• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Duyên Đến Bất Chợt (1 Viewer)

  • Phần 5

11.

Đang vào ngày cuối tuần, vì vậy tôi đã nghĩ về một buổi hẹn hò, "Tại sao chúng ta không cùng đi coi phim?"

“Được!” Khóe môi anh nở nụ cười, “Anh không kén chọn, chỉ hôm nay thôi.”

Khóe miệng tôi giật giật, không nói nên lời.

Những người từ nước ngoài mới trở về hình như giống người bình thường, và cách hiểu của họ về từ "không kén chọn" rất mới mẻ và tinh tế …

Chu Mục Dương đã chọn một rạp phim với yêu cầu khung cảnh sang trọng.

Lúc tôi ngồi cạnh anh ấy trên chiếc ghế sofa đôi duy nhất để đợi chọn phim, tôi cảm thấy chật chội.

Dù nhìn thế nào thì đây cũng giống như một nơi đặc biệt dành cho các cặp đôi.

“Em có muốn xem phim gì không?” Anh ta cầm chiếc máy tính bảng lên và quay sang tôi.

“Anh chọn đi, em sao cũng được.” Tôi nhìn quanh khunng chảnh được trang trí tỉ mỉ này mà không đưa ra bất kỳ lời khen nào.

Tôi thích xem phim tình cảm, nhưng không có gì đảm bảo rằng anh ấy cũng sẽ thích.

Hơn nữa, xem phim tình cảm với anh ấy, lại ở trong một chỗ riêng tư như vậy, tôi luôn cảm thấy rất ngại ngùng.

Hắn trầm tư một hồi, "Vậy em cùng anh xem "Căn phòng trống" đi, xem xong chúng ta có thể thảo luận."

"Được rồi, chỉ là xem lại thôi." Tôi đáp lại với một nụ cười.

Tôi đã xem bộ phim này cách đây vài năm, mặc dù tôi không nhớ rõ về nội dung nhưng tôi nhớ đây là một bộ phim tình cảm.

Anh cúi đầu và bắt đầu thao tác trên máy tính bảng.

Cốt truyện diễn ra từ từ. Từ lúc nam chính hùng hục chạy xe máy khắp các hang cùng ngõ hẻm dán truyền đơn, khéo léo bẻ khóa vào nhà rồi tới ăn uống rồi tới tắm rửa, chụp ảnh cùng nhau.

Bên cạnh truyền đến một tiếng ho khan rõ ràng, "Anh cùng Khương Tiểu Manh ký hợp đồng, tiền thuê nhà cũng đã trả, cái này khác với anh ta."

“Em biết, Tiểu Manh đã chuyển tiền thuê nhà cho em.” Tôi quay đầu nhìn anh ta, cười nói: “Nghe nói giá thuê nhà là do anh định, hơi cao một chút.”

"Nhà là hàng hóa, đã là hàng hóa thì có giá, trong lòng anh, nó đáng giá."

Tôi bĩu môi: “Lời nói của anh có chút xa vời…”

"Thật sao? Đây là lần đầu tiên anh thấy một chủ nhà cho rằng giá thuê quá cao." Anh quay đầu lại nhìn tôi và mỉm cười.

Tôi đỏ mặt, "Ý của anh là em ngốc."

“Em thật ngu ngốc đến mức không hiểu được ý tốt của anh.” Anh thì thào.

“Ý tốt gì?” Tôi bối rối hỏi anh.

Anh ấy xem phim khóe môi cong lên, đắc ý không trả lời.

Tôi im lặng nhấp một ngụm trà bên cạnh, đồng thời tập trung vào màn hình trước mặt.

Trùng hợp thay, nam chính đang ở trong phòng, làm chuyện xấu trước bức ảnh của nữ chính, nữ chính lặng lẽ mở cửa và bắt gặp ánh mắt của anh. Tôi phun ra một ngụm trà.

Vài năm trước, tôi hoàn toàn không hiểu đoạn này. Nhưng hiện tại, va chạm và trải nghiệm trong xã hội, giờ tôi đã có đôi mắt tinh tường.

“Đây…” Chu Mục Dương vội vàng rút ra mấy tờ giấy đưa cho tôi.

Khi tôi lấy giấy lau miệng, tôi lén nhìn anh ấy - lông mày và mắt anh ấy cụp xuống, cả khuôn mặt đỏ như tôm luộc.

Cái này quá ngây thơ rồi...…

Trong nửa sau của bộ phim, tôi chú ý đến Chu Mục Dương.

Tôi muốn nhìn trộm khuôn mặt ngại ngùng của anh ấy, nhưng tôi lại chạm mắt anh ấy nhiều lần, và cuối cùng khiến tôi cảm thấy ngại ngùng.

Bản chất của LSP đã bị vạch trần, tôi tiếp tục xem, mở trình duyệt trên điện thoại di động và tìm kiếm gợi ý có lợi nhất cho việc hâm nóng tình cảm nam nữ, và tìm thấy một ngôi nhà ma.

Nó nói rằng việc tham gia vào những hoạt động giải trí ly kỳ và thú vị như vậy đặc biệt có lợi cho sự khởi đầu và phát triển của các mối quan hệ yêu đương.

Vì vậy, sau khi xem phim, tôi đề nghị đi đến ngôi nhà ma ám.

12.

Lúc đến ngôi nhà ma, tôi chỉ mang theo chiếc áo khoác của mình vào và đã tự nguyện giao nộp điện thoại.

Các nhân viên biết rằng bên trong rất tối nên điện thoại di động sẽ không bị tịch thu.

Dưới sự cho phép của nhân viên. Tôi ngang lập tức có ý thức bật đèn pin và bình tĩnh đi theo Chu Mục Dương vào trong.

Ánh sáng của điện thoại di động chiếu vào một con ma nhỏ, với làn da xanh tái, đôi mắt cá chết trũng sâu và hốc hác, cùng hàm răng dài và sắc nhọn.

Trước khi tôi có thể biết đó là người thật hay đạo cụ, nó đã nhảy ngay trước mặt tôi, mặt đối mặt với tôi.

Tôi nhất thời hoảng hồn, quay người ôm lấy Chu Mục Dương.

“Yên tâm đi, đó chỉ là đạo cụ và một vài hiệu ứng đặc biệt thôi.” Anh ấy nhẹ nhàng vỗ lưng tôi.

Nhưng tôi không thể thư giãn được, "Thật xấu xí, anh đá nó ra trước đi..."

“Nó đã về chỗ cũ rồi.” Tiếng cười của anh từ trên đầu tôi truyền đến, “Em nhát như vậy mà còn muốn chơi nhà ma à?”

“Đây là lần đầu tiên của em tới đây, em không có kinh nghiệm…” Tôi vội vàng buông anh ra, cầu xin tha thứ cho lần bồng bột này của tôi, “Chúng ta trở về đi…”

Sau khi kết thúc trận chiến với con ma nhỏ con, tôi phát hiện ra: Tôi thực sự có tâm lý quá yếu, rằng tôi e lè mình sẽ không thể giữ được hình tượng nếu tiếp tục chơi.

“Em không nhớ nhân viên đã nói gì?” Anh ta rất bình tĩnh, “Vào rồi sẽ không có đường lui.”

Tôi chết lặng, "Vậy thì em phải làm gì đây?"

“Tiếp tục đi thôi.” Anh lấy đèn pin điện thoại của tôi, “Đi theo anh, sợ thì nhắm mắt lại.”

“Vâng.” Tôi ngượng ngùng gật đầu.

Tôi rụt rè,tôi cố gắng nhắm mắt đóng cửa sổ tâm hồn thật chặt để không nhìn thấy thế giới—à không, là nhìn thấy ma.

“Cầm lấy đi.” Anh ấy nở một nụ cười và hào phóng đưa bàn tay về phía tôi.

Thật ra tôi cũng không định nắm lấy bàn tay anh ấy nhưng tôi sợ vô tình chạm vào thứ không nên chạm. Vậy nên tôi đành không khách sáo .

Mặc dù tôi luôn nói với bản thân rằng không có ma trên thế giới này, nhưng dưới ảnh hưởng của hiệu ứng âm thanh đặc biệt, tôi dần bị bao trùm bởi nỗi sợ hãi.

Đang đi xung quanh, tôi cảm thấy có thứ gì đó lông xù cọ vào mặt mình-hình như là đầu của anh ấy.

“Chu Mục Dương, ôm đầu của anh tránh xa mặt em ra, anh làm em sợ đấy.” Tôi đẩy đầu Chu Mục Dương- tôi đoán là đầu của anh ấy.

“Em nói cái gì, anh cùng em cũng không thân đến độ như vậy nha?” Chu Mục Dương thanh âm từ cách đó không xa truyền đến.

Cái gì ? ? ?

Tôi hét lên và đập đầu ra khỏi tay mình.

Có một tiếng la thất thanh kỳ lạ trong bóng tối, tôi mở mắt ra và thấy NPC thực sự được chiếu sáng bởi đèn pin.

“Thực xin lỗi anh, bạn của tôi không phải cố ý.” Chu Mục Dương xin lỗi anh nhân viên, cố nén cười nói.

Chuyện này đáng cười sao?

Ngay sau đó, trong một chỗ chật hẹp, tôi vấp phải một giá đựng xương.

Kể từ đó, tôi luôn bám lấy Chu Mục Dương và không thể nào buông được.

Trong khi chế giễu tôi, anh ấy vẫn nắm chặt tay tôi và tiếp tục vượt qua.

Ngôi nhà ma ám rất giật gân kích thích và Internet không lừa dối tôi. Chỉ tiếc bầu không khí hoàn toàn không đúng, căn bản đây không phải là nơi để tỏ tình…
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom