

Bắc Thiên Tầm nói, nhận lại thanh kiếm dài từ trong tay Kim Phi, sau đó lại nhìn về phía bên hông Đại Lưu.

Đại Lưu cứ như chân giẫm phải lửa, che lại bội đao nhảy giật lùi về sau.

“Dở hơi!”

Bắc Thiên Tầm cười nhạo một tiếng, trở tay rút thanh hắc đao của mình.

Tay trái nắm thanh kiếm dài cướp biển, tay phải xoay hắc đao, dùng sống dao gõ lên thanh kiếm dài cướp biển một cái.

Vị trí đó vừa khéo chính là chỗ lưỡi kiếm bị mẻ.

Cách!

Nghe một tiếng giòn vang, thanh kiếm dài cướp biển lập tức gãy thành hai đoạn.

Kim Phi nhặt mảnh gãy lên, sau đó móc cây kính lúp từ trong lòng ngực, cẩn thận quan sát mặt cắt.

Quan sát khoảng vài phút, Kim Phi mới cất kính lúp đi.

Qua thanh kiếm dài, Kim Phi xác nhận kỹ thuật rèn của bên kia hoàn toàn không bằng được với hắc đao, có được độ sắc bén như vậy, là bởi chế tác cây đao này sử dụng gang có hàm lượng sắt cực kỳ cao, gần như là không có tạp chất.

Đây không phải nói phương Tây có kỹ thuật tinh luyện gang vượt qua Đại Khang, mà bởi vì hàm lượng sắt trong quặng sắt của hai nơi là khác nhau.

Quặng sắt ở vùng Trung Nguyên nhìn chung có hàm lượng sắt thấp và cần ngọn lửa nhiệt độ cực cao mới có thể thực hiện được quá trình tinh luyện cơ bản nhất.

Mà vùng Địa Trung Hải của phương Tây có quặng sắt phong phú, chỉ cần tám trăm độ là có thể nấu chảy được.

Sắt rèn theo cách này rất mềm và không thích hợp để chế tạo vũ khí.

Còn nếu làm bằng gang thì thanh kiếm sẽ sắc nhưng rất giòn, dễ gãy khi bị chém phải.

Biện pháp tốt nhất chính là chế tác hợp kim, giống với hắc đao, độ sắc bén và độ cứng được đẩy lên cao nhất.

Mà kỹ thuật tinh luyện của người phương Tây hiển nhiên không được bằng hắc đao.

Phát hiện này khiến Kim Phi cảm thấy nhẹ nhõm.

Đồng thời càng mong chờ những con thuyền đi biển có thể ra khơi xa hơn.

Có thuyền biển, không những y có thể đến phương xa tìm kiếm hạt giống, cũng có thể tiện đường đi dạo chung quanh Địa Trung Hải.

Thế giới phương Tây thường xuyên xảy ra chiến tranh, người dân đang sống trong cảnh khó khăn, là một người có học thức và văn minh, Kim Phi cảm thấy nghĩa vụ phải giúp đỡ người dân phương Tây, để họ học hỏi nền văn hóa Trung Nguyên uyên bác.

Kiếp trước Kim Phi còn đi học, ghét nhất môn tiếng Anh.

Nếu không phải bởi vì tiếng Anh kéo thấp điểm của y, thì y đã có thể vào một trường đại học tốt hơn rồi.

Tuy rằng để thuận lợi tốt nghiệp, được tiếp tục học chuyên sâu, y đã chăm chỉ học tiếng Anh và đạt đến trình độ chuyên nghiệp nhưng y vẫn không thích nó

Nếu như có cơ hội, y hy vọng có thể thực hiện một số thay đổi để giảm bớt phần nào gánh nặng cho những đứa trẻ Trung Nguyên ở tương lai.

Tất nhiên, phương Tây cũng nên được phép hiểu văn hóa phương Đông, Kim Phi tin rằng nhất định bọn họ sẽ rất thích.

Nhưng những điều này phải mất một thời gian dài để thực hiện.

“Tiên sinh, bây giờ chúng ta nên cập bến đảo và đợi họ hay là ở trên thuyền trước?”

Đại Lưu hỏi: “Nếu chúng ta cập bến đảo, ta sẽ sắp xếp người dọn dẹp cứ điểm của bọn cướp biển.”

Tìm kiếm một đám cướp biển ở biển Đông Hải rộng lớn thực sự là mò kim đáy bể.

Cho nên trước khi tới đảo Tiêu Lâm, Kim Phi không có ý định tìm kiếm khắp nơi mà quyết định chờ xem.

Xung quanh đảo Tiêu Lâm mấy chục dặm không có hòn đảo nào khác, mấy ngày nay hướng gió không ổn định, cướp biển không thể chạy quá xa, lượng nước ngọt mang theo trên tàu cướp biển có hạn, khi nước ngọt cạn kiệt, chúng sẽ phải đến một hòn đảo có nước ngọt để lấy nước.

Hòn đảo có nước ngọt không nhiều, giải pháp của Kim Phi chính là phái người trấn thủ những hòn đảo này, để đám cướp biển tự mò đến tận cửa!
Chương 817: Cướp

“Chúng ta có thể rời đi bất cứ lúc nào, đi về lên xuống thuyền rắc rối quá, cứ ở trên thuyền đi.”

Kim Phi suy nghĩ, đưa ra quyết định: “Quay về bảo thủy quân xây dựng bến tàu ở đây xong rồi trở lại.”

Quần đảo Đông Hải giờ đều là nơi không người, ai chiếm đóng thì là của người đó, tất nhiên Kim Phi sẽ không khách khí rồi.

Bây giờ phái người đi chiếm đóng trước, sau đó đợi tình hình bên Đông Hải ổn định, Kim Phi sẽ xây dựng lại một đội thủy quân mới, chỉ cần là đảo nhỏ không ai nhận, đều phải chiếm đóng hết!

Y muốn thành lập một chuỗi phòng ngự lâu dài ở ngoài nước, muốn tiến vào Trung Nguyên, phải phá bỏ được những chuỗi phòng ngự này trước rồi nói tiếp.

Nghĩ tới đây, Kim Phi lại cảm thấy đầy năng lượng.

Đảo Tiêu Lâm không có bến nước sâu, thuyền lớn chỉ có thể dừng ở khu vực cách bờ bờ trăm mét, sau đó ngồi thuyền nhỏ để lên đảo, quá phiền phức, còn không bằng sống luôn trên thuyền.

Boong tàu có đầy đủ cơ sở hạ tầng, còn không có muỗi, thoải mái hơn nhà cỏ tranh mà cướp biển xây trên đảo nữa.

Quyết định này khiến Đường Tiểu Bắc vui sướng vô cùng.

Mấy ngày gần đây, cô ấy thu hoạch khá nhiều cá, đang lo lắng câu cá trên đảo sẽ không được thoải mái như trên thuyền.

Đại Lưu đồng ý, sắp xếp người đi thông báo cho thủy thủ thả neo.

Một quả khinh khí cầu cũng bay lên cao theo, nhân viên hộ tống ở trên sẽ dùng kính viễn vọng nhìn xung quanh.

Dường như thổ phỉ đã biết Kim Phi sắp tới, nên mấy ngày trôi qua, chưa từng ra ngoài.

Ngược lại có hai đội thuyền thủy quân đi tuần tra qua đây, đến đảo Tiêu Lâm bổ sung nước ngọt và lương thực.

Trước khi Kim Phi tới đã chuẩn bị tinh thần, nên cũng không vội vàng

Đời trước y bận học tập đi làm, sau khi tới Đại Khang thì bận sinh sống, bận chống lại Đảng Hạng, Thổ Phiên và Đông Man, cứ bôn ba qua lại mãi, bây giờ khó lắm mới có chút thời gian nhàn rỗi, y đành xem như là kì nghỉ vậy.

Phong cảnh gần đảo Tiêu Lâm đẹp như tranh, cả ngày đã làm việc mệt mỏi rồi, đi câu cá với Đường Tiểu Bắc, nhìn cảnh vật xung quanh, thậm chí lúc hào hứng còn có thể xuống biển, thể hiện khả năng bơi chó của y một vòng.

Ban đêm cũng có người đẹp làm bạn, quả là cuộc sống tốt đẹp mà đời trước Kim Phi luôn tha thiết mơ ước.

Nếu vừa tới Đại Khang đã có cuộc sống này, có khả năng Kim Phi đã ở lại Đông Hải bắt cá kiếm sống luôn rồi.

Nhưng bây giờ y đã có ràng buộc ở Kim Xuyên, cho nên y chỉ cho bản thân ở lại hai mươi ngày thôi.

Nếu hết hai mươi ngày mà vẫn chưa tìm thấy cướp biển, thì y sẽ lên bờ quay về.

Chung quy thì Cửu công chúa cũng sắp sinh rồi, y phải nhanh chóng quay về.

Ngày thứ mười lăm vào Đông Hải, Trịnh Trì Viễn đã tới.

Không đến từ bờ phía tây, mà tới từ phía đông.

“Quốc sư đại nhân, ta dẫn đội thuyền đi truy đuổi xa đến tận ba trăm dặm, mà vẫn không phát hiện ra tung tích của cướp biển.”

Trịnh Trì Viễn nói: “Nếu đi tiếp về trước, nước trên thuyền sẽ không đủ, chỉ đành quay về.”

Nhiệm vụ chính của thủy quân Đại Khang là phòng ngự cướp biển gần biển và trên bờ, không chiến đấu xa thuyền, có thể đuổi tới tận ba trăm dặm, đã là cực hạn của bọn họ rồi.

Kim Phi cũng không tiện tiếp tục trách phạt nữa, mở miệng hỏi: “Đi thăm dò hết các hải đảo dọc đường chưa?”

“Thăm dò rồi, theo dặn dò của tiên sinh, trên đảo nào có nước thì đều để người lại trông coi, một khi phát hiện tung tích của cướp biển, bọn họ sẽ dùng chim bồ câu để truyền tin đến đảo Đông Liên.” Trịnh Trì Viễn đáp.

Đảo Đông Liên là tên gọi chung của mấy hòn đảo nhỏ cách bờ biển phía đông khoảng một trăm năm mươi dặm, cũng là nơi trung tâm và điểm dừng quan trọng của thủy quân ở Đông Hải, có binh lính thủy quân đóng quân từ lâu.

Vì để tiện truyền tin, binh lính thủy quân đã nuôi rất nhiều chim bồ câu đưa thư đặc biệt trên đó.

Với khả năng bay của những con chim bồ câu đưa thư này, có thể tia ra xung quanh hàng trăm dặm.

Lần này Trịnh Trì Viễn đi tới Đông Hải tra khám cướp biển, đã mang theo không ít loại chim bồ câu đưa thư này, để lại cho mỗi đội ngũ lên đảo đóng giữ hai con.

Chung quy thì Trịnh Trì Viễn cũng là người phụ trách thủy quân, còn nhiều chuyện phải làm hơn kẻ rảnh tay như Kim Phi.

Ăn một bữa cơm với Kim Phi, sáng sớm ngày hôm sau anh ta đã dẫn đội thuyền quay về.

“Đợi thêm bốn ngày nữa, nếu vẫn không tìm thấy cướp biển, cũng nên quay về rồi.”

Kim Phi nhìn đội thuyền của Trịnh Trì Viễn càng đi càng xa, trong lòng đưa ra quyết định.

Chiều nay, Đường Tiểu Bắc câu một con cá lớn hơn bảy mươi cân, giữa buổi chiều thì vui vẻ thu cần lại, sai người đưa con cá lớn vào bếp, tự tay nếu một bữa ăn toàn cá cho Kim Phi.

Bình thường ban đêm Kim Phi đều phải làm việc thêm một lúc mới đi ngủ, nhưng hôm nay sau khi ăn tối, đột nhiên cảm thấy đầu óc không tỉnh táo, hai chân cũng trĩu xuống như chì, nặng nề vô cùng.

Vốn dĩ y cho rằng có thể là bản thân đã mệt rã rời, nhưng vừa quay lại đã nhìn thấy đám người Đường Tiểu Bắc, Đại Lưu, A Lan ngồi cùng bàn cũng như vậy.

Mặc dù trạng thái của Bắc Thiên Tầm tốt hơn Kim Phi một chút, nhưng rõ ràng là kém hơn bình thường rất nhiều.

“Tiên sinh, có gì đó không đúng lắm.”

Bắc Thiên Tầm cau mày nói: “Đồ ăn hôm nay có vấn đề!”

“Chẳng lẽ là loại cá này không ăn được?” Kim Phi cau mày hô: “Đại Sơn! Đại Sơn!”

Đại Sơn là phó đội trưởng thân vệ của Kim Phi, tính cách hơi cố chấp.

Đại Lưu luôn đùa giỡn với Kim Phi, có lúc còn ló đầu thăm dò những tin đồn của Kim Phi.

Nhưng bất kể lúc nào gặp Kim Phi, Đại Sơn đều có dáng vẻ quy củ, trước nay chưa nói nhiều thêm một câu, càng không ăn cơm cùng bàn với Kim Phi, chỉ yên tĩnh canh giữ ở của.

Thời gian này, đúng lúc đang Đại Sơn trực ban, nếu là bình thường, chỉ cần Kim Phi hô một câu, anh ta sẽ lập tức xuất hiện.

Nhưng lúc này Kim Phi đã hô mấy tiếng, nhưng ở cửa không có tí động tĩnh nào.

Đừng nói là Bắc Thiên Tầm và Đại Lưu, đến Kim Phi và Đường Tiểu Bắc cũng nhận ra có chuyện rồi.

Bắc Thiên Tầm nhẹ nhàng rút trường đao ra, mò về phía cửa.

“Cô làm gì đó?” Đại Lưu nhỏ giọng hỏi.

“Ta ra ngoài xem có chuyện gì, thuận tiện đi gọi lang trung trên tàu tới.” Bắc Thiên Tầm đáp.

“Thôi đi, trạng thái của ngươi tốt nhất, ở lại canh chừng cho tiên sinh với phu nhân, để ta đi gọi người.”

Đại Lưu xua tay, tay phải rút trường đao ra, tay trái bám vào tường khoang thuyền, đi từng bước về phía cửa.

Nhưng mới đi được một nửa, cửa phòng đã bị bên ngoài mở ra.

Một người trung niên cao gầy đẩy cửa đi vào.

Lúc này sắc trời vẫn chưa tối hoàn toàn, Kim Phi nhìn ra ngoài từ cửa phòng mở rộng, vừa liếc mắt đã nhìn thấy đám người Đại Sơn canh giữ ở cửa đã nằm mềm nhũn dưới đất.

Nếu không phải là ngực bọn họ còn hơi lên xuống, có khả năng Kim Phi đã cho rằng anh ta chết rồi.

Trong lòng Kim Phi hơi thấp thỏm, nhìn về phía các nhân viên hộ tống ăn chung trên boong tàu.

Đúng như dự đoán của y, tất cả nhân viên hộ tống đều giống Đại Sơn ở cửa, nằm mê man bất tỉnh lung tung trên đất.

“Ngươi đã làm gì bọn họ?”

Kim Phi nhìn chằm chằm vào người trung niên, lạnh lùng hỏi.

“Không có gì, chỉ cho bọn họ ăn tí thuốc an thần hỗ trợ giấc ngủ, để bọn họ ngủ một giấc thật ngon, đừng tới quấy rầy quốc sư đại nhân thôi mà!”

Người trung niên cười khẩy nói.

“Ngươi biết thân phận của ta?” Kim Phi hỏi, mắt không khỏi híp lại.

Người này là gã chạy vặt trên thuyền, không phải người do Kim Phi dẫn tới, lúc Hồng Đào Bình tìm người tới nhận thuyền, trên thuyền vốn đã có người rồi.

Lúc đó Hồng Đào Bình thề son sắt, bảo đảm người nhận thuyền của anh ta là bạn thân của nhà họ Hồng, tuyệt đối sẽ không có chuyện gì, Kim Phi xuất phát từ sự tin tưởng với Hồng Đạo Bình, cũng vì thật sự đang thiếu người, nên Kim Phi không nghĩ nhiều.

Bây giờ xem ra, vẫn là mình sơ ý!
Chương 818: Đánh cờ tâm lý

Truyền tin của Đại Khang lạc hậu, Đông Hải lại cách kinh thành xa như vậy, người biết thân phận của Kim Phi cực kì ít.

Mãi tới bây giờ, dân địa phương trong cả xưởng đóng tàu biết thân phận của Kim Phi cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Đối phương vừa mở miệng đã nói ra thân phận của Kim Phi, tuyệt đối không thể là một gã chạy vặt đơn giản như vậy.

Ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong lòng Kim Phi là quyền quý đang trả thù y.

“Ngươi là người của ai?”

Kim Phi tức giận hỏi.

Một vệt máu chảy ra khỏi khóe miệng y, răng cũng bị máu nhuộm thành màu đỏ.

Không phải là y trúng độc mạnh gì, mà là dùng răng cắn vào đầu lưỡi, để sự đau nhói xua tan cơn buồn ngủ.

Ban đầu Kim Phi cho rằng đối phương sẽ không đáp, suy cho cùng bây giờ bọn họ không có tí sức lực nào, tình thế hoàn toàn nằm trong sự kiểm soát của đối phương.

Nếu y là đối phương, tuyệt đối sẽ không trả lời vấn đề này.

Nhưng ai ngờ gã chạy vặt kia lại cười một cái, đáp: “Tiết công tử bảo ta chào hỏi quốc sư đại nhân!”

“Tiết công tử?” Kim Phi chịu đựng cơn buồn ngủ càng ngày càng mạnh, hỏi từng từ từng chữ: “Là đệ đệ của Tiết Hàn Lư, Tiết Thái Hoa à?”

Ở Đại Khang lúc này, cửa biển vào Trường Giang không phải là hòn ngọc quý phương đông gì cả, mà là một nơi hẻo lánh, người lui tới đa phần là thương nhân, nhóm quyền quý không coi trọng nơi này, nên số gia tộc bố trí mật thám ở đây cũng không coi là nhiều.

Kim Phi và Cửu công chúa đã làm mất lòng quá nhiều quyền quý, nhưng họ Tiết, gia tộc có khả năng ra một đòn chí mạng với y ở nơi xa như Đông Hải, thì Kim Phi chỉ có thể nghĩ tới gia tộc của Tiết Hàn Lư.

Từ sau khi Kim Phi giết chết Tiết Hàn Lư, nhà họ Tiết Luôn có thái độ thù địch với Kim Phi.

Hơn nữa nhà họ Tiết luôn thân thiết với Thái tử, Thái tử tạo phản ép vua nhường ngôi, nhà họ Tiết là người ủng hộ lớn nhất.

Sau khi Thái tử tạo phản thất bại, tất nhiên nhà họ Tiết đã bị Cửu công chúa xử lí.

Theo luật cũ của Đại Khang, tạo phản sẽ bị giết chín tộc, nhưng theo kiến nghị của Kim Phi, trong quá trình xử lí Cửu công chúa không dùng quy định tội liên đới, mà thu thập chứng cứ, tiến hành xét xử với người của gia tộc nhà họ Tiết.

Nhà họ Tiết đã chiếm giữ ở kinh thành nhiều năm, với nếp sống quan trường của Đại Khang, tất nhiên cũng gây ra không ít chuyện đàn áp nhân dân, càng là dòng chính lại càng khoa trương.

Mặc dù không có tội liên đới, nhưng sau khi xét xử, dòng chính của nhà họ Tiết gần như bị xử lí sạch sẽ, chỉ còn lại một đệ đệ của Tiết Hàn Lư say mê với tranh, chữ, ngày nào cũng ở trong nhà luyện chữ vẽ tranh, hiếm khi ra ngoài gây chuyện thị phi, cho dù thỉnh thoảng ra ngoài một chuyến, cũng là để tham gia các hoạt động hội thơ, vì thế trong lần xét xử đó, hắn đã giữ được mạng, thậm chí không bị bỏ tù.

Nhưng tài sản của nhà họ Tiết đã bị Cửu công chúa sung công rồi, hai tay của vị công tử ăn sung mặc sướng này trống rỗng, sau khi lang thang trong kinh thành năm sáu ngày mới rời khỏi kinh thành.

Lúc đó Cửu công chúa còn phái Cục tình báo đi dò xét dấu vết của vị công tử này, nhưng không thu được gì.

Lần đó Cục tình báo bận tới mức làm không nghỉ, về sau thì báo cáo là vị công tử này có thể đã bị thổ phỉ ngoài kinh thành giết chết rồi.

Đây cũng là kết quả có khả năng cao nhất.

Bởi vì Đại Khang hiện tại vẫn không an toàn, vị công tử này lại là người yếu đuối trói gà không chặt, ngoài viết chữ vẽ tranh thì không biết làm gì nữa, nếu gặp thổ phỉ ngoài thành thì gần như là chết chắc.

Lúc đó nhà họ Tiết đã bị tịch thu, Cửu công chúa cũng bận xử lí các quyền quý khác, sau khi xem báo cáo của Cục tình báo, thì đã vứt chuyện này ra sau đầu.

Bây giờ xem ra, tịch thu nhà cũng không triệt để, nhà họ Tiết đã có biện pháp dự phòng ở ngoài thành rồi.

Đương nhiên, Kim Phi cũng biết lời của đối phương chưa hẳn đã đáng tin.

“Quốc sư đại nhân thật thông minh, một lúc đã đoán ra.”

Gã chạy vặt cười thừa nhận.

Nhưng gã càng nói như vậy, Kim Phi càng nghi ngờ gã đang nói dối.

Song cho dù đối phương có nói dối hay không, y cũng không thể đi kiểm chứng được.

Nói trắng ra, Kim Phi càng tò mò vì sao đối phương giữ mình lại.

Đối phương dường như cũng nhìn ra sự lo ngại của Kim Phi, cười hỏi: “Có phải quốc sư đại nhân đang tò mò, tại sao ta nói nhiều với ngài như vậy, mà không đợi sau khi các ngươi ngủ hết rồi mới giết các người không?”

Kim Phi không đáp, lại cắn đầu lưỡi, sau đó nhìn chằm chằm vào đối phương.

Không trả lời thật ra cũng là một câu trả lời.

Gã chạy vặt cười khẽ, nói: “Tiết công tử nói, nghề thủ công của quốc sư đại nhân có một không hai, nếu giết chết thì thật sự quá đáng tiếc, Tiết công tử muốn mời tiên sinh chế tạo vũ khí cho Tiết công tử …”

“Các ngươi đừng mơ!”

Không chờ người gã chạy vặt nói xong, Kim Phi đã quả quyết cắt ngang lời của đối phương.

“Đúng là giống như Tiết công tử suy đoán, quả nhiên quốc sư đại nhân đã từ chối ngay lập tức.”

Người gã chạy vặt lắc đầu, mỉm cười buồn bã nói: “Tiết công tử đã nói, thứ Tiết công tử có là sự nhẫn nại, có thể từ từ chăm sóc dạy bảo tiên sinh!”

“Các ngươi từ bỏ đi, cho dù ta có chết, cũng tuyệt đối không tiếp tay cho giặc!”

Âm thanh của Kim Phi rất thấp, nhưng vô cùng kiên định: “Nếu ngươi đã biết ta, vậy cũng biết tiêu cục Trấn Viễn và đội Chung Minh dưới tay ta rồi, cho dù người sau lưng ngươi là ai, nếu hắn giết ta, nhất định sẽ phải trả giá!”

“Quốc sư đại nhân, đừng nói quá sớm.”

Gã chạy vặt kéo một cái ghế tới, ngồi đối diện với Kim Phi: “Nếu Tiết công tử đã dám ra tay, ngài nói xem Tiết công tử đã suy nghĩ tới tiêu cục Trấn Viễn và đội Chung Minh chưa?”

Nghe tới đây, mắt Kim Phi hơi híp lại.

Đúng rồi, cho dù chuyện này không phải do nhà họ Tiết làm ra, nhưng các thế gia lâu đời đều nuôi dưỡng mưu sĩ, những mưu sĩ này dựa vào việc tính kế để kiếm sống, thứ Kim Phi có thể nghĩ tới, khẳng định là đối phương cũng nghĩ tới.

Nhất thời, Kim Phi lại sinh ra một tia tuyệt vọng.

Nhưng một giây sau, y đột nhiên bừng tỉnh.

Tia tuyệt vọng này, giống như tiếng chuông lớn cảnh báo kêu vang bên tai Kim Phi, khiến y tỉnh lại ngay lập tức, cũng hiểu được dự định của đối phương!

Giết người! Giết tim trước!

Mục đích của đối phương không phải là giết mình, mà là muốn thuần phục mình, khiến mình dốc sức cho bọn họ!

Từ lúc đối phương tiến vào khoang thuyền, loại thuần phục này đã bắt đầu rồi.

Nói nhiều với y như vậy, chính là đang đả kích ý chí của y, từ đó khiến y phải khuất phục!

Nghĩ tới đây, vẻ mặt Kim Phi càng kiên định.

Đến Đại Khang lâu như vậy, y biết rõ kết cục của việc khuất phục.

Cho nên y thà chết vui vẻ, cũng không thể khuất phục.

Y đã xây dựng làng Tây Hà trở nên bền chắc như thép, Kim Phi tin nếu mình chết, nhất định Quan Hạ Nhi sẽ báo thù cho y!

“Quốc sư đại nhân, tới lúc này rồi, dù ngài có trợn mắt thì cũng có tác dụng gì đâu, chẳng qua chỉ là cố làm ra vẻ thôi.”

Gã chạy vặt liếc Kim Phi, sau đó quay lại nhìn Đường Tiểu Bắc một cách khinh thường: “Không hổ là hoa khôi đi ra từ sự dạy dỗ huấn luyện của thanh lâu, ẩm ướt lại còn non mịn.”

“Còn nhìn bà đây lần nữa, bà đây nhất định sẽ móc mắt ngươi ra!”

Bình thường Đường Tiểu Bắc luôn tùy tiện cẩu thả, lúc này lại hệt như một con hổ giận dữ, trợn mắt phẫn nộ nhìn gã chạy vặt.

“Ai da, không hổ là phu thê, người này còn nói chuyện hung dữ hơn người kia!”

Gã chạy vặt cười khẩy nhìn Kim Phi: “Quốc sư đại nhân, ta biết trong tay ngài vẫn còn vũ khí, không biết đại nhân đã chuẩn bị sẵn chưa, nếu còn không ra tay, ta sẽ không khách khí nữa đâu!”

Kim Phi nghe xong, lập tức như rơi xuống hầm băng.

Sở dĩ y bằng lòng nói nhiều với đối phương như vậy, ngoài muốn nói suông ra, chính là đang gom góp sức lực, mở nút buộc của súng kíp từng chút một, chuẩn bị dùng một đòn giết chết gã chạy vặt này.

Kết quả đối phương chỉ dùng một lời đã chọc thủng dự định của Kim Phi…
Chương 819: Tên phản đồ

Súng kíp vẫn luôn là vũ khí phòng thân của Kim Phi, dù y đã sử dụng nó trong rất nhiều tình huống nhưng trong lòng vẫn cầu mong rằng gã chạy vặt này không biết tới sự tồn tại của súng kíp.

Nhưng những gì gã chạy vặt vừa nói đã hoàn toàn phá vỡ tia hy vọng cuối cùng của Kim Phi.

Nhìn ánh mắt hả hê của đối phương, Kim Phi biết rằng đối phương làm vậy có lẽ là đang đả kích ý chí của y.

Dù đã biết mục đích của đối phương nhưng Kim Phi vẫn sinh ra một chút cảm giác tuyệt vọng.

Đối phương đã điều tra y rất rõ!

Kim Phi rất muốn lôi súng ra bắn chết gã chạy vặt này nhưng lúc này toàn thân y lại yếu ớt tới mức động đậy ngón tay cũng phải gắng gượng, đối phương hoàn toàn không cho y cơ hội đó.

Nghĩ vậy, Kim Phi không làm những việc vô ích nữa, tay phải tuột ra khỏi áo bào, buông thõng xuống.

Gã chạy vặt đang chăm chú quan sát Kim Phi, dù ánh mắt tuyệt vọng của Kim Phi chỉ xuất hiện thoáng qua rồi biến mất, sau đó đã bị áp chế lại nhưng vẫn bị gã chạy vặt phát hiện ra.

Có lẽ vì nhận ra sức ảnh hưởng từ lời nói của mình nên gã chạy vặt liên tục đả kích: “Quốc sư đại nhân, ta khuyên ngài đừng có mà rượu mời không uống thích uống rượu phạt, nếu ngài quy thuận Tiết công tử, ta bảo đảm đời này ngài không cần lo chuyện cơm áo, nếu biểu hiện tốt, mỗi tháng ta có thể cho ngài gặp Đường phu nhân một lần.

Còn nếu đợi Tiết công tử tới thì e là ngài sẽ không còn đãi ngộ tốt như vậy nữa đâu.”

“Tướng công, chàng đừng nghe bọn họ!”

Đường Tiểu Bắc cũng cắn chặt môi như Kim Phi: “Nếu chúng ta chết rồi, Hạ Nhi tỷ nhất định sẽ báo thù cho chúng ta!”

“Ha ha, quốc sư đại nhân cũng nghĩ như vậy sao?”

Gã chạy vặt cười lớn nhìn Kim Phi: “Có phải đại nhân cũng cảm thấy Kim Xuyên đã phát triển thành một cái thùng sắt không?”

“Toàn bộ Kim Xuyên thì không dám nói, nhưng làng Tây Hà tuyệt đối là một cái thùng sắt!”

Kim Phi lạnh lùng nói: “Thế nên dù người sau lưng ngươi là ai thì cũng nên chuẩn bị nhận sự trả thù của tiêu cục Trấn Viễn đi!”

Không phải Kim Phi đang uy hiếp gã chạy vặt mà đây chính là sự tự tin vô cùng quật cường của y.

Quan Hạ Nhi không tính toán với ai nhưng Kim Phi tin rằng, nếu Quan Hạ Nhi biết y bị sát hại, bằng bất cứ giá nào cô cũng nhất định phải báo thù cho y.

Cửu công chúa khả năng cũng sẽ hỗ trợ.

Quan Hạ Nhi không biết chữ, cũng không có mưu lược gì, nhưng nếu không có Kim Phi, độ uy tín của cô ở làng Tây Hà là lớn nhất.

Tiêu cục Trấn Viễn và quân Trấn Viễn dưới quyền Kim Phi giờ đã lớn mạnh, đội Chung Minh cũng đang dần phát triển.

Với thủ đoạn của Cửu công chúa cộng thêm tiêu cục Trấn Viễn và quân Trấn Viễn do Quan Hạ Nhi thống lĩnh, thiên hạ không ai có thể coi thường.

“Quốc sư đại nhân, ngài thật sự quá ngây thơ, thiên hạ này làm gì có chỗ nào là thùng sắt chứ?”

Gã chạy vặt cười lạnh lùng: “Chỗ nào có người chỗ đó có sơ hở, nếu không thì làm sao ta có thể bỏ thuốc trong đồ ăn của đại nhân được chứ?”

Kim Phi lại chạnh lòng.

Kể từ khi xảy ra vụ hạ độc ở pháo đài cầu treo làng Tây Hà, Đại Lưu vẫn luôn đề phòng có người hạ độc với thức ăn của Kim Phi trước khi được đưa lên bàn, lần nào y cũng sắp xếp người tới kiểm tra, sau khi xác nhận không có vấn đề gì mới để Kim Phi ăn.

Trừ điều này ra, Đại Lưu cũng rất chú ý tới vấn đề an toàn thực phẩm, từ đầu bếp nấu ăn tới người mua thức ăn rửa rau cũng đều là người mình.

Công việc gã chạy vặt này phụ trách chủ yếu là quét dọn vệ sinh, hốt rác nên rất khó gần nhà bếp.

Đối phương có thể thuận lợi hạ độc, hơn nữa còn có thể đầu độc tất cả người trên thuyền, nhất định là đã có nhân viên hộ tống hỗ trợ.

Có lẽ vì nghĩ đã đả kích được Kim Phi, gã chạy vặt hô to ra phía cửa: “Đừng núp nữa, đi ra đi!”

Một người đàn ông mặc áo choàng khập khiễng đi vào.

Kim Phi chật vật ngẩng đầu nhìn đối phương.

Tiêu cục Trấn Viễn phát triển rất nhanh, Kim Phi không thể nào nhớ mặt từng người nên chỉ cảm thấy người này rất quen, biết hắn là đầu bếp ở bếp sau nhưng không nhớ nổi tên hắn.

Kim Phi không biết nhưng Đại Lưu ở bên cạnh thì lại biết người này.

“Lão Tạ, tên chó má nhà ngươi, Lương ca đối xử với ngươi tốt như vậy mà ngươi lại phản bội tiên sinh ư?”

Đại Lưu tức giận nói: “Nếu không có tiên sinh thì mẹ con ngươi đã sớm chết đói rồi!”

Tên đầu bếp này ở cùng làng với Đại Tráng, lúc còn trẻ từng đi lính ở phía nam, bị thủy tặc bắn trúng đùi, thành người què.

Ban đầu nhân viên hộ tống thiếu người nên Đại Tráng giới thiệu hắn tới làng Tây Hà.

Người què đương nhiên không thể làm nhân viên hộ tống, Lưu Thiết sắp xếp hắn làm chút chuyện vặt trong làng, miễn cưỡng nuôi được người nhà.

Sau này, thổ phỉ tập kích làng Tây Hà, tên đầu bếp và những dân làng khác cùng nhau chiến đấu tích cực, không chỉ dùng nỏ của làng bắn chết bốn tên thổ phỉ mà còn dẫn dân làng chặn được một đợt công kích của thổ phỉ.

Sau khi Trương Lương trở về làng lập tức ban thưởng cho những nhân viên hộ tống, nữ công nhân và dân làng có biểu hiện xuất sắc trong trận chiến, cảm thấy người này không tệ nên phá lệ cho hắn gia nhập nhân viên hộ tống.

Nhưng dù sao nhân viên hộ tống cũng là đội ngũ chiến đấu, người què không thể nào phối hợp với người khác được, đại đội trưởng bèn sắp xếp hắn vào nhà bếp để nấu cơm cho đại đội.

Vì trước đây hắn từng đi lính ở thành Giang Nam cũng từng đánh thủy tặc nên lần này Kim Phi tới Đông Hải, Đại Lưu cũng gọi hắn đi theo để hắn phụ trách công việc sau bếp.

Đối với Đại Lưu mà nói, nếu như không có Kim Phi sáng lập ra đội nhân viên hộ tống, tên đầu bếp què này đã sớm chết rét vào năm ngoái rồi, anh ta thật sự không biết tại sao đối phương lại phải phản bội Kim Phi!

“Tại sao?”

Đại Lưu trợn mắt nhìn tên đầu bếp, nghiến răng hỏi.

“Tại sao?”

Tên đầu bếp cười lạnh lùng, vẻ mặt kích động: “Lúc ông đây đối mặt với thổ phỉ đã từng sợ hãi bao giờ chưa? Lúc thổ phỉ đánh vào làng, một mình ông đây đã giết được bốn tên, còn giữ được cổng làng! Chiến tích của ta có chỗ nào thua kém các ngươi?”

“Thế nhưng các ngươi lại đối xử với ta như thế nào? Để cho ta nấu cơm sao? Ngươi còn không biết xấu hổ mà hỏi ta tại sao ư?”

“Đó là vì muốn tốt cho ngươi thôi!” Đại Lưu nói: “Ngươi đi lại không tiện, giữ lại ở phía sau nấu cơm là sự lựa chọn an toàn nhất!”

“Hừ! Cuộc sống tốt như vậy, tại sao ngươi không làm?”

Tên đầu bếp hét lên với Đại Lưu: “Ngày nào ông đây cũng phải liều chết làm việc phục vụ các ngươi, mỗi tháng chỉ có thể nhận một chút tiền công, còn các ngươi thì sao, mặc áo giáp oai phong, cưỡi ngựa lớn ra ngoài chạy vòng vòng, tiền công còn nhiều hơn ta gấp mấy lần! Ngươi còn có mặt mũi nói như vậy là vì muốn tốt cho ông đây ư?

Ngươi nói ông đây là người què, Thiết Ngưu chẳng lẽ không phải sao? Trương Lương còn một cánh tay đó, sao ngươi không để cho bọn họ nấu cơm đi?”

Thiết Ngưu ban đầu phục dịch ở quân Thiết Lâm, đùi bị thương, đi bộ cũng khá khó khăn, nhưng không nghiêm trọng như Lão Tạ.

“Ngươi còn dám nói vậy sao, Lương ca là người đầu tiên đi theo tiên sinh, Thiết Ngưu là người thứ hai, không có bọn họ thì không có tiêu cục Trấn Viễn, ngươi dựa vào cái gì mà so đo với Lương ca và Thiết Ngưu đại ca chứ?”

Đại Lưu suýt chút nữa bật cười vì lời nói của tên đầu bếp này.

Tên đầu bếp còn định nói gì đó nữa, lại bị gã chạy vặt lườm một cái.

Tên đầu bếp đương nhiên đã thuần phục gã chạy vặt, thấy vẻ mặt gã không vui cũng hơi run, vội vàng ngậm miệng lại.

“Quốc sư đại nhân đã suy nghĩ kỹ chưa?”

Gã chạy vặt tiếp tục nhìn Kim Phi: “Thật sự không dám giấu gì ngài, cướp biển sắp tới rồi, thời gian của ngài không còn nhiều đâu.

Dù đại nhân không nghĩ cho mình thì cũng phải nghĩ cho phu nhân chứ. Nếu bây giờ ngài nhượng bộ, ta lập tức đưa ngài và phu nhân rời khỏi đây, còn nếu đợi cướp biển tới, bọn họ đối xử với phu nhân thế nào, chắc không cần ta phải nói nhỉ?”
Chương 820: Xoay chuyển cục diện

“Tướng công, không thể khuất phục”.

Đường Tiểu Bắc cũng cắn đầu lưỡi, cố gắng quay đầu lại nói với Kim Phi: “Đây là cách thuần hóa nô bộc… phổ biến nhất… không thể…”

Vừa rồi lúc ăn cơm, cô ấy là người ăn nhiều nhất, sức khỏe cũng không cường tráng như mấy người Kim Phi, Đại Lưu, lúc này ý thức hơi mơ hồ, ngày càng buồn ngủ, bắt đầu nói đứt quãng.

Thật ra Đường Tiểu Bắc không nói, Kim Phi cũng biết tính toán của đối phương.

Đây là đang liên tục kéo thấp điểm giới hạn của y.

Chỉ cần khuất phục một lần thì sẽ có lần thứ hai, sau đó có khả năng tình hình sẽ xấu hơn.

“Tiểu Bắc, muội yên tâm, cho dù có chết, ta cũng sẽ không khuất phục”.

Kim Phi nhìn Đường Tiểu Bắc: “Nếu muội buồn ngủ thì cứ ngủ đi, có ta ở đây”.

Gã chạy vặt thấy kế hoạch của mình bị Đường Tiểu Bắc nhìn thấu thì hơi tức giận.

Cúi đầu nhìn Kim Phi, gã lạnh lùng nói: “Quốc sư đại nhân, ta cho ngươi một cơ hội cuối, ngươi suy nghĩ thế nào rồi? Thời gian không có nhiều, cướp biển sắp đến rồi, đến lúc đó không biết chúng sẽ làm gì, ta chưa chắc có thể ngăn lại được”.

Dường như không nghe thấy gì, Kim Phi nhìn chằm chằm gã chạy vặt hỏi: “Lần này không chỉ có một nhà ra tay nhỉ, có những gia tộc nào tham gia vậy? Nói ra đi, ta sẽ đánh giá thực lực của các ngươi, nếu có khả năng lật đổ triều đình thật, ta có thể tham gia với các ngươi”.

“Quốc sư đại nhân đang dụ ta nói ra đấy à?”

Gã chạy vặt cười ẩn ý nhìn Kim Phi: “Ngươi nghĩ tình hình như bây giờ rồi, lừa gạt có ý nghĩa gì nữa không?”

“Cho dù có chết, ta cũng muốn biết mình chết trong tay ai chứ”, Kim Phi lại hơi cắn đầu lưỡi, tiếp tục nhìn hắn.

Lần này gã chạy vặt không trả lời mà đứng dậy thở dài: “Xem ra Quốc sư chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, cho đến khi nhìn thấy quan tài mới không rơi nước mắt. Lão Tạ, ta thấy ngươi thường nhìn lén Đường phu nhân, là phải lòng cô ta rồi sao?”

Đầu bếp bật cười, không khỏi xua tay.

Hôm nay Đại Lưu cũng ăn khá nhiều cá, vốn dĩ sắp không chịu nổi nữa, nhưng khi nhìn thấy bộ dạng của đầu bếp, anh ta tức giận đến mức lạnh lùng quát: “Lão Tạ, đừng quên vợ con ngươi đều đang ở làng Tây Hà, ngươi dám động vào phu nhân thì đợi lượm xác họ đi”.

“Sắp không còn làng Tây Hà nữa rồi, cũng không còn tiêu cục Trấn Viễn nữa, sau này ông đây sẽ là huyện lệnh Kim Xuyên”.

Đầu bếp hung hăng quát lại, từng bước đến gần Đường Tiểu Bắc.

Đường Tiểu Bắc ghê tởm nhìn tên đầu bếp đó, nhưng lúc này cô ấy không còn chút sức lực nào, mí mắt ngày càng nặng, không có khả năng phản kháng.

Ngay lúc tên đầu bếp sắp đến trước mặt Đường Tiểu Bắc, Kim Phi khẽ thở dài: “Thiên Tầm, ra tay đi”.

Nghe Kim Phi nói thế, gã chạy vặt và tên đầu bếp cùng quay đầu lại nhìn Bắc Thiên Tầm.

Chỉ thấy Bắc Thiên Tầm giơ tay phải lên, từng bóng đen bay ra từ trong tay áo rồi bao phủ lên mặt và cổ gã chạy vặt.

Vèo vèo vèo...

Sau một loạt tiếng động rất khẽ, trên trán gã chạy vặt xuất hiện mấy mũi tên màu đen, mắt trái cũng chảy máu.

Mũi tên chỉ dài bằng ngón tay, to bằng hạt đậu xanh, nhưng sức mạnh rất lớn, có thể xuyên qua cổ và mặt gã chạy vặt.

Vì trên trán có phần xương khá cứng nên không bị đâm xuyên qua, nhưng mũi tên cũng cắm sâu vào một nửa, chỉ còn lại phần đuôi bên ngoài.

Gã chạy vặt không nói được gì, mềm nhũn ngã xuống đất, chết trong tình trạng thê thảm.

“Ám khí!”

Tên đầu bếp không kịp suy nghĩ tại sao Bắc Thiên Tầm còn có sức như vậy, sửng sốt vài giây rồi xoay người nhào về phía Bắc Thiên Tầm, muốn áp chế cô ấy trước khi cô ấy bỏ mũi tên vào tay áo.

Nhưng vừa chạy được hai bước đã nhìn thấy Bắc Thiên Tầm giơ cánh tay trái lên.

Tên đầu bếp run lên, vô thức né sang bên cạnh.

Tiếc là động tác của hắn quá chậm, chân lại không tiện, chỉ chạy được một bước, Bắc Thiên Tầm đã ra tay.

Phịch!

Đầu của tên đầu bếp rơi xuống đất, có kết cục giống gã chạy vặt.

Sự xoay chuyển đột ngột khiến Đường Tiểu Bắc ngây người.

Cô ấy cứ nghĩ hôm nay chắc chắn sẽ chết, không ngờ trên người Bắc Thiên Tầm lại có ám khí.

Thở phào nhẹ nhõm, cô ấy quay đầu lại nhìn Kim Phi, sau đó cuối cùng cũng nhắm mắt lại.

Đại Lưu ở một bên cũng ngây ngốc, sau đó mừng rỡ hỏi: “Thiên Tầm cô nương, sao… sao cô không bị trúng độc?”

Sức ăn của người tập võ đều rất nhiều, Bắc Thiên Tầm trông có vẻ gầy nhưng thật ra lúc nãy ăn còn nhiều hơn anh ta.

Lúc này anh ta chẳng có sức để nhấc cánh tay lên, vậy mà vừa rồi động tác của Bắc Thiên Tầm lại cực kỳ nhanh.

“Lăn lộn trong giang hồ, ngay cả thuốc giải Mông Hãn Dược mà cũng không chuẩn bị thì thật sự không biết sao ngươi có thể làm đội trưởng cận vệ được nhỉ”.

Bắc Thiên Tầm trợn mắt nhìn Đại Lưu, lấy một bình gốm nhỏ ra.

Vừa rồi, Bắc Thiên Tầm nhận ra không ổn, kịp thời sử dụng thuốc giải, nhưng chưa kịp đưa cho mấy người Kim Phi, Đường Tiểu Bắc thì gã chạy vặt đó đã bước vào.

Chẳng qua lúc đó cả người Bắc Thiên Tầm cũng mềm nhũn, thậm chí sức lực còn không bằng một phần như bình thường, buộc tên lên ống tay áo mất khá nhiều thời gian, Bắc Thiên Tầm rất lo mình sẽ bắn trượt nên cứ mãi không ra tay, mà kiên nhẫn đợi mình hồi phục.

Gã chạy vặt đó khá có lòng tin vào thuốc độc của mình, hơn nữa Bắc Thiên Tầm mãi không lên tiếng nên hắn cũng không để ý.

Đường Tiểu Bắc và Đại Lưu không biết đến tên trong tay áo, nhưng Kim Phi thì biết vì tên trong tay áo là y làm cho Bắc Thiên Tầm.

Thấy Bắc Thiên Tầm mãi không ra tay, y cũng đoán được nguyên nhân.

Lúc nãy nói nhiều với gã chạy vặt đó như vậy, vừa muốn dụ gã nói ra sự thật, cũng vừa tranh thủ thời gian cho Bắc Thiên Tầm hồi phục.

Sau đó tên đầu bếp có ý đồ với Đường Tiểu Bắc, Kim Phi biết không thể kéo dài thêm được nữa, lúc này mới bảo Bắc Thiên Tầm ra tay.

Cũng may Bắc Thiên Tầm không khiến y thất vọng, thành công giết được hai tên kia.

“Thì ra cô có thuốc giải”.

Đại Lưu nhìn thấy bình nhỏ thì lập tức bật cười: “Mau đưa cho ta đi, bây giờ khó chịu quá”.

“Đợi đã, tiên sinh còn chưa uống thuốc giải đâu”.

Bắc Thiên Tầm liếc nhìn Đại Lưu, vịn bàn đứng dậy, lảo đảo đi đến chỗ Kim Phi.

“Đúng nhỉ, đưa cho tiên sinh trước”.

Đại Lưu đập nhẹ đầu vào tường để làm cho mình tỉnh táo.

Nhưng lúc này anh ta lại thấy Bắc Thiên Tầm đứng sửng tại đó, sắc mặt khó coi nhìn ra ngoài cửa sổ.

“Sao thế, chẳng lẽ có cướp biển đến thật à?”

Đại Lưu vô thức hỏi.

Vừa rồi gã chạy vặt đó nói cướp biển sắp đến, anh ta và Bắc Thiên Tầm đều nghĩ đối phương đang dọa Kim Phi.

Nhưng nhìn thấy vẻ mặt hiện giờ của Bắc Thiên Tầm, rõ ràng là có gì đó không ổn.

“Thiên Tầm, rốt cuộc là chuyện gì thế?”, Đại Lưu vội vàng hỏi.

“Trên mặt biển phía Nam đều là thuyền, trên cán cờ còn treo thi thể, chắc chắn là cướp biển”.

Bắc Thiên Tầm cũng lo lắng nói: “Tiên sinh, làm sao đây?”

Nhưng Kim Phi lại không trả lời.

Quay đầu lại nhìn, Kim Phi đã tựa vào ghế ngủ say…

Y quả thật cũng buồn ngủ giống Đường Tiểu Bắc, bây giờ hai tên kia đều đã chết, cuối cùng cũng không chịu nổi được nữa.

Bắc Thiên Tầm cầm bình gốm nhỏ, nhất thời cũng không biết nên làm sao.

“Cô đừng ngây người ra đó, mau đưa thuốc giải cho ta, không thì chốc nữa ta cũng gục ngã đó”.

Đại Lưu thấp giọng nói.

Anh ta ngày càng cảm thấy buồn ngủ, mí mắt đã bắt đầu đánh nhau rồi.

Bắc Thiên Tầm hoàn hồn, chạy đến bên Đại Lưu đưa bình gốm cho anh ta.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom