• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full ĐỜI CHO TA ĐÔI LẦN NIÊN HOA (1 Viewer)

  • Phần 2

11.
Vào tiết tự học ở buổi tối, tôi mở sách vở đặt trên bàn ra, chăm chú đọc sách làm đề.

Đúng là bản thân tôi biết đề và đáp án của bài thi tốt nghiệp đó, nhưng ai biết được chuyện trong tương lai ra sao, lỡ đến lúc đó lại thay đổi đề thi thì sao?

Ông trời đã cho tôi cơ hội làm lại cuộc đời, tôi phải cố gắng nắm chặt lấy.

Chăm chỉ học hành khoảng một lúc, chuông tan học rất nhanh đã vang lên.

Tôi cất sách vở vào cặp, có chút vội vàng muốn được về nhà gặp lại bố mẹ và hai đứa em trai.

Thấy tôi là người đầu tiên đứng dậy thu dọn sách vở, Lưu Mỹ Tình giật mình ngạc nhiên.

“Tiểu Uyển, cậu không học nữa sao?”

Tôi gấp gáp thu dọn chuẩn bị ra về, đầu cũng không thèm ngẩng lên.

“Không học nữa đâu, tớ hôm nay muốn về nhà sớm.”

Tôi ở kiếp trước chỉ thấy mẹ luôn lạnh nhạt với tôi, bố dượng thì lạnh lùng với tôi.

Hai đứa em trai lại luôn nghịch ngợm phá phách, lại thêm suốt ngày chỉ quanh quẩn làm việc nhà mà đã làm mẹ tôi tiêu tốn hết hơn nửa thời gian.

Bố dượng phải nuôi sống một nhà bốn người, phải kiếm tiền đóng học phí cho cả ba đứa chúng tôi, áp lực trên vai của ông rất lớn.

Về cơ bản thì thời gian được về nhà của ông ấy đã rất ít, đương nhiên phải ưu tiên cho mẹ và các em còn nhỏ.

Ông ấy có thể nuôi tôi, tạo điều kiện cho tôi học tập, để tôi ăn no mặc ấm là đã hơn gấp trăm lần so với người bố ruột thịt của tôi rồi.

Kiếp trước sau khi Lục Chiêu ch.ết, mẹ đi cùng bố dượng đến đón tôi về nhà.

Tuy rằng tôi bướng bỉnh ở lại Thượng Hải nhưng tấm lòng yêu thương của họ dành cho tôi, tôi vẫn có thể cảm nhận được.

Nghĩ đến đây, tôi không nhịn được mà tăng tốc bước chân của mình.

Tôi đã từng quá ích kỷ và cứ làm mọi thứ theo suy nghĩ của mình, luôn cảm thấy bản thân chính là kẻ không được yêu thương trong ngôi nhà của mình.

Chỉ khi bản thân tự mình lo liệu mọi việc trong nhà rồi thì mới hiểu được sự khó khăn của mẹ và bố dượng lúc đó.

Rẽ thêm một con ngõ nữa thì có thể đến khu dân cư nơi tôi ở, tôi nhìn vào đèn đường nhấp nháy, trong lòng liền hân hoan vui mừng.

“Đứng lại!”

Một giọng nói thô lỗ của người đàn ông ở ngay đằng sau lưng tôi, tôi nghi ngờ quay đầu lại, mấy cơ thể lao nhanh lên trước bao vây lấy tôi.

“Ch.ết tiệt, con nhỏ này chạy cũng nhanh phết!”

Người đàn ông dẫn đầu thở hổn hển đi lên trước, khuôn mặt khuất dưới màn đêm dần dần rõ ràng dưới ánh đèn.

Một cơn rét lạnh lan từ người tôi chạy thẳng vào tim.

Đây là… Báo ca…

12.

Tôi dùng hết sức mình nhanh chóng quăng cặp sách vào Báo ca.

Tôi của kiếp này may mắn hơn nhiều, chỉ cần tôi chạy kịp nhanh, rẽ qua ngõ này nữa thôi sẽ ra được đường lớn.

Bây giờ thời gian còn sớm, người đi đường vẫn còn nhiều.

Tôi rướn cao cổ mà hét to, âm thanh chói tai vang vọng xé ngang bầu trời đêm yên tĩnh.

“Cứu tôi với! Ăn cướp! Có kẻ muốn cướp đồ học sinh cấp ba! Các chú các dì ơi cứu con với!”

Đám Báo ca bị phản ứng của tôi làm cho hết hồn hết vía.

Đợi đến lúc hồn về lại xác, lúc họ muốn truy đuổi tôi cũng là lúc tôi chạy đến giữa đường lớn rồi.

Bên đường rất may là có vài người làm công ăn lương tan làm muộn, thấy tôi mặc bộ đồng phục mà chạy trong hoảng hốt lo sợ, mọi người xông tới chỗ tôi.

“Con gái, con không sao chứ?”

Một ông chú mặt vuông tầm 40 tuổi còn quan tâm chạy lên trước mặt tôi.

“Chú ơi, bọn họ… bọn họ muốn cướp tiền của con!”

Tôi đưa tay chỉ vào mấy cái bóng thấp thoáng trong con ngõ nhỏ đang vội vàng chạy đuổi theo tôi.

Báo ca dừng bước, hung dữ trừng tôi.

Thấy đám người hai bên đường ngày càng tụ tập bao vây xung quanh tôi, hắn quay người rồi kéo mạnh tay đám đàn em chạy đi.

Cố kìm nén nỗi sợ, gắng giữ sự bình tĩnh nhưng lại thất bại, tôi đứng như trời trồng ở đó, cuối cùng nhờ có lòng tốt của người đi đường, họ đi vào ngõ nhỏ để nhặt lại chiếc cặp sách giúp tôi.

Đám Báo ca quá là kỳ lạ, họ cứ như đã sớm biết được mấy giờ tôi tan học vậy.

Với lại, rốt cuộc vì sao họ lại nhằm vào tôi không tha chứ?

Kiếp trước tôi cứ nghĩ rằng Báo ca thích tôi, nhưng sau này tôi càng nghĩ càng thấy không đúng.

Một học sinh cấp ba không biết trang điểm làm đẹp như tôi có thể đẹp cỡ nào chứ?

Hắn vừa ra khỏi tù không bao lâu, cần gì phải vì tôi mà vào lại tù…

13.

“Đứa nhỏ này, đứng ngẩn người trước cửa làm gì đấy, làm mẹ giật cả mình!”

Mẹ tôi xách một bao rác ra ngoài cửa, nhìn thấy tôi trước cửa mà không nói tiếng nào liền bị dọa sợ.

Nhìn mẹ vẫn còn trẻ trung, khuôn mặt trẻ đẹp, mái tóc dài màu đen bóng mượt, đến cả lúc nói chuyện thì giọng mẹ tôi cũng đặc biệt vang to.

Kiếp trước khi mẹ tôi cùng bố dượng đến Thượng Hải đón tôi, trên mái tóc của mẹ đã lấm tấm xuất hiện vài sợi tóc bạc.

Miệng tôi mấp máy, đột nhiên cảm thấy vô cùng tủi thân.

“Có chuyện gì vậy?”

Lúc này bố dượng từ trong nhà đi ra, thấy biểu cảm bất thường của tôi, ông ấy có chút lo lắng.

“Bố ơi, mẹ ơi, có người bắt nạt con!”

Tôi nhịn không được mà lao vào lòng mẹ tôi khóc lớn.

Toàn bộ sự hối hận và chua xót trong lòng trong mấy năm nay, lúc tôi nhào vào lòng mẹ liền bùng nổ, tôi bật khóc nức nở.

Mẹ tôi thấy tôi như vậy liền hoảng hốt đứng không vững.

Bố dượng bước lên đỡ lấy mẹ tôi, cổ họng có chút run rẩy : “Tiểu Uyển, ai, là ai ức hiếp con?”

Sắc mặt mẹ tôi trắng bạch, bao rác trên tay cũng rơi xuống đất.

Miệng mẹ tôi run nửa ngày chưa thể nói ra câu nào, chỉ có thể đưa tay sờ sờ quần áo tôi không ngừng.

Tôi vừa khóc vừa mơ màng ngẩng đầu lên, phát hiện cha mẹ tôi bị dọa đến cứng người.

“Con nhìn rõ chứ, đúng là Báo ca phải không?”

Mọi người trong nhà đều ngồi yên trên sofa, nét mặt mẹ tôi và bố dượng đều rất nghiêm túc.

Đặc biệt là bố dượng, khuôn mặt đen lại như đ.ít nồi.

Tôi gật đầu: “Vài ngày trước con đã nhìn thấy bọn họ lén la lén lút đi theo sau con, cảm giác bọn họ đi theo con một thời gian rất dài rồi. Bố, bố nói thử xem bọn họ rốt cuộc muốn gì? Con chỉ là một học sinh cấp 3 bình thường, lại không hề giàu có gì cả.”

14.

“Không sao cả, con đừng sợ có bố ở đây rồi.”

Dáng người cao to của bố dượng giống như một ngọn núi lớn, vững chắc và an toàn.

Tình cảm của ông ấy trầm lặng và sâu lắng, bình thường cũng rất ít khi thể hiện hay tâm sự gì với tôi.

Nhưng ông ấy sẽ vào lúc tan làm mà mua xiên nướng cho tôi, mỗi khi có người giới thiệu tài liệu ôn tập nào tốt, ông ấy sẽ đi mua về cho tôi.

Tình yêu của ông ấy yên lặng lại dịu dàng, kiếp trước thường bị tôi coi nhẹ mà bỏ qua.

Tôi nhịn không được mà ửng đỏ cả viền mắt.

Hai đứa em trai nhỏ tuổi đặc biệt nghịch ngợm, phá phách, luôn muốn thu hút sự chú ý của cả bố dượng và mẹ.

Tôi vì muốn giành được sự quan tâm của bố mẹ, cho nên mới liều mạng mà học tập.

Kết quả, tôi càng hiểu chuyện, bố mẹ càng yên tâm, ngược lại càng dành hết sức lực vào vấn đề giáo dục cho hai đứa em trai.

Khi đó tôi không chùn bước mà đuổi theo Lục Chiêu, một mặt cũng là do bản thân tôi tự gây ra.

Cảm thấy rằng họ không yêu tôi, không thương tôi, không coi trọng tôi, vậy thì tôi sẽ khiến họ phải hối hận.

Tôi dụi mắt, chỉ thấy bản thân kiếp trước đúng là vừa kiêu căng tùy hứng, vừa không hiểu chuyện chút nào.

“Tiểu Uyển, về sau mỗi khi lớp tự học buổi tối kết thúc, bố sẽ đi đón con về. Thời gian không còn sớm nữa, mẹ con đang hầm một nồi canh gà cho con, uống xong rồi nhanh đi ngủ sớm đi.”

Người bố dượng thường im lặng ít nói như hũ nút này vậy mà hôm nay lại nói một hơi nhiều lời như vậy.
Chuyện lần này chắc là đã kích thích ông ấy vô cùng lớn.

Tôi bưng chén canh chuồn về phòng của mình, để lại không gian riêng cho mẹ và bố dượng.

Ngày đầu tiên tôi sống lại, tôi nằm trên giường lăn qua lăn lại ngủ không được.

Chuyện của Báo ca như cái hộp bị khóa bởi tầng tầng lớp lớp vậy, như một món đồ bị tấm vải che lại, rồi nó cũng dần dần sẽ bị lộ ra thôi.

Nếu như đúng thật có người muốn nhằm vào tôi, vậy kiếp trước tôi và Lục Chiêu khởi nghiệp thất bại, có thật đều là do vận may không tốt không?

Còn có cái ch.ết của Lục Chiêu.

Cái ch.ết của Lục Chiêu!!!

Tôi đột nhiên ngồi dậy, cảm thấy trước mắt như có một màn sương mù dày đặc.

Trong màn đêm đen tối giống như có một bàn tay to lớn không thể thấy đang thao túng tất cả.

Người đó chỉ cần cử động ngón tay, thế giới của tôi và Lục Chiêu liền hóa thành tro bụi.

15.

Ngày thứ hai tôi đến trường với hai quầng thâm mắt.

Lưu Mỹ Tình vô cùng lo lắng hỏi: “Tiểu Uyển, cậu không sao chứ?”

Trương Phương Hoa cũng bị giật mình :“Ơ, đêm qua cậu đi ăn trộm à?”

Tôi lắc đầu rồi quay người đi, quả nhiên nhìn thấy Lục Chiêu đang nằm trên bàn ngủ.

Lần này cậu ấy không bị người khác đánh, thật tốt.

Học được nửa ngày, tranh thủ vào thời gian nghỉ trưa tôi chạy vào phòng làm việc giáo viên.

“Hả, em nói gì?”

Chủ nhiệm phun nước trà trong miệng ra, đến cả mắt kính đều dính những giọt nước.

“Em nói là, em muốn làm bạn cùng bàn với Lục Chiêu, nếu không mỗi khi lên lớp em đều quay đầu lại nhìn trộm bạn ấy, sẽ ảnh hưởng đến việc học của em.”

Mặt thầy Kim đen lại tức thì: “Khương Uyển, em đừng tưởng học giỏi thì muốn làm gì thì làm!”

Tôi lấy ra vài tờ giấy từ trên bàn đưa cho chủ nhiệm, sau đó lộ ra vẻ mặt tươi cười nịnh hót: “Thầy ơi, còn một tuần nữa là đến cuộc thi của các trường trung học ở tỉnh thành mình, nếu như em tiến bộ, thầy phải để em và Lục Chiêu trở thành bạn cùng bàn.”

Thầy chủ nhiệm vẫn không bị lung lay: “Em đã đứng nhất toàn trường rồi, còn tiến bộ gì nữa?”

Đối với mật độ dân số dày đặc ở tỉnh thành này của chúng tôi, chỉ riêng khu vực thành phố này thôi đã có hơn 20 trường cấp ba.

Cộng thêm các trường cấp ba ở xung quanh thị trấn, huyện thành thì tổng số trường cấp 3 ở tỉnh thành tôi là hơn 60 trường.

Kỳ thi lần này có đến 58 trường cấp ba tham gia.

Vị trí thành tích của trường chúng tôi luôn là mức trung bình, đúng hơn là dưới trung bình một chút.

Cho dù tôi mãi “độc tôn” vị trí đứng nhất toàn trường, nhưng nếu so toàn tỉnh thì vị trí của tôi cũng tầm 100 thôi. Tôi hít một hơi thật sâu, nắm chặt tay, “Nếu như lần này em thi vào top 10 toàn tỉnh, thầy phải để em và Lục Chiêu ngồi cùng bàn!”

16.

Cuối cùng tôi cầm tờ giấy A4 đi.

Thầy chủ nhiệm nghiêm túc nể mặt cùng tôi ký giấy cam kết.

Không còn cách nào cả, sự cám dỗ của top 10 toàn tỉnh thật sự quá lớn, thầy có muốn ngăn cản cũng ngăn không được.

Đối với lần thi này, tôi rất tự tin.

Tôi của kiếp trước đã liều mình học đến lớp 12, trong khoảng thời gian dài gian nan nhất tôi còn xem đi xem lại những cuốn sách cấp ba không biết bao nhiêu lần.

Nhất là ngữ văn và anh văn, từ nhỏ đến lớn môn ngữ văn của tôi rất giỏi.

Sau này lúc đi Thượng Hải bởi vì phải chăm sóc con nên không có cách nào đi làm, liền thử lên mạng viết tiểu thuyết kiếm tiền.

Lúc ấy tôi gửi bản thảo cho các nền tảng, website ở nước ngoài, công ty còn thông báo tuyển dụng phiên dịch viên online lương cao.

Tôi một bên viết tiểu thuyết, một bên phiên dịch tiểu thuyết, thu nhập rất nhanh đã đuổi kịp tiền lương của người bình thường đi làm rồi.

Nếu như không phải sự cố ngoài ý muốn liên tiếp xảy ra, tôi và Lục Chiêu dựa vào sự nỗ lực của bản thân, thực ra đã có thể sống một cuộc đời hạnh phúc.

Hiện tại mới chỉ qua hơn nửa học kì lớp 10 thôi.

Tôi tham gia kỳ tuyển sinh, thật ra cũng là sự một đả kích lớn đối với mấy đối thủ khác.

Trong lúc cẩn thận xếp tờ giấy vào ngăn túi, tôi đụng phải Lục Chiêu trước cửa.

Lớp học vốn đang ồn ào náo động bỗng chốc yên tĩnh, mọi người đều lén nhìn chúng tôi.

Lục Chiêu bước qua trái, tôi cũng bước qua trái.

Lục Chiêu bước sang phải, tôi cũng bước sang phải.

Cuối cùng Lục Chiêu không còn cách nào khác, đỏ mặt đứng ở giữa, lắp ba lắp bắp nói.

“Cho, cho tớ đi qua.”

17.

Tôi ngẩng đầu lên nhìn cái người cao hơn tôi nửa cái đầu - Lục Chiêu mà cười tít mắt.

Da cậu ấy rất trắng, vì thế vệt đỏ ửng trên mặt cậu ấy đặc biệt rõ ràng.

Lông mi cậu vừa dài vừa cong, khi chớp mắt giống hai cái quạt, vẫy vẫy vào đầu quả tim tôi.

Nhìn Lục Chiêu năm 16 tuổi khiến cho trái tim tôi mềm nhũn.

Dưới cái nhìn chăm chú của tôi, mặt Lục Chiêu càng ngày càng đỏ, vết đỏ ửng còn lan đến cả hai tai của cậu.

Tôi không trêu chọc cậu ấy nữa, nghiêng người nhường đường cho cậu.

Lúc này cậu ấy mới hốt hoảng chạy ra ngoài cửa, trên đường chạy còn vấp ngã.

“Lục Chiêu nhất định rất thích cậu!”
Lưu Mỹ Tình chọc chọc vào cánh tay rồi nháy mắt ra hiệu với tôi.

Tôi cúi đầu cười: “Điều đó là đương nhiên! Cậu ấy sớm muộn gì cũng là người của tớ!”

“Da mặt cậu gần đây càng ngày càng dày rồi đó.” Trương Phương Hoa quay người lại rồi đẩy mắt kính, “Sao tớ cứ có cảm giác gan cậu to hơn nhiều rồi?”

Cơ thể là của thiếu nữ 16 tuổi nhưng linh hồn thì hơn 30 tuổi thì tất nhiên gan phải to hơn rồi.

Tôi lật quyển sách ra bắt đầu chuẩn bị bài trước khi vào học: “Nghe qua câu muốn có được tình yêu thì phải dũng cảm theo đuổi chưa? Người nào theo đuổi thì đương nhiên người đó gan phải to rồi.”

Lưu Mỹ Tình rụt tay lại rồi quay đầu lên, ánh mắt cô ấy ánh lên vẻ phức tạp, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Tôi cứ cảm thấy dạo này cậu ấy có chút kỳ lạ.

18.

Thời gian sau đó, đến cả đi vệ sinh tôi cũng tranh thủ học thuộc từ mới.

Mỗi đêm sau khi tan học, bố dượng đều sẽ đến sớm đứng đợi tôi ở trước cổng trường.

Ông ấy bình thường rất ít nói, cũng rất yên lặng, nhưng sự yên lặng này lại khiến tôi cực kỳ an tâm, tạo nên cảm giác vô cùng an toàn.

Cứ như thế, cố gắng học tập được một thời gian, kỳ thi toàn tỉnh thành cuối cùng cũng đến.

Gần đây Lục Chiêu cực kỳ không phù hợp, cậu ấy bắt đầu hay lượn qua lượn lại trước mặt tôi dù không có chuyện gì, cũng không còn ngủ gật trên bàn trong giờ học mà lại bắt đầu cùng các bạn trong lớp đùa giỡn nói chuyện với nhau.

Chỉ là khi đùa giỡn, đôi mắt ấy vẫn luôn hướng về phía tôi, nhưng lại nhanh chóng dời đi chỗ khác mỗi khi tôi nhìn thấy.

Lục Chiêu thời niên thiếu đúng là vừa ngây thơ vừa dễ thương.

Môn thi cuối cùng kết thúc vào lúc 5 giờ chiều, ngày mai lại là cuối tuần.

Trời vẫn còn sáng, bố dượng vẫn chưa đến đón.

Kể cả bây giờ có là ban ngày đi nữa thì tôi vẫn không dám đi qua con hẻm đó mà sẽ chọn con đường nhiều người nhất để đi về nhà.

Nhà tôi sống ở khu dân cư cũ, ngôi nhà cũng đã có tuổi đời rất lâu nên cách âm tương đối kém.

Tôi đứng trước cửa nhà, bất ngờ nghe được tiếng bố dượng và mẹ đang cãi nhau.

“Không được, em không đồng ý! Tiểu Uyển còn nhỏ, bị dọa sợ thì phải làm sao? Chúng ta phải chăm sóc bảo vệ nó nhiều hơn, hiện tại nó lên cấp ba, đang trong thời điểm quan trọng của việc học, không thể vì chút chuyện này mà phân tâm được.”

Giọng của mẹ tôi cao vút lên, cảm xúc có chút kích động.

“Tiểu Uyển không còn nhỏ nữa, chúng ta cứ giấu nó như vậy, ngược lại lại đẩy nó vào chỗ nguy hiểm. Sợ nhất là có kẻ âm mưu lén lút đâm sau lưng, nói với nó chuyện này để nó đề phòng mới tốt.”

Hai người có chuyện gì giấu tôi sao?

Tôi nhanh chóng bước lên trước ghé sát lỗ tai vào cửa, âm thanh bên trong phòng càng rõ ràng hơn.

19.

Thì ra là bố dượng đã nhờ người tìm đến thuộc hạ của Báo ca mới phát hiện là có người đưa tiền cho họ để theo dõi tôi.

Người đó kêu bọn Báo ca hăm dọa tôi, với điều kiện không được làm lớn chuyện này lên, còn lại thì hội của Báo ca muốn làm gì tôi thì làm.

Dưới ánh mặt trời nóng bỏng, tôi lại cảm thấy như đang rơi xuống hầm băng, lông tơ khắp người trong tích tắc dựng đứng cả lên.

Kiếp trước nếu như không phải Lục Chiêu liều mạng cứu tôi, luôn cẩn thận che chở tôi, vậy tôi còn có cơ hội học tập chăm chỉ không?

Một đứa con gái bị một đám lưu manh quấy rối trong khoảng thời gian dài, mỗi ngày đều sống trong sự khủng bố tăm tối…

Nếu đám Báo ca không phải chỉ vì kiếm chút tiền tiêu vặt mà không xuống tay tàn nhẫn…

Thậm chí có báo cảnh sát cũng chỉ bị giữ trong vài ngày lại được thả ra rồi.
Kẻ đứng đằng sau tất cả đúng là quá độc ác rồi!

Tôi nắm chặt tay, đẩy cửa vào, mẹ tôi hoảng hốt lo lắng nhanh chóng từ trên ghế đứng dậy.

“Mẹ ơi, con đã nghe hết rồi. Con cảm thấy bố nói rất đúng, chuyện này… con nên được biết để chuẩn bị tâm lý.”

Bố dượng ngồi trên ghế vui vẻ nhìn tôi: “Tiểu Uyển lớn thật rồi!”

Bố dượng nói, dựa vào tình hình mà đám chân tay của Báo ca tiết lộ, người đó không những đưa rất nhiều tiền cho Báo ca, mà còn liên tục tháng nào cũng đưa. Yêu cầu mỗi tháng Báo ca phải gây rối tôi ít nhất là hai lần.

Tiêu nhiều tiền để đối phó với một nữ sinh cấp ba như thế, đây là loại thù hận gì?

20.

Mọi người trên bàn ăn mỗi người đều trầm tư suy nghĩ, đến cả hai đứa em trai trước giờ luôn thần kinh thô đều phát hiện ra điều kỳ lạ.

“Bố ơi, nhà chúng ta có phải phá sản rồi không?”

“Phá cái đầu con ấy, ăn cơm cũng không chặn được cái miệng con !”
Em trai lớn oan ức mà im miệng, em trai nhỏ thì bịt miệng vụng trộm cười vui vẻ.

Không có tâm trạng ăn, tôi và hai thìa cơm vào miệng rồi quay về phòng mình.

Không được, tôi không thể khoanh tay chờ chết.

Chủ nhật của tuần kế tiếp, bố dượng nháy mắt ra hiệu với tôi, tôi lén lẻn ra khỏi cửa đi cùng ông ấy.

“Hôm nay người đó sẽ gửi tiền cho Báo ca, địa điểm giao dịch là trong phòng casino. Bố dẫn con đi xem thử, coi con có nhận ra người đó là ai hay không.”

Hôm qua mẹ và bố dượng cùng thảo luận suốt đêm.

Mẹ tôi là nội trợ, cả ngày chỉ quanh quẩn ở nhà, nhất định là không đắc tội với ai.

Bố dượng tôi là kỹ sư, vị trí công tác cũng là bên mảng liên quan đến kỹ thuật, bình thường là kiểu người cặm cụi im lặng làm việc, cũng không thể đắc tội ai.

Đương nhiên tôi thì càng không thể, tôi vẫn chỉ là một học sinh.

Chuyện này giống như mê cung vậy, rất nhanh đã đi đến đường cụt.

Vẫn là bố dượng tôi suy nghĩ sáng suốt, nghĩ đến việc đút lót đám tay chân của Báo ca.

Nếu như kiếp trước tôi không cố chấp, mà tìm kiếm sự giúp đỡ từ người nhà, thì có phải Lục Chiêu cũng không xảy ra tai nạn ngoài ý muốn…

Sắc mặt tôi nặng nề lên xe cùng bố dượng, hai người ngồi trong xe căng thẳng nhìn chằm chằm vào cửa sòng bạc.

Bố dượng tôi còn khoa trương hơn nữa, ông chuẩn bị hẳn 2 cái ống nhòm, lôi chúng ra để dễ quan sát cận cảnh.

Tôi hướng về phía ông giơ ngón cái lên, không hổ danh là người quanh năm làm việc liên quan đến kỹ thuật, rất cẩn thận, tỉ mỉ hơn nhiều so với người bình thường.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom