• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4
  • Chương 91-95

Chương 91:
Hoa Ngọc Thành hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Cao Thanh Thu than thở: “Là mẹ em, bà ấy nói việc kết hôn giữa em và chú cho bác gái của em nghe, nhờ bác khuyên giúp em.”
Không chỉ như vậy, bà Cao còn gọi hết cho tất cả họ hàng mà bà nghĩ tới.
Bà Cao là nói với họ hàng như vầy: “nhà người nọ rất quá đáng, bọn họ thấy cao Thanh Thu dễ bị lừa mới lừa được cao Thanh Thu, mặc kệ thế nào, tôi cũng không đồng ý .”
Dù sao thì từ miệng bà nói ra, Hoa Ngọc Thành liền trở thành một người vừa nghèo còn tàn tật, là kẻ xấu còn muốn lừa gạt con gái của bà.
Mà cao Thanh Thu thì biến thành một con nhóc ngây thơ trong trắng ngu ngốc lại dễ bị lừa gạt.
Cho nên bà đã phát động tất cả thân thích đến khuyên nhủ cao Thanh Thu.
Buổi tối, cao Thanh Thu nấu cơm xong, bưng đồ ăn từ phòng bếp ra, lại nhận được điện thoại.
Đây là cuốc điện thoại thứ năm cô nhận trong hôm nay rồi.
Cô cũng không rõ, chuyện như vậy, bà Cao lấy dũng khí từ đâu ra mà làm cho cả thiên hạ đều biết.
Nhìn cô lấy điện thoại mà cau mày, Hoa Ngọc Thành hỏi: “lại là mẹ em nhờ người khác gọi điện thoại đến à?”
“ừm.” Cao Thanh Thu ngồi xuống, trực tiếp tắt nguồn điện thoại, đặt bát trước mặt Hoa Ngọc Thành, hôm nay cô không có việc gì làm, vừa lúc dành thời gian để làm cơm tối: “Ăn cơm đi! Không cần để ý đến bà ta.”
Cao Thanh Thu hiện tại hơi hận mẹ Cao.
Dù bà là mẹ cô.
Việc mẹ Cao làm hôm nay, thật rất quá đáng, quá đáng đến nổi khiến cô không muốn tha thứ cho bà ta.
Hoa Ngọc Thành vươn tay, cầm đũa lên ăn: “ngon lắm.”
Tài nấn ăn của cao Thanh Thu không phải rất tốt, nhưng lại rất hợp với khẩu vị của Hoa Ngọc Thành.
Cao Thanh Thu nhìn bộ dáng Hoa Ngọc Thành ăn cơm, anh ấy giống như một chút cũng không đem việc hôm nay để trong lòng. Nhưng trong lòng cô thấy rất bất an: “Ba mẹ sao rồi ạ?”
Đã qua một buổi chiều, cao Thanh Thu cũng không dám nhắc đến vấn đề này.
Hoa Ngọc Thành nói: “Không có việc gì, ngày mai qua xem bọn họ.”
“...” cao Thanh Thu thở dài một hơi, lòng lại khó chịu, trong khoảng thời gian này tại Hoa Gia, cô biết rõ Hoa Ngọc Thành có lực ảnh hưởng rất lớn đối với nhà họ Hoa.
Người nhà họ Hoa đều thích cô, không phải do cô biểu hiện tốt, cũng không phải vì cô ưu tú gì, mà là bởi vì Hoa Ngọc Thành.
Xảy ra chuyện như vậy, bọn họ chắc chắn đã rất thất vọng đối với cô?
Hoa Ngọc Thành vừa ăn hai thìa cơm, lại phát hiện cao Thanh Thu cả ngày tham ăn lại chưa động miếng nào, thường lúc ăn cơm, cô đều chăm chú dùng bữa, hôm nay vậy mà lại lười biếng?
Hoa Ngọc Thành rất muốn nói lời an ủi cô, vừa mở miệng lại trở nên nghiêm túc: “Tôi không thích người không chuyên tâm dùng bữa, ăn cơm nhanh lên.”
Hoàn toàn là giọng điệu của cán bộ già dặn, không có chỗ nào là giống đang dỗ dành người phụ nữ của mình cả?
“Em không đói bụng.” Cao Thanh Thu hiện tại không có khẩu vị gì.
Hoa Ngọc Thành cũng rõ ràng cao Thanh Thu đang nghĩ gì, anh gắp thức ăn cho cô, mặt vẫn không biểu tình, có điều giọng điệu đã khá hơn nhiều: “Đừng nghĩ linh tinh nữa, ba mẹ bọn họ không yếu ớt vậy đâu.”
So với việc anh gãy chân, tất cả việc ngay hôm nay chỉ như trò trẻ con mà thôi.
Cao Thanh Thu nhìn dáng vẻ bình tĩnh của Hoa Ngọc Thành: “chú à.”
Lòng cô có cảm giác nằng trĩu.
Hoa Ngọc Thành hỏi: “sao vậy?”
Anh không quen với bộ dáng nghiêm túc này của cao Thanh Thu chút nào.
Cô gái trong độ tuổi của cô, hẳn phải hoạt bát hơn, tựa như cô thường ngày vẫn thế.
Đôi mắt long lanh sáng tỏ của cao Thanh Thu nhìn Hoa Ngọc Thành, nhìn dáng vẻ ung dung của anh, cô thật sự không thể tưởng được, sao anh có thể bình tĩnh được đến vậy.
Chương 92:
Nếu như cô cũng bị gãy chân, vĩnh viễn không thể đứng dậy đi đứng được nữa, còn phải đối mặt với những việc chồng chưa cưới bỏ đi và lời chê cười của người khác. Liệu cô sẽ thế nào?
Chỉ là nghĩ đến đây liền khiến cô cảm thấy bản thân sẽ trở nên điên dại mất thôi.
“Muốn nói gì hãy nói thẳng.” Hoa Ngọc Thành thấy dáng vẻ muốn nói lại thôi của cô liền nói thẳng.
“Không có gì ạ, mình ăn cơm đi ạ!” Cao Thanh Thu gắp thức ăn cho anh: “Chú thử món gà tiêu xanh này đi ạ, nếm thử có ngon hay không?”
Hoa Ngọc Thành đã nếm thử một chút: “Ừm.”
“Uống thêm chút canh.” Cô chan canh vào bát đưa cho anh, chăm sóc từng li từng tí.
Cảm thấy chỉ có như vậy mới có thể vơi đi áy náy trong lòng mình, tuy cô cũng biết những việc nhỏ nhặt này không là gì cả.
Dùng xong bữa, Cao Thanh Thu dọn dẹp bát đũa rồi về phòng cùng với Hoa Ngọc Thành.
Hoa Ngọc Thành nhìn Cao Thanh Thu: “không còn sớm nữa, mau đi tắm rửa rồi nghỉ ngơi thôi, hôm nay chắc chắn em đã quá mệt mỏi rồi.”
Tuy bọn họ ở cùng nhau tại nhà họ Hoa, nhưng ở nơi đây thì lại chia phòng, mỗi người đều có phòng riêng của riêng mình.
Trước nay hai người đều độc thân, nếu đột nhiên cùng phòng, đừng nói Cao Thanh Thu, đến Hoa Ngọc Thành cũng thấy lạ lẫm.
Dù sao thì anh vẫn luôn là một người cần có không gian riêng của bản thân mình.
Cao Thanh Thu nói: “Chú à, em giúp chú “cọ” người nhé!”
“...” Hoa Ngọc Thành nhìn Cao Thanh Thu, anh không thể ngờ rằng đột nhiên cô lại nói ra ý này.
Giúp anh cọ người?
Anh nhìn Cao Thanh Thu: “Em qua đây.”
Cao Thanh Thu rất nghe lời mà dựa lại gần, bàn tay lành lạnh của anh đặt lên trán cô, nhả chữ: “đầu óc bị nhúng nước à?”
“...” Cao Thanh Thu nói: “Em chỉ muốn giúp chú thôi, sao lại nói óc em bị nhúng nước chứ?”
“Em là một cô gái mới lớn, chẳng lẽ tôi lại phải cần em giúp tôi lau chùi cơ thể hay sao?” Xem như cô không ngại, nhưng anh thì lại có.
Thường ngày thì việc tắm rửa mặc quần áo đa số Lý Sơn sẽ giúp anh.
Cao Thanh Thu lại chân thành nói: “Em không phải là gái mới lớn mà là vợ chú. Sao chú lại xem em như người ngoài vậy chứ?”
Không phải trước đây anh đã từng nói, cô là vợ anh, không được xem anh như người xa lạ sao?
Vậy mà trước nay anh lại không cho cô làm giúp anh những việc này.
Trước đây là do Cao Thanh Thu cô da mặt mỏng, không vượt qua được sự xấu hổ trong lòng mới như vậy.
Nhưng cô đã nghĩ kĩ, cô đã trở thành vợ Hoa Ngọc Thành, phải thích ứng với thân phận này mà giúp anh làm chút chuyện gì đấy!
Cô không làm tốt những việc khác, lại cũng không có cơ hội học hỏi, nhưng cô có thể chăm chút việc ăn uống hằng ngày cho anh.
Hoa Ngọc Thành nhìn Cao Thanh Thu, anh nhìn thấy được quyết tâm to bự từ mắt cô.
Xem ra sự việc hôm nay xảy ra đã mang lại sự kích thích không nhỏ cho cô rồi!
Tuy anh đã hết sức an ủi cô, nhưng sự việc mẹ cô gây ra đã mang đến cho Cao Thanh Thu quá nhiều áy náy.
Hoa Ngọc Thành không vội từ chối cô, chỉ nhíu máy hỏi: “em chắc chắn muốn giúp tôi đúng không? Nhưng tôi là một người đàn ông...”
Anh có phần muốn biết, lá gan của cô sao đột nhiên lại trở nên to đến vậy.
“Không sao cả.” Cao Thanh Thu quả quyết nói: “Em đi lấy quần áo trước đây.”
Cô nhanh chóng đi tìm đồ ngủ giúp anh.
Hoa Ngọc Thành nhìn cô đang tìm quần áo giúp anh trong phòng để đồ, ngắm nhìn dáng vẻ bận rộn của cô mang đến cho anh một loại cảm giác không diễn tả được thành lời.
Rất nhanh chóng, Cao Thanh Thu đã tìm được quần áo mà Hoa Ngọc Thành mặc lúc đi ngủ, cô đưa đồ cho anh, sau đó đẩy anh vào phòng tắm.
“Chú đợi em chút, em mở nước đã.”
Cao Thanh Thu để Hoa Ngọc Thành tại chỗ, còn cô thì đi mở nước tắm.
Đây là lần đầu tiên cô làm việc này giúp anh, tay chân hơi luống cuống, nhưng rất nhanh đã điều chỉnh xong nhiệt độ nước, chuẩn bị xong khăn tắm, cô mới bước qua, sờ sờ cái mũi của mình, muốn che giấu sự hồi hộp: “Em giúp chú cởi quần áo nhé?”
Chương 93:
Hoa Ngọc Thành nhìn Cao Thanh Thu, anh thừa nhận mình có chút hứng thú xấu xa, muốn nhìn một người da mặt vẫn mỏng như cô đến cùng có thể làm được đến trình độ nào?
Anh gật đầu: “Được.”
Cao Thanh Thu vươn tay mở từng cút áo sơ mi cho anh.
Hoa Ngọc Thành đối với cô mà nói, không có tính nguy hiểm gì. Phía dưới của anh không dùng được, không thể làm cái “đó”, cô cảm thấy mình có thể hoàn toàn coi anh như một người đồng giới vậy.
Có điều thực tế thì khí thế của Hoa Ngọc Thành thực sự quá mạnh mẽ, việc giúp anh cởi y phục khiến cô hơi không được tự nhiên cho lắm.
Cô đứng kế anh, cách anh quá gần, chăm chút mở từng cái cút áo, tiếng hít thở nhẹ nhàng với khoảng cách quá gần truyền vào tai anh.
Kinh Châu là thành phố bồi đắp con người,làn da của đa số các cô gái nơi đây rất trắng, Cao Thanh Thu là kiểu con gái trắng đến xuất chúng, làn da trắng sứ như em bé vậy.
Ánh đèn trong phòng tắm lại là loại rất sáng có thể chiếu xuyên qua người.
Hoa Ngọc Thành nhìn Cao Thanh Thu, đôi mắt anh chợt trở nên sâu thẳm.
Cao Thanh Thu chuyên chú cởi từng cút áo cho anh, hoàn toàn không để ý đến bất cứ nguy hiểm nào trước người, sự chú ý của cô đều dồn hết vào trên cơ thể Hoa Ngọc Thành, dù đã gần một năm trôi qua thì cơ thể của anh không nhận ảnh hưởng gì lớn lắm, cơ bắp trên người vẫn còn đó...
Liếc nhìn cơ bụng của anh khiến Cao Thanh Thu hơi kinh ngạc, có thể tưởng tượng được cơ thể trước đây của anh tốt đến bao nhiêu.
Cơ thể đẹp như vậy lại gặp cảnh ngộ như hôm nay, thậm chí không thể làm chuyện ấy, nỗi cay đắng anh chịu thật sự quá nhiều!
Trong lòng cô thương xót một hồi, Cao Thanh Thu cầm khăn tắm vừa được thấm ướt bước qua.
Cô lau một lượt nửa phần cơ thể phía trên giúp anh, để tránh sự căng thẳng, cô tự nói với chính mình, chỉ cần coi anh như một bức tượng...
Đối với “bức tượng” Hoa Ngọc Thành mà nói, cơ thể của anh hơi có chút không nghe sự khống chế của anh nữa.
Anh không thể không nói, việc “cọ” người mà Cao Thanh Thu làm còn chưa tốt lắm.
Cô không dám dùng sức nên giống như đang gãi ngứa, đang trêu chọc anh, khiến anh quá khó chịu đựng.
Anh cũng không phải là pho tượng thật, mà là một tên đàn ông bằng xương bằng thịt...
Sau khi Cao Thanh Thu đã giúp anh lau xong nửa người trên, khi đang tẩy khăn tắm, cô đang tự hỏi một vấn đề rất nghiêm túc, có cần lau chùi phần dưới giúp anh không?
Việc này dù sao là do cô đề xuất, nếu bỏ dở nửa chừng sẽ không tốt cho lắm.
Cho nên cô phải kiên trì tiếp tục mới được.
Cô buông khăn tắm, bước đến trước mặt Hoa Ngọc Thành nói: “Em phải giúp chú kì cọ phần dưới nữa, cởi quần ra trước đã ạ.”
Cô dùng là câu trần thuật, nhưng truyền vào tai Hoa Ngọc Thành lại khiến anh thấy sai sai.
Con nhóc này, cô thật sự không phải đang cố ý dụ dỗ anh đấy chứ?
Cao Thanh Thu thấy Hoa Ngọc Thành không nói chuyện, coi như anh đã đồng ý, vươn tay liền cởi quần cho anh.
Trước đây ngoại trừ nhìn thấy “chú voi nhỏ” của cậu bé hàng xóm lên ba tuổi thì chưa từng nhìn thấy qua cơ thể của người đàn ông nào cả. Nghĩ đến việc đợi chút nữa có thể nhìn thấy nơi bí mật kia của chú thì ngoại trừ hồi hộp ra, vậy mà có chút...chờ mong không nói nên lời?
Nhân chi sơ tính bản...sắc, ai bảo cô là một người có tính tò mò cơ chứ!
Bàn tay tội ác của Cao Thanh Thu vừa vươn ra vẫn chưa đụng đến quần của Hoa Ngọc Thành đã bị bàn tay của anh chộp được.
Hoa Ngọc Thành nhìn người phụ nữ đang muốn cởi quần của mình: “Tôi, tự cởi.”
“...”Cao Thanh Thu bị cự tuyệt liền ngây người một chốc, nhìn Hoa Ngọc Thành: “Em giúp chú không được à?
Anh không tiện, cô chỉ muốn giúp anh mà thôi.
Khục, tuy cô cũng muốn thừa dịp nhìn lén, nhưng thật sự đây không phải là mục đích của cô mà.
CHƯƠNG 94:
Hoa Ngọc Thành nhìn dáng vẻ đơn thuần mà không phải là giả bộ của cô, thái độ anh trở nên kiên định: “Ra ngoài đi!”
Trong thời khắc ấy, nhìn Hoa Ngọc Thành vô cùng lạnh lùng cao quý.
Cao Thanh Thu vẫn không yên tâm cho lắm: “Một mình chú có thể sao?”
Hoa Ngọc Thành nhìn có một cái: “Chăm sóc bản thân mình, thì tự tôi có thể làm được.”
Lúc trước thì làm gì anh cũng cần người khác giúp đỡ, bây giờ chỉ là việc tắm rửa cỏn con, anh có thể tự mình làm được.
Khả năng của con người là vô hạn...
Việc quan trọng là, nếu để Cao Thanh Thu cởi quần của mình, anh không thể tưởng tượng ra tình cảnh đó được.
Nhất là bây giờ anh đã không thể khống chế nổi cơ thể chính mình.
Nếu cô vẫn ở đây thì anh không chắc mình có thể làm Liễu Hạ Huệ* được đâu.
*Liễu Hạ Huệ: một người cổ đại, lúc anh ta tu đạo thì có phụ nữ chủ động ôm ấp yêu thương nhưng anh ta không hề bị lay động, người đời dùng từ Liễu Hạ Huệ ý chỉ người đàn ông không bị rung động bởi phụ nữ.
Dù sao anh cũng là một người đàn ông trong sạch, làm sao có thể bị “thiêu đốt” trong tay cô được chứ?
Cao Thanh Thu thấy anh thật sự muốn mình rời đi liền đặt những đồ vật anh cần dùng để qua bên cạnh, cô nói: “Vậy em đi ra đây ạ?”
“Ừm.”
Cao Thanh Thu bước ra cửa, giúp Hoa Ngọc Thành chỉnh lý giường đệm, nghĩ đến việc cô làm vừa nãy, mặt cô nóng bừng lên cả.
Cô chẳng những giúp chú tắm rửa mà còn muốn cởi quần của chú nữa cơ đấy?
Trời ạ, đây thật sự là cô sao?
Mắc cỡ chết mất thôi!
Trong chớp mắt ý nghĩ kia trong lòng đã biến mất không còn bóng dáng, Cao Thanh Thu cảm thấy dũng khí của mình đột nhiên đã bay biến không còn tăm tích.
...
Hoa Ngọc Thành tắm rửa xong, lúc đi ra ngoài liền thấy Cao Thanh Thu đang nằm nhoài trên giường, cô ôm lấy gối đầu đang vì hành vi mất mặt của mình ban nãy mà cảm thấy chán nản.
Anh ngồi bên cạnh nhìn Cao Thanh Thu: “Em đang làm gì đó?”
Cao Thanh Thu nghe tiếng vội bò dậy, phát hiện bản thân nhất thời không nhịn được mà thất thần.
Cô nhìn Hoa Ngọc Thành: “Chú à, chú tắm xong rồi sao?”
“Ừm.”
Hoa Ngọc Thành điềm tĩnh nhìn cô, trong ánh mắt vẫn còn chút kích tình chưa vơi đi hoàn toàn.
Rõ ràng là chính anh nổi lên hưng thú xấu xa muốn nhìn cô có thể làm đến trình độ nào, kết quả lại là chính anh bị trêu chọc, đến nổi dấy lên dục vọng muốn dừng mà không được.
chết tiệt!
Lòng Hoa Ngọc Thành đầy ảo não, anh nhìn Cao Thanh Thu rồi nói một cách lạnh lùng: “Muộn rồi, em đi ngủ đi!”
“Em đến giúp chú ạ.” Cao Thanh Thu bước qua, tay vừa mới đưa gần Hoa Ngọc Thành đã bị anh nắm chặt, không cho cô cơ hội đến gần anh nữa.
Nếu không thì hôm nay anh không ngủ được nữa mất!
Cao Thanh Thu nhìn dáng vẻ đột nhiên sợ hãi cô đến gần của anh, hỏi: “Chú à, có phải chú đang xấu hổ hay không?”
Câu này khiến Hoa Ngọc Thành hơi xù lông, xấu hổ? Sao anh có thể xấu hổ được cơ chứ? Đùa giỡn gì cơ chứ?
Anh nhìn qua Cao Thanh Thu: “Tôi bảo em đi ra.”
Giọng điệu trở nên nghiêm túc.
Cao Thanh Thu càng thấy anh như đang chột dạ, cô nói: “Vậy em đi ngủ đây ạ.”
Thấy cô cuối cùng đã chịu đi, Hoa Ngọc Thành phát hiện bản thân mình đã thở dài một hơi.
Sau khi Cao Thanh Thu bước ra khỏi phòng, cô hé cánh cửa, từ khe cửa vươn mặt mình vào trong nhìn Hoa Ngọc Thành: “Chú ơi, ngủ ngon nhé.”
Nói xong còn giở chiêu mỉm cười với anh, nở nụ cười cực kỳ thân thiết.
Trong đầu Hoa Ngọc Thành bỗng chốc hiện ra hai chữ “YÊU TINH”, hơn nữa còn đặc biết được đóng thêm một cái khung to quanh hai chữ này nữa cơ!
Cũng may là cô tốt số gặp được một người đàn ông chính trực như anh, nếu như...gặp người đàn ông khác, đã sớm bị ăn sạch sành sanh rồi.
...
Sáng sớm ngay thứ hai, Hoa Ngọc Thành hầu như một đêm không ngủ ngon, anh đã tỉnh dậy từ sớm tinh mơ.
Nhưng lúc anh thức dậy thì phát hiện Cao Thanh Thu còn thức sớm hơn anh, cô đang mặc tạp dề, chăm chú nấu bữa sáng trong nhà bếp.
“Dậy sớm vậy à?” Hoa Ngọc Thành hơi ngoài ý muốn hỏi.
CHƯƠNG 95:
Cao Thanh Thu quay đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy tìm tòi nghiên cứu nhìn anh, nói: “Chú tỉnh rồi à? Em không ngủ được, lại thấy đói bụng liền thức dậy nấu chút gì ăn.”
Cao Thanh Thu ngủ cũng không ngon, cô nằm mơ, mơ thấy mẹ Cao tìm đến cửa dẫn cô về nhà, mơ thấy người nhà họ hoa bởi vì mẹ cô mà đuổi cô đi.
Cô cảm thấy khủng hoảng tột cùng...
Tỉnh dậy thì phát hiện còn sớm tinh mơ, nhưng cô vẫn bò dậy. Vừa vặn nấu bữa sáng, chú mà vừa dậy là có thể ăn ngay.
Hoa Ngọc Thành nhìn Cao Thanh Thu, ánh nắng sáng sớm hắt lên người khiến cô như sinh động tỏ ra hào quang vậy.
Cô bưng món ăn để lên bàn rồi nói với Hoa Ngọc Thành: “Chú à, ăn cơm thôi? Đúng rồi, chú còn chưa rửa mặt nữa, đợi em...”
Sau đó nhanh chóng vào phòng rửa tay lấy nước cho anh.
Cô vắt khăn mặt trong chậu rửa mặt rồi đưa qua cho anh.
Hoa Ngọc Thành nhìn Cao Thanh Thu cũng không cầm lấy khăn mà nắm lấy tay cô.
Cao Thanh Thu sững người chốc lát rồi nhìn Hoa Ngọc Thành, cười nói: “bảo chú rửa mặt thôi mà, chú nắm tay em làm gì?”
“Những việc này không phải có người làm hay sao?” Anh vẫn nắm tay cô.
Cánh tay Cao Thanh Thu thon dài, nhưng lòng bàn tay hơi thô ráp, đều là vết kén mài khi đi làm công bên ngoài mà tạo thành.
“Em dậy sớm không có việc gì làm.” Cao Thanh Thu nói: “mỗi ngày ở nơi đây ăn không ngồi rồi, đem hết việc cho dì Ngô làm thì không tốt cho lắm ạ.”
Cái gì cũng không làm, để Hoa Ngọc Thành cứ thế nuôi cô, cô thấy bất an lắm.
Mỗi lần nghĩ đến cha mẹ ruột đều không thể dựa vào, cô cũng không dám dựa vào ai nữa.
Hoa Ngọc Thành nhìn Cao Thanh Thu mới phát hiện trên gương mặt cô, luôn có một loại thành thục và tỉnh táo không thuộc về lứa tuổi của cô, dù những ngày qua được cưng chìu ở nhà họ Hoa, cô vẫn không bị cưng chìu đến u mê, vẫn luôn kiên trì ra ngoài làm việc.
Cô, là một cô gái không có cảm giác an tâm nào cả!
...
Dùng bữa xong ở nhà, bọn họ đến nhà họ Hoa.
Cao Thanh Thu đã từng suy nghĩ, thái độ ba mẹ Hoa Ngọc Thành đối với cô là: chán ghét, ghét bỏ, thờ ờ.
Nhưng khi cô và Hoa Ngọc Thành bước vào phòng khách, tất cả vẫn không có gì thay đổi, vẫn là dáng vẻ như trước đây.
“Thanh Thu đến rồi à?” Dì Ngô cười chúm chím.
Biết được Cao Thanh Thu bọn họ hôm nay đến đây, Dì Ngô cũng không đến chỗ Hoa Ngọc Thành và Cao Thanh Thu nấu ăn gì nữa.
Ba mẹ Hoa Ngọc Thành đều đang ngồi trên ghế sô pha, hai người đang thảo luận chuyện gì đó, nghe thấy tiếng dì ngô liền ngẩng đầu trông về phía Cao Thanh Thu: “Ngồi đây!”
Đôi mắt vẫn dịu dàng không có bất cứ ý khiển trách Cao Thanh Thu nào cả.
Nổi lòng lo âu cả đêm của Cao Thanh Thu đột nhiên rơi rớt xuống.
Khi ăn cơm xong, Cao Thanh Thu dạo bước trong cái sân ngoài, muốn hóng mát một chút, vừa vặn gặp được Đinh Cẩn.
Từ ngày đó sau khi anh đưa Vũ Minh Hân về nhà thì Cao Thanh Thu cũng không gặp anh lần nào nữa cả.
Anh đã cắt tóc ngắn nhưng vẫn anh tuấn ngời ngời như thế. Cao Thanh Thu nhìn thấy anh ta đột nhiên nghĩ đeens, trước đây khi Hoa Ngọc Thành ở cái tuổi này thì dáng vẻ là như vậy hay sao?
Sạch sẽ, thanh tịnh, còn mang theo một sự trong trẻo mà lạnh lùng.
Dù thế nào thì cũng sẽ là nhân vật phong vân trong trường học.
Thấy Đinh Cẩn bước qua, Cao Thanh Thu ngước đầu giả vờ xem phong cảnh không nhìn thấy anh ta.
Anh bước đến cạnh cô rồi dừng bước: “Mặt trời chói như vậy, em ra đây làm gì?”
“...” Cao Thanh Thu nhìn anh, hiếm khi nào anh bình tĩnh như vậy cùng cô nói chuyện, không phải là dáng vẻ lúc nào cũng muốn đánh nhau với cô như trước đây.
Cao Thanh Thu nói: “tôi thích thì sao nào.”
 
Last edited:

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom