• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Đỉnh Cao Phú Quý (1 Viewer)

  • Chương 211: Nói hay không?

Edit: Vasterel

Bạch Long chậm hơn một bước.
Khi hắn chuẩn bị động thủ, trần nhà vỡ tung ra và Trần
Đông lao xuống hồ bơi suối nước nóng như một quả đạn
pháo.
Người đàn ông đeo kính không kịp đề phòng, đôi mắt
của hắn ta bị dòng nước hung bạo bắn lên ướt nhẹp,
đồng thời có một chút mát lạnh từ cánh tay và chân hắn
ta, trái ngược với nước hồ bơi.
Hắn đẩy hai mỹ nữ mặc áo mảnh mai trước mặt ra,
định nhảy ra khỏi hồ bơi suối nước nóng nhưng bất ngờ
bị một đám bóng đen chui qua khe hở giữa hai mỹ nữ
đang la hét, đánh thẳng vào trán hắn.
Vòi phun nước hoàn toàn rơi xuống, hồ bơi suối nước
nóng tạo nên từng tầng gợn sóng, tiếng la hét của hai
người phụ nữ vừa cất lên thì đã ngã xuống, người đàn
ông đeo kính nằm thẳng trong hồ bơi.
Nó chỉ xảy ra trong nháy mắt.
Edit: Vasterel
“Muốn Chết hay sống?” Trần Đông xoay tay đánh bất
tỉnh hai mỹ nữ này, mang theo người đàn ông đeo kính
túm đầu ra khỏi bể suối nước nóng hỏi Bạch Long.
Bạch Long nhẹ giọng nói: "Hắn nói muốn chết, nhưng
ta cảm thấy, để cho sống có thể sẽ tốt hơn."
Người đàn ông đeo kính liền có nhiều vết dao chém
trên tay và chân, máu đỏ tươi chảy từ trên người xuống
đất như những con rắn nhỏ, rồi chảy vào trong hồ.
Nước hồ bơi dần chuyển màu.
“Phù!” Trần Đông dường như có chút không cam tâm
một hơi lâu nhìn trên mặt nam nhân đeo kính,rồi nói: “Ta
giao cho ngươi.
Bạch Long nhìn Trần Đông một hồi.
Trần Đông nhanh chóng giải thích: "Đừng suy nghĩ
nhiều, ta không phải vì hắn mà làm chuyện. Chỉ là tên này
từng nói xấu ta."
Lần đầu gặp mặt, Trần Đông đã cứu Trình Uyên khỏi
người đàn ông đeo kính.
Edit: Vasterel
Khi đó, người đàn ông đeo kính cho rằng cùng loại với
nhau, bởi vì Trần Đông bất tài, ông chủ của bọn hắn mới
để hắn xuất thủ.
Không đủ năng lực?
Trần Đông nhìn chằm chằm người đàn ông đeo kính
nhìn như chó chết, khóe miệng nhếch mép, con mẹ nhà
ngươi không biết là kẻ bất tài.
Bạch Long nặng nề gật đầu nói: "Ta hiểu ."
"thôi bye."
Lúc rời đi, Trần Đông còn đang suy nghĩ, mày biết cái
rắm, ngay tao còn không hiểu huồng gì là mày.
...
Vì vậy, khi người đàn ông đeo kính tỉnh dậy , hắn ta
thấy mình đang ở trong một không gian kín với ánh sáng
và bóng tối bao trùm, không có cửa sổ.
Hắn ta bị trói chặt vào một chiếc ghế gỗ bằng một sợi
dây, tay và chân hắn ta truyền đến một vẻ đau đớn.
Edit: Vasterel
“Bụp!” Đèn bàn kiểu cũ sáng lên.
Trình Uyên xuất hiện ở trước mặt hắn, bình tĩnh nhìn
hắn.
Bạch Long biết chuyện Trình Uyên bị hạ độc, vì vậy
thay vì giết người theo yêu cầu của Trình Uyên, anh ta đã
gửi cho Trình Uyên một địa chỉ để nói cho anh biết hắn
ta đang ở đây.
Trình Uyên khẳng định là tin tưởng Bạch Long nên lái
xe đến địa chỉ mà Bạch Long gửi không chút do dự.
Đây là một khu đông lạnhbị bỏ hoang trong một nhà
kho ở bến tàu.
Nhìn thấy Trình Uyên, người đàn ông đeo kính đột
nhiên mở mắt ra, hắn không dám tin nói: "Ngươi dám
bắt ta?"
Anh không sợ rằng hắn sẽ không cho anh thuốc giải
sao?
“Ta còn dám giết ngươi nữa chứ bắt thôi sao.” Trình
Uyên nhẹ giọng nói.
Edit: Vasterel
Người đàn ông đeo kính nghi ngờ, nhưng rất nhanh
liền nghĩ đến mục đích củaTrình Uyên.Bạn đang đọc
truyện tại group: Vasterel. Hãy tham gia group để được
đọc những chap mới nhất.
“Này, ngươi đang muốn ép ta giao thuốc giải thật
sao?” hắn cho rằng mình đã đoán được suy nghĩ của
Trình Uyên, vì vậy giọng điệu đầy kiêu ngạo.
Trình Uyên yên lặng nhìn hắn, không trả lời.
Người đàn ông đeo kính giễu cợt, "Đừng có mà nằm
mơ, ta biết nếu thật sự cho ngươi thuốc giải thì nhất
định ta sẽ chết, nhưng bây giờ thì khác, ta không phải là
kẻ ngu , ta cũng biết ngươi sẽ không giết ta , nếu không
sẽ không có ai đưa cho ngươi Thuốc giải độc. "
“Quan trọng là ta còn sống, Trình ĐỔng à.” Người đàn
ông đeo kính nói càng kiêu ngạo, càng nói càng có khí
thế.
Trình Uyên yên lặng nhìn hắn không lên tiếng.
Thấy suy đoán hồi lâu, Trình Uyên còn không có buông
ra cái rắm, người đàn ông đeo kính không khỏi khó chịu
Edit: Vasterel
nói: “Trình Đổng, ngươi bây giờ thả ta còn kịp, nếu
không. . . Ngươi liền chờ chết đi.. "
"nếu ta có mệnh hệ gì, đừng nói thuốc giải ngươi sẽ
không nhận được, mà ngay cả chủ nhân của ta cũng sẽ
không bỏ qua cho ngươi."
"ngài ấy sẽ giết ngươi, đúng vậy,sẽ giết ngươi!"
Trước mặt Trình Uyên có một con dao, con dao này là
của người đàn ông đeo kính.
Nghe người đàn ông đeo kính nói xong, Trình Uyên thở
dài, cầm con dao nhọn lên.
Khi nhìn thấy điều này, người đàn ông đeo kính nghĩ
rằng Trình Uyên đã nghe lời khuyên của mình, và sợ hãi,
rồi muốn cắt sợi dây trói buộc mình bằng con dao này.
Vì vậy hắn chế nhạo, ngạo mạn nói: "Trói ta rồi lại thả
ta đi, Trình Uyên, ngươi cho rằng ta như vậy có thể thoải
mái được sao?"
"Không , ngươi đã làm ta đau rồi, vậy ngươi không cần
vội vàng cởi trói cho ta, bởi vì tư thế của ngươi không
đúng."
Edit: Vasterel
“Tư thế?” Trình Uyên sửng sốt, hỏi “Tư thế gì?
Người đàn ông đeo kính tức giận nói: "Nói nhảm, vết
dao trên người ta đây là gì? Ngươi đã chuẩn bị cởi trói
cho ta, có nghĩa là ngươi vẫn muốn sống và muốn lấy
thuốc giải độc của ta. Cho nên giờ ngươi có nên chuộc lỗi
này hay không?"
Nghe vậy, Trình Uyên nghi ngờ hỏi: "chuộc lỗi? Ta nên
chuộc lỗi như thế nào?"
“Khi cởi dây trói cho ta, ngươi không nên quỳ dập đầu
sao?” Người đàn ông đeo kính lạnh lùng nói.
"Quỳ ở trước mặt ta giúp ta cắt đứt dây thừng, nếu
không, sau này ngươi đừng hòng có được bất kỳ liều
thuốc giải nào."
Trình Uyên mỉm cười.
"oh, nói chuyện nãy giờ, ngươi còn tưởng rằng ta đi cởi
dây trói cho ngươi sao."
Người đeo kính cận đột nhiên giật mình, lại mở to hai
mắt, trong mắt chợt lộ ra một vẻ kinh hãi, vội vàng hỏi:
"Ý của ngươi là?"
Edit: Vasterel
"Phập!"
một con dao đâm vào đùi của người đàn ông đeo kính,
Trình Uyên lắc đầu nói: "Ta nghĩ ngươi đã hiểu lầm."
“A!” Cơn đau lập tức lan ra toàn thân, người đàn ông
đeo kính run rẩy kịch liệt.
“Nói hay không?” Trình Uyên lại rút dao ra.
Người đàn ông đeo kính mồ hôi nhễ nhại, nhưng vẫn
nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn Trình Uyên nói:
"ngươi phải biết hậu quả của việc làm này ?"
“mạnh miệng !” Trình Uyên lại cầm dao đâm tiếp
không chút do dự.
đâm vào cùng một vị trí.
“A!” Người đàn ông đeo kính hét lên một cách đau
lòng.
“Nói hay không?” Trình Uyên hỏi lại, con dao lại rút ra.
Edit: Vasterel
Người đàn ông đeo kính hét lên với anh "Trình Uyên,
ngươi chết chắc rồi!"
“Phập!” Lại là một nhát dao khác, vẫn ở vị trí đó, Trình
Uyên vẫn nhàn nhạt hỏi “Đến cùng nói hay không?
Cùng một vị trí đã bị đâm ba lần liên tiếp. Cảm giác thế
nào?
Trước đây phỏng chừng cũng đã có rất nhiều người bị
thương, vết thương dù không lớn nhưng chỉ cần chạm
vào, dùng tay ấn vào cũng sẽ rất đau, huống chi là ba lần?
Người đàn ông đeo kính nước mắt ứa ra, nếu cơn đau
kéo dài liên tục thì có lẽ hắn ta sẽ ngất đi.
Nhưng lúc này hắn rất tức giận "CMM Mày không hỏi
ta cái đéo gì cả,làm sao ta có thể nói cái gì?"
Trình Uyên sửng sốt, cau mày một hồi, sau đó nở nụ
cười, "Hi hi, thực xin lỗi, ta vừa rồi nóng lòng, nhưng là
quên hỏi, vừa rồi ba nhát dao kia không tính."
Không tính?
Edit: Vasterel
“ngươi đều đâm xong rồi lại bảo rằng không tính?”
Người đàn ông đeo kính gần như phát điên với anh.
Trình Uyên vẻ mặt chua xót, " Vậy làm sao bây giờ?
Hay là ta gạch bỏ cái nay đi?"
"..."
Khi tôi còn đi học, không có cách sửa lỗi nào, và nếu
chúng tôi viết sai từ nào đó, chúng tôi thường gạch chéo
nó, và sau đó tiếp tục viết.
Đó là trong sách vở.
Mà bây giờ nó trên da thịt, và dùng dao để gạnh bỏ
như vậy.
Nghĩ đến đây, người đàn ông đeo kính run lên bần bật.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom