• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Đan Đại Chí Tôn (7 Viewers)

  • Chương 2051-2055

Chương 2051 Huynh đệ bàn luận

Ngu Chính Hùng nói:

- Nhưng vị tộc lão Huyền Nguyệt hoàng thất kia còn nói thêm một câu, không nên bị biểu tượng lừa bịp, Huyền Nguyệt không phải mộ địa, mà là chiến trường.

Ngu Chính Uyên chau mày:

- Lão già này không bày rõ ra vẻ cao siêu, bí ẩn sao? Ta buồn nôn đám lão già hoàng thất kia, âm mưu quỷ kế chơi nhiều rồi, nói chuyện luôn luôn che giấu từ trước tới giờ không chỉ ra.

- Nếu như Nhân Hoàng Huyền Nguyệt tới thật, đệ nên bàn bạc như thế nào? Hay là đại ca tự mình tiếp đãi?

Ngu Chính Hùng cũng rất xoắn xuýt, kỳ thật hắn có thể cảm giác được Huyền Nguyệt hoàng thất nghĩ thấu để lọt càng nhiều tin tức, nhưng bởi vì đại ca bên này vẫn có thái độ mập mờ, hắn không nhận được chính xác ý định gì, không tốt ra bên ngoài thể hiện, Huyền Nguyệt bên kia cũng chỉ có thể đè ép.

Ngu Chính Uyên trầm mặc.

Bây giờ, vấn đề không phải có hợp cùng Huyền Nguyệt hay không, mà là con đường tương lai của Hỗn Độn Tử Phủ ở nơi nào.

Là không đếm xỉa đến?

Hay là chủ động xuất kích?

Không đếm xỉa đến hiển nhiên không thể nào, nếu như Thương Huyền bộc phát nội chiến, ai cũng không thể không đếm xỉa đến, nhất là Hỗn Độn Tử Phủ bọn hắn đây đã sớm tiếp xúc qua cùng Khương Phàm.

Nhưng chủ động xuất kích vậy thì phải lựa chọn thế nào?

Đầu nhập vào hoàng đạo sao?

Hắn thật không nguyện ý cùng đám gia hỏa Đại Quang Mang Thần Điện ra vẻ đạo mạo kia hợp tác. Một khi bọn hắn buông xuống tư thái, liếm láp mặt đi tìm kiếm hợp tác, Đại Quang Mang Thần Điện khẳng định cho là Hỗn Độn Tử Phủ đã không còn đường lui, muốn tìm đến cầu được bảo hộ, sau đó cũng sẽ không xem như minh hữu mà đối đãi, mà là vũ khí trong tay!

Ký kết liên minh cùng khác hoàng tộc?

Giữa tất cả hoàng tộc đều vụn vặt lẻ tẻ phân tán các nơi, liên minh có thể có ý nghĩa gì?

Chẳng lẽ còn muốn hợp tác cùng Khương Phàm? Đó chính là muốn làm kẻ địch cùng toàn Thương Huyền!!

Ngu Chính Uyên thật sự không biết nên lựa chọn thế nào.

Dù sao đây không phải lựa chọn bình thường, hơi không cẩn thận chính là vạn kiếp bất phục, trực tiếp tống táng toàn tộc, hắn cũng sẽ biến thành tội nhân thiên cổ của huyết mạch Hỗn Độn, sẽ bị hậu thế lăng mạ.

Hắn rất muốn giao vấn đề này cho các lão tổ tông, nhưng các lão tổ tông càng hy vọng hắn trước có cái 'mục đích', sau đó lại thương lượng cùng bọn họ.

Mà một cái 'Mục đích' này, chẳng khác nào do Ngu Chính Uyên đẩy lên phía trước, gánh chịu tất cả trách nhiệm.

- Đại ca, đây là thời điểm làm quyết định.

Ngu Chính Hùng nhẹ giọng nhắc nhở.

Kỳ thật sớm tại lúc Cửu Thiên chết, hoàng đạo bắt đầu từ bỏ lùng bắt Sí Thiên giới, là hắn biết đại ca đã bắt đầu cân nhắc tương lai của Hỗn Độn Tử Phủ, trong mấy năm này thường xuyên mình khóa trong phòng, có đôi khi một lần đợi chính là mười ngày nửa tháng, mấy năm xuống tới, đại ca đều đã tiều tụy đi rất nhiều.

Nhưng, chuyện vẫn phải làm quyết định, không thể nào luôn luôn treo ở đó được.

- Quyết định, ta có thể có cái gì quyết định?

Mặt mũi Ngu Chính Uyên tràn đầy đắng chát.

- Đầu tiên, chúng ta phải bài trừ mục đích hợp tác cùng Khương Phàm.

- Vì sao??

- Cái này còn phải hỏi sao?

- Vì sao lại trực tiếp bài trừ??

- Vì sao?

Ngu Chính Hùng khẽ nhíu mày, chẳng lẽ trong ý thức đại ca đã từng có ý nghĩ hợp tác cùng Khương Phàm?

Cái này không được!!

Tuyệt đối không thể được!

- Đại ca, huynh hồ đồ rồi sao? Mặc dù Khương Phàm có được Sí Thiên giới, còn giấu đến trong hư không, nhìn như bình yên vô sự, nhưng sớm muộn cũng là muốn đi ra khai chiến. Kiếp trước Khương Phàm có thể quật khởi, còn có thể leo lên Thiên Khải chinh chiến, không chỉ bởi vì tự bản thân hắn rất mạnh, nguyên nhân rất quan trọng vẫn là hắn ký kết minh hữu tại giai đoạn trước, tất cả hoàng đạo cũng không nghĩ tới hắn thật có thể có thành tựu, bỏ mặc hắn trưởng thành, thậm chí là...

- Bất luận là Thương Huyền hay là ngoại giới đều cho rằng mục tiêu cuối cùng của hắn nhất định thành các hoàng đạo Thương Huyền, không nghĩ tới hắn lại trực tiếp muốn xưng đế. Bây giờ thì thế nào? Ai cũng biết mục tiêu cuối cùng của hắn, hắn cũng chính là đến để giằng co cùng hoàng tộc hoàng đạo toàn Thương Huyền. Tất cả hoàng đạo càng muốn đẩy hắn vào chỗ chết, sẽ không tùy ý lại để cho hắn lên trời chứng đạo, cho nên bại cục của Khương Phàm kỳ thật đã được định.

- Khương Phàm cứ như vậy không có chút phần thắng nào??

- Ta nói bại cục, là toàn cục. Coi như Khương Phàm có thể thắng được thắng lợi nhất thời, cuối cùng vẫn sẽ bị tất cả hoàng đạo tiễu sát. Coi như hắn kỳ tài ngút trời, được thiên quyến chú ý, nắm trong tay Thương Huyền đại lục, cuối cùng vẫn phải nghênh chiến bách tộc Thiên Khải, còn phải đứng trước Đế tộc tám phương, hắn... Hắn không có phần thắng.

Lời Ngu Chính Hùng nói đã để Ngu Chính Uyên lâm vào trầm mặc.

Đúng vậy, Khương Phàm không chỉ muốn khai chiến tại Thương Huyền, mà phải nghênh chiến bách tộc Thiên Khải, còn có chí cao Đế tộc.

Kiếp trước, Khương Phàm còn có thể hợp tung liên hoành, còn có thể âm mưu dương mưu phối hợp điều động, cường địch cũng là một kẻ lại tiếp theo một kẻ khác đến, mà bây giờ, phóng tầm mắt nhìn tới lại không có một bằng hữu nào, tất cả đều là kẻ địch đằng đằng sát khí muốn đẩy hắn vào chỗ chết.

Khóe miệng Ngu Chính Uyên bôi lên vẻ đắng chát, trước đó ta đang do dự cái gì, ta lại đang chờ đợi cái gì?

Ngu Chính Hùng nói:

- Đại ca, chúng ta không thể nào hợp tác cùng Khương Phàm, cũng không thể không đếm xỉa đến, vậy cũng chỉ có thể tìm kiếm hợp tác. Đệ biết huynh không nguyện ý hợp tác cùng Đại Quang Mang Thần Điện, cũng xem thường Huyền Nguyệt, huynh rất mờ mịt. Nhưng, chúng ta không ngại thẳng thắn tiếp xúc một lần cùng Huyền Nguyệt trước, xem xem bọn rốt cuộc hắn có bố trí gì.

Ngu Chính Uyên thở dài, nói:

- Chờ Nhân Hoàng Huyền Nguyệt đến, ta sẽ tới đón.

- Hỗn Độn Tử Phủ đang do dự cái gì? Lại còn không có hợp tác cùng Huyền Nguyệt. Là tộc trưởng bọn hắn tại nhớ tới ta đây, hay là Huyền Nguyệt từ đầu đến cuối không có lộ ra bí mật cùng bọn hắn.

Trong tửu lâu nào đó tại Hỗn Độn đại thành, Khương Phàm nhìn qua phương hướng Tử Phủ, mang trên mặt ý cười trêu tức.

- Đương nhiên là nhớ tới ngươi. Thứ thân tình này, là không dứt bỏ được.

Tiêu Phượng Ngô ngồi ở bên cạnh bàn rót rượu ngon, tuỳ tiện thưởng thức.

- Thân tình?

Những người khác sửng sốt một chút, ngừng đôi đũa bận rộn trong tay lại.

Tiêu Phượng Ngô kẹp lên một miếng thịt ném tới trong miệng, cười hắc hắc:

- Nghị ca ca của ta là con rể Tử Phủ.

- Nha...

Đám người lộ ra nụ cười xấu xa, gật gật đầu, tiếp tục ăn thức ăn ở trước mặt.

Khương Phàm lắc đầu, tiếp tục nhìn qua phương hướng Tử Phủ.

Chu Thanh Thọ ngồi đối diện Tiêu Phượng Ngô nhếch miệng:

- Ta không tin.

- Ngươi không tin cái gì??
Chương 2052 Thương Vân lâu

- Ta không tin hắn lên được. Ngu Khuynh Thành kia thân cao trọn vẹn gấp hai lần hắn, hắn vừa đứng lại chỉ mới đến eo, làm không tốt vẫn là phần eo hướng xuống chỗ kia, hắn nhiều nhất có thể duỗi duỗi đầu lưỡi.

Phốc...

Đám người bàn bên cạnh tập thể cười sặc sụa.

- Ngươi cầm thú biết cái gì! Không phải đứng tới đấy sao, ngươi sẽ không nằm sấp lên à!

- Vậy cũng không thích hợp, người ta cũng không phải thân thể cao, người ta đó là to toàn diện, món đồ kia của hắn cũng chỉ như trí ớt trước cửa...

- Quá mức!

Khương Phàm im lặng cắt ngang, càng nói càng thái quá.

Đám người nín cười nhịn một lát, Tiêu Phượng Ngô nói:

- Ta cảm thấy lấy là đã bắt lấy, không phải vậy Nghị ca ca của ta có thể nhớ mãi không quên, nhất định phải tới đây?

Chu Thanh Thọ thể hiện đột nhiên quái dị, lặng lẽ cười:

- Không có được mới nhớ mãi không quên đâu.

Tiêu Phượng Ngô liếc mắt nhìn Hàn Ngạo ở bên cạnh, cũng cười hắc hắc:

- Ngạo ca ca, Nam tỷ tỷ còn không có đồng ý sao?

Hàn Ngạo nhíu mày:

- Đừng dắt theo ta!

Tiêu Phượng Ngô nói:

- Ta thật không rõ, ngươi cũng đã biến thành Cự Long, Nam tỷ tỷ lại còn thờ ơ, thật sự là kỳ lạ.

Chu Thanh Thọ rót cho mình chén rượu:

- Thái độ kia của Nam tỷ tỷ, nói như thế nào đây? Có thể dùng bốn chữ để hình dung.

- Bốn chữ nào?

Triệu Thế Hùng, Lý Dần, Phượng Bảo Nam trông qua.

Chu Thanh Thọ thoáng hắng giọng, vừa muốn mở miệng, lại bị ánh mắt lạnh như băng của Hàn Ngạo cưỡng bức cho nghẹn trở về.

Đám người hậm hực, không còn dám trêu chọc.

Nhưng chuyện của Hàn Ngạo cùng Lâm Nam, bọn hắn thật nhìn không thấu, rõ ràng Hàn Ngạo đầy đủ ưu tú, cũng đã trở nên trầm ổn, nhưng Lâm Nam chính là không động tâm.

Nửa năm trước, hai tên Tiêu Phượng Ngô và Chu Thanh Thọ này đã tạo một cơ hội đặc biệt, buộc Hàn Ngạo đi thổ lộ, kết quả Lâm Nam lại nói một câu 'ngươi quá ưu tú, ta không xứng với ngươi', khiến cho Hàn Ngạo đau thương mười ngày đều không có đi ra ngoài, cự ngạc Huyền Quy vui ở bên ngoài khua chiêng gõ trống.

Càng khiến người ta bất đắc dĩ là, Lâm Nam giống như có chút ý tứ với Du Cảnh Chiến, thường xuyên cùng nhau tu luyện.

Khương Phàm cũng nhịn không được nói:

- Ngươi và Lâm Nam từ nhỏ đến lớn đều quá quen thuộc nhau, mối quan hệ càng là giống thân tình, nàng đã xem ngươi trở thành đệ đệ.

- Đệ đệ bốc đồng, đệ đệ phách lối, đệ đệ ngạo mạn, đây là ấn tượng cố định đã hình thành từ nhỏ, không phải ngươi nói đổi liền có thể đổi.

Phượng Bảo Nam nói xong, đám người đồng loạt nhìn sang, vừa muốn kinh ngạc, tiếp đó lại giật mình.

Suýt nữa quên mất!

Cái tên gia hỏa Phượng Bảo Nam này nam không nam nữ không nữ đã trở thành bằng hữu thân thiết của đám nữ hài tử kia, thường xuyên tập hợp một chỗ, còn thiếu việc tắm rửa cùng nhau.

Những lời này khẳng định là nghe được từ trong miệng nha đầu Cơ Lăng Huyên!

Phượng Bảo Nam lại nói:

- Ngươi bây giờ là Thiên phẩm linh văn, Cự Long Yêu Thể, mặc dù rất ưu tú, lại cho Lâm Nam áp lực, nàng càng kháng cự từ trong tiềm thức, không nguyện ý để cho người ta hiểu lầm trước đó nàng không đồng ý là ngươi không đủ mạnh, ngươi đủ mạnh nàng mới động tâm.

Chu Thanh Thọ chuyển đến bên cạnh hắn, tò mò hỏi:

- Nàng và Du Cảnh Chiến xảy ra chuyện gì?

- Chuyện cứ bình thường như vậy thôi chứ sao.

- Chuyện cứ bình thường như vậy?

- Bọn họ đều là linh văn thuộc tính Lôi, cảnh giới đều không khác mấy, tuổi tác không sai biệt lắm, vừa vặn cùng nhau luận bàn chứ sao.

- Thật không có chút ý tứ khác?

- Ừm...

- Đừng chỉ ừm nữa, nơi này không có người khác, đều là huynh đệ nhà mình.

- Nàng giống như thật có chút ý tứ, nhưng cái tên Du Cảnh Chiến kia... Các ngươi cũng biết đấy, hắn một lòng chỉ muốn tu luyện, đều đã nhanh nhập ma.

- Ừm! Là muốn nhập ma!

Đám người rất tán thành, không có gặp qua ai tu luyện điên cuồng như vậy, cơ hồ đều không ngủ được, toàn bộ đều nhờ đan dược cam đoan tinh thần.

- Đây là xem như chuyện gì? Tình tay ba sao.

Triệu Thế Hùng im lặng lắc đầu, tình yêu nam nữ thật phiền phức, may mắn hắn không động vào.

Độc Cô Kiếm Ma mặt không thay đổi ngồi ở bên cạnh, không thích nói chuyện, cũng không để ý tới loại chuyện này, nhưng hắn thật thích loại không khí mà tất cả mọi người tập hợp một chỗ này.

Lúc này, Bách Lý Mạc Yêu đi đến gian phòng, thuận tay đóng cửa phòng:

- Điều tra rõ ràng, đây là lần thứ mười sáu Huyền Nguyệt hoàng triều đến đây, trước đó đều là nói xong liền trở về, lần này ở lại không đi, có tư thế buộc Hỗn Độn Tử Phủ tỏ thái độ.

Khương Phàm hỏi:

- Thái độ Hỗn Độn Tử Phủ nơi đó thì sao, vẫn không có xác định??

Bách Lý Mạc Yêu lắc đầu:

- Hỗn Độn Tử Phủ nơi đó vẫn luôn là Ngu Chính Hùng tự mình tiếp đãi, tộc trưởng Ngu Chính Uyên đều không có lộ mặt qua.

Khương Phàm nói:

- Huyền Nguyệt liên tục mười sáu lần đều không thể bắt lấy Hỗn Độn Tử Phủ, nói rõ bọn hắn còn không có để lộ bí mật ‘liên minh chiến Tranh’ cùng Hỗn Độn Tử Phủ.

Triệu Thế Hùng nói:

- Huyền Nguyệt không thể không thận trọng, đây là hoàng đạo lừa bịp toàn Thương Huyền, cũng là Huyền Nguyệt nhất định phải nắm chắc cơ hội, nếu như tiết lộ tin tức, rất có thể sẽ đánh cỏ động rắn, thất bại trong gang tấc.

Bách Lý Mạc Yêu hỏi Khương Phàm:

- Bây giờ ngài cùng Hỗn Độn Tử Phủ tiếp xúc sao?

- Không nôn nóng, phải chờ cơ hội. Mạc Yêu, ngươi tiếp cận đại biểu đàm phán của Huyền Nguyệt, nếu bọn hắn ở lại liền sẽ không thành thành thật thật đợi, khẳng định là muốn hoạt động bốn chỗ.

Khương

Sau khi bọn họ yên lặng đợi năm ngày, rốt cuộc thời cơ cũng đã đến!

Ngu Kình Thương đột phá cảnh giới, bước lên Niết Bàn cảnh tam trọng thiên.

Ngu Thiên Khải đột phá cảnh giới, bước lên Niết Bàn cảnh lục trọng thiên.

Một người đến đỉnh phong Niết Bàn sơ giai, một người đến đỉnh phong Niết Bàn trung giai, đều là đột phá quan trọng, cũng đều là cảnh giới quan trọng.

Trên dưới Hỗn Độn Tử Phủ phấn chấn, hô to chúc mừng.

Bởi vì Ngu Chính Uyên thực sự không có tâm tình, Tử Phủ đời mới thu xếp đi ra tửu lâu xa hoa nhất bên ngoài, mời các hảo hữu trong thành náo nhiệt một phen.

Thương Vân lâu.

Vẫn chưa vào đêm đã liền náo nhiệt lên, tầng cao nhất bị Tử Phủ bao xuống toàn bộ, còn tiến hành trang trí đặc biệt.

Các con em thế gia, các truyền nhân cường tộc của Hỗn Độn đại thành, toàn bộ đều đã sớm đến, tề tụ tầng đến cao nhất chờ đợi bọn người Ngu Thiên Khải.
Chương 2053 Mưu cục

Từ khi hoàng đạo từ bỏ đuổi bắt Sí Thiên giới, hoàng tộc toàn Thương Huyền đều khẩn trương lên, mặc kệ là chủ nhân hoàng tộc, hay là cường tộc sở thuộc bọn họ đều tăng cường tu luyện, tỉnh lại các lão tổ đang ngủ say, trọng điểm bồi dưỡng linh văn ưu tú, làm tốt chuẩn bị chiến tranh.

Bọn hắn đều thật lâu không hề rời khỏi cửa chính, chớ nói chi là tụ tập lại một chỗ uống rượu chúc mừng.

Cơ hội hôm nay khó có được, bọn hắn phải phóng túng một phen.

Cho đến khi vào đêm, Ngu Thiên Khải, Ngu Kình Thương, Ngu Thanh Dao, Ngu Khuynh Thành và các truyền nhân Tử Phủ cũng đều nhiệt nhiệt nháo nháo đi đến Thương Vân lâu.

Nhưng, tại thời điểm bọn hắn sắp leo lên tầng cao nhất, Ngu Thiên Khải, Ngu Kình Thương, Ngu Thanh Dao lại hơi có phản ứng, đã nhận ra linh văn ba động kỳ diệu.

Thiên văn?

Nơi này tại sao có thể có thiên văn?

Bọn hắn lần theo cảm giác trông qua, trước một sương phòng ở phía dưới tầng lầu chót này, một nam tử mặc áo giáp đen điêu luyện oai hùng đang đứng.

Ngu Thiên Khải cảm giác lạ lẫm, thiên văn chính là hắn?

Không quen.

Ngu Kình Thương thì lại có cảm giác quen thuộc, nhưng trong đầu đều hiện qua đám thiên tài hoàng tộc hoàng đạo một lần, giống như đều không phải.

- Các ngươi nhìn cái gì... A??

Ngu Khuynh Thành thuận bọn hắn ánh mắt trông qua, khuôn mặt có chút động, tiếp đó lại kinh hô:

- Hàn...

Nam tử giáp đen giơ tay lên đối với Ngu Khuynh Thành, im ắng lên tiếng chào.

Hàn?

Hàn Ngạo!!

Ngu Kình Thương hít vào một ngụm khí lạnh, rốt cuộc cũng nhận ra.

- Hắn là ai?

Ngu Thiên Khải khẽ nhíu mày, nhìn chằm chằm nam tử mặc áo giáp đen kia.

- Vô Hồi thánh địa, Hàn Ngạo!

Ngu Kình Thương thấp giọng khẽ nói, lông mày thít chặt, vẻ mặt nghiêm trọng.

- Sao hắn ở đây?

Ngu Thiên Khải thay đổi sắc mặt.

Bây giờ khẳng định Hàn Ngạo đã không phải là người của Vô Hồi thánh địa nữa, mà là... Sí Thiên giới!

- Xuỵt!

Hàn Ngạo lung lay ngón tay, chỉ chỉ gian phòng sau lưng.

Ngu Thiên Khải, Ngu Kình Thương, Ngu Thanh Dao, Ngu Khuynh Thành bốn người càng nhăn chặt lông mày, gắt gao nhìn chằm chằm gian phòng phía sau lưng Hàn Ngạo, cứ như nơi đó là Ma Quật đáng sợ gì đó, trên trán bốn tỷ đệ Ngu gia cao ngạo này đều rịn ra mồ hôi lạnh.

- Thiên Khải huynh, Kình Thương huynh, mau lên đây, tất cả mọi người đều đang chờ đợi các ngươi đấy.

Một đạo thanh âm cởi mở nhiệt tình từ bậc thang tầng cao nhất đầu truyền đến, là Hoàng tử Huyền Nguyệt hoàng triều.

Hắn không có được mời, nhưng sau khi nhận được tin tức lại trực tiếp đến đây.

Cơ hội giao lưu tốt như vậy, hắn há có thể buông tha.

- Có... Bằng hữu ở đây, ta đi qua chào hỏi.

Ngu Thiên Khải miễn cưỡng gạt ra cái nụ cười, nói với Ngu Khuynh Thành:

- Các ngươi đi lên trước đi.

Ngu Kình Thương đứng không nhúc nhích:

- Đại tỷ đi lên trước, ta cùng ngươi đi qua.

- Còn phải đi lên sao?

Sắc mặt Ngu Thanh Dao trắng bệch, mơ hồ đoán được trong căn phòng đó rất có thể là tên nam tử nguy hiểm kia.

Nếu thật sự là như thế, Hỗn Độn đại thành chẳng phải chính diện gặp nguy cơ trước đó chưa từng có?

Sí Thiên giới giáng lâm, trận đầu Khương Phàm đã tuyển định Hỗn Độn Tử Phủ bọn hắn!

- Đi lên trước, không được kinh động bất cứ kẻ nào!

Ngu Thiên Khải trầm giọng nhắc nhở, sau đó mang theo Ngu Kình Thương đi đến gian phòng kia.

Huyền Nguyệt hoàng tử kinh ngạc, người nào kiêu ngạo như thế, vậy mà lại để vị Thánh Vương Thiên phẩm, thiếu chủ Tử Phủ Ngu Thiên Khải này tự mình đi qua chào hỏi?

Ngu Thanh Dao cùng Ngu Khuynh Thành miễn cưỡng đi tới tầng cao nhất, ứng phó các tân khách đang náo nhiệt.

Hàn Ngạo đẩy cửa phòng ra, mời Ngu Thiên Khải cùng Ngu Kình Thương đến trong phòng.

Ngu Thiên Khải chân trước mới vừa đi đến, suýt chút nữa lại rút về.

Vốn cho rằng bên trong liền một hai người, ai biết một phòng toàn là người.

Nhất là người mà hắn hoài nghi cũng không nguyện ý nhìn thấy nhất thình lình an vị tại chính giữa.

- Hai vị công tử, mấy năm không gặp, không nhận ra?

Khương Phàm cười nhạt, đưa tay chào hỏi.

Ánh mắt Ngu Thiên Khải đảo qua trong phòng đám người, âm thầm hít vào một ngụm khí lạnh, đang muốn bình phục tâm tình.

Kết quả... Thiên phẩm linh văn! Thiên phẩm linh văn!

Xúc động đến từ giữa linh văn, để sắc mặt Ngu Thiên Khải cùng Ngu Kình Thương lại thay đổi!

Trong một phòng, vậy mà lại sáu vị Thiên phẩm linh văn!

Ngu Thiên Khải cùng Ngu Kình Thương trao đổi ánh mắt, mới ngồi xuống bên cạnh bàn.

Mặc dù khôi ngô uy mãnh, thân cao bốn năm mét, toàn thân tràn ngập khí thế bức người, nhưng ngồi ở trước mặt đám người này, vậy mà bọn hắn lại không tự chủ yếu đi mấy phần khí thế.

- Nếu ngươi muốn tới nơi này, hẳn là sớm chào hỏi, ta chờ đợi tại thiết yến Tử Phủ. Hoàn cảnh nơi này, keo kiệt.

- Sớm chào hỏi, sợ là không có rượu ngon thức ăn ngon rồi.

- Hẳn là rượu ngon nhất, đồ ăn tốt nhất.

- Ha ha, nơi này là được rồi. Thánh Vương Thiên phẩm?

- Chuyện mấy năm trước.

- Mặc dù Hỗn Độn Tử Phủ thuộc về huyết mạch truyền thừa, không nhận linh văn hạn chế, nhưng có thể tăng lên tới huyết mạch Thánh Vương phẩm cấp Thiên Phẩm cũng không dễ dàng.

- Bình thường mà nói, Hỗn Độn Tử Phủ có thể bảo chứng năm trăm năm tạo nên một vị huyết mạch Thánh Vương.

- Ngươi đây là thuộc về đạt được cơ duyên đặc thù? Là bởi vì cái đầu lâu Tổ Kỳ Lân hệ Mộc kia?

- Đầu lâu Tổ Kỳ Lân cho đại tỷ, bây giờ nàng là Thiên phẩm. Ta là cơ duyên sớm hơn trước đó.

- Hỗn Độn Tử Phủ thế hệ này không đơn giản nhỉ, một Thánh Vương Thiên phẩm, hai Thiên phẩm, nếu như Ngu Bá Khoan không chết, chính là ba người rồi.

- Ông trời chiếu cố, xưa nay chưa từng có.

- Ha ha, chúc mừng chúc mừng.

- So với các ngươi, kém xa.

Ngu Thiên Khải lắc đầu, mặc dù là Thánh Vương Thiên phẩm, lại là huyết mạch Hỗn Độn, nhưng sau khi tận mắt chứng kiến Khương Phàm chiến đấu tại Đại La sơn, hắn đã không dám khinh thường dù là nửa phần.

Ngu Kình Thương nhịn không được nói:

- Sí Thiên giới đâu? Có phải đang trong hư không Hỗn Độn đại thành hay không?

- Đừng khẩn trương như vậy. Ta vì đã rất lâu không có rời khỏi Sí Thiên giới, đi ra, tùy tiện nhìn, thuận tiện mang theo các huynh đệ của ta ăn chút uống chút. Các nữ tử bên trong Sí Thiên giới được quản nghiêm, chỉ cho tu luyện, không cho phép uống rượu, đều nhịn gần chết.

Bọn người Tiêu Phượng Ngô nhẹ giọng nở nụ cười.

Ngu Kình Thương, Ngu Thiên Khải thần tình nghiêm túc, bọn hắn cũng không tin chuyện ma quỷ này, bây giờ Khương Phàm cùng đám người phía sau hắn này không thể nghi ngờ là cuồng nhân chiến tranh nguy hiểm nhất Thương Huyền đại lục, bọn hắn không có lòng dạ thanh thản hưởng lạc, chỉ có dục vọng chiến tranh.

Thời gian qua đi gần năm năm đột nhiên lại xuất hiện, nhất định là có mục đích đặc biệt.

Tiêu Phượng Ngô ở bên cạnh Ngu Thiên Khải, rót đầy rượu cho hai người:

- Đừng căng thẳng quá, uống chút. Rượu này của Hỗn Độn đại thành các ngươi thật là mạnh, không vận chút công quyết thì thật không luyện hóa được.
Chương 2054 Uy hiếp

Ngu Kình Thương cầm chén rượu lên, chắp tay thi lễ đối với Khương Phàm:

- Năm đó ở Thượng Thương cổ thành, nhờ có ngươi xuất hiện, để cho chúng ta thành công thoát thân, ta còn nợ ngươi một cái cảm tạ.

- Hổ thẹn, thế nhưng lúc ấy ta lại lấy đồ trong tay các ngươi đi.

Khương Phàm cầm chén rượu lên, chắp tay ra hiệu.

- Bất kể như thế nào, ta có thể sống đến bây giờ, chính là công lao của ngươi.

Ngu Kình Thương ngẩng đầu uống cạn sạch một hơi.

Khương Phàm cười cười cũng uống lấy.

Ngu Thiên Khải nói:

- Ngươi là muốn ở chỗ này vài ngày, hay là hôm nay liền đi?

Khương Phàm vuốt vuốt chén rượu:

- Vốn là muốn tùy tiện nhìn, không nghĩ tới... Ta giống như thấy được Tiêu Lăng Nguyệt của Huyền Nguyệt hoàng triều?

- Là công chúa Tiêu Lăng Nguyệt.

- Các ngươi cùng Huyền Nguyệt hoàng triều kết giao rất mật thiết nhỉ, đường đường là một công chúa, lại là công chúa đã gả ra ngoài hoàng đạo, vậy mà lại còn xuất đầu lộ diện ở nơi này.

- Nàng giống như ngươi, cũng là đến tùy tiện nhìn.

- Có đúng không, vậy nàng khẳng định là có tình cảm sâu sắc đối với nơi này nhỉ, ta còn nghe nói nàng đã tới hơn mười lần.

Nụ cười, ngữ điệu của Khương Phàm rất thản nhiên, ám chỉ biết mục đích mà Tiêu Lăng Nguyệt tới nơi này.

- Có thể là vậy.

- Ân oán giữa ta cùng Huyền Nguyệt chắc hẳn các ngươi rất rõ ràng, nếu các ngươi đã nguyện ý bồi Tiêu Lăng Nguyệt, ta cũng không quá phận quấy rầy nữa, uống xong trận rượu này, đêm nay liền rời khỏi.

Trong lòng Ngu Thiên Khải và Ngu Kình Thương xiết chặt, đều nghe ra thâm ý trong lời nói của Khương Phàm.

- Chúng ta vẫn luôn đang bế quan, hôm nay chỉ lần đầu tiên gặp Tiêu Lăng Nguyệt, cũng không có mời nàng qua tới. Nếu các ngươi đã tới, không ngại ở lại trước, chúng ta trở về chào hỏi cùng phụ thân, ngài khẳng định sẽ rất kích động, nói không chừng sẽ còn mời các ngươi đến phủ làm khách.

- Chúng ta chỉ tùy tiện nhìn mà thôi, không cần làm phiền lệnh tôn.

- Phụ thân trước đây ít năm cứ mãi nhắc đến ngươi, còn nói khi ngươi tới đây lần đầu tiên không thể tự mình tiếp đãi, là một điều tiếc nuối.

- Thế này sao, vậy thì phiền ngươi rồi.

- Các ngươi chờ một lát, chúng ta sẽ đi thông báo.

Bọn người Khương Phàm nhìn hai người vội vàng đứng dậy, đều lộ ra tươi cười quái dị.

Kế hoạch, chính thức bắt đầu!

Một đám huynh đệ nhấc tay ra hiệu, ngẩng đầu cạn sạch uống một hơi!

Ngu Thiên Khải cùng Ngu Kình Thương rời phòng, sắc mặt trong nháy mắt đã trầm xuống, toàn thân đều toát ra mồ hôi lạnh.

Bọn hắn rất rõ ràng Khương Phàm mang theo ý đồ chiến tranh, trong hư không càng có thể có thể ẩn giấu đi Sí Thiên giới, sinh tử tồn vong của Hỗn Độn đại thành gần như chỉ ở một cái suy nghĩ của Khương Phàm.

Nhất là khi bây giờ, Hỗn Độn Tử Phủ và Huyền Nguyệt hoàng triều lại đang ở cùng một chỗ, nếu như giải thích không rõ ràng, đêm nay chính là ngày diệt vong của Hỗn Độn đại thành!

Ngu Thiên Khải sâu hít một ngụm khí lạnh, không thèm để ý đến yến hội, hắn cùng Ngu Kình Thương vội vã chạy về Hỗn Độn Tử Phủ.

- Khương Phàm? Hắn đang ở Thương Vân lâu?

Ngu Chính Uyên nói thật lớn, thân thể hùng tráng khuấy động tử khí mênh mông.

- Còn có Hàn Ngạo, Triệu Thế Hùng và những người kia, đều là thân tín của Khương Phàm, nhìn uống rượu dùng bữa rất tùy ý, nhưng... Hắn biến mất gần năm năm, đột nhiên xuất hiện, khẳng định là muốn khởi xướng nội chiến tại Thương Huyền, tuyệt đối không thể nào thoải mái nhàn nhã ra ngoài đi dạo.

Sắc mặt Ngu Thiên Khải rất nghiêm trọng.

- Đáng chết!

Ngu Chính Uyên tức giận nắm chặt nắm đấm đi tới đi lui trong phòng.

Trận đầu tiên của Khương Phàm không phải hẳn là Huyền Nguyệt sao?

Đây là chuyện mà rất nhiều hoàng tộc đều công nhận!

Tại sao lại đột nhiên tới đây?

Còn đụng phải lúc Huyền Nguyệt tới chơi!

Ngu Chính Uyên thậm chí suy đoán Khương Phàm đã tới đã mấy ngày, không thể nào là ngày đầu tiên đến liền thấy Ngu Kình Thương bày tiệc ăn mừng.

Nói cách khác, Khương Phàm từ đầu đến cuối vẫn đang quan sát bọn hắn.

Mục đích gì?

Vì sao lại muốn lộ diện tại đêm nay?

Sau khi Ngu Chính Uyên liên tục suy nghĩ, liền nói:

- Các ngươi trở về tiếp tục yến hội của các ngươi, không cần kinh động bất luận kẻ nào, đừng để cho Huyền Nguyệt bên kia phát giác ra vấn đề.

- Thế nhưng...

- Nếu quả thật Khương Phàm muốn tấn công, đêm nay không có khả năng gặp mặt cùng các ngươi, hắn là muốn gặp mặt ta.

- Chúng ta mời hắn đi đến đây?

- Ta tự mình đi qua, không thể để cho người khác nhìn thấy khách lạ đến Tử Phủ chúng ta.

- Phụ thân, ngài hãy nghĩ lại đi, nơi đó rất có thể có các cường giả khác của Sí Thiên giới những đang ẩn núp. Nếu như Khương Phàm chính là chờ ngài đi qua, sau đó khống chế lại, bức hiếp chúng ta mở ra pháp trận bảo vệ thì sao? Đến lúc đó Sí Thiên giới liền có thể trực tiếp xô ra hư không, phá hủy Hỗn Độn Tử Phủ chúng ta.

- Khương Phàm trở lại Thương Huyền trận đầu nhất định phải là chiến tranh oanh oanh liệt liệt, là thực lực, tư thái, quyết tâm biểu hiện ra toàn diện, sẽ không dùng ti tiện mưu kế như thế này.

Ngu Thiên Khải cùng Ngu Kình Thương còn muốn thuyết phục, nhưng Ngu Chính Uyên đã phủ thêm áo choàng, giả làm thị vệ.

- Ta cùng các ngươi trà trộn vào Thương Vân lâu, các ngươi bên trên tầng cao nhất, ta đi gặp Khương Phàm.

Khương Phàm nhìn một nam tử khôi ngô tiến đến, đưa tay chào hỏi:

- Ngu tộc trưởng? Hân hạnh hân hạnh. Mới vừa lên một vò rượu mới, đang muốn mở ra đây.

- Lý Dần, rót đầy một chén cho Ngu tộc trưởng.

Ngu Chính Uyên quét mắt nhìn đám người trong phòng, đại đao kim mã ngồi xuống, bưng chén rượu lên uống một hơi cạn sạch:

- Rượu này rất mạnh, các ngươi uống quen sao?

Khương Phàm cười nói:

- Chủ quán nói có thể cường thân kiện thể, những huynh đệ này của ta không quan tâm mạnh hay không, chỉ để ý hiệu quả có đủ hay không.

Ngu Chính Uyên đánh giá Khương Phàm:

- Không đến năm năm, từ Niết Bàn cảnh thất trọng thiên bước lên cảnh giới Bán Thánh, không hổ là Thần Hoàng kiếp trước, tốc độ này thật để cho người ta bội phục.

- Nhiệm vụ nặng nề, không cố gắng không được.

- Trước đó có người đoán, thời gian Sí Thiên giới tái nhập Thiên Khải có khả năng sẽ định tại năm năm. Xem ra bọn hắn là đoán đúng rồi?

- Sí Thiên giới xác thực đã chuẩn bị sẵn sàng.

- Nếu muốn báo thù, không phải tấn công Thương Huyền, hoặc là Xích Thiên sao? Ngươi đến Hỗn Độn Tử Phủ là có ý gì?

- Ta ngược lại thật ra muốn hỏi Ngu tộc trưởng một chút, các ngươi cùng Huyền Nguyệt tiếp xúc, lại là có ý gì??

- Kết giao bình thường giữa hoàng tộc mà thôi.

- Đây cũng không phải là 'Kết giao', đây là muốn 'Đính hôn' nhỉ? Ha ha.

- Hiểu lầm, chỉ là kết giao!!

- Quan hệ giữa ta và Huyền Nguyệt hẳn là ngài rất rõ ràng, lúc này các ngươi huynh huynh đệ đệ mắt đi mày lại, để cho ta rất bất an.
Chương 2055 Lợi dụng

- Tại kiếp trước của ngươi, Hỗn Độn Tử Phủ không có trực tiếp đối kháng qua cùng Vạn Thế Thần Triều, ngươi chuyển thế trở về, nếu như không có ngoài ý muốn gì đặc biệt, chúng ta sẽ không chủ động đối kháng.

- Mọi thứ đều sẽ có ngoài ý muốn, bây giờ thế đạo này cũng khó mà nói.

- Ngươi muốn như thế nào?

Ngu Chính Uyên từ đầu đến cuối vẫn đang nhìn đôi mắt sáng tỏ kia của Khương Phàm, hắn cảm nhận được ý đồ thật sự trong ánh mắt đấy.

- Không phải ta muốn như thế nào, mà là Hỗn Độn Tử Phủ muốn như thế nào. Huyền Nguyệt tiếp cận các ngươi, ta lại đích thân tới, Hỗn Độn Tử Phủ các ngươi thoát thân không ra. Ta thấy sắc mặt Ngu tộc trưởng rất tiều tụy, trong khoảng thời gian này hẳn là vẫn đang bị dày vò nhỉ. Không bằng như thế này, dứt khoát quyết định vào đêm nay làm, miễn cho mỗi ngày xoắn xuýt.

Đêm nay liền làm quyết định?

Còn ở trước mặt ngươi?

Chuyện này với việc ngươi cầm đao đặt trên cổ ta khác nhau ở chỗ nào.

Đây là đang lựa chọn hợp tác với ai sao?

Cái này cùng với lựa chọn sống chết khác nhau ở chỗ nào!

Ngu Chính Uyên âm thầm nắm chặt nắm đấm, lại không tiện phát tác.

- Nếu như ai ta cũng không chọn thì sao?

Khương Phàm cười nhạt:

- Ngu tộc trưởng, không nên hỏi vấn đề ngây thơ như vậy. Suy nghĩ thật kỹ đi, ta chờ câu trả lời chắc chắn của ngài.

Bọn người Tiêu Phượng Ngô tiếp tục đụng chén rượu, tự mình ăn uống, giống như cũng không thấy vị chủ nhân hoàng tộc này.

Khương Phàm cũng thản nhiên ngồi ở chỗ đó, ngẫu nhiên nói giỡn vài câu cùng huynh đệ bên cạnh, ngẫu nhiên cầm chén rượu lên nhấp miệng.

Bầu không khí vui sướng lại kích thích Ngu Chính Uyên, cái này hiển nhiên là ăn chắc hắn!

Hắn tức giận, nhưng không có cách nào.

Dù sao Khương Phàm muốn tuyên chiến với tất cả hoàng tộc hoàng đạo Thương Huyền, nếu như Hỗn Độn Tử Phủ không đầu nhập vào, đó chính là tử địch, ai sẽ khách khí với ngươi.

Nhưng, hợp tác cùng Khương Phàm??

Mấy ngày trước Ngu Chính Uyên vừa mới thảo luận qua cùng Ngu Chính Hùng.

Đây là việc không thể nào.

Khương Phàm quơ chén rượu, thản nhiên nói:

- Hỗn Độn Chiến Khu đã từng rung động quá nhiều thời đại, càng là ngược dòng tìm hiểu về thời kỳ Hồng Hoang, càng là cường đại. Tại thời điểm ban đầu khi Nhân tộc quật khởi, Hồng Hoang chiến khu có thể chính diện chém giết cùng chiến khu Yêu tộc, Ma tộc, thậm chí Linh tộc vẫn là chuyện rất hiếm thấy, những Thần Linh từng sinh ra đến đều được tôn xưng là Chiến Thần!

- Nhưng càng về sau, Hỗn Độn Chiến Khu càng mệt mỏi, sau này lại còn giống như xuất đã hiện qua mấy lần đứt gãy, suýt chút nữa biến mất trong lịch sử. Nguyên nhân chủ yếu trong này, chính là Hỗn Độn nguyên lực thiếu thốn!

- Thời kỳ Hồng Hoang, khí tức Hỗn Độn, khí tức Huyền Hoàng đều tràn ngập khắp nơi, còn có rất nhiều Hỗn Độn Nguyên Thạch, Huyền Hoàng Mẫu Tinh còn sót lại lúc đất trời sơ khai, cung cấp cho các ngươi hoàn cảnh sinh trưởng sung túc, nhưng càng về sau, loại vật này càng ngày càng ít, các ngươi rèn luyện huyết mạch càng ngày càng khó khăn, thi triển võ pháp cũng càng ngày càng phiền phức.

Ngu Chính Uyên hơi nhíu mày lại, nhưng không có đụng ánh mắt Khương Phàm.

Khí tức Hỗn Độn?

Thời khắc kịch biến cuối cùng của cuộc chiến tại Đại La sơn, hắn đã có mặt trực tiếp ở đấy, đã chính mắt thấy tràng cảnh Hỗn Độn diễn biến Cự Long, để lại ấn tượng cực sâu.

Trước đó hắn đã vô số lần do dự, kỳ thật suy nghĩ sâu trong nội tâm chính là cái này.

Hắn, tham luyến năng lượng Hỗn Độn của Sí Thiên giới!

Hắn, đang mong đợi Hỗn Độn Tử Phủ tái tạo huy hoàng!

Khương Phàm chú ý tới cơ bắp Ngu Chính Uyên đang từ từ kéo căng, nói:

- Nếu như Hỗn Độn Tử Phủ lựa chọn đi theo ta, ta có thể bảo đảm các ngươi tái tạo huy hoàng, trở lại đỉnh phong. Nếu như từ chối, vậy bữa rượu tối nay này... Chính là tiễn đưa cho Hỗn Độn đại thành ngươi!

Dụ dỗ, uy hiếp!

Ngu Chính Uyên lâm vào trầm mặc, nhưng trong ánh mắt rõ ràng đã lóe ra chút nóng bỏng.

Khương Phàm kéo ra ‘lịch sử Hồng Hoang’ xác thực đã để hắn xúc động.

Thời đại Hồng Hoang huy hoàng là lịch sử kiêu ngạo nhất Hỗn Độn Tử Phủ bọn hắn, cũng là vốn liếng để bây giờ bọn hắn còn có thể cao ngạo giữ vững huyết mạch.

Ai không muốn tái hiện vinh quang của tiên tổ?

Ai không muốn tái nhập đỉnh cao của Nhân tộc?

Ai không muốn khinh thường dân chúng, phóng khoáng tự do?

Nhất là tộc trưởng, đó càng là sứ mệnh khắc sâu vào trong lòng.

Nhưng bọn hắn rất rõ ràng, đây chẳng qua là mộng tưởng, ở thời đại này đã không thể nào thực hiện, thậm chí sau này sư đệ càng là không có khả năng thực hiện.

Ngu Chính Uyên thừa nhận, hắn từng mộng mơ về Hoang Cổ, ôn lại thời đại huy hoàng chấn nhiếp kia!

Nếu như năng lượng Hỗ Độn bên trong Sí Thiên giới thật sự mênh mông như tưởng tượng, vậy không thể nghi ngờ chính là mãnh đất màu mỡ để Hỗn Độn Tử Phủ bọn hắn tái hiện huy hoàng!

Nhưng, Ngu Chính Uyên chung quy vẫn là tộc trưởng, càng xúc động linh hồn dụ hoặc, càng dễ dàng mê thất kích thích, thì càng phải cảnh giác.

Khương Phàm nhìn như tùy ý uống rượu nói chuyện phiếm, nhưng ánh mắt thủy chung vẫn rơi trên người Ngu Chính Uyên, quan sát đến sắc mặt của hắn, cũng lưu ý đến ánh mắt của hắn.

Vừa mới bắt đầu phấn chấn trong dự liệu, dụ hoặc như vậy đối với bộ tộc Hỗn Độn mà nói không thể nghi ngờ chính là điểm trí mạng.

Nhưng lập tức đã tỉnh táo, thật để Khương Phàm âm thầm bội phục, không hổ là tộc trưởng Tử Phủ, định lực rất sâu đây.

- Sí Thiên giới, đến cùng là cái gì?

Ngu Chính Uyên giương mắt lên nghênh tiếp ánh mắt Khương Phàm.

- Ta đang chờ đáp án của ngài.

- Ta là tộc trưởng đương đại của Hỗn Độn Tử Phủ, ta không phải chính ta! Bên cạnh ta chính là năm ngàn con dân Tử Phủ, liên lụy chính là mấy triệu dân chúng Hỗn Độn đại thành, ta phải phụ trách vì tính mạng của bọn họ.

- Trên vai ta chính là trọng thác cùng cầu nguyện của các liệt tổ liệt tông, ta phải phụ trách vì truyền thừa của huyết mạch Hỗn Độn Tử Phủ. Ta hoàn toàn có thể dâng lên nhiệt huyết, hào tình vạn trượng, mang theo toàn thể tộc nhân phấn đấu vì tương lai, nhưng, ngươi phải đối mặt là cường địch hạ hoàng đạo khắp thiên, thậm chí là Đế tộc tám phương. Nếu như thảm bại, ngươi vạn kiếp bất phục, Thiên Khải chiến trường không thể nào cho ngươi thêm cơ hội luân hồi sống lại, Hỗn Độn Tử Phủ chúng ta càng sẽ triệt để suy vong.

- Cái này không tốt hơn sao, ngươi có lý do không thể thua, ta càng có lý do không thể chết, ngươi và ta đều không có đường lui, vậy cứ buông tay xông về phía trước.

- Muốn đáp án của ta, ngươi phải nói cho ta biết đến cuối cùng Sí Thiên giới là cái gì! Ta biết nếu như ta từ chối ngươi, đêm nay Hỗn Độn Tử Phủ cùng Hỗn Độn đại thành đều sẽ là diệt vong, nhưng... như vậy dù sao cũng tốt hơn là tương lai bị Đế Quân tám phương triệt để diệt tuyệt huyết mạch, ngăn chặn luân hồi! Bây giờ chỉ là chết, tương lai lại là diệt tuyệt!
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

ÁNH DƯƠNG CỦA TÂM ĐAN
  • Fb: Táo thích tiểu thuyết
Chương 7 END
Hỗn Thế Đan Vương
  • Mèo Yêu Thành Tinh
Tuyệt Thế Đan Vương Ở Đô Thị
Tuyệt Thế Đan Vương Ở Đô Thị
THỐN ĐAN THANH
  • Xảo Khắc Lực A Hoa Điềm

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom