• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Giải thoát (1 Viewer)

  • Phần II

12.
Có lẽ là do sắp c..h..ế..t.. nên mấy ngày nay tôi hay mơ về những chuyện ở thế giới thực và mẹ tôi.

Bộ sườn xám tôn lên vóc dáng mảnh mai và quyến rũ, làn da mềm mại và trắng trẻo. Trông mẹ tôi giống như ngôi sao điện ảnh thập niên 90 vậy.

Hình ảnh này rất khác so với lần cuối tôi gặp mẹ. Bà ấy nằm trên giường bệnh, gầy trơ xương, trông như khúc củi khô.

Người đàn ông mà mẹ tôi ngưỡng mộ cả đời, đến mức bà sẵn lòng hạ mình làm tình nhân, cuối cùng vẫn không bao giờ đến thăm.

Mặc cho bà ấy liên tục gọi điện, khóc lóc và cầu xin ông ta đến gặp mình.

Ông ta chỉ lạnh lùng nói.

"Cô cùng con gái của cô đi c..h..ế..t.. hết đi. Sống chỉ tổ làm phiền người khác".

Khi ông ấy nói câu đó, tôi đang ngồi ở mép giường gọt táo.

Lưỡi d.a.o trượt qua và cắt vào đầu ngón tay trắng nõn. M.á.u chảy ra và tôi lau nó đi một cách vô cảm.

Mẹ tôi đang khóc một cách điên cuồng. Tôi lặng lẽ ngồi một bên nhìn cảnh này và cảm thấy thật trớ trêu.

Tôi quyết định đi mua thêm táo.

Đèn chuyển đỏ ở ngã tư đường, nhưng gã tài xế say xỉn đã đạp nhầm chân ga.

Màn kính vỡ phản chiếu hình ảnh cơ thể tôi bị húc văng và khuôn mặt kinh hoảng của tôi.

Vào giây phút hấp hối, mẹ đã xuất hiện trong tâm trí tôi.

Nếu như tôi cũng bỏ mẹ mà đi, thì bà ấy biết sống thế nào đây?

13.
Đồng hồ đếm ngược còn 3 ngày.

Có lẽ ký ức ở thế giới thực đã tiếp thêm sức mạnh cho tôi.

Tôi quấn khăn choàng qua cổ, cột bừa tóc lên, tô son bóng và đánh má hồng rồi lang thang vô định trên con đường phủ đá xanh.

Có cô bé nhìn chằm chằm vào quầy kẹo bên đường với vẻ mặt ghen tị, kéo mạnh góc áo của người mẹ.

Khuôn mặt người mẹ run rẩy, bà ấy cúi xuống khóc.

"Chúng ta cần để dành tiền để chữa bệnh cho bố, con à..."

Tôi bước tới, mua một cây kẹo hình gấu trúc rồi đưa cho cô bé.

Cô bé rụt rè ngước khuôn mặt trắng trẻo lên và cảm ơn tôi.

Người mẹ đi cùng cũng cuống cuồng cảm ơn tôi.

Tôi đứng đó nhìn họ rời đi.

Tôi cảm thấy chán nên muốn quay về phòng nghỉ ngơi.

Nhưng vừa quay người lại, trên bậc thềm của toà nhà chí.nh quy.ền thị trấn xuất hiện một khuôn mặt mà tôi hoàn toàn không muốn nhìn thấy lúc này.

Watson.

14.
Khi nhìn thấy tôi, cậu ấy vui mừng chạy tới.

"Chị Châu, anh Trần ở bên trong. Để em đưa chị vào..."

Tôi ngắt lời.

"Tại sao cậu lại tới đây?"

"Anh Trần đi dự hội thảo ở đây".

Watson giải thích rồi lại hỏi tôi.

"Chị Châu, chị đang ở đâu vậy? Em đã kiểm tra tất cả hồ sơ lưu trú trong thị trấn nhưng vẫn không tìm thấy chị đâu".

Tôi vốn không định ở lâu dài ở phòng trọ tầng trên của quán bar nên tôi quên đăng ký tạm trú.

Tôi quấn chặt lại chiếc khăn choàng quanh người, chậm rãi nói với cậu ấy.

"Watson, cậu có thể không nói cho anh ấy biết chuyện tôi ở đây được không..."

"Không nói cho ai biết chuyện gì cơ?"

Giọng nói bình tĩnh của Trần Thời cắt ngang.

Tôi ngừng nói ngay lập tức.

15.
Dường như ngay khi nhìn thấy Thời Trần, nội tạng bên trong cơ thể tôi bắt đầu hoạt động trở lại, nhiệt độ cơ thể tôi chuyển từ lạnh thành ấm dần lên.

Tôi đứng đó, lặng lẽ nhìn anh ấy.

Một tháng không gặp, anh cũng không thay đổi gì nhiều. Bộ vét gọn gàng, đôi giày da bóng loáng, cà vạt được thắt chỉnh chu trước ngực.

Anh ấy vẫn còn giữ được nét trong sáng và hồn nhiên của tuổi trẻ.

Anh nhìn tôi cau mày.

"Sao em sụt cân nhiều thế? Em ăn không ngon miệng sao?"

Tôi lắc đầu.

"Có lẽ là do em chưa thích nghi với môi trường ở đây thôi".

"Em đến bệnh viện khám thử chưa?"

"Không sao đâu, em vẫn ổn".

Anh giơ tay lên định chạm vào đầu tôi, nhưng tôi quay đầu tránh đi.

Cánh tay anh dừng lại giữa không trung rồi rút về như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Anh ấy cười nói.

"Em tính khi nào quay về?"

Tôi cúi đầu đáp.

"Em rất thích ở đây nên muốn ở lại chơi thêm vài ngày nữa".

Anh khẽ gật đầu.

"Đúng thật là em nên thư giãn nhiều hơn".

Anh ấy nghĩ đến điều gì đó, trong mắt hiện lên sự dịu dàng.

"Khi nào em về, anh và chị dâu sẽ đãi em bữa tối".

Gió thổi mang theo hương hoa ngào ngạt, tôi có thể ngửi thấy mùi hoa hồng một cách dễ dàng.

Tôi rất thích hoa hồng. Anh từng nói trông tôi quyến rũ nhất là khi cài một bông hồng lên bên tai.

Nhớ lại năm đó, khi Trần Thời quay về Trần gia đã giơ tay cắt hết hoa hồng đỏ mà chị cả nhà Trần chăm sóc. Cả đám người nhà Trần tức giận nhưng không ai dám lên tiếng.

Anh ấy dựa vào bàn, mỉm cười vẫy tay với tôi.

"Châu Kỳ, em lại đây".

Sau đó tôi đặt một bông hoa hồng đỏ lên bên tai.

Anh ấy đã thể hiện sự yêu thích của mình đối với tôi trước mặt tất cả thành viên nhà họ Trần.

Cũng vào lúc đó tôi bắt đầu mơ mộng về việc liệu mình có thể thật sự kết hôn với anh ấy và ở bên anh ấy mãi mãi hay không...

Tôi mỉm cười, quấn chặt lại khăn choàng và nhẹ nhàng hỏi.

"Còn anh, anh định ở lại đây bao lâu?"

"3 ngày".

Mặc kệ sự ngăn cản của tôi, Trần Thời vẫn giơ tay đặt lên trán tôi.

"Mọi chuyện ổn chứ? Sao người em lạnh ngắt thế này?"

Tôi lắc đầu.

Anh ấy nhìn chằm chằm tôi một lát rồi trầm giọng nói.

"Khi nào em nghỉ phép xong, anh sẽ đặt lịch hẹn khám sức khoẻ tổng quát cho em".

Tôi đã không từ chối lời đề nghị của anh.

16.
Trần Thời lại gần rồi bế tôi lên, đặt tôi xuống ghế đá.

"Em nghỉ một chút rồi dẫn anh đi chơi quanh đây nhé?"

"Anh thích đi chỗ nào? Em dẫn anh đi".

Trong lúc kiếm cớ để rời đi, tôi đã bị nụ cười của Trần Thời dụ dỗ.

Tôi giật mình đẩy anh ra. Tôi đứng im một chỗ, ánh nắng chiếu lên làn da nhợt nhạt của tôi.

"Trần Thời, anh không nhận ra mình là đàn ông đã có gia đình rồi sao? Chúng ta không nên ở gần nhau như thế".

Anh ấy sửng sốt trong giây lát, sau đó đứng thẳng lên, sắc mặt tái nhợt nói.

"Dù anh có kết hôn đi chăng nữa, thì em vĩnh viễn là người quan trọng nhất trong cuộc đời anh".

Vĩnh viễn. Không phải người thân hay vợ chồng. Lại còn quan trọng nhất.

Hai chữ "vĩnh viễn" và "nhất" không nên đi chung với nhau.

Tôi ngẩng đầu nhìn khuôn mặt tươi cười của Trần Thời, đột nhiên tôi không muốn giả ngốc nữa.

"Trần Thời, anh có biết là em thích anh không?"

17.
Trần Thời biết. Tất nhiên là anh ấy biết chứ.

Tôi không phải là diễn viên. Tôi không giỏi che giấu cảm xúc của mình.

Tình cảm tôi dành cho anh được thể hiện rất rõ trong từng hành động, ánh mắt và cả lời nói.

Anh ấy biết nhưng không bao giờ đáp trả tôi.

Hai tay Trần Thời vô thức nắm chặt lại thành nắm đấm, anh ấy mở miệng tính nói nhưng lại thôi.

Tôi nhìn anh, nhẹ giọng nói.

"Giờ thì anh đã biết rồi đó. Trần Thời, xin anh đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa".

"Hãy cho tôi một chút thời gian để tôi nghỉ ngơi thật tốt và từ bỏ tình cảm tôi dành cho anh. Có được không?"

18.
Trần Thời đã rời đi.

Con đường vắng lặng chỉ còn lại hương hoa thoang thoảng và tiếng tụi nhỏ chơi đùa.

Cổ họng tôi có cảm giác khó chịu, vị tanh của máu lại xuất hiện. Tôi dần tỉnh táo và cảm nhận được cơ thể mình lại yếu đi.

Tôi đã nói dối anh ấy.

Tôi không muốn từ bỏ tình yêu của mình dành cho anh ấy.

Chính thứ tình cảm ấy đã giúp tôi có cảm giác "tồn tại" trong thế giới xa lạ này.

Nó đeo bám lấy tôi và khiến tôi cảm thấy mình vẫn còn là một "con người". Chứ không phải một nhân vật được tạo ra và tồn tại để làm nhiệm vụ.

Chờ cho vị tanh ở cổ họng lắng xuống, tôi dựa vào tường và chậm rãi đứng dậy quay trở lại quán bar.

19.
Đồng hồ đếm ngược còn 2 ngày.

Sáng sớm hôm nay, tôi ngồi xổm giữa biển hoa hồng và chăm sóc chúng.

Có ai đó vỗ nhẹ vào đầu tôi.

Thì ra là con trai của chủ quán bar.

Quần áo giản dị, làn da rám nắng và hàm răng trắng sáng lộ ra mỗi khi cậu ấy cười.

Cậu ấy vẫn còn trong độ tuổi thiếu chín chắn, tôi không muốn gây ra bất kỳ bóng ma tâm lý nào cho cậu nhóc.

Ném xẻng xuống đất, tôi khó nhọc đứng lên. Lùi lại ba bước, nhìn cậu nhóc với gương mặt lạnh lùng.

Trông cậu nhóc bối rối, duỗi tay ra để lộ bánh bao hấp.

"Thấy chị dậy sớm vẫn chưa ăn sáng nên em mua cho chị".

"Cảm ơn".

Tôi mỉm cười từ chối.

"Nhưng chị không cần".

"Chị ăn một chút đi, nhịn đói không tốt cho cơ thể..."

"Chị đã thích một người. Và chị sẽ không bao giờ để ý đến ai khác nữa".

Tôi cúi xuống hái một bông hồng và lặng lẽ nhổ gai ra. Thì thầm nói.

"Tránh xa chị ra, điều đó tốt nhất cho cả cậu và chị".

Cậu nhóc vội vã bỏ chạy, gương mặt buồn bã.

Những chiếc bánh bị ném xuống đất, vẫn còn nóng hổi và vương vấn mùi hoa hồng.

Tôi cúi xuống nhặt chúng lên, lặng lẽ nhìn một lúc rồi giơ tay ném vào thùng rác.

20.
Vào khoảnh khắc bước vào quán bar, tôi cảm thấy bầu không khí có gì đó sai sai.

Giọng nói vang dội của bà chủ biến mất, tiếng cụng ly cũng không còn. Mọi người im lặng, rụt rè nhìn thủ phạm đang nghịch ly cocktail màu xanh ở cuối quầy bar.

Trần Thời.

Bên cạnh còn có Watson trông có vẻ lo lắng.

Tôi sửng sốt, bước tới bối rối hỏi.

"Sao anh lại ở đây?"

Trần Thời ngẩng đầu lên và nhìn tôi mỉm cười.

"Châu Kỳ, anh nghe Watson nói em không có ý định quay về?'

Giọng nói tuy ôn hoà nhưng mang lại cảm giác trấn áp người nghe.

Tôi rùng mình.

Xung quanh yên tĩnh đến mức khiến tôi cảm thấy bức bối.

Tôi với tay lấy áo khoác nói.

"Mình về phòng nói chuyện nhé".
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Tây Du Đại Giải Trí
  • Yudy Tang (Miraxi1)
Kế Hoạch Giải Cứu Ngốc Bạch Ngọt
  • Nhất Phiến Sinh Thái (一片生菜)
Phần 4 END
TÂY DU ĐẠI GIẢI TRÍ
  • Thanh Phong Tiểu Đạo Đồng
ĂN HẾT GIỚI GIẢI TRÍ
  • 5.00 star(s)
  • Bạc Hà Miêu
Chương 156

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom