• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

New Lũ Chúng Tôi Ngày Ấy (1 Viewer)

  • Chương 1 : Con bé Tomboy và cái Ly.


Tôi là An, nếu bạn từng gặp tôi trong thời ấu thơ lúc khoảng bốn, năm tuổi gì đấy hẳn bạn sẽ gọi tôi là ‘thằng An’, đúng rồi, tôi là một con bé tomboy chính hiệu lúc ấy.

Thực ra cái thời đấy chúng tôi chả biết cái gì là tomboy hay tôm biển gì đâu. À, thực ra tôm biển thì có biết đấy, nhưng không biết phân biệt tôm biển hay tôm hồ, tôm sông, tôm suối. Mà cái thời đấy, con gái thường để tóc dài thướt tha, mượt mà, trên đầu luôn có một con bướm xinh xinh đậu trên ấy, lúc nào cũng mặc váy hoa hòe các thứ,… trừ tôi.

Có lẽ bố mẹ tôi rất mong chờ có một đứa con trai cho nên lúc tôi và chị gái tôi (thậm chí là em gái tôi sau này) sinh ra đều mang tính cách giống con trai, thậm chí đồ của tôi được thừa hưởng từ chị đều là đồ con trai, phần cũng vì trong xóm chỉ mỗi gia đình tôi là sinh con gái. Từ bé tôi đã ghét váy vóc, càng không thích búp bê, và cực ghét màu hồng. Bởi tôi nghĩ váy vóc rất vướng cho việc trèo cây, búp bê chẳng đánh nhau được như siêu nhân, màu hồng thì quá dịu dàng, đã thế xóm tôi toàn con trai, cho nên tôi tự cho mình là một ‘thằng con trai’. Cho đến khi cái Ly chuyển đến xóm tôi, thực ra tôi không rõ là nó chuyển đến hay nhà nó ở đó từ lâu, nhưng trong trí nhớ của tôi rõ ràng tôi gặp lũ con trai trước khi gặp nó, nên thôi, cứ cho là nó chuyển đến đi.

Cái Ly đúng chất là một đứa con gái điệu đà luôn, lúc nào cũng xúng xính váy áo, hoa hòe các thứ, từ khi chơi với nó tôi đã bớt ‘con trai’ một chút, chỉ một chút thôi, và tôi cũng nhận thức được nhiều mình là con gái. Bởi có đôi lần lũ con trai xóm tôi đi ‘tè’ với nhau, tôi cũng năng nổ đi theo, nhưng cái Ly nó cản lại bảo tôi:

“Tụi mình là con gái, không đứng tè như chúng nó được đâu, tụi mình phải ngồi cơ.”

“Đùa à, tớ đi tè với chúng nó suốt, chỉ có không ‘phi’ xa như chúng nó được thôi.”

“Ơ, thế cậu không thấy cái chỗ đi tè của tụi mình không có vòi như chúng nó à. Mẹ tớ bảo như thế để phân biệt con gái với con trai đấy.”

“Ơ, thế tớ là con gái à?”

“Ừ.”

Còn có lần trời mưa lớn, xóm tôi hồi ấy đường đá, đường sỏi, chẳng được trải nhựa đường như bây giờ đâu, các thứ như thoát nước cũng chưa có, mưa lớn một cái là ngập cả xóm, ngập vào trong sân nhà luôn. Mà như thế thì chúng tôi lại thích, lại hò hét nhau ra đường để tắm mưa, lấy rổ đựng rau của mẹ đi chụp cá. Toàn mấy con cá bé tẻo teo thôi, cứ chụp xong hết mưa lại thả. Ngày đó, mỗi lần tắm mưa lũ con trai lại cởi trần, mặc mỗi cái quần siêu nhân chạy dưới trời mưa. Tôi cũng chả phải vừa, cũng cởi áo chạy dưới trời mưa. Nhưng cái Ly nó lại giữ tôi lại lần nữa:

“Mình con gái không nên cởi áo như chúng nó.”

“Gì? Lại không được nữa à?”

“Ừ.”

“Tại sao?”

“Vì tụi nó là con trai, ngực tụi nó có phát ‘phình’ như bọn mình đâu, cậu không thấy mẹ tớ, mẹ cậu với cả mẹ chúng nó ngực ‘phình’ thế à.”

“Đấy là vì sinh tụi mình ra phải có sữa, sữa đựng trong ngực để cho tụi mình bú ý, không phải ‘phình’ đâu.”

“Thế chị cậu không có em bé vẫn ‘phình’ đấy.”

Đến đấy thì tôi ngậm miệng và chấp nhận mặc cả áo, cả quần chạy trong mưa luôn, tay vẫn nắm tay cái Ly kẻo lạc nó.

Có lẽ trong tuổi thơ tôi, cái Ly là đứa bạn thân của nhất của tôi mà tốt với tôi nhất. Hồi ấy nhà tôi chưa kín cổng cao tường như bây giờ, bố lại hay đi công tác xa nhà, buổi trưa chẳng mấy khi bố ăn cơm với gia đình, chỉ có mẹ, tôi, chị tôi và bà nội. Những ngày thứ bảy, chủ nhật, tôi ở lì nhà cái Ly từ sáng đến trưa luôn, nhà tôi cách nhà nó có hai ba nhà gì đấy, gần lắm. Tôi còn đi vào đi ra nhà nó như nhà mình nữa cơ, thuộc hết ngóc ngách trong nhà nó luôn. Hai đứa lúc nào cũng chơi với nhau, làm gì cũng với nhau, mỗi tội nó thích váy tôi thích đồ con trai, nó thích chơi búp bê, tôi thích chơi siêu nhân với cả súng ống. Chúng tôi chỉ khác có thế thôi.

Có hôm buổi trưa ở nhà nó, hai đứa bật băng đĩa hoạt hình ‘Nàng tiên cá’ xem, chả hiểu sao ngủ quên lúc nào không hay, lúc tỉnh dậy thấy mẹ cái Ly nằm ôm cái Ly bên cạnh mà giật mình, nghĩ chắc quả này về mẹ cho nhừ đòn vì tội đi chơi quên đường về, nên rón rén ra khỏi nhà nó, xong lại chạy biến về nhà với tốc độ ánh sáng. Với một con bé năm tuổi như tôi thì cổng nhà lúc đó cao bá cháy, nó đồ sộ và nguy nga như cổng lâu đài trong phim hoạt hình vậy, đã thế mẹ tôi còn thiết kế cho nó kiểu gai gai đinh đinh nhọn hoắt. Nhưng tôi bất chấp tất cả, bám víu vào cổng và trèo lên.

Tôi không trèo ở cổng chính mà tôi trèo ở cái cổng phụ. Thực ra nó không phải cái cổng, kiểu như một cái cửa sổ vậy, nhà tôi và nhà cô ruột tôi sát nhau nên chung một bờ tường và chung cái cổng phụ đó luôn.

Trèo qua được cái cổng đó tôi cũng rách một mảng quần sau mông, đã thế đứng trên bờ tường không vững lại ngã xuống. Nhưng cũng may, ‘kinh nghiệm’ trèo tường của tôi không phải ngày một ngày hai mà thành nên lúc ngã tôi đã kịp thời ‘vận dụng’ những ‘kinh nghiệm’ mình có để ngã bớt đau hơn. Nhưng điều nan giải cuối cùng là mẹ tôi khóa cửa mất rồi.

Tôi ngồi đợi một chốc thì thấy tiếng nước ‘tóc…tóc’ từ đầu đang chảy, chợt nghĩ đến mấy cảnh trong phim ma hồi ấy hay xem mà rùng mình, nhưng lại nghĩ ma cỏ gì giờ này, ban ngày sáng trưng trưng chả có ma đâu nên đi vòng ra sau theo tiếng nước chảy mới chợt nhớ ra là cửa bếp chẳng bao giờ mẹ khóa cả. Nhà tôi có hai cửa, một cửa chính và một cửa bếp, cửa bếp thông ra chỗ mẹ hay rửa bát, rửa rau, rửa thịt, và là chỗ để đẩy xe vào trong nhà, cho nên mẹ chẳng bao giờ khóa cửa bếp cả để lúc bố mẹ hay chị tôi dậy lấy xe nhanh cho tiện thì chỉ cần đá một phát hoặc huých nhẹ mông một tí là đẩy được cửa ra xong phóng xe từ nhà bếp ra đến cổng phi thẳng ra đường luôn.

Tôi đi qua tiện tay vặn lại vòi nước và vui vẻ chân sáo vào nhà. Xong lại lẻn lên phòng và rón rén leo lên giường ngủ với chị. Ngủ một mạch đến chiều lại đi chơi, lại sang nhà cái Ly chơi.

Hồi bé, cái Ly trong mắt tôi rất là ‘đại gia’, bởi từ nhỏ bụng tôi đã rất yếu, không thể được ăn nhiều đồ lạ vì thế mẹ tôi ít khi cho tôi tiền tiêu vặt. Nhưng cái Ly thì khác, mẹ nó cho nó rất nhiều tiền tiêu vặt, tuần nào cũng năm ngàn đi mua quà vặt ăn. Gần nhà tôi có bác Cung bán tạp hóa, tôi và cái Ly lúc nào cũng dắt tay nhau qua đó mua bánh kẹo, chip chip ăn. Công nhận ngày ấy cái gì cũng rẻ mà ngon, cái kẹo mút vị cacao dẻo quẹo nhai là cứ dính dính vào răng nhưng ngon ngọt dễ sợ, cái bọc có hình chú lính nước Anh, rồi còn có cả kẹo mút trái cây hình bầu dục, nhiều màu, mỗi màu là tượng trung cho một loại quả nữa. Ngon bá cháy luôn, có năm trăm đồng một cái, cái Ly toàn mua bốn, năm cái rồi chúng tôi lại chia nhau ăn. Vừa ăn vừa cười vì kẹo mút cacao dính vào răng đen sì sì, lại còn vị hoa quả tan trong miệng của kẹo nhiều màu nữa. À, còn có cả bim bim sợi mà chúng tôi hay gọi là bim bim‘rơm’, vì căn bản chúng tôi thấy nó giống rơm mà. Một gói bim bim ‘rơm’ chỉ bé bằng bàn tay người lớn nhưng với chúng tôi hồi ấy nó thuộc tầm ‘vừa’ rồi, cứ bốc một nắm xong bỏ vào miệng, nhai ‘rộp rộp’ vui tai mà ngon lắm, mặn mặn, ngọt ngọt.

Những thứ quà ấy, giờ đây vẫn còn bán đầy rẫy nhưng tôi không tài nào tìm được hương vị xưa cũ, có chăng do tôi đã lớn, khẩu vị đã khác hay công thức người ta làm không được như xưa nữa?
 
Last edited by a moderator:

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom