• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Duyên Đến Bất Chợt (1 Viewer)

  • Phần 3

5.

“Em đang làm gì với cây gậy vậy?” Chu Mục Dương trở lại và dán mắt vào cây gậy bóng chày trong tay tôi.

“Này, đánh chuột đi…” Tôi vội giấu cây gậy sau lưng, không dám để lộ ý nghĩ ngu ngốc dùng bạo lực khống chế bạo lực.

Anh cười quay đầu tôi lại: "Chuyện đã giải quyết xong, em ngủ đi."

“Đợi đã,” tôi bối rối nói, “Trước đây tôi đã cố gắng nghiêm túc lý luận với họ, nhưng tại sao không thành công?”

“Tất nhiên rồi vì tôi là đàn ông, tôi mạnh mẽ và quyền lực.” Anh cười khoe bắp tay.

Nhưng tôi nghe ra có gì đó không đúng, "Chuyện nhà bên cạnh anh rõ ràng có năng lực giải quyết, sao lại đợi tôi về nhà?"

“Nếu không giải quyết trước mặt, làm sao em biết tôi quan trọng cỡ nào.” Anh vuốt tóc mái ra sau siêu tự ái.

"Chỉ cần em đối tốt với tôi, sau này tôi có thể tiến lên giúp em giải quyết những loại vấn đề này."

“Được, để tôi xem.” Tôi cố hết sức mím lại khóe môi đang nhếch lên rồi trở về phòng.

Sau đó,đó là lần đầu tiên tôi hiếm khi được ngủ ngon

Ngay khi mở cửa phòng ngủ vào buổi sáng, tôi đã choáng váng trước những gì mình nhìn thấy.

Một bó lớn hoa hồng đã cắt tỉa cẩn thận cắm trong chiếc bình gốm phong cách châu Âu màu xanh hoàng gia trên bàn ăn, hương thơm ngào ngạt tràn ngập cả phòng khách.

Một con rô-bốt quét dọn mới toanh vui vẻ vẽ một vòng cung hình chữ S trên sàn nhà, những nơi nó đi qua đều sáng bóng như mới.

Qua lớp kính chuyển màu, tôi cũng thấy Chu Mục Dương đang bận rộn trong bếp.

Ngay khi tôi đang lén lút quan sát, anh ấy quay đầu lại liếc nhìn tôi và chạm với ánh mắt của tôi.

Tôi xấu hổ nở một nụ cười lịch sự, và chuẩn bị quay người đi rửa mặt——

“Tôi làm cháo hầm hải sản, em muốn nếm thử không?” Anh ta mở cửa kính, thò đầu ra ngoài hỏi.

Mùi thơm độc đáo của thức ăn tràn ra từ căn bếp và xộc vào mũi tôi, ngay lập tức lôi cuốn một kẻ háu ăn như tôi.

Tục ngữ có câu, ‘bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm’.
*’Bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm’: ăn của người ta thì nói năng với người ta cũng mềm mỏng hơn.

Tôi vừa mới đưa người đến đồn cảnh sát tối qua, sáng nay tôi đã ăn đồ ăn của anh ta, tôi cảm thấy mình không đáng được đối xử như vậy.

“Không cần, tôi sẽ ra ngoài ăn…” Tôi cố gắng từ chối.

Thật đáng tiếc khi các cơ quan nội tạng đang trống rỗng của tôi không chịu thua kém và phát ra âm thanh "ọt ọt" lớn.

“Em đi tắm rửa đi, lát nữa ra ăn.” Anh cười đóng cửa kính lại, không cho tôi cơ hội từ chối.

Có người đẹp nhiệt tình mời, tôi rất hưởng thụ.

Tôi bước vào phòng tắm với tâm trạng vui vẻ, tắm rửa, chăm sóc da và trang điểm một lượt.

Thay quần áo xong, tôi trở lại bàn ăn, trên bàn có một nồi cháo, một đĩa bông cải xào, một đĩa hoa quả, hai quả trứng ốp la và hai lát thịt thăn.

Sự kết hợp giữa đồ ăn Trung Quốc và phương Tây dường như không hợp khẩu vị cho lắm.

“Không biết em thích món gì, tôi làm chút đồ ăn Trung Quốc và món Tây.” Anh ấy đặt một bát cháo trước mặt tôi.

Hải sâm, tôm, sò điệp, thịt nạc, nấm đông cô, cà rốt bào sợi, hành lá, từ nguyên liệu có thể thấy anh ta đã bỏ ra rất nhiều công sức.

Tôi đang chuẩn bị ăn, hơi nghi ngờ và mong đợi kỹ năng nấu ăn của Chụ Mục Dương.

“Cám ơn.” Tôi ngồi xuống, múc một thìa cháo thổi thổi, bỏ vào miệng.

Hương vị mềm, dẻo và mịn ngay lập tức kích thích vị giác, mắt tôi sáng lên và tôi vô cùng ngạc nhiên.

Con gái dù ở độ tuổi nào đi chăng nữa, họ đều có cảm tình với những người đàn ông biết nấu ăn và tôi cũng vậy.

"Anh biết nấu ăn khi nào vậy?" Tôi không có gì để nói.

Anh suy nghĩ một chút, “Chắc khi tôi vẫn còn là một thiếu niên, khi đó cha mẹ tôi định đưa tôi ra nước ngoài, sợ tôi không quen ăn ở nước ngoài nên thuê đầu bếp dạy tôi nấu ăn. ."

“Bố mẹ anh thật tâm lý.” Tôi thật lòng khen ngợi.

Các bậc cha mẹ khác đã nuôi dạy con cái của họ thành những “đứa trẻ lớn”. Để con họ trở nên tài năng và độc lập thì không có nhiều bậc cha mẹ như anh.

“Có thể là vậy.” Anh cầm đĩa bít tết cắt, không nói gì.

Anh ấy rõ ràng là không quan tâm đến chủ đề này. Vì vậy tôi đã bình tĩnh lại và chôn vùi mình trong sự cay đắng.

“Món bít tết này vừa ngon, hàm lượng chất béo lại ít. Có thể ăn nhiềumột chút.” Anh đẩy miếng bít tết đã cắt ra trước mặt tôi.

"Anh thật tốt bụng." Tôi rất hài lòng về sự chu đáo của anh ấy.

"Tôi vẫn đang sống dưới mái nhà của người khác, chỉ có phục vụ tốt cho chủ nhà của mình, tôi mới có thể nhận được nhiều tiện lợi hơn." Nụ cười của anh ấy sáng như ánh nắng mặt trời.

Lúc này, anh ấy mặc một bộ quần áo bình thường, chỉnh tề sạch sẽ, tươi tắn, lông mày và ánh mắt thẳng thắn.

Vô cớ trêu chọc trái tim tôi mà không có lý do.

Mong muốn đuổi anh ấy đi của tôi đã hoàn toàn được thắp sáng.

6.

Sau khi ăn uống no nê, tôi hớn hở mở cửa và bắt đầu dọn dẹp, tách biệt đón năm mới.

Thực ra là nhân cơ hội này để gửi tín hiệu giả "Tôi có bạn trai" ra thế giới bên ngoài.

Khu dân cư của tôi có rất nhiều người, một tầng có hơn 20 hộ gia đình, tôi sống một mình mấy năm nay và thường xuyên tăng ca, thường xuyên bị người lạ theo dõi và quấy rối.

Bây giờ có thêm một người đàn ông trong phòng, tôi ngay lập tức có đủ tự tin để chiến đấu chống lại "thế lực tà ác".

Chu Mục Dương không biết vì sao, liền ngây ngốc tham gia.

Sau khi nhìn thấy một vài khuôn mặt quen thuộc giả vờ vô tình "đi ngang qua" cửa, tôi rất vui.

Dọn dẹp xong, tôi dẫn Chu Mục Dương đến khu nhà chứa điện nước với lý do “khoe mẽ” để làm quen với quy trình sửa chữa điện nước và sưởi ấm.

Những người trong khu chung cư hỏi danh tính của Chụ Mục Dương và tôi khéo léo nói rằng anh ấy là "bạn".

Còn đối với loại bạn bè nào thì tôi để cho họ đủ chỗ cho trí tưởng tượng.

Mục đích chính của tôi là dùng những lời đàm tiếu của họ để rửa sạch cái mác "sống một mình" của tôi.

Sau một hồi thao tác, tôi tin rằng trong một thời gian dài sắp tới, tôi sẽ không bao giờ gặp phải tình trạng lỗ khóa phát ra tiếng kêu bất thường hay tay nắm cửa bị giật lúc nửa đêm.

Nếu tôi có thể có được Chu Mục Dương "như ý muốn", đó có thể là một bất ngờ ...

Sau khi hoàn thành mục đích của mình, tôi ở nhà và sắp xếp các biên lai khác nhau cho các chuyến công tác và viết báo cáo du lịch.

Lúc tôi bận rộn, Chu Mục Dương rất im lặng hoặc là ngồi trên sô pha tra cứu tin tức hoặc là trốn trong phòng vận động.

Lúc tôi rảnh rỗi, anh ấy sẽ đến gặp tôi một cách cố ý hoặc vô ý và hỏi tôi có muốn gì không.

Nhưng vừa đến giờ ăn, anh lại chiếm dụng căn bếp để nấu những món ăn ngon, và lần nào anh cũng “lỡ tay” nấu gấp đôi phần ăn.

Rõ ràng đó là nhà của tôi, nhưng nhà bếp lại vô dụng đối với tôi.

Sau hai ngày, tôi cảm thấy toàn thân mình như mập lên.

Buổi sáng ngày thứ ba ăn cơm xong, Chu Mục Dương liền lập tức đi rửa chén.

"Cậu đã tìm thấy cực phẩm này ở đâu, nói thật!" Tôi đã gửi một vài tin nhắn cho người bạn thân nhất của mình.

7.

Bạn thân trả lời với một loạt dấu chấm hỏi, trông hơi bối rối.
"Phiên bản thật của 'Escargot Boy'!" Tôi nói đùa, "Nói thật đi, có phải cậu sắc đẹp đẹp của anh ấy mê hoặcvà cho thuê nhà của tao với giá hạt dẻ không?"

“Đùa à!” Bạn thân tôi lộ vẻ đắc ý, “Chị đây không phải sắc lệnh trí hôn, đợi đó!”
*Sắc lệnh trí hôn: là người vì sắc đẹp mà tâm trí bị che mờ.

Vài giây sau, điện thoại di động nhận được chuyển khoản ngân hàng và tôi bối rối khi nhìn thấy số tiền.

“Một năm tiền nhà, nửa năm tiền đặt cọc.” Bạn thân tôi lại nói thêm, “Cái giá này, mày còn nói là giá hạt dẻ sao?”

Tôi tính toán một chút và hoàn toàn bị sốc, "5200 mỗi tháng?"

“Ừ.” Cô nhanh chóng đáp.

Khóe miệng tôi giật giật, "Chỉ là phòng ngủ thứ hai mà thôi, cậu cũng dám đòi giá đấy."

Về tiền thuê nhà, tôi hoàn toàn có thể cho thuê với giá rẻ.....
“Anh ấy tự nguyện đóng, ý của cậu là giá phòng mắc hơn nhiều so với bình thường?” Bạn thân tôi hỏi.

“Không nhiều.” Tôi bình tĩnh trả lời, “Anh ấy chỉ là thuê một phòng ngủ thứ hai với giá của phòng ngủ chính.”

"Ha ha, đây chẳng lẽ là "Kẻ ngốc lắm tiền" trong truyền thuyết sao?" Bạn thân tôi vẻ mặt có chút đắc ý.

Tôi nghiêng đầu liếc về hướng nhà bếp, chủ nhân trong đó trông không giống một cậu chủ " ngốc" mà chỉ có chút hào phóng mà thôi.

Rốt cuộc, robot quét dọn trong phòng khách không có mẫu nào dưới 5.000 tệ......

Có một chút khó tin khi bỏ ra nhiều tiền như vậy để thuê cùng người khác.

"Làm sao cậu biết anh ấy và làm thế nào cậu đem phòng của tớ ra cho thuê?" Tôi hỏi.

“Là học chung cấp ba, anh ấy muốn thuê nhà, tớ lại rất vui khi giúp đỡ người khác.” Cô ấy nói ngắn gọn.

Tôi:"......"

Chỉ có thể nói: một người sẽ bị hành hạ, còn người kia sẽ đau khổ.

“Anh ấy có hỏi mày sở thích của tớ không?” Nghĩ đến biểu hiện của Chu Mục Dương mấy ngày nay, tôi tiếp tục hỏi.

“Người ta ở cùng một chỗ với cậu, hỏi sở thích của cậu là bình thường mà?” Bạn thân gửi ảnh bản đồ sao tới, “Tớ cũng hỏi thăm anh ấy, cậu có muốn nghe không?”

"Muốn!" Tôi trả lời trong vài giây.

"Anh ấy thuộc cung Bạch Dương, tự nhận mình cao 183 cm và nặng 72 kg. Anh ấy biết nấu ăn, yêu thích thể dục, là người mới đi nước ngoài trở về,gia đình có ít thành viên, không có tật xấu và là một thanh niên chất lượng cao thực sự. "

“Cố gắng tán đổ anh ấy và đãi bà đây bữa tối sau khi xong chuyện nhá!"

Tôi thường xuyên nhìnn vào những người đàn ông cơ bắp ở một nhà ga nào đó. Tôi nhớ cái nhìn đầu tiên mà tôi nhìn thấy.

Tôi kích động đến mức chảy nước mắt.

Tôi im lặng đáp lại cô ấy: “Tớ sẽ cố gắng hết sức…”

“Em đang nói cái gì?” Chu Mục Dương thanh âm đột nhiên ở bên tai truyền đến.

Thanh âm của hắn rất nhỏ, ngữ khí rất ôn hòa nhưng qua tai tôi lại như sấm sét ——

Cảm thấy tội lỗi nên tôi đã làm điều ngu ngốc - tôi nhét điện thoại xuống dưới mông và ngồi lên nó.

8 .
Khi tôi nhận ra những gì mình đã làm, tôi rất xấu hổ và tức giận.

Điển hình "Ở đây không có bạc", cho dù anh ấy không nghĩ tới, hiện tại cũng nên nghĩ tới.

“Không có gì…” Tôi ngồi thẳng dậy, đầu óc nhanh chóng tìm chủ đề khác.

“Hôm trước anh nói muốn nói chuyện…” Tôi quyết đoán chuyển đề tài, “Anh muốn nói chuyện gì?”

Anh cố nén cười nói, "Chờ một chút", quay người tiến vào phòng ngủ thứ hai, trên tay cầm một xấp tài liệu đi ra.

“Hộ chiếu, bằng cấp, chứng chỉ TOEFL, chứng chỉ tiếng Anh, chứng chỉ tin học và các chứng chỉ danh dự khác của tôi đã đạt được trong thời gian đi học.” Anh ấy trải từng tờ chứng chỉ lên chiếc bàn cà phê nhỏ trước mặt tôi, đưa ra và giới thiệu chúng.
*Chứng chỉ TOEFL:là bài kiểm tra năng lực Tiếng Anh giống tưng tự với TOEIC và IELTS nhưng chứng chỉ khó đạt được nhất. Vì nó yêu cầu kiến thức chuyên sâu về nhiều lĩnh vực. Chủ đề bài thi cũng thay đổi liên tục theo năm.

Chưa nói đến chất lượng, chỉ riêng số lượng thôi đã khiến bản thân tôi choáng ngợp rồi.

Tôi liếc nhìn nó, bí mật dịch những từ nổi bật nhất và ngay lập tức bị sốc.

Những trường có tần suất xuất hiện cao nhất là Đại học Melbourne và Đại học Columbia, cả hai đều không thuộc cùng một châu lục.

Anh ta không thể theo học hai trường cùng một lúc, có thể là một trường đại học và trường kia là trường cao học.

Sinh viên quốc tế ngày nay không khan hiếm, nhưng cơ hội để "sống thử" với sinh viên quốc tế là rất hiếm, chứ đừng nói đến một sinh viên học mấy trường top hàng đầu.

“Sao anh lại cho em xem những thứ này?” Tôi cố nén kích động, tò mò hỏi anh.

“Sau này mình sẽ sống chung dưới một mái nhà, vì vậy tôi muốn lấy những thứ này làm chứng thực cho sự tin tưởng.” Anh cúi xuống nhìn tôi cười.

Đây có phải là cố gắng hỏi đường không?

Tôi dùng đầu ngón tay gõ nhẹ vào tấm bằng tốt nghiệp, giả vờ già dặn và tinh tế, "Nhưng em nghe nói có một số du học sinh thích làm giả bằng cấp và lợi dụng nó tạo cơ hội cho bản thân."

Anh ta sững người một lúc, sau đó nhướng mày, "Alipay, nền tảng dịch vụ của chính phủ quốc gia, hỗ trợ các yêu cầu về giáo dục và bằng cấp ở nước ngoài."

Nói xong, anh mở khóa điện thoại, chìa ra trước mặt tôi, làm động tác “xin mời kiểm tra”. Thấy anh ấy rất hợp tác, tôi phá lên cười.

“Không cần.” Tôi sắp xếp giấy chứng nhận đưa lại cho anh, “Em tin anh.”

“Cảm ơn.” Anh nhướng mày và mỉm cười.

“Nếu anh quay về Trung Quốc, sao không ở cùng bạn bè hoặc bạn gái?” Tôi giả vờ như không biết, lén lút dò hỏi.

"Mấy năm nay tôi đều ở nước ngoài, cũng nhiều năm không liên lạc với bạn bè trong nước, về phần bạn gái," Anh ho nhẹ một tiếng.

Vẻ mặt anh dần trở nên mất tự nhiên, "Tôi hiện tại...đang độc thân..."

“Thì ra là như vậy.” Trong lòng tôi mừng thầm nhưng trên mặt vẫn phải bình tĩnh. Không có bạn gái, nếu tôi không tán tĩnh anh ấy vật thì thật là thất lễ.

“Dù sao tôi cũng xin lỗi vì chuyện ngày hôm đó, xin em đừng bận tâm.” Anh chân thành nói.

“Không, đó là lỗi của em.” Tôi nói, “Em đã quá bốc đồng và đẩy anh vào mớ hỗn độn này.”

Vẻ mặt của anh ấy lập tức trở nên ủy khuất, "Em đã bốc đồng và gây ra tổn thương không thể cứu vãn cho nhân cách và tâm hồn của tôi, em định đền đáp thế nào?"

“Em sẽ suy nghĩ, nghĩ xong sẽ nói cho anh biết.” Tôi cười giống như một con cáo nhỏ gian xảo.

Tất nhiên, tôi có thể đền đáp bằng nhiều cách khác – giả dụ như cơ thể....
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom