• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Không Tỉnh (2 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 127

Hà Tích Kim thật sự nghĩ mãi không ra, thời gian Hoàng Nhưỡng ở Như Ý Kiếm tông có thể đếm được trên đầu ngón tay. Đến cùng thì làm nào mà con bé phát hiện chỗ quỹ đen của mình!

Nhưng bây giờ, dù sao cũng xong phim rồi.
(*) hoàn độc tử: hình dung một việc hay một người không đạt được mục đích, làm không tốt.

Khuất Man Anh thật sự là vừa bực mình vừa buồn cười, nhưng gì thì gì cũng ở trước mặt cháu mình, không tiện dạy chồng, chỉ là chỉ chỉ Hà Tích Kim.

Hà chưởng môn giận đến nói luôn miệng: “Nghịch, nghịch, nghịch nữ!”

Nói là nói vậy, ông vẫn đeo tạp dề, xuống bếp nấu cơm.

Khuất Man Anh kéo Hoàng Nhưỡng sang, nói: “Dì phái người đi đón bé Quân cái đã, cả nhà ta ăn một bữa cơm, sau đó sẽ ngẫm cho con một thân phận.”

Hoàng Nhưỡng vừa nãy nghe bà đề cập đến Hoàng Quân, còn chưa kịp hỏi. Mới tiện thể nói: “Chị ấy, không tới tìm dì ạ?”

Trong giấc mơ thứ ba, Hoàng Quân và Khuất Man Anh rõ ràng là thầy trò một thời. Nếu nàng ấy xin giúp đỡ, dù thế nào Khuất Man Anh cũng sẽ giúp.

Khuất Man Anh thở dài: “Ta cũng có hỏi thăm con bé. Có điều ở ngoài không thể so với trong mơ. Dưới gối con bé có ba đứa con, mà nhà chồng đối xử nó cũng không tệ. Nên là…”

Hoàng Nhưỡng đã hiểu, nói: “Cho nên, chị ấy vẫn tình nguyện ở lại nhà chồng, giúp chồng dạy con.”

Khuất Man Anh nói: “Đây là quyết định của nó.”

Hoàng Nhưỡng gật đầu, nói: “Vậy thì dì không cần báo cho chị ấy, hôm khác tự con đi tìm gặp.”

“Cũng được.” Khuất Man Anh thoáng liếc Đệ Nhất Thu, chần chừ hồi lâu, cuối cùng vẫn nói: “Mấy năm qua… giữa chúng ta hiếm khi qua lại. Ta cũng biết chuyện của bé Nhưỡng không nên trách Giám Chính. Nhưng đã nhiều năm rồi, vẫn cứ mắc nghẹn ở trong họng. Ta luôn cảm thấy con bé này đã chịu nhiều khổ cực, nếu chúng ta dốc lòng chiếu cố, dù có thế nào, chí ít thì nó vẫn còn đấy…”

Giọng bà dần nghẹn ngào, Hoàng Nhưỡng giang rộng hai tay, ôm thật chặt lấy bà.

Khuất Man Anh bình phục cảm xúc, hồi lâu mới nói: “Đám dượng của ngài, cũng cởi không được nút thắt này. Ngài đừng trách bọn họ.”

Giọng Đệ Nhất Thu như thường, nói: “Ta hiểu.”

Hoàng Nhưỡng buông Khuất Man Anh, lại nói: “Vậy còn phải nghĩ giúp con một cái tên nữa, từ giờ trở đi, con không còn là Hoàng Nhưỡng! Nhưng mà dung mạo này, người quen đều sẽ nhận ra thôi…”

Nàng bắt đầu buồn rầu, ngay cả Khuất Man Anh cũng thấy khó làm.

Bởi thân phận Hoàng Nhưỡng cần giữ kín, Hà Tích Kim Khuất Man Anh dứt khoát đến cả con trai mình cũng không có gọi tới.

Bốn người ngồi cùng bàn, ăn bữa cơm.

Hoàng Nhưỡng lại đề cập đến chuyện dùng tên giả lần nữa, Hà Tích Kim nói: “Con, con lấy, lấy danh danh nha, nha hoàn, thiếp, thiếp thiếp thân hầu, hầu hạ là được.”

“Nha hoàn?!” Hoàng Nhưỡng trợn mắt. Đệ Nhất Thu cũng hơi khựng lại.

Khuất Man Anh lại nói: “Cũng hay đó. Bá tánh tôn kính con mấy năm qua, thật ra thì… rất là không thích Giám Chính. Nếu hai người dùng danh nghĩa vợ chồng xuất hiện, e là ngài ấy càng bị người phỉ nhổ.”

Đệ Nhất Thu nói: “Không cần để ý.”

Y thì không ngại, song Hoàng Nhưỡng đâu thể không cân nhắc vì y. Nàng suy tư một hồi, nói: “Cũng được. Vậy con sẽ thành thị nữ của chàng ấy.” Nói xong, nàng lầm bầm than, “Nghĩ không ra mà nghĩ không ra mà, mình còn phải đóng vai thế thân chính mình…”

Tín đồ của mình không thích phu quân mình, thật là một chuyện thảm của nhân gian.

Cuối cùng, Hoàng Nhưỡng tự lấy tên A Nhiễm, trở thành thị nữ bên người Đệ Nhất Thu.

Chiều hôm ấy, ăn cơm xong, Hoàng Nhưỡng cùng Đệ Nhất Thu quay về Ti Thiên giám.

Khuất Man Anh Hà Tích Kim mãi tiễn hai người ra Tông môn. Giám Chính đại nhân móc trong ngực ra một chiếc xe ngựa bằng giấy, xe ngựa rơi xuống đất, lập tức biến thành thật.

Vợ chồng Hà Tích Kim tiễn hai người, sắp đến phút cuối, Hoàng Nhưỡng còn bị Hà Tích Kim xách lỗ tai. Xem như là Hà chưởng báo thù cho quỹ đen của mình.

Bên ngoài nắng vừa phải, hải đường nở rộ, hoa rụng bay bay.

Hoàng Nhưỡng khẽ vươn tay đến Đệ Nhất Thu, ra dấu “mời”: “Công tử, mời lên xe ngựa!”

Đệ Nhất Thu nhíu mày, nói: “Thanh danh của ta, chuyện nhỏ không đáng kể. Nàng không cần phải thế.”

“Sao vô nghĩa chứ?” Hoàng Nhưỡng nói, “Miếu Thần Nữ hiện giờ của em đều là chàng xây. Nhỡ chàng vương tiếng xấu, sau này không còn cầm quyền. Thế thì còn ai bảo vệ cho em?”

Giám Chính nghe xong, chợt thấy có lý. Y lên xe ngựa trước, Hoàng Nhưỡng đuổi theo sau.

Sau đó tựa như nàng nghĩ đến một vấn đề nghiêm trọng, nói: “Nhắc đến, bây giờ em lấy hương hỏa tín ngưỡng của bá tánh mà sống. Nếu ngày nào đó bọn họ không còn thờ phụng em thì phải làm sao?”

Giám Chính đại nhân ngồi xuống nệm trong xe gấm, nói: “Sẽ không đâu.”

Hoàng Nhưỡng hỏi: “Lỡ mà?”

Giám Chính đại nhân dọn trái cây bánh ngọt lên cho nàng, nghiêm mặt: “Ti Thiên giám sẽ phát trứng gà.”

“Đỉnh luôn!” Hoàng Nhưỡng vỗ tay tán dương. Phu quân mình thật là rành tâm lý bá tánh chết đi được. Nhìn mặt mũi mớ trứng ở đây, sợ là nàng còn sống đến dài dài.

Nàng không còn chút lo lắng, dứt khoát dựa tới, dựa sát vào Đệ Nhất Thu.

Đệ Nhất Thu không từ chối. Hoàng Nhưỡng phát hiện, chỉ cần không tiến đến một bước kích thích chàng, đối với thể loại thân mật nhã nhặn này càng cũng không kháng cự.

Còn Đệ Nhất Thu nhẹ vỗ về mái tóc nàng, cũng đến lúc này, y mới nghĩ ra rằng Hoàng Nhưỡng nói không sai.

Y không thể yêu hóa, y vĩnh viễn sẽ cần quyền hành của Ti Thiên giám, đi giữ hương hỏa của miếu Thần Nữ.

Hoàng Nhưỡng đưa tay, sờ râu dưới cằm y, tâm huyết nàng dâng trào, nói: “Em giúp chàng cạo râu nhé, được không?”

Đệ Nhất Thu ừ đáp, giao túi pháp bảo Trữ Đồ của mình cho nàng, nói: “Trong đó có dao cạo.”

Thế là Hoàng Nhưỡng tìm kiếm một hồi, Đệ Nhất Thu ngửa đầu tựa vào vách xe, hai mắt hơi khép.

Y không lo Hoàng Nhưỡng sẽ tìm được gì trong túi pháp bảo Trữ đồ, đối với nàng y không có bí mật.
— vốn không có.

Hoàng Nhưỡng tìm được dao cạo, còn tìm ra dầu cạo mặt.

Xe ngựa nhỏ hẹp, Đệ Nhất Thu nằm xuống, gối đầu lên đùi nàng. Hoàng Nhưỡng đầy phấn khởi, đầu tiên dùng kéo cắt tỉa râu Đệ Nhất Thu, sau đó thoa dầu cạo mặt dầu, dùng dao nhỏ nhẹ nhàng cạo râu cho y.

Lưỡi dao trong tay nàng sắc bén, thỉnh thoảng lướt qua hàm dưới của y. Xe ngựa đi đường thi thoảng cũng xóc nhẹ.

Nhưng Giám Chính đại nhân đã nhắm mắt — thiếp đi.

Thượng Kinh, Ti Thiên giám.

Xe ngựa dừng trước cổng.

Giám Chính đại nhân mở mắt, y đang muốn vén rèm, Hoàng Nhưỡng thì thầm: “Hiện giờ em là thị nữ của chàng, mấy việc này, đương nhiên phải để em làm.”

“Nàng?” Giám Chính nhíu mày.

Hoàng Nhưỡng nói: “Đúng rồi. Mà chàng phải đối xử em càng lạnh nhạt càng ác liệt càng tốt. Chỉ có thế thì dân chúng mới cảm thấy là chàng si tình!”

Giám Chính đại nhân vì thế nói: “Vậy nàng còn không xuống xe?”

!Cũng ra vẻ lắm. Hoàng Nhưỡng đành xuống xe trước.

Cổng Ti Thiên giám, hai thủ vệ đã ngó sang bên này. Thấy trên xe ngựa cắm cờ lệnh của Ti Thiên giám, cũng không dám lên đuổi.

Hoàng Nhưỡng quả là một thị nữ xứng tầm, nàng dời ghế đến xếp kỹ lưỡng, mới vén màn xe.

Giám Chính đại nhân giẫm lên ghế xuống xe, mặc kệ trước đây nghèo túng chật vật trước mặt Hoàng Nhưỡng bao nhiêu, giờ phút này, y cũng đã một thân lạnh lùng uy nghiêm lẫm lẫm.

Ánh mắt y sắc bén như ưng, dáng người thẳng tắp, uy giận không bốc, nhưng lại khiến kẻ khác không dám nhìn thẳng. Có vài người tôn quý như từ bẩm sinh.

Hoàng Nhưỡng thoáng liếc qua mớ râu mới cạo, thầm thán phục!

Bởi Giám Chính thật lâu không về, thủ vệ ở cổng ngay cả y cũng nhận không ra.

Nhưng quan bào trên người y, ai ai cũng luôn nhận ra được.

“Giám… Giám Chính…” Thủ vệ lắp bắp khó tin nổi.

Dù sao thì hiện giờ, chỗ đứng trên đỉnh Tiên môn tất thảy có hai người.

Một người là Ngọc Hồ Tiên Tông Tạ Hồng Trần, từ nhỏ hắn đã có mỹ danh Đệ nhất Kiếm Tiên. Giờ đã bế quan tu luyện, rất ít khi quản chuyện. Chuyện Ngọc Hồ Tiên Tông đã do đệ tử đầu Nhiếp Thanh Lam quản lý. Tất cả suy đoán, chẳng bao lâu, hắn sẽ thoái vị hoàn toàn, trở thành Lão tổ Ngọc Hồ Tiên Tông.

Người kia, chính là Ti Thiên giám Đệ Nhất Thu. Y học theo Thu Ngạn Minh, từ nhỏ là ngôi sao đúc khí, nổi tiếng thiên hạ. Sau gặp được kỳ ngộ, không chỉ công lực tiến nhanh, mà còn có được cơ thể của dị thú.

Bởi vì y và Tạ Hồng Trần đều liên quan kỳ dị đến Hoàng Nhưỡng, về chuyện này đám người luôn có rất nhiều phỏng đoán, không biết y đánh với Tạ Hồng Trần một trận, ai thắng ai thua.

Đương nhiên, mặc dù tu vi thắng bại không thể biết, nhưng có chút ít tất cả đều công nhận.

Chắc chắn là Giám Chính có năng lực khác hẳn người thường, trong giấc mơ quái lạ năm đó, có hơn mười danh kỹ trong kinh phong y có “Dị bảo quấn hông”. Chỉ riêng điểm này, nhất định y đã thắng Tạ Tông chủ rất dữ. Mặt này không ai nghi ngờ.

Nhưng Đệ Nhất Thu cũng biệt tích nhiều năm.

Hai bài vị Thần Tổ này, hầu như chỉ còn là truyền thuyết.

Thủ vệ sao không sợ cho được?

Giám Chính đại nhân cũng chẳng màng tới hai tên này, đi thẳng vào. Thủ vệ cũng không dám hờ hững, te tái chạy vào trong.

Sau chốc lát, Giám Phó Lý Lộc, Bảo Võ, cùng bốn Thiếu Giáo rối rít chạy đến.

“Giám Chính!” Đám người cùng lễ bái, trong lòng kích động khó tả.

Lý Lộc trộm nhìn sang, thấy Đệ Nhất Thu áo bào tím đai lưng ngọc, ăn mặc sạch sẽ, khuôn mặt dù lạnh lùng song cũng chẳng khác biệt lớn so với lúc trước. Anh khẽ thở phào một hơi, mới nhìn thấy sau lưng Đệ Nhất Thu, còn một người khác đi theo!

Lý Giám Phó giật nảy, anh nhìn chăm chú mãi mới hỏi: “Giám Chính, vị cô nương này là…”

Anh ta đương nhiên nhận ra Hoàng Nhưỡng, nhưng dù sao Hoàng Nhưỡng cũng đã chết rồi.

Ngay trước mắt bao người, pháp thân nàng hóa cát, tan thành mây khói. Lý Giám Phó hiển nhiên không muốn bóc vết sẹo Giám Chính nhà mình lần nữa.

Dân gian đều đồn rằng Đệ Nhất Thu tuyệt tình, chỉ mỗi đám thuộc hạ thân thiết bên người bọn hắn mới biết, trong lòng người này tổn thương thế nào.

Đệ Nhất Thu muốn lộ sự khinh miệt một người thế nào, thật sự là quá đúng chỗ. Y nhẹ gọi: “Thị nữ.”

“Thị, thị nữ?” Mọi người lia mắt lên người Hoàng Nhưỡng, ai cũng do dự.

Khuôn mặt này, tư thái này, không phải Hoàng Nhưỡng còn có thể là ai?

Hoàng Nhưỡng cũng là cao thủ trợn to mắt nói xạo, nàng nhanh nhẹn cúi đầu thật sâu với đám người, nói: “A Nhiễm bái kiến chư vị đại nhân.”

Lời nàng cẩn trọng, thật không che giấu được bối rối.

Đám người nghe giọng nàng đều thấy vô cùng quen thuộc, khó tránh khỏi lòng đầy nghi ngờ, nhưng lại không dám xác định.

“Cô Nhưỡng?” Lý Lộc nói.

Hoàng Nhưỡng đang định giải thích, Đệ Nhất Thu đã nói: “Thân là thị nữ, đến cả bưng trà xách nước cũng không biết à? Nếu vụng về thế thì tự đi thẳng đi, khỏi bị nhục nhã.”

!!! Chàng nhập vai kịch cũng nhanh quá đấy nhé!

Hoàng Nhưỡng rối rít yêu kiều khiếp vía nói: “Đại nhân bớt giận, nô tỳ đi ngay!”

Nàng vội hỏi hầu phòng, vội bước đi.

Đám người xem xét thái độ của Đệ Nhất Thu, mới tin mấy phần.

— nếu cô nương này thật sự là cô Nhưỡng, sao Giám Chính nhà mình dám ăn nói lạnh lùng?

Thế là, đến chừng Hoàng Nhưỡng bưng nước trà quay lại, trong mắt mọi người đã hiện mấy phần thương hại.

Hoàng Nhưỡng kinh sợ đưa nước trà vào, mặt Đệ Nhất Thu lạnh tanh, nói: “Chờ ngoài cửa.”

“Vâng.” Hoàng Nhưỡng xá một cái với y, vội hấp tấp ra ngoài cửa.

Bọn Lý Lộc vừa báo cáo đến y tình cảnh Ti Thiên giám mấy năm qua, vừa thi thoảng liếc ra ngoài cửa.

Cô nương này, cả quần áo, trang sức cũng giống cô Nhưỡng như đúc.

Nhất định là thế thân rồi!

Hoàng Nhưỡng canh giữ ở cổng, không dám đi ra.

Sau chốc lát, bọn Chu Tương, Đàm Kỳ ra trước. Nhìn thấy nàng, Chu Tương đâu thể nhịn được hiếu kỳ trong lòng?

Cô kéo Hoàng Nhưỡng qua, thì thào: “Cô cũng tên là Nhưỡng?”

Hoàng Nhưỡng ra vẻ không biết, nói: “Đúng vậy.”

Hai mắt Chu Tương tỏa sáng, hỏi: “Là Nhưỡng trong thổ nhưỡng?”

Bát quái chết cô đi! Hoàng Nhưỡng ngoan ngoãn thỏ thẻ: “LA Nhiễm của không nhuốm bụi trần. Là đại nhân đặt tên cho tiểu nữ tử.”

Ôi đáng thương quá đi! Mặt Chu Tương đầy thương cảm, hỏi: “Vậy váy áo này của cô…”

Hoàng Nhưỡng nói: “Công tử nói… Nô gia mặc bộ này rất đẹp mắt.”

Chu Tương thật muốn khóc thay nàng một trận: “Vậy còn cô… có thích không?”

Hoàng Nhưỡng lắc đầu, rồi lại gật gật, mãi mới cố nén ấm ức, nói: “Đại nhân thích, nô gia cũng thích.”

“Thảm kịch nhân gian mà!” Chu Thiếu giám tức giận bất bình.

Hoàng Nhưỡng diễn trò đến phát ghiền, nàng lập tức bắt đầu thêm mắm dặm muối, vẻ đầy nhẫn nhục chịu đựng nói: “Đại nhân có ân cứu mạng tôi, dù bình thường tính tình khó ưa chút, nhưng chỉ cần có thể đi theo bên cạnh ngài, làm trâu làm ngựa, tôi đều cam tâm tình nguyện…”

Nàng hiền lành diễn vở khổ tình vừa ra lò, Chu Thiếu giám nghe xong hô to nghiệp chướng.

Lúc này, Lý Lộc Bảo Võ trong phòng cũng đã ra.

Hai người nhìn Hoàng Nhưỡng, đều cổ quái không nói ra lời.

Trong phòng, Giám Chính đại nhân nói: “Trà lạnh rồi.”

Hoàng Nhưỡng đáp thưa, cuống quýt đi vào.

Là đi đổi trà nóng hả?

Lý Giám Phó lắc đầu thở dài, không ngờ, Bảo Võ bên cạnh chợt nói: “Nhớ nhung chút cũng tốt.”

Câu này thì chẳng lạ, nhưng phát ra từ miệng anh ta, cũng quá quỷ dị.

Mọi người nhìn anh, anh ta chỉ vỗ vỗ kim đao bên hông: “Mấy đứa nhỏ đến đây, theo Bảo gia đi tuần nào!”

Mãi đến khi anh dẫn người rời đi, Lý Lộc mới lẩm bẩm: “Thời gian nhanh quá.”

— thời gian thật sự là quá nhanh, đến Bảo Võ ăn nói, cũng bắt đầu có tí chiều sâu.


chương sau

Bé Bông: Muôn vàn không ngờ, Giám Chính cũng ưng chơi một trò thế thân ~
 
Advertisement
Last edited:

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom