• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Linh ký - An tư công chúa (1 Viewer)

  • Chương 2

Tập 2.

Trong chiều hôm đó Trịnh Gia về tới phủ ở Kinh Sư, Trịnh Minh liền vào triều yết kiết Thánh Thượng, công việc sắp đặt cho nơi ở mới trong phủ thì Trịnh phu nhân và Hồ Quân Sư cùng nhau bảo ban gia nhân lo liệu, Trịnh Chiến chẳng làm được việc gì, cũng không ham mê mấy việc đó lắm, liền rủ bọn Dương Hát và Lê Phú Quý ra ngoài thành cùng đi dạo, Trịnh phu nhân thấy thế thì nhắc nhỏ:

- Cũng mới chỉ gặp nhau chưa lâu, họ lại là phường đạo tặc, con có đi cùng thì cũng mang theo vài gia nhân đi.

Trịnh Chiến gạt đi nói:

- Cha vẫn thường dạy con, nếu dùng người thì phải tin, còn không tin thì chớ dùng, nay đã nhận họ về làm gia nhân trong phủ, thì đầu hôm sớm tối phải cùng mưu bàn với nhau công việc trong ngoài, khí chất anh hùng thì nhìn qua là biết, tâm đầu ý hợp thì mới gặp ngỡ là cố nhân từ lâu, mẹ chớ có lo gì.

Nói đoạn cứ thế mà đi, Trịnh phu nhân biết được tính chồng và con trai vốn cương quyết hào hiệp, có can cũng chẳng được, chỉ tiện miệng mà dặn thế thôi, đoạn mỉm cười tiễn ra cổng, nói:

- Con ra kinh thành chơi nhớ về sớm, nay nhà còn nhiều việc.

Đoạn quay qua bọn Hát, Quý mà dặn:

- Các ngươi đi nhớ bảo vệ thiếu gia cho tốt nhé.

Chúng đều phụng y mệnh mà cùng đi.

Qua việc đối đáp với mẹ mới thấy Trịnh Công Tử thực là tài đức vẹn toàn, lại có cái khí chất của bậc quân tử hào hiệp khí khái trên đời.

Thật là,

Trời nam sinh đấng anh hùng

Nghĩa nhân có đủ, chí trùng biển khơi

Luyện tài chờ lúc gặp thời

Trả ơn sông núi đời đời báo danh.



Bấy giờ cả ba người cùng đi dạo trên đường phố Thăng Long, Trịnh Chiến thấy cái gì cũng hay, cái gì cũng lạ. Thăng Long là kinh thành lớn, có nhiều dân lái buôn từ các nước Chiêm Thành, Ai Lao, Cao Miên, Trung Hoa tới đây giao thương buôn bán, mặt hàng gì cũng có, không khí tấp nập vui tươi, thật khác xa so với tế giang đơn sơ nghèo nàn.

Các tòa nhà, biệt phủ được xây dựng khang trang ở khắp nơi, nào là tửu lầu, hàng chợ, quán ăn trùng trùng, chiến ngắm thấy thật là thích, đi đâu cũng nói cười chẳng dứt với hai người hầu. Bọn Dương Hát và Phú Quý thì cũng ít khi tới kinh thành, nhưng cũng chẳng tới mức lạ đến thế, thấy chủ tỏ ra háo hức đến vậy, cũng chỉ biết lắc đầu cười trừ cho có lệ.

Thế rồi đi tới một đoạn phố tập nập, chợt nhiên Trịnh Chiến thấy phía trước có nhiều người đang đứng xúm lại, mới tò mò bước lại xem.

Thì ra có một vị Công Tử xem chừng như đang trêu ghẹo làm khó một vị tiểu thư.

Trịnh Chiến nhìn kĩ lại thì ngây người mê đắm, chao ôi vị tiểu thư đó thật xinh đẹp tới lạ kì, chỉ ngỡ như mới tuổi mười sáu, làn da trắng bóc, mái tóc đen kết đuôi sam một cách cầu kì, trên đầu cài tới vài chiếc trâm, mặc y phục trắng, chỉ nhìn qua thôi là biết cành vàng lá ngọc. Có một người hầu gái đứng bên cạnh người ấy, dung mạo cũng xinh đẹp chẳng kém nhưng có phần không được quý phái bằng.

Đứng trước mặt vị tiểu thư ấy là một vị Công Tử trông khôi ngô tuấn tú, xem chừng là con nhà vương giả, tay cầm chiếc quạt, tóc búi lên phía sau, đầu không đội mũ, có ba, bốn gia nhân nam đang cùng đi theo mà cười đùa.

Trịnh Chiến lại gần nghe ngóng, thì ra đôi bên đang cự cãi chuyện gì đó, nghe thấy được tiếng vị Công Tử nói gắt lên:

- Tôi chỉ hỏi xem là con gái nhà ai chứ nào có ý gì mà không chịu nói? Tôi đây là con nhà Tông Thất, tôi hỏi cho biết quý danh rồi về báo với cha tôi tới xin thưa hỏi đàng hoàng.

Người nữ hầu của tiểu thư nọ đứng chắn trước mặt chủ, nói:

- Xin công tử thứ cho tội bất kính, thế nhưng tiểu thư nhà em có bệnh, nói năng chẳng tiện, chỉ mong chóng đi mau để còn kịp về nhà buổi xế chiều, tuổi tiểu thư còn nhỏ, chưa tính tới đường trăm năm.

Có một gã gia nhân của vị công tử nọ lại lớn lối quát nạt:

- Có biết đây là Trần Công Tử cháu của thượng tướng Thái Sư*, con trai của Chiêu Quốc Vương* không hả? Mày là con nô tỳ, đâu đã đến phận mày được nói ở đây mà nói?

(*Thượng tướng Thái Sư Trần Quang Khải, sinh năm 1241, mất năm 1294, là con trai Vua Trần Thái Tông, tới thời Vua Thánh Tông được phong tước Chiêu Minh Đại Vương, rồi làm đến tướng quốc Thái Úy, dưới thời Vua Nhân Tông, ông được cử làm thượng tướng Thái Sư, nắm toàn quyền nội chính, ông có công lớn trong hai cuộc kháng chiến chống quân Mông Nguyên xâm lược, là vị tướng chủ chốt thứ hai của nhà Trần chỉ sau Trần Quốc Tuấn, được người đời trọng vong, lưu danh sử mãi về sau.*Chiêu Quốc Vương: Trần Ích Tắc, con của Vua Trần Thái Tông, anh em ruột với Trần Quang Khải và Vua Thánh Tông.)

Bấy giờ Trịnh Chiến nhìn lại mới thấy tiểu thư kia xinh đẹp như hoa như ngọc, ấy vậy mà sao nét mặt nàng buồn rầu, ánh nhìn u ám chỉ cúi gằm xuống đất, chẳng nói chẳng cười.

Đoạn cô nô tỳ chẳng đáp, kéo vội tiểu thư đi. Ấy thế nhưng vừa bước lên, tên người hầu nam đã túm ngay lấy tay tiểu thư lôi lại. Người xung quanh nhìn thấy ai cũng bất bình nhưng chẳng một ai dám lên tiếng, vậy cũng đủ biết thanh thế vị Công Tử kia lớn tới nhường nào rồi.

Chợt nhiên đôi mắt tinh ranh của Trịnh Chiến nhìn thấy có một ánh nhìn sắc lạnh lóe lên từ cặp mắt của người nữ hầu, trông như mắt của dã thú, đoạn cô ta đưa tay về sau thắt lưng, Trịnh Chiến chợt lạnh người chột dạ…Đó là động tác lấy binh khí…

Thế nhưng có một người đã lớn giọng kêu lên:

- Này cái thằng kia, bỏ ngay tay con gái nhà người ta ra!

Thì ra là Dương Hát, đoạn sấn bước hung hăng đi tới.

Trịnh Chiến thấy cô hầu bỏ tay trở lại ra trước, ánh mắt cô ta dịu lại như thường, đoạn chàng quay nhìn quanh, hình như chẳng ai nhìn thấy hành động của cô ta cả.

Hành động đó chẳng phải của người thường, không một ai nhìn thấy hết…Không những biết võ nghệ, cô ta còn là một cao thủ…

Đoạn Trịnh Chiến và Lê Phú Quý cũng cùng bước lại.

Vị công tử nọ nói:

- Mấy vị này là ai?

Dương Hát chợt nhận ra vừa mới lỗ mãng, đoạn quay sang nhìn Trịnh Chiến, Chiến bước lên nói:

- Bẩm công tử, thuộc hạ mới thu nạp, tính tình còn lỗ mãng, mong công tử đừng chấp.

Vị công tử nọ nhìn lại thấy Trịnh Chiến người khôi ngô bảnh bao, lại toát lên sự cứng rắn mạnh mẽ của nhà võ, đoạn thấy Phú Quý và Dương Hát ai nấy đều lực lưỡng to khỏe, cũng có phần kiêng dè, nói:

- Chẳng có việc chi, chỉ là chút hiểu lầm thôi, tôi hỏi han đàng hoàng chứ chẳng có ý trêu ghẹo, ấy vì tôi nhìn tiểu thư đây chẳng kìm được lòng.

Dương Hát lại nói:

- Hỏi han đàng hoàng mà sao thủ hạ nắm tay nắm chân người ta giữa thanh thiên bạch nhật thế này? Còn gì là lễ giáo tôn nghiêm nữa?

Trịnh Chiến quát:

- Im ngay!

Vị công tử nọ nói:

- Xin hỏi tráng sĩ danh tính là chi?

Trịnh Chiến nghe câu hỏi thì thấy chột dạ..

Thôi xong…Có khi đắc tội với nhân vật lớn thì họa cho cha ta rồi…

Đang ấp úng chẳng biết đáp sao thì Lê Phú Quý nhanh miệng nói:

- Chúng tôi thân phận nhỏ bé nào có kể chi, thôi chỉ là việc hiểu lầm chứ chẳng có ý mạo phạm.

Ấy thế mà chợt nhiên vị tiểu thư kia lại cười lên khanh khách mà nói:

- Đây là chồng tôi đó.

Cả Trịnh Chiến, Trần Công Tử và các thủ hạ cùng người dân xung quanh, kể cả cô nữ tỳ kia đều ngây người cả ra chẳng hiểu gì, đoạn tiểu thư bước lại sát bên chiến, tay vòng qua tay, nói:

- Mình cùng về thôi.

Cô tỳ nữ cũng nhanh nhảu nói:

- Dạ việc chưa tiện giãi bày, làm cho công tử đây hiểu lầm.

Vị công tử họ Trần ồ lên một tiếng, cười nói:

- Ra là người đã có gia đình, vậy mà chẳng nói sớm làm chút nữa tôi bất kính.

Đoạn cùng quay lại quát hai thủ hạ:

- Mau xin lỗi phu nhân đi.

Bọn người hầu xem chừng hống hách đã quen, thấy thế còn chưa cam, nhưng nghe chủ nói, cùng cúi đầu xin tạ tội.

Đoạn vị công tử nói:

- Vậy xin cáo từ, nếu có duyên ngày sau lại gặp.

Trịnh Chiến hỏi:

- Xin hỏi công tử quý danh là chi?

Công tử nói:

- Tôi họ Trần, tên Giao. Cho hỏi người anh em?

Trịnh Chiến bấy giờ thấy công tử nói năng hòa nhã, biết người nữ có gia đình cũng chẳng làm khó dễ, chợt nhiên lại thấy thân tình, quên cả đề phòng, trả lời ngay:

- tôi họ Trịnh, tên chiến, là công tử phủ Trịnh Gia.

Trần Giao cười nói:

- Ra là quan cùng triều, vậy hẹn ngày sau còn gặp lại.

Nói xong xua bọn thủ hạ đi cả.

Bấy giờ họ đi khỏi rồi, Lê Phú Quý nói:

- Thiếu gia nói tên họ ra làm chi vậy? Đó là người họ Trần, là nhà Tông Thất. Nay hắn thấy ta nhiều người chưa làm gì được, nếu hắn nhỏ mọn, nhớ lấy họ tên ngày sau truy cứu thì tính làm sao? Ở trong kinh thành này, lão gia cũng chỉ là hàng quan ngũ phẩm bên trên còn biết bao người sao ta lường được?

Nghe Phú Quý nói thế, Trịnh Chiến mới chột dạ sợ hãi. Bấy giờ Dương Hát gãi đầu nói:





Thật là,



Chốn kinh sư, khách xa tới vui chung



Nghĩa anh hùng, gặp việc gian mới tỏ.
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

[Zhihu] Linh Dị Trinh Thám
  • NHIỀU TÁC GIẢ
[Zhihu] Nhà...
Linh Cảnh Hành Giả
  • Hoa Tiến Tửu
Chương 26-30
Linh Cảnh Hành Giả
  • Hoa Tiến Tửu

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom