• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Đỉnh Cao Phú Quý (8 Viewers)

  • Chương 214: Muốn cái gì tôn nghiêm

Edit: Vasterel

“Cha.” Bạch Thiếu Lâm cũng kêu một tiếng, vươn tay tới
nâng Bạch lão gia.
Ông cụ sững sốt mất mười giây, sau đó chậm rãi gật
đầu, sau đó lại gật đầu, trong mắt ẩm ướt "Ờ!"
“An Tương ở trong xe một mình, chúng ta lên xe trở về
trước, để Tô Trân làm việc còn lại cho cha.” Bạch Thiếu
Lâm nói.
Khi vừa bước được hai bước với ông cụ, ông cụ dường
như nghĩ ra điều gì đó, ông vội dừng lại, quay lại, đút hai
tay vào túi, lắc lư như muốn lấy ra thứ gì đó.
"cha tặng con..."
“Không cần đâu cha, chúng con có tiền.” Lý Tố Trân
nhanh chóng cười nói.
" có tiền?"
Đúng vậy.
Các ngươi có tiền.
Edit: Vasterel
“Thiếu Lâm là chủ tịch tập đoàn Lương Lâm(Lương
Câu), Trình Uyên là chủ tịch tập đoàn Cẩm Đông, các
ngươi đều có tiền.” bạch Lão gia đột nhiên cười nói.
Bầu không khí đột nhiên có chút cô quạnh , nụ cười
của ông cụ cũng lộ ra vẻ buồn bã.
Giống như một ông già mắc tội lỗi, sám hối với một
linh mục, trong lời nói tràn ngập đầy tự ti.
"Ta vốn nghĩ rằng Tô Trân là người phụ nữ bất thường
nhất trong gia đình chúng ta, lúc nào cũng uốn éo như
một con chuột chù."
Khi bước ra khỏi đại sảnh, ông cụ nhìn lại Lý Tố Trân
trong hàng.
"Bây giờ ta mới biết, lý do tại sao cô ấy rủ hết bộ lông
vũ của mình chính là để bảo vệ ngôi nhà nhỏ này."
"Người phụ nữ có trái tim đậu hũ nhưng nói năng thì
chua ngoa, Thiếu Lâm, hãy đối xử thật tốt với cô ấy."
Bạch Thiếu Lâm gật đầu nói "Vâng".
Edit: Vasterel
Bạch Ngạn Bân gánh vác Bạch gia, hiện tại hắn chỉ ở
trong nhà cũ của biệt thự Bạch gia, giờ địa vị của hắn
đứng đầu Bạch gia.
Ông cụ giờ Không có quyền, mọi thứ đều do ông cụ tự
làm, kể cả trả tiền điện nước.
Bạch Thiếu Lâm hỏi: "Loại chuyện vặt vãnh này, cứ gọi
điện thoại cho cháu nội lo đi."
“Tất cả đều bận rộn.” ông lão cười nói.
Nhưng từ nụ cười khó chịu của ông, Bạch Thiếu Lâm
cũng đã đoán được.
Chẳng qua là, gọi cái này, nói bận các kiểu, cũng là lấy
cái cớ bận rộn ra để lảng tránh.
ông cụ không còn có thực lực nên cũng chỉ là một ông
lão bình thường mà thôi.
Lên xe nhìn thấy Bạch An Tương vẻ mặt ngây thơ, ông
lão hơi nhíu mày,ông cảm thấy hôm nay An Tương có
chút không đúng.
Edit: Vasterel
Bạch Thiếu Lâm chỉ vào đầu mình rồi nói: "An Tương bị
mất trí nhớ."
“Hả?” Ông cụ lần này thực sự bị sốc.
Bạch Thiếu Lâm kể lại chuyện mấy ngày nay, ông lão
nghe xong lấy tay lau đầy vết đồi mắt, giọng điệu khó
chịu nói: "Cháu của ta, cháu của ta... Ta thật là đáng
chết..."
Bạch An Tương sợ hãi nhìn ông lão, tâm tình không tốt,
nhưng cô không biết nên làm thế nào để an ủi ông lão xa
lạ trước mặt.Bạn đang đọc truyện tại group: Vasterel.
Hãy tham gia group để được đọc những chap mới nhất.
Lý Tố Trân quay lại, chế nhạo sự kém hiệu quả của đại
sảnh kinh doanh điện lực,một bên đưa biên lai cho ông
lão.
"cha, bằng không cha theo cùng chúng con ..."
“cha, cha đi chỗ nào, con đưa cha đi.” Lý Tố Trân chưa
kịp nói hết lời, Bạch Thiếu Lâm đã ngắt lời cô.
Lý Tố Trân không khỏi nhíu mày.
Edit: Vasterel
Ông lão cười nói: "Trở về nhà cũ."
Đưa tiễn lão gia trở về nhà cũ, Lý Tố Trân có chút bất
mãn hỏi Bạch Thiếu Lâm, "Ông ấy đã ngoài 70 tuổi, không
có người chăm sóc, sao không cho ông ấy đến ở cùng
chúng ta?"
Bạch Thiếu Lâm thở dài, cười khổ nói: "bà tại sao phải
làm như vậy?"
Lý Tố Trân biết Bạch Thiếu Lâm là muốn nói đến xếp
hàng thay cho ông lão, không khỏi buồn bực nói, "Nói
nhảm, dù sao ông ấy cũng là cha của anh."
“Ừ!” Bạch Thiếu Lâm thở dài một hơi.
“Thật ra, nếu chúng ta giả vờ không nhìn thấy, trong
lòng ông ấy sẽ cảm thấy dễ chịu hơn.” Bạch Thiếu Lâm
nói, “Về phần để cha ở chung với chúng ta… Quên đi,để
cho ông ấy lưu lại một chút tôn nghiêm từ trước.”
Lý Tố Trân trợn tròn mắt, chửi rủa nói: " ông nghĩ nhiều
làm gì,lãi nhãi như vậy chẳng khác gì cùng đứa con rể rác
rưởi của ông là một dạng, nghĩ nhiều như vậy làm gì, ông
cụ đã lớn tuổi chừng này rồi cũng cần có tôn nghiêm
sao,về sau này ốm đau không có ng phát hiện lỡ mày
chết thì biết làm sao. Khi đó ông làm sao xử lý? "
Edit: Vasterel
"Điều này nhớ tới tôn nghiêm sao, lúc trước đối với
nhà chúng ta ra sao? Cân nhắc qua tình cảm nhà chúng ta
chưa? Nghĩ tới toàn là tôn nghiêm sao?"
"Ngươi tuy rằng có nhiều sự tình, mẹ ngươi vì ông ta
mà chết. Ta nói cho ngươi biết, nếu Trình Uyên giống
như hiện tại đức hạnh của ngươi, ta nhất định liều mạng
phải giết hắn."
"Ta không cần tôn nghiêm, ta muốn được thoải mái!"
Lý Tố Trân luôn nhắc tới Trình Uyên, điều này làm cho
Bạch Thiếu Lâm có chút dở khóc dở cười.
Liền không thể không học giọng điệu của ông cụ, thầm
thở dài nói, "Người phụ nữ có trái tim đậu hũ nhưng nói
năng chua ngoa!"
Thật ra lúc này Bạch Thiếu Lâm cũng có phần đồng tình
với lời của Lý Tố Trân.
Ở tuổi này, cần gì tôn nghiêm, sống cả đời, sống để thể
diện, cuối cùng chẳng được gì, thể diện thì sao, cuối cùng
chỉ bị một nhúm đất vàng che lại.
Edit: Vasterel
Sau trăm năm sẽ có ai cắm mặt xuống mồ để chiêm
ngưỡng về vẻ mặt tôn nghiêm.
“rồi, nghe theo bà.” Bạch Thiếu Lâm nặng nề gật đầu.
...
Trình Uyên tỉnh lại, cảm thấy có chút đói bụng, nhìn sắc
trời cũng đã tối, liền chuẩn bị về nhà.
Vừa bước ra khỏi cổng tập đoàn đã thấy Lý Tịnh Trúc
đang đứng ở cổng, hình như đang đợi ai đó.
“ngươi đi đâu vậy? Để ta đưa ngươi đi một đoạn.”
Trình Uyên tự nhiên đậu xe trước mặt cô.
Sau khi lên xe của Trình Uyên, Lý Tịnh Trúc cười hỏi:
"ngươi chuẩn bị về nhà sao?"
“Ta đói bụng,ta đi ăn chút gì rồi mời về nhà,luôn tiện
đem một phần ăn về cho An Tương luôn.” Trình Uyên
nói.
"Được rồi, ta cũng đói."
Edit: Vasterel
Vì vậy Trình Uyên liền đưa Lý Tịnh Trúc đi cùng nhau ăn
cái gì đó.
Ở quán ven đường, Lý Tịnh Trúc kinh ngạc nhìn chằm
chằm Trình Uyên, lẩm bẩm "Ngươi là người như thế
nào?"
Trình Uyên ăn ngấu nghiến mì cay trước mặt, không
khỏi ngẩng đầu, mơ hồ hỏi "Làm sao vậy?"
“Chủ tịch Tập Đoàn Cẩm Đông, trị giá hàng tỷ NDT, thật
ra ăn một tô mì cay ở quán ven đường bảy tệ.” Lý Tịnh
Trúc tấm tắc lấy làm kỳ lạ, “Ta thật sự lần đầu tiên mới
thấy.”
Trình Uyên nói: "đây là món ăn mà ta thích nhất thời
còn đi học."
"ngươi biết không, có một thứ gọi là hoài niệm."
Đúng, là hoài niệm, không phân biệt địa vị, đẳng cấp,
dù sau này có trị giá bạc triệu, thậm chí hàng trăm tỷ thì
vẫn nhớ những ngày còn trẻ lăn lộn trong bùn lầy.
Sau bữa ăn, Trình Uyên kêu thêm một bát, định mang
về cho Bạch An Tương, trả tiền xong,thì bị Lý Tịnh Trúc
Edit: Vasterel
giành bưng đi, nói: "Vừa vặn, thời gian còn sớm, ta cũng
đi để xem An Tương thế nào. "
Cho rằng Lý Tịnh Trúc hiện tại là người duy nhất Bạch
An Tương không sợ, Trình Uyên cũng không có phản đối.
Hai người cùng nhau đi bộ đến chỗ đậu xe.
Nhưng vừa đi tới chỗ đậu xe, Lý Tịnh Trúc liền xoay
người đụng phải một người phụ nữ.
Tô mì cay mà cô sẽ mang đến cho Bạch An Tương bị đổ
hết ra ngoài, sợi mì nằm quanh người phụ nữ như những
sợi dây leo.
“CMN!” Người phụ nữ đột nhiên trở nên tức giận.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom