• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Giải thoát (1 Viewer)

  • Phần III

21.
Trong căn phòng nhỏ và đơn giản, bức tường phủ đầy rêu còn không khí thì tràn ngập mùi đất.

Trần Thời ngồi trên chiếc giường đơn, nhìn xung quanh, khoé miệng co giật nhẹ.

"Nếu không quay về, thì em tính sống ở đây luôn à?"

Tôi đưa cho anh ấy cốc nước dùng một lần và trả lời.

"Không sao đâu, vẫn ở được mà".

Trần Thời cười khẩy và không nói gì, nhưng nhìn vào tôi có thể đoán được thái độ của anh.

Trông anh bây giờ có vẻ cáu kỉnh, sự nhàn nhã mà anh gìn giữ bấy lâu nay đã biến mất. Anh ấy không hề che giấu sự chán ghét và chán nản trong từng lời nói của mình.

Anh hít một hơi thật sâu và nghiêm túc hỏi tôi.

"Tại sao em không muốn quay về?"

"Em chỉ đơn giản là không muốn".

Tôi cầm cốc nước và đáp.

"Làm việc lâu như vậy rồi, em muốn được nghỉ ngơi".

"Anh có thể cho em nghỉ phép".

Trần Thời kìm nén cơn tức giận.

"Nhưng Châu Châu, công ty được như bây giờ là do hai chúng ta gầy công dựng nên. Em không thể rời đi như thế".

Tôi cảm thấy bất lực.

Anh ấy nói chuyện rất nghiêm túc, như thể đang khuyên nhủ tôi đừng bỏ đi.

Vậy tôi phải nói thẳng vào mặt thì anh mới tỉnh ra?

Tôi ngẩng đầu nhìn anh.

"Trần Thời, anh muốn tôi ở lại nhìn anh và vợ anh tình chàng ý thiếp à?"

Tôi ngắt lời anh ấy.

"Tôi nói rồi, tôi không làm được. Với lại, vợ anh cũng chẳng cho phép tôi ở bên anh".

"Hãy buông tay tôi đi, Trần Thời. Đây là cách tốt nhất cho cả đôi bên".

Hãy để tôi ra đi thanh thản giữa biển hoa hồng.

Mùi hoa nồng nàn bao lấy tôi, kết thúc cuộc sống không được chào đón ở thế giới này.

22.
Trần Thời im lặng.

"10 năm. Đời người có bao nhiêu lần 10 năm?"

Một lúc sau, anh ấy đứng thẳng lên và đưa tay chạm vào đầu tôi.

Giọng nói có chút bất đắc dĩ.

"Châu Châu, em là người quan trọng nhất cuộc đời anh. Chỉ cần em muốn, anh sẽ cho em bất cứ thứ gì. Em có thật sự muốn từ bỏ anh không?"

Thật là cao ngạo. Từng lời nói lên án tôi tàn nhẫn và thể hiện sự thất vọng của anh đối với tôi. Đồng thời còn biến anh trở thành nạn nhân cần sự thương hại của tôi.

Tôi đã đoán trước được anh ấy sẽ nói gì. Trần Thời, người đã đánh bại 3 đối thủ lớn tại cuộc đấu thầu chỉ bằng tài hùng biện của mình và trở nên nổi tiếng chỉ sau một đêm.

Tôi ngẩng đầu nhìn anh. Ánh mắt tôi di chuyển từ quai hàm đến gò má, rồi cuối cùng dừng lại trên đôi mắt đẫm lệ của anh.

Anh đang nhìn tôi với đôi mắt trìu mến.

Tôi chỉ cảm thấy nực cười.

Tôi tiến lại gần và gằn từng chữ hỏi.

"Trần Thời, tôi quay lại để làm gì? Tôi tiếp tục ở bên anh để làm gì? Anh vẫn chưa hiểu sao?"

Anh biết rõ là tôi thích anh.

Anh cũng biết là nếu anh kết hôn với người khác, người ngoài cũng sẽ chỉ trỏ tôi, người đã ở bên anh 10 năm.

Nhưng lúc này anh vờ như không biết, chỉ biết trách cứ tôi vô tâm.

Trong đầu tôi chợt nảy ra một suy nghĩ.

Anh ấy hoàn toàn biết. Anh ấy chỉ đang giả ngu thôi.

Anh ấy không chịu từ bỏ những lợi ích mà cuộc liên hôn mang lại, đồng thời cũng không muốn từ bỏ sự chăm sóc dịu dàng của tôi dành cho anh.

Anh đang đợi tôi lao vào vòng tay anh, từ bỏ đạo đức và lương tâm của mình để quỳ dưới chân anh.

Tôi nhìn thẳng vào mắt anh, nhẹ nhàng hỏi.

"Trần Thời, anh muốn tôi ở bên anh mãi mãi với tư cách gì?"

"Một em gái mưa, một thư ký trên giường hay một người tình bí mật không thể công khai?"

Anh thực sự đã có những suy nghĩ đó.

Khuôn mặt anh ta tái nhợt ngay lập tức, sự hoảng loạn tràn ngập trong đôi mắt vốn điềm tĩnh của anh.

Anh ấy không cao thượng như tôi tưởng.

Tôi cười trừ. Dùng hết sức lực giơ tay lên và tát vào mặt anh.

Người anh nghiêng qua một bên, khuôn mặt giả vờ tội nghiệp. Cổ họng tôi nghẹn lại, m.á.u trào lên, cảm giác đau đớn và buồn nôn tràn ngập trong khoang miệng tôi.

Tôi lau máu ở khoé miệng, nhìn anh và lạnh lùng nói.

"Anh muốn có cả vợ lẫn nhân tình. Trần Thời, anh thực sự làm tôi ghê tởm".

23.
Trần Thời cúi đầu, im lặng một lúc.

Sau đó anh nhẹ nhàng nói.

"Anh xin lỗi. Anh không cố ý biến em trở thành tình nhân".

"Nhưng anh không phủ nhận bản thân mình đã có suy nghĩ đó khi cân nhắc về thân phận của em sau này khi ở bên cạnh anh".

"Anh xin lỗi vì những suy nghĩ hèn hạ của mình. Nhưng Châu Kỳ, anh thật lòng muốn giữ em lại bên cạnh anh. Em sẽ mãi là người quan trọng nhất trong cuộc đời anh".

Tôi nhắm mắt lại và cười khổ.

"Trần Thời, anh cho rằng dù anh có làm gì thì tôi sẽ không bao giờ rời bỏ anh".

"Tôi sẽ luôn bằng lòng đi theo anh như một cái bóng mà không yêu cầu anh đáp trả".

Có lẽ khi đồng ý liên hôn, anh chưa từng nghĩ tôi lại quyết tâm ra đi như vậy.

Có lẽ anh biết tôi sẽ buồn, nhưng nếu anh dỗ dành tôi thì tôi sẽ vẫn ngoan ngoãn ở bên anh.

Anh nghĩ tôi không dám từ bỏ anh nên anh hờ hững với tôi thì cũng không sao.

Thật hoang đường. Vô lý đến cùng cực.

Trần Thời không hề phản bác, chỉ nhẹ nhàng nói.

"Trong 10 năm qua, rất nhiều người đã phản bội anh, lợi dụng anh để làm bàn đạp thăng tiến. Chỉ có em là người duy nhất thật lòng ở bên anh".

"Nếu như anh biết chuyện anh kết hôn khiến em tổn thương đến mức muốn rời bỏ anh. Thì anh có thể huỷ bỏ hôn ước này, chỉ mong em ở lại bên cạnh anh".

Chỉ khi tôi quyết tâm rời đi, anh ấy mới nghĩ cách níu kéo tôi.

Anh ấy lặng lẽ quan sát tôi, sử dụng kỹ năng đàm phán của mình và tìm cách tối đa hoá lợi ích để đạt được mục tiêu của mình.

Anh lớn lên trong trại trẻ mồ côi nên có thể tam quan có vấn đề.

Tại sao tôi lại quyết tâm rời đi chỉ vì cuộc hôn nhân không tình yêu của anh ta với người khác.

Tôi nhếch môi cười.

24.
Trần Thời đột nhiên vươn tay nắm lấy cổ tay tôi.

Mặc kệ sự vùng vẫy của tôi, anh ấy xắn tay áo của tôi lên, để lộ vết sẹo trên khuỷu tay tôi.

Vết thương gớm ghiếc lúc ấy giờ chỉ còn lại vết sẹo nhỏ.

Anh vuốt ve nó bằng đầu ngón tay và thì thầm.

"Châu Châu, trong tình thế này anh có vô vàn cách để giữ em lại".

"Hăm doạ, nhốt lại. Em có nhiều người mà em quan tâm, chỉ cần anh nắm trong tay một người trong số họ, em sẽ không bao giờ thoát khỏi anh".

"Nhưng anh không muốn làm như thế".

Mặt anh hiện lên sự dịu dàng.

"Khi em chặn con d.a.o đó thay anh, anh đã thề sẽ không để bất kỳ ai làm tổn thương em, kể cả anh".

Đôi mắt đen láy của anh nhìn thẳng vào mắt tôi, giọng nói rất nhẹ nhàng nhưng lại mang tính chất đe doạ.

"Châu Kỳ, anh hỏi em một lần cuối. Em có về cùng anh không?"

Tôi nhìn anh, nhìn từ môi đến sống mũi, cuối cùng là đôi mắt tràn đầy hy vọng của anh.

Đôi mắt anh thật sự rất đẹp, khoé mắt hơi nhếch lên trông rất quyến rũ. Lần đầu nhìn thấy anh, tôi đã bị đôi mắt anh thu hút và không thể thoát ra được.

Lúc đó tôi mới nhận ra rằng, Trần Thời, tên tư bản m.á.u lạnh này hoàn toàn không xứng với tình yêu tôi dành cho anh ta.

Tôi nhích người đến gần anh và gằn từng chữ.

"Tôi không muốn".

25.
Chuyện tôi chặn d.a.o thay Trần Thời là chuyện rất lâu về trước.

Lúc đó anh ấy vẫn còn trong độ tuổi đôi mươi và tâm vẫn còn thiện.

Ngày hôm đó chúng tôi ký kết thành công một bản hợp đồng nên tôi đã đề nghị đi ăn mừng.

Trên đường phố đông đúc, anh trai cùng cha khác mẹ của Trần Thời vẫn dám sai người đánh chúng tôi bất tỉnh rồi ném chúng tôi vào một con hẻm tối tăm và hẻo lánh.

Tôi bị 4 người đàn ông to cao khoẻ mạnh giữ lại. Họ nhận được lệnh trừ khử tôi và c.h.ặ.t một tay của Trần Thời.

Tối hôm đó là một ngày mưa bão.

Bọn côn đồ giận dữ túm tóc tôi và đè đầu tôi xuống nước. Ý thức tôi mất dần, mắt tôi bị bao phủ bởi sương mù. Cơ thể tràn ngập sự đau đớn và tuyệt vọng khiến tôi muốn từ bỏ sự sống.

Cho đến khi tôi thấy lưỡi d.a.o lạnh lẽo.

Không một chút do dự, tôi vùng dậy và lao về phía trước chặn dao thay Trần Thời.

Tiếng còi của xe cảnh sát vang lên và chúng tôi đã giữ lại được mạng.

Trong bệnh viện, tôi vừa tỉnh dậy đã bị Trần Thời ôm chặt.

Nước mắt anh ấy thấm qua áo tôi, làm ngực tôi lạnh buốt.

Kể từ đó, Trần Thời đã thay đổi.

Anh ấy không còn đối xử tốt với mọi người nữa. Thủ đoạn của anh ngày một trở nên tàn nhẫn đến mức không ai có thể tưởng tượng được.

Anh đã trở thành một doanh nhân thành đạt, đúng như mục tiêu mà anh đã đề ra.

Trần Thời đã từng nói với tôi về chuyện kết hôn.

Giang gia có nguồn lực mạnh ở nước ngoài, anh ấy cần tận dụng sức ảnh hưởng của họ để trở nên quyền lực hơn.

Lúc đó tôi đã hỏi anh ấy.

"Vậy ngay cả hôn nhân cũng được anh sử dụng như một công cụ trao đổi lợi ích sao?"

Trần Thời mỉm cười sờ đầu tôi.

"Tại sao lại không?"

Cái gì mà 'Tại sao lại không?'

Tôi không còn gì để nói với Trần Thời, một người bị tiền bạc và quyền lực làm cho sa đoạ.

Trong mắt anh ta, quan điểm sống của tôi ngây ngô giống như một đứa trẻ đang học tiểu học, không đáng để quan tâm.

26.
Trần Thời nhốt tôi lại.

4 vệ sĩ thay nhau canh cửa phòng không cho tôi ra ngoài.

Mỗi khi tôi đi tới cửa phòng, tôi sẽ thấy vẻ mặt kính trọng lẫn lo lắng của họ.

"Nếu chúng tôi để cô ra ngoài, chúng tôi sẽ bị mất việc. Cô Châu, xin hãy thông cảm cho chúng tôi".

Người đàn ông cao lớn van xin tôi. Sự mâu thuẫn giữa ngoại hình và thái độ của họ đã ngăn chặn được tôi bước ra ngoài thành công.

Trần Thời nói đúng, tôi có quá nhiều điểm yếu. Chọn ngẫu nhiên một điểm thôi cũng đủ khiến tôi không thể bỏ đi được.

Không ra ngoài được nên tôi đành nói chuyện với hệ thống.

[Tình hình đã đến mức này rồi, anh ta chắc chắn sẽ kết hôn với cô. Chỉ cần cô nói ra, anh ta chắc chắn sẽ không thể trơ mắt nhìn cô c..h..ế..t.. đâu]

Tôi đã quen với vị tanh của m.á.u. Tôi nuốt xuống xuống một cách bình thản và lau khoé môi một cách quen thuộc.

"Tại sao bây giờ tôi phải đòi kết hôn? Tất nhiên là anh ta sẽ không bao giờ để tôi c..h..ế..t.. nếu biết chuyện này".

Anh ấy nhất định sẽ dùng mọi cách để giữ chân tôi lại như cách mà anh ta đang làm.

Có lẽ anh ấy sẽ tổ chức cho tôi một đám cưới hoành tráng và khó quên, thể hiện tình cảm với tôi cho cả thế giới biết chỉ để giữ lại mạng sống cho tôi.

Vốn dĩ từ đầu đến cuối, nhân vật của tôi có thể sống đến kết truyện.

Nhưng đơn giản là tôi không muốn sống.

Hệ thống kinh ngạc, âm thanh máy móc vang lên.

[Tại sao?]

"Ngươi có biết tại sao Trần Thời lại tự tin rằng tôi sẽ không bao giờ rời xa anh ta không? Vì cái nhiệm vụ ngu ngốc này đấy".

"Tôi được đưa đến thế giới này chỉ vì Trần Thời, cuộc sống 10 năm qua của tôi đều xoay quanh anh ta".

"Nếu tôi rời bỏ anh ta thì tôi sẽ c..h..ế..t.. nên tôi phải luôn ở bên cạnh anh ta và trở thành một con chó trung thành".

[Nhưng đây là yêu cầu của nhiệm vụ...]

Đúng vậy, đây là yêu cầu của nhiệm vụ. Và cái giá của nó chính là mạng sống của tôi.

Tôi hỏi ngược lại hệ thống.

"Vậy người cảm thấy nhiệm vụ công lược này có ý nghĩa gì?"

[Cô tiếp tục được sống ở thế giới này còn chúng tôi thu được dữ liệu mà chúng tôi cần. Một cuộc giao dịch công bằng]

Đúng rồi, chắc là công bằng.

Mọi sinh vật đều có bản năng sinh tồn cao. Nhiệm vụ này cho tôi một cơ hội sống, đáng lẽ tôi nên cảm thấy biết ơn thay vì oán trách.

Nhưng tại sao, ở bên Trần Thời 10 năm trong thế giới này, tôi lại cảm thấy tù túng?

Không có tự do, không có chính kiến. Tất cả mọi hành động của tôi đều là vì Trần Thời.

Hai chữ "Trần Thời" gần như đã trở thành ác mộng đối với tôi.

Trần Thời nói rằng mọi người đều phản bội anh, chỉ có tôi là người duy nhất ở bên anh ấy.

Nhưng anh có biết không?

Tôi cũng từng nghĩ đến việc phản bội anh, rời bỏ anh, dùng anh làm bàn đạp để thăng tiến.

Nhưng tất cả tôi có thể làm chỉ là “nghĩ” mà thôi.

Tôi chỉ là một con rối, tôi không có quyền lựa chọn nào khác ngoài việc phải ở bên anh.

"Tôi ghét phải sống như thế này".

"Nếu tôi được quyền lựa chọn. Một cuộc sống không có tự do, không có chính kiến, không có phẩm giá".

"Thì tôi thà chọn cái c..h..ế..t.. còn hơn".

27.
Hồi lâu, hệ thống thấp giọng nói.

[Nhưng dù thế nào đi nữa, được sống mới là điều quan trọng nhất].

"Tôi biết".

"Còn sống là còn hy vọng".

Tôi nhẹ nhàng cười.

"Cho nên lúc đầu tôi cũng mong đợi Trần Thời sẽ chủ động kết hôn với tôi. Cũng mong đợi trong mắt anh ấy, tôi sẽ lớn hơn cái gọi là lợi ích".

Tôi đã hy vọng rằng sự chân thành của tôi dành cho anh ấy sẽ trở thành động lực để tôi có thể tiếp tục đối đầu với số phận khắc nghiệt này.

Hy vọng càng nhiều, thất vọng cũng thật nhiều.

Trong thế giới cô đơn này, không ai đối xử với tôi một cách chân thành cả.

"Tôi rất mệt mỏi. Tôi không muốn kiềm chế bản thân mình để tuân theo cái số phận nực cười này nữa".

"Đối với tôi, c..h..ế..t.. là một sự giải thoát".

28.
Vào ngày cuối cùng, tôi thức dậy rất muộn.

Thay đồ xong, tôi cầm xẻng đi ra cánh đồng hoa hồng hai bên cầu.

Các vệ sĩ muốn ngăn tôi lại nên tôi đành phải gọi điện cho Trần Thời trước mặt họ.

Giọng anh rất dịu dàng.

"Em sao thế?"

"Trần Thời, anh tới đây. Tôi ở trước cửa quán bar"

Tôi nhẹ nhàng đáp.

"Tôi có chuyện muốn nói với anh".

Trần Thời sửng sốt một lúc rồi trả lời.

"Được".

Nghe giọng anh ấy có vẻ phấn khích.

Thật ra với tình trạng cơ thể hiện tại, đến cả xẻng tôi cũng không nhấc lên nổi.

Tôi lê người xuống từng bậc thang.

Con trai bà chủ quán nhìn cảnh này không thể chịu được, tự ý cầm xẻng tôi đi.

"Chị đi đâu, em dẫn chị đi".

Tôi cảm ơn cậu ấy.

Lễ đính hôn của Trần Thời sẽ diễn ra vào chiều nay.

Cuộc sống tôi cũng sẽ kết thúc vào chiều nay.

Cậu nhóc trả lại tôi cái xẻng với vẻ mặt lo lắng.

Ánh nắng chiếu xuống cây cầu đá, làm thành cầu trở nên nổi bật.

"Chị thật sự có ổn không?'

Tôi lắc đầu, mím đôi môi nhợt nhạt và cảm ơn cậu ấy lần cuối.

Cơ thể tôi đau đến mức tôi phải dựa vào thành cầu để đứng vững. Trán tôi lấm tấm mồ hôi, chảy xuống dọc theo gò má.

Tầm nhìn của tôi dần dần mờ đi. Tôi cắn môi. Máu xộc lên từ cổ họng hoà cùng máu trên môi tôi. Cơ thể tôi gần như lạnh cóng.

Tôi bình tâm lại, dựa vào cột đá và đứng dậy. Lau mồ hôi trên trán và máu ở khoé môi đi.

Tôi dùng xẻng xới đất để trồng hoa hồng, ngồi xổm xuống để nhìn thật rõ những đoá hoa nở rộ.

Bóng Trần Thời xuất hiện ở phía bên kia cây cầu đá.

29.
Anh bước nhanh về phía tôi.

"Tại sao mặt em lại trắng bệch như thế? Em nghỉ ngơi không đủ đúng không?"

Anh ấy đỡ tôi lên, trong mắt hiện lên sự lo lắng, như thể tôi là báu vật mà anh ấy đang nâng niu trong tay.

Tôi ném cái xẻng xuống đất.

Cột giờ của đồng hồ đếm ngược đã trống rỗng.

Thời gian còn lại của tôi chỉ được tính bằng giây.

Tôi bám vào thân thể của Trần Thời để đứng vững. Nhìn vào khuôn mặt ngây thơ của anh ta, tôi đột nhiên cười lớn.

Không ai biết rõ con người lạnh lùng và tàn nhẫn ẩn sau ngoại hình đẹp trai này hơn tôi.

Tôi nhẹ nhàng nói.

"Trần Thời, anh có biết không? Hai ngày qua tôi đã rất hối hận về việc ngày xưa đến bên anh".

"Anh ích kỷ, hèn hạ, vô liêm sỉ. Lòng tốt của mọi người đối với anh chỉ là thứ để anh lợi dụng trao đổi lấy lợi ích".

Trần Thời sửng sốt.

"Em nói cái gì?"

Tôi đứng thẳng lên, ngẩng cao đầu nhìn thẳng vào mắt anh ấy.

"Tôi nói. Anh là đồ vô liêm sỉ, ích kỷ và hèn hạ. Bên ngoài hào nhoáng, bên trong thối nát".

Đau lòng chưa.

"Nếu như tôi có cơ hội làm lại, tôi nhất định sẽ không gặp lại anh. Tuyệt đối không!"

Gương mặt bình tĩnh của Trần Thời dần biến mất, lộ ra nét hung dữ.

Anh gục xuống, lay người tôi.

"Châu Kỳ, lẽ ra em phải biết rõ anh là người như thế nào".

"Anh ích kỷ, vô tâm, tàn nhẫn. Nhưng anh chưa từng làm tổn thương em".

"Nếu anh không trở nên tàn nhẫn, thì sẽ không có anh của ngày hôm nay. Châu Kỳ, em là người hiểu rõ nhất điều đó!"

"Tại sao? Tại sao em lại nói anh như vậy? Tại sao em lại muốn rời xa anh?"

Giống như năm đó tôi đỡ dao cho anh. Khoé mắt anh đỏ bừng, anh ôm tôi thật chặt, tựa cằm vào vai tôi, nước mắt chảy xuống rơi vào áo tôi.

"Chúng ta đã ở bên nhau nhiều năm như vậy. Tại sao em lại phủ nhận mọi thứ về anh và em? Em rất quan trọng với anh, quan trọng đến mức anh sẵn sàng làm bất cứ điều gì về em".

"Châu Kỳ, sao em lại tàn nhẫn với anh như vậy..."

Tàn nhẫn ư?

Có gì tàn nhẫn hơn việc tôi bị số phận hành hạ mỗi ngày?

Nhưng Trần Thời à, tôi chỉ mới nói có vài câu, cũng không làm cọng tóc của anh đau nữa là.

Tôi không thể trút giận lên hệ thống nên chỉ có thể xả lên anh mà thôi.

Dù sao anh cũng chẳng vô tội tý nào.

Giọng tôi bỗng trở nên dịu dàng, tôi vỗ vai anh nhẹ nhàng nói.

"Trần Thời, anh cưới em nhé?"

Cơ thể anh cứng đờ, ngay lập tức anh cân nhắc ưu và nhược điểm.

Tôi cười nhẹ cắt ngang dòng suy nghĩ của anh.

"Đừng trả lời vội, anh cứ từ từ suy nghĩ".

Tôi cố nuốt máu xuống rồi nhìn cột giây đang đếm ngược dần về số 0.

"Hãy để em một mình, Trần Thời".

"Anh cứ trở về suy nghĩ, sắp xếp xong mọi thứ rồi hẳn đến gặp em".

"Em sẽ luôn đợi anh ở đây, vĩnh viễn không rời đi".

Vĩnh viễn.

Máu chảy ra từ khoé miệng khi tôi nói ra 2 chữ "vĩnh viễn".

Tôi đã cho Trần Thời một giấc mơ hão huyền, hãy để anh ta chìm đắm trong nó và coi nó như một báu vật.

Cho đến lúc anh ta tỉnh mộng.

30.
Trần Thời đã bị tôi đuổi đi.

Quần áo nhăn nheo, trên cổ và vai dính vài giọt máu từ môi tôi. Nhưng anh quá bối rối nên không chú ý đến nó.

Trần Thời đang nghĩ đến việc kết hôn với tôi.

Anh ta nói mình thật lòng thích tôi. Nhưng mà lại luôn cân nhắc ưu và nhược điểm trong mối quan hệ của chúng tôi.

Còn tôi thì tình cờ lại chân thành ở bên anh không màng đến lợi ích.

Tôi tựa lưng vào trụ đá, máu từ khoé môi tràn ra cổ và quần áo.

Mặt anh ta lúc biết tôi c..h..ế..t.. chắc trông nực cười lắm.

Chắc anh ta sẽ suy sụp, khóc lóc, đau buồn và hối hận cả đời vì sự ra đi của tôi cũng như sự do dự của bản thân.

Đây không phải là tôi muốn trả đũa Trần Thời đâu. Vì vốn dĩ tôi không hề ghét anh.

Tôi chỉ hy vọng một cách xấu xa rằng, sau này anh ta có yêu người khác hoặc gặp được người tốt hơn, thì trong tim anh ta vẫn luôn có một vị trí dành cho tôi.

Hận thù là ma qu.ỷ. Đó là điều ắt tránh khỏi.

Tôi nhếch môi cười.

Nghĩ đến người mẹ làm tiểu tam của tôi, người không có đạo đức và xen vào hôn nhân của người khác.

Thật ra tôi và mẹ tôi cũng không khác nhau là bao.

Tôi đứng bấp bênh trên thành cầu, nhìn xuống dòng nước chảy xiết và ngửi mùi hoa hồng trong làn gió.

Hoa hồng đỏ luôn là loài hoa mà tôi yêu thích nhất.

Không được người khác tặng cũng không sao, tôi có thể tự mình mua, đặt ở đầu giường và ngửi chúng trước khi đi ngủ.

Số phận đã lấy mất đi phẩm giá của tôi và khiến tôi trở thành vật đính kèm của Trần Thời. Tôi không thay đổi được số phận thì cũng không sao hết.

Đếm ngược 10 giây cuối cùng.

"Tôi chọn chết như một con người thay vì sống như một con chó trung thành".

Tôi dang rộng vòng tay đón nắng và gió.

Mỉm cười. Nhảy xuống.

Hãy để tôi sống trong giấc mộng vĩnh cửu.

Trong mơ, tôi tự do, năng động, thẳng thắn, bước đi dưới ánh mặt trời.

Tôi sống vì tôi chứ không vì ai khác.

Được đi học, được đọc sách, được yêu đương, được phát biểu ý kiến, được tham gia các cuộc thi, được làm bất kỳ điều gì mà tôi muốn, được gặp bất kỳ ai mà tôi muốn gặp, được hát bất kỳ bài hát nào mà tôi muốn hát.

Không có hệ thống, không có nhiệm vụ, không có thứ gọi là công lược và không có sự sống nào bị xoá sổ vì cốt truyện.

Mạnh mẽ lên. Quãng đời còn lại hãy sống vì bản thân mình.

[HOÀN CHÍNH VĂN]
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Tây Du Đại Giải Trí
  • Yudy Tang (Miraxi1)
Kế Hoạch Giải Cứu Ngốc Bạch Ngọt
  • Nhất Phiến Sinh Thái (一片生菜)
Phần 4 END
TÂY DU ĐẠI GIẢI TRÍ
  • Thanh Phong Tiểu Đạo Đồng
ĂN HẾT GIỚI GIẢI TRÍ
  • 5.00 star(s)
  • Bạc Hà Miêu
Chương 156

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom