• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Không Tỉnh (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 124

Hoàng Nhưỡng canh giữ cạnh hang nhỏ, thấy bình minh mặt trời lên, đêm tối mặt trời lặn.

Đệ Nhất Thu như đã hoàn toàn mất đi tập tính của loài người, y cuộn người trong động, ngủ một giấc tỉnh lại, bên ngoài là lúc đêm khuya vắng người. Y ra khỏi hang, ở chỗ không người hóa thành hình người, lại đi tới miếu Thần Nữ xây dựng kế tiếp.

Hoàng Nhưỡng theo sau lưng y, nhìn y một mình một nhóm, xuyên qua phố dài ngõ hẻm đen ngòm vắng vẻ.

Tiếng bước chân y rất nhẹ, đầu bù tóc rối, bụi bặm đầy người, như gã ăn xin không nhà để về.

“Lẽ nào Lý Lộc đã mặc kệ chàng? Còn Bảo Võ, Chu Tương…” Hoàng Nhưỡng nén một đám lửa trong lòng, lửa giận khiến nàng lôi hết người quen biết, người còn sống sót oán trách hết một lần. Nhưng oán đến cuối cùng, chỉ còn lại chua xót rả rích vô tận.

Thấy Đệ Nhất Thu lại bước vào một ngôi miếu Thần Nữ, Hoàng Nhưỡng không đi vào.

Chỗ miếu Thần Nữ này không lớn, tiền dùng để xây cũng chỉ đủ chắc chắn kiên cố, chứ không xa hoa. Loại miếu dạng này chi phí không cao, lại nhỏ nhắn khéo léo, đầy thực dụng.

— Đệ Nhất Thu làm việc, xưa nay dường như đều thế.

Hoàng Nhưỡng từng trải qua phù hoa, song cuối cùng, lại yêu quý sự thực tế này. Mỗi một viên đá một ngọn cây, như nhớ nhung của y, giản dị tự nhiên, nhưng lại kéo dài vĩnh hằng.

Nàng đứng ở cổng nhìn vào, trong từ đường vừa xây xong vẫn còn vương mùi thơm gỗ mới. Trên bệ thần trong điện, một khối đá lớn ngây ngô ngơ ngác đứng. Do không có hình dạng, khí sắc tỏa ra mấy phần đần độn.

Đệ Nhất Thu đi vào bên cạnh thần đài, thậm chí y còn không ngắm nhìn chung quanh, chỉ máy móc móc từ pháp bảo Trữ Đồ ra một chùy khắc. Y tiếp tục điêu khắc khối đá không có sinh mệnh này.

Hoàng Nhưỡng không biết chuyện như thế này, chàng đã làm bao nhiêu lần.

Cũng không biết cuộc sống như này, chàng đã trải qua bao nhiêu năm.

Chàng lặp lại cuộc sống vắng vẻ trống trải này, đến linh hồn cũng rơi vào trầm mặc.

Hoàng Nhưỡng không đi cùng, nàng xoay người rời miếu Thần Nữ. Thế là trong thời khắc đó tiếng chùy điêu khắc tượng đá xa dần.

Bóng đêm đen đặc đập vào mặt, thật ra Hoàng Nhưỡng luôn sợ tối.

Nhưng giờ này khắc này, nàng hòa vào trong bóng đêm, chung quanh có thể thấy rất rõ. Hoàng Nhưỡng không biết vì sao mình đã sống lại. Có liên can đến mớ miếu Thần Nữ mọc như rừng kia sao?

Mình phải làm thế nào, mới có thể hóa thực thể, xuất hiện trước mắti Đệ Nhất Thu?

Nàng có quá nhiều điều không biết. Dù nàng đến từ tiên môn, song chuyện như thế này nàng chưa bao giờ nghe qua.

Giờ mình nên đi đâu đây?

Hoàng Nhưỡng cảm thấy mình như một cơn gió, lúc nàng đứng im bất động, trận gió thổi nàng, đẩy đến phía trước. Nàng không chút trở ngại xuyên qua nhà cửa, sông ngòi, cuối cùng gió đẩy đưa nàng đến một nơi khác.

— chính là một ngôi miếu Thần Nữ.

Đến khi Hoàng Nhưỡng quay lại tượng thần rực rỡ sáng sủa, cả người nàng như đã có thân thể, không còn lơ lửng vô định.

Nàng nhắm mắt lại, ngưng tinh tụ khí, cảm nhận nguồn lực mình.

Vừa đi vào cảm nhận, nàng lập tức cảm thấy, vô số lực lượng như tia nước nhỏ, hội tụ đến nàng. Mà những cỗ lực nhỏ xíu này — chính là từ miếu Thần Nữ đến.

Hương khói, lực cầu nguyện của những người phàm thờ phụng, đã tái tạo sinh mệnh nàng.

Hoàng Nhưỡng đã từng gặp Linh Ma Quỷ thư lấy oán hận làm cơ sở, nàng cũng tập qua võ đạo, biết đúc thể là thế nào.

Nàng lập tức hấp thu lực cầu nguyện, đúc cho chính mình một cơ thể.

Ti Thiên giám.

Giám Chính đã lâu không xuất hiện, tất cả tập mãi thành quen.

Bây giờ trong Giám Lý Lộc quản bên trong, Bảo Võ quản bên ngoài, cơ cấu khổng lồ này trái lại vẫn vận hành như thường.

Trước đây thi thoảng Đệ Nhất Thu còn biết dùng bí thuật gửi về chút ít bản vẽ pháp khí, nhưng hiện giờ, ngài dần không có tin tức.

Bọn hắn đương nhiên đã đi tìm, thế nhưng ai sẽ gỡ từng hang cùng khắp thế gian mà tìm đây?

Cho nên tất nhiên là tốn công vô ích.

Giám Chính Ti Thiên giám, dần dần trở thành một nhân vật trong truyền thuyết còn đang sống.

Hoàng Nhưỡng khắc khổ tu luyện — mà khắc khổ của nàn, khỏi nghi ngờ đi.

Danh hiệu Quyển vương Tiên môn, há chỉ là hư danh ư?

Hôm ấy, Hoàng Nhưỡng đang hấp thu lực cầu nguyện, đột nhiên có người sợ hãi kêu lên: “Ngươi là ai? Ngồi trên vai tượng thần, muốn gì?!”

Hoàng Nhưỡng mở choàng mắt, mấy ngày qua, nàng vốn đã không còn bị những tiếng ầm ĩ làm kinh ngạc. Song hiện giờ trời chưa sáng, chưa có tín đồ đến dâng hương. Ai đang quát?

Hoàng Nhưỡng cúi xuống, nhìn thấy người trông miếu đang dẫn người quét dọn. Lúc này, người trông miếu đang ngẩng lên, ánh mắt sáng rực, đối mặt với nàng.

“Ngươi…” Hoàng Nhưỡng sửng sốt thật lâu, hỏi: “Ngươi… có thể nhìn thấy ta?”

Sắc trời chưa sáng, ánh nến mờ nhạt.

Người trông miếu cả giận: “Ta đâu có mù, sao không thể nhìn thấy một người sống sờ sờ như thôi?! Ngươi dám khinh bạc Tức Nhưỡng nương nương, còn không cút xuống!”

Mà Hoàng Nhưỡng chẳng để ý đến lời giận mắng của ông ta.

Hắn có thể nhìn thấy ta! Hắn có thể nhìn thấy ta!

Trong lòng Quyển vương đầy vui sướng, tâm niệm nàng vừa động, người đã biến mất không thấy.

Trong miếu Thần Nữ, tay trông miếu còn chưa mắng xong, đột nhiên thấy bóng đen trên tượng thần vút qua, không còn một bóng người.

Người trông miếu há hốc mồm, mấy người kia cũng ngây ra như phỗng!

Miếu Thần Nữ này cũng hơi hơi lớn mà. Một người sống sờ sờ, trước mặt mọi người sao nói biến mất là biến mất chứ, chút vết tích cũng không để lại?

“Nương, nương nương hiển thánh —” đám người chạy quanh báo cho nhau.

Mà lúc này, Hoàng Nhưỡng phi như gió, lòng đầy vui sướng.

Bình minh chưa đến, đêm dài đã sắp hết.

Nàng chạy qua núi xuyên qua đồng, qua thành quách thôn trang, đến không khí hít thở vào cũng đều vô cùng thơm ngọt.

Đệ Nhất Thu… Nàng muốn nhào vào trong lòng y, hòa vào máu thịt y, chờ lâu thêm một khắc cũng đều là dày vò.

Nhưng mà, cứ thế gặp nhau, hình như quá nhạt nhẽo.

Hoàng Nhưỡng dừng bước, dầu gì cũng là cửu biệt trùng phùng, hẳn cũng nên bỏ chút tâm tư chứ nhỉ.

Nàng kiềm chế nỗi nhớ trong lòng, đem từng chuyện yêu đương phong hoa tuyết nguyệt lãng mạn nhớ lại một lần. Sau đó nàng tìm mép nước, định rửa mặt cẩn thận. Váy áo không thể có màu vàng nhạt rồi, nhưng tốt nhất cũng phải có chút liên quan.

Hoàng Nhưỡng đang lo về màu áo, bỗng quần áo trên người hóa thành màu xanh nhạt. Hoàng Nhưỡng cúi xuống mới phát hiện, một thân váy sam, cùng màu với màu nước.

— mình rốt cuộc biến thành gì thế nhỉ? Hình như tu vi cũng rất mạnh mẽ nha!

Nàng bất an trong lòng — hẳn là ta đã thành thần?

Nhưng mà, năng lực tùy ý thích mà đổi trang phục này thật quá tiện!

Nàng không ngừng đổi váy trên người, cuối cùng chọn cho mình một bộ váy lụa đen. Váy dán chặt lên cơ thể, phác hoạ ra đường cong uyển chuyển. Còn vạt áo lớp lớp xếp chồng, tơ xen lẫn với vảy đính, như ngàn vạn sao trời rải xuống trong đêm tối.

Nàng thưởng thức một lát, rồi chải kỹ tóc tai, cài trang sức hình quạt màu đen lên tóc.

Bộ y phục này không phải là bộ y phục bình thường của nàng. Nhưng từng có lúc Đệ Nhất Thu đẩy nàng đi dạo Thượng Kinh, thử qua ở Lưu Tiên phường.

Hoàng Nhưỡng thưởng thức chốc lát, hết sức hài lòng.

Thế là, nàng đi tới chỗ miếu Thần Nữ chưa hoàn thành. Rõ ràng lúc đầu còn đi bộ nhàn nhã, nhưng trong nháy mắt, nàng phát hoảng đầy mặt. Nàng xách mép váy, xông vào trong miếu, lảo đảo tìm chỗ ẩn núp.

Như là bên ngoài có kẻ đang đuổi theo!

Bên trong miếu không có chỗ nấp, nàng đành núp sau pho tượng thần.

Tượng thần chưa được tô vẽ, Thần Nữ màu xám trắng cũng đã thành hình. Hoàng Nhưỡng ngẩng lên, đối diện với cái người đang vùi đầu điêu khắc kia.

Đúng đó! Nhìn em nè, nhìn em đi!

Trong tích tắc ánh mắt gặp nhau, lòng nàng tràn trề vui sướng. Đệ Nhất Thu, cuối cùng chàng lại nhìn thấy em rồi!

Đệ Nhất Thu quả nhiên nhìn thấy nàng.

Hoàng Nhưỡng chọn một chỗ có ánh sáng tốt nhất, từ góc độ của y tất nhiên có thể trông thấy hình dáng của nàng. Giống như một cô gái từng quen biết, mặc bộ váy áo từng mặc thử, lảo đảo xâm nhập vào trong thế giới của y!

Lương duyên bậc nào chứ?!

Thật sự suy nghĩ một chút, cũng làm người mê đắm.

Hoàng Nhưỡng đầy chờ mong.

Mà người đang điêu khắc, rốt cuộc cũng dừng tay lại.

Đệ Nhất Thu đứng dậy, từng bước một, đi đến trước mặt Hoàng Nhưỡng. Người y đầy bụi đất, râu ria xồm xoàm, nhìn qua như kẻ dã nhân. Mắt Hoàng Nhưỡng lộ vẻ kinh hoảng, rồi rụt rè.

“Ta… Bên ngoài có người đuổi theo ta…” Nàng thỏ thẻ, chữ chữ điềm đạm đáng yêu.

Đệ Nhất Thu cúi người, trong đầu Hoàng Nhưỡng, đã nghĩ đến phản ứng của y một vạn lần.

Sau đó, nàng cảm thấy cổ căng một phát!

— Đệ Nhất Thu bóp cổ nàng!

Lúc Hoàng Nhưỡng kịp phản ứng, Đệ Nhất Thu đã xách nàng lên. Một tay y túm lấy Hoàng Nhưỡng, tay kia tụ lực, bỗng vỗ một chưởng tới.

Chỉ nghe bịch một tiếng, Hoàng Nhưỡng theo tiếng nát tươm!

Giọng Đệ Nhất Thu rét lạnh như băng: “Bất kể kẻ nào cũng không thể lấy trộm gương mặt này.”

Cả người Hoàng Nhưỡng hóa thành bụi mù, như muốn ngạt thở. Thật lâu sau, nàng trốn ra ngoài miếu Thần Nữ, bên trong lại vang lên tiếng điêu khắc tượng thần.

… Tên này thực là… Không có tình thú tẹo nào.

Hoàng Nhưỡng vừa vui sướng, vừa khổ sở.

Rõ ràng đã thảm hại vậy rồi, mà chàng vẫn cự tuyệt thế thân. Dù chỉ để tưởng niệm một chút cũng không giữ lại.

Nàng thật vất vả đúc tụ cơ thể lại một lần nữa, một cú đánh của Đệ Nhất Thu dù nặng, nhưng đối với nàng cũng tổn thương không lớn.

Hoàng Nhưỡng thậm chí cảm thấy, hiện giờ nàng thật ra không còn là một con yêu thông thường hay là tinh quái nữa.

Nàng không còn dám giỡn với Đệ Nhất Thu, nhưng mà, nàng đang đứng trước một vấn đề nan giải mới.

— “Ta phải làm sao để chứng minh ta là ta đây?”

“Đệ Nhất Thu!” Cách bức tượng đá không màu, nàng la lên cái tên này lần nữa.

Vỏn vẹn ba chữ, đã làm giọng nàng chua xót, hốc mắt đỏ bừng.

Tiếng chùy khắc sau pho tượng đá ngừng bặt. Hoàng Nhưỡng không nhìn thấy biểu cảm của người kia, cũng không biết phản ứng của y.

Nàng đành nói tiếp: “Em không biết đã có chuyện gì, nhưng em đã trở về.”

Nhưng một câu đơn giản như thế đương nhiên không đủ cho người tin tưởng. Nhất là Đệ Nhất Thu hiện giờ.

Hoàng Nhưỡng thầm lo lắng, mà sau pho tượng đá vang tiếng bước chân, quả nhiên người kia lại bước về phía nàng.

Bước chân mỗi lúc một gần, trong lòng Hoàng Nhưỡng, chuyện cũ rõ ràng lật từng trang.

Chứng minh ta là ta như thế nào à?!

Suy nghĩ nàng như sấm sét, những gì nàng từng trải, đến bây giờ đã không phải là bí mật gì. Rốt cuộc phải nói gì, mới có thể làm chàng tin tưởng?

Đệ Nhất Thu sải bước tới trước mặt nàng, mắt lộ hàn quang, mặt vẫn đơ đơ. Y lúc này, càng giống một con dã thú.

… Rắn?

Đúng vậy, giống một con rắn. Lạnh lẽo mà vô tình.

Hoàng Nhưỡng nhắm mắt lại, nói: “Chàng đã đưa em từ Ngọc Hồ Tiên Tông về, tắm rửa cho em, kỳ cọ đen năm chậu nước!”

Câu này, nàng nói vừa nhanh vừa lớn tiếng.

Tiếng bước chân ngừng trước mặt.

Hơi thở Hoàng Nhưỡng càng thêm gấp rút, hai gò má đỏ lên, đến cả tai rồi cổ cũng bắt đầu nóng lên.

— muôn vàn không ngờ, bà đây đã thành thần, còn phải bị phơi bày ra tử hình!

Mía nó chớ!
 
Advertisement
Last edited:

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom