• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full ĐỜI CHO TA ĐÔI LẦN NIÊN HOA (1 Viewer)

  • Phần 1

1.
“Kết quả thi lần này đã có, bạn học Khương Uyển đứng nhất lớp, đồng thời cũng là người đứng nhất toàn khối.”

“Hạng nhất từ dưới đếm lên, không cần phải đoán, vẫn là bạn Lục Chiêu.”

“Thứ hạng của bạn học Lục Chiêu lẫn bạn học Khương Uyên đều ổn định giống nhau, hai người xem như cũng có điểm chung với nhau rồi.”

Các bạn học trong lớp đều cười vang trời, trên tay thầy chủ nhiệm là bảng điểm của lớp trong kỳ thi giữa kỳ lần này, khi thầy nhìn tôi, trong mắt thấy đầy sự tự hào và hãnh diện, nhưng khi thầy nhìn Lục Chiêu, trong mắt thầy là sự chán ghét cùng khinh thường.

“Lục Chiêu, em xuống cuối lớp đứng, đứng đó mà suy nghĩ cho kĩ vào!”

Tôi ngồi ở vị trí đầu, lúc này trong đầu tràn ngập hoảng hốt cùng không thể tin được, mới vừa nãy… có phải ai đó đã gọi tên Lục Chiêu?

Thế nhưng A Chiêu của tôi không phải là… đã ch.ết rồi sao?

Anh ấy đã ch.ết, ch.ết khi đang trên đường đi mua bánh kem cho tôi, bị một chiếc xe ô tô chở khách lao tới tông vào.

Cả mặt đất tràn đầy chất lỏng màu đỏ, một màu đỏ rực như lửa.

Ngay cả khi ch.ết tay anh ấy vẫn nắm chặt hộp bánh kem mà anh ấy mua cho tôi.

Tôi lấy tay dụi mắt rồi ngẩng đầu lên, thầy Kim - chủ nhiệm lớp tôi ưỡn cái bụng to như cái trống, đứng trên bục giảng giảng bài.

Men theo cơn gió nhè nhẹ thổi vào lớp, vài cọng tóc lưa thưa của thầy Kim đung đưa trong gió.

Đây là… lớp học hồi lớp 10 của tôi?

Đúng vậy, tôi nằm mơ rồi.

Tôi mơ thấy mình quay trở về thời cấp 3.

Thế nhưng, tại sao trong giấc mơ ấy lại có A Chiêu của tôi?

Một phần vì khó hiểu, một phần vì căng thẳng, tay tôi bắt đầu run rẩy dữ dội.

Giấc mơ này chân thật quá, chân thật đến nỗi tôi không muốn tỉnh lại, không thể kìm chế được, tôi chậm rãi quay đầu lại.

Sau đó, con ngươi của tôi đột nhiên co rút lại.

2.

Ở cuối góc lớp, có một thiếu niên thân hình gầy gò đang đứng.

Khuôn mặt mang hơi thở thanh xuân, mũi vừa cao vừa thẳng, làn da trắng như một bức tượng sứ hoàn mỹ.

Lục Chiêu hoàn toàn không để ý lời bàn tán trong lớp, cậu ấy ngẩng cao đầu đứng đó. Vài ngọn tóc nơi trán bị gió thổi lên làm lộ ra vầng trán cao ráo.

Trên khuôn mặt của cậu là cảm xúc thờ ơ với mọi thứ xung quanh, là nét rạng ngời như mặt trời rực rỡ khó có thể nắm bắt được, là hình mẫu lý tưởng mà các thiếu nữ với độ tuổi niên hoa (*) yêu thích.

(*) Niên hoa: trẻ tuổi

Đây chính là Lục Chiêu của năm 16 tuổi.

Cũng là A Chiêu của tôi.

Nỗi nhớ da diết lại nóng bỏng, mãnh liệt như thủy triều dâng lên đánh mạnh vào lòng tôi.

Tôi đột nhiên đứng dậy, dưới ánh mắt kinh ngạc của cả lớp, tôi lao vào ôm chặt lấy Lục Chiêu.

“What?! Cái quái gì vậy!”

“Khương Uyển, cậu, cậu làm gì thế, cậu mau buông tay ra nhanh!”

Từ trước đến nay Lục Chiêu luôn là một người bình tĩnh khinh đời, không quan tâm mọi thứ xung quanh mình, nay lại vì quá ngạc nhiên đến mức kinh hãi, cậu ấy thậm chí còn bắt đầu lắp bắp.

Mặt Lục Chiêu đỏ như trái cà chua chín, hai tay đang cố gắng thoát khỏi vòng ôm của tôi.

Nhưng tôi dùng hết sức bình sinh để ôm lấy cậu ấy, đôi tay ôm chặt eo cậu như kẻ chết đuối vớ được cọc gỗ.

Đây đã là năm thứ 3 kể từ lúc Lục Chiêu rời xa tôi.

Cũng là lần đầu tiên tôi gặp được anh ấy trông mơ, vô cùng chân thực đứng trước mặt tôi như thế này.

Buông tay ư?

Làm sao tôi có thể nỡ buông tay được chứ.

Ngày hôm nay, ở lớp C10-7 này, tất cả bạn học đều nhốn nháo, rối loạn, mất trật tự, ồn ào, lộn xộn và hoảng loạn.

3.
“Lục Chiêu, em còn không mau thành thật cho thầy!”

Thầy chủ nhiệm tức giận, đập mạnh tay lên bàn, cổ họng hét lớn vang vọng khắp cả lớp.

Tôi ngơ ngác nhìn Lục Chiêu, ngón cái tay trái dùng lực cấu mạnh vào lòng bàn tay phải.

Cơn đau nói với tôi rằng, đây không phải là mơ.

Tôi… sống lại rồi, quay trở lại vào năm lớp 10.

Lúc này, tôi và Lục Chiêu vẫn chưa nói chuyện với nhau lần nào, nói thẳng ra giữa chúng tôi chỉ là mối quan hệ bạn cùng lớp mà thôi.

Lục Chiêu cau mày, gãi đầu, trên mặt lộ ra vẻ không kiên nhẫn.

“Thầy, thầy nhìn kĩ lại đi, rõ ràng là Khương Uyển ôm em chứ đâu phải em ôm cậu ấy. Có hỏi thì thầy phải hỏi bạn ấy chứ!”

“Tầm bậy! Sao bạn Khương Uyển có thể vô duyên vô cớ ôm em được? Chắc chắn là do em lén lút làm ra chuyện gì rồi!”

“Khương Uyển, em đừng sợ, cứ mạnh dạn mà nói cho thầy, thầy sẽ bảo vệ em, cứ yên tâm!”

Thầy chủ nhiệm mắng Lục Chiêu xong, liền lập tức hạ giọng xuống, nói nhỏ nhẹ như thể sợ tôi bị dọa sợ.

Lần này thì hay rồi, Lục Chiêu lườm tôi, lại nhìn thấy tôi cứ ngơ ngác ôm cậu ấy, cuối cùng cúi đầu xuống thở dài.

“Khương Uyển cậu nói đi, rốt cuộc tôi đã làm gì đắc tội cậu?”

Tôi không nói một lời, nín thở nhìn chằm chằm vào Lục Chiêu không dám rời mắt khỏi cậu ấy.

Sợ rằng một khi tôi chớp mắt, cậu ấy lại từ từ tan biến như bong bóng xà phòng, biến mất không để lại một chút dấu vết nào.

Vào cái năm mà mẹ tôi bụng bầu vượt mặt, ba tôi ngoại tình, mẹ tôi không do dự mà dứt khoát ly hôn.

Năm tôi 2 tuổi, mẹ và bố dượng kết hôn.

Bố dượng rất tốt, cũng rất yêu thương mẹ tôi.

Cho đến khi tôi 4 tuổi, mẹ tôi mang thai lần nữa, sinh cho bố dượng tôi một cặp sinh đôi, là hai thằng nhóc trắng trẻo.

Về sau nữa, dần dần tôi cảm thấy cô đơn trong ngôi nhà này, cảm giác bản thân chỉ là kẻ dư thừa trong chính ngôi nhà của mình….

Mẹ luôn bận rộn, không có thời gian rảnh để chú ý đến tôi.

Bố dượng đối xử với tôi dịu dàng tử tế nhưng lại khách khí giống như tôi chỉ là một vị khách đang ở tạm nơi đây.

Vào năm lớp 10, tôi đã bắt đầu điên cuồng học, có một lần, lúc tôi rời khỏi phòng tự học thì trời đã về khuya.

Trên đường về nhà, tôi bị mấy tên lưu manh chặn lại.

Vào lúc tôi cảm thấy tuyệt vọng nhất, Lục Chiêu đã cứu tôi.

4.

Lục Chiêu bị họ đánh đến suýt mất mạng, vậy mà anh ấy vẫn cố gắng ôm tôi vào lòng, bảo vệ tôi cẩn thận, cố gắng không để tôi bị thương.

Cậu thiếu niên năm ấy giống như một con vật nhỏ bị thương vậy, dù khóe miệng rách chảy m.á.u nhưng ánh mắt vẫn sáng ngời.

Người bạn học vốn là người dưng không quen biết lại nguyện ý lấy mạng sống ra bảo vệ tôi. Chúng tôi chỉ là người xa lạ, nếu nói có quan hệ thì cũng chỉ là quan hệ bạn cùng lớp, vậy mà anh ấy vẫn sẵn lòng vì một kẻ xa lạ như tôi mà bị đánh suýt chút nữa m.ấ.t m.ạ.n.g.

Vì lẽ đó, tôi đã phải lòng Lục Chiêu, thế nhưng anh ấy vẫn tìm mọi cách đẩy tôi ra.

“Khương Uyển, cậu không biết, hồi nhỏ ba tôi mất vì tai nạn xe, mẹ bỏ lại tôi mà chạy trốn khỏi ngôi nhà mà mẹ ghét nhất, là ông nội đã nuôi tôi khôn lớn.”

“Năm ngoái ông nội tôi bị trúng gió, mỗi ngày học xong tôi đều phải đi làm thêm, vừa để đóng học phí, vừa để lo tiền thuốc men cho ông nội tôi.”

“Một tiểu tiên nữ như cậu tốt nhất nên tránh xa tôi ra, nếu không cậu sẽ bị tôi lây nhiễm, cùng rơi vào Địa ngục.”

Trong bóng đêm u tối, Lục Chiêu cố tình tỏ ra hung dữ, mà ánh mắt lại vô cùng kìm nén và chịu đựng.

Tôi nhẹ nhàng nhón chân lên hôn nhẹ vào môi anh ấy, đây chính là câu trả lời của tôi.

Ngay tại giây phút này, tất cả sự khắc chế, kìm nén của Lục Chiêu đều tự động sụp đổ.

Anh ấy dùng sức ôm lấy eo tôi, cúi đầu hôn lên môi tôi.

“Khương Uyển, tôi đã cho cậu cơ hội rồi…”

Tôi khẽ cười rồi ôm lấy cổ cậu ấy.

Lục Chiêu thích tôi, ngay từ lần đầu tiên anh ấy nhìn tôi, tôi đã biết.

Chúng tôi bắt đầu ở bên nhau, Lục Chiêu rất nghèo, phải nói là cực kỳ nghèo.

Nhưng mỗi ngày anh ấy sẽ để dành tiền ăn của mình để mua cho tôi một cốc trà sữa đúng vị mà tôi thích.

Cũng sẽ biết lén lén lút lút mà nhét đóa hoa dại mà mình hái bên đường vào ngăn bàn của tôi.

Tình yêu của cậu thiếu niên ấy, vụng về nhưng lại đầy chân thành.

Anh ấy tuy không giàu có nhưng vẫn nguyện lòng dành tất cả mọi thứ mà anh ấy có cho tôi.

Vào năm lớp 12, bệnh tình của ông nội Lục Chiêu chuyển nặng.

Vì muốn có tiền chữa bệnh cho ông, Lục Chiêu quyết định thôi học, đến Thượng Hải làm việc.

Tôi một bên đồng ý lời đề nghị chia tay của Lục Chiêu, một bên lén dùng tiền tiết kiệm mua vé tàu hỏa cùng chuyến để đến Thượng Hải với cậu thiếu niên mà tôi yêu thương.

5.
Sau này, tôi và Lục Chiêu cùng nhau xây dựng một mái ấm ở thành phố xa lạ này.

Việc tôi bỏ nhà đi theo Lục Chiêu, chỉ để lại một bức thư khiến mẹ tôi tức gần ch.ết.

Từ đó đến nay, bà ấy vẫn luôn không muốn gặp hay liên hệ gì với tôi. Cho đến ngày Lục Chiêu gặp tai nạn, mẹ tôi mới thay đổi thái độ, muốn cải thiện lại mối quan hệ mẹ con chúng tôi.

Sau khi tôi và Lục Chiêu cùng nhau đến Thượng Hải, chúng tôi cuối cùng cũng đối mặt với bộ mặt thật của cái xã hội này, xã hội thực tế vô cùng khắc nghiệt và tàn nhẫn. Lục Chiêu vừa thông minh lại vừa chăm chỉ, cần cù lại siêng năng.

Nhưng mỗi khi chúng tôi trải qua những ngày tháng tốt đẹp được một thời gian, thì sẽ luôn có đủ loại chuyện ngoài ý muốn xuất hiện.

Bày sạp bán dạo trên vỉa hè, vừa bán kiếm được chút lời được mấy hôm thì lại bị tịch thu quầy hàng.

Dành dụm được chút tiền mở một cửa tiệm trái cây nhỏ, vừa mới bắt đầu bán không dễ dàng gì mới thu hồi được vốn thì ở bên cạnh có người mở một siêu thị trái cây với quy mô to lớn.

Diện tích nơi đó so với tiệm chúng tôi to gấp mấy lần, đã vậy mà giá bán còn rẻ hơn rất nhiều so với tiệm của chúng tôi.

Về sau, ông nội Lục Chiêu mất, chúng tôi cũng mất hết động lực khởi nghiệp ở đây, dự định chuyển đến một thành phố khác sinh sống.

Trong một lần tình cờ, tôi gặp Lưu Mỹ Tình - một người bạn cũ hồi cấp 3 ở trên đường.

Lưu Mỹ Tình là một phú nhị đại (*), lúc cô ấy lên đại học, nhà cô ấy chuyển công việc kinh doanh từ thành phố của chúng tôi đến Thượng Hải.

(*) phú nhị đại: nhà giàu ở đời thứ 2 (đời của con cái)

Vào những tháng ngày mà tôi cùng Lục Chiêu sống lay lất, nương tựa sưởi ấm cho nhau, tôi chỉ giữ liên hệ của một người bạn cũ duy nhất là Lưu Mỹ Tinh.

Cô ấy vẫn luôn kiên trì viết thư cho tôi, không ngừng cổ vũ tôi, khuyên bảo tôi.

Sau này, dưới sự giới thiệu của Lưu Mỹ Tình, Lục Chiêu đã có công việc tại một cửa hàng sửa xe.

Ông chủ rất thích Lục Chiêu, trả một mức lương không tệ cho anh ấy.

Làm việc cật lực suốt mấy năm, tôi và Lục Chiêu lại dành dụm được một ít tiền.

Lục Chiêu thương lượng cùng tôi, dự định tự mở một tiệm. Anh ấy muốn cố gắng, nỗ lực thử thêm một lần nữa.Trong lúc chúng tôi tràn đầy kỳ vọng về một tương lai tươi sáng, Lục Chiêu lại xảy ra chuyện.

6.

Tôi nhớ về quãng thời gian hơn 10 năm ấy, sống vất vả, gian nan, khổ sở mà không kìm nổi những giọt nước mắt đang muốn tuôn trào khỏi bờ mi.

Vì muốn mẹ con chúng tôi có được cuộc sống tốt hơn, Lục Chiêu chưa từng trải qua một ngày bình an nào cả.

Anh ấy dành dụm, chắt chiu từng đồng một, dùng toàn bộ số tiền đó lo cho mẹ con tôi.

Tôi còn nhớ sau ngày xảy ra sự cố ấy, tôi đã thay cho anh ấy một bộ quần áo khác.

Toàn thân Lục Chiêu lạnh như băng nằm trên giường, quần jean giặt đến nỗi bạc màu.

Chiếc áo ngắn tay ấy, cổ áo vì giặt nhiều mà giãn ra hết, đôi tất chân không được nguyên vẹn mà rách hẳn 2 cái lỗ to.

Chàng trai với gương mặt tỏa sáng như tia nắng mặt trời nhỏ ở những năm tháng mười tám hai mươi ấy, cho đến khi chết đi, cũng không thể mặc lên người một bộ quần áo lành lặn.

Tôi thương anh ấy, tôi tiếc cho cuộc đời đầy gian nan của anh ấy. Thế nhưng anh vẫn thường an ủi tôi nói rằng có tôi ở đây, mỗi ngày trôi qua đều là ngày tốt đẹp cả.

“Đậu xanh, thầy xem đi, em chưa nói gì đâu đấy! Khương Uyển không phải tại em mà khóc đâu!”

Nhìn thấy tôi khóc, mặt Lục Chiêu ngày càng đỏ lên, tay chân bối rối không biết đặt ở đâu.

Thầy chủ nhiệm giận dữ trừng mắt nhìn Lục Chiêu, sau đó đưa cho tôi hai tờ khăn giấy.

“Khương Uyển, em đừng sợ, có thầy ở đây, em yên tâm, cứ mạnh dạn mà nói ra!”

Tôi dùng sức lau nước mắt đi.

Đúng, Khương Uyển, mày đã sống lại rồi, không có gì phải sợ hãi cả.

Kiếp này, tôi nhất định phải cho Lục Chiêu sống những ngày tháng tốt đẹp, để cậu ấy sống lâu trăm tuổi!

Nghĩ đến đây, với đôi mắt đang ngân ngấn nước, tôi mơ màng ngẩng đầu lên:

“Thưa thầy, là em tỏ tình với Lục Chiêu. Cậu ấy lại nói không muốn ảnh hưởng đến việc học của em nên đã từ chối em rồi!”

“Tôi biết ngay cái tên Lục Chiêu này…”

Giọng nói của thầy Kim như có thứ gì đó chặn lại, thầy cùng Lục Chiêu đều quay đầu kinh ngạc nhìn tôi.

Ánh nắng buổi chiều từ cửa sổ xuyên qua.

Trong phòng học ngày hôm đó, sự yên tĩnh tuyệt đối bao trùm cả căn phòng.

7.

Đôi mắt như hạt đậu của thầy chủ nhiệm lộ ra một tia hoang mang: “Khương Uyển, em nói gì cơ?”

“Xằng bậy!”

Thầy Kim trừng mắt nhìn tôi, sau đó, lần đầu tiên thầy dùng nét mặt hòa nhã vui vẻ với Lục Chiêu.

“Lục Chiêu, trong chuyện này, em làm đúng lắm! Học sinh cần phải chú trọng việc học, học sinh trường chúng ta tuyệt đối không được phép yêu đương, nhất là yêu đương với bạn Khương Uyển! Được rồi, em về chỗ đi.”

Lục Chiêu đỏ mặt cúi đầu, hốt hoảng quay về.

Đằng sau giống như có thứ gì đó rất đáng sợ đang đuổi theo cậu, đi đến trước cửa lớp còn không cẩn thận mà tông vào giáo viên dạy toán đang bước vào cửa, cả hai đều lảo đảo suýt chút nữa ngã.

Tôi nhịn không được mà cười ra tiếng.

Thật tốt quá, có thể được gặp lại Lục Chiêu lần nữa.

Thầy chủ nhiệm bảo tôi ngồi xuống, các giáo viên trong phòng làm việc đều vây quanh tôi, mọi người bàn luận sôi nổi, tận tình khuyên bảo tôi.

Tôi có chút cảm động, đối với việc bỏ học của kiếp trước, tôi cảm thấy hối hận cực kỳ.

Kiếp trước, tôi đã làm một cô gái ngoan ngoãn suốt mười mấy năm.

Nhà bà ngoại tôi hồi trước là một gia đình giàu có, mẹ tôi đặc biệt thích giảng quy củ, phép tắc.

Tôi đã chịu đựng đủ với việc luôn phải làm một đứa con gái hiếu thảo, cũng chịu đựng đủ việc phải làm tròn bổn phận, sống mãi trong cái khuôn mẫu mà mẹ quy định ra.

Vì thế khi Lục Chiêu xuống phía Nam đến Thượng Hải, tôi không chút do dự mà đi theo anh.

Lục Chiêu phẫn nộ vô cùng, anh ấy cảm thấy tôi đây là đang hủy hoại tiền đồ và tương lai tươi sáng của chính mình.

8.

Tôi của lúc ấy quá ngây thơ, cũng quá tự tin.

Cứ cho rằng dựa vào sự thông minh và nỗ lực không ngừng của tôi, cho dù không học đại học, tôi vẫn có thể sống tốt.

Lục Chiêu mặc kệ tôi có vùng vẫy thế nào, vẫn nhắm mắt đích thân đưa tôi lên chuyến tàu quay về.

Nhưng khi chúng tôi mệt mỏi sau chuyến đi dài về đến gần nhà tôi thì tôi và Lục Chiêu lại nhìn thấy đám lưu manh đã từng ức hiếp tôi đứng đó.

Bọn chúng như thể không có mục đích, phương hướng nào mà cứ đi loanh quanh nhà tôi, nhìn chăm chăm vào cửa nhà tôi.

Tim tôi lúc ấy như bị đóng băng một nửa.

Từ ngày hẹn hò với Lục Chiêu, anh ấy mỗi ngày đều đưa tôi về nhà.

Trên đường về, chúng tôi cũng tình cờ gặp đám lưu manh đó vài lần.

Bọn chúng rất nổi tiếng ở khu chúng tôi, cầm đầu là Báo ca - tên có gương mặt hung ác dữ tợn, nghe nói là khách quen của nhà tù, thời gian ngồi trong tù lâu nhất là 5 năm.

Không biết vì sao bọn chúng tự nhiên lại nhằm vào tôi lâu như vậy.

Sau khi cân nhắc nhiều ngày, Lục Chiêu quyết định đưa tôi đi Thượng Hải.

Mẹ tôi bận chăm sóc hai đứa em trai nhỏ, công việc của cha dượng cũng thường xuyên tăng ca đi công tác.

Lục Chiêu cảm thấy ngoài anh ấy ra, không còn ai có thể bảo vệ được tôi.

Ở độ tuổi 18 này, chúng tôi không hiểu được tầm quan trọng của tấm bằng đại học trong xã hội này.

Sau vài tháng kể từ khi tôi đến Thượng Hải thì kỳ thi Đại Học cũng bắt đầu.

Bởi vì tiếc nuối và hối hận, tôi đã mua một bộ đề thi đại học về làm đi làm lại không biết bao nhiêu lần.

Làm đến khi mỗi một câu hỏi, mỗi một câu trả lời tôi đều nhớ như in, có thể nhắm mắt cũng làm được.

Kỳ thi Đại Học?

Kỳ thi Đại Học!

9.

Tôi ngẫm nghĩ một hồi, đột ngột đứng dậy, tôi đã mua bộ đề thi đó trong lúc cuộc sống của tôi khó khăn vất vả không như ý nguyện, mỗi khi tôi tình cờ đi ngang qua sân trường đại học thì sẽ lôi bộ đề đó ra mà làm đi làm lại không biết bao nhiêu lần..

Đến tận bây giờ, tôi vẫn nhớ rõ về mỗi một câu hỏi cùng đáp án trên quyển đề thi đó một cách rõ ràng.

Tôi của kiếp này không những có thể học một trường đại học tốt, còn có thể giúp Lục Chiêu cùng học một trường đại học tốt!

Thấy tôi đứng dậy, thầy chủ nhiệm liền nhấn mạnh :“Khương Uyển, em nghe rõ chưa?”

Tôi hăng hái cúi đầu chào thầy chủ nhiệm: “Thầy yên tâm, em nhất định sẽ học hành thật tốt, thi vào một trường đại học tốt! Em đi trước đây, sắp muộn giờ lên lớp rồi!”

Đem theo tâm tình kích động quay về phòng học, xém chút nữa tôi tìm không ra vị trí ngồi của mình.

Thời gian trôi qua khá lâu, đương nhiên tôi cũng quên mất bản thân ngồi ở đâu rồi.

Mãi đến lúc Lưu Mỹ Tình vẫy tay với tôi, tôi mới lật đật chạy về phía cô ấy.

Lưu Mỹ Tình là bàn cùng bàn của tôi, cũng là người bạn thân nhất, cái loại thân mà giữa chúng tôi không giấu nhau bất kỳ một bí mật nào.

“Tiểu Uyển, cậu và Lục Chiêu là sao vậy?”

Lưu Mỹ Tình lớn lên với gương mặt tròn tròn, đầy đặn ú ú trông rất dễ thương.

Tôi nháy mắt: “Tớ đang theo đuổi Lục Chiêu.”

“Cái gì!”

Lưu Mỹ Tình có chút kinh ngạc, cô ấy bịt chặt miệng, nhìn trái nhìn phải, sau đó cười khì khì.

“Woa, cậu thật can đảm, Lục Chiêu chính là nam sinh đẹp trai nhất trường chúng ta đó!”

“Aaaa… Hâm mộ cậu quá, tớ cũng muốn có một mối tình ngọt ngào…”

10.

Lưu Mỹ Tình chống hai tay lên cằm lộ ra vẻ mặt khao khát, Trương Phương Hoa ngồi đằng trước nghe được liền quay xuống, cô ấy đẩy mắt kính gọng đen, cau mày nhìn thẳng tôi.

“Khương Uyển, Lục Chiêu là người sống ở tỉnh kế bên chúng ta, cậu ấy là học sinh diện năng khiếu về thể thao (*). Không những thành tích học tập tệ, điều quan trọng là ông nội cậu ấy bị đột quỵ nửa người không thể động đậy. Cậu làm vậy là đang tự mình hại mình đấy.”

(*) học sinh diện năng khiếu: học sinh được nhận vào trường vì có năng khiếu trong các môn thể thao, nghệ thuật, không phải vì thành tích chính quy.

Tôi ngây ngốc, Trương Phương Hoa đã từng là bạn thân của tôi.

Không giống như Lưu Mỹ Tình lúc nào cũng ủng hộ tôi trong mọi chuyện, Trương Phương Hoa vẫn luôn phản đối chuyện giữa tôi và Lục Chiêu.

Lúc trước tôi còn trẻ người non dạ, vẫn luôn không hiểu được lòng tốt của Trương Phương Hoa.

Sau này tôi ngày càng thân thiết với Lưu Mỹ Tình hơn và dần xa lánh Trương Phương Hoa.

Sau khi Lục Chiêu rời đi, Trương Phương Hoa biết được chuyện của tôi từ những người bạn học cũ, cô ấy còn đặc biệt từ quê nhà chạy đến chỗ tôi mà bí mật đưa cho tôi 2 vạn tệ.

Tôi cảm động nhìn Trương Phương Hoa, tuy rằng cậu ấy nói chuyện có chút khó nghe. Thế nhưng với kẻ được ông trời cho cơ hội được làm lại từ đầu như tôi, tôi lúc này có thể cảm nhận được sự quan tâm và để ý của cậu ấy đằng sau mỗi lời nói khó nghe. Đó đều xuất phát từ tình cảm chân thànhkhông giả dối hay toan tính bất cứ điều gì.

“Lục Chiêu chỉ còn mỗi người ông bị đột quỵ thôi sao?”

“Trời ơi, cậu ấy cũng đáng thương quá đi!”

“Tớ thấy mỗi ngày lên lớp cậu ấy đều nằm lên bàn ngủ, có phải vì buổi tối phải đi làm thêm không? Ôi chao, Lục Chiêu có hiếu và dũng cảm quá đi!”

Lưu Mỹ Tình không hề bác bỏ lại lời nói của Trương Phương Hoa, mà ngược lại, viền mắt cậu ấy dần ửng đỏ.

Tôi cười rồi vỗ nhẹ vào lưng cậu ấy.

Cô bé Mỹ Tình này, từ nhỏ đến lớn vẫn luôn lương thiện.
____
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom